Số lần đọc/download: 614 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:50:47 +0700
Chương 41 - LãO Chu BấT Ngờ Bị TậP KíCh
Chu Lăng Vân họp lần này, về chuyện luyện binh tạm thời giao cho người khác quản lý, trong buổi họp chủ yếu nhấn mạnh vấn đề nâng cao tính năng vũ khí hiệu quả, Vì vậy Chu Lăng Vân sau khi trở về, tạm thời tập trung đến các dự án nghiên cứu. Bạch Lạc Nhân thân thể không được khỏe, Chu Lăng Vân thì thay thế hắn đến xí nghiệp để kiểm tra tiến độ dự án.
Hôm nay, Chu Lăng Vân đến công ty khoa học kỹ thuật Hải Nhân.
Cố Hải rất nhiệt tình và đi ra chào đón khách, lịch sự và hàn huyên vài câu, "Chu sư trưởng, ngài đến sao không nói trước để tiếp đón? Tôi cũng có thể gọi xe đến đón ngài."
Chu Lăng Vân sảng khoái cười to, "Tôi nào dám để cho con trai cả của Cố thủ trưởng lái xe đón tôi a!"
Hai người cười cười nói nói đi về phía công ty, giống như người bạn tốt quen biết nhiều năm. Cố Hải khí lạnh trong mắt lẫm liệt ẩn đấu rất sâu, thật giống một thương nhân khéo léo nhã nhặn, lời nói và cử chỉ đối với Chu Lăng Vân rất kính trọng.
Hai người ngồi ở phòng khách quý uống trà nói chuyện phiếm, Chu Lăng Vân thỉnh thoảng nhìn về phía Cố Hải đánh giá, ánh mắt nhấp nháy, giống như phát hiện kho báo. Cố Hải đang nói về hợp tác dự án lần này, Chu Lăng Vân lại đột nhiên nắm lấy tay hắn, lắc mạnh, cảm giác được bàn tay Cố Hải có lực độ, lại một trận thoải mái cười to.
"Cậu là một vị quản lí giỏi hiếm hoi, không làm quân nhân là một điều đáng tiếc."
Cố Hải thật thà mĩn cười, "Tôi đối với khía cạnh quân sự không có hứng thú."
"Theo lý mà nói cậu được sinh ra trong gia đình quân nhân, từ nhỏ nghe quen tai, nhìn quen mắt, hẳn là đối với quân đội rất có cảm tình mới đúng." Chu Lăng Vân nâng trà lên chén uống một ngụm.
"Tôi không thích bị ràng buộc, hệ thống quân sự hóa quy chế quản lý tôi thực không thích ứng được."
Chu Lăng Vân tiếp tục trêu chọc, "Không bằng cậu tới đội của tôi, tôi có thể thiết lập cho cậu quản lý!"
"Biệt giới*." Cố Hải rất lịch sự, "Tôi thực sự không phải là thiên tài liêu!"
(*: Giới trong câu này là: đại khaí nằm giữa hai phe, trung gian không thụôc phe nào, biệt giới có nghĩa đừng bắt làm trung gian)
" Lão Chu tôi nhìn người khác luôn luôn rất chuẩn, tôi muốn nói cậu là một tướng lĩnh đại tài, nhất định là không sai được! Thế nào? Suy nghĩ một chút!" Chu Lăng Vân thật đúng là nóng lòng tuyển dụng.
Cố Hải từ chối, "Chu sư trưởng, chúng ta hay là đến quầy xưởng xem xét chung quanh."
Chu Lăng Vân thống khoái đứng lên, "Được, Tôi cũng muốn chiêm ngưỡng mỹ nữ làm việc tại quầy như thế nào."
Đi tới quầy hàng rộng lớn, Chu Lăng Vân ánh mắt nhìn xung quanh, không thể không gật đầu, "Không sai, thật đúng là ngoài dự liệu của tôi, lại có quy mô lớn như vậy."
"Gần đây chúng tôi đang chuẩn bị mở rộng diện tích phân xưởng, mảnh đất phía nam đã phê duyệt, lập tức đưa vào kiến thiết." Cố Hải một bên kiên trì cặn kẽ giới thiệu,
Có hai nữ công nhân một bên xì xào bàn tán, "Cố tổng hôm nay ăn mặc thật tri thức, còn đeo một cắp kính, Tôi hầu như không nhận ra lun."
"Người sĩ quan kia nhất định là khách quý, Cố tổng nhất định sẽ thể hiện ấn tượng tốt, tương lai mới có nhiều cơ hội hợp tác a!"
"Ừ,ừ, cũng đúng."
Hai người đều vòng một vòng lớn trong quầy xưởng, Chu Lăng Vân lại hỏi: "Công ty của cậu rốt cuộc đã cho tôi xem hết rồi sao?"
"Tất nhiên." Cố Hải lại đem Chu Lăng Vân đến quầy trưng bày sản phẩm.
Chu Lăng Vân hướng đến một chiếc máy bay loại nhỏ cảm thấy hứng thú vô cùng, lập tức hướng đến về phía Cố Hải hỏi: "Đây là chiếc máy bay sẽ được sản xuất ra?"
"Chiếc máy bay này là sản phẩm chủ lực nửa năm này của chúng tôi, đã từng giành rất nhiều giải thưởng lớn về khoa họcvà công nghệ." Cố Hải hào phóng giới thiệu vũ khí bí mật này.
Chu Lăng Vân ngồi xổm xuống nhìn nhìn, thực sự Chim Sẽ* tuy nhỏ nhưng cơ cấu điều hoàn chỉnh a! Thủ công cỡ nhỏ nó chừng chỉ cao hai mét, động cơ công suất lại đạt được 500 mã lực, tốc độ phun khí có thể đạt 0 km / h.
(*: máy bay, phi cơ)
"Tôi nghe nói công ty của cậu chỉ chủ yếu sản xuất thiết bị điện tử,cũng không nghĩ tới việc tham gia vào lĩnh vực hàng không. Hiện tại chiếc máy bay này từ thiết kế đến sản xuất chế tạo cũng đều do nữ nhân hoàn thành sao?"
"Ngài trừ tôi ra, người duy nhất có thể chạm vào nó là một người đàn ông đàn đứng mặt."
Chu Lăng Vân không khỏi sợ hãi cảm khái, "Tôi đây không thể không khâm phục!"
Cố Hải rất khiêm tốn, " Đây là nỗ lực đầu tiên, không đủ kinh nghiệm, sản xuất ra một cái quái thai như vậy, để cho ngài chê cười rồi."
Chu Lăng Vân vỗ vỗ vai Cố Hải, " Đừng nói như thế, tôi thực sự thích nó vô cùng a!"
"Ngài có thể thử ngồi vào, ngài sẽ thích, sau đó có thể ra ngoài mua đồ ăn chẳng hạn, lái nó rất thuận tiện." Cố Hải rất hào phóng.
"Ha ha ha..." Chu Lăng Vân cười sảng khoái, "Tôi thật muốn thử một lần, tôi đây nửa đời người phi cơ loại gì cũng đều đã lái qua, chưa từng lái qua máy bay mà mỹ nữ chế tạo."
Hào hứng mở cửi cabin chui vào.
Vì chiếc máy bay có thể tích nhỏ, cabin không gian hiển nhiên cũng không lớn, Chu Lăng Vân đem cái chân cứng rắn vói vào, đã áp chặt vững vàng trên ghế ngồi. hắn cúi đầu liếc xuống, ngực buồn chồn, thiết kế chổ ngồi tại sao lại kỳ quái như thế? Nó không bằng phẳng, phía trước có một rãnh nhỏ, nhè nhẹ hướng về phía trước ghế của mình, có thể đem hai bắp chân ở giửa được áp chặt, cảm giác bền chắc lại còn thoải mái.
Thực sự thiết kế thân thiện hóa, tâm tư của nữ nhân đúng là tinh tế!
Chu Lăng Vân khởi động máy bay, tay cứng rắn phóng tới cần điều khiển, bất chợt bị điện giật, toàn bộ bàn tay đều bị tê rần. Hắn nhanh chóng rụt tay về, kiểm tra bảng điều khiển máy bay, các số liệu cho thấy bình thường. Xem ra chắc là mạch tiếp xúc rối loạn, vì vậy can đảm nhưng cẩn trọng Chu Lăng Vân lúc này đeo cái găng tay, rồi tiếp cận đến các phím điều khiển.
Kết quả, Chu Lăng Vân tay nắm chặt trên cần điều khiển, dòng điện lại mạnh mẽ tập kích, muốn rụt tay về nhưng đã muộn, cái cánh tay hoàn toàn không còn lực, tay bị bám dính vào cần điều khiển, đau đớn như thủy triều kéo tới, hắn chết sống cắn chặt răng, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ từ trên trán rơi xuống.
Chu Lăng Vân tự mình đem cái tay hung hăng từ cần điều khiển kéo ra, thịt trên lòng bàn tay cháy đen, mu bàn tay đẫm máu, cái tay này được cho là đã từng nắm qua ‘tiểu nhân tử’. ( công nhận ác thiệt)
Chu Lăng Vân không hổ là nam tử hán, phát sinh chuyện lớn như vậy, còn có thể bình tĩnh nhàn nhã tắt động cơ, mở cửa cabin.
Đáng tiếc cửa cabin lại không mở được, Chu Lăng Vân dùng tay hung hăng đấm vào tường cabin, không biết đập phải thứ gì, ghế dựa đột nhiên lắc lư, phía dưới lại truyền tới cảm giác tê liệt quen thuộc, giống với cảm giác cánh tay bị siết chặt cần điều khiển, với lại ‘bộ vị* ’ liền ‘chấn động’ trước mặt. ( Thật tãn nhẫn)
(*Bộ vị: tiểu Vân tử ý )
Chu Lăng Vân tự mình xem hắc trảo tử*, nhìn rồi lại nhìn thấy đóng thịt kia bị vướng vào chổ lõm dưới háng, ngực chợt căng lên. Tay bị điện giật trái lại không quan trọng, dù sao đôi bàn tay xấu xí thô ráp này đã sớm không cách nào mà nhìn, thế nhưng chỗ kia bị đốt thì nguy cấp rồi, hắn vẫn trong cậy vào ‘đồ chơi’ này mà nối dõi tông đường!
(*Hắc trảo tử: nghĩa là móng vuốt đen nhưng nghĩa đen thì khác nhé, = bộ vị )
Thế nhưng, Chu Lăng Vân hoàn toàn không động được, cái mông ngồi ở ghế vững vàng, bắt đầu lại bị một dòng điện mạnh phóng tới,một trận tê liệt dữ dội. Là đàn ông cường tráng cũng không được chống đỡ loại kích thích này a! Chu Lăng Vân cả khuôn mặt gần như biến dạng, giống như vừa được rữa sạch.
Cố Hải cố tình sốt ruột gõ vào cabin bên ngoài, "Chu sư trưởng, xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Chu Lăng Vân rống to hơn, "Hãy mở cabin đưa tôi ra!"
"Cái gì? Tôi không nghe được!" Cố Hải lớn tiếng hô lên về phía trong.
Chu Lăng Vân áo phi hành đều bị nướng khét, thanh âm nóng nảy cấp thiết, "Mở cửa nhanh!"
"Hả?" Cố Hải còn đem một mặt biểu tình bối rối, "Ông nói cái gì?"
Chu Lăng Vân lông mi vừa nhíu, lại nhìn mặt Cố Hải, bất chợt nhìn thấy đôi môi hắn mang theo một chút ý cười. Chu Lăng Vân lần nữa chạm vào trang phục phi hành, phát hiện trên đó có một kim loại lạ, trong nháy mắt nổi giận!
Thì ra tiểu tử này đào một cái bẫy chờ tôi!
Ghế ngồi gần như đạt tới mức 300 độ, Chu Lăng Vân ngôi ở đây hứng chịu hình phạt bị nung, một bên không khống chế được mà hét lên không ngừng,một tay dùng lực kéo cửa Cabin. Kết quá may mắn hoàn toàn kéo được, tần suất trên ghế bắt đầu dao động không ngừng, cơ hồ có loại chiều hướng sắp nổ. Chu Lăng Vân không hổ là chiến binh thiện chiến, lúc này cảm giác được tác động của ghế, không những không cuống cuồng, hơn nữa điều chỉnh lại tư thế, cố sức đấy cửa lặp tức nổ toanh, mạnh bạo ra khỏi khoang thuyền.
Người cho là không chết, nhưng chắc chắn hắn đã nếm đủ những ‘hình phạt’.
Hắn tuy rằng sống sót khỏi vụ nổ, ‘chim và trứng' không đến nổi bị ‘chiên’ đến huyết nhục văng tung tóe, nhưng hoàn toàn không phải không có điểm liên lụy. Quần bị đốt mất phân nửa, đáy quần dính máu, đau đớn mức độ có thể tưởng tượng được.
Quan trọng nhất, mặt mũi hắn tất cả đều mất hết!
Cho đến khi lấy lại tinh thần, kết quả không tốn nửa giờ, toàn thân không có một chổ nào mà có thể nhìn. Đặc biệt ‘ bộ vị’ chổ đó còn bị thương, công ty khắp nơi đều là nữ, bảo vệ và nhân viên cấp cứu đều là nữ, Chu Lăng Vân nét mặt già nua tới đây để nơi nào a?!
"Đừng tới gần tôi!" Chu Lăng Vân hướng đến một nữ bảo vệ mà lớn tiếng, "Mau tìm cảnh vệ cho tôi!"
Cố Hải làm bộ đến chổ nữ bảo vệ quát, "Còn không nhanh tìm?"
"Vừa mới tìm, anh ta bị tiêu chảy, tôi cũng không thể tiến vào WC nam!" Nữ bảo vệ vẻ mặt xấu hổ.
Cố Hải nói với nữ bảo vệ là đi lấy vải bó, ngồi xổm người xuống, hòa hòa khí khí mà đến Chu Lăng Vân nói: "Chu sư trưởng, xe cứu thương một hồi mới đến, cầm máu mới là quan trọng hơn. Việc này chỉ một mình tôi là nam, ngài đừng khách khí với tôi."
Một giây sau, vải trắng mang đến cho Chu Lăng Vân trong quần lượn quanh, mạnh mẽ siết chặt một cái.
Chu Lăng Vân đau đến xuýt chút nữa ngất đi, trong ánh mắt trong veo chỉ còn tròng kính.
Cố Hải thấy Chu Lăng Vân phản ứng, còn hướng đến người phía sau chất vấn một tiếng, "Cô có phải đem vãi không sạch sẽ chứ?"
"Không a, Tôi vừa mới dùng nước muối khử trùng!"
Được đưa lên cáng cứu thương ngay sau đó, Chu Lăng Vân lấy tay Cố Hải, nói những từ có thể đấm mạnh vào mặt đất.
"Tôi sẽ ghi nhớ cậu!!"
Cố Hải giấu đôi mắt đằng sau hung ác nham hiểm.
"Bạch Lạc Nhân là người yêu của tôi, ông có thể giáo huấn binh lính của ông, thế nhưng ông không thể động vào ‘cục cưng’ của tôi. Ông khiến lòng tôi cảm thấy đau đớn, thì tôi sẽ làm tổn thương ‘cậu bé’ của ông!"