Nguyên tác: 79 Park Avenue
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Chương 5
V
ừa bước ra khỏi vòi hoa sen, người còn nóng rực, mùi mỡ rán đã sục vào mũi Ross. Anh vội lau khô người, quấn cái khăn quanh hông rồi đi vào bếp. Maryann trong bộ đồ giản dị mặc ở nhà đang đứng bên cạnh cái bếp con vừa đập xong mấy quả trứng vào một cái chảo. Cô nhìn anh một cái thật nhanh.
- Mặc quần áo vào - cô nói - Bữa sáng sắp xong rồi.
Anh sững sờ nhìn cô. Đôi mắt cô trong veo không để lộ một chút dấu vết nào của cái đêm dài, cuồng nhiệt vừa qua. Cô không đánh phấn tuy vậy da cô vẫn toả ra một vẻ tươi mát như xưa.
- Để làm gì? - Ross hỏi - Anh có đi đâu đâu.
- Không, anh phải đi! - cô nói và chỉ tay lên chiếc đồng hồ treo trên bếp điện - Gần trưa rồi. Ở khách sạn này đã đến giờ người ta phải rời phòng. Thôi anh chuẩn bị đi!
Máu dồn lên mặt anh. Hinh như là cô đã nhận thấy vẻ xấu hổ mà anh phải có.
- Cô sẽ đi với tôi.
- Anh điên rồi đấy - cô bình thản trả lời - Anh không đủ sức đâu.
Anh bước đến bên và nắm lấy tay cô.
- Maria - Ross nói như van lơn - Chẳng lẽ em đối với anh chỉ có thế thôi ư? Chỉ như một người đàn ông khác thôi ư?
Cô bình thản tiếp nhận cái nhìn của anh.
- Em tên là Maryann. Maria đã không còn từ lâu rồi và đối với Maryann thì tất cả mọi đàn ông đều như nhau hết.
Anh hạ cái nhìn xuống.
- Muốn nó vẫn như ngày xưa, Maria! Anh muốn chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Em và anh. Bây giờ anh đã trưởng thành. Chúng ta có thể cùng sống với nhau.
- Cái gì? Cô giễu cợt hỏi - Lấy nhau à?
Ross lại đỏ mặt. Cô không để cho anh kịp trả lời.
- Ồ không đâu! Em bằng lòng với mọi thứ hiện giờ em có. Em chẳng cần phải bám vào ai cả.
Cô trút trứng ra đĩa.
- Thôi khẩn trương lên, nếu không trứng nguội hết bây giờ.
Cơn giận dữ bất lực bùng lên trong người Ross.
- Chắc chắn là cô sẽ nói với giọng khác nếu thằng Mike ở đây.
Giờ thì máu nóng bốc lên trên khuôn mặt cô, và anh đã đánh trúng tim đen của cô.
- Thế cái thàng ngố đó đã cho cô được cái gì nào? Nó sẽ chẳng hơn gì là một thằng cảnh sát tép riu một khi nó ra khỏi lính.
Giọng cô nhỏ nhẹ.
- Anh Mike đi lính ư?
- Ừ - Ross đáp - Lính dã chiến.
- Anh ấy đóng ở nước ngoài à?
- Làm sao mà tôi biết được? Ross càu nhàu - Tôi còn bận nhiều việc quan trọng hơn là cứ chạy theo mà nghe ngóng tin tức nó - Anh trở lại phòng ngủ - Chắc là cô muốn tôi đi tìm nó cho cô lắm đấy - Ross cay độc gào lên qua vai mình - Tôi sẽ nói với nó là cô, đối với lính tráng, có giá cả riêng.
Joker Martin bước vào nhà hàng và đi đến bên bàn lão Vito. Vito ngước lên nhìn hắn và ra hiệu cho hầu bàn.
- Trông anh có vẻ lo lắng điều gì, Joker? - Lão hỏi.
- Tôi đang lo đây. Không thể nào mà bảo thằng Ross ở lại miền Nam được. Cứ hai tháng nó lại về một lần. Tôi lại vừa nhận được một bức điện của nó. Nó đang trên đường về đây đấy.
Vito gọi hai ly cocktail.
- Nếu anh chọn một người khác thay thế thì sao nào?
Joker nó đăm đăm xuống mặt bàn.
- Cả chuyện đó tôi cũng đã nghĩ rồi, nhưng tôi không thể chọn ai bây giờ? Những người ở đó thích thằng Ross. Gia đinh nó là một cái vỏ nguỵ trang tuyệt vời. Ngoài ra cũng chẳng còn ai khôn khéo bằng nó. Vả lại nếu có tìm được một người như thế đi chăng nữa thì người ta cũng chẳng thể tin tưởng ngay được đâu.
Lão Vito trầm ngâm vạch ngang vạch dọc lên tấm khăn trải bàn bằng một cái bút chì.
- Chuyện này xảy ra từ khoảng năm tháng nay phải không?
Joker gật đầu. Vito vứt cái bút chì xuống bàn.
- Thế dúng là người đàn bà này rồi - Cô ta đã nói với tôi là Ross bám theo cô ta và rủ rê cô ấy đi xuống miền Nam với hắn. Nhưng cô ta không muốn.
- Maryann ư? - Joker ngạc nhiên hỏi - Ai vậy? Ross muốn lấy cô ta chăng.
Vito lắc đầu.
- Không, hắn không muốn cưới cô ta. Mà cô ta cũng chẳng bao giờ nói đến chuyện đó. Hắn chỉ muốn chiếm cô ta cho riêng mình, có thế thôi - rồi lão cười lớn - Tôi cũng không thể khó tính với hắn được. Bản thân tôi có lần cũng suýt như vậy rồi đấy.
- Thằng Ross có bao giờ nói với tôi về một người đàn bà nào đâu nhỉ? - Joker nói - Thế con bé là người như thế nào nhỉ?
Vito nhìn lão.
- Cô ta la một loại gái điếm đặc biệt. Được sinh ra chỉ vì thế. Một gái điếm có đạo đức.
- Làm gì có gái điếm đạo đức - Joker nhận xét - Ngôn ngữ duy nhất mà loại người này biết đến đó là tiền.
- Thế thì anh không biết Maryann rồi - vito cãi lại - Anh có thể mua được giờ của cô ta, nhưng cô ta thì không.
- Maryann - Joker lẩm bẩm nhắc lại - Một cái tên kỳ lại đối với một gái điếm.
- Maryann Flood - Vito nói thêm.
Khuôn mặt Joker đột nhiên ửng đỏ và lão có vẻ tức giận.
- Một con bé tóc vàng với đôi mắt to màu nâu có thể nhìn thấu qua tất cả phải không?
- Đúng - lão Vito hồi hộp trả lời - Anh biết nó chăng?
Joker không trả lời, lão khẽ đấm nắm tay xuống mặt bàn.
- Đồ chó đẻ! - lão chửi rủa - Đồ khốn nạn.
- Anh làm sao thế? - lão Vito hỏi - Anh tức giận cái gì vậy?
Joker nhấc ly của mình và uống một ngụm lớn.
- Đáng lẽ tôi phải nghĩ ra ngay chứ. Maria Flood!
- Thằng Ross cũng gọi như thế đấy - Vito ngạc nhiên kêu lên - Vậy là anh biêt cô ta?
Joker gật đầu.
- Tôi biết rõ mà. Cô ta làm việc cho tôi ở Golden Glow. Hồi đó suýt tý nữa thì tôi mất giấy phép kinh doanh vì đã nhận cô ta đấy. Cô ta lúc đó còn ít tuổi mà.
- À! - Lão Vito thốt lên.
- Sau đó cô ta bị đưa vào trại bởi vì đã tấn công bố dượng bằng dao nhọn. Tôi có nghe tin về cô ta một lần, lúc cô ta được thả, rồi sau đó thì mất hết dấu vết - Joker tiếp tục. Lão ra hiệu cho hầu bàn mang thêm đồ uống tới - Thằng Ross rất mê cô ta nhưng cô ta không thích hắn. Lúc đó còn một thằng bạn khác của Ross. Đấy mới là người yêu của cô ta.
- Rồi sao nữa?
- Cô ta vào trại như tôi đã nói rồi đấy -Joker kể tiếp - Cái gì xảy ra sau đó thì tôi không biết nữa.
Là một luật sư lão Vito đã có thể tự bằng lòng với câu chuyện nửa vời này.
- Tôi muốn nói đến anh chàng bạn thằng Ross kia. Rồi hắn làm gì?
- Hắn vào cảnh sát, hiện đang đi lính. Ross có nhắc đến nó một lần trước lúc xuống miền Nam - lão Vito trầm tư uống một ngụm tiếp tục lắng nghe Joker - Ngay từ hồ còn bé cô ta đã là một đứa con gái cực kỳ rồi. Hồi đó nó đã làm cho cả bọn đàn ông phát điên lên đấy. Cô ta vẫn như vậy chứ?
Lão Vito cười. Joker giơ một tay lên.
- Thôi anh chẳng cần nói tôi cũng biết rồi - Lão châm cho mình một điếu thuốc và Vito nhận thấy tay lão run run - Bản thân tôi cũng đã có những dự định lớn với cô gái này mà - Joker phân bua.
Tiếng chuông điện thoại trầm trầm xen vào giấc ngủ của Maryann. Cô trăn trở thên giường, úp mặt xuống gối. Tiếng chuông điện thoại vẫn không dứt. Cô miễn cưỡng thức dậy. Chỉ trong trường hợp đặc biệt người tiếp tân mới để chuông reo như vậy. Cô nhấc ống nghe.
- Hello! - cô nói.
- Maryann phải không? - một giọng nói cẩn thận hỏi lại - frank đây!
Giờ thì cô tỉnh như sáo. Đó là Frank Millersen, trung uý hình sự Millersen.
- Lại có chuyện gì rắc rối chăng, anh Frank? - cô hỏi và nhìn đồng hồ. Đã gần mười giờ trưa. Từ hồi cô bị tố cáo tội ăn trộm đến giờ anh ta không gọi điện thoại đến cho cô.
- Không - cái giọng nói thận trọng kia khẻ cười - Không dính gì đến cô đâu.
Maryann thở phào nhẹ nhõm. Đã lâu lắm rồi, kể từ khi Milersen bắt giữ cô. Ngày đó cô còn chưa kinh nghiệm. Cô đã phải ngồi nhà giam ba mươi ngày nhưng đã kết bạn được với anh chàng.
- Có chuyện gì không? - cô hỏi giọng khô lại - Anh muốn đến chỗ em không?
Giọng nói kia lại phá lên cười.
- Không đâu, cám ơn cô Maryann. Với đồng lương của một viên cánh sát tôi không thể nào kham nổi cái khoản đó đâu.
- Anh biết đấy, anh Frank, đối với anh tiền nong không thành vấn đề mà - cô đáp lại Em thích anh.
- Thôi, đừng có dụ dỗ tôi, cô Maryann! - Anh chàng vừa cười vừa nói lớn - Tôi chỉ gọi để báo cho cô hay là tôi đã tìm thấy tay cảnh sát ngày xưa mà trước đây mấy tháng cô đã hỏi tôi rồi đấy. Tôi nói là cái tay đã đi lính ấy mà. Mike Reyes, anh trai cô bạn gái cô đó.
Đột nhiên Maryann trở nên hồi hộp. Dạo đó, ngay sau khi Ross bỏ đi cô gọi điện thoại cho Millersen và đã kể ngay cho anh nghe những gì cô còn nhớ được.
- Ồ thế à! - cô kêu lên và cố gắng làm chủ giọng nói của mình - thế anh ta ở đâu vậy?
- Trong quân y viện ở đường Alban. Từ ba tuần nay rồi.
- Anh ấy bị thương à? - Trái với ý muốn giọng cô chứa đầy lo âu.
- Ừ. Nhưng mà theo tôi được biết thì không nặng lắm đâu. Sáng sớm ngày mai anh ta được nhận một phiếu nghỉ cuối tuần. Nếu cô bạn cô muốn gặp anh ta thì tốt nhất nên có mặt ở đó trước tám giờ. Nếu không thì muộn mất. Cô biết lính tráng là như thế nào rồi đấy - Millersen lại cười một mình - Người cuối cùng mà họ chú ý tìm kiếm là cô em gái riêng nào đó.
- Rất cảm ơn, anh Frank! - Cô nói rồi đặt ống nghe xuống. Với tay lấy một điếu thuốc cô trầm ngâm châm lửa. Cô như nhìn thấy khuôn mặt Mike trong làn khói xanh ngay trước mặt mình. Và cô cũng nhớ lại nỗi đau khổ trong đôi mắt anh lúc cô nhìn thấy anh lần cuối cùng.
Cô tự hỏi không biết anh ấy sẽ làm gì trong kỳ nghỉ cuối tuần này. Cha mẹ anh đang ở California. Điều này người ta đã nói cho cô biết khi cô gọi điện đến căn nhà nơi Mike đã ở trước kia. Cô tự hỏi không biết anh có cô bạn gái nào đó mà anh sẽ tìm kiếm không? Ý nghĩ này làm cô xót xa. Có thể anh chẳng nghĩ gì đến cô nữa rồi. Cô chậm rãi dụi điếu thuốc vào gạt tàn. Cô hối tiếc hồi đó vì buông thả theo tình cảm đã yêu cầu Frank tìm kiếm Mike giúp mình.
Cô đậu xe phía bên kia đường, đối diện với cổng quân y viện. Ba chiếc xe buýt lớn chở binh sĩ vào thàng phố đỗ ở trong góc sân. Cô liếc nhìn đồng hồ. Bảy giờ rưỡi. Cô hơi rùng mình châm điếu thuốc lá. Đã từ lâu lắm rồi, cô không dậy sớm như thế này.
Nghĩ ngợi một lúc cô thấy mình thật điên rồ. Đúng là ngớ ngẩn, dậy từ nữa đêm và phóng xe đi xa như thế này chỉ để được nhìn thấy anh một lần. Cô không muốn nói chuyện với anh, không muốn động chạm tới anh. Cô chỉ muốn nhìn thấy anh đi vài bước lên xe buýt. Anh sẽ không biết được là cô có ở đây.
Cô đã dụi điếu thuốc thứ ba, khi cánh cửa từ từ mở rộng và tốp lính đầu tiên tiến ra. Nỗi sợ hãi đột nhiên xâm chiếm lòng cô. Trong bộ quân phục họ trông giống hệt nhau. Cô tự hỏi không biết mình sẽ còn nhận ra anh hay không. Có thể là anh đã thay đổi.
Cô sốt ruột quan sát khuôn mặt những người lính. Chiếc xe buýt đầu tiên đã đầy. Nó xuất phát và chiếc thứ hai nhích vào vị trí. Tiếng cười thô kệch của bọn đàn ông vang đến tận chỗ cô. Chiếc xe này cũng đi khỏi và chiếc thứ ba vào thay chỗ. Cô bối rối liếc nhìn đồng hồ. Tám giờ mười lăm. Millersen đã nhầm lẫn. Mike chắc sẽ không đi. Chỉ còn một vài người lính.
Cô nhìn lướt từng khuôn mặt. Có thể là cô đã bỏ sót anh trong đám đông chen nhau lên chiếc xe đầu. Cô dụi điếu thuốc vào cái gạt tàn và xoay chìa khoá điện. Chiếc xe búyt cuối cùng rẽ ra phố trước mặt cô. Maryann cài số và cho xe chạy. Với một ý nghĩ đột ngột thoáng qua trong đầu cô ngoái lại nhìn dãy phố một lần nữa. Trong khoảnh khắc đó Mike bước ra cổng. Như một cái máy cô đạp phanh rồi sửng ra nhìn anh.
Anh gầy đi, gầy một cách kinh khủng: xương gò má nhô cao, đôi mắt tụt sâu trong hai hố mắt. Anh đi hơi khập khiễng. Khi nhìn thấy chiếc xe buýt khuất dạng ở góc phố anh đứng lại và cô nhìn thấy ở anh cái vẻ thân thuộc khi thất vọng với những ngón tay bật vào nhau. Dường như cô nghe thấy câu anh chửi thề "Đồ quỷ".
Anh chậm rãi chuyển cái túi vải con từ tay phải qua tay trái. Bật que diêm anh đưa lên châm điếu thuốc là và vứt nó xuống rãnh nước rồi bắt đầu đi dọc dãy phố.
Maryann ngồi đó như bị tê liệt và nhìn theo Mike. Trong bộ quân phục trông anh lạ hẳn. Tuy vậy cô vẫn có cảm giác là anh vẫn thường mặc nó từ trước rồi. Mọi thứ ở anh đối với cô đều rất thân thuộc. Khi bước ra khỏi xe cô cảm thấy như bị nam châm cuốn hút. Không thể cưỡng lại được, cô chạy theo anh.
Cô chìa tay ra và ấp lên bàn tay đang nắm quai túi của anh. Mạch máu đập mạnh bên tai cô đến nỗi cô hầu như không nghe thấy giọng nói của chính mình.
- Em xách hộ anh cái túi được chứ, anh lính?
Mike từ từ quay người lại phía cô. Ánh mắt cô nhoà đi và cô không thể nhìn rõ khuôn mặt anh nữa. Với anh, tất cả cái đó quá đau đớn hay sao? Cô sợ hãi nói tiếp.
- Em xách hộ anh cái túi được không? - cô nhắc lại.
Điếu thuốc anh đang ngậm bên khoé mép rời ra, từ từ lăn trên cổ áo khoác của anh rồi rơi giữa hai người xuống vĩa hè. Cô đứng đó run rẩy chờ anh nói điều gì đấy.
Đôi môi anh mấp máy nhưng không thành tiếng. Mặt anh nhợt đi và anh có vẻ bị choáng. Cô giơ một tay ra để đỡ anh. Rồi sau đó như có một ngọn lửa bùng lên trong họ bởi vì cô đã nằm gọn trong vòng tay anh và đang hôn lên miệng anh.
Cô xoay chìa khoá trong ổ, đẩy cánh cửa mở ra và nhìn anh trong ánh sáng mờ ở hành lang.
- Chúng ta về đến nhà rồi, anh Mike - cô nói.
Anh bước vào phòng và quay người lại nhìn cô. Cô đã giải thích cho anh tất cả và đã kể về người bạn tìm anh giúp cô. Maryannn đóng cánh cửa sau lưng mình lại và đột nhiên trở nên rụt rè.
- Anh ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi. Em pha cho anh cái gì đó để uống - cô đi lại cái bàn con - Anh muốn uống gì nào?
- Gin với đá - Anh trả lời ánh mắt nhìn theo cô không chút bối rối.
Cô vội rót rượu và đưa cho anh cái ly. Cô nhấc mũ của anh ra rồi chăm chú quan sát gương mặt anh.
- Anh đã thay đổi nhiều, anh Mike.
Mike mỉm cười.
- Bây giờ anh đã là một người đàn ông rồi, Maria. Anh không thể cứ mãi là một thằng thiếu niên được. Em đã một lần nói với anh như vậy. Em còn nhớ chứ?
Cô gật đầu. Anh giơ ly của mình lên.
- Vì những đứa trẻ mà chúng ta đã một thời như vậy.
- Thôi đừng, anh Mike! - nỗi đâu xót vang lên trong giọng nói của cô - Chúng ta đừng nghĩ đến ngày hôm qua làm gì. Chúng ta cứ coi như đã quên hết quá khứ và một tương lai sáng đang ở trước mặt chúng ta.
Miệng anh giật giật.
- Thật là khó mà làm được như vậy, Maria. Quá nhiều thứ đã xảy ra quanh chúng ta.
- Vậy thì ít nhất cũng trong vài ba ngày tới, anh Mike, em xin anh!
Anh đặt ly xuống và chìa hai tay về phía cô. Cô áp vội vào anh. Anh ép khuôn mặt cô vào ngực mình.
- Anh chẳng cần phải rào trước đón sau làm gì Maria. Anh không mong gì hơn là được sống bên em.
Chuông điện thoại lúc đó vang lên và anh buông cô ra. Maryann lắc đầu.
- Em không muốn nhận điện đâu.
- Nhưng cũng có thể là chuyện quan trọng đấy.
- Cái duy nhất quan trọng trong cuối tuần này là hai chúng ta với nhau thôi.
Khi chuông điện thoại ngừng kêu, cô quay một số.
- Tôi Flood đây. Tôi đi khỏi đây đến hết cuối tuần này. Nhờ ngài nhận hộ mọi tin nhắn và báo cho tất cả những ai muốn nói chuyện với tôi nhé.
Anh ngắm nhìn cô khi cô đặt ống nghe xuống.
- Em chắc phải kiếm được một chỗ khá lắm thì mới sắm sửa được căn hộ như thế này chứ.
Cô mỉm cười.
- Em gặp may thôi.
Anh nhìn cô vẻ tự hào.
- Em khôn khéo thật đấy. Người ta chẳng làm gì nếu không khôn khéo.
- Thôi em chẳng muốn đau đầu làm gì - cô phân bua - Với nó cả tuần là đủ rồi. Cuối tuần này phải thuộc về em.
Đã gần nửa đêm khi họ đi ăn tối về. Cả hai vẫn còn cười như nắc nẻ về một câu chuyện gì đó mà anh vừa kể trong taxi. Tuy vậy, cô nhận thấy gương mặt anh lộ vẻ mệt mõi vì cố gắng quá sức.
- Thật là tuyệt diệu - cô kêu lên - Đến nỗi em quên khấy mất là anh vừa mới ở quân y viện ra.
- Nhưng anh vẫn cảm thấy thoải mái - anh cãi lại.
- Thôi đi, điều đó không đúng chút nào hết - cô khẳng định và đi sang phòng ngủ - Em chuẩn bị giường và nước ấm cho anh. Anh cần đi ngủ ngay lập tức.
- Nhưng mà, Maria - anh phản đối - Em đối xử với anh cứ như là anh còn bé bỏng lắm đấy.
- Dành riêng cho anh mấy ngày cuối tuần này - cô phân trần và mỉm cười với anh - mà anh cũng chẳng khác gì đâu, cậu bé của tôi.
Cô nhanh nhẹn lật cái chăn phủ giường ra phía sau rồi đi vào buồng tắm mở vòi nước nóng ra. Khi trở lại phòng ngủ cô thấy anh đang đứng ở của và nhìn cô.
- Em không cần phải nhường giường cho anh đâu. Anh ngủ ở đi văng cũng được.
Cô cảm thấy hơi nóng dồn lên mặt. Cô bước tới sát anh choàng cánh tay ôm lấy gáy anh.
- Ôi, anh Mike! Cô thì thào - Sao anh ngốc nghếch đến thế - Cô hôn anh.
Mike đứng đờ ra trong giây lát rồi sau đó hai cánh tay anh vòng ra sau ôm chặt lấy cô gần như ngạt thở. Những đốm lửa nhỏ nhảy múa trong mắt cô và căn phòng như đang cùng với cô rơi vào cơn xoáy lốc. Cô nhắm mắt lại. Chưa bao giờ cô được như thế này. Chưa bao giờ nó dành cho cô. Giờ cô mới thực sự cảm thấy sức sống của mình bùng lên, trỗi dậy.
- Anh Mike! - cô thốt lên - Anh Mike! Em yêuanh!
Cô nằm im lặng trên giường và ngắm nhìn anh đang trong giấc ngủ. Thứ ánh sáng xam xám màu chỉ của buổi ban mai lọt vào phòng qua tấm mành để rủ. Một tia nắng không biết lạc lõng từ đầu rơi đúng vào miệng anh. Mike như đang mỉm cười. Cô lại ngã đầu xuống gối và vì sợ làm anh thức giấc nên hầu như không dám thở nữa. Những ngày cuối tuần trôi qua thật nhanh chóng. Cô nhắm mắt lại để kéo tất cả trở lại với thực tại.
- Chúng ta có thể kết hôn với nhau trước khi anh phải trở lại trình diện - anh khẽ nói.
Cô ngạc nhiên mở choàng mắt.
- Em tưởng là anh vẫn con ngủ.
- Chúng ta còn đủ thời gian. Đến trưa anh mới cần quay trở lại trình diện - anh nhìn dán vào mắt cô.
Nhưng cô không đáp lại.
- Có chuyện gì vậy, Maria?
Cô lắc đầu.
- Không, có gì dâu.
- Nhưng mà chắc là có chuyện gì không ổn rồi - anh tiếp tục - Anh cảm thấy như vậy từ hôm qua lúc anh hỏi em lần đầu tiên. Hay em không muốn kết hôn với anh?
Cô quay mặt lại phía anh.
- Em không cần phải để đến bây giờ mới nói với anh điều đó.
- Thế thì vì lý do gì vậy? - anh hỏi.
- Anh Mikem đừng hỏi em nữa - cô thì thầm - Em xin anh đừng hỏi nữa.
- Nhưng mà anh yêu em. Anh muốn luôn có em ở bên. Tại nghề nghiệp của em chăng? Tại số tiền em kiếm được chăng?
Cô lắc đầu.
- Nếu anh được ra lính, anh sẽ học luật - Mike tâm sự - Luật sư kiếm ăn khá lắm đấy.
- Không, anh Mike, không phải!
Anh kéo cô vào sát mình và hôn cô.
- Nếu em lo sợ một chuyện gì thì cứ nói với anh. Bất chấp đó là cái gì. Em đã làm hoặc đang làm cái gì, không có điều gì có thể chia rẽ chúng ta. Chỉ càng làm anh yêu em hơn.
Cô liếc nhìn vào mắt anh.
- Anh nghĩ thế thật chứ? - cô thì thầm hỏi. Anh gật đầu.
- Cũng có người nói với em như thế một lần rồi, nhưng anh ta đã không giữ lời.
- Anh ta không yêu em bằng anh - Mike đáp lại.
- Chưa có một ai yêu em như thế và sẽ chẳng có ai có thể yêu em như thế được.
Cô thở dài nói tiếp.
- Em rất muốn tin điều đó. Có thể một ngày nào đó...
- Cứ lấy anh đi rồi em sẽ thấy - anh mỉm cười.
Có tiếng chuông vang lên ở cửa.
- Em có đợi ai không đấy?
Cô lắc đầu, tiếng chuông lại vang lên.
- Hình như là người bán sữa tươi. Anh ta sẽ bỏ đi thôi.
Nhưng những hồi chuông vẫn không chịu dứt.
- Hay là em ra xem có chuyện gì - anh bảo cô.
- Thôi được - cô nói và với tay lấy cái áo choàng buổi sáng của mình. Khoác nó vào người cô đi sang phòng bên và đẩy cánh cửa đóng sập lại sau lưng mình. Cô mở cửa ra vào.
- Ai đó?
- Anh biết ngay là em ở nhà mà - giọng Ross vang lên - Mặc dù suốt cả thứ bảy, chủ nhật mà em không hề đến bên điện thoại.
Cô chận bàn chân sau cánh cửa.
- Anh không vào được đâu - cô thì thào Em đã nói với anh rồi cơ mà, anh không bao giờ được tự ý đến nếu chúng ta chưa hẹn nhau.
Ross nhìn cô vẻ oán trách.
- Anh làm sao mà hẹn với em được, một khi em không đến bên máy nhận điện.
- Thôi anh quay lại đây chiều nay đi - cô khẩn khoản và định đóng cửa lại.
Ros đẩy cửa vào và cô loạng choạng lùi lại. Ross bước vào nhà. Cô nhận ra là hắn vừa uống rượu.
- Chiều nay anh sẽ không trở lại đây nữa - Ross lè nhè - Anh chuyển đến ở California và em cùng đi với anh.
- Anh điên à, anh Ross! - cô giận dữ kêu lên - Tôi không đi đâu với anh cả.
Ross nắm lấy cánh tay cô.
- Cô phải đi với tôi! - Hắn gào lên.
Cánh cửa buồng ngủ mở ra, Mike đứng ở đó. Trong mấy giây đầu tiên anh không nhận ra Ross.
- Em có cần giúp gì không, Maria? - Mike hỏi.
Ross nhận ra anh ngay lập tức.
- À, Mike - Hắn kêu lên rồi phá lên cười điên loạn.
Mike bối rối.
- Có chuyện gì với anh ta vậy?
- Anh ấy say rượu.
Ross chếnh choáng tiến lại chỗ Mike.
- Ông bạn cũ đáng yêu của tôi ơi! - hắn gọi - Cậu có thể khuyên cho nhỏ ngớ ngẫn này rằng đi với tớ về California còn tốt hơn là bán trôn nuôi miệng ở đây, được không?
Giọng Mike vang lên sắc lạnh.
- Ngậm miệng lại, Ross! Mày không được nói về Maria như vậy.
Ross im bặt. Trước hết hắn nhìn cô rồi nhìn Mike. Hắn bắt đầu dần dần hiểu ra và đột nhiên bừng tỉnh như bị dội gáo nước lạnh.
- Vậy ra là vì thế mà mấy ngày nay cô không nhận điện thoại.
Maryann không đáp lại.
- Cô đã nhốt mình trong nhà với nó.
Ross quay sang Mike.
- Tao chắc là nó đã nhượng bộ cho mày một xuất giá rẻ hơn của tao đấy. Một trăm dollar một đêm là số tiền tương đối lớn đối với một thằng lính, mặc dù sáng sáng nó cũng dọn cho mày món trứng rán với mỡ viên đấy.
Mike sững sờ nhìn Maryann. Mặt cô trắng bệch ra. Ross đọc được câu hỏi trong ánh mắt Mike.
- Thế nó không nói gì với mày à? - Ross giễu cợt hỏi rồi quay sang phía Maryann - Nhưng mà cả cô nữa cũng không lịch sự tí nào, cô bé ạ! Đợi đến phút cuối cùng mới đưa hoá đơn thanh toán ra. Có thể trong túi hắn chẳng còn đồng cắc nào đâu - hắn rút trong túi ra một tập tiền giấy, đếm lấy mấy tờ bạc.
- Đây Maria, anh bồi thường cho đấy!
Cô không hề động đậy mà chỉ sững người ra nhìn Ross. Hắn lại quay sang Mike.
- Này anh bạn cầm lấy tiền đi. Thế là tao đã mua cho mày một trong những con điếm hạng nhất của New York trong hai ngày cuối tuần rồi đấy. Tao vẫn thích làm được cái gì đó phục vụ giới quân nhân.
Mike vẫn nhìn cô không chớp mắt.
- Điều đó không thể có được - anh thốt lên, giọng khàn khàn - hãy nói với anh rằng đó không phải là sự thật đi.
Maria không trả lời anh, nhưng Ross đã chen vào.
- Thôi đi đừng có như thằng ngốc thế nữa, Mike! Tao chẳng cần gì phải nói dối cả.
- Em đã nói là em yêu anh cơ mà - Mike thổn thức.
Maria vẫn im lặng. Giọng Ross lại ác độc vang lên giễu cợt.
- Và nó cũng nói với mày là mày tuyệt vời như thế nào khi nó ôm choàng lấy mày, chứ gì? Nó cũng đòi mày phải ép sát hơn vào nó khi mày hôn nó chứ gì? Và sau khi nó cho mày tất cả, nó cũng đã...
Mike gầm như là một con thú, anh lao người về phía Ross. Khi anh nhìn thấy có cái gì đấy ánh lên trong tay Ros thì đã quá muộn. Chỉ cảm thấy một cơn đau dữ dội ở đầu, anh loạng choạng ngã nhào xuống sàn. Anh định nhổm dậy, nhưng một cơn đau khác phía đằng sau gáy ập tới làm anh gục xuống bất tỉnh.
Ross đứng trên nhìn xuống anh, hơi thở nặng nhọc, đoi mắt phóng ra những tia lửa căm hận và trên tay hắn là quả đấm sắt con con vẫn còn lúc lắc từ bên này sang bên kia. Rồi hắn giáng thêm vào ngang mặt Mike một cú đấm tàn bạo.
- Đây là cái mà tao đã nợ mày từ lâu - hắn gào lên. Bây giờ thì hắn đã mất hết tự chủ.
- Dừng lại, Ross, dừng lại! - maria thét lên và ôm chặt lấy hắn - Anh giết anh ấy mất.
- Đúng rồi đó là điều tao muốn - hắn thét lên như một thằng điên. Cánh tay hắn lại giơ lên - Từ lâu lắm rồi.
Đột nhiên hắn im bặt, cánh tay vẫn giơ cao định đánh xuống. Hắn lắc đầu, cố gắng trở lại tỉnh táo hơn.
- Cô vừa nói gì?
- Nếu anh dừng tay lại, tôi sẽ đi với anh - giọng cô đã trở lại rõ ràng.
Ross từ từ hạ tay xuống, ngắm nghía quả đấm sắt trong tay mình như thể rất ngạc nhiên nhìn thấy nó ở đây. Hắn thả nó vào túi. Đôi mắt hắn trong veo, giọng bình thản như không hề có chuyện gì xảy ra.
- Cô sắp xếp đồ đạc đi! - hắn khẽ nói.
Cô không động đậy, ánh mắt hướng xuống Mike. Hắn nhìn theo.
- Trời ơi, tồi tệ quá đi mất! - giọng hắn có vẻ ngạc nhiên. Cúi người xuống, hắn luồn một tay xuống dưới vai Mike - Để anh đặt hắn lên giường và lau máu cho hắn. Còn em thì đi sắp xép đồ đạc của mình đi.
Mike mở mắt ra, trời đã gần tối. Anh cảm thấy ở sống mũi đau nhức, giần giật. Cố nén một tiếng rên anh gọi.
- Maria!
Không có tiếng trả lời.
Vất vẳ lắm ký ức mới trở lại với anh. Anh nhổm dậy trên giường, toàn thân tê dại, rã rời. Đầu óc choáng váng làm anh phải vịn vào thành ghế cho cơn choáng qua đi, rồi anh đi vào buồng tắm. Trong bóng tối anh mở vòi nước lạnh ra. Anh hứng miệng dưới cái vòi và uống ừng ực. Cuối cùng thì cảm giác khát khô trong cổ họng cũng lui dần. Anh đứng thằng dậy, với tay bật đèn. Một khuôn mặt lạ lẫm đang nhìn anh từ trong chiếc gương treo ở trên bồn rửa mặt. Gò má bị sưng vều và xây sát, mũi bị dập gãy. Còn đôi môi thì dập nát và đầy máu. Nhưng thay đổi hơn cả là đôi mắt của anh. Nó nằm sâu trong hố mắt chứa đầy một nỗi đau khổ vô tận không phải do nỗi đau của cơ thể gây ra. Anh từ từ nhắm nó lại rồi mở ra thật nhanh để xem cái ánh mắt đó có biến đi không? Nhưng nó vẫn còn đó, nó không thể xoá đi được nữa. Nó sẽ còn ở đó mãi mãi.