Làm việc cật lực mà không có tài thì đáng xấu hổ, nhưng có tài mà không làm việc cật lực thì thật là bi kịch.

Robert Half

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Đặng Thu Lan
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 66
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1538 / 11
Cập nhật: 2016-04-30 17:48:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40
gày hôm sau, Mẫn Nghi bất chấp sự phản đối của Gia Tuấn, kiên quyết đòi Nhâm Nhiễm đi cùng. Nhâm Nhiễm hết cách, đành xin ông chủ tiệm sushi nơi cô làm thêm nghỉ phép, đi theo họ lên xe.
Họ đi đến phòng khám phụ khoa lớn nhất trong thành phố, sau khi hoàn tất mọi thủ tục và hàng loạt xét nghiệm, bác sĩ dẫn Mẫn Nghi đến phòng mổ. Mẫn Nghi lúc này càng sợ hơn, cô bước lui vài bước, Gia Tuấn cáu kỉnh nén giọng: "Đêm qua đã nói chuyện cả đêm với em, chúng ta đã thỏa thuận rồi. Bây giờ em còn muốn gì nữa?"
Mẫn Nghi nước mắt ngắn dài: "Người làm phẫu thuật là em chứ không phải anh, đương nhiên anh thấy thoái mái."
Tuy tiếng cãi vã của họ được kiềm chế ở volume rất nhỏ, nhưng bác sĩ sinh nghi, "Thưa cô, quyền quyết định hoàn toàn ở chỗ cô. Nếu cô vẫn chưa có quyết định cuối cùng, ai cũng không thể ép cô, cô có thể quay về cân nhắc cẩn thận, hoặc chúng tôi sẽ sắp xếp bác sĩ tâm lí cho cô."
Gia Tuấn lạnh lùng: "Đây là chuyện của hai chúng tôi, không cần thiết phải nói chuyện với người khác. Mẫn Nghi, chúng ta ra bãi cỏ nói chuyện."
Mẫn Nghi và Gia Tuấn bước ra ngoài, Nhâm Nhiễm chần chừ một lúc, cô không muốn ở lại trong phòng khám nên đành bước theo họ.
Vừa bước ra cổng, cả ba người đều hoảng hồn. Khi họ đến, bên ngoài phòng khám vẫn còn im phăng phắc, không biết tự khi nào có một đoàn người biểu tình đã kéo ùn ịt đến bao vây phòng khám, họ cầm trên tay đủ mọi loại băng rôn và hình ảnh, khẩu hiệu là: "Thai như cũng là sinh mệnh", "Tôn trọng sinh mệnh", "Chỉ có thần linh mới có quyền cướp đi mạng sống"... Rất nhiều cảnh sát đến duy trì trật tự, còn có hàng loạt ống kính của nhà báo, đài truyền hình, dẫn chương trình đang phát biểu. Nhâm Nhiễm nhìn lên, trông thấy tấm hình hết sức khủng khiếp khi bào thai vừa định hình bị ống hút trong ca phẫu thuật làm biến dạng.
Họ đã đến Úc hơn một năm, đã từng nghe nói nhiều về các cuộc biểu tình, nhưng đây là lần đầu tiên họ gặp phải cảnh rùng rợn như thế trong một cự li rất gần. Mẫn Nghi xanh hết mặt mày khi nhìn thấy biểu ngữ và hình ảnh. Cô len lỏi qua rừng người, chặn một chiếc taxi vừa chạy ngang qua rồi đi mất.
Nhâm Nhiễm và Gia Tuấn ngơ ngác nhìn nhau, đành xoay người né khỏi đám đông biểu tình, đi về phía bãi đậu xe.
Hai người không nói gì trên suốt đường về. Vừa về đến nhà, Nhâm Nhiễm gỡ đai an toàn, nhẹ nhàng nói: "Anh nhẫn nại với Mẫn Nghi một chút, đừng nổi cáu với cô ấy."
"Anh chỉ nổi nóng với chính mình." Gia Tuấn mệt mỏi nói.
Nhâm Nhiễm cố kiềm chế tâm trạng: "Em cùng Mẫn Nghi siêu âm B, anh Tuấn, Mẫn Nghi cũng như em, cô ta đã nhìn thấy hình dạng của thai nhi trên màn hình, cho nên hôm nay khi nhìn thấy khẩu hiệu và hình ảnh đó, cô ta chịu không được, em cũng vậy, em có thể hiểu. Xin anh hãy đứng trên lập trường của cô ta suy nghĩ cho cô ta."
Chuyện xảy ra tiếp theo, Nhâm Nhiễm hoàn toàn không ngờ được.
Cô ít khi đọc báo tiếng Anh ở Úc. Vậy mà, ngày hôm sau khi đi làm, một đồng nghiệp nam từng theo đuổi cô nhưng đã bị từ chối khéo léo, nhìn cô với một nụ cười kì quái rồi đưa cho cô một tờ báo khá nổi tiếng ở Melbourne, bìa một tờ báo tường thuật lại vụ biểu tình ở phòng khám phụ khoa hôm qua. Tấm ảnh minh họa cho cuộc biểu tình, ngoài sự có mặt của đoàn người biểu tình còn có cả cô và Gia Tuấn, tuy chỉ chụp được cảnh họ nghiêng người nhưng gương mặt phương Đông của họ vô cùng nổi bật, những người quen biết họ vừa nhìn là nhận ra ngay.
Cô há hốc mồm nhìn thấy thái độ kinh tởm của chàng đồng nghiệp, cô biết mình giải thích cũng vô ích. Xin nghỉ phép và xuất hiện trước cổng phòng khám phụ khoa, nếu nói là chỉ đi cùng bạn thì ngay cả mình cũng cảm thấy đó là cái cớ trêu người.
Quả nhiên, chàng đồng nghiệp nhìn cô khinh bỉ: "Người Trung Quốc chỉ xem phá thai là chuyện nhỏ, vừa phá thai xong đã đi làm, quả lợi hại."
Cô đọc toàn bộ bài báo, phát hiện cũng có chút liên quan đến trường đại học Moash mình đang theo học. Một vị giáo sư khoa Y trường đại học Moash đề nghị đưa việc phá thai vào đề tài nghiên cứu, đề tài vừa thông báo đã kích dậy sự phẫn nộ của dân chúng phản đối phá thai, dẫn đến cuộc biểu tình này.
Cô an ủi bản thân, chỉ một tấm hình, chẳng có gì quan trọng.
Tiến triển sự việc hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người.
Cuộc bầu cử đang ráo riết thực hiện tại Melbourne trong khi phá thai luôn là vấn đề được đông đảo cử tri quan tâm, những chính khách có tham vọng lần lượt mượn chuyện này tỏ rõ lập trường hòng giành được phiếu bầu. Những chuyên mục có liên quan lần lượt đăng tải.
Mấy ngày sau, tòa soạn lại phát biểu thêm một bài báo, chỉ ra rằng, căn cứ vào số liệu nghiên cứu của một trường đại học nọ, trong số người đến bệnh viện tiến hành phá thai, có hơn 30% là du học sinh hải ngoại, hơn nữa, du học sinh Trung Quốc chiếm đa số. Họ quá lạm dụng tình dục trong khi thiếu kiến thức về nó, một nghị viện nọ còn kiến nghị cần giáo dục giới tính một cách toàn diện cho du học sinh nhằm giảm thiểu tỉ lệ phá thai.
Nhâm Nhiễm kinh hoàng phát hiện, bài báo trước được lan truyền nhanh chóng trên internet, thậm tệ hơn, cộng đồng mạng còn ghép râu bài này cắm vào cằm bìa kia, bức ảnh được đăng trong bài báo trước giờ đã minh họa cho tệ nạn du học sinh phá thai, dư luận xôn xao không ngừng.
Du học sinh Trung Quốc ở trường đại học Moash rất nhiều, lại vào dịp khai giảng, scandal của Nhâm Nhiễm và Gia Tuấn được sinh viên phát tán đến độ chóng mặt, mọi người đều nhìn Nhâm Nhiễm bằng con mắt soi mói, một bạn học nam từng theo đuổi cô kịch liệt nay đột nhiên xa lánh cô. Người xưa từng nói, chuyện đến mức này thì có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan, Nhâm Nhiễm chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
Từ khi gặp đoàn biểu tình, đêm nào Mẫn Nghi cũng gặp ác mộng, thuyết phục thế nào cũng không chịu đến phòng khám phụ khoa nữa, cũng không đi học, chỉ biết ngồi trơ trọi giữa nhà. Gia Tuấn không ra ngoài uống rượu nữa, ngoài thời gian ở trường, anh luôn bên cạnh Mẫn Nghi, nhưng hai người không thống nhất được quyết định cuối cùng
Ngày qua ngày trôi đi, Nhâm Nhiễm hết can đảm dò hỏi điều gì. Cô càng đi sớm về trễ hơn, không muốn chạm mặt họ.
Chuyện không dừng ở đó, sức mạnh của cộng đồng mạng quả là thần thông quảng đại, mọi người trong nước lần lượt gọi điện cho Nhâm Nhiễm. Trước tiên là Nhâm Thế Yến khéo léo hỏi con gái cuộc sống ở Melbourne có vấn đề gì không. Kế đến, anh trai Mẫn Nghi gọi đến chất vấn Gia Tuấn có làm chuyện gì có lỗi với em gái mình không. Điện thoại của Triệu Hiểu Việt cũng nối gót gõ cửa, bà dữ dằn cảnh cáo họ phải biết tự kiểm điểm, trân trọng bản thân...
Nhận được những cuộc gọi này, Nhâm Nhiễm mất hết bình tĩnh, hễ nghĩ đến Gia Tuấn cũng nhận được những cuộc gọi tương tự, cô càng tức điên hơn. Nhưng cục tức có trồi lên cổ thì vẫn phải tự nuốt trôi. Trước mặt, vấn đề của Gia Tuấn và Mẫn Nghi lớn hơn cô vạn lần.
Sống chung dưới một mái nhà, Nhâm Nhiễm không nhẫn tâm để Mẫn Nghi cứ ăn cơm tiệm suốt. Cuối tuần, cô cố tình đi siêu thị mua gà và hải sản, nấu canh hải sản và thịt gà nướng mời Gia Tuấn và Mẫn Nghi cùng ăn. Tinh thần Mẫn Nghi sa sút vô cùng, Gia Tuấn cũng không khá hơn cô bao nhiêu, anh ăn vội vàng vài miếng liền bỏ đi, nói là đến sân bay đón chị Gia Ngọc.
"Chị Gia Ngọc đến đây sao?"
Mẫn Nghi biết chuyện sớm hơn cô: "Chị vô tình đọc được bài báo trên mạng, hôm qua gọi điện cho anh Tuấn, anh Tuấn sợ vu oan cho bạn nên đã kể chị ấy nghe mọi chuyện."
Gia Ngọc xuất cảnh vào mười năm trước, tuổi của Nhâm Nhiễm và Gia Ngọc cách nhau khá xa, vốn chẳng thân thiết gì, cô cũng chẳng để tâm chị có hiểu lầm hay không, "Mẫn Nghi, gần mười sáu tuần rồi, bạn có dự định gì? Không phải mình nhiều chuyện, nhưng chị Gia Ngọc mà đến thì chắc chắn sẽ hỏi bạn chuyện này."
Mẫn Nghi đầu óc rỗng toanh, một lúc sau mới nói: "Mình không biết. Mình thật không quyết định được, Nhâm Nhiễm. Nếu đổi lại là bạn, bạn sẽ làm thế nào?"
Nhâm Nhiễm đỏ mặt, cô thực sự đã từng nghĩ đến vấn đề này, toàn bộ các biện pháp bảo vệ đều không an toàn 100%, nếu như cô rơi vào tình cảnh của Mẫn Nghi, cô sẽ làm thế nào?
Những ngày chung sống với Gia Thông, anh rất cẩn thận trong vấn đề này, ngay cái hôm dẫn cô về Quảng Châu thì đã lặng lẽ bỏ đi mua bao cao su. Trong những giây phút mặn nồng, dù có say xỉn đi nữa, anh chưa bao giờ quên sử dụng biện pháp.
Hiển nhiên, anh là kiểu người không chấp nhận cuộc sống xảy ra bất kỳ sự cố nằm ngoài tầm kiểm soát của mình. Nhâm Nhiễm dẹp bỏ suy nghĩ, đau khổ cười, "Mẫn Nghi, mình không biết. Đối với việc này thì người ngoài cuộc không thể đưa cho bạn đáp án mà bạn mong muốn."
"Mình muốn sinh đứa bé ra."
Nhâm Nhiễm giật mình. Cô dán chặt mắt vào Mẫn Nghi, nhất thời không nói được lời nào.
"Nếu như hôm đó không siêu âm B, có lẽ mình sẽ không suy nghĩ nhiều. Giờ đây mình thật sự không hạ được quyết tâm phá thai. Mình có tra tài liệu, thai nhi 16 tuần đã dài 12cm, nặng 150 gam, thậm chí còn cử động trong tử cung. Mình không biết đó có phải là do ảo giác không, nhưng mình thực sự cảm thấy nó đang cử động. Càng đắn đo nhiều, mình càng không dám động đến ý nghĩ phá thai."
"Nhưng mà..." Nhâm Nhiễm chần chừ, "Bạn chắc chắn mình đã chuẩn bị tốt để làm mẹ chưa?"
"Chưa. Mình đoán anh Tuấn không muốn có đứa bé này." Mẫn Nghi nói thảm thiết: "Những ngày này anh ta đối xử với mình rất tốt, không nói bất kỳ câu nào khiến mình đau lòng. Nhưng cái hôm ở bệnh viện, anh đã làm mình quá đau lòng. Thậm chí anh ta không cần đắn đo đã yêu cầu mình phá thai. Nếu như anh ta yêu mình thì chắc chắn không làm như vậy."
"Mẫn Nghi, chỉ là mọi việc quá bất ngờ, anh ấy hoàn toàn không chuẩn bị..."
"Mình và anh ta đều không có chuẩn bị. Nhưng nếu người bên cạnh anh ta là bạn, chắc chắn anh ta không buột miệng nói cậu đi phá thai, mình biết."
Nhâm Nhiễm hối hận đã thảo luận vấn đề này với Mẫn Nghi, "Đừng giả thiết như vậy, mình và anh Tuấn chỉ là anh em, không thể nào xảy ra việc này. Mẫn Nghi, bất kể bạn có quyết định gì, cũng đừng so sánh với mình."
"Đương nhiên, có một điều, chúng ta không thể so sánh được. Mình yêu anh ấy. Nếu như đứa bé đã xuất hiện như thế, mình quyết định giữ nó lại."
Nghe được quyết định của Mẫn Nghi, Gia Ngọc im lặng rất lâu. Chị đã nhập tịch và có thẻ công dân Úc, làm công việc kế toán ở Sydney, mái tóc ngắn cùng gương mặt y đúc như Gia Tuấn, trông rất xinh đẹp lại giỏi giang.
"Pháp luật ở Úc quy định, nếu mang thai quá 20 tuần thì tiến hành phá thai là phạm pháp. Em có thể suy nghĩ lại, nhưng cũng không còn nhiều thời gian để do dự nữa."
Gia Tuẫn vẫn giữ được bình tĩnh, còn Mẫn Nghi đã biến sắc, cô ngậm chặt môi không dám nhìn ai.
"Ở đây thì không ai bàn chuyện không cưới mà đã có con, chính phủ còn phụ cấp cho các bà mẹ đơn thân đã nhập tịch, nhưng cả hai em đều còn là học sinh, Gia Tuấn năm nay chỉ hai mươi hai tuổi, em còn nhỏ hơn nó, học hành chưa đến đâu còn sinh thêm đứa bé, sao ăn nói với gia đình? Hai em suy nghĩ kĩ lưỡng."
Vẫn không ai lên tiếng.
Gia Ngọc độc diễn tiếp: "Chị còn phải quay về đi làm, không có nhiều thời gian lãng phí ở đây. Phiền hai em suy nghĩ những vấn đề sau: Thứ nhất, có thật sự muốn sinh đứa bé ra hay không? Thứ hai, khi đứa bé chào đời thì dự định thế nào? Nếu như hai em học theo các bà mẹ trẻ con đơn chiếc ở đây mà tặng đứa bé cho người khác khi nó chào đời, chị là người đầu tiên phản đối. Thứ ba, hai em dự định ăn nói sao với cha mẹ hai bên?"
Gia Tuấn nhìn Mẫn Nghi, nhẹ nhàng nói: "Mẫn Nghi, em thật sự muốn sinh đứa bé này ư?"
Mẫn Nghi im lặng gật đầu.
"Vậy được, chúng ta đăng kí kết hôn đi." Gia Ngọc vừa định lên tiếng, anh lắc đầu, "Em không dự định để nhà họ Kỳ xuất hiện thêm một đứa con hoang, chị, cứ quyết định vậy đi."
Gia Tuấn và Mẫn Nghi đến Ủy ban thành phố đăng kí kết hôn vào đầu tháng 9, Gia Ngọc và Nhâm Nhiễm chứng kiến nghi thức kết hôn đơn giản của họ.
Cuối tháng giêng năm sau, vào một buổi trưa nóng gắt ở Melbourne, Mẫn Nghi hạ sinh một bé trai nặng ba kilogram, đặt tên là Kỳ Bác Ngạn, biệt danh Tiểu Bảo.
Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ - Thanh Sam Lạc Thác Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ