Số lần đọc/download: 437 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:30:52 +0700
Chương 42: Xấu Hổ
N
hược Ly rất kinh ngạc, nàng thật không ngờ tới hắn ta lại giao ra vị trí của Ngự Linh Châu dễ dàng như thế, thậm chí đem vị trí Yêu Hoàng truyền cho nàng.
Dạ Ly Lạc cũng có chút ngoài ý muốn, chỉ là rất nhanh hắn liền khôi phục dáng vẻ lười biếng trước kia, muốn nhìn xem kế tiếp Nam Cung Nhược Thủy sẽ làm gì, bây giờ hắn ta đã không có chút sức uy hiếp nào, nên Dạ Ly Lạc cũng không sợ hắn ta tổn thương đến Nhược Ly.
"Vương Gia!" Một ám vệ đã nhìn Nam Cung Nhược thủy lớn lên giờ thấy mạng hắn sắp không xong, cũng không quản điều gì khác chạy đến, đem hắn ôm vào lòng, "Ngài tội gì phải làm như vậy, vì nàng ta, tất cả tâm huyết đều đổ sông đổ bể, tội gì!"
"Coi như đây là chút lòng riêng của tiểu vương!" Nam Cung Nhược Thủy khẽ cười nói, sau đó ngẩng đầu nhìn Nhược Ly, một người xinh đẹp lại thấu hiểu như vậy, đáng tiếc lại không phải là của hắn.
Nhược Ly cũng nhìn hắn, trong mắt không có chút dao động, coi như hắn không đem ngôi vị hoàng đế truyền cho nàng, nàng cũng có thể tìm ra được vị trí của Ngự Linh Châu, ngôi vị hoàng đế này nàng vốn cũng không để ý, lúc mới đầu còn có chút kinh ngạc, sau đó nàng cảm thấy thật bình thường.
"Có thể tha thứ cho tiểu vương không?" Nam Cung Nhược Thủy lúc này giống như trúng phải ma chướng vậy, trong quá khứ hắn từng rất xem thường bản thân đối với Nhược Ly vừa thấy đã yêu, bị dáng vẻ tuyệt mỹ của nàng khuynh đảo tâm hồn.
Lúc gặp được Nhược Ly hắn mới biết cơ đồ bá nghiệp gì đó hắn cũng có thể bỏ xuống được, cần gì vị trí cao cao tại thượng kia, cả đời này có thể gặp được một tri kỷ mới là điều hạnh phúc nhất.
Lúc săp chết hắn mới nghĩ thông suốt, quyền lợi tài phú sống có được nhưng chết không thể mang theo, những điều hắn theo đuổi bấy lâu hóa ra đều là hư vô.
"Tha thứ vì điều gì?" Nhược Ly lạnh nhạt nhìn Nam Cung Nhược Thủy đang yếu ớt dựa vào người tên ám vệ, "Ta và ngươi vỗn dĩ cũng đều vị lợi ích của bản thân, thì như thế nào có thể nói tha thứ hay không tha thứ!" d.đ.l.q.đ
"Đúng a! Ha ha!" Nam Cung Nhược Thủy đột nhiên nở nụ cười, cười ho ra máu, nhưng vẫn cười không ngừng, hắn đột nhiên hạ thấp giọng hướng về phía Nhược Ly nói, "Thật ra chỉ cần người đầu tiên nhỏ máu vào là có thể giải trừ kết giới của Khứ Yêu Ngọc, không cần phải là máu trong tim, đó là ta cố ý nói cho Dạ Mị, vì muốn lấy mạng của Ám vương, đáng tiếc, người tính không bằng trời tính."
Nhược Ly vừa nghe, trong nháy mắt ánh mắt trở nên sắc bén, nàng hừ lạnh một tiếng, tay chuyển một cái Bạc Băng đeo trên cổ liền trở thành phi đao, trực tiếp hướng thẳng vào cổ Nam Cung Nhược Thủy.
Tên ám vệ đỡ hắn ta vừa định động thủ, liền bị Dạ Mị giữ chặt lấy, Nhược Ly cầm đao đâm mạnh xuống động mạch chủ của Nam Cung Nhược Thủy, "Vậy ngươi có biết cái giá của việc đả thương Lạc chính là cái chết không?"
Nam Cung Nhược Thủy biết “Lạc” trong lời của Nhược Ly là chỉ Ám vương, trong lòng hắn không ngừng hâm mộ, nếu như Nhược Ly cũng có thể đối với hắn như vậy, hắn tình nguyện chịu nỗi đau khoét tim
Dạ Ly Lạc vẫn ngồi một bên vừa nghe Nhược Ly nói như vậy, nhất thời cũng ngẩn ra, hắn không ngờ hắn lại có một vị trí quan trọng như thế trong lòng nàng, hắn cúi đầu khóe miệng không tự chủ được nâng lên, đôi mắt hoa đào chứa đầy ý cười, có được điều này thì một chút vết thương đối với hắn có là gì.
Nam Cung Nhược Thủy mặc dù bị Bạc Băng cắm vào, lại nở nụ cười, cười hết sức hạnh phúc, thân thể hắn chấn động theo mỗi lần cười, Bạc Băng sắc bén cắt sâu vào cổ hắn ta nhưng hắn ta cũng không để ý, chỉ vừa cười vừa nói, "Có thể được chết trong tay Nhược Ly, trở thành người đầu tiên nàng giết, cuộc đời này của ta cũng không còn gì hối tiếc."
Nhược Ly lại nhìn hắn có chút không hiểu, không phải là nàng không biết lời của hắn là có ý gì, tay vẫn như cũ không rời đi, người đáng thương cũng có chỗ đáng hận, nếu như ban đầu nàng không phát hiện được diều bất thường, thì lúc này người chết có lẽ chính là Dạ Ly Lạc, chau mày suy nghĩ, sau phút do dự tâm của nàng liền kiên định.
"Vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi, coi như là đáp lễ vì ngươi đã chủ động giao ra Ngự Linh Châu." Vừa muốn xuống tay, vậy mà tay cầm Bạc Băng lại bị một đôi quen thuộc tay nắm chặt, ống tay áo màu đỏ vừa vặn ngăn trở tầm mắt Nam Cung Nhược Thủy nhìn Nhược Ly.
Một tay Dạ Ly Lạc ôm lấy Nhược Ly, một tay khác cầm lấy bàn tay đang nắm Bạc Băng, hắn cúi đầu nhìn xuống thấy trong mắt Nam Cung Nhược Thủy đều là sự không cam lòng.
Dạ Ly Lạc cười khẽ, ánh mắt hắn nhìn Nam Cung Nhược Thủy giống như nhìn con sâu con kiến dưới đất, sau đó xoay người ôm lấy Nhược Ly, khinh thường việc phải nói thêm câu nào với hắn ta. d.đ.l.q.đ
Một khắc hắn xoay người, thân thể Nam Cung Nhược Thủy đột nhiên bị chấn động bởi yêu lực phát ra trên người Dạ Ly Lạc, lục phủ ngũ tạng cũng vỡ vụn, thất khiếu chảy máu, chết rất khó coi.
Nhược Ly cảm thấy sau lưng chấn động, vừa định quay đầu lại thì bị Dạ Ly Lạc ôm lấy, "Tiểu Nhược Ly, gia không cho phép nàng đáp lễ hắn ta, bởi vì gia sẽ không cho hắn ta thực hiện được nguyện vọng."
Nhược Ly ngẩng đầu nhìn hắn, lúc này trên mặt Dạ Ly Lạc là vẻ ngang ngược đáng ngờ, nhưng nàng lại đột nhiên ngọt ngào cười một tiếng, xem ra là người này đang ghen nhưng chính hắn cũng không nhận ra.
Dạ Ly Lạc bị nàng cười như vậy, có chút chột dạ, hắn cũng không biết đây là loại tâm tình gì, vừa nghĩ tới trong lòng Nhược Ly có chỗ cho những người khác, hắn đã không chịu nổi, dù là chỉ có một chút, hắn cũng không ưa thích. ( aizz.....Lạc ca bĩu môi ghen tuông thật đáng yêu!)
"Dạ Quỷ, xem xử lý sạch sẽ mọi chuyện ở đây, Dạ Mị, chuẩn bị cho đại điển đăng cơ của Nhược Ly, một tháng sau sẽ cử hành." Dạ Ly Lạc vỗn cũng không thèm để ý nhưng lúc này Nhược Ly trở thành Yêu Hoàng cũng là một chuyện tốt.
Mặc dù bây giờ nàng chưa có yêu lực cường đại, nhưng có hắn ở đây, hắn sẽ giúp nàng xử lý mọi chuyện, hắn sẽ giúp cho nàng vững vàng ngồi trên vị trí Yêu hoàng, hơn nữa sau này sẽ làm cho nàng xứng đáng ngồi ở vị trí này. d.đ.l.q.đ
"Dạ, thuộc hạ lĩnh mệnh!" Dạ Mị cùng Dạ Quỷ vốn còn cho rằng Dạ Ly Lạc sẽ ngồi lên vị trí Yêu Hoàng, không ngờ lại để cho Nhược Ly làm, nhưng thấy chủ tử nhà mình vẫn có dã tâm bừng bừng nên bọn họ cũng không lo lắng.
Mặc dù cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng thân mật của Nhược Ly và Dạ Ly Lạc, cũng cảm thấy bọn họ người nào làm Yêu Hoàng cũng không có gì khác nhau.
"Ta phải làm Yêu Hoàng thật sao?" Nhược Ly đối với vị trí này cũng không có hứng thú gì, lúc này nghiêng đầu nhìn Dạ Ly Lạc, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Dạ Ly Lạc đúng lúc cúi đầu thì bắt gặp được dáng vẻ ngây ngô này của Nhược Ly, trong lòng ấm áp, cố nén ý nghĩ muốn cúi người hôn vào đôi môi mềm mại đỏ mọng đó, vội vã ngẩng đầu không dám nhìn nàng, nghiêm chỉnh nói, nhưng gương mặt trắng nõn hiện lên một vệt màu đỏ khả nghi, "Nếu đã được tặng, không dùng chẳng phải là đáng tiếc sao."
Nhược Ly gật đầu, cũng cảm thấy không có gì, nhưng chỉ sợ hôm này nàng không có cách nào làm cho bọn chúng tin phục, "Lai lịch của ta không rõ, chỉ sợ không cách nào làm cho bọn chúng phục ta."
"Có gia ở đây, ai dám không phục?" Dạ Ly Lạc nắm chặt tay Nhược Ly, nhìn thật sâu vào mắt nàng, cuồng ngạo nói.
Nhược Ly bi dáng vẻ nghiêm túc này của hắn hấp dẫn, Dạ Ly Lạc nắm chặt tay nàng như vậy khiến nàng đột nhiên nhớ đến một câu đã từng xem trong sách, cùng nắm tay nhau đến đầu bạc răng long.
………………………………
"Lạc, thân thể của chàng thật không có chuyện gì chứ?" Những chuyện khác cũng đã giải quyết xong, trở lại tẩm cung, Nhược Ly thấy Dạ Ly Lạc tinh thần sảng khoái, nhưng trong lòng vẫn còn rất lo lắng.d.đ.l.q.đ
Dạ Ly Lạc cưng chiều vuốt vuốt đầu Nhược Ly, "Không có chuyện gì, chỉ là có chút mệt nhọc, muốn ôm tiểu hồ ly ngủ một giấc."
Nhược Ly chớp chớp mắt, bị những lời nói làm nũng của Dạ Ly Lạc làm cho hoảng hồn, lập tức biến trở về Tiểu Ngân hồ, suýt chút nữa thì lăn xuống đất may được Dạ ly Lạc hêt sức ăn ý đỡ lấy.
Dạ Ly Lạc ôm lấy Nhược Ly, an ổn ngủ say, thật ra cho dù hắn cường đại nhưng hắn thẳng tay khoét tim lấy máu, cũng phải nghỉ ngơi mấy ngày mới có thể khôi phục nguyên khí, nhưng hắn sợ Nhược Ly có chuyện gì liền mạnh mẽ tỉnh lại, lại một lần nữa tổn nguyên khí, bây giờ đã rất mệt mỏi, hắn sợ nếu hắn không nghỉ ngơi, sẽ khiến Nhược Ly nhìn ra được, liền lần đầu tiên nói ra lời nói có chút làm nũng.