Số lần đọc/download: 1543 / 55
Cập nhật: 2022-05-02 14:00:16 +0700
Chương 41: Ác Quỉ Châu Bài
H
oàng Thượng Chí bất đồ biến thế, song chưởng không thèm thâu lại, mà người ngón tay vươn ra, búng mạnh, Đông Kim Chỉ pháp bắn xối xả vào người đối phương. Tiếng véo véo phát ra bắt rợn óc, kinh người.
Xuất môn này Thượng Chí không ngoài mục đích tầm thù, chàng muốn rõ kẻ cừu địch của dòng họ Hoàng là Quỉ Bảo Chủ Nhân hay Huyết Sọ giả này.
Vừa trông thấy Thượng Chí biến thế, Huyết Sọ giả khẽ hừ một tiếng, thân hình biến ảo như một bóng ma, xoay luôn hai vòng, đã tránh được mười luồng chỉ phong có sức mạnh khoan kim, xẻ đá kia, đồng thời tiến sát được bên lưng Thượng Chí.
Phần Thượng Chí khi phát chỉ lực ra truy kích đối phương, nhưng bị hút, biết nguy đến, chưa kịp thu chỉ phong về thì bên lưng kình lực đã ập tới...
Biết có tránh đỡ cũng không kịp, Thượng Chí kinh hãi, mồ hôi đượm đầy mình, bỗng nhiên cái bản năng tự vệ không cho phép chàng đứng yên chờ chết, thân hình liền ngã về một phía, vung song chưởng đưa qua mình định đánh tạt áp lực chưởng phong của địch... Nhưng đã muộn...
Bùng một tiếng trầm hùng, Thượng Chí lãnh trọn ngọn chưởng của Huyết Sọ, thân hình lảo đảo bước không muốn nổi nữa, chẳng còn chủ động được Thượng Chí lùi lại liên tiếp tám bước mới đứng vững. Vì chưởng lực áp quá mạnh, cơ thể gần muốn rạn nứt, Thượng Chí dằn lắm mới ngăn được huyết khí chực trào ra miệng:
- Lãnh Diện Nhân, hôm nay lão phu lấy mạng mi!
Theo tiếng nạt ấy, Huyết Sọ giả xông vào công kích tiếp, song chưởng vung lên, một luồng kình lực như thác đổ, nhắm toàn thân Thượng Chí bửa xuống, oai lực kinh thiên động địa...
Thượng Chí biết lão này cố ý hạ sát mình cho kỳ được, nên không dám chậm trễ, tuy đang bị một chưởng khá nặng nhưng vẫn cắn chặt môi, vận toàn chân lực, đẩy mạnh song chưởng chống đỡ.
Bùng! Tiếng chưởng phong chạm nhau muốn điếc tai, bốn luồng kình lực ép mạnh, sức gió thổi rạp cây cỏ, cả rừng cây gần bên vang lên tiếng răng rắc xen lẫn tiếng ào ào của cây lá bị rời cành...
Huyết Sọ giả lùi lại hai bước!
Trong khi ấy Thượng Chí chỉ lùi lại một bước. Nhưng vì sẵn bị thương, ngay phải đem toàn lực chống đỡ nên khí huyết đảo ngược, tuôn ào ra ướt cả vạt áo trước.
Huyết Sọ giả cười sằng sặc thích thú, rồi nhanh như chớp giật phóng tới... Bóng chưởng to lớn, nặng nề như quả núi, lanh lẹ biến ảo, khi thực, khi hư, kình lực mạnh mẽ như vũ bão, một hơi công liền năm chiêu...
Ở trong thế bị động, Thượng Chí không sao thi triển toàn lực được, chàng cứ lùi dần, lùi dần đến quá một trượng mà chưa phản công được chiêu nào...
Không muốn chàng kịp dự bị, Huyết Sọ giả lẹ làng biến thế, lão ta lanh như điện chớp, vung song chưởng, hai luồng quái khí:
một nóng như lửa đốt, một lạnh như băng như tuyết, ào ạt chụp vào người Thượng Chí...
Nghiến chặt răng dùng ngay thân pháp Di Ảnh Phù Quang né tránh, đồng thời song chưởng vung lên vạch thành nửa đường, rồi khoa tròn một vòng... đó là chưởng thế rút trong Linh Qui Tam Thức, vì ở trong trường hợp cái sống chen lẫn cái chết, Thượng Chí không còn suy nghĩ, cứ luôn tay chống đỡ.
Linh Qui Tam Thức là một loại chưởng pháp của Linh Qui Thượng Nhân tiền bối, người đã dùng cả quãng đời của mình nghiên cứu ra nó, vì thế chưởng thế này rất biến ảo, tuy chỉ có ba thức nhưng linh diệu phi phàm. Hơn nữa cái công lực hai trăm năm của Thượng Chí đâu phải thường, nên khí thế của chưởng pháp lại càng được thi triển đến mức tuyệt luân...
Nhưng Huyết Sọ giả này đâu phải tay vừa, lão ta người quán thông võ nghệ, công mức đã đến lúc thượng thừa, vì thế lão ta đã hóa giải tất cả mấy bận công kích của Thượng Chí một cách tự nhiên, không mệt nhọc.
Trong phút chốc cả hai đều thi triển cả sở học tuyệt chúng ra nghinh địch, những chiêu thức được dùng, toàn là những sở học bí truyền hoặc thất truyền trong Võ lâm...
Trong vòng mười trượng vuông quanh hai người, cát bụi xoắn tít tần mây tạo thành bức màn đất dày đặc. Cây cối thuộc phạm vi áp lực của chưởng phong bị xô ngã ngổn ngang, phát ra tiếng ào ào như tiếng sóng biển.
Luận về công lực Thượng Chí có phần cao hơn đối phương đôi chút, nhưng kinh nghiệm chiến đấu còn kém, hơn nữa về chiêu thức lại thua sút khá nhiều, nên không sao chiếm được thượng phong, lần lần lão Huyết Sọ giả càng làm riết, áp lực cứ tăng dần, Thượng Chí khó giữ lòng bình tĩnh được..., cái chết như rình rập, chực chàng, rủi một tí là chụp ngay...
Bỗng có tiếng nạt lớn như sấm, trong làn bụi cát bịt bùng, một bóng người lao ngược ra ngoài...
Bịch một tiếng nặng nề nổi lên, lẫn với tiếng thét thảm não, thân hình Thượng Chí bị đánh văng vào thân cây cổ thụ cách đó tám thước, máu miệng phun ra từng búng lớn, mắt tóe hào quang, đầu óc chàng nhức nhối như muốn vỡ tung cả ra..., châu thân đao như bị dần vậy.
Huyết Sọ giả buông tiếng cười hắc hắc vừa xảo trá vừa hiểm độc, thỏa thích, lão ta gằn từng tiếng:
- Lãnh Diện Nhân, trong kiếp này mi không thể an tọa trên ghế Đế Quân Thiên Nam được đâu, mi hãy nghe kỹ đây:
Tung tích lão phu chỉ có mình mi biết rõ, giờ mi chết rồi, sau này bọn cao thủ phái Thiên Nam nào biết lão phu hạ độc thủ mi, mà bọn nó cứ xông vào Quỉ Bảo để phục thù cho mi... ha... ha...
Nói đến đấy dường như khoái chí quá cỡ, lão buông tiếng cười ngặt nghẽo, rồi nói:
- Bộ mặt thực của thầy mi, Ma Trung Chi Ma đã lộ, bọn cao thủ Trung Nguyên cả hai đạo Hắc, Bạch đâu có chịu tha ai trong phái Thiên Nam, hà... hà... như thế phái Thiên Nam sẽ bị làm cỏ ha... ha... và lão phu...
- Câm mồm!
Lời nói của lão Huyết Sọ giả quá thâm ác, làm Thượng Chí xúc động mãnh liệt, chàng đưa tay gạt cục máu án trước miệng, nạt lớn đồng thời tay kia lẹ làng rút Ác Quỉ Châu Bài ra, chàng gượng đứng dậy, xa mắt căm hờn nhìn Huyết Sọ giả... rồi từ từ bước tới.
Huyết Sọ giả kinh hãi thầm, nhưng lão biết Thượng Chí khó thoát tay lão, nên vẫn điềm tĩnh:
- Lãnh Diện Nhân, mi có biết trời trăng gì không?
Thượng Chí quát lớn:
- Ta muốn giết mi!
- Ha!... ha... ha, tiểu tử ngông cuồng thực! Cái chết đã đến rồi mà còn lớn lối sủa bậy...
Hai người cách nhau không quá một trượng, Huyết Sọ giả song chưởng vò sít vào nhau, lòng chưởng hướng về phía Thượng Chí, buông tiếng cười đắc thắng, ngạo nghễ...
Hoàng Thượng Chí mở lòng bàn tay, vận nội lực vào thẻ bài, từ hạt châu trên Ác Quỉ Châu Bài bỗng chớp lên mấy tia sáng kỳ dị sáng lóe mắt, chiếu thẳng vào người Huyết Sọ giả.
Huyết Sọ giả kinh hãi kêu lên tiếng đau đớn, song chưởng buông xuôi, thân hình chuệnh choạng không còn tự chủ nữa...
Thượng Chí hừ một tiếng lạnh lùng, tả chưởng vung lên, một luồng kình lực nặng như núi xạ ngay người Huyết Sọ giả...
Một tiếng kêu thảm thiết, lão Huyết Sọ giả bị luồng kình phong đánh văng ngoài hai trượng, hực lên đau đớn, rơi bịch xuống đất.
Thượng Chí rùng vai, thân hình xẹt nhanh như điện chớp, đến bên đối phương...
Vì quá chú tâm vào đối phương. Chàng nào hay có bóng người len lỏi vào bóng cây, như ma như quỉ bám sát chàng khoảng ba trượng.
Ác Quỉ Châu Bài này vừa là một thẻ lệnh biểu thị uy quyền của vị Đế Quân Thiên Nam Ảo Ma Cung vừa là một khí giới lợi hại vô cùng. Hạt báu châu ở phía trái thẻ bài là then chốt của bảo khí, nếu dùng nội lực ép mạnh vào thẻ lệnh thì tự nó phát ra những tia sáng kỳ độc, khiến đối thủ không sao chống đỡ nổi, tán loạn tinh thần. Nội lực càng mạnh thì uy lực càng lớn, tia sáng giữ càng lâu và thần trí đối thủ khó khôi phục...
Dĩ nhiên, hành vi này chẳng chánh đại quang minh gì, vì cả đời sư phụ chàng Ma Trung Chi Ma chưa bao giờ dùng qua, chàng cũng không muốn dùng nó làm gì như thế, chỉ muốn lấy tài lực của mình ra thi thố, nhưng sự thật quá rõ ràng, chàng đã hoàn toàn lâm vào tình trạng khó sống, nên cực lòng lắm phải dùng đến nó.
Hơn nữa đối phương có thể là thù nhân, chàng không sao để cừu nhân giết mình được, phải sống! Sống để lật cái mặt trái của tình đời, của mối cừu thù bí mật của dòng họ Hoàng...
Thượng Chí thâu lại Ác Quỉ Châu Bài, mắt xạ ra những tia sát khí khủng khiếp nhìn chằm chặp vào Huyết Sọ giả đang nằm sóng soài dưới đất.
Lão Huyết Sọ giả lúc ấy đã tỉnh rồi, muốn chồi dậy, nhưng thương thế khá nặng không sao cựa được, lão ta âm thầm vận nội công cứu chữa. Tấm khăn xanh che mặt đã ướt đẫm, màu vải xanh đã hóa ra khoảnh đen thẫm, chứng tỏ lão đã bị Thượng Chí đánh hộc máu mồm rồi...
- Lãnh Diện Nhân, mi định làm gì lão phu đây? Huyết Sọ giả gắng gượng nói.
Thượng Chí lạnh lùng:
- Ta muốn hiểu rõ một chuyện, rồi mới định được sự sống chết của mi được, nhưng...
- Nhưng sao?
Thượng Chí hầm hực:
- Mi là người đáng chết nhất, nhưng nếu ta chứng thực được việc đó quả không phải mi làm, thì tạm thời tha mạng mi, sau này gặp lại ta, mi nhớ tránh kẻo mất mạng đấy.
Huyết Sọ giả gượng đứng vậy, lùi lại hai bước, tuy tức giận, nhưng lại trầm tiếng hỏi:
- Mi muốn chứng thực việc gì? Lão phu nào phải hạng sợ chết!
Trên mặt Thượng Chí hiện lên một làn sát khí khủng khiếp, chàng trầm giọng lành lạnh:
- Mười lăm năm trước...
Đột nhiên chàng phát giác được mấy luồng quái khí phát nhẹ sau lưng, không ngờ vào phút quyết liệt này lại có người tới đánh lén tức giận vô cùng, nhưng không dám xem thường vì ám khí này xem rất lợi hại, liền nhảy trái sang bên tránh...
Ghê gớm thay, ám khí bay vút qua chéo áo chàng tuy đã né ra khá xa, Thượng Chí giật mình kinh hãi.
Xẹt! Xẹt! Mấy tiếng, mấy vệt đen vụt qua in rõ vào thân cây cách ngoài năm trượng...
Thượng Chí quay lại, thân hình chấn động mạnh vì ám khí ấy chính là mấy chiếc lá tươi. Chàng biết người này công lực cao thâm vô cùng, nếu lơ mơ mất mạng như bỡn.
Thượng Chí quay lại, choáng váng cả mày mặt, trí óc biến loạn, toàn thân run lẩy bẩy, lảo đảo lùi lại mấy bước!...
Người ném ám khí không ai lạ! Chính là mẹ chàng, Thái Hằng Nga Vương Thúy Anh!
Mặt không lộ tí xúc cảm, xạ mắt nhìn Thượng Chí, tuy ngoài ba trượng nhưng Thượng Chí nhìn rõ nét lành lạnh gợn đầy sát khí.
Quên tất cả, Thượng Chí cảm thấy đau đớn vô cùng, nước mắt suýt tuông dòng, nuốt vội uất hận. Đơ người như mất cả thần trí. Thượng Chí nghe lòng mình nổi lên trận phong ba, tim đau nhói như bị ngàn mũi kim châm.
Tại sao mẹ chàng cứ tìm chàng hạ độc thủ mãi thế? Tại sao trên đời này lại có người mẹ thâm độc đến thế? Thượng Chí không sao nghĩ ra được.
Bỗng Huyết Sọ hú một tiếng dài lanh lảnh, trong chớp mắt đã mất dạng trong rừng cây. Khi Thượng Chí biết được thì đã trễ rồi. chàng tức giận quay lại định ăn thua với mẹ chàng, nhưng chàng ngạc nhiên vô cùng, vì Thái Hằng Nga Vương Thúy Anh đã biến mất từ khi nào rồi.
Thượng Chí đứng ngây người như tượng đá chàng không biết mình đang tức giận hay đau khổ, nước mắt tự nhiên ứa ra, ngập ngừng rồi chạy dài xuống má.
Mấy cơn gió vô tình lay động tà áo, mái tóc rối vò bám đầy bụi cát chảy dọc xuống trán, xuống má. Gương mặt bất động, mắt như mất tinh khí, chàng đứng yên, quên cả thời gian bỏ lại sau lưng, chiếc bóng chàng in trên mặt đất đã ngắn hẳn rồi!
Chàng đang nghĩ gì? Có phải cảnh thảm sát trong Hoàng Gia Trang chăng? Hay nghĩ về người mẹ độc ác? Hay tủi phận mình? Giá lúc này có ai muốn hại chàng thì dễ như trở tay nhưng nào có dám, vì có mấy ai hiểu rõ tâm trạng hiện tại của chàng!
Rõ ràng mẹ chàng là Vương Thúy Anh đã cố ý ám hại chàng để cứu lão Huyết Sọ này, tại sao lại thế chứ?
Còn nguyên nhân nào thúc đẩy lão Huyết Sọ giả không tiếc của báu, mà lấy Phật Thủ Bảo Cập cố nhử chàng vào tròng, với hy vọng chàng sẽ tiết lộ tình hình trong Quỉ Bảo?
Lại một việc nữa, tại sao võ công của lão giống y như Quỉ Bảo Chủ Nhân? Cả cái thân kỳ ảo kia nữa! Vả chăng có khác là hỏa hầu của hai người chênh lệch nhau!... Tại sao lại có chuyện ngẫu nhiên vô lý thế nhỉ? Nhất định bên trong hai lão Huyết Sọ có nhiều bí ẩn lắm đây?
Thượng Chí lảm nhảm như nói trong mơ:
- Nếu quả lão Huyết Sọ này là cừu nhân của dòng họ Hoàng, mà mẹ ta ra tay cứu hắn, hành động ấy có nghĩa lý gì? Mẹ ta điên chăng?
Nghĩ đến tình mẫu tử, Thượng Chí như người mất hồn, lẩm bẩm như điên:
- Dường như mẹ ta thích ta chết lắm thì phải? Mẹ ta là loại người gì mà độc thế?
Nghĩ như loài cầm thú kia mà còn biết thương con thay huống hồ là con người!...
Suốt một thời gian dài đăng đẳng lặn hụp trong suy tư, bỗng Thượng Chí phát lên một tiếng:
- Giết!
Âm vang lành lạnh truyền vào hư vô, loãng trong tịch mịch, không gây một âm hưởng nào sâu rộng cả. Thượng Chí cứ ngỡ là mình vừa thét lớn nào ngờ đó chỉ là tiếng kêu khô khan tự đáy bao hận tủi mà từ lâu bị dồn ép.
Chàng cảm thấy cổ khô đắng, nuốt nước bọc đánh ực một tiếng định quay gót.
Bỗng một giọng êm ái, ngọt ngào vang lên:
- Thượng Chí con, con vừa định giết ai?
Xúc động mạnh, tiếng nói này không lạ gì với chàng, người ấy chính là Thất Hồn Nhân, con người thần bí ấy đã bao lần cứu chàng, hy sinh Đoạn Ngọc Chưởng để giải huyệt cho chàng, nhưng chưa lần nào cho Thượng Chí nhìn rõ mặt cả...
Thượng Chí tỏ vẻ cung kính hỏi:
- Có phải tiền bối là Thất Hồn Nhân chăng?
- Phải đấy con ạ!
Nghe Thất Hồn Nhân gọi mình bằng "con", chàng chợt nghĩ đến mẹ, chàng ao ước sao một lần nào đó, mẹ chàng sẽ gọi chàng bằng tiếng gọi của tình máu mủ, âu yếm ấy. Nhưng chàng không khỏi thở dài thất vọng... mẹ chàng chỉ muốn chàng gục chết mới hả dạ! Có đời nào...
Tiếng của Thất Hồn Nhân lại vang lên:
- Con, con hận mẹ con lắm sao?
Thượng Chí nghiến răng trèo trẹo, mắt rực tia sát khí:
- Phải, hận tận xương tủy!
- Lúc nãy con bảo giết, đó là chỉ vì mẹ con mà nói sao?
Thứa thịt trên mặt Thượng Chí khẽ rung động vì cảm xúc, lúc sau chàng mới nói được:
- Không sai!
Tiếng Thất Hồn Nhân run run, kích động cực kỳ, hỏi lại:
- Thật con muốn giết mẹ con sao?
- Chẳng những một mình bà ta, mà còn giết hết thảy những ai dính líu đến bà ta nữa.
- Trên thế gian này có đạo lý nào dạy con giết mẹ không?
Cất giọng khàn khàn chàng hỏi lại:
- Vậy chớ trên đời này có luân lý nào khiến mẹ phải hạ độc thủ con đẻ của mình chăng?
Nói dứt câu, không cầm được lòng xúc động, Thượng Chí để đôi dòng lệ trào ra khóe mắt e ngại chạy dài xuống má...
Thất Hồn Nhân có vẻ trầm tư, một lúc sau lại nói:
- Thượng Chí! Con nói thế có quá lắm chăng! Nếu con bị mẹ con hạ độc thủ thì sao còn sống đến ngày nay!
Nhếch mép cười đau khổ, Thượng Chí nói:
- Câu nói của lão tiền bối không thể xóa được tội lỗi của bà ta đâu, nếu không có tiền bối chắc Thượng Chí này chẳng còn sống trên thế gian từ lâu rồi, bởi cái hành động điên rồ của bà mẹ độc ác kia.
- Biết đâu cái hành động của mẹ con không thể lấy thường tình mà xét được, có lẽ lòng người còn nhiều uẩn khúc và cử chỉ ấy là để che mắt thiên hạ.
Thượng Chí thắc mắc hỏi:
- Tại sao lại phải che mắt thiên hạ chứ?
- Biết đâu mẹ con có ẩn tình nào đó mà không thể lộ ra được? Hoặc là bà ta bị bắt buộc phải làm thế? Và cũng có thể bà ta tính toán một kế hoạch rất quan trọng phải làm?...
Nghe một lố "biết đâu", "cũng có thể" "hoặc là" của Thất Hồn Nhân, Thượng Chí muốn điên đầu chàng vội nói:
- Tiền bối có thể đưa ra một trường hợp nào minh chứng điều đã nói chăng?
- Không phải ta cố dấu con, nhưng giờ nói ra cũng vô ích, sau này tự nhiên con sẽ rõ tất cả...
Thượng Chí không dằn được tức giận, nói:
- Tiền bối lấy bụng mình, rồi suy ra lòng bà ta để an ủi vãn bối chăng?
- Con nghĩ sai rồi, ta chẳng phải muốn an ủi ai cả, hơn nữa tâm hồn ta cũng không trong sạch gì, vì ta chỉ là người đã mất hết linh hồn con chớ nghi ngờ lòng thành thực của ta.
Thượng Chi câm lặng, miệng thấy đăng đắng, chàng khẽ nuốt nước bọt, rồi buông tiếng thở dài...
Thất Hồn Nhân có vẻ thông cảm lòng chàng, người nói:
- Thượng Chí, con đừng than trách vội, tất cả chúng ta đều nằm trong một số kiếp, mà vận mệnh đã an bài như thế rồi.
- Vãn bối không tin có vận mệnh!
Thượng Chí tức bực buột miệng.
Thất Hồn Nhân đầy vẻ từ ái nói:
- Những gì con đã gặp từ nhỏ đến giờ không phải là do vận mệnh đặt trước rồi sao?
- Không, đó là do người tự bày ra thế, chẳng bao giờ có vận mệnh trong đời này cả!
Cất tiếng nghiêm nghị, Thất Hồn Nhân nói:
- Thượng Chí, con thật cứng đầu, bây giờ ta không rãnh mà lý luận lôi thôi nữa, ta chỉ nói cho con biết, là phải bỏ hận thù của con đối với mẹ con. Con chớ hỏi dằng dai nữa, những việc con muốn biết, rồi sẽ được biết. Con nghe lời ta chứ?
Thượng Chí cười khô khan, ảo não nói:
- Vãn bối không có mẹ!
Giọng nói có vẻ chua chát, Thất Hồn Nhân nói:
- Nếu câu nói này, đến tai mẹ con thì người sẽ đau khổ biết chừng nào.
- Không bao giờ có thế! Bà ta mà đau khổ à! Đau khổ vì thằng Hoàng Thượng Chí này chưa bị phơi thây dưới độc thủ của bà ta chăng? Ha... ha... ha!
Cất tiếng cười, cười khan cả giọng, tiếng như vút tầng mây, âm thanh như nức nở, uất hận, như giận đời, giận mình... Âm vang loang dần trong không gian, len lối vào rừng cây, trộn lẫn với tiếng lào xào của lá, tạo thành một âm thanh mà âm hưởng tưởng như len vào tận đáy lòng con người, họ tự thấy thấm thía buồn lây cái buồn chứa đầy trông âm vọng ấy.
Đợi Thượng Chí cười dứt, khẽ thở dài, Thất Hồn Nhân ngập ngừng một lúc rồi nói:
- Thượng Chí, ta không thể trách con được! Muôn sự đều không sao thoát được vận mệnh!
- Không có vận mệnh nào cả, chỉ có nhân tạo thôi!
- Con không có vận mệnh thực sao?
- Không có! Lấy gì tin!
- Có một ngày nào đó con sẽ tin!
- Thưa tiền bối, việc ấy không bao giờ có được. Vận mệnh là gì? Vãn bối...
Thất Hồn Nhân cắt lời, dịu giọng:
- Đừng bướng quá như thế. Vận mệnh mà ta đã nói với con không ngoa đâu, vạn sự trên đời này đã được an bài cả, sức người dầu vạn năng cũng không thoát khỏi hoặc biến cải những việc mà vận mệnh đã sắp sắn. Con người ta buộc phải hành động thuận theo lẽ trời định. Vận mệnh đã xui chết là phải chết không tránh thoát được. Việc con không tin ta cũng do vận mệnh xúi giục đấy, nhưng dù không tin con cũng nên biết đó là vận mệnh.
Thượng Chí vẫn lạnh lùng, nói:
- Lời tiền bối rất chí lý! Rõ là châm ngôn của vãn bối vậy. Nhưng vãn bối cho rằng vận mệnh ở trong tay mình, do mình điều khiển nó chứ nó chẳng bao giờ xúi mình được, và không bao giờ có việc nào vận mệnh an bài cả, mình thắng hoặc bại là do tài nghệ, khôn khéo của mình...
Nín một lúc lâu như cố nén tiếng thở dài, Thất Hồn Nhân nói:
- Không còn cách nào khác thay đổi cách đối xử của con với mẹ con sao?
Thượng Chí cười khôn khan:
- Không, người ta đã không thèm nhìn mình, thì mình còn cần gì phải cầu cạnh đến họ chứ!
- Con là đứa con thứ nhất trên đời này nói với mẹ như thế.
Cất tiếng bi thảm, Thượng Chí nói:
- Tiền bối trách vãn bối bất hiếu thì Hoàng Thượng Chí này xin chịu, nhưng lỗi ấy không phải do vãn bối gây ra mà tại vì bà mẹ độc ác. Mười lăm năm trước, vãn bối chỉ mới lên ba mà đã chịu cảnh bôn tẩu, Hoàng gia trang đẫm máu, trên hai trăm người phơi thây, giờ đã thành những bộ xương khô, suốt mười lăm năm không hương khói...
Còn bà ta may mắn thoát chết, lại còn tái giá...
Nói đến đây chàng nghẹn ngào liếm môi thấy mằn mặn, chàng biết mình đã khóc... gắng hết sức đèn nén xúc động, Thượng Chí căm hờn:
- Tiền bối nghĩ xem:
đã không thủ tiết thờ chồng, đã không màng đến việc báo cựu thù mà còn muốn giết vãn bối nữa...
Thất Hồn Nhân có lẽ xúc động vô cùng, giọng nói run run:
- Thượng Chí con, con đã quên một điểm?
Lau vội nước mắt. Thượng Chí hỏi:
- Điểm gì ạ?
- Con có bao giờ nghĩ:
tại sao mẹ con lại được cái may mắn thoát chết ấy chăng?
Thượng Chí sững sờ, việc này chàng đã nhiều lần nghĩ đến, nhưng không tài nào hiểu nổi cái bí mật đó. Chàng thấy vô lý quá. Lý do nào mẹ chàng thoát được trong khi cả Hoàng gia đều bị tàn sát?
Sư thúc chàng Độc Long Thủ Trương Thông trước khi chết chỉ nói mẹ chàng đã tái giá và hăm dọa giết chú cháu chàng thôi, ngoài ra nguyên do vụ huyết hận thì nhất định không chịu cho chàng hay và tuyệt đối không cho chàng trả thù. Cũng chẳng hề nói tại sao mẹ thoát chết, hơn nữa khi ấy chàng không nghĩ đến nên không hỏi ra...
Một màn đen như bao trùm cả người, Thượng Chí thấy mình càng ngày càng đào sâu thêm bí mật của lòng đời, mà không tìm được tí nào ánh sáng, mối nhợ của sự bí ẩn đời chàng.
Nghĩ một hồi lâu, mà vẫn mù mịt, Thượng Chí cất giọng hỏi:
- Vãn bối xin chịu! Chắc tiền bối biết được căn nguyên ấy chứ?
- Phải, ta biết nên đã nhiều phen nói với con chớ nên kết luận vội.
- Tiền bối cho vãn bối rõ vè nguyên do này được không? Hay là chưa đến lúc!
- Phải, con có giận ta, ta chịu, nhưng nói ra không lợi gì cho con, nên buộc ta phải nín im.
Thượng Chí nghiến chặt răng, đột nhiên hừ một tiếng lạnh lùng, định nói gì nhưng lại khựng lại.
Chợt Thất Hồn Nhân nói:
- Thượng Chí, ta muốn con tái kiến Quỉ Bảo Chủ...
- Điều ấy vãn bối đã khắc ghi trong lòng!
- Đến ngay bây giờ không được sao?
- Bây giờ vãn bối còn nhiều việc gấp phải lo cho bổn môn, không lý phân thân ra được sao? Hơn nữa chuyến đi ấy là việc quan trọng nhất đời vãn bối, dù tiền bối không nhắc, Hoàng Thượng Chí này cũng tầm đến!
- Ý của ta muốn con phải nói rõ thân thế cho Quỉ Bảo Chủ Nhân biết!
Thượng Chí hơi ngập ngừng đáp:
- Cái này... là việc dĩ nhiên rồi!...
Chàng chợt đưa tay sờ chiếc Phật Thủ Bảo Cập, thầm nghĩ:
- Ta phải đến Câu Lâu Sơn trước đã, nói cho Âm Sát Mạc Tú Anh biết tung tích của chồng bà ta rồi lấy lại chiếc Bảo Cập kia nữa, như thế ta đã gồm đủ Song Thủ, gắng luyện trong một thời gian Khư Mê Thần Công ắt phải thành.
Sau đó đến Quỉ Bảo cho lão chủ rõ tên họ rồi xóa tên Quỉ Bảo trên giang hồ và một phen tử chiến cùng kẻ cựu thù huyết hận...
Đang miên mang trong ý nghĩ, chợt nghe Thất Hồn Nhân nói:
- Con! Con đã thành kẻ tử thù của Thiên Tề Giáo rồi đó! Ta...
- Về điểm này, vãn bối đã biết từ lâu rồi!
- Con chớ xem thường mà hối hận, phải luôn luôn đề phòng kẻ ám toán.
Lộ vẻ cảm động, Thượng Chí nói:
- Vãn bối vô cùng cảm tạ lời giáo huấn ấy.
Tiếng có vẻ luyến tiếc, Thất Hồn Nhân nói:
- Bây giờ con có thể rời khỏi đây!
Thượng Chí bối rối, nói:
- Còn hai việc muốn được tiền bối giảng dạy cho.
- Việc gì thế?
- Trong giang hồ có mấy tên Huyết Sọ? Thưa tiền bối!
Hơi ngạc nhiên, Thất Hồn Nhân nói:
- Con muốn hỏi trước hay sau mười tám năm nay?
- Trước đây mười tám năm ạ!
- Một!
- Còn sau?
- Hai!
- Quỉ Bảo Chủ Nhân có thể để yên cho người ta mạo danh nghĩa làm chuyện tàn bạo sao?
- Việc đó dĩ nhiên là không rồi nhưng vì một nguyên nhân nên đành im hơi lặng tiếng.
Thượng Chí có vẻ nóng nảy hỏi:
- Nguyên nhân nào vậy? Thưa tiền bối!
Vẫn giữ giọng bí mật ngàn đời. Thất Hồn Nhân ngập ngừng một lát, rồi nói:
- Ta không thể làm con vừa ý được!
Biết có năn nỉ cũng vô ích, Thượng Chí hầm hực, hỏi nữa:
- Võ công của chân, giả Huyết Sọ đều một nguồn cả trong đó...
Cướp lời, Thất Hồn Nhân nói:
- Thượng Chí, sau này con sẽ minh bạch, bây giờ ta không thể nói được! Thôi còn câu thứ hai, con muốn hỏi gì?
Thượng Chí tuy tức vô cùng, nhưng không cãi, liền hỏi:
- Thiên Tề Giáo và Quỉ Bảo có liên quan gì với nhau chăng?
Có phần ngạc nhiên lo sợ, Thất Hồn Nhân hỏi:
- Tại sao con lại hỏi thế?
- Vì Thiếu Giáo Chủ Thiên Tề tức là Dư Thiếu Côn dùng được quái công giống Quỉ Bảo Chủ Nhân!
Khẽ thở dài, Thất Hồn Nhân nói:
- Rất tiếc điều này không thể đáp được!
Thượng Chí bứt rứt vô cùng, bí mật vẫn hoàn toàn là bí mật. Chàng không hiểu được, tại sao Thất Hồn Nhân lại muốn giữ bí mật với chàng.
Chợt nhớ lại khi bị Quỉ Bảo Chủ Nhân dùng thủ pháp độc môn đả huyệt, khiến chàng không thể nào vận hành và tụ lại được. Sau nhờ Thất Hồn Nhân giải mấy đạo huyệt, nhưng người phải chịu mất đoạn ngọc chưởng lại còn dặn chàng nếu gặp lại Bảo Chủ, nếu lão có hỏi ai giải huyệt thì phải đưa ngọc chưởng ấy ra. Tại sao lại có chuyện kỳ quái thế? Người là gì của lão Bảo Chủ mà phải hành động như thế?
Nghĩ vậy, Thượng Chí liền hỏi:
- Thưa tiền bối, nếu vãn bối đoán không lầm thì người và Quỉ Bảo Chủ Nhân chắc có liên hệ với nhau phải không?
Như bị một vố bất ngờ, Thất Hồn Nhân cất giọng vừa kích động vừa kinh ngạc:
- Tại sao con lại nghĩ thế?
- Vì tiền bối giải được phép điểm huyệt độc môn của Quỉ Bảo Chủ Nhân!
- Võ học của thiên hạ tuy nhiều nhưng đồng nguồn như ngàn vạn con sông chải vào sông cái rồi tất cả đều dồn về với bể cả. Vậy thì việc giải huyệt ấy không thể kết luận ta và Bảo Chủ có liên hệ được.
Thượng Chí sắp bí lý chợt nghĩ lại vội nói tiếp:
- Việc ấy vãn bối đồng ý, nhưng tại sao tiền bối lại chặt tay khi giải huyệt cho vãn bối và dặn phải giao cho Bảo Chủ...
Thất Hồn Nhân cướp lời:
- Thôi đủ rồi! Con hãy đi lo công việc đi!
Thượng Chí biết Thất Hồn Nhân cố dấu nên không dám hỏi tiếp liền nói:
- Ân huệ của tiền bối, tưởng thân này có nát đi cũng không mong gì đền đáp nổi, giờ xin cáo từ tiền bối.
Dứt lời Thượng Chí liền hướng về phía phát ra tiếng nói của Thất Hồn Nhân, vái dài mấy cái, rồi quay mình, trong chớp mắt đã mất hút trong rừng cây...
Hình ảnh mẫu thân lại hiện lên, dù cố ý xua đuổi, nhưng cái bóng Thái Hằng Nga Vương Thúy Anh cứ chập chờn, như hồn ma... Chàng có cảm tưởng mình đang chứng kiến một thảm kịch của tình mẫu tử, mà trong ấy chàng là người thủ vai chính... nhưng nào biết tấm bi kịch này có đoạn kết hay không?... Đời chàng là cả quãng đường dài mong đợi, tranh đấu cam nguy, cái chết rình rập bên mình mà chưa thấu được thân thế, bất giác Thượng Chí thở dài đau đớn...
Chàng lại lẩm bẩm, vần trán thông minh nhíu lại:
- Tại sao Thất Hồn Nhân cứ luôn biện hộ cho bà mẹ ác độc kia mãi thế? Ta ngu thực! Chả hiểu chút gì cả... Hay là vì quan niệm đạo đức, mà khuyên ta tránh cảnh tương tàn cốt nhục, chà đạp luân lý, giày xéo lên tình mẫu tử... À! Có thể lắm!...
Đến đây mắt chàng nhận thấy phía trước thấp thoáng năm bóng người. Vì lúc này công lực rất cao thâm nên nhỡn lực rất tinh, chàng biết đó là năm trưởng lão Cái Bang ngay.
Không để mất cơ hội, Thượng Chí dùng thân pháp kỳ ảo, thân hình chàng như tên rời khỏi nỏ, lao vút đuổi theo.
Không quá hai giờ, chàng đã vượt quá ba trăm dặm, nhưng tung tích của năm vị trưởng lão lại biền biệt, không biết đã đi vào ngách ngõ nào...
Đang lúc phân vân ấy, phía trước bỗng xuất hiện mười mấy dáng người vội vã xông tới...
Vừa định tách vào ngã quẹo, chợt trông thấy thế, Thượng Chí vội dừng lại đứng án giữa đường, thì ra những người ấy là các nhân vật Cái Bang, trong tốp này có cả Nam Cái ca ca của chàng nữa. Thượng Chí vừa mừng vừa lo, chàng biết ca ca mình và ân sư có mối cừu thù, rồi đây chàng phải giải quyết làm sao cho ổn được...
Những người mới tới cũng vừa nhìn được có người chận đường, vội vã đứng khựng lại.
- Lão ca ca!
Thượng Chí cất tiếng chào trước, rồi vui vẻ bước tới.
Nam Cái cười ha hả có vẻ thích chí, một lát sau mới nói:
- Tiểu đệ, ta lại gặp nhau rồi!
Thượng Chí mỉm cười hỏi:
- Lão ca ca mạnh khỏe chứ?
- Ha... ha... lão ăn mày này ngày qua ngày xin xỏ vài chén cơm thừa canh cặn đủ phủ lấy bao tử, thì mạnh khỏe hay không đâu có gì đáng nói.
Trong khi ấy mười hai lão ăn mày theo Nam Cái mắt lộ hùng quan, cau mày trợn trừng nhìn Thượng Chí.
Chàng không lạ gì về cử chỉ giận dữ của họ, nhưng chưa nắm được bằng chứng, nên cũng chẳng thèm để ý làm gì.
Nhìn lướt qua mấy lão ăn mày, Thượng Chí quay lại quan sát Nam Cái, rồi nói:
- Quần áo, mặt mũi ca ca đầy bụi thế này, chắc ca ca mới đi đâu về thì phải?
Mặc Nam Cái hơi đổi sắc, nhưng lấy lại bình thường ngay, cười ha hả, nói:
- Tiểu huyết đệ cùng lão ăn mày này uống một bữa rượu cho thực say nhé?
- Việc này...
Thấy Thượng Chí có vẻ ấp úng, Nam Cái cau mày nói:
- Tiểu đệ không chịu sao?
Thượng Chí cười đáp:
- Chẳng phải tiểu đệ làm phách, nhưng hiện tại có nhiều việc khẩn cấp còn chờ tiểu đệ, nên...
Nam Cái nghiêm giọng cất lời:
- Tiểu đệ à. Ý nghĩa cốc rượu hôm nay rất quan trọng, lão ca ca này xin thành khẩn mời tiểu đệ.
Mắt Thượng Chí bỗng lóe lên tia nghi ngờ, nên liền mỉm cười đáp:
- Ca ca đã cố lòng nài ép, thì tiểu đệ đâu dám từ nan.
Nam Cái trìu mến nhìn Thượng Chí, rồi quay sang mấy lão ăn mày dõng dạc nói:
- Hãy lui về Linh Quan Miếu sắm sửa tiệc rượu! Ta và tiểu đệ đến sau.
Mười hai lão ăn mày cúi rạp mình cung kính chào Nam Cái xạ mắt căm hờn nhìn Thượng Chí, xong liền phóng người quay lại bỏ đi.
Chờ cho mười hai lão ăn mày khuất dạng, Thượng Chí quay lại nhìn Nam Cái, cất giọng nghiêm trang hỏi:
- Tại sao lão ca ca lại cố ý giữ tiểu đệ lại hầu rượu chứ?
Nam Cai khẽ cao đôi mày trắng như tuyết, mắt nhìn Thượng Chí đăm đăm, nói:
- Đây là việc trọng đại, tiểu đệ không thể vắng mặt được!
Thượng Chí mỉm cười nói:
- Tiểu đệ chả hiểu gì cả.
- Bây giờ dẹp chuyện đó sang bên, lão ca ca buồn thay cho tiểu đệ!...
Thượng Chí chận lời:
- Sao lại lạ thế! Ca ca buồn thay tiểu đệ là cái nghĩa lý gì?
Nam Cái dịu dàng nhìn Thượng Chí, bất giác quay mặt, nói:
- Tiểu đệ là con người hào hoa phong nhã, khí khái, đáng bậc đại trượng phu, mà nay đành phải hủy đi, ca ca đau lòng vô cùng.
Thượng Chí hốt hoảng:
- Ca ca nói sao? Tiểu đệ sẽ bị hủy là nghĩa thế nào...
Bỗng Nam Cái quay đầu nhìn thẳng vào mặt Thượng Chí, nghiêm nghị:
- Bệnh Thần có phải là hóa thân của tiểu đệ chăng?