Books serve to show a man that those original thoughts of his aren't very new after all.

Abraham Lincoln

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 429 / 20
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Cuối
racy rời khỏi nhà Earl Kanasket và lái xe tới vườn ươm Central Grove, nơi Archibald Coe từng miệt mài chăm sóc những cái cây của mình. Cô chưa bao giờ là một người làm vườn giỏi. Cô nói với người phụ nữ ở vườn ươm mình muốn mua một loại cây thật khỏe, có thể mọc được ở bất cứ nơi nào, nếu có hoa nở vào mùa xuân thì càng tốt.
Cô ra về với bốn cái cây.
Từ vườn ươm, cô lái xe tới nhánh rẽ ngay phía trên căn nhà gỗ ọp ẹp từng một thời là tiệm ăn Columbia. Cô bê cái thùng đựng đám cây chui vào bụi rậm và đi bộ dọc theo con đường mà Kimi đã chạy trong những giờ phút cuối cùng của cuộc đời. Trời lạnh giá, nhưng bầu trời xanh trong văn vắt. Bắp chân cô căng ra khi cô leo lên dốc, chiếc hộp nặng trịch khiến cô mất thăng bằng, nhưng cô vẫn leo lên được tới đỉnh và thận trọng để khỏi trượt chân khi bước xuống con dốc phía bên kia. Đi được nửa chừng cô dừng lại, không tin nổi vào mắt mình.
Cô bước tới nơi Archibald Coe đã trồng bụi cây lẻ loi của ông. Cô tưởng cái cây sẽ chết, nhưng không ngờ nó vẫn mọc mơn mởn, lá không còn nâu vàng nữa, cành cây vươn dài um tùm, đâm chồi nảy lộc.
Cô đặt cái hộp xuống. Cô đã mua bốn cái cây để trồng, nhưng giờ thì chỉ cần có ba – một cho Earl Kanasket, hai cây còn lại cho Darren Gallentine và Archibald Coe. Cô mỉm cười. Giờ thì cô tràn đầy tin tưởng rằng ba cái cây này cũng sẽ sống.
Gia đình Buzz Almond một lần nữa tụ họp để tưởng nhớ ông, lần này là tại nghĩa trang địa phương, nơi họ sẽ đặt bia mộ cho ông. Đang vào tháng Một, cái lạnh mùa đông lẽ ra vẫn chiếm thế thượng phong, nhưng bình minh vẫn lên rực rỡ. Trước mười một giờ sáng, nhiệt độ chỉ chừng mười lăm độ.
Tracy và Dan nắm tay nhau bước đi giữa những nấm mồ để lên tới đỉnh dốc, nơi gia đình Jenni đang kiên nhẫn chờ đợi. Trong tháng qua, cô luôn liên hệ mật thiết với Jenni và công tố viên quận Klickitat, nhưng chỉ can thiệp ở mức chừng mực và sẽ duy trì theo hướng đó. Eric Reynolds đã nhận tội lái xe gây chết người, tội danh này không bị giới hạn về thời hạn khởi tố. Luật sư của ông ta đã có thể cãi rằng Eric không phải là nhân tố cuối cùng gây nên cái chết của Kimi Kanasket, rằng bố ông ta mới là nhân tố xen vào giữa, nhưng Eric không mặn mà gì với việc tranh cãi. Ông ta bày tỏ mong muốn được ngồi tù. Công tố viên đề nghị mức án ba năm và mức phạt năm mươi ngàn đô la. Nếu cải tạo tốt, Eric Reynolds có thể ra tù sau hai năm.
Hastey Devoe không bị kết án. Ông ta phải ngổi tù ba mươi ngày vì hành vi lái xe khi uống rượu và khi ra ngoài, ông ta sẽ bị quản thúc bảy năm. Một điều kiện để Hastey được tha là ông ta phải thường xuyên tham dự các buổi họp của Hội Cai rượu Ẩn danh. Thay vào đó, Eric Reynolds đã trả sáu mươi ngàn đô la để Hastey vào một trung tâm cai nghiện tập trung trong sáu tháng ở Oregon. Ở đó, ông ta sẽ được điều trị không chỉ chứng nghiện rượu mà còn các vấn đề về tâm lý và cân nặng.
Ross Reynolds từ chối bào chữa. Ông ta được giam giữ không bảo lãnh tại nhà giam quận Klickitat. Công cố viên đề nghị khởi tố tội giết người cấp độ hai.
Lễ đổi tên sân vận động thành sân vận động Ross Reynolds bị hủy bỏ, Eric rút tên bố mình khỏi danh sách đề cử. Thay vào đó, theo đề nghị của ông ta, sân vận động sẽ được đổi tên thành Sân vận động tưởng niệm Kimi Kanasket. Lễ đổi tên sẽ được tiến hành trong một trận đấu vào mùa thu tới. Élan Kanasket đã gọi điện mời Tracy tham dự, ông ta báo với cô sẽ có vài ngàn người Da Đỏ Mỹ dự định di chuyển từ khu bảo tồn Yakama tới Stoneridge để tham dự buổi lễ này.
Jenni bước ra từ đám đông để đón Tracy. Hai người phụ nữ ôm choàng lấy nhau. “Cảm ơn vì cậu đã tới.” Jenni nói.
“Mình sẽ không để lỡ đâu.” Tracy nói. Nơi an nghỉ cuối cùng của Buzz Almond nhìn ra cả hẻm núi sông Columbia và đỉnh Adams cũng như đinh Baker. “Nơi này đẹp quá!”
“Bố mình đã mua khi được bầu làm cảnh sát trưởng đấy.” Jenni nói. “Có lẽ bố nghĩ bố sẽ qua đời tại văn phòng, không cách này thì cách khác. Với bố việc an cư luôn được đặt lên hàng đầu.”
Tracy chào mọi người còn lại trong gia đình. Bà Anne Almond trông gầy hơn nhưng vẫn trang nghiêm trong bộ váy màu xanh nhạt, lũ trẻ lại mặc những bộ đồ Chủ nhật đẹp đẽ nhất, trông chúng sốt ruột như ngựa đua ở cổng xuất phát chỉ chực đợi súng hiệu để tung vó.
Vị linh mục làm lễ ở lễ tang Buzz Almond cũng chủ trì buổi lễ này, ông vẩy nước thánh làm phước cho tấm bia mộ cẩm thạch nhuộm xanh.
THEODORE MICHAEL BUZZ ALMOND JR.
Cảnh sát trưởng quận Klickitat
3/3/1949 – 18/10/2016
Sau lễ ban phước, mọi người trong gia đình bước lên phía trước để đặt các đồ vật lên nấm mộ, việc này Jenni đã báo với Tracy khi mời cô. Tracy không biết ý nghĩa của những món quà, nhưng rõ ràng chúng rất có ý nghĩa với những thành viên trong gia đình. Một đứa cháu trai đặt một chiếc máy bay mô hình, một cô cháu gái đặt một chú voi nhồi bông be bé. Sarah và cậu anh Trey nắm tay nhau bước lên cùng Jenni và Neil. Trey để một quả bóng chày. Sarah đặt một chú ngựa nhỏ xíu bằng nhựa. Khi mọi người trong gia đình đã xong phần của họ, Tracy thò tay vào trong ví, lấy tờ giấy cô mang theo. Cô bước tới ngôi mộ, quỳ một gối xuống và đặt tờ giấy cuối cùng trong hồ sơ điều tra vụ Kimi Kanasket dựa vào tấm đá xanh.
“Hãy yên nghỉ, Buzz Almond.” Cô nói.
Cuối buổi lễ, Jenni nói: “Bọn mình sẽ ăn trưa ở nhà. Thân mật thôi. Cậu tới được không?”
“Cảm ơn!” Tracy vừa nói vừa siết tay Dan. “Nhưng bọn mình sẽ đi Sun River.”
Jenni ôm họ. “Cảm ơn vì tất cả những gì cậu đã làm.” Cô nói với Tracy. “Điều đó có ý nghĩa rất lớn với mình và gia đình mình.”
“Không phải mình.” Tracy đáp. “Đó là cha cậu. Ông đã làm hết mọi việc cần thiết. Đây là cuộc điều tra của ông.”
“Cậu sẽ sớm quay lại thăm bọn mình chứ?” Jenni hỏi.
“Chắc chắn rồi.” Tracy đáp. “Khi nào tới Seattle, nhớ gọi điện đây! Bảo với Sarah và Trey là cô Tracy sẽ trông chúng bất kỳ lúc nào bố mẹ chúng muốn vào thành phố chơi đêm.”
Jenni nhìn Dan. “Cậu chịu anh chàng Dan đó hả?”
“Nếu mình xử lý được Rex và Sherlock thì mình nghĩ mình cũng xử lý được một, hai đứa nhóc.” Tracy bật cười. “Biết đâu được đấy.”
Tracy và Dan lại nắm tay nhau bước xuống đồi, tay vung vẩy như hai đứa trẻ. Vào trong xe, Dan cài dây an toàn nhưng chưa nổ máy vội. “Nếu em muốn dự lễ thì cũng được thôi. Anh không phiền đâu.”
Tracy lắc dầu. “Cảm ơn anh, nhưng em muốn đây là thời gian của riêng đôi mình.”
“Nhắc tới thời gian riêng, anh có chuyện này muốn nói với em.”
“Vâng.” Cô nói, thấp thỏm không biết chuyện gì sắp xảy ra, giọng anh nghe sao mà nghiêm túc.
“Anh sẽ chuyển nhà.”
“Gì cơ?”
“Anh đã nhận ra ở độ tuổi của anh lúc này thì Cedar Grove hơi biệt lập quá, và cứ thui thủi một mình suốt như thế chẳng tốt cho sức khỏe chút nào.”
Ruột gan Tracy như thắt lại. “Anh định đi đâu? Quay lại Boston ư?”
“Boston? Không, sao anh lại quay lại Boston?”
“Em không biết, em chỉ nghĩ là…”
“Boston là quá khứ rồi.” Dan nói, nét mặt anh vẫn rất nghiêm trọng. “Và em biết anh đâu có thích thành phố. Em muốn anh dọn về Boston à?”
“Không, em chỉ… Em bối rối quá. Lại nhé! Anh sẽ chuyển đi đâu?”
Dan cười toe và Tracy nhận ra anh đang trêu cô. “Anh tìm được một trang trại nhỏ rộng năm mẫu ở Redmond. Ở đó có một ngôi nhà lụp xụp lắm nên anh sẽ phải bận rộn với nó suốt ngày, có một con suối và rất nhiều không gian cho Rex và Sherlock.”
Tracy đấm vào tay Dan một cái. Redmond chỉ cách trung tâm Seattle có nửa giờ xe chạy.
“Ối! Anh tưởng em sẽ vui chứ.” Anh vẫn trêu cô.
Tracy muốn tỏ ra bực bội, nhưng cô cảm nhận được mặt mình đang đỏ bừng lên và không thể ngừng toét miệng cười. “Em không biết nữa.” Cô vờ đánh trống lảng. “Thế còn công việc của anh?”
“Chà, giờ đây khi phần lớn công việc của anh là ở nơi này thì việc đó cũng hợp lý đấy chứ.”
“Vậy ra quyết định này dựa trên công việc.” Cô nói.
“Anh không thấy liên quan đến công việc đâu. Anh cho rằng nó rất cá nhân đấy.”
Anh vươn người hôn cô. Khi môi họ tách ra, Tracy nói: “Nhưng anh yêu Cedar Grove mà, Dan.”
“Anh yêu chứ.” Anh nói, vươn người chạm khẽ vào cằm cô, kéo cô vào sát người anh. “Nhưng anh yêu em hơn.”
Họ hôn nhau một lần nữa, và lần này khi buông nhau ra, Dan ngồi lại vào ghế. “Hơn nữa, anh không bán căn nhà. Anh nghĩ đó là một nơi tuyệt vời để cuối tuần hai chúng ta về đó xả hơi, câu cá và đi bộ, có thể chơi golf nữa.”
Tracy nuốt nước bọt. “Anh biết thừa là em không chơi golf mà.”
“Không, nhưng anh có thể dạy em.”
Cô bật cười. “Em không cho đó là ý tưởng tốt đâu. Lần gần đây nhất anh dạy em, chúng ta đã chui tọt lên giường.”
“Ồ, anh nhớ rồi.” Anh nói. “Là người dạy golf cho em, anh đề nghị chúng ta phải học thật thường xuyên.”
“Vậy thì em hy vọng bài học thứ hai của em sẽ bắt đầu vào tối nay.” Tracy đáp.
Trảng Đất Trống Trảng Đất Trống - Robert Dugoni Trảng Đất Trống