I love falling asleep to the sound of rain

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Mansell
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Gió
Upload bìa: phạm thúy linh
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41
hông thể tin được,” Sally kêu lên. “Một sinh vật biết thở khác đây rồi! Sau cả tháng trời bị bỏ lại ở đây một mình, cuối cùng tôi cũng có cơ hộ nói chuyện với ai đó – đấy là nếu tôi còn nhớ cách nói chuyện…”
“Cháu vẫn ổn đấy chứ.” Nick đứng trên vỉa hè ngẩng lên mỉm cười với cô. “Cháu muốn mời tôi vào chứ?”
Cô có muốn mời ông ấy vào không á? Ông đùa sao? Vội vã đi vào nhà tắm một cách ì ạch, trát thêm ít phấn và thoa ít son bóng, Sally nặng nề quay lại nhà bấm nút điện đàm ở cửa. Có chút bối rối – nhưng cũng rất hứng khởi – đêm qua cô đã mơ Nick đưa cô đi triển lãm hè ở Viện Hàn Lâm, không ngừng tán tỉnh cô rồi cuối cùng ông dẫn cô tới một căn phòng có hai bức tượng cỡ người thật tuyệt đẹp đang quấn quýt bên nhau. Rồi, trước mặt tất cả những du khách khác quanh đó, ông bắt đầu làm theo chính xác kiểu quấn quýt của hai bức tượng, vừa làm thế vừa thì thầm vào tai cô: “Em để chân trái thế này rồi đặt tay phải quanh eo anh thế này…”
Cộc cộc cộc.
Nick đang gõ cửa. Bối rối, Sally lướt nhanh qua đoạn còn lại của giấc mơ, khi ông hôn cô và luồn cánh tay vào người cô thì một anh bảo vệ lắm chuyện chạy đến bảo họ rằng họ không thể làm thế ở đây và Nick nói: “Nhưng đây là nghệ thuật…”
“Sally? Cháu ngã trong đó à?”
“Xin lỗi.” Cô mở cửa để ông bước vào. “Tôi dọn dẹp một chút ấy mà.”
Điều này hoàn toàn không thật, kì diệu là cô không bị sét đánh chết ngay tại chỗ. Nhưng Nick, luôn là một quý ông, chỉ chào cô bằng một nụ hôn lên má rồi vui vẻ nói: “Cháu khỏe chứ?”
“Chán lắm. Tôi thấy mình như Robinson Crusoe ấy. Gabe mới đi hôm qua, có Chúa mới biết là anh ta đi đâu vì anh ta không nói với tôi, còn Lola thì đi chơi với EJ cả ngày rồi. Lẽ ra Gabe phải mua vài túi trà nhưng anh ta chẳng mua gì, nên tôi đã phải chống nạng ra cửa hàng ở góc phố…và lúc tôi đến thì họ đóng cửa! Rồi tôi lại đi tập tễnh trên đoạn đường tưởng như dài năm mươi dặm tới cửa hàng tiếp theo nhưng khi tôi đến thì họ thậm chí không bán PG Tips, chỉ có mấy loại trà rẻ tiền uống như mạt gỗ. Nói thật, tôi đã chán ngấy cái chân ngu ngốc này rồi, tôi chỉ muốn chặt béng nó đi thôi.”
“Ôi trời.” Nick đang cố hết sức để giữ gương mặt bình thản.
“Tôi còn bị phồng rộp cả bàn tay vì dùng hai cái nạng nữa chứ.” Ông mặc chiếc áo len hải quân cổ thủy thủ, giống y cái áo ông mặc trong giấc mơ hôm qua của cô…ôi, cô muốn kéo nó qua đầu ông.
“Vậy là một ngày không tốt lắm nhỉ.”
“Có thể nói thế.” Cô cười phá lên để chứng tỏ mình không phải một người hay cau có. “Không phải một tuần tốt lành. Ông thấy không?”
“Thấy gì cơ?” Nick nhìn theo tay cô chỉ.
“Cái mặt lò sưởi trống rỗng.”
Ông nhíu mày. “Nó đâu có trống. Trên đó có cả đống đồ mà. Đèn nháy, ảnh, nến…”
“Nhưng không có thiệp Valentine,” Sally kể lể. “Đó là chỗ tôi để thiệp Valentine nếu được tặng. Nhưng tôi vẫn chưa có cái thiệp nào nên chẳng có gì treo ở đó. Vì chẳng có ai gửi cho tôi hết. Dù chỉ một cái.”
“Tôi cũng đâu có được cái nào.”
“Thế á?” Mừng quá đi. Cô tinh nghịch hỏi: “Kể cả mẹ Lola cũng không gửi?”
Nick cười. “Đặc biệt là không có thiệp của Blythe. Cũng không sao, tôi nghĩ cuối cùng Lola cũng đã nhận ra rằng con bé sẽ không thể tác hợp hai chúng tôi. Con bé đã rất cố gắng nhưng, nhìn vào vấn đề nhé, chúng tôi là hai thái cực khác xa nhau. Và sẽ không thể có những kết thúc có hậu như phim của Disney được.”
Càng lúc càng hay rồi. Sally hí hửng bắt đầu sáng tạo ra một diễn viên chính khác cho một kết thúc mĩ mãn…tèn ten …chính là cô.
“À, lí do tôi ghé qua đây là…” Nick rút mấy tờ rơi từ trong túi ra. “Lola nghĩ cha con chúng tôi nên đi chơi cầu lông nên tôi đã ngó qua vài trung tâm thể thao. Tôi có thể gửi cái này chỗ cháu không hay tôi nên luồn nó qua cửa nhà con bé nhỉ?”
Đi cả đoạn đường tới đây chỉ để đưa mấy cái tờ rơi sao? Thật là thế, hay ông đang việc cớ để gặp cô vì ông biết Lola không có nhà?
“Ông cứ để đây cho tôi. Khi nào cô ấy về tôi sẽ chuyển cho cô ấy. Chiều nay ông định đi đâu? Tôi đoán là chỗ nào đấy vui vui. Đi chơi, gặp bạn bè…”
“Nói thật nhé? Tôi sẽ phải làm một bản báo cáo nhưng thật lòng thì tôi không có hứng.” Ngừng lại nhìn cô một lúc, Nick nói tiếp: “Tôi mời cháu đi ăn được không? Cháu sẽ thấy vui hơn chứ?”
“Thật á? Ông chắc chứ?” Sally gần như không che giấu nổi sự vui sướng.
“Tại sao không? Thức ăn ngon, một chút gì để uống, một người bạn đồng hành tuyệt vời.” Đôi mắt xám của Nick ánh lên vui vẻ. “Còn gì hơn thế nữa?”
Đây là tất cả những gì cô trông đợi và còn hơn thế ấy chứ. Tất cả các dây thần kinh đang rung lên trước các viễn cảnh cô vẽ ra, Sally nói: “Tôi sẽ sẵn sàng sau mười phút nữa.” Chúa ơi, đúng là số phận đã mang hai con người đến bên nhau, họ tuyệt đối sinh ra để dành cho nhau. Ngày hôm nay đã trở thành một ngày tuyệt vời thật rồi!
Mỗi phút bữa trưa trôi qua là một phút Nick trở nên đẹp hơn. Tới khi uống cà phê, ông thực sự quyến rũ không thể cưỡng lại được nữa. Đồ ăn cũng ngon nhưng không thấm vào đâu so với cái hào hứng được nghe những mẩu chuyện nhỏ thú vị và được nói những câu chuyện sâu sắc đầy ý nghĩa, vì thế Sally không ăn được nhiều. Dạ dày cô co lại như cái đê lót tay còn adrenaline thì đang chảy dào dạt. Việc Nick là bố của Lola không còn ý nghĩa gì nữa vì – tạ ơn Chúa – ông và Blythe không hề có ý định quay về với nhau. Rào cản đã nhanh chóng được gỡ bỏ như Paul Daniels làm biến mất một lá bài trong trò ảo thuật. Và cùng với rào cản kia, Sally cảm giác những ức chế của mình cũng biến mất, có lẽ chủ yếu là nhờ chai rượu cô đóng vai trò lớn trong việc nốc cạn. Mỗi lần Nick rót thêm rượu vào cốc cô, cô giả bộ từ chối, ông lại nhắc cô rằng ông mới là người lái xe và nếu để phí thì thật đáng tiếc.
Rõ ràng là thế. Giờ cô đang đắm chìm trong ánh hào quang ấm áp và dễ chịu. Giả như tình cờ chạm vào tay ông, Sally hỏi: “Vậy là ông không muốn có con nữa hay chỉ đơn thuần là không thể có?”
Trong khoảnh khắc, Nick có vẻ giật mình trước câu hỏi đường đột ấy. Phải, họ đang nói về việc giết thời gian ở sân bay khi chuyến bay bị hoãn, nhưng cô thích hỏi thế. Nếu có thể biết câu trả lời thì tốt quá.
“À, vợ cũ của tôi chưa bao giờ thích có con. Bà ấy là một người phụ nữ yêu sự nghiệp và không thực sự thích trẻ con. Tôi không thể ép bà ấy làm trái ý muốn của bản thân được.” Đấy, đúng thế, tiêu chí cuối cùng đã được xác nhận. Trái tim Sally tan chảy trước suy nghĩ người đàn ông tuyệt vời này muốn có con và bị mụ vợ cũ chỉ quan tâm đến sự nghiệp cự tuyệt một cách phũ phàng.
Phải, ông chính thức trở nên hoàn hảo rồi. Cả cuộc đời cô đã dính dáng đến những gã đàn ông chỉ cần nghe đến chuyện có con là chạy xa cả ngàn dặm, Và mọi người ai chẳng biết đàn ông lớn tuổi sẽ là những ông bố tuyệt vời. Nhìn Michael Douglas xem, ông ấy dính lấy mấy đứa con tuyệt vời cùng với cô vợ trẻ long lanh đấy thôi.
“Ối, từ từ, để tôi…”
Sally từ bỏ việc vật lộn giải phóng mình khỏi cái ghế hành khách, để Nick thực hiện nghĩa vụ cho cô mượn một bờ vai để dựa trong khi cô với cặp nạng của mình bước lên vỉa hè. Nhờ một phép màu nào đó mà cô không hề trượt ngã. Tự trấn tĩnh, cô chìa chùm chìa khóa cửa trước cho Nick. “Ông vào trong chứ?”
Đó là một câu hỏi tu từ. Tất nhiên là ông sẽ vào. Nick vui vẻ nói: “Tôi nghĩ phải có người nào đó đi để chắc chắn là cháu không ngã cầu thang, không phải sao?”
Sally hít sâu, phải thế chứ, cô biết mà. Gabe không có nhà, họ có một chỗ cho riêng mình và hoàn cảnh thì không thể tuyệt vời hơn thế nữa. À, phải, sẽ hoàn hảo hơn nữa nếu chân cô không bị thương thế này nhưng điều đó chắc chắn không thể ngăn cản họ.
Cuối cùng họ cũng lên tới nhà. Có chút không lãng mạn khi Sally phát hiện ra tất cả đám rượu cô uống đã tìm đường đi xuống bàng quang nên cô buộc phải cáo lỗi để vào phòng vệ sinh. Lúc quay trở ra, cô thấy Nick đang nhìn ra cửa sổ phòng khách. Ánh sáng hắt từ sau lại khiến gương mặt nhìn nghiêng của ông trông như một vị thần Hy Lạp.
Ông quay lại, nhìn về phía bếp. “Tôi đã đặt ấm nước. Tôi nghĩ cháu muốn uống chút cà phê.”
Phải, đến lúc rồi. Ông muốn cô là người chủ động. Và ông đang mỉm cười, chờ đợi cô hành động. Tiến lại gần ông – cộp – và thật cẩn thận – cộp – không đụng vào bàn trà, Sally cười đáp lại rồi cố ý thả tay khỏi cái nạng, bám vào tường. Đối mặt Nick, cô nói: “Tôi không muốn cà phê.”
“Không à? À, không sao. Cháu không uống cũng được.” Nick ngạc nhiên nói tiếp: “Cũng không bắt buộc mà.”
“Ông có tin nổi chuyện này không?” Không có nạng, Sally thấy mình chao đảo.
“Đứng vững nào.” Ông đỡ lấy cô. “Cháu đâu phải một chú cò.”
Ai muốn làm cò chứ? “Đó sẽ là thứ cuối cùng mà tôi mong muốn.” Sally nhìn ông. “Ông cũng vậy chứ?”
Ông có vẻ bối rối, hơi nheo mày. “À, đúng, nhưng những người trượt băng vẫn hay bị thương, nên tôi nghĩ luôn có khả năng…”
“Không sao.” Có vẻ như cuộc nói chuyện của họ đang đi ngược dự định ban đầu và giờ Sally còn hơn cả hào hứng: “Sẽ không có sự khác biệt nào đâu, em hứa.” Vòng tay qua cổ ông, cô không thể kiềm chế được một phút giây nào nữa, cô rướn tới hôn lên môi ông đầy đam mê.
Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ - Jill Mansell Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ