Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Tác giả: Higashino Keigo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Phương Nam
Biên tập: Chung Nguyễn
Upload bìa: Chung Nguyễn
Số chương: 44
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1022 / 423
Cập nhật: 2019-11-10 14:19:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5.8 Cầu Nguyện Từ Trên Trời Cao
arumi hắt xì hơi một cái rõ to ngay khi vừa tỉnh giấc. Thấy lạnh nơi sống lưng, cô bèn kéo tấm chăn mỏng lên tận vai. Điều hoà đang để lạnh quá. Tối qua trời nóng nên cô để nhiệt độ hơi thấp, trước lúc ngủ lại quên không tăng lên. Ở đầu giường, cuốn sách đọc dở nằm lăn lóc, chiếc đèn bàn vẫn đang bật.
Đồng hồ báo thức chỉ chưa tới bảy giờ. Cô đặt chuông lúc bảy giờ nhưng chẳng mấy khi nghe thấy tiếng chuông. Bởi cô luôn tỉnh dậy trước giờ đó và tắt chuông.
Cô với tay ra tắt chuông, theo đà ra khỏi giường luôn. Ánh nắng mùa hè xuyên qua khe rèm. Hôm nay có vẻ trời vẫn nóng.
Cô đi vệ sinh rồi rửa mặt. Đứng trước tấm gương lớn, cô nhìn gương mặt phản chiếu trong đó và không khỏi giật mình. Chẳng hiểu sao cô có cảm giác như hồi đôi mươi. Nhưng dĩ nhiên trong gương là hình ảnh người phụ nữ năm mươi mốt tuổi.
Vừa nhìn gương, Harumi vừa nghiêng đầu thắc mắc. Khi nghĩ không biết sao mình lại có cảm giác ấy, cô nhận ra chắc là tại giấc mơ. Cô không nhớ chi tiết, chỉ nhớ mang máng đó là giấc mơ về thời son trẻ. Giám đốc Minaduki của trại trẻ Marumitsu hình như cũng xuất hiện.
Cô đoán được phần nào nguyên nhân mình mơ thấy vậy nên không ngạc nhiên lắm. Ngược lại, cô buồn vì không nhớ được chi tiết giấc mơ.
Ngắm gương mặt mình trong gương, Harumi gật đầu một cái. Chẳng thể làm gì với làn da bắt đầu chảy xệ và có nếp nhăn kia. Đó là minh chứng của việc cô đã sống hết mình nên chẳng việc gì phải xấu hổ.
Rửa mặt xong, trong lúc trang điểm, Harumi kiểm tra các thông tin bằng máy tính bảng, sau đó ăn sáng luôn. Tối qua cô đã mua sắn bánh sandwich và nước ép rau. Cô không nhớ lần cuối tự nấu ăn là khi nào. Hầu như tối nào cô cũng đi ăn với khách.
Chuẩn bị xong, cô ra khỏi nhà vào giờ như thường lệ. Cô lên chiếc xe hybrid nhỏ tiện dụng sản xuất trong nước. Cô đã chán những chiếc xe ngoại nhập cao cấp chỉ được cái to xác. Cô tự lái xe, lúc tới Roppongi là hơn tám rưỡi.
Cô đỗ xe dưới hầm toà nhà mười tầng nơi công ty cô đặt văn phòng và đi về phía cửa vào. Đúng lúc đó.
"Giám đốc, thưa giám đốc Muto." Có tiếng đàn ông gọi cô.
Cô nhìn quanh và trông thấy người đàn ông to béo mặc áo phông có cổ màu xám đang bước vội tới. Cô đã nhìn thấy khuôn mặt này đâu đó rồi nhưng hiện không thể nhớ ra.
"Giám đốc Muto, xin cô giúp cho. Chuyện về 'Sweets Pavilion', mong cô xem xét lại."
"Sweets? À..." Harumi nhớ ra. Ông này là chủ tiệm bánh màn thầu Nhật Bản.
"Chỉ một tháng thôi. Xin cô hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa, một tháng thôi. Nhất định tôi sẽ vực dậy cho cô xem." Ông chủ tiệm cúi gập người. Lớp tóc mỏng dính bết trên da đầu. Hình dáng ấy khiến cô liên tưởng tới loại bánh màn thầu hạt dẻ của tiệm ông ta.
"Ông quên rồi sao? Hợp đồng đã ghi rõ, nếu hai tháng liên tiếp đều xếp ở vị trí cuối theo bầu chọn của khách hàng thì có thể tiệm sẽ phải dọn đi."
"Tôi biết. Tôi biết nên mới xin cô giúp. Xin cô hãy đợi tôi một tháng nữa."
"Không được. Đã có cửa hàng khác thế chỗ rồi." Harumi bước đi.
"Xin cô làm ơn." Ông chủ tiệm bánh không bỏ cuộc. "Nhất định tôi sẽ cho cô thấy kết quả. Tôi có đủ tự tin. Chỉ xin cô cho tôi cơ hội. Nếu rút khỏi đây thì tiệm của tôi sẽ không sống được. Xin cô cho tôi một cơ hội nữa."
Nghe thấy tiếng ồn ào, bảo vệ liền chạy tới. "Có chuyện gì vậy?"
"Ông này là người ngoài. Dẫn ông ta đi đi."
Sắc mặt người bảo vệ thay đổi. "Tôi hiểu rồi."
"Khoan đã. Tôi không phải người ngoài. Tôi là bên liên quan. Thưa giám đốc. Giám đốc Muto."
Harumi đi về phía thang máy trong lúc ông chủ tiệm bánh màn thầu vẫn la hét.
Tầng năm và tầng sau của toà nhà là văn phòng của Công ty cổ phần Little Dog. Chín năm trước, văn phòng chuyển từ Shinjuku sang đây.
Phòng giám đốc ở tầng sáu. Đến công ty, Harumi mở máy tính. Cô xác nhận và sắp xếp thông tin lại lần nữa. Có rất nhiều thư đến nhưng phần lớn là thư tào lao khiến cô ngán ngẩm. Bộ lọc đã lọc bớt thư rác đi rồi nhưng vẫn có những bức thư chẳng có nội dung gì.
Cô trả lời xong vài bức thư thì đã hơn chín giờ. Cô nhấc điện thoại nội bộ lên, nhấn một phím tắt. Điện thoại lập tức được kết nối.
"Chào chị." Đầu dây bên kia là giọng giám đốc điều hành Sotojima.
"Anh sang chỗ tôi một chút được không?"
"Vâng."
Khoảng một phút sau Sotojima xuất hiện. Anh ta mặc áo sơ mi cộc tay. Máy lạnh ở công ty vẫn để nấc yếu như năm ngoái.
Harumi kể lại chuyện xảy ra ở bãi đỗ xe. Sotojima cười nhăn nhó.
"Ông già đó hả. Tôi có nghe từ nhân viên phụ trách là ông ta cứ khóc lóc van nài. Nhưng ai ngờ ông ta dám gặp trực tiếp giám đốc để xin chứ."
"Nghĩa là sao? Anh bảo đã giải thích thấu đáo để ông ta hiểu rồi cơ mà."
"Đã giải thích rồi nhưng tiệm bánh đó vẫn không chịu. Nghe nói lượng khách bên cửa hàng chính giảm, tình hình khá là bi đát."
"Chuyện đó có nói với chúng ta thì... Chúng ta cũng vì công việc thôi."
"Giám đốc nói đúng. Tôi nghĩ mình không cần phải bận tâm đâu." Sotojima nói với giọng ráo hoảnh.
Hai năm trước, khi một trung tâm thương mại lớn bên bờ vịnh tiến hành cải tạo, công ty Harumi nhận được một lời đề nghị. Nội dung là tận dụng hơn nữa hội trường tổ chức sự kiện. Hội trường này dự định dùng để tổ chức các buổi hoà nhạc nhỏ nhưng có vẻ không được sử dụng hiệu quả lắm.
Công ty Harumi nhanh chóng bắt tay vào điều tra và phân tích. Kết luận cuối cùng được đưa ra là sẽ làm một "Thánh đường bánh kẹo" tại đó. Các cửa hàng bánh kẹo và cà phê nằm rải rác trong trung tâm thương mại sẽ dồn hết lại đây. Không chỉ vậy, công ty sẽ liên lạc và mới các cửa hàng bánh kẹo khác trên nước Nhật tới. Thế là "Sweets Pavilion" ra đời. Luôn có trên ba mươi cửa hàng góp mặt tại đây.
Truyền hình và các tạp chí phụ nữ cũng góp phần giúp kế hoạch này thành công rực rỡ. Cửa hàng nào được đánh giá cao tại đây chắc chắn sẽ tăng được doanh thu bên cửa hàng chính.
Tuy vậy vẫn không thể lơ là. Làm mãi một việc sẽ khiến khách hàng mau chán. Quan trọng nhất là phải tăng được số khách hàng quay lại lần hai. Để làm được điều đó, bắt buộc phải thay thế định kỳ các gian hàng. Việc bỏ phiếu đánh giá được áp dụng. Khách hàng bỏ phiếu, kết quả sẽ được thông báo cho những gian hàng bị đánh giá thấp. Có khả năng gian hàng đó sẽ buộc phải dọn đi. Do vậy mỗi gian hàng đều phải nỗ lực hết mình qua từng tháng. Nói cách khác, tất cả các gian hàng còn lại đều là đối thủ của mình.
Tiệm bánh màn thầu Nhật Bản ban nãy là một tiệm bánh địa phương. Khi bắt đầu kế hoạch, vì muốn giữ gìn bản sắc địa phương, công ty Harumi đã liên hệ với tiệm. Tiệm vui vẻ nhận lời. Có điều, nếu chỉ có mỗi loại bánh màn thầu hạt dẻ chân phương kia là bán chạy thì tình hình khá khó khăn. Đợt bỏ phiếu vừa rồi tiệm bị xếp hạng cuối. Cứ tình hình này thì sẽ không thể làm gương cho những tiệm khác. Kinh doanh tàn khốc ở chỗ là không thể vì cái tình.
"À thế vụ hoạt hình 3D sao rồi?" Harumi hỏi. "Mức độ ứng dụng thế nào?"
Sotojima nhăn mặt.
"Tôi đã xem bản thử nhưng về mặt kỹ thuật thì chưa tới. Màn hình điện thoại thông minh nhỏ nên khá là khó nhìn. Sắp tới sẽ làm bản cải tiến nên chị đợi lúc đó rồi xem cả thể nhé?"
"Được rồi. Không sao đâu, tôi chỉ tò mò chút thôi." Harumi mỉm cười. "Cảm ơn anh. Tôi hỏi xong rồi. Anh có chuyện gì cần hỏi không?"
"Tôi không. Chuyện quan trọng tôi đã viết trong email rồi. Nhưng có chuyện này." Sotojima nhìn Harumi đầy ẩn ý. "Chuyện về trại trẻ mồ côi."
"Đó là việc riêng của tôi. Không liên quan gì đến công ty cả."
"Tôi biết. Tại tôi là người trong công ty. Nhưng có vẻ người ngoài không nghĩ vậy đâu."
"Có chuyện gì à?"
Miệng Sotojima hơi nhếch lên. "Nghe nói có điện thoại gọi tới, hỏi là công ty định làm gì với trại trẻ Marumitsu."
Harumi nhăn mặt, gãi chỗ tóc mái mới mọc. "Chết dở. Sao lại vậy nhỉ?"
"Giám đốc nổi bật lắm. Dù giám đốc có định làm một việc bình thường thì nhìn cũng không bình thường đâu. Xin giám đốc hãy nhớ điều này."
"Lời mỉa mai đó là sao?"
"Không phải là mỉa mai. Tôi đang nói sự thật." Giọng Sotojima tỉnh bơ.
"Tôi hiểu rồi. Vậy thôi nhé."
Sotojima nói xin phép rồi ra khỏi phòng.
Harumi đứng dậy, đi ra phía cửa sổ. Văn phòng ở tầng sáu nên không thể gọi là cao. Mục đích là để cô không quá tự tin. Với lại, khi nhìn ra bên ngoài như thế này, cô thực sự có cảm giác là mình đã tới được nơi cần tới.
Bất giác, cô nhớ lại khoảng thời gian hai mươi năm qua. Một lần nữa, cô thấm thía rằng bắt kịp thời đại là điều cực kỳ quan trọng trong kinh doanh. Đôi khi việc đó có thể biến thiên đường thành địa ngục và ngược lại.
Tháng Ba năm 1990, để xoa dịu cơn sốt bất động sản, Bộ Tài chính khi đó đã chỉ đạo các tổ chức tài chính thắt chặt việc cho vay. Cụ thể là quy định về hạn mức. Giá đất tăng cao tới mức phải cần đến một biện pháp như vậy. Dân làm công ăn lương bình thường đều từ bỏ giấc mơ có một căn nhà riêng.
Tuy nhiên, những người như Harumi hoài nghi hiệu quả của biện pháp kiểu này trong việc kìm hãm giá đất tăng. Ngay cả các phương tiện truyền thông đại chúng cũng bình luận là "chỉ như muối bỏ biển". Thực tế thì giá đất đã không giảm nhanh chóng.
Nhưng quy định về hạn mức đã gây thiệt hại cho nền kinh tế Nhật Bản chẳng khác gì một cú thúc vào mạng sườn.
Đầu tiên là chỉ số Nikkei sụt giảm. Cộng thêm việc Iraq tấn công Kuwait vào tháng Tám khiến giá dầu thô tăng mạnh cũng góp phần đẩy lùi nền kinh tế.
Từ đó trở đi, giá đất bắt đầu lao dốc.
Nhưng trong thiên hạ vẫn tồn tại những ảo tưởng về đất đai. Nhiều người tin hiện tượng này chỉ là nhất thời, rồi giá đất sẽ lên trở lại. Phải đến hết năm 1992, họ mới thực sự cảm nhận được cuộc vui đã tàn.
Tuy nhiên, vì Harumi coi bức thư của tiệm tạp hoá Namiya là lời tiên tri nên cô biết thời kiếm lời từ giao dịch bất động sản đã hết. Tất cả số bất động sản cô mua để đầu tư đều được bán hết trước năm 1989. Cả chứng khoán và thẻ hội viên sân golf cũng vậy. Cô là bên thắng cuộc trong trò "rút bài". Nhờ đó, cô kiếm được vài trăm triệu yên trong thời kỳ mà sau được gọi là thời kỳ bong bóng.
Khi thiên hạ cuối cùng cũng bừng tỉnh thì Harumi đã bắt đầu giương ăng-ten mới. Tiệm tạp hoá Namiya đã tiên đoán về sự phổ cập của mạng lưới thông tin thông qua máy tính và điện thoại di động. Như thể minh chứng cho điều đó, điện thoại di động trở thành một vật dụng thiết thực, máy tính cũng xuất hiện ở các gia đình. Nếu vậy thì nhất thiết phải tận dụng làn sóng này.
Trong lúc tiếp cận với mạng máy tính, Harumi ước đoán trong tương lai, thế giới trong mơ này sẽ còn mở rộng. Vì vậy, cô say mê học tập và thu thập thông tin.
Năm 1995, khi mạng Internet bắt đầu phổ cập, Harumi tuyển một số sinh viên tốt nghiệp khoa Công nghệ thông tin vào làm. Cô giao cho mỗi người một máy tính và bắt họ suy nghĩ xem có thể làm gì bằng mạng Internet. Suốt cả ngày họ chỉ ngồi trước máy tính.
Năm tiếp theo, dự án liên quan đến mạng máy tính đầu tiên mà "Little Dog" triển khai là thiết kế trang web. Đầu tiên là để giới thiệu về chính công ty. Sự kiện này vừa được báo chí đưa tin đã lập tức có hiệu ứng tốt. Các doanh nghiệp và cá nhân dồn dập gọi tới để hỏi về thiết kế trang web. Thời bấy giờ không phải ai cũng có điều kiện tiếp cận Internet nhưng trong lúc tình hình kinh tế ảm đạm, ai cũng nóng lòng trông đợi một hình thức quảng cáo mới. Công ty liên tục nhận được đơn đặt hàng thiết kế trang web.
Suốt cả mấy năm sau đó, "Little Dog" kiếm bộn tiền cứ như chuyện đùa. Dự án quảng cáo, bán hàng, trò chơi điện tử sử dụng Internet... cái nào cũng xuôi chèo mát mái.
Sang tới năm 2000, Harmi tính tới việc triển khai một dự án mới. Đó là lập bộ phận tư vấn trong công ty. Việc này xuất phát từ lần một người quen của cô kinh doanh nhà hàng nhờ cô tư vấn. Nhà hàng đó đang gặp khó khăn vì doanh thu không tăng.
Haurmi có chứng chỉ nhà nước về thẩm định doanh nghiệp vừa và nhỏ. Cô giao cho một nhân viên phụ trách tiến hành kiểm định tình hình nhà hàng. Kết luận được đưa ra là chỉ quảng cáo thôi thì không đủ, cần phải cải thiện món ăn và kiến trúc nhà hàng theo một ý tưởng xuyên suốt.
Nhà hàng thành công rực rỡ sau khi cải tạo lại theo ý tưởng của công ty Harumi. Chỉ ba tháng sau khi mở lại, nhà hàng đã trở thành một nơi rất khó để đặt được chỗ.
Harumi tin rằng việc tư vấn sẽ đem lại lợi nhuận. Nhưng không được làm nửa vời. Chỉ phân tích nguyên nhân kinh doanh yếu kém thì ai cũng làm được. Muốn làm lâu dài thì phải có chính sách và đưa ra được kết quả. Harumi tuyển chọn những nhân sự xuất sắc từ bên ngoài. Có lúc công ty cô tham gia tích cực vào việc phát triển sản phẩm của khách hàng, có lúc lại đưa ra biện pháp cắt giảm nhân sự mạnh tay.
Bộ phận IT và bộ phận tư vấn trở thành hai trụ cột chính đưa "Công ty cổ phần Little Dog" phát triển lớn mạnh. Nhìn lại thì đúng là không thể tin được. Nhiều người nói rằng "Chị Muto quả là có tài nhìn xa trông rộng". Đúng là cô có chút tài ấy. Nhưng nếu không có bức thư của tiệm tạp hoá Namiya thì chắc mọi việc không suôn sẻ được như vậy. Do đó cô nghĩ một ngày nào đó phải trả ơn. Nếu chỉ bằng thực lực thì sẽ không có cô ngày hôm nay.
Nhắc đến chuyện trả ơn, cô cũng không thể quên trại trẻ Marumitsu.
Đầu năm nay, cô nghe được tin đồn trại trẻ có nguy cơ phải đóng cửa. Cô tìm hiểu thì biết đó là sự thật. Giám đốc Minaduki mất năm 2003, anh con cả vừa kinh doanh vận tải vừa duy trì trại trẻ nhưng công việc kinh doanh bị thua lỗ nên không thể hỗ trợ cho Marumitsu được nữa.
Harumi lập tức liên lạc với trại trẻ. Giám đốc hiện là anh con cả nhưng chỉ là trên danh nghĩa, người nắm quyền điều hành là phó giám đốc Kiriya. Harumi bảo với ông ta rằng cần gì cứ nói, thậm chí cô có thể góp vốn nếu cần thiết.
Song ông ta tỏ thái độ lưỡng lự. Ông ta còn nói một câu bàng quan rằng không muốn nhận giúp đỡ từ người khác.
Nghĩ nói nữa cũng vô ích, Harumi bèn tới nhà Minaduki. Cô hỏi có thể giao lại Marumitsu cho cô không. Nhưng kết quả chẳng có gì thay đổi. Cô chỉ nhận được câu trả lời vô vọng rằng trại trẻ đã giao cả cho Kiriya.
Harumi tìm hiểu về Marumitsu và biết được vài năm trở lại đây, số nhân viên chính thức của trại trẻ đã giảm xuống một nửa. Có rất nhiều nhân viên thời vụ được thuê với những chức danh khó hiểu. Đã vậy còn chẳng có dấu hiệu gì chứng tỏ những người đó có làm việc.
Harumi hiểu ra. Hòng lợi dụng cái chết của giám đốc Minaduki, một hành động bất chính nào đó, có thể là đòi tiền trợ cấp, đang diễn ra. Thủ phạm chắc chắn là ông Kiriya. Vì không muốn chuyện này bại lộ nên ông ta từ chối việc Harumi tham gia điều hành.
Vậy thì cô càng không thể bỏ qua. Cô phải làm gì đó. Cô nghĩ chỉ mình mới có thể cứu Marumitsu.
Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya - Higashino Keigo Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya