Số lần đọc/download: 587 / 31
Cập nhật: 2020-04-06 08:57:54 +0700
Chương 40
T
racy không thấy chiếc Tahoe của Dan đậu trên lối xe chạy hay trên đường. Chiếc xe tuần tra của cảnh sát từ Phân khu Tây Nam đi tới ngay khi cánh cửa nhà xe bắt đầu mở. Cô nghĩ đến chuyện đề nghị viên cảnh sát cùng vào trong với cô khi cô kiểm tra ngôi nhà, sau đó quyết định gạt đi. Cô là cảnh sát, cô có súng. Có điều gì anh ta làm được mà cô lại không thể kia chứ?
Cô lôi khẩu Glock ra khi bước vào nhà và quét qua một lượt tầng trên trước khi quay lại bếp. Cô đặt khẩu Glock lên kệ bếp, lấy mì ống còn thừa trong tủ lạnh ra và xiên mì lạnh bằng một cái dĩa trong khi não bộ của cô vẫn tiếp tục nghiền ngẫm những điều có vẻ mâu thuẫn trong kết quả bài kiểm tra nói dối mà Bankston đã trượt, đến việc dấu vân tay của Taggart xuất hiện trong phòng nhà nghỉ của Veronica Watson, rồi đến kẻ sát hại Beth Stinson chín năm về trước.
Vì kiệt sức và những cơn đau nhức gào thét đòi được tắm táp xoa dịu bằng nước ấm, cô cất lại mì ống vào tủ lạnh và nhận ra Roger không ra chào đón mình. Chuyện này thật lạ. Cô đi quanh nhà và gọi tên con mèo, nghĩ là mình nghe thấy tiếng meo meo khe khẽ nên dừng lại lắng nghe. Cô mở cửa nhà xe nhưng không tìm thấy nó. Khi cô gọi lớn, cô nghe thấy nó đáp lại, và lần theo âm thanh đó vào phòng ăn nhưng vẫn không thấy nó đâu. “Roger?”
Cô nghe thấy nó lần thứ ba, lần này rõ ràng hơn, và đi theo âm thanh đó tới đầu cầu thang dẫn xuống tầng dưới. Thanh chốt đã bị xoay sang trái, ở vị trí bị khóa. “Roger?”
Tiếng meo meo tăng lên cả về âm lượng và cường độ. Một cái chân đen thò qua bên dưới cánh cửa và cào vào cô.
Tracy bước trở lại bếp và lấy khẩu Glock. Cô đang nghĩ về cái bệ ngồi bồn vệ sinh bị nhấc lên. Cô còn chưa hỏi Dan chuyện đó. Anh đang ở đây; có thể anh đã xuống tầng dưới hoặc sân sau, nhưng để làm gì? Anh không mang lũ chó theo. Rồi cô nghĩ, Chắc anh ấy xuống dưới để điều chỉnh bộ đèn cảm ứng. Có thể Dan đã để cửa mở và Roger thấy đó là một cơ hội để thám hiểm.
Roger lại cào vào dưới cửa, nghe chừng bực bội. Tracy bước tới cánh cửa chỗ hành lang, gạt thanh chốt lên, xoay tay cầm và giật mở cửa, tập trung nhìn vào căn phòng tối om. Roger như một vệt đen phóng qua cô và vọt lên cầu thang. Tracy nâng súng lên, vươn tay ra và đập vào công tắc điện trên tường. Đèn sáng lên, soi rọi chiếc ghế da hình chữ L và một cái máy chiếu kiểu cổ đối diện với màn hình ti-vi lớn trên bức tường phía bên kia.
Tracy nhìn quanh phòng rồi nhìn tới cánh cửa dẫn ra ngoài. Giống với cánh cửa phía cuối cầu thang, khóa đã được chốt. Cô đóng cửa phòng, chốt lại cửa, và nhanh chóng quay trở lại cầu thang.
Roger đi tới kệ bếp, kêu gào om sòm vì muốn được cho ăn. “Được rồi, đừng có đi đến những nơi mà mày không nên tới và chuyện này sẽ không phải là vấn đề nữa.” Tracy cầm chân nó, nâng lên. “Chắc tao nên đặt tên cho mày là Houdini nhỉ? Làm cách nào mà mày xuống được đó thế?”
Roger rên rỉ với cô, vẻ tức giận và không có tâm trạng để vui đùa. “Được rồi. Được rồi.” Cô mở một hộp thức ăn, đổ ra một cái đĩa và quan sát Roger ăn trong khi gọi vào di động của Dan. Anh không trả lời. Cô kết thúc cuộc gọi mà không để lại lời nhắn và bước đến phòng tắm, đóng và khóa cửa lại. Cô đặt khẩu Glock và điện thoại lên kệ và cẩn thận cởi quần áo. Đầu gối cô đỏ nhưng không bị sưng. Cổ chân cô đau nhưng không tệ đến nỗi như cô đã lo sợ. Thứ khiến cô phiền lòng nhất chính là xương đòn của cô, nơi Taggart đã đá vào. Hình phản chiếu trong gương đang phô bày những vết bầm tím. Khi ném quần bò vào đống quần áo bẩn, cô kiểm tra túi tìm tiền mặt và thấy tin nhắn mà viên sĩ quan trực đường dây nóng đã đưa cho cô ngay trước khi Tracy rời phòng Cao Bồi để nói chuyện với Michael Melton. Nó nhắc cô nhớ cô cũng đã không gọi lại cho Bennett Lee, người có thể đang cực kì điên tiết.
Tracy mở tờ giấy ra và đọc cái tên ghi trên đó. “Shereece!” Cô nói, nhớ lại tên cô vũ công người Mỹ gốc Phi ở Pink Palace. Cô gọi lại số đó.
Một phụ nữ trả lời. Tracy lên tiếng. “Shereece, tôi là điều tra viên Crosswhite đây.”
“Tôi đang nóng lòng chờ cô gọi lại.” Shereece nói. “Chúng ta cần nói chuyện. Ngay bây giờ.”
Johnny Nolasco chọn một cái bàn ở góc bên cạnh lò sưởi bằng đá. Các bàn xung quanh đều trống. Ông ta nhấm nháp tách cà phê và quan sát cánh cửa trong khi nhẩm lại cuộc trò chuyện với Joanne Anderson trong đầu, mỗi lúc một giận dữ hơn.
Dan O’Leary là luật sư đã đại diện cho Edmund House. Anh ta là bạn thuở niên thiếu của Tracy Crosswhite. Nếu anh ta đang tìm hiểu vụ sát hại Beth Stinson, hẳn là Crosswhite đứng sau chuyện đó.
Cuộc điều tra về vụ Stinson đã rất căng thẳng. Beth Stinson không phải là gái mại dâm, kẻ nghiện ma túy hay đang chạy trốn. Cô ta là gái nhà lành, sống trong một khu phố trung lưu, bị tấn công ngay tại nhà riêng. Những tên sát nhân không gây chuyện với gái nhà lành. Chúng không gây chuyện với những cô con gái của tầng lớp trung lưu sống trong một khu phố an toàn. Những người hàng xóm trở nên lo sợ, các chính trị gia ở địa phương thấy bị xúc phạm, và các chính trị gia của khu trung tâm liên tục thúc giục đưa ra lệnh bắt giữ. Mọi áp lực đều đổ lên đầu Nolasco và Hattie, họ đã phải nỗ lực cả ngày lẫn đêm.
Họ tóm ngay lấy thời cơ khi báo cáo về lịch sử thẻ tín dụng của Stinson tiết lộ cô ta đã gọi dịch vụ của công ty Roto-Rooter ngay trước ngày cô ta bị sát hại. Một vài cú điện thoại nhanh đã lần ra Wayne Gerhardt, hai mươi tám tuổi, sống một mình trong căn hộ cách căn hộ của Stinson không xa. Dấu vân tay của Gerhardt có ở khắp nơi trong nhà, và anh ta đã để lại cả một dấu giày đầy bùn trên thảm, thứ mà anh ta đã cố gắng lau sạch nhưng không thành công. Anh ta không có chứng cứ ngoại phạm. Nolasco và Hattie đã bị thuyết phục rằng anh ta chính là hung thủ. Mặc dù ban đầu người hàng xóm nói là bà ta tin mình đã trông thấy Gerhardt vào cái đêm bà ta dậy uống nước, nhưng bà ta lại là kiểu người sùng đạo và luôn băn khoăn về việc mình đã kết tội oan cho một người đàn ông vô tội. Nếu không có lời khai của nhân chứng, họ không đủ cơ sở để kết án.
Hồi đó là một thời điểm khác và chính quyền cũng khác. Cách nhận diện loạt ảnh nghi phạm có thể được sử dụng. Cả cách nhận diện trong hàng nghi phạm của cảnh sát nữa. Các nhân chứng có thể được khuyến khích nhớ lại những gì mình đã thấy. Có những kĩ thuật nghiệp vụ đơn giản nhưng hiệu quả, với mục tiêu duy nhất là đưa kẻ xấu vào tù, và không có đội điều tra các vụ giết người nào có tỷ lệ thành công cao như sự hợp lực của Nolasco và Hattie. Hattie về hưu mà không có vụ án dở dang nào, và Nolasco không muốn điều đó trong hồ sơ của mình khi còn đang trên đà tiến thân. Wayne Gerhardt chính là hung thủ. Họ chắc chắn điều đó. Họ chỉ phải đưa cho Joanne Anderson lý do để tự tin với xác nhận của bà ta. Họ biết rằng một khi bà ta đứng trên bục nhân chứng, phiên tòa sẽ kết thúc. Gerhardt sẽ có hai lựa chọn: nhận tội hoặc đối mặt với án tử hình. Nolasco dự đoán là Gerhardt sẽ còn thấy ánh sáng.
Vậy nên họ nói với Anderson là họ có một nghi can và bà ta chỉ cần xác nhận anh ta chính là người mà bà ta đã trông thấy vào tối hôm đó. Họ cho bà ta xem ảnh của Gerhardt và bà ta xác nhận anh ta. Sau đó, họ yêu cầu bà ta xuống trung tâm thành phố để nhận diện hàng nghi phạm và bà ta đã chọn Gerhardt không chút do dự. Cực kỳ chắc chắn. Và khi bà ta đứng trên bục nhân chứng tại tòa, bà ta đã trả lời rất rành mạch. Gerhardt nhận tội, và Hattie đặt bốn bức ảnh của các nghi can khác vào hồ sơ cùng ảnh căn cước của Gerhardt rồi lên đường nghỉ hưu với một lý lịch trong sạch. Nolasco rời khỏi đường phố và bắt đầu leo lên cấp bậc trung úy, rồi đại úy. Ông ta chưa bao giờ nghĩ ngợi về Beth Stinson hay Wayne Gerhardt thêm một lần nào nữa.
Cho đến bây giờ.
Sau khi gác máy với Anderson, Nolasco đã gọi cho Olympia và xác nhận là Crosswhite đã lấy tệp hồ sơ của Stinson khỏi kho và gửi nó đến Trung tâm Tư pháp. Ban đầu, ông ta chỉ nghĩ được một lý do tại sao cô ta lại xem các hồ sơ cũ của mình: cô ta đã nghe được tin đồn lan truyền giữa các điều tra viên lớn tuổi rằng họ đang đặt nghi vấn về các phương pháp điều tra của ông ta và Hattie, và cô ta đang tìm kiếm thứ gì đó để khiến ông ta bẽ mặt. Khi cơn giận dữ ban đầu dịu đi, ông ta bắt đầu suy nghĩ thấu đáo hơn. Tracy Crosswhite không phải kẻ ngu ngốc, cô ta sẽ không theo đuổi một vụ án đã cũ mà không có lý do chính đáng, đặc biệt là hồ sơ của ông ta. Cô ta phải biết là bất kỳ nỗ lực nào để mở một phiên tòa mới nhằm tóm được kẻ sát nhân khác sẽ chỉ khiến cô ta trở thành miếng mồi ngon cho giới truyền thông. Vậy thì phải có lý do.
Nolasco xem xét lại các chi tiết của vụ án cũ và nhớ lại là Stinson từng bị trói và bị siết cổ bằng một sợi dây thừng. Ông ta cũng nhớ rằng họ có để ý thấy vài điều kỳ lạ ở hiện trường vụ án, đó là giường của Stinson đã được dọn mặc dù vụ giết người xảy ra vào sáng sớm. Điều đó để lại một nghi vấn. Crosswhite đã nghĩ là có mối liên hệ giữa Stinson và những vụ sát nhân của Cao Bồi, và cô ta đã nhờ O’Leary kiểm tra hồ sơ và nói chuyện với các nhân chứng, họ chắc chắn sẽ nói cho anh ta biết rằng Nolasco và Hattie chưa bao giờ thẩm vấn họ. Ông ta tự hỏi liệu Joanne Anderson có nhớ ra là Hattie đã chỉ cho bà ta xem ảnh của Gerhardt chứ không phải một loạt ảnh của nhiều người khác không. Nếu bà ta nhớ, O’Leary có thể tranh biện là Nolasco và Hattie đã gây ảnh hưởng bất lợi đến một nhân chứng để buộc tội Gerhardt, và có lẽ hành vi sai phạm ấy của cảnh sát đã khiến không chỉ một người đàn ông vô tội bị kết án mà còn giúp một tên sát nhân hàng loạt được tự do để giết người gần một thập kỷ qua. Nolasco không tin vào trường hợp đó. Ông ta tin là Gerhardt đã sát hại Beth Stinson. Nhưng ông ta không muốn Crosswhite chõ mũi vào các hồ sơ cũ của mình.
Ông ta nghiền ngẫm thêm vài giờ, nghĩ xem làm cách nào tốt nhất để đáp trả. Nếu ông ta trực tiếp đối chất với Crosswhite, cô ta có thể qua mặt ông ta, có thể đến Phòng Công vụ hoặc đến chỗ một công tố viên. Cô ta có thể đề nghị không chỉ lật lại vụ án của Beth Stinson mà là tất cả các vụ án của Nolasco và Hattie.
Ông ta không thể khiến nó trông như chuyện cá nhân được.
Đó là khi ông ta nghĩ đến Maria Vanpelt. Chắc chắn là có nguy cơ khi nói bất cứ điều gì với một phóng viên điều tra, nhưng ngay cả ông ta cũng phải thừa nhận Vanpelt là một chuyên gia. Cô ta luôn chọn cách há miệng chờ sung, bởi vì cô ta lười biếng, không muốn làm bất cứ điều gì để khám phá ra sự thật. Cô ta kiếm ra những câu chuyện giật gân để chường mặt lên sóng và tập trung vào các tin tức lúc sáu và mười một giờ.
Và Nolasco có vài thứ có thể giúp ích cho sự nghiệp của cô ta.
Vanpelt bước vào quán cà phê, từ dáng điệu đến lời nói đều có vẻ khó chịu.
“Tốt hơn hết chuyện này không phải là mánh khóe để bắt tôi tới đây, Johnny. Tôi đã có một ngày dài lắm rồi.”
“Tôi cũng rất vui được gặp cô.” Ông ta nói.
Cô ta bỏ chìa khóa lên bàn, hành động đó thu hút sự chú ý của thợ pha cà phê. “Cà phê đen, không caffein.”
Cô gái trẻ nhìn chằm chằm như thể Vanpelt nói tiếng nước ngoài.
“Họ không có phục vụ bàn đâu.” Nolasco nói.
“Cứ mang cho tôi một tách cà phê.” Vanpelt nói với cô gái. “Có một khoản boa cho cô.”
Cô gái quay đi làm việc. Vanpelt trao cho Nolasco nụ cười tỏ vẻ cái-gì-cũng-có-giá-của-nó. “Thế chuyện quan trọng không thể chờ đến sáng là gì đây?”
“Chắc là tôi có một câu chuyện lớn cho cô đấy.”
“Tôi đã có một câu chuyện lớn rồi. Tên Cao Bồi đã giúp tôi dẫn đầu các tối, và tôi sẽ lên sóng trực tiếp vào ngày mai với Anderson Cooper về việc Seattle đang là một vùng đất của những kẻ sát nhân. Nancy Grace có thể muốn lên sóng với tôi vào đầu tuần sau.”
“Tốt cho cô.” Nolasco chậm rãi chỉnh lại vị trí của mình trên ghế, đặt tay lên bàn và cúi xuống cốc của mình. “Tracy Crosswhite lại thế rồi.” Ông ta nói.
Thợ pha cà phê đến gần. Nolasco ngồi lùi lại để lấy chỗ trống. Vanpelt lên tiếng: “Tôi không mang theo tiền mặt.” Nolasco thò tay vào túi áo trước, liếc mắt nhìn hóa đơn và đưa cô gái năm đô-la. “Cứ giữ lấy tiền thừa.” Vanpelt nói. Cô ta nhấm nháp cà phê và đặt cốc xuống. “Cô ta lại thế là nghĩa làm sao?”
“Nếu tôi nói với cô là tôi có thông tin Crosswhite đang nỗ lực để phóng thích một tên sát nhân khác, một người đàn ông đã giết một phụ nữ trẻ thì sao?”
Vanpelt đã nhấc cốc lên nhưng lại đặt xuống mà không uống. “Thông tin của ông chính xác đến mức nào?”
“Không thể sai được. Tất cả những gì cô cần làm là gọi vài cuộc điện thoại.” Ông ta đẩy một mảnh giấy qua bàn. “Bắt đầu với người này đi. Đó là số từ Cục Lưu trữ quốc gia.”
“Tôi sẽ phải làm gì với nó?”
“Nói với họ là cô muốn xem lại một tệp hồ sơ. Tôi đã viết số hiệu vụ án bên dưới số điện thoại rồi.”
“Họ sẽ không đưa tôi hồ sơ mà không yêu cầu Luật tự do thông tin.”
“Họ sẽ không đưa cô hồ sơ bởi vì nó không có ở đó. Hãy hỏi ai là người kiểm tra lần cuối và khi nào.”
“Trong hồ sơ có gì?”
Nolasco ngồi lùi lại. “Đây có lẽ là lúc cô muốn lấy sổ tay và bút ra đấy.”
Vanpelt chậm rãi thò tay vào túi và lấy ra một cây bút, nhưng cô ta không mang theo tờ giấy nào. Thay vào đó, cô ta vớ lấy một tờ giấy ăn.
“Chín năm trước, Beth Stinson là một phụ nữ độc thân sống một mình ở Bắc Seattle.” Nolasco nói. “Wayne Gerhardt là nhân viên công ty Roto-Rooter đã đến nhà để thông cống cho cô ta. Anh ta quay trở lại vào đêm hôm đó và giết cô ta. Có một nhân chứng đã trông thấy Gerhardt rời khỏi nhà Stinson vào lúc rạng sáng. Các dấu vân tay và ADN của anh ta có ở khắp nơi trong hiện trường vụ án. Anh ta không có chứng cứ ngoại phạm, và anh ta đã nhận tội giết người cùng án tù hai mươi lăm năm.”
“Thế mối quan tâm của Crosswhite với nó là gì?”
“Đó là việc của cô.”
“Sao nó lại không phải việc của ông?”
“Bởi vì cô ta giấu tôi, thế có nghĩa là cô ta không muốn tôi biết cô ta đang làm gì và có vẻ như cô ta sẽ không cho tôi câu trả lời thẳng thắn. Tuy nhiên, tôi có thể nói cho cô là cô ta đang cùng làm việc này với chính tay luật sư đại diện cho Edmund House. Anh ta cũng đã nói chuyện với nhân chứng và ghé thăm Gerhardt ở Walla Walla.”
“Dan O’Leary.” Vanpelt nói, mỉm cười, rõ ràng nhớ ra anh ta. Cô ta viết một ghi chú khác, sau đó dừng lại, ngồi lùi ra sau, và chăm chú nhìn Nolasco với nụ cười bóng gió. “Ông đang lo lắng về chuyện này.”
“Tức giận thì đúng hơn.”
Nụ cười của Vanpelt mở rộng. Cô ta trông có vẻ cực kì hân hoan. “Nó là vụ của ông.” Khi Nolasco không trả lời, cô ta lên tiếng. “Crosswhite có thể hy vọng tìm thấy gì ở đó chứ?”
“Tôi nghĩ đó là cách để cô ta cố gắng làm tôi bẽ mặt, để trả đũa tôi về bất cứ sự bất công nào mà cô ta cho là tôi đã gây ra cho cô ta.”
“Làm ông bẽ mặt sao?” Lông mày cô ta nhướng lên. “Ông đã nói là ông có một nhân chứng, có ADN, một lời thú tội. Sao cô ta có thể khiến ông bẽ mặt được chứ?” Cô ta ngừng lời. “Liệu có thể nào người đàn ông này vô tội không?”
“Tất nhiên là không.”
“Vậy thì ông đang lo lắng về điều gì?”
“Tôi đã nói với cô rồi, tôi không lo lắng. Tôi tức giận.”
“Ông như đang lo lắng.”
“Thế này nhé, tôi đang ném cho cô một khúc xương nữa. Nếu cô không muốn nó, tôi sẽ gọi cho người khác.”
“Cho ai cơ?”
“Cô không nghĩ nó sẽ tạo nên một bộ phim truyền hình thú vị sao?”
Vanpelt mỉm cười. “Tôi không biết nữa, Johnny à. Nếu Crosswhite bị đuổi khỏi lực lượng thì tôi sẽ mất đi những câu chuyện tuyệt vời nhất.”
“Cô không cần đến Crosswhite để gây dựng sự nghiệp cho mình. Tôi có thể làm được điều đó.”
“Như thế nào cơ?”
“Tôi đang làm vài chuyện khác.” Nolasco nói. “Vài thứ to lớn hơn, nhưng cô không thể biết được, vẫn chưa đến lúc.” Nếu Tracy Crosswhite quyết định gây rắc rối cho Nolasco, ông ta sẽ rất vui lòng đáp lễ.
“Nó là gì vậy?” Vanpelt hỏi.
“Một trong những nghi phạm chính trong vụ Cao Bồi đã trượt bài kiểm tra nói dối.”
“Là ai?”
“Như tôi đã nói, cô vẫn chưa thể có được thông tin đó đâu.”
Tracy đánh xe vào lề đường và nhìn chằm chằm vào ngôi nhà điển hình cho những căn nhà ở quận Trung Tâm. Ngôi nhà hai tầng với hiên nhà hẹp, nằm ngay vỉa hè với sân trước thoải. Tracy bước lên các bậc thang gỗ dẫn đến hiên nhà và gõ lên cánh cửa màu đỏ. Một lát sau, cô nhìn chằm chằm vào gương mặt thiên thần của một cậu bé trong bộ đồ ngủ màu xanh với những quả bóng rổ màu đỏ. Tracy đoán cậu bé chỉ chừng bảy, tám tuổi.
“Chào cô.” Cậu bé nói. “Đây là vùng đất của Scott, cháu có thể giúp gì cho cô?”
Câu nói ấy khiến Tracy mỉm cười. “Có, cháu có thể đấy. Mẹ cháu có nhà không?”
Tracy gần như không nhận ra người phụ nữ xuất hiện ở cửa, nhưng cô nhận ra giọng nói của cô ta. “Con đang làm gì bên ngoài giường ngủ vậy, cậu bé? Và mẹ đã nói gì với con về chuyện mở cửa cho người lạ nhỉ?”
“Đây là một quý cô mà mẹ.”
“Con có biết cô ấy không?” Shereece hỏi, tay đặt trên hông. “Hử? Con có biết cô ấy không?”
Cậu bé lắc đầu.
“Vậy thì cô ấy là người lạ.”
Cậu bé nở nụ cười tinh nghịch, khoe ra khoảng trống hoác chỗ hai chiếc răng cửa rồi sẽ mọc lại. Tracy không nghi ngờ gì việc cậu là một đứa trẻ nghịch ngợm.
“Con đang mong đợi sự bầu bạn sao?” Shereece hỏi.
Cậu bé lại lắc đầu.
“Vậy thì quay trở lên cầu thang để về giường của con đi!”
“Chào cô nhé, quý cô lạ mặt.” Cậu bé tụt xuống khỏi cánh tay mẹ và vội vã băng qua sàn nhà trải thảm.
Shereece không thể ngăn mình nở nụ cười. “Xin mời vào!” Những lọn tóc dài xòa quanh gương mặt khiến cô ta trông dịu dàng hẳn. Chiếc áo dài tay màu trắng và chiếc quần bó màu đen vừa vặn cũng vậy.
“Tôi đoán cậu bé là thử thách lớn của cô.” Tracy lên tiếng.
“Thằng bé là tấm vé lên thiên đường của tôi đấy.” Shereece nói. “Nếu tôi có thể giữ thằng bé tránh xa rắc rối thì tôi sẽ được phong thánh.”
Một người phụ nữ lớn tuổi hơn trông rất giống Shereece đi ra từ phía sau nhà đến cạnh cầu thang và đặt một tay lên lan can.
“Xin chào.” Tracy nói.
“Cô chính là cái cô điều tra viên đã lên ti-vi.”
“Vâng ạ.”
“Khi nào thì các cô mới bắt được thằng đó vậy?”
“Hy vọng là sớm thôi. Chúng tôi đang nỗ lực điều tra.”
Người phụ nữ nhìn Tracy với vẻ hoài nghi. “Tôi đã nghe câu đó trên ti-vi từ vài ngày trước rồi.”
“TJ đã rời khỏi giường đó mẹ.” Shereece nói. “Mẹ xử lý chuyện đó nhé?”
Mặc quần bò xanh cùng chiếc áo nỉ có mũ, mẹ của Shereece trông không già hơn Tracy là bao. “Mẹ xử lý chuyện đó á? Được thôi, mẹ nghĩ là mẹ có thể xử lý được.” Bà ta bắt đầu đi lên cầu thang, dừng lại và nhìn xuống Tracy. “Rất vui được gặp cô.”
“Rất vui được gặp bà.” Tracy nói.
Shereece chờ cho đến khi mẹ mình lên tới đầu cầu thang và biến mất ở một trong những căn phòng ngủ rồi mới lên tiếng: “Xin lỗi về chuyện đó.”
“Không sao đâu.”
“Đến đây và ngồi xuống đã.”
Phòng khách được trang trí nhã nhặn với đồ nội thất tiện nghi trên sàn gỗ sẫm màu trải một tấm thảm nhỏ. Những bức ảnh gia đình được xếp trên tấm vải phủ lên mặt lò sưởi bằng gạch. Tracy từ từ ngồi xuống một chiếc ghế bành bọc vải.
“Có chuyện gì với chị vậy?” Shereece hỏi.
“Chỉ là vài cơn đau nhức thôi. Mẹ cô sống cùng cô sao?”
Shereece ngồi xuống cạnh Tracy trên một chiếc ghế da màu đỏ và gập một bên chân trần lại. “Bọn tôi đã mở rộng tầng hầm sau khi cha mất. Chồng tôi có vài ngày phải làm việc ca đêm nên chúng tôi cần mẹ trông lũ trẻ.”
“Cô thật may mắn khi có bà ấy.” Tracy nói, ước gì mẹ của mình vẫn còn sống.
“Nhiều khi cũng ngột ngạt lắm.” Shereece nói, liếc lên cầu thang. “Và mẹ toàn quên rằng tôi đã là một phụ nữ trưởng thành. Thỉnh thoảng tôi tự hỏi làm cách nào mà tôi và chồng lại có đến ba đứa con.”
Tracy mỉm cười, sau đó lên tiếng: “Tối nay cô không làm việc à?”
“Tôi đã gọi điện báo ốm. Tôi đang suy nghĩ việc cáo ốm vĩnh viễn luôn. Tiền thì quan trọng đấy, nhưng không đáng để bán mạng vì nó. Bọn tôi đã thảo luận về chuyện tôi sẽ quay lại trường học khi chồng tôi ổn định công việc, nhưng có lẽ bây giờ là thời điểm thích hợp.” Shereece ngồi dịch về phía trước. “Nhưng đó không phải là những gì tôi muốn nói với chị khi gọi chị tới đây. Tôi gọi bởi vì tối qua ông Luật sư đã đến. Ông ta chính là người mà tôi đã kể với chị đấy, là người thích những cô gái ngực bự đó. Ông ta cực kì thích Veronica.”
“Tôi có nhớ.”
“Vâng, à thì, tối qua tôi đã trông thấy ông ta chú ý đến Gabby.”
Tracy ngồi dịch về phía trước. “Chú ý kiểu gì cơ?”
“Chị biết là chú ý kiểu gì mà. Tôi đang ở trên sân khấu và thấy ông ta chạm vào cổ tay Gabby khi cô ấy bước qua bàn ông ta. Cô ấy có vẻ giật mình. Ông ta thì thầm điều gì đó vào tai cô ấy, Gabby mỉm cười và gật đầu. Rồi cô ấy đưa ông ta vào căn phòng phía sau. Và giờ tôi đang băn khoăn là ông ta tính làm gì với cô gái gầy gò đó?”
“Cô có trông thấy họ quay trở ra không?”
“Tôi có đề cập đến chuyện đó. Gabby cứ cười ngoác tận mang tai. Sau cánh gà, tôi đã hỏi cô ấy chuyện đó là sao, và cô ấy nói là ông ta đã đưa cô ấy năm mươi đô-la cho một điệu nhảy múa trong lòng khách. Năm mươi đô-la. Cô ấy đã rất vui mừng về nó nên chị biết đấy, tôi không có cơ hội để nói bất cứ điều gì đại loại như Sao ông ta lại chọn cô? Chị hiểu chứ? Giờ thì tôi ước là mình đã hỏi.”
“Ông ta đã ở lại bao lâu?”
Shereece trông như sắp khóc. “Uống xong là ông ta bỏ đi luôn. Có lẽ là thêm chừng mười phút.”
“Lúc đó là mấy giờ?”
“Khoảng mười một giờ ba mươi đến mười hai giờ.”
“Gabby có ra về cùng thời gian đó không?”
“Không. Cô ấy hoàn thành ca làm việc xong mới về.” Shereece giơ tay lên. “Đừng hỏi tôi nữa và để tôi kể cho chị nghe về việc mà tôi đã gọi để nói cho chị. Khi tôi trông thấy ông ta chuẩn bị rời đi, tôi đã tận dụng thời gian nghỉ giữa giờ để ra ngoài hút thuốc. Chị biết đấy, tôi đã theo dõi ông ta, nhưng chỉ từ xa thôi. Ông ta cầm chìa khóa ô tô trong tay và tôi chỉ vừa mới đi theo ông ta thì một chiếc ô tô đã đậu ngay đó. Một chiếc BMW. Xe đẹp lắm!”
Tracy thấy tim mình đập rộn khi cô nghĩ về chiếc xe bốn chỗ sẫm màu đã đi theo Walter Gipson và Angela Schreiber trong đoạn video từ bãi đỗ xe của Pink Palace. “Xe màu gì?”
“Màu xanh. Xanh đen.”
“Cô có nhìn được biển số xe không?”
Shereece mỉm cười. “Không phải là số. Là một trong những tấm biển xe riêng. Sự bảo vệ cho bạn. Viết là là D-F-E-N-C-E, số bốn, sau đó là chữ U.”