It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Yonezawa Honobu
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Như Ý
Biên tập: Thái Ngọc BÍch
Upload bìa: Thái Ngọc BÍch
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 699 / 30
Cập nhật: 2018-08-03 10:38:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41
nh không nghĩ là như vậy... À, không... Nhắc đến mới để ý, Kounosu đã từng nói 'Sẽ cố gắng hết sức' hay đại loại vậy..."
Ai mà chẳng có quyền nói "Sẽ cố hết sức" khi được giao việc? Ibara chắc chắn cũng có suy nghĩ này khi tôi thấy nỗi thất vọng hiện rõ trên mặt nhỏ trong một thoáng. Nhỏ nhanh chóng tươi tỉnh trở lại và hỏi tiếp: "Vậy, anh đã hỏi các diễn viên chưa? Về việc họ được giao nhiệm vụ như thế nào ấy?"
"Rồi, nhưng không ai tự nhận mình là hung thủ cả."
Nhỏ mím môi.
"Vậy còn vai thám tử?"
"Cũng không."
Ôi!
Coi nào, cố lên Ibara.
Nhỏ lại hỏi: "Thôi thế này đi, có ai đã từng đề cập đến việc thủ pháp điện ảnh sử dụng trong phim là vật lý hay là tâm lý không?"
Anh Nakajou bối rối trước câu hỏi này,
"Hai cái đó khác nhau chỗ nào vậy?"
Ngay khi tôi muốn đoán Ibara sẽ phản ứng thế nào thì ánh mắt chúng tôi gặp nhau. Nhỏ khẽ lắc đầu với một biểu cảm nửa bực bội nửa nản lòng trên mặt. Nếu anh Nakajou không ở đây dám cá là nhỏ sẽ vứt sạch những cử chỉ lịch sự mà thở một cái thật dài.
Sau đó chúng tôi lại hỏi thêm vài câu khác, nhưng rốt cuộc hình như anh Nakajou không có lấy một chút thông tin nào đáng giá. Và phải nhấn mạnh ở đây rằng, sự nghèo thông tin của anh chính là nguyên nhân cuộc bàn luận này không đi tới đâu cả. Về phía ngược lại, cũng cần thừa nhận chúng tôi đã chưa chuẩn bị tốt và không có câu hỏi nào đủ mạnh để mong thu được những thông tin đáng giá ấy. Với tư cách là một người "tiết kiệm năng lượng" thì hôm nay là một thất bại.Đã làm thì phải làm cho nhanh. Tôi cần phải tìm ra câu hỏi thích hợp và hỏi vào thời điểm thích hợp.
Tuy vậy anh Nakajou lại có vẻ khá là thoả mãn.
"Vậy là hết rồi phải không?"
Ibara mỉm cười đáp: "Nếu là về việc hỏi thì đúng thế, hết rồi đó anh."
Sao tôi lại có cảm giác nhỏ đang mỉa mai cả hai phía nhỉ?
Hoàn tất việc ghi chú Satoshi đóng cuốn tập lại. Đó cũng là dấu hiệu để Chitanda hỏi câu cuối cùng: "Vậy tóm lại anh Nakajou-san, nếu là chị Hongou thì anh sẽ viết tiếp kịch bản này như thế nào?"
Nhận ra đây mới là nội dung chính, anh liền cười lớn mà nói:
"Được rồi, mấy đứa nghe thử ha. Nếu có phê bình thì nhẹ nhẹ thôi nhé."
"Xin mời anh."
Tôi hơi ngạc nhiên với việc sắp phải nói trước nhiều người mà trông anh tươi tỉnh phết. Đến khi Nakajou liếm môi rồi bắt đầu trình bày tôi mới biết anh nói năng khá là trôi chảy.
"Với trình độ quay và diễn thế này thì chẳng nên trông mong vào một bộ phim tốt, nhưng anh không nghĩ khán giả sẽ quan tâm vì dù sao đây cũng là phim nghiệp dư. Nội dung mới là quan trọng nhất. Một bộ phim huyền bí chỉ được xem là ổn nếu có cảnh thám tử chỉ ra hung thủ trước mặt mọi người, bắt hắn phải thừa nhận cách thức và động cơ gây án phải không? Về điểm này thì dù có thất lễ với Hongou, anh cũng phải nói thật là cậu ấy khá kém về khả năng viết nên một nội dung hấp dẫn. Rõ là chúng ta còn chẳng biết ai là thám tử.
Để Kaitou chết là một lựa chọn đúng. Có thể các em không biết chứ cậu ta rất được lòng các bạn trong lớp đó. Bên bộ phận trang thiết bị đã không ít lần ngợi khen cậu ấy trông 'chết chóc' thế nào trong cái cảnh ấy, xứng đáng với mong đợi từ một hot-boy đi đóng phim. Nghi ngờ một 'nhân vật chính diện' là hung thủ không phải là ý kiến hay cho lắm, nhưng cũng không có nghĩa là không thể. Thế nên theo anh hung thủ dám được phân cho Yamanishi lắm, vì cậu ấy cũng được lòng nhiều bạn."
...
"Nói chung, các bạn anh có thể trở nên khá là quá khích khi bàn đến vài vấn đề, trong đó bao gồm cả truyện về huyền bí. Họ có thể ca thán suốt ngày là chỗ này không phải huyền bí, chỗ kia không có hợp lý, vân vân. Nhưng đây là một bộ phim chỉ kéo dài một tiếng. Nếu muốn đưa hết những khía cạnh của một tiểu thuyết huyền bí vào phim thì tụi anh sẽ không thể hoàn thành kịp thời. Với lại chắc các em cũng nhận ra khi xem rồi đó, không thể thấy mọi chi tiết qua một màn hình bé xíu như vậy. Vì vậy anh nghĩ đây chỉ có thể là một bộ phim tâm lí bình thường, và vẫn nên giữ cái tên kiểu 'Vụ án trong ngôi làng hoang ở Furuoka' hay tương tự thế để thu hút người ta đến xem. Anh chắc rằng Hongou cũng sẽ nghĩ như vậy."
...
Nói thế nào đây nhỉ?
Ít nhất phải nửa nội dung trình bày của anh Nakajou khiến tôi đơ ra như thằng ngố. Chắc là vì tôi không là fan của thể loại huyền bí. Tôi thường mua vài quyển truyện chữ về đọc lúc rảnh và lâu lâu chọn bừa trúng thể loại này, chỉ thế mà thôi. Với lại từ thời nào mà tồn tại loại khán giả chỉ chú ý đến nội dung mà "không quan tâm" đến diễn xuất và quay phim?
... Và nghĩ thêm chút nữa, thể loại khán giả nào sẽ đến xem cái phim này cơ chứ?
Theo phong cách trả lời của Satoshi thì sẽ là thành viên của CLB Nghiên-Cứu-Tiểu-Thuyết-Trinh-Thám-Bí-Ẩn, nhưng mà được bao nhiêu người đây? Có cơ sở để đưa ra một con số, cơ bản là vì đã từng có một khảo sát ngớ ngẩn như thế trong "Nguyệt san Cao trung Kami" về chủ đề "Văn học với học sinh". Tôi còn nhớ khảo sát đã chỉ ra bốn mươi phần trăm học sinh đã xem ít nhất một tiểu thuyết. Vậy khoảng bao nhiêu trong bốn mươi phần trăm ấy đọc tiểu thuyết trinh thám không chỉ đơn thuần vì giải trí?
Mà dù sao anh Nakajou cũng chưa vào vấn đề chính, hy vọng sẽ có thứ xài được.
Khoanh cả tay và chân lại anh tiếp tục: "Nói chung việc không tiết lộ kẻ đã giết Kaitou khiến bộ phim chẳng thú vị chút nào, và nghĩ tới việc Irisu đích thân nhờ mấy đứa... chỉ vì mấy đứa có hứng thú với mấy cái huyền bí, phải không nào? Không có ý gì đâu, ý anh là anh đã có cách để làm tăng hương vị cho bộ phim rồi."
Bé cái lầm một cách đầy ngoạn mục. Tụi này là CLB Cổ Điển chứ không phải CLB Nghiên-Cứu-Tiểu-Thuyết-Trinh-Thám-Bí-Ẩn... Mà thôi, nếu tụi này thất bại thì khỏi cần phải giải thích cái sự thật trên làm gì.
Chất giọng của Nakajou trở nên rất tự tin khi anh nói:
"Kịch bản đã đề cập một yếu tố quan trọng - căn phòng khoá kín. Kaitou chết trong một căn phòng ngoài cửa vào thì không có lối ra nào khác. Vậy vấn đề đặt ra là: hung thủ giết cậu ấy bằng cách nào? Câu trả lời rất đơn giản: Hắn đã vào phòng bằng lối duy nhất còn lại."
Nhướn mày lên Ibara hỏi: "Lối nào?"
Anh Nakajou cười lớn,
"Dễ quên thế? Dĩ nhiên là lối cửa sổ rồi."
... Cửa sổ?
Tôi nhớ lại đoạn phim đã coi hôm qua. Chỉ còn một chút của nó đọng lại trong đầu, và đó là cảnh anh Kaitou chết. Những chi tiết khác của hiện trường đã gần như quên sạch, nên không còn cách nào khác tôi phải lên tiếng:
"Satoshi, đưa tớ bản đồ."
Nhìn tôi rạng rỡ, hắn đáp:
"Vâng thưa sếp! Chờ một chút."
Rồi lấy ra một mành giấy từ trong cái túi dây - là bản kí hoạ sơ đồ nhà hát.
Dựa vào đoạn phim hôm qua thì anh Kaitou lực lưỡng đã chết ở cánh gà bên phải, và những người còn lại đã đến đó cũng là theo hành lang bên phải. Tôi còn nhớ có người đã quay lại văn phòng chỗ tiền sảnh để lấy chìa khoá. Với đường đi như vậy thì ít nhất là với họ, cánh gà bên phải sẽ là căn phòng kín...
Sau đó anh Katsuda đã chạy ra đằng sau sân khấu để qua cánh gà bên trái, tin rằng có thể đi tìm hỗ trợ ở bên đó. Nhưng cửa đã bị niêm phong... nếu tôi nhớ không nhầm.
Và thật lạ khi anh Nakajou gọi đây là "căn phòng kín".
Với nghĩa cơ bản nhất một "căn phòng kín" phải không có bất cứ lối nào khả dĩ có thể làm lối vào và lối thoát cho hung thủ. Xem phim thì có thể không biết chứ với một tấm bản đồ thì chẳng phải là quá rõ sao? Vẫn còn một lối đi khác.
Tôi chỉ tay vào chỗ nối giữa cánh gà bên phải và sảnh chính mà hỏi: "Còn lối này nữa cơ mà?"
Nakajou đáp ngay: "Không xài được."
"Ơ?"
"Bị đóng đầy gỗ với đinh."
Một lần nữa tôi lại như thằng ngốc, và nhận thấy Ibara đang nhăn mặt.
Nè, có phải lỗi tại tôi đâu? Chẳng ai nói trước rằng lối này không đi được cả.
Irisu đã từng nói chị Hongou đã tuân thủ các "quy luật công bằng" để cho người xem có cơ hội suy luận tương đương, nhưng thực tế chỉ ra cả bộ phận làm phim không có lấy một người nắm rõ thông tin hay những chi tiết lẽ ra cần phải lưu ý... Tôi thấy nản vì việc đó. Satoshi mỉm cười và lấy bút ra đánh dấu X vào những lối đã bị niêm phong.
Được rồi, không xét đến hai lối vào sảnh chính nữa. Như vậy là còn bốn: cửa vào và cửa sổ hai bên cánh gà. Hai cửa vào thì bên trái bị niêm phong còn phải thì bị khoá, như vậy đúng là chỉ còn cửa sổ.
"Vậy khi anh nói cửa sổ... ý anh là cửa sổ bên nào?"
Anh Nakajou khẽ khịt mũi rồi trả lời:
"Dĩ nhiên là bên này rồi."
"Bên phải ấy ạ, nhưng tại sao vậy?"
"Vì chỉ có thằng ngốc mới làm vậy, cửa sổ bên trái bị một cái tủ quần áo lớn chắn ngay đằng trước mà."
Ra là thế. Satoshi lại mỉm cười khi được đánh thêm một dấu X nữa.
Thật là phí thời gian nếu cứ tiếp tục như thế này, thế nên tôi phải đưa ra yêu cầu:
"Anh à, có quá nhiều chi tiết ở hiện trường mà tụi em không biết. Dĩ nhiên một phần là tại chất lượng cảnh quay, vậy nên anh có thể cảm phiền nói cho tụi em biết còn phòng nào không thể vào được không? Mặc kệ nó có phải là phòng kín hay không."
"Ồ, để anh nhớ..."
Nakajou suy nghĩ một hồi trước khi trả lời:
"...Rồi đây. Cái phòng điều khiển gần cánh gà trái không vào được, tay nắm cửa bị hư nên không thể tra chìa vào. Rồi tất cả các phòng hướng về phía bắc, tức là nguyên dảy hành lang trái cả hai tầng ấy, đều có cửa sổ bị cố định để tránh bão tuyết vào mùa động nên cũng không mở được."
"Anh chắc chắn là không còn phòng nào nữa chứ?"
"Ừ, hết rồi đó." Nakajou tuyên bố chắc nịch.
Tôi vẫn chưa hết nghi ngờ, nhưng đành phải tin anh một lần vậy. Đây cũng là lúc mà Chitanda, người đã im lặng từ nãy giờ hỏi: "Chị Hongou-san có biết về việc này không ạ? Vì chị ấy đâu có đi theo đoàn làm phim..."
Ồ đúng rồi, đây là điểm quan trọng. Nếu kịch bản của chị Hongou chỉ dựa vào tấm bản đồ mà không biết đến tình trạng thực sự của hiện trường, thì rất có nguy cơ chị ấy sẽ chọn phải một lối thoát bất khả thi...
Anh Nakajou dẹp tan mọi lo âu của chúng tôi ngay lập tức,
"Ngay khi làng Narakubo được chọn để quay và Hongou làm người biên kịch cậu ấy đã tự mình đến đó để quan sát."
"Khi nào vậy?"
"Hmm, chắc là tháng sáu... không, đúng rồi cậu ấy đi vào cuối tháng năm."
"Vậy em xin lỗi vì đã cắt ngang, mời anh tiếp tục."
Kem Đá Kem Đá - Yonezawa Honobu Kem Đá