Nguyên tác: 君子一诺》- 皎皎
Số lần đọc/download: 2921 / 7
Cập nhật: 2015-12-11 12:23:32 +0700
Chương 40
B
ữa cơm vẫn suôn sẻ như thường, cả khách và chủ đều hết sức vui vẻ, trong đầu mọi người đều căn cứ vào những khảo sát thực tế để đánh giá. Là một gia đình có nền giáo dục rất tốt nên những câu hỏi của họ cũng vô cùng khách khí.
Đương nhiên chủ đề nói chuyện thường xoay quanh đến gia đình Tô Thố. Tô Thố biết họ đang muốn điều tra rõ ràng về gia đình cô nên trả lời một cách kĩ càng, tỉ mỉ, ba mẹ ruột, ba mẹ nuôi làm gì, những người khác trong nhà làm gì, ba mẹ của Trần Tử Gia chậm rãi nghe, thường thường liếc nhìn nhau. Tuy gia đình không lừng lẫy như nhà họ Trần, nhưng ít ra cũng là một gia thế trong sạch, là nhà dòng dõi nho học, rất có có tiếng ở địa phương.
Ông Trần hỏi cô: “Ông nội con có từng tham gia trong chiến tranh giải phóng không?”
“Dạ có, ông con còn tham gia trong trận chiến Triều Tiên” sau khi ngừng một lúc, Tô Thố nói: “Hồi nhỏ con cũng không biết, còn hay hỏi ông là tại sao trên người ông có nhiều vết thương vậy, ông nội chỉ cười và nói là do ông trèo cây bị ngã, làm con sợ tới mức từ đó không dám trèo cây nữa.”
“Ông nội con là một anh hùng.” Ông Trần khẳng định, nói hết, ông cảm thấy chủ đề này nặng nề quá, nên chuyển sang chủ đề khác, hỏi Tô Thố: “Nghe Tử Gia nói con biết chơi cờ vây?”
“Dạ biết một chút ạ.” Tô Thố hé miệng cười.
Trần Tử Gia vừa đưa đĩa rau cho cô, vừa nói: “Ba đừng nên xem thường cô ấy. Tài nghệ đánh cờ của cô ấy rất cao, cẩn thận nếu không ba lại không biết tại sao mình thua đó.”
Trong mắt ông Trần dường như xẹt qua tia sáng: “Há, thật không?”
Dưới gầm bàn Tô Thố đá lấy chân của Trần Tử Gia, vội vàng giải thích: “Bác ơi, anh Tử Gia nói quá rồi, cháu không lợi hại như vậy đâu ạ.”
“Chơi một ván sẽ biết thôi.”
Sau khi ăn xong, Tô Thố cùng với ông Trần đi tới phòng sách trên lầu hai, phòng sách rộng đến lạ lùng, trên nền trải một tấm thảm bông màu sẫm, bốn bức tường đều là những giá sách cao tới tận trần nhà, cũng là màu sẫm, mỗi một chiếc giá đều xếp đầy ắp sách, ở giữa có một chiếc bàn nhỏ, trên bàn đặt một bàn cờ, sau khi đợi ông Trần ngồi xuống, Tô Thố cũng ngồi đối diện với ông.
Chỉ cần nhìn qua, Tô Thố biết tài nghệ chơi cờ của ông tương đối cao minh, ông lấy thế “ tam liên tinh” để khai cuộc, sau đó mở rộng chiến tuyến, ông nắm rõ đại cục trong tay, bày bố rất nhanh, có lối tư duy còn nhanh nhẹn hơn người trẻ tuổi, hầu như trước lúc hạ cờ xuống ông không cần phải suy nghĩ, cái gọi là thế nước trút từ trên cao xuống cũng không thể bằng cái này. Vốn dĩ Tô Thố đánh cờ cũng rất nhanh, cho nên chưa tới nửa tiếng đồng hồ, bàn cờ đã đầy một nửa, tài nghệ đánh cờ của cô cũng khá tốt, không khó để nhìn ra thắng thua.
Ông Trần nhìn thế cục, nhẹ nhàng gõ con cờ lên bàn cờ: “Khá tốt, cho dù đang gắng hết sức nhường ta, nhưng mỗi một nước đi đều rất tinh xảo.”
Tô Thố cho rằng mình đã giấu rất tốt, nhưng vẫn bị ông nhìn ra, chỉ đành vừa kinh ngạc vừa xấu hổ nói: “Thưa bác, con _____”
Ông Trần phất tay: “Không cần khiêm tốn.”
Tô Thố lập tức bổ sung thêm một câu: “Tài nghệ chơi cờ của bác cũng rất tốt, trừ phi là đấu với một cao thủ cờ, nếu không thì rất khó thua.”
Ông Trần không hề bày tỏ thái độ, đăm chiêu nhìn vào bàn cờ, lúc này cánh cửa vang lên một tiếng “kẹt”, Trần Tử Gia đẩy cửa vào phòng, bưng trà đặt bên cạnh bàn, vồn vã nói: “Đánh rất lâu rồi.” dứt lời lại nhìn vào bàn cờ hỏi: “Ai thắng ai thua?”
Tô Thố lặng lẽ kéo kéo áo của anh, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh không được nói chuyện, Trần Tử Gia lộ ra một nụ cười dỗ dành cô, lẳng lặng từ phía sau chụp lấy tay cô, ánh mắt của ông Trần như ngọn đuốc, động tác lén lút ấy đương nhiên không thể qua được mắt ông, dưới ánh nhìn của ông, Tô Thố vừa hé miệng, nhanh chóng rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh.
Ông Trần mỉm cười nói: “Ta thua rồi, con trai không biết chơi cờ, tài nghệ chơi cờ của con dâu lại rất cao minh thật hiếm thấy.”
Nói hết ông rời khỏi phòng sách, ở dưới lầu một, bà Trần vừa thay âu phục cho ông, vừa hỏi: “Con bé chơi cờ thế nào?”
Ông Trần trầm tư nói: “Con dâu chúng ta không phải là một cô gái bình thường, chơi cờ rất giỏi, tôi biết con bé đang nhường tôi, nhưng lại không biết là nhường chỗ nào, ban đầu Tử Gia cầu xin chúng ta chấp nhận con bé, nói nó cực kì thông minh, tôi vẫn không tin lắm, bây giờ xem ra, không chỉ là thông minh có thể hình dung được.”
Bà Trần tỏ vẻ khó hiểu: “Là ý gì?”
“Một người nếu chỉ thông minh, lúc bắt đầu, có thể dễ dàng đạt được thành tích tốt, nhưng chính điều này sẽ giới hạn người ta, cho nên người thông minh càng dễ sai lầm, lạc lối. Còn con bé không phải như vậy, con bé chơi cờ vô cùng tinh chuẩn, nhưng cách đối nhân xử thế hoàn toàn không phải như vậy. Bà nghĩ xem, nếu như là đứa con gái khác, chỉ mong muốn tiếp cận, lại gần, Tử Gia hà tất phải theo đuổi cực khổ như vậy, lời nói cử chỉ hôm nay của con bé cũng rất đúng mực, đây đã không phải là thông minh nữa rồi, có thể nói là thông thái.”
Bà Trần giật mình, than thở với vẻ mặt tiếc nuối: “Tôi thấy cũng đúng, nói một cách công bằng, đứa bé đó dung mạo, tính tình vô cùng hoàn mỹ, rất xứng đôi với Tử Gia, cũng may lúc đó chúng ta vẫn đồng ý, nhưng mà không đồng ý cũng chẳng còn cách nào, con trai lớn rồi, đã là của người khác rồi, gặp được con bé, có lẽ Tiểu Gia cả đời này không thể thoát được.”
Trong lúc nói chuyện hai người đã đi tới cửa. Ông Trần nhìn nhìn chiếc xe ở bên ngoài, ngoảnh đầu lại nói: “Lúc đó tôi đã bảo bà đừng phản đối, lẽ nào khả năng nhìn người của con trai bà rất tệ sao.”
Nhìn thấu qua cửa sổ phòng sách, Tô Thố thấy chiếc xe chạy ra ngoài, ánh đèn của nó như chọc thủng màn đêm tối: “Bác trai thật là bận rộn.”
“Ba đặc biệt trở về để gặp mặt em,” Trần Tử Gia cảm khái: “Ba anh rất ít khi khen người khác, từ nhỏ tới lớn ông ấy cũng chỉ khen anh được vài lần, đếm hết bàn tay, có một lần anh đậu đại học, tính ra cũng mười năm rồi, ông ấy mới lại khen anh.”
“Chắc là bác ấy khách khí.” Tô Thố suy nghĩ một hồi rồi nói.
“Khách khí, em không biết ba anh nổi tiếng là ương ngạnh nhất à?” Trần Tử Gia nắm lấy tay cô, vẻ mặt như dự liệu trước: “Ban đầu anh đã biết rằng là họ sẽ thích em.”
Tô Thố dò xét ánh mắt của anh, như cười mà không cười nói: “Nếu ba mẹ anh không thích em, giống như ba mẹ của Vương Thầm sư huynh, ép buộc anh phải kết hôn với người khác, vậy phải làm sao?”
Ánh mắt của Trần Tử Gia nhẹ nhàng nhìn cô, mỉm cười nghĩ, em tưởng rằng họ chưa từng bắt anh đi xem mặt người con gái khác sao? Nghĩ đến đây, giọng nói anh kiên quyết: “Sẽ không đâu, anh sẽ không để việc này xảy ra, sự việc thành bại là do chính mình, chỉ cần kiên trì sẽ có lối thoát, anh yêu em, anh cũng yêu ba mẹ anh, anh hi vọng chúng ta có thể hòa thuận vui vẻ ngồi ăn cùng một bàn, giúp cho em cảm nhận được mùi vị gia đình, và bây giờ anh đã làm được.”
Tô Thố đờ đẫn nhìn anh, sau một hồi mới ngã vào lòng anh, Trần Tử Gia ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng cắn vào tai cô nói: “Thứ sáu tuần sau, chúng ta đến cục dân chính, nghe nói ngày hôm đó cực kì đẹp.”
Tô Thố nói: “Anh đã sớm tính hết rồi phải không?”
“Đó là, anh cần phải kiếm vợ cho mình trước hai mươi tám tuổi.” Tiếng cười của Trần Tử Gia phải nói là vô cùng phấn chấn, vui vẻ: “Đối với chuyện này, ngoài việc yêu cầu dời ngày khác ra, những việc khác đều có thể đề cập, anh nhất định sẽ lắng nghe.”
Vốn định để lộ ánh mắt, vẻ mặt phê bình, không hài lòng, nhưng đến nửa đường ánh mắt ấy dịu dàng trở lại. Tô Thố kéo lấy anh, đi xuống lầu: “Chúng ta xuống dưới đi, ngẩn người trong phòng sách, giống bộ dạng gì chứ.”
ncdacechap40-1 ncdacechap40-2 ncdacechap40-3 ncdacechap40-4 ncdacechap40-5 ncdacechap40-6
Nụ cười của Trần Tử Gia giảo hoạt, tiến tới gần môi cô: “Anh hỏi em, em nói là mấy người bạn ở cùng kí túc xá với em có ảnh của anh, vậy em có không?”
Tô Thố nghĩ một lúc, trong giọng nói còn pha chút tiếng cười: “Ban đầu thì có, sau này không còn nữa.”
“Ừ, tại sao?” Tiếng “ừ” được kéo dài, rõ ràng là dấu hiệu đó có chút bất thường, khiến cho Tô Thố nhận thấy cô có nói hay không nói đều là vấn đề lớn, sau một hồi cân nhắc kĩ càng, cuối cùng cũng thành thật trả lời: “Sau này em cảm thấy anh có chút thích em nên em đã đem ảnh cho người khác.”
Trần Tử Gia bình tĩnh hỏi: “Em biết khi nào?”
Tô Thố thở dài: “Là vào kì nghỉ đông năm nhất, lúc anh tiễn đến sân bay, bình thường anh toàn đi xe đạp, đi xa hơn một chút thì ngồi xe buýt, không có mấy người biết gia thế nhà anh rất hiển hách. Lúc đó được nghỉ rất nhiều ngày, anh đặc biệt trở lại, rõ ràng là có thái độ khác thường, anh lại còn bảo tài xế lái xe nhà anh đưa em đến sân bay.”
Trần Tử Gia đành thở dài nói: “Anh cũng nghĩ là trong lòng em đã biết rõ. Sau khi trở về, em bắt đầu xa lánh anh, anh còn tưởng em ____”
Nói đến đây, anh ngừng lại một lúc, không nói thêm nữa; Tô Thố trong lòng có cân nhắc, sau một hồi, cô ôm chầm lấy anh: “Lúc đó em trốn thật giỏi, kì thực chỉ là sợ không chịu được, em sẽ yêu anh mất……nhưng vẫn không thể nào trốn được……”
Lời nói còn chưa dứt, Trần Tử Gia nghiêng người cúi đầu, dùng bờ môi ngăn chặn lời nói của cô, sau đó cứ thế chìm ngập trong nụ hôn say đắm.
Ngày hôm đó, hai người không ra ngoài, buổi chiều Tô Thố bắt đầu thu dọn đồ đạc, vài ngày trước cô mới chuyển hết đồ đạc tới, chất đầy trong phòng, chưa thu xếp được tí nào. Sách thực sự là rất nhiều, hai cái giá sách lớn cũng không để hết. Trần Tử Gia bắt đầu lấy hết sách của anh xuống, ra hiệu cho Tô Thố mang những quyển sách vĩ đại về chuyên ngành của cô đặt lên trên: “Đặt sách của em lên trước đi, ngày mai lại đi mua thêm giá sách.”
“Vẫn còn cần mua thêm giá sách sao.” Tô Thố nhắc nhở anh.
“Bà xã đại nhân, anh biết rồi, anh đã sớm muốn mua rồi, nhưng sợ em không thích.” Vừa nói, anh vừa ôm đống sách trên giá xuống, không biết tay va trúng chỗ nào, khiến cho một trục cuốn tranh dài hơn một thước cũng lăn xuống dưới.