Sự khác biệt giữa thất bại và thành công là giữa làm gần đúng, và làm thật đúng.

Edward Simmons

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Thanh Vân
Thể loại: Kiếm Hiệp
Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 62
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8477 / 51
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 43: Tới Chậm Một Bước, Suýt Coi Bạn Thân Thành Ác Tặc - Nửa Đời Hào Phú Lại Lấy Vườn Hoang Làm Chỗ Ở
ục Như Cư Sĩ thấy thế thét lớn một tiếng, giơ song chưởng lên tấn công một thế, người thì lui ngay về phía sau ba bước.
Bà cụ xấu xí cười the thé mấy tiếng, chỉ xoay lưng một cái, người đã phi lên cao, mười ngón tay đen nhánh vẫn nhắm đầu Lục Như Cư Sĩ chộp tới.
Thân pháp huyền diệu quái dị ấy của bà cụ khiến Ngọc Hồ với Thương Nguyên đều giật mình kinh hãi, mà cả Lục Như Cư Sĩ cũng toát mồ hôi lạnh ra. Nhưng dù sao, Lục Như Cư Sĩ vẫn không hỗ thẹn là một tay cao thủ nổi tiếng lâu năm, song chưởng vừa tấn công hụt đã thấy bà cụ xấu xí nhảy lên cao, thế công vẫn không thay đổi, ông ta liền nghĩ ra một kế, vội tiến lên, sử dụng thế “Vân tỏa ngũ long”, phong tỏa lấy nơi yếu hiểm ở trên đỉnh đầu, còn tay phải thì dùng thức “Bá vương cử đỉnh” để đỡ hạ bồn của địch.
Hai thế võ ấy rất tầm thường, nhưng do Lục Như Cư Sĩ liên hoàn đưa ra thì lại biến thành oai lực rất mạnh, nếu bà cụ xấu xí kia mà vẫn cứ tiếp tục tấn công xuống thì thế nào cũng bị hai thế ấy của ông ta đánh trúng.
Nói thì muộn, nhưng lúc ấy nhanh không thể tưởng tượng được, bà cụ xấu xí vẫn giữ nguyên thế công ấy, mười mấy ngón tay sắp sửa đụng vào tay trái của Lục Như Cư Sĩ, bỗng nghe thấy có tiếng người lớn tiếng quát bảo:
- Bà già cứ mãi đánh nhau, không để cho người ta đi cứu người hay sao?
Bà cụ nghe thấy tiếng nói ấy, bỗng rụt tay lại, người hơi khom, hai chân phi ra một thế rất nhanh, trông như định đá vào hai mắt của Lục Như Cư Sĩ. Hình như bà ta muốn liều mạng với Lục Như Cư Sĩ vậy.
Lục Như Cư Sĩ không ngờ đối phương lại sử dụng một thế nguy hiểm như vậy, cũng phải rùng mình kinh hãi, vội ngửa người nhẩy về phía sau bảy thước, nhưng bà cụ xấu xí đã nhẹ nhàng hạ chân xuống mặt đất, cười khẫy nói:
- Không ngờ võ công của ngươi cũng tầm thường thôi. Hôm nay già này hãy buông tha cho. Thiết Diện Điểu Trảo đã bỏ đi từ lâu, bây giờ trong nhà chỉ còn một ông già đang bị thương nặng, các ngươi có mau vào cứu ông ta đi không?
Bà ta nói xong, không đợi chờ mọi người trả lời, đã rú lên một tiếng rất rùng rợn, giở thân pháp rất nhanh ra, vượt qua cánh đồng đi đi mất dạng ngay.
Thương Nguyên ngơ ngác nói:
- Chúng ta với bà ấy không quen biết bao giờ, nhưng cứ xem dáng điệu thì hình như thì bà ta với người nọ không phải là đồng đảng của Thiết Diện Điểu Trảo đâu. Nhưng sao bà ta lại bỗng đánh nhau bừa Lưu huynh như thế?
Lục Như Cư Sĩ đáp:
- Võ công của bà ấy quái đản lắm, khiến mỗ đã nghĩ ra một người…
Thương Nguyên vội hỏi tiếp:
- Lưu huynh đoán ra bà ta là ai?
Lục Như Cư Sĩ đáp:
- Nghe nói trong giang hồ có hai người: một là quỷ khóc, một là thần tiếu. Người sau tên là Tiêu Thí Nhân, đã làm Cái bang chủ của thiên hạ, còn người kia biệt hiệu là Thạch Anh Nga, biệt hiệu là Âm Hồn Bất Tán. Cả hai vốn dĩ là vợ chồng, ngày thường cũng vẫn đi lại trên giang hồ, võ công tự thành một phái, chắc người vừa khóc vừa đi ra trước là Thạch Nga Anh, mà cũng là bà cụ quay trở lại đấu với Lưu huynh, còn người kia đúng là Tiêu Thí Nhân…
Lục Như Cư Sĩ vội đỡ lời:
- Tính nết của Tiêu Thạch hai người rất lỳ lạ, lúc thích lên thì thế nào cũng phải cứu cho được người mà họ định cứu. Còn lúc họ nổi khùng, thì bất cứ là ai, họ cũng ra tay giết luôn. Nhưng dù sao họ cũng vẫn là người chính đạo. Vợ chồng họ xuất hiện ở nơi đây, thế nào cũng có mục đích gì chứ không sai?
Ngọc Hồ hậm hực xen lời nói:
- Chúng ta với họ không có thù oán chi hết, bỗng dưng bị họ đùa rỡn như vậy, nếu lần sau bắt gặp, Dương mỗ thế nào cũng phải thử thách đôi dị nhân ấy một phen.
Thương Nguyên bỗng thất kinh hỏi:
- Họ nói trong nhà lá có người đang bị thương nặng, chả lẽ người đó là Âm huynh…
Lục Như Cư Sĩ với Ngọc Hổ nghe thấy Thương Nguyên nói như vậy rất có lý. Thiên Tứ vội đỡ lời:
- Nếu vậy, chúng ta phải mau…
Chàng vừa nói tới đó đã vội nhảy xổ vào trong căn nhà lá nọ trước. Chàng giở thân pháp “Quỷ ảnh bách biến” ra vừa quái dị vừa nhanh vô cùng.
Bọn Thương Nguyên, ba vị tiền bối cất bước chậm, nên khi ba người vừa chạy tới trước căn nhà lá, thì Thiên Tứ đã dùng chân trái đá tung cánh cửa của căn nhà ấy ra rồi.
Thương Nguyên giơ chưởng lên bảo vệ lấy trước ngực, lớn tiếng kêu gọi:
- Âm huynh ở trong nhà ấy đấy à?
Nhà ấy tối om, hầu như không có người ở, tất cả những đồ đạc ở bên trong cũng phủ đầy bụi bặm. Thiên Tứ liền xông vào trong nhà, nhìn tả nhìn hữu thấy không có bóng người, chàng biết là nguy tai, vội nói vọng ra bên ngoài rằng:
- Căn nhà này trống không, chúng ta mau khám hai căn nhà kia đi!
Bốn người lại vội sang căn nhà bên phải, nhà ấy cũng không có người nốt. Ngọc Hồ liền nói:
- Lạ thực! Chả lẽ chúng ta đã mắc hỡm rồi chăng?
Thiên Tứ ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp:
- Không! Bên cạnh còn có một căn nữa chúng ta chưa khám xét, xin ba vị tiền bối hãy chờ đợi giây lát để tiểu bối thử sang bên đó xem sao?
Lục Như Cư Sĩ đỡ lời:
- Nếu vậy, chúng ta cùng sang bên đó xem một thể!
Căn nhà lá nho nhỏ ở chỗ phía sau trông như là một chuồng heo hay chuồng bò, xây cất rất giản dị, cả cửa cũng không có nốt.
Thiên Tứ vừa tới trước cửa ngó đầu nhìn vào bên trong đã rùng mình đến thót một cái, vội lui về phía sau ba bốn bước…
Thương Nguyên vừa chạy tới ngạc nhiên hỏi:
- Hiền tế làm gì thế?
Thiên Tứ chỉ vào trong nhà hậm hực đáp:
- Thiết… Diện… Điểu… Trảo…
- Cái gì thế?
Thương Nguyên bỗng giật mình đến thót một cái, hỏi như trên. Xong liền vội đưa mắt nhìn vào trong căn nhà đó.
Thấy trong đó chỉ có một cái ghế gỗ, trên ghế đang có một người đầu đội mặt nạ đen sì, mình mặc võ trang, ngồi yên bất động.
Chưa thấy Thiết Diện Điểu Trảo bao giờ, Thương Nguyên đột nhiên trông thấy người đó cũng phải giật mình kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh ra.
Lục Như Cư Sĩ với Ngọc Hồ vừa tới cũng vội nhìn vào trong nhà, trông thấy người nọ cũng phải biến sắc mặt.
Thiên Tứ vội vàng đeo bao tay của Cô Độc Quân tặng cho và đồng thời cầm sẵn hai mũi kim “Thoa La” để sửa soạn tấn công. Nhưng chàng bỗng cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, vì xưa nay hành tung của Thiết Diện Điểu Trảo vẫn rất huyền bí và không bao giờ lộ diện như thế này cả. Chàng đã gặp y ở trên núi Tây Khuynh một lần, y đi đến đâu cũng có bọn bộ hạ đi theo hộ vệ, sao hôm nay y lại chỉ có một thân một mình như vậy? Chả lẽ bên trong lại có âm mưu gì chăng?...
Chàng vừa nghĩ tới đó thì Thương Nguyên đã nổi giận rút trường kiếm ra và nói:
- Hiền tế với hai vị canh gác ở chỗ cửa lớn, đừng cho y đào tẩu. Lão phu phải đích thân vào trả thù cho mấy trăm người của Hoa Gia Bảo bị chết oan ngày nọ!
Thiên Tứ vội đáp:
- Trong người y có kim độc rất lợi hại, để tiểu tế đối phó với y thì hơn!
Lúc này Thương Nguyên đã tức giận đến cực độ, không chịu nghe lời chàng mà ương ngạnh đáp:
- Kim độc nhỏ của y chỉ có thể ám hại được người khác thôi, chứ làm gì nổi được Hoa mỗ?
Ông ta vừa nói vừa tiến thẳng vào trong nhà. Lạ thực, chỉ thấy Thiết Diện Điểu Trảo vẫn ngồi yên bất động ở trên ghế, chẳng nói chẳng rằng. Hầu như y không biết có bốn người tới và cứ thấy y lạnh lùng ngồi yên tại đó không phản ứng gì cả.
Thương Nguyên liền giơ kiếm lên quát bảo:
- Bạn kia, ngươi là một nhân vật xưng hùng giang hồ, thì tất nhiên phải biết hai chữ ân oán phân minh như thế nào. Hoa Gia Bảo của ta có thù oán gì với ngươi đâu, mà ngươi lại đang tay hạ độc thủ giết chết mấy trăm mạng một lúc như thế? Ngày hôm nay, Hoa mỗ thế nào cũng phải lấy lại món nợ ấy!
Tha hồ cho Thương Nguyên mắng chửi, Thiết Diện Điểu Trảo cứ ngồi yên tại đó không cử động gì hết.
Thương Nguyên thấy thế càng tức giận, quát bảo tiếp:
- Ngươi tưởng giả câm giả điếc như vậy là xong hay sao? Có giỏi thì đứng dậy đấu ba trăm hiệp với Hoa mỗ?
Thiết Diện Điểu Trảo vẫn ngồi yên không thèm trả lời. Thương Nguyên liền vận mười hai thành nội lực lên, quay mũi kiếm một vòng, rồi quát hỏi lần nữa:
- Nếu bạn còn làm thinh như vậy, thì đừng có trách Hoa mỗ ra tay tấn công trước đấy!
Thiết Diện Điểu Trảo vẫn ngồi yên chẳng nói chẳng rằng.
Thương Nguyên cả giận, vộ giơ tả chưởng lên nhằm ngực đối phương tấn công luôn, mồm thì quát lớn:
- Tên ma đầu này, hãy nếm mùi chưởng lực của lão phu trước…
Lão Bảo chủ đứng cách đối phương chừng năm thước, liền nhắm đầu đối phương tấn công tới. Nhưng Thiên Tứ đã nhanh như điện chớp tiến lên, gạt tay của ông ta sang bên và vội nói:
- Hãy khoan đã! Tiểu tế sợ bên trong có sự gì gian trá cũng chưa biết chừng?...
Vì Thương Nguyên giở đủ mười hai thành công lực nên Thiên Tứ có gạt được ông ta ra, nhưng kình phong chưởng lực của ông ta vẫn còn quất trúng người của Thiết Diện Điểu Trảo. Chỉ nghe thấy kêu “bùng” một tiếng, đối phương cả người lẫn ghế đã té lăn ra đất ngay… Cái mặt nạ sắt đeo ở trên đầu người nọ đã tung ra khỏi đầu y và lăn sang một bên.
Thương Nguyên vội cúi xuống nhìn, liền thất kinh la lớn:
- Ủa! Sao lại là Âm huynh?
Thiên Tứ, Lục Như Cư Sĩ và Ngọc Hồ ba người nghe nói vội chạy cả lại xem, quả thấy người ngồi trên ghế đó chính là Bại Sự Lão Nhân, mà mọi người đã tìm kiếm khắp nơi đều không thấy đâu cả.
Lúc ấy, Bại Sự Lão Nhân bị té xuống đát mà vẫn cứ ngồi yên, hai mắt nhìn thẳng không chớp không nháy gì hết. Hiển nhiên, ông ta đã bị người khác điểm huyệt, nên mới không sao cử động và lên tiếng nói được.
Thương Nguyên vội vứt kiếm xuống đất ẵm Bại Sự Lão Nhân lên, đưa tay rờ vào mũi thử xem, thấy hơi thở rất yếu, lão bảo chủ liền dậm chân tự mắng chửi:
- Hà! Đáng chết thực! Mình nhất thời mắc hỡm bọn ma đầu rồi!
Nói xong, ông ta định giải huyệt cho Bại Sự Lão Nhân lão nhân.
Thiên Tứ thấy vậy vội ngăn cản:
- Hãy khoan đã! Để tiểu tế xem xét trước vết thương của ông ta xem sao?
Chàng rất cẩn thận ãm Bại Sự Lão Nhân ra ngoài nhà, bành mắt ông ta lên xem và thất kinh nói:
- Cũng may không giải huyệt cho Âm bá bá. Thì ra ông ta bị người ta điểm huyệt xong lại còn châm Phù Cốt Độc Trâm vào chỗ gần Mệnh Môn huyệt ở sau lưng nữa! Chất độc của kim độc ấy đều tụ cả vào quanh đó, nếu chỉ giải huyệt cho Âm bá bá xong là chất độc đó chạy theo huyết mạch vào trong trái tim là không còn cách nào cứu chữa được nữa.
Lục Như Cư Sĩ cũng chạy lại khám xét một lượt, rồi cũng thở dài và khen ngợi:
- La thiếu hiệp không những võ công cao siêu hơn người, mà cả y đạo cũng rất cao minh nữa. Thiếu hiệp nhận xét không sai tí nào, nếu vừa rồi Hoa huynh mà nhanh tay một chút, thì có lẽ Âm huynh đã bị toi mạng rồi!
Thương Nguyên kinh ngạc đỡ lời:
- Thủ đoạn của tên ma đầu ấy độc ác thực! Chúng cải trang Âm huynh thành Thiết Diện Điểu Trảo, định mượn tay chúng ta giết chết Âm huynh, lại sợ gian kế không thành, còn dùng kim độc chích vào yếu huyệt như vậy! Thủ đoạn của chúng để hèn vô sĩ thực, suýt tí nữa thì Hoa mỗ đã biến thành tội nhân thiên cổ rồi!
Ngọc Hồ lo âu xen lời hỏi:
- Tạm thời không giải huyệt cho Âm huynh vội, tất nhiên Âm huynh sẽ không việc gì đâu. Nhưng chúng ta không có thuốc giải độc trâm, chả lẽ cứ để Âm huynh phải chịu điểm huyệt mãi suốt đời hay sao?
Thiên Tứ đáp:
- Bây giờ, điều cần thiết nhất là phải đưa Âm bá bá ra khỏi nơi đây đã, rồi hãy nghĩ cách kiếm thuốc giải độc cứu chữa sau.
Lục Như Cư Sĩ gật đầu nói:
- Thiếu hiệp nói rất phải! Hiện giờ bọn giặc đã đào tẩu hết, chúng ta có ở lại đây cũng vô ích thôi.
Thiên Tứ liền cõng Bại Sự Lão Nhân lên. Thương Nguyên đi trước mở đường, Lục Như Cư Sĩ với Ngọc Hồ đi sau đoạn hậu. Tất cả mọi người đều rời khỏi nơi đó, quay về khách điếm. Suốt dọc đường không hề gặp một tên giặc nào cả.
Âm Bà Bà với ba nàng Thiến Thiến vội chạy ra nghênh đón. Thấy Bại Sự Lão Nhân đang thoi thóp mà lại không được giải huyệt cho ông ta, đều lo âu khôn tả. Hoa Thiến Thiến liền lấy thuốc giải độc của Hoa Gia Bảo cho ông ta uống, nhưng thấy cũng không có công hiệu gì cả. Sáng ngày hôm sau, chỉ thấy ông ta thở hắt ra thôi, hiển nhiên là sắp chết đến nơi rồi. Hàn Thiến Thiến khóc sướt mướt hỏi Thiên Tứ rằng:
- Đại ca chả có thuốc giải độc trâm là gì? Sao không mau lấy ra cứu chữa cho cha nuôi đi?
Thiên Tứ lắc đầu đáp:
- Thuốc giải độc của ngu huynh chỉ có thể chữa được Tha La Độc Trâm thôi, còn thuốc độc của Phù Cốt Độc Trâm lại khác hẳn!
Hàn Thiến Thiến lại nói tiếp:
- Đại ca cứ việc lấy thuốc đó ra cho cha nuôi uống thử xem, chả hơn là bó tay chịu chết hay sao?
Thiên Tứ gượng cười đáp:
- Không thể cứu chữa như thế được! Bây giờ chỉ có hai cách thôi, nhưng chưa chắc đã có công hiệu.
- Cách gì thế? Hiền tế cứ nói ra đi, để các người nghĩ cách đi tìm kiếm?
Thiên Tứ đáp:
- Cách thứ nhất là mạo hiểm giải huyệt cho ông ta, nhưng cần phải có một người nội công tinh thâm để bảo vệ lấy tâm mạch của ông ấy, nhỡ không ra trước, khi ông ta tỉnh lại rồi, hỏi ông ta bị thương như thế nào, mới đi kiếm Thiết Diện Điểu Trảo lấy thuốc giải!
Thương Nguyên lắc đầu:
- Phương pháp này nguy hiểm lắm, mà biết Thiết Diện Điểu Trảo ở đâu để đi kiếm y? Mà dù có tìm thấy y đi chăng nữa, cướp được thuốc giải thì sao? Thế còn cách thứ hai như thế nào?
Cách thứ hai là để tiểu bối ẵm ông ta cưỡi Ngân ngưu đi kiếm ân sư, may ra gia sư có thể cứu chữa…
Nói tới đó chàng rầu rĩ, thở dài một tiếng và nói tiếp:
- Nhưng từ đây đến Thanh Tòng Cốc xa hàng nghìn dặm, chỉ sợ chưa tới nơi, ông ta đã chịu không nổi…
Hoa Thiến Thiến bỗng xen lời nói:
- Cách này hay đấy! Bất cứ ông ta có chịu đựng được hay không, chúng ta cũng cứ phải thi hành cách đó là hoàn hảo hơn cả!
Trương Thiến Thiến bỗng lẩm bẩm nói:
- Nhà tôi có nhiều linh dược giải độc, nhưng không biết có thứ thuốc giải Phù Cốt Độc Trâm…
Âm bà bà vội hỏi:
- Thực không? Thuốc ấy có ở trong người con không?
Trương Thiến Thiến lắc đầu đáp:
- Đều ở trong người của cha con! Hồi nhỏ, con bị bệnh liên miên, cha con không biết con mắc phải Lục Âm Mạch, lại cứ tưởng con ngộ độc, nên đã đi khắp nơi cầu danh y và đã tốn rất nhiều tiền mua đủ các thứ thuốc giải độc. Sau thấy thuốc giải độc không ăn thua gì mới thôi, vì vậy trong nhà con có tất cả hơn trăm thứ thuốc giải độc.
Âm Bà Bà bỗng nhẩy bắn người lên nói:
- Cha con hiện đang ở gần đây, bây giờ chúng ta phải đi kiếm ngay ông ta tới đây hỏi xem.
Thương Nguyên liền đỡ lời:
- Vô ích thôi, vì lúc này ông ta đã điên khùng rồi và biết ông ta ẩn núp ở đâu mà tìm kiếm cơ chứ?
Thiên Tứ lại nói tiếp:
- Khi tiểu tế chữa thương cho Thiến muội ở trong ngôi miếu đổ nát, có thấy ông ta với một hòa thượng và một người văn sĩ đi qua ngôi miếu đó. Ông ta còn đánh nhau với Thái Bạch Thần Tú một trận rất kịch liệt, rồi mới bỏ đi. Tiếc thay, lúc ấy tiểu tế đang bận cứu thương, nên không dám lên tiếng gọi ông ta.
Âm Bà Bà lại lên tiếng:
- Muốn kiếm ông ta không khó khăn gì đâu. Chúng ta chỉ cần chia nhau ra đi tìm kiếm quanh đây thì thế nào cũng thấy. Thà kiếm ông ta chả hơn là phải đi xa hàng ngàn dặm hay sao?
Lục Như Cư Sĩ không đợi Âm Bà Bà nói dứt đã ngắt lời:
- Theo ngu kiến của lão phu, thì cứ đi Thanh Tòng Cốc là hơn hết! Quý vị còn nhớ không, khi ở trong nhà Khổng huynh, Thiết Diện Điểu Trảo chỉ bắn Ngụy Cục chủ có một mũi kim đó thôi, là Ngụy Cục chủ đã chết liền, đủ thấy chất độc đó lợi hại đến thế nào. Lão phu chắc các thứ thuốc giải độc thường không sao chữa khỏi được đâu.
Mọi người thấy ông ta nói như vậy, không ai dám bàn tán gì thêm nữa.
Ngọc Hồ cũng lên tiếng xen lời nói:
- Việc giải độc này cần phải kiếm một người rất sở trường về y đạo mới có thể thử thách được, chứ uống thuốc giải độc hiện có đây thì làm sao mà khỏi nổi. Chi bằng chúng ta chia nhau cùng tiến hành một lúc, một mặt ở quanh đây tìm kiếm Thiết Diện Điểu Trảo hay Trương lão Hầu gia, còn mặt khác thì đi kiếm danh y ở quanh đây. Dù sao cũng phải cứu Âm huynh thoát chết mới được. Bằng không cứ để mãi như thế này thì chưa chắc đã cứu được nổi Âm huynh đâu.
Thương Nguyên liền hỏi:
- Gần đây thì làm gì có danh y? Hơn nữa, chúng ta lại không quen thuộc tình hình của tỉnh Tứ Xuyên này thì biết đi đâu tìm kiếm chứ?
Ngọc Hồ đáp:
- Đệ nghe người ta nói, trong núi Cống Lai có một ẩn sĩ y đạo rất cao, họ Doãn tên là Chí Tường. Năm xưa, ông ta hành đạo rất nổi danh, được người ta ban cho một biệt hiệu là Quỷ Y. Chỉ hận có một điểm là đệ không biết chỗ ở của ông ta ở đâu? Núi Cống Lai lớn rộng như thế, biết tìm kiếm ra làm sao?
Âm Bà Bà nóng lòng cứu chữa cho chồng, vội đứng dậy nói:
- Già này với con gái nuôi đi núi Cống Lai một phen, chưa biết chừng hỏi thăm tiều phu may ra biết được chỗ ở của ông ta cũng nên?
Bất đắc dĩ, Thương Nguyên đành phải gật đầu đáp:
- Cũng được, nếu vậy Thiến Thiến với Trương cô nương ở lại khách điếm trông nom Âm huynh, La hiền điệt với lão phu, ba người chia đường đi tìm kiếm Trương lão Hầu gia hay Thiết Diện Điểu Trảo.
Âm Bà Bà với Hàn Thiến Thiến cỡi hươu đi Cống La ngay, Thương Nguyên, Thiên Tứ, Lục Như Cư Sĩ với Ngọc Hồ ăn uống qua loa rồi cũng lên đường đi liền.
oOo
Trong khách điếm chỉ còn lại Hoa Thiến Thiến, Trương Thiến Thiến với Bại Sự Lão Nhân nằm li bì ở trên giường thôi. Bỗng có tiếng gõ cửa rất khẽ, tiếp theo đó có tiếng người khẽ nói:
- Thưa hai cô nương, trong này có ai họ Trương không?
Hoa Thiến Thiến đã nhận ra tiếng nói của tên phổ cây, vội ra mở cửa phòng và hỏi:
- Có việc gì thế?
Tên phổ cây đưa một tờ giấy cho nàng và đáp:
- Vừa rồi có một bà cụ tới trao cho tiểu nhân tờ giấy này và bảo muốn gửi cho Trương cô nương. Tiểu nhân không biết quý tính của hai vị nên mới vào hỏi như vậy.
Trương Thiến Thiến vội chạy lại, cầm tờ giấy lên đọc, thấy chữ viết trên giấy rất thảo và chỉ vỏn vẹn có mấy chữ như sau:
‘Cạnh Sa Kiều, phía Đông rừng trúc, cha con gặp nhau, để ông già khỏi khóc lóc tội nghiệp”.
Nàng kinh ngạc hỏi:
- Ai đưa giấy này tới thế?
Tên phổ cây đáp:
- Người đó là một bà cụ rất xấu xí và ăn mặc rách rưới, nhưng rất hào phóng. Đưa giấy này cho tiểu nhân xong, bà ta còn tặng cho tiểu nhân một miếng bạc nặng hơn hai chỉ.
Hoa Thiến Thiến xen lời hỏi:
- Chúng tôi hỏi chú, người ấy đã đi chưa?
Phổ cây đáp:
- Bà ta cho tiểu nhân miếng bạc xong, liền quay người đi luôn.
Trương Thiến Thiến rất hồi hộp vội hỏi tiếp:
- Ngoài ra, bà ta còn nói thêm câu nào không? Sao bà ta biết chúng tôi ở khách điếm này?
Phổ cây đáp:
- Tiểu nhân có hỏi bà ta đưa giấy này cho Trương cô nương nào? Ngờ đâu, bà ta rất nóng tính, liền nổi giận quát mắng tiểu nhân rằng: “Trong khách điếm của ngươi chỉ có hai con nhỏ thôi. Ngươi vào hỏi sẽ biết ngay”. Tiểu nhân thấy bà ta nóng nảy như thế, không dám hỏi lại nữa.
Hoa Thiến Thiến bảo tên phổ cây đi ra, vội đóng cửa phòng lại. Hai nàng cầm tờ giấy lên xem, trong lòng thắc mắc vô cùng.
Trương Thiến Thiến hỏi:
- Không biết bà cụ ấy có phải là đồng đảng của Thiết Diện Điểu Trảo hay không? Hình như mụ ấy biết rõ tình hình của chúng ta?
Dù sao, Hoa Thiến Thiến cũng giàu kinh nghiệm hơn, ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp:
- Theo sự nhận xét của tiểu muội thì không phải đâu. Nếu mụ ấy là đồng đảng của Thiết Diện Điểu Trảo và biết trong phòng này chỉ có hai chị em chúng ta thôi thì sao y thị không thừa cơ vào đây hạ độc thủ? Việc gì phải đưa giấy tờ cho chị như thế?
- Hay là mụ ấy chỉ sợ hạ độc thủ ở trong khách điếm này không tiện, nên mới dụ chúng ta đi ra ngoại ô…
- Không có lẽ, mụ ta muốn dụ chúng ta ra khỏi khách điếm này thì thiếu gì cách. Chứ việc gì y thị phải lấy Hầu gia ra làm mồi nhữ như thế? Huống hồ, y thị chỉ định đưa tờ giấy này cho chị, tất nhiên y thị phải biết chị là con gái của lão Hầu gia mới gửi giấy cho chị như thế này chứ?
- Bây giờ, chỉ có hai chúng ta ở lại trong nom Âm lão tiền bối. Vậy, tiểu muội có nên đi hay không?
Hoa Thiến Thiến cương quyết đáp:
- Nếu lão Hầu gia có ở đó thực thì thế nào cũng phải đi chứ! Nhưng chị ở lại để tiểu muội đi hộ cho.
Trương Thiến Thiến vội khuyên:
- Không, để em tự đi lấy. Nhỡ có việc gì nguy hiểm, có phải là chị bị vạ lây không?
- Không phải tiểu muội nói khoác. Chị là kim chi ngọc diệp, ít khi bước chân vào giang hồ thì làm sao biết được nhiều trò xảo hoạt của giang hồ bằng tiểu muội. Chị cứ yên tâm ở lại trong phòng này trong nom Âm lão tiền bối. Bất cứ ra sao, chị cũng đừng rời khỏi phòng này nửa bước. Tiểu muội chỉ đi một chốc lát là trở về ngay. Nếu gặp lão Hầu gia thực, tiểu muội sẽ đưa cụ nhà trở về đây gặp chị ngay.
Dặn bảo xong, Hoa Thiến Thiến cầm theo khí giới đi ra bên ngoài, hỏi thăm phổ cây rằng:
- Sa Kiều ở đâu thế?
Phổ cây đáp:
- Sa Kiều ư? Cách tiểu điếm không xa mấy. Cô nương cứ di về phía Đông nam chừng năm sáu dặm là trông thấy chỗ chân núi, ở gần đó có một cái khe, cái cầu ngay ở cạnh đó. Cầu ấy gọi là Sa Kiều!
Hoa Thiến Thiến không cỡi Ngân hươu mà đi bộ tiến về phía ấy. Đi được mấy dặm quả thấy nơi đó có một ngọn núi, dưới chân núi có cái khe, cạnh khe có cái cầu thực. Cách đó không xa có khu rừng trúc nho nhỏ.
Thiến Thiến lẳng lặng đi tới cạnh cầu, thấy trên cầu có một ông già ăn mày đang ngồi phơi nắng, đầu đội cái nón rách, cúi đầu bắt rận một cách rất an nhàn. Nàng không thèm đếm xỉa tới, cứ vội vàng tiến thẳng lên trên cầu. Vì nàng đi quá nhanh, khiến ông già ăn mày giật mình đến thoắt một cái và vội nhảy lên thì vừa đứng ngăn cản ngay lối đi, mồm thì la lớn:
- Này con nhỏ, đi đâu mà hấp tấp như thế?
Thiến Thiến vội dừng chân lại vừa cười vừa đáp:
- Tôi đi mặc tôi, việc gì đến ông nào?
Ông già ăn mày đáp:
- Sao lại không! Lão phu vừa bắt được một con rận, bị ngươi làm cho lão giật mình một cái, để cho con rận ấy chạy mất. Lão không biết, mau trả lão con rận ấy đây!
Thiến Thiến ngắm nhìn ông già ăn mày, thấy hai mắt lờ đờ, hai bên thái dương huyệt bằng phẳng, trông không có vẻ gì là biết võ cả. Nhưng nghe giọng nói và cách đứng dậy cản đường đi như vậy, thì lại hình như là có ý muốn gây thù gây hấn với mình, nên nàng rất thắc mắc. Ngẫm nghĩ giấy lát, nàng liền lấy một mẫu bạc nho nhỏ ra vứt xuống đát và đáp:
- Dù tôi có đi quá nhanh làm cho ông mất con rận thì mẩu bạc này cũng đủ đền bù con rận ấy rồi. Tôi đang có việc bận, không muốn lôi thôi với ông hoài đâu.
Lão ăn mày nhặt mẩu bạc ấy lên, xem qua một cái rồi tỏ vẻ khinh khỉnh và nói tiếp:
- Chút ít bạc này mà mua nổi con rận của lão ư? Con rận ấy lão đã tốn công nuôi nấng nó rất lâu. Nó biết hát, biết nhảy, có người đã trả lão một trăm lạng bạc mà lão cũng không bán.
Hoa Thiến Thiến cố nén lửa giận hỏi lại:
- Con rận của ông đã chạy mất rồi, thì tôi biết lấy đâu ra mà đền cho ông được?
Lão ăn mày lại nói tiếp:
- Mất một con thì phải đền cho lão mười con. Quý hồ cô nương bắt cho được mười con rận ở trong người cô nương mà đền cho lão đủ thì thôi. Bằng không thì đừng có trách lão giở mặt đấy.
Không sao nén được lửa giận nữa, Hoa Thiến Thiến liền hét lớn:
- Câm mồm! Cô nương có lòng tốt đền cho ngươi mẩu bạc ấy đã là quá lắm rồi. Ngươi lại còn bắt chẹt và muốn riễu cợt bổn cô nương. Tưởng bổn cô nương dễ bắt nạt lắm phải không?
Ông già ăn mày cũng không chịu lép vế, liền lớn tiếng chửi lại:
- Cô là cô nương của ai? Lão già như thế này, cô nương của lão đã chết từ sớm rồi. Nếu không đền được mười con rận thì ngày hôm nay cô đừng hòng qua khỏi nơi đây!
Nói xong, ông già chỉ khẻ bóp mẩu bạc ấy một cái, mẩu bạc đã vụn thành cám, tiếp theo đó lại có tiếng kêu “lộp cộp” rất khẽ, chỗ bạc vụn ở trong tay ông ta rơi ra đều khảm sâu vào chiếc lan can cầu bằng đá ở cạnh đó, và hóa thành một chữ “Tiêu” rất lớn.
Thiến Thiến cả kinh, vội lui về phía sau năm bước, chắp tay vái chào và hỏi:
- Xin thứ lỗi tiểu bối mắt kém, có phải lão tiền bối là Tiêu Thí Nhân lão anh hùng, mà đã được người ta gọi là Dạ Du Thần đấy không?
Lão ăn mày cười ha hả, dẫm chân xuống mặt cầu một cái, những bột khảm ở lan can hóa thành chữ “Tiêu” kia bỗng bắn tung cả lên và bay đi mất dạng, rồi ông ta vừa cười vừa đáp:
- Tưởng hễ cứ gọi lão là lão tiền bối, lão anh hùng như vậy là không phải đền con rận cho lão nữa sao?
Thiến Thiến vội trả lời:
- Tiểu bối được người báo tin cho hay, nên đặc biệt đến đây để yết kiến lão tiền bối, không ngờ nhất thời lỗ mãng nên mới thất lễ như vậy!...
- Lão già ấy đã điên khùng từ lâu rồi, ngươi có phải là người con gái của y đâu, dù ngươi có tới đây cũng vô ích thôi. Nhưng thấy ngươi nhanh mồm nhanh miệng nhận lỗi như thế, lão phu tha thứ không đánh ngươi một trận. Thôi, người nào đi làm việc của người ấy đi.
Nói xong, ông ta phất tay áo một cái, người đã nhẩy lên trên cao ngay và chỉ nhảy nhót hai lần như thế đã mất tích hình bóng liền.
Hoa Thiến Thiến đứng ngẩn người ra, trong lòng kinh hãi thầm và nghĩ bụng:
“Cũng may ta nhận ngay ra y là ai, bằng không ra tay đánh nhau với y thì thực phen này nguy tai! Cứ xem thân pháp của vị Tiêu lão tiền bối này, thì đủ thấy võ công của ông ta đã luyện tới mức xuất thần nhập hóa rồi, thế mà bề ngoài lại trông như một ông già thường vậy!”
Nàng vừa nghĩ vừa rầu rĩ đi qua cầu Sa Kiều, tiến thẳng vào trong rừng trúc. Qua khỏi được rừng trúc ấy, nàng đã trông thấy ở dưới chân núi, chỗ cách đó khá xa có một trang viện bỏ hoang, xung quanh xây bằng tường đá. Giữa trang viện có một căn lầu cũ kỹ và đã đổ nát, rất nhiều vườn hoa ở quanh lầu mọc đầy cỏ lau, đâu đâu cũng có những đống đá vụn đã mọc rêu. Hình như đây là cái vườn cũ đã lâu không có người ở.
Hoa Thiến Thiến lẩm bẩm tự nói:
- Thực không ngờ nơi hoang vu như thế này mà lại có một cái vườn bỏ hoang như thế. Tuy vậy, nơi đây cũng là một chỗ ở tạm rất tốt, không hiểu sao Trương lão hầu gia lại tìm thấy cái vườn này?
Nàng vừa nghĩ vừa nắn nót lại quần áo, rồi lớn bước đi vào trong vườn.
Nàng mới đi được mấy bước, bỗng nghe thấy trong vườn có tiếng rú lớn, tiếng rú vừa dứt thì lại có tiếng kêu la rất bi đát vọng ra.
- Thiết Diện Điểu Trảo mau trả con gái cho ta.
Hoa Thiến Thiến nghe thấy tiếng kêu la ấy thì mủi lòng hết sức, nàng vội ngừng chân lại. Vì ở trong rừng rậm ở trên núi Tây Khuynh, đích mắt nàng đã trông thấy Trương Vân Đạt vì thương con mà điên khùng như thế nào và nàng cũng đã được nghe tiếng kêu gọi bi đát này một lần. Lúc ấy, vì thương con mà Vân Đạt đã đả thương luôn mười mấy cao thủ của võ lâm một lúc và còn giở mặt với cả vợ chồng Bại Sự Lão Nhân nữa. Nên vừa nghe thấy tiếng kêu la, nàng đã tưởng tượng ra tình cảnh của Trương hầu gia thương con tội nghiệp đến thế nào.
Hoa Thiến Thiến đứng ngẩn người ra giấy lát, nước mắt nhỏ ròng xuống hai bên má, nhưng bỗng nàng nghĩ lại:
“Ta đau lòng như vậy có ích lợi gì đâu. Tuy nhà cửa của ta đã bị tiêu tan, nhưng may trời đã phù hộ chồng ta bình yên vô sự trở về. Lúc này Trương hầu gia đang đau khổ thực, nhưng nếu ta nói cho ông ta biết đại ca với chị Trương Thiến Thiến đã bình yên trở về, thì chắc ông ta thế nào cung vui vẻ mà không cần uống thuốc cũng sẽ khỏi liền. Ta ngu xuẩn thực, sao ta lại còn đứng mãi ở đây khóc lóc như thế làm chi?”
Nghĩ tới đó, nàng vội dùng tay áo lau chùi nước mắt rồi tiến thẳng về phía trước ngay. Nàng đi tới cửa trước sơn trang, vẫn không thấy một bóng người nào xuất hiện cả. nàng liền lớn tiếng hỏi:
- Xin hỏi trong trang có ai không?
Tuy biết trong trang không có người nhưng nàng vẫn phải lên tiếng hỏi như vậy, vì nàng được cha dạy bảo rất nghiêm, nên bất cứ đi tới đâu nàng cũng vẫn giữ cho đủ lễ phép như vậy.
Nàng vừa nói dứt đã có một bóng đen nhanh như gió xuất hiện ở trước cửa, nhưng bóng đen đó không phải là Vân Đạt mà lại là một lão hòa thượng tiếng tăm lừng lãy bốn bể, Tứ Hải Thượng Nhân. Nàng vội chắp tay chào và nói:
- Tiểu bối họ Hoa, có việc muốn yết liến Trương lão hầu gia!
Tứ Hải Thương Nhân thấy nàng chỉ chắp tay chào chứ không cúi đầu xuống, trong lòng đã không vui, liền trầm giọng hỏi:
- Sao ngươi biết Trương lão hầu gia ở đây?
Hoa Thiến Thiến đáp:
- Do một vị cao nhân của giang hồ báo tin cho tiểu bối với lệnh…
Nàng chưa kịp nói chữ “ái” thì trong vườn lại có một bóng người khắc lướt tới. Vừa trông thấy người đó xuất hiện, nàng đã vội nuốt lời ngay, không dám nói tiếp nữa.
Thì ra nàng đã nhận ra người đó chính là Vô Ảnh Tú Sĩ Triệu Canh Thạch, mà trước kia nàng đã gặp trên Âm Phong Cốc.
Trông thấy Hoa Thiến Thiến, Canh Thạch cũng ngẩn người ra, rồi cười khì, phe phẩy cái quạt và lên tiếng nói trước:
- Thực không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở nơi đây.
Tứ Hải Thượng Nhân xen lời hỏi:
- Triệu huynh cũng quen biết con nhỏ này ư?
Canh Thạch đáp:
- Không những quen biết mà khi ở Âm Phong Cốc, con nhỏ này đã phá bĩnh nên cuốn bí kiếp đã sắp vào tay Triệu mỗ mới bị Thiết Diện Điểu Trảo cướp mất. Có lẽ nó là đồng đảng của Thiết Diện Điểu Trảo cũng chưa biết chừng. Ngày hôm nay, không ngờ nó lại dám dấn thân tới đây, chúng ta muốn kiếm được Thiết Diện Điểu Trảo thì cứ tra hỏi nó sẽ ra ngay.
Hoa Thiến Thiến không sao nhịn được, liền quát lớn:
- Ngươi đừng có vu không cho người ta như thế. Ta đến đây là muốn gặp Trương Hầu gia…
Canh Thạch cụp cái quạt lại, cười khì nói tiếp:
- Hay lắm, y đang ở trong trang, nhưng Triệu mỗ không tiện coi ngươi là khách. Vì mỗ chỉ muốn ngươi cung khai cuốn bí kiếp ấy hiện giờ ở đâu trước, rồi sẽ nghĩ cách xử trí ngươi sau.
Y vừa nói vừa phi thân tới gần Thiến Thiến, giơ quạt lên điểm ngay vào Kiên tỉnh huyệt ở vai bên trái của nàng luôn.
Thiến Thiến vừa lo âu vừa kinh hoảng, vội tránh ngay ra ngoài xa mấy trượng, và vội rút ngay thanh kiếm ở trên vai xuống.
Canh Thạch thấy nàng rút kiếm ra, vừa cười vừa hỏi:
- Con nhãi này táo gan thực, dám dùng khí giới để kháng cự không cho lão phu bắt giữ phải không?
Y không hỗ thẹn với cái tên Vô Hình Tú Sĩ, trong khi đang cười nói, thân pháp đã như bóng ma và cũng như bóng theo hình, lướt tới cạnh Thiến Thiến ngay, và tay đã múa quạt tấn công tới tấp tức thì.
“Cong”! Kiếm và quạt va đụng nhau, Thiến Thiến bị đẩy lui ra xa bẩy tám bước. Nhưng nàng đã chuẩn bị từ trước rồi, nên nàng vừa lui tới trước cửa sơn trang, thì không còn nghĩ tới cổ tay đau nhức mà quay người ù té chạy luôn.
Canh Thạch vừa ngẩn người ra thì nàng đã chạy được hơn hai trượng. Nàng đã nghe thấy phía sau lưng có tiếng gió lộng và đã thấy một cái bóng người lướt qua cạnh mình, rồi đứng ở trước mặt ngăn cản lối đi, mồm thì quát hỏi:
- Cô nương này định đi đâu thế?
Lúc ấy, nàng mới trông thấy rõ người ngăn cản lối đi của mình là Tứ Hải Thượng Nhân chứ không phải là Canh Thạch.
Thiến Thiến thấy trước sau đều có cao thủ ngăn cản, lo âu khôn tả, liền quét ngang bảo kiếm một thế và lớn tiếng kêu gọi:
- Trương lão hầu gia có muốn gặp con gái không?
Canh Thạch vừa đuổi theo tới, dùng quạt gạt trường kiếm sang bên và đang định điểm yếu huyệt của Thiến Thiến thì Tứ Hải Thượng Nhân đã vội ngăn cản và khuyên rằng:
- Triệu huynh hãy khoan đã, để hỏi xem y thị kêu gọi như thế để làm chi đã?
Thiến Thiến thở hổn ha hổn hển đáp:
- Tôi tới đây để báo tin cho Trương lão hầu gia hay, con gái của ông ta… hiện đang ở đâu…
Canh Thạch lạnh lùng xen lời nói:
- Đừng có nghe lời nó. Con nhỏ giảo hoạt lắm. Nó kêu gọi như thế là muốn thoát thân đấy thôi.
Tứ Hải Thượng Nhân kinh hãi thầm, vội hỏi tiếp:
- Ngươi là ai? Sao lại biết chỗ ở của con gái cưng của Trương lão hầu gia?
Hoa Thiến Thiến móc một tờ giấy ra đưa cho lão hòa thượng và nói tiếp:
- Tiểu bối với Trương cô nương cùng ở chung một khách sạn tại thị trấn. Sáng nay có một bà cụ đưa tờ giấy này tới bảo Trương cô nương tới đây sẽ gặp cha. Tiền bối không tin hãy đọc tờ giấy này sẽ rõ…
Tứ Hải Thượng Nhân xem qua tờ giấy một lượt, cau mày hỏi tiếp:
- Sao Trương cô nương không đích thân tới đây?
Hoa Thiến Thiến đáp:
- Chúng tôi không biết thật giả ra sao, nên tôi mới phải đến đây yết kiến lão hầu gia trước. Nếu lão hầu gia có ở đây thật, thì tôi sẽ đưa cô ta tới để cha con gặp nhau.
Canh Thạch cười khẩy xen lời nói:
- Tình cha con thiết tha biết bao, khi nào lại còn đa nghi như thế? Lời nói của con nhỏ này rất vô lý. Thượng nhân đừng có nghe nó.
Thiến Thiến vội cãi lại:
- Sao ngươi biết là giả? Nếu không có tờ giấy này, ta làm sao biết được Trương lão hầu gia đã rời Kim Toàn Viện và hiện đang ở nơi đây?
Tứ Hải Thượng Nhân ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp:
- Là thực hay giả, muốn biết cũng không khó gì hết. Triệu huynh làm ơn mời hộ lão hầu gia xuống đây, chúng ta theo con nhỏ này đi một phen sẽ biết ngay.
Canh Thạch tỏ vẻ không bằng lòng, đáp:
- Chúng ta lớn tuổi như thế này mà bị một con nhỏ đùa giỡn đi suông một phen thì còn mặt mũi nào nữa?
Tứ Hải Thượng Nhân vừa cười vừa đỡ lời:
- Chắc nó không dám giở trò gì ở trước mặt chúng ta đâu. Lão hầu gia nhớ con đến nổi hóa điên hóa khùng, chúng ta không cần nghĩ tới chuyện thực giả ấy vội, hãy cứ đi một phen trước, tới đó sẽ nói chuyện sau.
Canh Thạch hậm hực quát bảo Hoa Thiến Thiến rằng:
- Con nhãi kia, ngươi đừng hòng có thể thoát thân được như hồi ở Âm Phong Cốc đâu.
Không đợi Thiến Thiến trả lời, y đã vội lên trên lầu ngay.
Tứ Hải Thượng Nhân quay đầu lại hỏi nàng tiếp:
- Cô bé tên là gì thế? Sao lại ở chung với Trương cô nương?
Lúc này, Thiến Thiến mới biết thân phận của lão hòa thượng rất cao, nên vội đáp:
- Tiểu bối họ Hoa, tên là Thiến Thiến, là người của Hoa Gia Bảo ở Tần Châu. Còn Trương cô nương với tiểu bối là… là…
Nàng định nói là cùng tiểu bối lấy chung một chồng, nhưng nói mãi mà không sao nói ra lời được.
Tứ Hải Thượng Nhân gật đầu nói tiếp:
- Thế ra cô nương là lệnh ái của Thần Châu Nhất Quân? Cô nương quen biết Trương cô nương như thế nào, cứ việc nói ra cho lão tăng hay, không hề gì đâu.
Hoa Thiến Thiến mặt đỏ bừng đáp:
- Xin thượng nhân cho biết pháp hiệu trước, rồi tiểu bối mới tiện nói nguyên nhân.
Tứ Hải Thượng Nhân vừa cười vừa đáp:
- Lão tăng vẫn được người ta thường gọi là Tứ Hải Thượng Nhân. Chắc cha cô thế nào cũng biết lão tăng.
Hoa Thiến Thiến nghe nói đã kêu “ồ” một tiếng, vội vái lạy một cách rất cung kính và vội đỡ lời:
- Vừa rồi, tiểu bối không biết là lão tiền bối, nên mới có sự thất lễ như thế!
Tứ Hải Thượng Nhân đã thúc giục tiếp:
- Bây giờ cô nương hãy nói cho lão tăng biết, giữa cô nương với Trương cô nương có liên can gì với nhau?
Thiến Thiến bẽn lẽn đáp:
- Chắc lão tiền bối đã biết Trương lão hầu gia có một tử tế tên là La Thiên Tứ rồi chứ?
- Có, lão hầu gia đã nói chuyện ấy cho lão tăng nghe rồi. Nhưng nghe nói Trương cô nương với La thiếu hiệp đã cùng bị mất tích. Chẳng hay những chuyện đó có liên can gì đến cô nương?
- La thiếu hiệp cũng là… của cha tiểu bối!
- Là người thế nào của Hoa Bảo chủ?
- Cũng là… tử tế của cha tiểu bối. Như vậy, lão tiền bối đã biết rõ chuyện chứ?
Tứ Hải Thượng Nhân ngẩn người ra giây lát, rồi mới vỡ lẽ:
- Ồ, ra là thế đấy! Hà, hà…
Ông ta thấy Hoa Thiến Thiến trả lời quanh quẩn một cách rất lý thú nên mới lớn tiếng cười như vậy.
Người Hai Đầu Người Hai Đầu - Trần Thanh Vân Người Hai Đầu