Số lần đọc/download: 935 / 19
Cập nhật: 2017-09-24 23:41:19 +0700
Chương 41: Sự Thật Phơi Bày
L
ục Bình mặt dúm dó, run giọng:
- Tiện tỳ, ngươi...
- Ha, ha...
Thủy Linh Phụng bật cười, vô vàn xót xa cay đắng. Bỗng nghe Nhạc Quần quát lớn:
- Lục Bình, đã đến lúc ngươi đền tội rồi...
Lục Bình thấy Nhạc Quần mắt rực lửa căm hờn, mặt đầy sát cơ, bất giác rùng mình. Liền thì Nhạc Quần hét vang:
- Xem đây...
Nhạc Quần đã giắt Quỷ Đầu trượng vào lưng, hai tay đồng loạt vung lên, bóng chưởng chập chùng ập tới. Lục Bình hoảng hốt lùi lại. Nhưng còn đang bàng hoàng trước sự thật mà Thủy Linh Phụng vừa bộc lộ nên phản ứng đã chậm mất một chút, cổ tay liền bị Nhạc Quần nắm chặt.
Nhạc Quần cười gằn:
- Lục Bình, ngươi thấy thế nào?
Bỗng nghe Thủy Linh Phụng xót xa:
- Quần đệ, tỷ tỷ giờ đã thất tiết, Quần đệ còn yêu tỷ tỷ chăng?
Nhạc Quần quả quyết:
- Tiểu đệ không bao giờ bận tâm đến điều ấy!
Thủy Linh Phụng cười an ủi:
- Vậy thì hãy xử lý tên tặc tử này trước đã!
Nhạc Quần quay sang Lục Bình, trầm giọng:
- Nếu là trước đây mười hôm thì ta giết ngươi chẳng chút ngại ngần để trừ hại cho sư môn, còn bây giờ thì...
Lục Bình cười khẩy:
- Liệu ngươi dám chăng? Cho ngươi biết, thân phận của sư phụ ta còn cao hơn cả Tư Mã Trường Hồng nữa.
Nhạc Quần nghiến răng:
- Bằng vào câu ấy, trước hết ta phải cho ngươi nếm mùi đau khổ rồi hẵng giết ngươi sau.
Nhạc Quần buông tiếng cười gằn rồi nói tiếp:
- Lệnh đường và lệnh muội nay đã cải tà quy chính, hiện đang đi cùng với sư phụ, chính vì lẽ ấy mà Nhạc mỗ không nỡ giết ngươi, song tội sống khó tha...
Nhạc Quần bẻ mạnh, “rắc” một tiếng, cả cánh tay trái Lục Bình lập tức gãy lìa, y rú lên đau đớn và ngồi xuống đất.
Nhạc Quần trầm giọng:
- Đối với ngươi, đây là một hình phạt nhẹ nhất, nếu muốn báo thù, Nhạc mỗ sẵn sàng hầu tiếp bất kỳ lúc nào!
Chàng quay lại, bỗng giật mình sửng sốt, thì ra Thủy Linh Phụng đã bỏ đi mất từ bao giờ.
Nhạc Quần chợt hiểu, thì ra câu hỏi khi nãy của Thủy Linh Phụng chỉ là để thử lòng chàng, nàng đã mang tuyệt chứng và lại thất tiết, làm thế nào trở thành vợ chàng được?
Nhạc Quần ngoảnh lại hậm hực nhìn Lục Bình, đoạn lớn tiếng gọi:
- Phụng tỷ! Phụng tỷ!
Bóng dáng nàng còn đâu nữa? Nhạc Quần đành tiếp tục đuổi theo về hướng đi của Thủy Linh Uyên và Hồ Tiểu Điệp với lòng đau xót vô hạn.
Trước kia chàng từng nghe nói Thủy Linh Phụng là thạch nữ, và giờ đây lại biết thêm là nàng mắc chứng bệnh hủi. Tạo hóa sao lại quá bất công, quá tàn nhẫn với một người con gái yếu đuối như thế!
- Phụng tỷ! Phụng tỷ!
Chàng vừa phóng đi vừa lớn tiếng kêu gọi, chính chàng cũng cảm thấy tiếng gọi của mình rất là thê lương.
Chàng bùi ngùi nói:
- Dẫu là vì Phụng tỷ thì mình cũng phải đối xử tử tế với Linh Uyên, họ đều là những kẻ đáng thương!
Lại vượt qua một ngọn núi, bỗng chàng nghe có tiếng nói. Đến gần thì thấy Mai Nghinh Xuân đứng dưới một gốc cây to trong sơn cốc, còn Hồ Tiểu Điệp thì đang tranh cãi với ba người, đó là Tiêu Diêu Quân Thủy Thiên Ngao, Đông Hải Ma Ngư Thạch Lỗi và Thạch Lộ Lộ.
Nhạc Quần thầm nhủ: “Nghe đâu khi xưa Mai sư cô đã bị Thủy Thiên Ngao gia hại, mình hãy nghe xem Thủy Thiên Ngao nói gì với sư cô?”
Chàng phi thân đến miệng cốc khẩu, ẩn trên một ngọn cây, nghe Hồ Tiểu Điệp lớn tiếng nói:
- Thủy Thiên Ngao, lão đã không hề nghĩ đến tình nghĩa phu thê, nếu là một chính nhân quân tử, tại sao khi xưa lão không chịu bắt giữ Ô Hải, tìm cách cứu Mai tiền bối?
Thạch Lỗi tức giận xen lời:
- Tiện nhân, ở đây đâu phải là chỗ mi lên tiếng!
Hồ Tiểu Điệp đanh giọng:
- Thạch lão tặc, đó chính là mưu kế sâu độc của lão, chuyên chống đối với giới bạch đạo, lão thật là phường bại hoại!
Mai Nghinh Xuân bỗng nghiêm giọng nói:
- Hồ cô nương đừng nói nữa, để lão thân hỏi họ vài điều thử xem! Thủy Thiên Ngao, đến giờ phút này lão thân mới biết ngươi đã a tòng với Thạch Lỗi gây tội ác. Phan sư muội ngộ hại tại Lao Sơn chính là do độc thủ của Thạch Lỗi. Thạch Lỗi, lão thân không vu oan cho ngươi chứ?
Thạch Lỗi trầm giọng:
- Phu nhân bôi nhọ Thạch mỗ như vậy, chẳng hay lấy gì làm bằng chứng?
Mai Nghinh Xuân cười lạnh lùng:
- Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Cho ngươi hay, Phan sư muội còn chưa chết đâu!
Thạch Lỗi thót người:
- Phu nhân chớ nói bừa, Phan Liễu Đại... hiện ở đâu?
Thạch Lộ Lộ đưa mắt nhìn cha, giọng đau xót:
- Cha đã ám toán mẹ thật ư?
Thạch Lỗi trầm giọng:
- Con đâu thể nghe lời bà ấy? Lẽ nào phụ thân lại đi hại chết vợ mình chứ?
- Vậy chứ tại sao mẹ sảy chân rơi xuống vực thẳm?
Thạch Lỗi nghiêm giọng:
- Nếu cha mà biết nguyên nhân thì đã báo thù ẹ con từ lâu rồi! Mai phu nhân, ai đã bảo lão phu ám toán Phan Liễu Đại?
Mai Nghinh Xuân khẽ cười nhạt:
- Tư Mã Trường Hồng và Lâu Tử Vân đều đã biết việc này, và chính Nhạc Quần đã gặp sư muội Phan Liễu Đại tại Mỹ Nhân Oa trên đảo Đông Hải!
Thủy Thiên Ngao thoáng biến sắc mặt. Mai Nghinh Xuân gằn giọng nói tiếp:
- Thủy Thiên Ngao, nếu ngươi là một bậc chính nhân quân tử, tại sao lại lập ra Mỹ Nhân Oa, giam giữ hằng trăm phụ nữ, mấy mươi năm không được thấy ánh mặt trời, khiến tuổi thanh xuân của họ phải trôi qua trong muôn vàn đau tủi?
Thủy Thiên Ngao và Thạch Lỗi cùng đưa mắt nhìn nhau, không sao trả lời được. Thạch Lỗi mặt thoáng lộ sát cơ, song Thủy Thiên Ngao đã nháy mắt ra hiệu.
Đoạn Thủy Thiên Ngao khẽ buông tiếng thở dài:
- Xuân muội không biết, những phụ nữ đó thảy đều là những kẻ giả mạo dân nữ để xâm nhập lên đảo. Ngu huynh phát hiện ra âm mưu của họ nên bắt buộc phải giam cầm trong Mỹ Nhân Oa...
Mai Nghinh Xuân cười khẩy:
- Thủy Thiên Ngao, khi xưa Mai Nghinh Xuân này về làm vợ ông, đã biết ông là người hết sức gian trá, nhưng không ngờ lòng dạ ông lại độc ác đến vậy! Ông tưởng dùng những lời xảo trá ấy là có thể xóa sạch được tội ác ư? Rõ là ấu trĩ...
Thủy Thiên Ngao trầm giọng:
- Sự thật là vậy! Xuân muội không tin thì ngu huynh cũng chẳng biết sao hơn. Còn về việc linh hồn của Xuân muội bị Ô Hải nhiếp đi, thật sự ngu huynh không hề hay biết...
Mai Nghinh Xuân tức giận nạt:
- Im đi! Quyển kỳ thư nước Quy Từ vốn là của ông, ông lại sao chép phó bản giao cho Ô Hải, để cho y nghiên cứu thuật nhiếp hồn, đến khi nào võ công tăng tiến ghê gớm, sẽ chịu sự khống chế của ông mà độc bá võ lâm!
Thủy Thiên Ngao gằn giọng:
- Xuân muội nghi ngờ ngu huynh, ngu huynh cũng chẳng biết làm sao biện giải. Nhưng kể từ khi Xuân muội mất đi, ngu huynh đã đau lòng đến không thiết sống nữa. Giờ Xuân muội đã hoàn hồn thì ngu huynh cũng thấy yên tâm rồi. Để tỏ rõ lòng mình, giờ ngu huynh xin chết trước mặt Xuân muội...
Hồ Tiểu Điệp lớn tiếng:
- Vậy mới là nam nhân đại trượng phu chứ! Mau tự tuyệt đi!
Thủy Thiên Ngao ngước mặt thở dài:
- Xin chư vị thần linh tại thượng chứng giám cho, Thủy Thiên Ngao này lòng như trăng sáng, nay để chứng tỏ, xin tự tuyệt tại đây, mong chư vị hãy ban phúc cho tệ thê trường thọ như trời...
Mai Nghinh Xuân thoáng hốt hoảng:
- Thủy Thiên Ngao...
Hồ Tiểu Điệp lớn tiếng:
- Mai tiền bối sao lại tin lời lão ta?
Nhưng như “phụp” một tiếng, Thủy Thiên Ngao khóe môi rỉ máu, mặt mày co rúm, từ từ ngã xuống đất.
Thạch Lỗi vội đỡ lấy, gằn giọng:
- Ngươi...
Mai Nghinh Xuân hết sức kinh hoàng. Tuy bà căm hận Thủy Thiên Ngao lòng dạ ác độc, song dẫu sao cũng từng là phu thê với nhau, mà cái chết của Thủy Thiên Ngao hiển nhiên lại là vì bà.
Mai Nghinh Xuân chầm chậm đến gần nghẹn ngào nói:
- Thiên Ngao... mặc dù tôi hận ông... nhưng dẫu sao cũng... không đành lòng... chứng kiến ông tự tuyệt...
Thạch Lỗi bỗng quát lớn:
- Đứng lại! Chả lẽ Thủy Thiên Ngao đã chết mà bà còn không chịu buông tha cho hả?
Mai Nghinh Xuân thoáng ngạc nhiên:
- Ai bảo lão thân không chịu buông tha?
Thạch Lỗi lạnh lùng:
- Bà đã quá sức hiểu lầm về ông ấy, rõ ràng là vẫn chưa nguôi niềm căm hận, toan xuống tay hủy hoại thi thể...
Mai Nghinh Xuân tức giận:
- Thạch Lỗi, ngươi dám bôi nhọ lão thân hả?
Thạch Lỗi cười khẩy:
- Thạch mỗ là bạn chí thân của Thủy Thiên Ngao, nhất quyết không để cho bất kỳ ai xâm phạm đến thi thể của ông ấy.
Hồ Tiểu Điệp quay sang Thạch Lộ Lộ lớn tiếng nói:
- Thạch cô nương có tin là lệnh tôn có lòng dạ tốt như vậy chăng?
Thạch Lộ Lộ lạnh lùng đáp:
- Chẳng việc gì đến cô nương cả!
Hồ Tiểu Điệp nghiêm giọng:
- Cô nương tin Thủy Thiên Ngao đã tự tuyệt thật ư?
Vừa dứt lời, hai cha con Thạch Lỗi và Mai Nghinh Xuân cùng giật mình, đồng thời đưa mắt nhìn về phía Thủy Thiên Ngao.
Thủy Thiên Ngao máu tươi chảy dài nơi miệng, sắc mặt vàng ệch, hơi thở đã ngưng chỉ. Thạch Lộ Lộ trố mắt:
- Chả lẽ cô nương có thể làm cho ông ấy sống lại hay sao?
Hồ Tiểu Điệp lớn tiếng quả quyết:
- Được rồi! Mọi người hãy lùi ra xa ba trượng, Hồ Tiểu Điệp này sẽ chứng minh cho thấy!
Thạch Lỗi cười khẩy:
- Lộ nhi hà tất tin lời y thị, chẳng qua y thị toan hủy xác cho hả dạ đó thôi!
Lúc này chẳng những Mai Nghinh Xuân đâm ra hồ nghi, ngay cả Nhạc Quần đang ẩn nấp trong bóng tối cũng không khỏi sinh nghi. Kẻ hiểm trá như Thủy Thiên Ngao chắc chắn không bao giờ chịu tự tuyệt mà chết.
Ngay khi ấy, bỗng có một bóng người phi nhanh tới trong sương đêm nhập nhoạng, loáng thoáng có thể nhận ra là một nữ nhân.
Bóng người nọ sửng sốt, vụt thoái lui một bước, kế đến là Mai Nghinh Xuân kêu lên thống thiết:
- Sư muội...
Đoạn lao về phía người ấy. Thì ra đó chính là Phan Liễu Đại, người vợ khi xưa của Thạch Lỗi.
Phan Liễu Đại toàn thân y phục màu đen, tay cầm chiếc cần câu, cũng đồng thời kêu lên thống thiết:
- Sư tỷ...
Hai người cùng ôm chầm lấy nhau khóc sướt mướt. Giờ đây, Thạch Lỗi dù lão luyện đến mấy cũng không sao dằn nén được nữa, những thấy lão mắt láo liên đảo xung quanh, chừng như đang suy tìm quỷ kế.
Đột nhiên Phan Liễu Đại nhẹ xô Mai Nghinh Xuân ra, trầm giọng nói:
- Sư tỷ, việc gì thế này?
Mai Nghinh Xuân liền thuật lại tự sự vừa qua.
Thạch Lộ Lộ khi vừa trông thấy Phan Liễu Đại, tuy chưa đám khẳng định là mẫu thân mình, song nàng ngấm ngầm quan sát thần thái của Thạch Lỗi, lòng đã thấu rõ đa phần, bèn lớn tiếng nói:
- Cha, vị tiền bối kia có phải là thân mẫu con chăng?
Thạch Lỗi ấp úng:
- Ơ... ơ phải! Bà ấy chính là mẹ con!
Thạch Lộ Lộ lớn tiếng réo gọi, lao bổ vào lòng Phan Liễu Đại bật khóc nức nở. Bầu không khí hết sức thê lương, lúc này ngoài Thạch Lỗi, cả Hồ Tiểu Điệp và Nhạc Quần cũng không khỏi bùi ngùi rơi lệ.
Thạch Lộ Lộ nép vào lòng Phan Liễu Đại nghẹn ngào nói:
- Me... bao năm qua mẹ ở đâu? Khi xưa ai đã xô mẹ xuống vực thẳm Bích Lạc nhai vậy hở?
Phan Liễu Đại nghiến răng:
- Lộ nhi, mẹ phải trịnh trọng cho con biết, hung thủ chính là cha con, Thạch Lỗi...
- Sao?
Thạch Lộ Lộ bàng hoàng nhìn Thạch Lỗi, thừ ra hồi lâu mới cất giọng đau xót:
- Tại sao cha lại hại mẹ?
Thạch Lỗi lớn tiếng:
- Lẽ nào cha lại gây ra điều này? Lộ nhi đừng tin...
Phan Liễu Đại gằn giọng:
- Lão tặc, ngươi muốn chối cũng chẳng được đâu! Khi xưa lúc ngươi xô Phan Liễu Đại này xuống vực, trong lúc nguy cấp bổn nhân đã chộp rách một mảnh vạt áo của ngươi và có cả khuy...
Thạch Lộ Lộ bỗng nói:
- Mẹ bị rơi xuống Bích Lạc nhai, sao lại...
Thạch Lỗi liền chộp lấy cơ hội ấy, lớn tiếng:
- Lộ nhi hãy thử nghĩ xem, dưới Bích Lạc nhai là biển cả và đá núi lởm chởm, dù một hòn đá rơi xuống cũng bị nát vụn, nếu mẹ con quả thật sự bị rơi xuống, làm sao sống được?
Phan Liễu Đại móc ra một mảnh vạt áo và nói:
- Lộ nhi, hãy xem, Thạch Lỗi bình sinh rất thích mặt áo màu lam, mảnh vải áo này mẹ đã gìn giữ suốt mấy mươi năm qua, chẳng thể giả được. Khi xưa lúc rơi xuống vực thẳm, mẹ tin chắc phải chết, nào ngờ trên vách núi có một bí động, trong động bỗng bay ra một sợ dây thừng quấn mẹ lại, song lúc ấy mẹ đã bất tỉnh nhân sự.
Phan Liễu Đại nghiến răng nói tiếp:
- Trong động có một vị kỳ nhân ở ẩn. Mọi người thử đoán xem vị kỳ nhân ấy là ai? Đó chính là Tư Mã Trường Hồng...
Nhạc Quần vô cùng kinh dị, quả là tạo hóa đã có định số, người tính không bằng trời tính!
Thạch Lỗi đảo tròn mắt lia lịa, môi dường như thoáng động đậy, rõ ràng lão đang dùng truyền âm nhập mật nói chuyện với kẻ khác.
Lão ta không khi nào trò chuyện với Phan Liễu Đại và Thạch Lộ Lộ, lại càng không thể trò chuyện với Mai Nghinh Xuân và Hồ Tiểu Điệp, vậy thì đối tượng không ai khác hơn là Thủy Thiên Ngao rồi!
Thạch Lộ Lộ tấm tức nói:
- Cha! Tại sao cha lại hãm hại mẹ! Nói đi, tại vì sao? Vì sao chứ?...
Thạch Lỗi cười nhạt:
- Tiện nhân, ngươi đâu thể nghe lời bà ấy, lại đây mau!
Hồ Tiểu Điệp lớn tiếng:
- Thạch cô nương giờ đã tin rồi chứ? Tôi dám khẳng định Thủy Thiên Ngao không phải tự tuyệt...
Mai Nghinh Xuân và Phan Liễu Đại mặt lạnh như băng sương, chầm chậm tiến tới. Thạch Lỗi cười gằn:
- Các ngươi muốn trở mặt thật ư?
Mai, Phan hai người với ánh mắt sắc lạnh thay cho câu trả lời, vẫn chậm chạp tiến bước.
Bầu không khí đang hồi căng thẳng, bỗng một bóng người như thể quỷ mị lao tới sau lưng Thạch Lỗi.
Thạch Lộ Lộ dẫu sao cũng là phụ tử tình thâm, tuy nàng chưa thấy rõ đối phương là ai, song ngỡ là toan ám toán phụ thân mình, liền kinh hãi hô to:
- Cha! Hãy coi chừng!
Thạch Lỗi phản ứng cực nhanh, xoay người lẹ làng thoát lui hai bước, song mục đích của đối phương không phải là lão, mà chộp về phía Thủy Thiên Ngao.
Ngay trong khoảnh khắc ấy, quái sự đã xuất hiện, những thấy Thủy Thiên Ngao phún ra một vòi máu tươi, bắn thẳng vào mặt đối phương. Người nọ vội nghiêng đầu, chiêu thế không thay đổi, vẫn nhắm ngay ngực Thủy Thiên Ngao chộp tới.
Thủy Thiên Ngao bỗng lăn người, như chiếc lá khô xoay tròn trên mặt đất, đoạn tung mình lướt ra ngoài xa hơn hai trượng, không ngớt cười hăng hắc.
Người nọ chính là Nhạc Quần, thế chộp của chàng cực kỳ nhanh nhẹn, song chẳng thể ngờ đối phương tránh né càng nhanh hơn, chỉ nghe “phập” một tiếng, cát đất tung bay, đôi tay chàng đã cắm sâu xuống đất những nửa thước.
Mai Nghinh Xuân và Phan Liễu Đại vô cùng sửng sốt, Thạch Lộ Lộ giờ mới tin lời Hồ Tiểu Điệp là sự thật.
Bộ mặt thật của Thạch Lỗi và Thủy Thiên Ngao giờ đây đã bộc lộ rõ ràng, cũng chẳng cần che giấu nữa, cả hai cùng trầm giọng âm độc nói:
- Đại nạn không chết, kể như các ngươi mạng to. Nhưng hãy khoan đắc ý vội, rồi đây các ngươi sẽ biết sự lợi hại của bọn ta...
Đoạn quay người phi thân bỏ đi.
Nhạc Quần sau khi chào hỏi Mai sư cô và Phan sư cô, quay sang Hồ Tiểu Điệp nói:
- Hồ cô nương, Linh Uyên đâu rồi?
Hồ Tiểu Điệp chớp chớp mắt:
- Nàng ta đuổi theo Vô Tâm, còn tôi thì gặp Mai tiền bối tại đây nên không cùng đuổi tiếp nữa!
Nhạc Quần thoáng chau mày:
- Nàng chạy về hướng nào vậy?
- Hướng chính tây! Bây giờ ta cùng đi!
Nhạc Quần thoáng do dự:
- Cô nương nên ở lại thì hơn, lát nữa gia sư hẳn sẽ đến...
Bỗng nghe Tư Mã Trường Hồng lên tiếng nói:
- Sư phụ đến đã lâu rồi!
Mọi người cùng lượt ngoảnh lại nhìn, những thấy Tư Mã Trường Hồng và Bạch Phát Hằng Nga lần lượt phi thân tới. Mai Nghinh Xuân và Phan Liễu Đại cùng reo lên:
- Sư huynh...
Khi xưa, lúc chưa xuất đạo, hai người có tình ý với Tư Mã Trường Hồng, giờ dĩ vãng đã trôi xa, ngậm ngùi nhìn nhau im lặng!
Nhạc Quần lớn tiếng nói:
- Sư phụ, đồ nhi phải đuổi theo Linh Uyên và Vô Tâm đây!
Tư Mã Trường Hồng gật đầu:
- Đi đi! Rồi sư phụ sẽ tìm được con thôi!
Nhạc Quần và Hồ Tiểu Điệp lập tức giở hết tốc độ phi thân về hướng chính tây, lát sau Hồ Tiểu Điệp đã bị tụt lại phía sau mấy trượng. Bỗng nàng phát hiện một điều lạ, bèn lớn tiếng nói:
- Nhạc đại ca, tiểu muội biết vì sao lệnh sư có thể tìm được đại ca rồi!
Nhạc Quần ngạc nhiên:
- Vì sao?
Hồ Tiểu Điệp nhoẻn cười:
- Trên mình đại ca có một sợi tơ nhện, gió thổi không đứt, càng kéo càng dài ra, chỉ cần lần theo sợi tơ nhện này là có thể tìm gặp đại ca thôi!
Nhạc Quần ngoái lại nhìn, quả nhiên vạt áo sau lưng có một sợi tơ bạc rất dẻo dai, mà dù bị vướng vào đâu cũng chẳng thể đứt được, càng kéo thì càng dài thêm ra.
Nhạc Quần cười gượng:
- Có lẽ đây là một loài nhện dị chủng...
Hồ Tiểu Điệp cười ẩn ý:
- Giờ tiểu muội mới hiểu, thì ra khi xưa gia mẫu đã thầm thương trộm nhớ lệnh sư!
Nhạc Quần cảm khái:
- Đâu chỉ lệnh đường thôi, ngay cả Mai, Phan nhị vị sư cô cũng vậy đấy! Chính là vì thế đã gây nên biết bao âm mưu giết chóc trong chốn võ lâm!