You are a child of the sun, you come from the sun, and that is something true with the Earth also... your relationship with the Earth is so deep, and the Earth is in you and this is something not very difficult, much less difficult then philosophy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: George Eliot
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Mill On The Floss
Dịch giả: Ngô Đăng Tâm
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1990 / 33
Cập nhật: 2015-10-05 18:59:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41
GÀY SÁNG CHÓI TỘT ĐỈNH TRONC CUỘC ĐỜI của Maggie giữa xã hội St Ogg’s chắc chắn phải là ngày mà nàng phụ trách một chân bán hàng tại hội chợ Từ Thiện. Với một vẻ đẹp đơn sơ quý phái trong y phục bằng soa trắng — có thể đã đuợc lấy ra từ tủ áo của dì Glegg — bóng dáng nàng đã làm lu mờ tất cả những phụ nữ, dầu họ chưng diện rực rỡ hay tầm thường, ở chung quanh - Có lẽ không một người nào trong chúng ta sớm nhận ra rằng cái cung cách xã hội mà mình đang sống đã không được tự nhiên, cho mãi mới tới một ngày chúng ta bắt gặp được một người tuyệt đẹp nhưng giản dị. Thật ra, nếu không có được cái vẻ đẹp đó thì sự giản dị không thôi cũng chẳng có gì đáng nói.
Các cô dòng họ Guest đều là con nhà gia giáo nên chẳng hề có một cử chỉ hay thái độ nào quá đáng để khiến họ trở thành lố bịch, nhưng gian hàng của họ lại ở sát sau gian hàng của Maggie, và có lẽ vì thế mà hôm đó cô Guest đã ngước càm quá cao trong khi cô Laura nói luôn mồm và đi tới đi lui không ngớt để cố vớt lại phần nào chú ý của khách hàng.
Tất cả dân cư ăn mặc sang trọng nhất của thành nhố St Ogg's và các vùng lân cận đều có mặt; vả lại, dầu có phải trải qua một đoạn đường dài cũng không phải là chuyện phí công khi muốn tới nơi ngắm nhìn tòa Thị sảnh cổ kính với những cánh cửa xếp lạ mắt và ánh sáng tuôn đổ từ trên cao xuống những cảnh vật đầy màu sắc, đầy huy hoàng bên dưới. Đúng là một nơi cổ kính với những đường sọc sơn trên tường đã phai mờ, và đầu kia là những con vật biểu trưng cho các nhà quý tộc của một thời rực rỡ xa xưa. Một vòm cửa to lớn hình bán nguyệt được mở ra từ một bức tường, nơi có bục gỗ bằng cây sồi dành cho dàn nhạc, và phía sau là một gian phòng rộng, chưng bày rải rác nhiều cây kiễng xen kẻ với những chiếc ghế sẵn sàng chờ đón khách vào giải khát: quả là một nơi lý tưởng của nam giới khi cần nghĩ ngơi giây lát để thay đổi cái không khí ồn ào náo nhiệt quanh các gian hàng. Một ngôi nhà cổ được biến cải cho thích hợp nhịp sống tân thời đã giúp cho công cuộc từ thiện trở thành một hình thái sang trọng uy nghi, khiến chẳng một ai vào đó lại không nhắc tới đôi lần.
Sát bên vòm cung to lớn che phủ giàn nhạc là một bệ cửa sổ bằng đá sơn màu, một trong những tương phản sùng kính nhất của ngôi nhà xưa cũ. Nằm bên cạnh bệ cửa sổ cổ thời này là gian hàng của Lucy với những món đồ giản dị. Maggie được yêu cầu ngồi ở đầu gian hàng để phụ trách bán những vật dụng nầy thay vì những tấm thảm nạm cườm hay các thứ quý giá khác mà nàng chỉ biết chúng một cách lờ mờ... Tuy nhiên, chưa đầy bao lâu, những món đồ tầm thường ở quầy hàng, chẳng hạn như
áo thụng đàn ông dùng mặc trong nhà, lại biến thành những vật được hầu hết khách hàng chú ý và tới hỏi mua - người bàn tán về chất vải, kẻ so sánh về giá trị hoặc mặc thử vào - tất cả khiến cho gian hàng của nàng trở thành nơi náo nhiệt nỗi bật hẵn lên. Thế là các cô, các bà ở những gian hàng có những vật quý giá nhận ra ngay cái tầm phào của đàn ông: chẳng biết phân biệt gì về giá trị của món hàng, cứ đi mua sắm những thứ mà bất cứ anh chàng thủy thủ nào cũng mua được dễ dàng. Và có lẽ chính cái làn sóng người bị cuốn hút về phía gian hàng của Maggie làm cho mọi người nhận rõ ra rằng đó là nhờ ở hạnh kiểm của nàng.
Thật ra, chẳng ai lại đi hờn dổi về sự thua sút sắc đẹp trong một ngày từ thiện, nhưng họ cũng cảm thấy có một chút gì khó chịu gợn lên. Địa vị quá nỗi bật của Maggie, ngay trong lần xuất hiện đầu tiên giữa đám đông, đã nói lên một điều mà từ lâu mọi người muốn biết. Trong ánh mắt của nàng rõ ràng là có một chút gì dạn dĩ, cũng như vẽ đẹp của nàng phảng phất phần nào dữ dội. Đó là ý kiến của các cô.
Riêng về phần Lucy, với sự thành công qua nghĩa cử giúp cho hai bên mở cửa điều đình về nhà máy xay, với tất cả những dự tính mến thương dành cho Philip và Maggie khiến nàng hân hoan sảng khoái hơn bao giờ hết, nên nàng chẳng để tâm tới sắc đẹp hấp dẫn của Maggie. Stephen đã đặc biệt chú ý tới nàng, rõ ràng là Lucy đã duyên dáng hơn tất cả mọi ngày.
Stephen đã tranh mua cho kỳ được những gi nàng cho là quý giá, lại phụ họa với nàng chiêu đãi khách đàn ông để mời họ mua những món đồ vô bổ nhứt gần như là chỉ dành cho nữ giới. Stephen đã bỏ một bên cái nón đội hàng ngày mà lại chụp lên đầu một chiếc mũ kiểu Thổ Mhĩ Kỳ màu đỏ sậm do Lucy bán; tuy nhiên, theo nhận xét của một số người thì đó không phải là dấu hiệu chàng muốn tỏ rõ tình ý với Lucy mà chỉ là muốn làm ra cao ngạo.
Anh chàng Torry nói:
- Thằng Guest quả là một đứa công tử bột, nhưng ở St Ogg‘s này thì có ai hơn nó được, nó muốn gì là được nấy. Nếu người khác mà làm vậy, người ta lại bảo là đồ điên.
Lúc nhận thấy Stephen chẳng mua một món gì ở quầy của Maggie, Lucy nói khẽ như hờn dỗi:
- Coi kìa, Maggie sắp bán hết cả rồi, anh lại mua một món đi. Có một vài món làm ấm cổ tay... lại mua đi.
- Không đâu. Những thứ đó chỉ dành cho những kẻ giàu tưởng tượng thôi, sống giữa thời tiết ấm áp này mà họ cứ tưởng như đang ở vùng băng giá Caucase Bất cứ làm gì, anh cũng phải có lý lẽ vững chắc trước đã. Em nên tìm Philip mời mua. Ủa, sao không thấy anh chàng đâu cả.
- Anh ấy không thích tới chỗ đông người mặc dầu em đã cố mời. Anh ấy nói, bất cứ món gì của gian hàng em mà bị người ta chê là anh ấy muốn mua hết cả Nhưng mà... anh lại mua một món gì chỗ Maggie đi chớ.
- Không, không... cô ta lại có khách... à, chính ông Wakem.
Lucy vội quay đầu lại với ánh mắt nửa lo âu nửa vui mừng, không biết Maggie sẽ đối xử ra sao với một người mà nàng không biết nên thương hay ghét. Nhưng rồi Lucy đả yên tâm ngay khi nhận thấy Waxem đã khéo léo mở lời bắt chuyện ngay về những món hàng từ thiện, và tỏ ra chú ý tới việc mua một ít, thỉnh thoảng lại còn cười hòa dịu với Maggie. Ông cũng không làm cho Magggie phải nói nhiều vì đã nhận ra da mặt nàng tái xanh và người hơi run rẩy.
Stephen nói khẽ với Lucy:
- Lạ chưa, ông Wakem mà lại tỏ ra niềm nở với chị họ của em! Có phải là do lòng trắc ẩn không? Em có nói chuyện hai gia đình xích mích với nhau mà.
- Ồ, rồi đâu cũng vào đó, chẳng có gì quan trọng đâu.
Quá hài lòng nên Lucy không mấy cẩn trọng trong lời tiết lộ với vẻ gần như nhấn mạnh. Nhưng dường như Stephen chẳng mấy chú tâm đến vấn đề đó, và trong khi có một vài khách hàng phụ nữ đang đi tới, anh chàng lặng lẽ bước lần về phía quầy hàng của Maggie, tay mò mẫm một vài món rẻ tiền, và đứng cách xa một khoảng đợi ông Wakem trả tiền xong.
Anh chàng nghe ông Wakem nói:
- Con tôi cũng tới đây nhưng chẳng biết cậu ta biến mất chỗ nào, vậy là tôi phải lãnh lấy phần hãnh diện này. Theo tôi thì cô nên trách cậu ta về cái thói hư không bỏ được đó.
Maggie chỉ cười và cúi đầu chào, chẳng biết nói gì Ông Wakem vừa quay đi thì nàng cũng vừa nhìn thấy Stephen, và gật đầu chào. Lúc đếm tiền, nàng cố kéo dài thời gian vì biết Stephen còn đứng đó. Nàng cố tránh ngước mắt lên. Từ nãy tới giờ, nàng đã hết sức hân-hoan khi thấy Stephen bám dính Lucy và không tới chỗ nàng. Buổi sáng, cả hai đã gặp nhau và chỉ chào qua hờ hững, mỗi người đều mừng thầm là đã dễ dàng coi nhau như xa cách, cũng giống như một con bịnh bỗng nhiên lành mạnh lại hoàn toàn mà khỏi phải dùng tới một thứ thuốc tê nào cả cho những vết thương nhức buốt dịu tan đi. Vậy mà trong những ngày cuối cùng vừa qua, họ đã cho rằng chẳng có thứ thuốc gì chữa nỗi cơn đau đó, chỉ mong những biến cố bên ngoài xảy tới để chia cách họ ra, hầu cho chính họ khỏi phải bận tâm tự chinh phục lấy.
Stephen di chuyển chậm chạp từng bước một, dường như đang bị một bàn tay vô hình nào kéo lôi đi ngoài ý muốn của mình. Cuối cùng, anh chàng cũng đã lần mò tới một chỗ khuất cạnh Maggie trong khi nàng vẫn tiếp tục đếm tiền cho tới khi giựt mình vì một giọng nói dịu dàng nho nhỏ chợt lọt vào tai:
- Em có mệt lắm không? Có cần anh đem trái cây hay nước ngọt tới không?
Những âm tiết bất ngờ khiến nàng run bần bật như một sợi dây đàn bị búng mạnh sát bên tai.
— Ồ, không. Cám ơn.
Nàng chỉ hơi ngẩng đầu lên và nói nhỏ như gió thoảng.
Giọng Stephen càng tha thiết:
- Mặt em đã tái xanh rồi. Chắc chắn là mệt mỏi lắm. Để anh lấy thức giải khát.
- Không, tôi không uống nổi đâu.
- Bộ giận anh sao? Anh có làm gì đâu? Ngẩng mặt lên đi.
- Chúa ơi, xin anh đi chỗ khác.
Vừa nói, Maggie vừa bối rối nhìn lên, ánh mắt chuyền mau từ chỗ Stephen tới góc phòng đối diện, nơi có dàn nhạc và đang bị che khuất một nửa bởi các nếp xếp của một tấm màn xanh cũ kỹ. Stephen vội vàng nhìn theo hướng mắt của Maggie. Philip đang ngồi đó, nơi có thể vừa không lộ diện quá rõ ràng lại vừa nhìn thẳng được tới chỗ Maggie ngồi.
Một ý nghĩ mới mẻ vội vã thành hình trong óc Stephen. Qua thái độ ân cần của ông Wakem với Maggie và câu trả lời của Lucy về việc «đâu vào đó» giữa hai nhà, Stephen hiểu ngay rằng giữa Maggie và Philip đã có những giao tiếp vượt ra ngoài khuôn khổ của tuổi thơ mà chàng từng nghe nói tới. Tự nhiên, như bị đầy bắn đi bởi một xung lực nào đó, Stephen bước mau về phía Philip, ngồi xuống ở ghế sau, một tay đặt lên vai Philip:
- Đang tìm nét để họa chân dung hay muốn vẽ bệ cửa sổ bằng đá kia, Philip? Thánh Georges ơi! Ơ cái hốc tối này thì quan sát tiện lợi biết chừng nào!
Philip cộc lốc:
- Chỉ nghiên cứu sắc diện thôi.
- Sao? Của cô Tulliver hả? Tuyệt dịu! Trông như một nàng công chúa từ trên cao rơi xuống ngồi ở quầy hàng. Em họ của cô ấy bảo tôi tới mang cho cô ấy một ít thức giải lao, nhưng tôi lại bị người ta cự tuyệt như thường lệ. Chắc chúng tôi sinh ra để thù nghịch nhau. Rất ít khi tôi có dịp được phục vụ cô ấy.
Philip bừng giận:
- Đừng đạo đức giả!
- Cái gì! Có phải tại con người tôi dễ làm vui lòng tất cả không? Điều đó cũng đúng, nhưng ở đây lại có một động lực phá rối mạnh hơn.
Philip đứng phắt lên:
- Vậy thì tôi đi.
- Tôi đi với... để thở được thoải mái hơn, ở đây ngột ngạt quá.
Hai ngươi cùng đi xuống thang lầu, chẳng ai nói với ai.
Philip đi thẳng ra sân trong khi Stephen dừng lại, nói vói theo:
- Tạm biệt nghe! Tôi phải vào trong này.
Và anh chàng đi dài theo hành lang, tới một trong các phòng cuối dãy ngôi nhà, dùng làm thư viện cho thành phố. Cả phòng đều trống rỗng và chẳng có gì thích hợp hơn với một người đang mang tâm sự nặng nề. Stephen ném mũ lên bàn, ngồi vắt vẻo trên một chiếc ghế và nhìn sững vào bức tường màu gạch với ánh mắt rực cháy như đang sắp sửa giết chết Python (l).Tâm tính thoát nguồn từ cuộc chiến ở nội tâm thường thường đều giống như tật xấu, mọi nhận định đều vực ra ngoài lý lẽ mà chỉ dựa trên hành động. Như vậy, hiển nhiên Stephen không phải anh chàng đạo đức giả - có đủ mưu mô để nhị hóa con người mình hầu đạt tới những gì mà lòng ích kỷ kêu gào tuy nhiên, những diễn biến giữa giòng hào hiệp và sự che giấu cảm tình có tính toán chính là lý do hộ trợ cho lời tố giác của Philip.
Trong khi đó, Maggie vẫn ngồi yên một chỗ, buốt lạnh và run rẩy, với tất cả đau xót cứ muốn làm cho nước mắt trào ra. Phải chăng, kiếp sống cứ mãi thế này đây? - cứ luôn luôn mang tới những đầu mối mới cho trận chiến nội tâm? Quanh nàng, những tiếng cười, giọng nói đều hoàn toàn vô tư; nàng ước mong đầu óc mình cũng sẽ được mở nguồn để hòa nhập vào dòng suối dễ dãi kia.
Chính ngay lúc đó, bác sĩ Kenn - người tới trể nhứt - đang đi giữa đại sảnh với hai tay chắp phía sau lưng, chợt nhìn sửng vào Maggie và nhận ra ngay những nét đau xót hiện rõ trên khuôn mặt mỹ miều. Nàng ngồi gần như bất động, bởi vì lúc đó khách hàng đã bắt đầu thưa thớt, và quày hàng của nàng hoàn toàn trống vắng. Dáng vẻ thần thờ và đau khổ của nàng đã là một tương phản rõ rệt nhứt đối những đồng bạn đang vui cười, liến thoắng chung quanh.
Bác sĩ Kenn dừng sửng lại. Khuôn mặt kiều diễm có phần khác lạ của Maggie đã từng làm cho ông chú ý lúc ở nhà thờ, và sau đó, được giới thiệu trong một dịp tới nhà ông Deane để bàn chuyện làm ăn, nhưng ông chưa hề nói với nàng hơn vài tiếng chào hỏi thông thường. Bây giờ, ông đi thẳng tới, và Maggie thấy có bóng người đi lại vội vàng đứng lên. Tự nhiên nàng cảm thấy nhẹ người với cảm giác khi nhận ra bác sĩ Kenn đang nhìn mình: một khuôn mặt bình thường, đứng tuổi, nửa trang nghiêm nửa ân cần. Đó là khuôn mặt của một người đứng vững giữa dòng đời, nhưng vẫn tìm kiếm những kẻ bất hạnh dang bị sóng đời xô đẩy để cứu giúp. Hình ảnh đó khiến Maggie xúc động và ghi nhớ mãi về sau coi như một lời hứa hẹn của cứu rỗi.
Những người trọng tuổi, đã sống qua những cơn xúc động mãnh liệt nhứt trong đời nhưng ký ức vẫn chưa bị nhòa tan để đi tới chỗ trầm tư mặc tưỏng thường có thể giữ vai trò của một nhà truyền giáo, tự coi mình như một nơi trú ẩn và tế độ cho những kẻ quá sớm làm nạn nhân của tuyệt vọng. Phần đông chúng ta, vào một thời kỳ nào trong tuổi hoa niên, cũng mong ước được tiếp đón một nhà tu hành thuộc hạng đó, dầu có đạo hay ngoại đạo, để vượt thoát qua bao nhiêu chướng ngại cũng như Maggie đang ở vào năm mười chín.
Bác sĩ Kenn dịu dàng:
- Công việc chắc nặng nhọc lắm, phải không cô Tulliver?
- Thưa, trái lại là khác.
Maggie chỉ nói có thế vì không quen nói ngược lại những sự kiện hiển nhiên.
Chút nữa đây, tôi sẽ cho bà Kenn biết là cô bán hàng chạy mau hơn ai hết, và bà ấy sẽ phải cám ơn cô.
- Ồ, cháu có làm gì đâu, khách hàng tới tấp nập mua áo thụng và áo chẽn thêu, chỉ có vậy thôi. Cháu nghĩ là chắc mấy cô kia còn bán được nhiều hơn cháu.
Bác sĩ Kenn mỉm cười:
- Chắc tôi phải mời cô tới tham dự luôn vào các buổi hội hè chung trong thị xã, cô có hứa không? Lâu nay cô cứ sống xa cách với chúng tôi.
- Thưa, cháu bận dạy học tại một trường, và sắp sửa phải đi dạy ở một nơi khác.
- Vậy à! Tôi vẫn mong cô ở lại với bạn bè của cô, họ ở cả gần đây mà.
- Thưa... cháu phải đi.
Maggie nói gần như nhứt quyết và nhìn bác sĩ Kenn với ánh mắt đầy tín nhiệm, như vừa kể xong tâm sự của mình trong ba tiếng đó. Đó là một trong những lúc bất ngờ mà người ta nói thật cả lòng mình, dầu chỉ là trong một cuộc gặp gỡ nhứt thời -hoặc trên một quãng đường ngắn ngủi - và đôi khi vào một dịp nghỉ chân nơi bóng mát ven đường. Lúc nào cũng vậy, ta vẫn có thể bất chợt tin tưởng ở một lời nói hay một ánh mắt của người xa lạ để cảm thấy thấm thìa mối tình người.
Chính tai và mắt của bác sĩ Kenn đã mang đầy đủ dấu hiệu của tình người đó nên Maggie đã không một chút ngần ngại nói với ông.
- Tôi đã hiểu. Cô nghĩ rằng một khi đã đi là mọi việc đều tốt đẹp. Nhưng tôi vẫn hy vọng là chúng ta sẽ còn gặp nhau, tôi sẽ cố hiểu rõ cô hơn và sẵn sàng giúp cô bất cứ việc gì.
Ông đưa tay và dịu dàng siết lấy bàn tay nàng trước khi quay đi với ý nghĩ:
«Tội nghiệp. Con bé đang mang tâm bịnh. Trông chẳng khác gì một trong những hồng nhan bạc mệnh. Trong đôi mắt xinh đẹp đó, có một cái gì chân thật đến lạ kỳ».
Kể cũng đáng ngạc nhiên là Maggie - mặc dầu không mấy vẹn toàn về tài đức nhưng vẫn luôn bồng bột như ngày còn bé đòi làm nữ hoàng của đoàn du mục - lại chẳng thấy phấn khởi gì giữa lúc bao nhiêu cái nhìn và nụ cười ở chung quanh đều dâng hiến cho nàng. Đứng trước đài gương lớn của Lucky, với toàn thân hiện rõ ra, nàng cũng cảm nhận được mình rất đẹp. Nàng mỉm cười với bóng mình trong gương và bỗng quên đi mọi việc.
Nếu tình trạng tâm tưởng đó kéo dài, chắc hẳn là nàng sẽ lựa chọn Stephen Guest, khiến chàng ta phải quì dưới chân mình, dâng trọn cuộc sống ngưỡng mộ nàng và sẵn sàng tuân theo từng lịnh một.
Thế nhưng, có nhiều thứ còn mạnh hơn cả lòng cao ngạo - sự say mê tình cảm và một chuỗi dài kỷ niệm đã in sâu, cùng tình yêu và lòng thương cảm. Chính vì thế mà lòng cao ngạo chẳng mấy lúc đã bị dòng suối đó cuốn hút đi tất cả sức mạnh tột đỉnh của nó, giữa những biến diễn trước mắt và những xao xuyến nội tâm dồn dập suốt tuần qua.
Philip đã chẳng nói gì với nàng về việc đã tháo gỡ xong một chướng ngại giữa hai người - chàng không muốn tự mình nói ra điều đó với Maggie. Nhưng chàng đã thuật lại tất cả với Lucy, với hy vọng là sau khi đã được Lucy nói rõ hết ra, Maggie sẽ biểu tỏ một dấu hiệu nào đó có thể đưa chàng và nàng đến gần nhau hơn trong mục đích tạo hạnh phúc cho nàng. Cuộc chiến nội tâm sẽ nỗ bùng ác liệt khiến Maggie gần như lặng người đi, khi Lucy, mặt mày sáng rở như một thiên thần, kể lại một hơi dài câu chuyện đã xảy ra lại còn cho biết là mình hết sức ngạc nhiên và sung sướng đến gần bật khóc vì nghĩ rằng giấc mộng của thân phụ Maggie sẽ hoàn thành trong nay mai, Lucy cũng sẽ không quên bảo là công khó của Tom cũng sắp được đền bù, bởi vì vấn đề mua lại nhà máy xay chẳng còn bao xa nữa. Nhưng bao nhiêu việc liên quan tới hội chợ từ thiện đã khiến nàng quá bận rộn luôn trong mấy ngày qua, thành thử nàng chưa có dịp nào cho Maggie hay Philip cũng đã tới nhà một đôi lần nhưng Maggie không có dịp nào nói chuyện riêng nên cứ tiếp tục tự chiến đấu một cách cô đơn với lòng mình.
Mãi cho tới lúc hội chợ bế mạc và hai chị em lại trở về nhà, Lucy mới nói:
- Chị nên hủy bỏ dự tính tới nhà cô Moss đi. Viết cho cô là chị không đi được vì em yêu cầu chị ở lại, em sẽ cho người mang thơ đi. Chắc cô Moss không buồn đâu, thỉnh thoảng chị lại tới thăm cũng được mà. Thật tình em không muốn chị đi đâu cả.
- Phải đi chớ, cưng. Không bỏ được đâu. Vã lại còn quá ít thời giờ tới 25 tháng Sáu này là chị phải tới nhận nhiệm vụ mới rồi.
- Maggie!
Lucy kêu lên, mặt tái nhợt vì ngạc nhiên.
Maggie phải cố gắng lắm mới nói nổi:
- Chị chưa nói với em chuyện đó vì em quá bận. Cách nay ít lâu, chị có viết thư cho cô Firnish, người dạy mình lúc nhỏ, để nhờ cô ấy tìm cho một chỗ làm vừa với khả năng. Hôm rồi, cô Firnish trả lời, cho biết là chị có thể tới để dạy ba đứa học trò mồ côi của cô trong thời gian chúng nghỉ hè ở miên biển. Đi cũng là dịp để xem chị có đủ khả năng làm giáo viên thực thụ không. Hôm qua, chị đã viết trả lời ưng thuận điều kiện đó rồi.
Lucy im lặng một lúc lâu rồi nói giọng oán trách:
- Maggie, tại sao lại ác với em như vậy... không nói gì với em... mà thản nhiên đi kiếm việc làm... rồi bây giờ...
Nàng dừng lại một lúc rồi ngập ngừng:
- … Còn Philip nữa? Em cứ tưởng là mọi việc sẽ diễn ra tốt đẹp. Ô. Maggie... tại sao? Cứ bỏ chỗ đó đi. Để em viết thơ xin lỗi cho. Tới lúc này, chị và anh Philip sẽ không còn rời nhau được nữa.
Giọng Maggie nghe như tiếng thở dài:
- Không đâu em! Còn anh Tom nữa, nếu chị thành hôn với Philip, anh ấy sẽ nghĩ là chị đã dứt tình ruột thịt rồi. Chị biết rõ lắm, không ai có thể lay chuyển anh Tom được.,, dầu có được cũng phải khá lâu... trừ phi có một chuyện gì xảy ra khiến anh ấy mềm lòng.
- Em nói với anh Torn, anh ấy sẽ trở về nội tuần này. Hơn nữa, chuyện được mua lại nhà máy xay chắc chắn sẽ làm anh ấy xiêu lòng. Em cũng sẽ nói nhiều về lòng tốt của Philip, thế nào anh Tom cũng nghe em, anh ấy luôn luôn chiều em.
Maggie thiểu não:
- Dầu sao chị cũng phải đi. Cần phải để thời gian trôi qua một ít lâu. Đừng bắt buộc chị phải ở lại, Lucy.
Lucy lặng thinh luôn nhiều phút, quay mặt đi, đăm chiêu suy nghĩ. Thình lình, nàng quỳ thụp xuống, ôm hai gối của Maggie, mặt ngẩng lên trịnh trọng van nài:
- Maggie, có phải chị không yêu anh Philip lắm nên chẳng muốn thành hôn với anh ấy? Nói cho em biết đi hãy tin em.
Maggie siết chặt hai bàn tay của cô em họ một lúc lâu trong khi bàn tay nàng lạnh cóng. Nhưng tới lúc nói, giọng nàng lại bình tĩnh và gãy gọn:
- Lucy, nếu phải lấy chồng, chị sẽ chọn anh Philip. Đó là điều tốt nhứt và cao quý nhứt đối với chị... tạo hạnh phúc cho anh ấy. Anh ấy yêu chị trước. Không một ai có thể để mất anh Tom vĩnh viễn. Chị phải đi xa và chỉ còn biết là chờ đợi xem sao. Em đừng nhắc lại chuyện này nữa, chị van em.
Lucy đành nghe theo, cuối cùng nàng nói như chẳng có gì đã xảy ra:
- Được rồi, nhưng ít ra ngày mai chị cũng phải dự dạ vũ với em ở Park House để ngắm ánh sáng và nghe nhạc trước khi đi. A! Tới giờ dùng trà rồi.
Chú thích:
(1) Python: tên một con rắn khổng lồ bị thần Apollon giết.
Dòng Sông Tuổi Dại Dòng Sông Tuổi Dại - George Eliot Dòng Sông Tuổi Dại