Số lần đọc/download: 1082 / 4
Cập nhật: 2017-09-22 10:43:36 +0700
Chương 40
C
uối cùng Kỷ Nghiên vẫn chia tay với người đàn ông đó.
An Dĩ Trạch nhận được điện thoại của cô, lập tức chạy đến, xung quanh chỗ ở của cô luôn có chó săn rình mò, vì vậy anh liền dẫn cô về chỗ ở của mình.
Anh vừa mới dẫn cô vào nhà, cô đã nhào vào ngực anh, đau khổ khóc thành tiếng.
An Dĩ Trạch cũng không nói ra là lòng mình vui hay buồn, chẳng qua cuối cũng vẫn không nhịn được đưa tay lên ôm lấy cô.
Kỷ Nghiên ở lại trong hà An Dĩ Trạch.
Thời gian đó từng là cuộc sống hạnh phúc nhất trong cuộc đời An Dĩ Trạch.
Mỗi ngày tan sở trở về, cô quay phim xong đúng lúc được nghỉ phép đã làm cơm ở nhà chờ anh, dù trước kia không làm cơm, mùi vị cơm cô làm cũng không dám khen tặng, nhưng anh vẫn vui vẻ ăn vào.
Ăn cơm xong, hai người lại cùng nhau làm ổ trên sôpha xem tivi. Lúc ở một mình, trừ phim cô đóng và chương trình phải xem ra, lúc khác anh cũng không xem tivi nhiều. Nhưng ở cùng với cô, dù là chương trình nhàm chán, anh cũng có thể thoải mái xem hết.
Anh biết đau khổ trong lòng cô cũng chưa khỏi hẳn, vì vậy anh tăng giờ làm việc nhanh chóng hoàn thành công việc, đưa cô đi nước ngoài nghỉ phép giải khuây. Hai người ở một chỗ, ngồi dưới bầu trời đêm Na Uy nhìn ánh sáng cực Bắc; cùng nhau nắm tay, bước chậm trên những con đường nhỏ của Pháp; cùng nhắm đôi mắt, cầu nguyện trước hồ ước nguyện ở La Mã; cùng ôm nhau, đứng dưới bầu trời đêm ở Edinburgh, mặc cho pháo bông trên trời nở rộ.
Bọn họ như tình nhân, trải qua mỗi ngày.
Lo lắng trên mặt cô dần mắt đi, nụ cười ngày càng nhiều. Mà An Dĩ Trạch nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, chỉ cảm thấy thế giới vô cùng tươi sáng.
Anh nghĩ, dù trước nay có biết bao khổ cực, nhưng giờ phút này, cuối cùng anh đã có cô.
Anh lặng lẽ đặt làm một chiếc nhẫn.
Ngày nhận được chiếc nhẫn ấy, anh nắm lấy nó, đứng yên lặng trước cửa sổ thật lâu.
Từ 10 tuổi đến sắp 30 tuổi, gần 20 năm ở bên, tất cả đều kết tinh lại trong chiếc nhẫn này, anh đột nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt.
Cũng may, ở bên cuối cùng cũng đáng giá.
Anh nghĩ, anh cố chấp, cuối cùng cũng có thể có một cái kết hạnh phúc.
Đêm đó, anh đặc biệt chuẩn bị một màn pháo bông.
Vào lúc pháo bông mê ly, anh dẫn cô lên sân thượng, sau đó đưa hộp đựng chiếc nhẫn đến trước mặt cô, từ từ mở ra.
Anh nhìn vào mắt cô nói: "A Nghiên, gả cho anh đi!:
Pháo bông một cái lại tiếp một cái, nổ tung trên bầu trời, như những giấc mơ đẹp.
Kỷ Nghiên nhìn chiếc nhẫn trước mặt, không nhúc nhích.
Sau khi im lặng một lúc lâu, cô tái mặt nhẹ giọng nói: “Tiểu Trạch, xin lỗi”.
Đêm hôm ấy, An Dĩ Trạch một mình lái xe ra bờ biển.
Anh không cách nào để ở nhà, vì anh không biết phải làm sao để đối mặt với cô.
Một mình anh ngồi trong xe yên lặng rất lâu, chung quanh anh là bóng tối vô tận, cùng âm thanh của sóng biển lạnh như băng.
Trời sáng, An Dĩ Trạch rút chiếc nhẫn ra, ném vào biển.
Sau đó cũng không quay đầu lại, trở lại xe, quay về nhà.
Về đến nhà, cô đã đi rồi.
Trên bàn, cô để lại tờ giấy, cô nói: Tiểu Trạch, xin lỗi.
Anh cầm tờ giấy đó nhìn thật lâu, cuối cùng biết một chuyện.
Thì ra cô thật sự không thương anh.
Trước đây, anh luôn cho rằng, dù cô không có tình cảm sâu nặng với anh, nhưng dù sao cũng nên có một chút tình cảm.
Nếu không, lúc xem tivi, sao cô có thể nằm trên đầu gối anh cười vui vẻ như vậy, lúc anh dắt tay cô đi qua khóm hoa ở trấn nhỏ, sao cô có thể ngoan ngoãn như vậy, mà khi anh hôn cô, sao cô chỉ rũ mắt xuống, mà chưa từng lảng tránh một lần.
Nhưng hôm nay, anh lại có chút sợ hãi.
Anh nghĩ, có lẽ, cô thật sự không thích anh.
Nếu không, sao cô có thể khiến anh phải khỏ sở như vậy.
Lần tiếp theo anh thấy cô là một tháng sau.
Cô lộ vẻ áy náy, rất lo lắng: “Xin lỗi, Tiểu Trạch, ngày đó chị cứ đi như vậy, vì chị thật sự không biết… nên đối mặt với em như thế nào”.
Ánh mắt anh vẫn giống như bình thường: “Không sao”.
Sau đó rất lâu, anh đều không gặp cô nữa.
Anh ngày càng trầm ổn hơn, anh cảm thấy cuối cùng mình có thể học cách buông tay.
Sau đó nữa, anh nghe được tin tức cô đính hôn với người mà cô luôn yêu.
Ngày biết được tin này, anh khiến mình say bí tỉ.
Sau đó, Quý Minh Phi chạy đến, đưa anh đến bệnh viện.
“Thế mà cũng bị ngộ độc rượu!” Quý Minh Phi liếc nhìn anh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cậu xem bây giờ cậu giống cái gì! Chỉ vì một người phụ nữ mà biến mình thành như vậy, đáng giá không? Cậu ở đây muốn sống muốn chết thì có ích lợi gì? Người ta cũng sắp kết hôn với người đàn ông khác rồi, đến giờ cậu vẫn chưa tỉnh táo sao? Kỷ Nghiên hoàn toàn xem cậu là vỏ xe phòng hờ, không đúng, ngay cả vỏ xe phòng hờ cũng không đủ, cậu cùng lắm cũng chỉ là cái thùng rác!”
Anh nằm trên giường bệnh tái mặt, hoàn toàn yên lặng!
Anh nghĩ, anh sẽ không như thế nữa.
Trúng độc như vậy, một lần là đủ rồi.
Quý Minh Phi là bạn tốt của anh, tình cảm của anh với cô, toàn bộ hành trình theo đuổi đều lọt vào mắt anh.
Dù từ đâu, anh cũng không coi trọng.
Anh nói: “Dĩ Trạch, cậu chưa từng nghe qua câu này sao? Không có được vĩnh viễn để trong lòng, có tình yêu cũng không có sợ hãi”.
Anh nói: “Dĩ Trạch, Kỷ Nghiên không hợp với cậu, cô ấy là bầu trời trăng mờ ảo, hoàn toàn không thích hợp với sự cố chấp của cậu”.
Sau khi anh xuất viện, Quý Minh Phi trở lại bình thường, bắt đầu tích cực giới thiệu bạn gái cho anh.
Anh hỏi: “Dĩ Trạch, cậu thích kiểu nào? Cũng đừng có nói giống như Kỷ Nghiên nha! Cả đời này của cậu chỉ dành cho cô gái đó, chưa thấy qua cô gái khác? Mình cảm thấy do cậu tiếp xúc quá ít, phải tiếp xúc nhiều người cậu mới phát hiện ra, phụ nữ tốt còn rất nhiều mà!”
Sao anh lại không hiểu, chỉ là có nhiều lúc, biết quá nhiều đạo lí, cũng chưa chắc điều khiển được trái tim mình.
Nhưng mà chuyện cho tới bây giờ, cuối cùng anh cũng biết, anh không thể cố chấp thêm nữa.
Mọi người đều nói, phương pháp tốt nhất để quên đi một mối tình. Không ai bằng đi tìm một mối tình mới.
Anh nghĩ, cảm tình chưa chắc đã có, nhưng thời gian thì luôn có.
Anh từng bước đi tìm, có lẽ có thể tìm được một người nguyện ý cùng trải qua suốt phần đời còn lại.
Lúc gặp lại Kỷ Nghiên, cô tự mình nói cho anh tin tức mình chuẩn bị kết hôn.
Cô nói có chút thấp thỏm, luôn quan sát ánh mắt của anh, hình như sợ anh đột nhiên trở mặt.
Nhưng từ đầu tới cuối anh vẫn rất bình tĩnh.
Thậm chí còn nhẹ nhàng cười một cái, nói: “Chúc mừng”.
Hình như cô đã yên lòng, ánh mắt chân thành nói với anh “Tiểu Trạch, bất kể chị kết hôn với ai, em ở trong lòng chị, đều có một vị trí rất đặc biệt, em luôn là một trong những người quan trọng nhất với chị, chị hoàn toàn không thể chịu đựng được việc mất đi em”.
Anh cười với cô, không nói gì.
Cô lại hỏi, “Đúng rồi, Tiểu Trạch, mấy ngày trước hình như chị thấy em và một cô gái đi chung với nhau, em thích cô ấy sao?”
Anh nói: “Không có”.
Cô thả lỏng một chút, còn nói: “Cũng không sao, nếu như có, nhớ phải dẫn cô ấy tới tham dự hôn lễ của chị nha!”
Đêm hôm đó, một mình anh đến quán rượu.
Ngày thường anh không hay đến chỗ này, chẳng qua hiện tại, anh quả thật không biết nên đi đâu.
Anh không say rượu nữa, chẳng qua là cầm một ly rượu nồng độ thấp từ từ uống.
Thỉnh thoảng có người đi qua quan sát anh, cũng không thiếu người đi qua bắt chuyện nhưng tinh thần anh buồn bực, hoàn toàn không để ý đến.
Chính vào lúc này, anh gặp Tô Giản.