A mere friend will agree with you but a real friend will argue."

Russian Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Tony Parsons
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 991 / 27
Cập nhật: 2017-05-20 09:04:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Ba Mươi Chín
nh điên rồi,” Nigel Batty nói. “Anh định tự nguyện từ bỏ con mình sao? Anh cứ thế giao nộp nó cho vợ cũ của anh trong khi chúng ta có thể thắng được cô ta sao? Cô ta sẽ rất sung sướng về chuyện này - anh biết điều đó chứ?”
“Tôi không làm việc này vì cô ấy,” tôi nói. “Tôi làm việc này vì thằng bé.”
“Anh có biết bao nhiêu người đàn ông ao ước được ở vị trí của anh không? Anh có biết bao nhiêu người đàn ông tôi đã thấy trong cái văn phòng này - những người đàn ông trưởng thành khóc nức nở, Harry à - sẽ cho đi tất cả những gì mình có để được giữ con mình không? Những người sẽ cho đi hòn dái phải của mình? Còn anh cứ thế mà bỏ thằng bé đi.”
“Không, tôi không bỏ thằng bé đi. Tôi không đầu hàng. Nhưng tôi biết là nó thích được ở với Gina thế nào, cho dù nó cố gắng không tỏ ra thế vì nó nghĩ sẽ làm tôi tổn thương hay sẽ là phản bội hay gì gì đó. Và hoặc là họ sẽ lại gắn bó với nhau, hoặc cô ấy sẽ trở thành một người mà thằng bé chỉ được gặp vào cuối tuần. Tôi đã thấy việc đó bắt đầu xảy ra rồi.”
“Và đấy là lỗi của ai?”
“Tôi biết anh thất vọng, Nigel à. Nhưng chỉ là tôi đang nghĩ cho con trai tôi thôi.”
“Anh tưởng cô ta nghĩ tới thằng bé khi bỏ đi à? Anh tưởng cô ta nghĩ tới thằng bé khi ở trên taxi đi ra sân bay Heathrow chắc?”
“Tôi chẳng biết. Tôi chỉ nghĩ là một đứa trẻ cần cả cha cả mẹ. Ngay cả một đứa trẻ có cha mẹ ly dị. Nhất là một đứa trẻ có cha mẹ ly dị. Tôi chỉ đang cố làm hết sức để chuyện ấy xảy ra mà thôi.”
“Thế còn cái gã mà cô ta sống cùng thì sao? Cái gã Richard? Anh đâu biết gì về hắn ta. Anh sẵn lòng nộp con mình cho hắn sao?”
“Tôi không nộp Pat cho ai cả. Nó là con trai tôi và nó sẽ luôn luôn là con trai tôi. Tôi là cha nó và tôi sẽ luôn luôn là cha nó. Nhưng tôi phải giả định rằng Gina không phải người có gu đàn ông hoàn toàn tệ hại.”
“Có vẻ cô ta thích những gã mất trí, nếu anh định hỏi tôi. Anh biết chuyện gì sẽ xảy ra đúng không? Anh sẽ thành một trong những người cha cuối tuần ấy - ngồi ở Pizza Express trong một buổi chiều Chủ nhật, cố nghĩ ra cái gì đấy để nói với người lạ từng là con mình này.”
“Pat và tôi sẽ không bao giờ như thế.”
“Chưa chắc đâu.”
“Tôi không có ý rằng đây là điều tôi muốn. Nhưng anh không thấy sao? Chúng ta phá hỏng đời mình hết lần này đến lần khác và lúc nào cũng là con chúng ta gánh chịu. Chúng ta chuyển sang một mối quan hệ khác, luôn luôn phải bắt đầu lại, luôn luôn nghĩ rằng mình có thêm một cơ hội để làm cho đúng, và chỉ có những đứa trẻ từ tất cả những cuộc hôn nhân đổ vỡ này phải trả giá. Chúng - con trai tôi, hai cô con gái của anh, hàng triệu đứa như chúng - đang mang những vết thương sẽ không bao giờ lành. Chuyện này phải dừng lại.” Tôi bất lực nhún vai, biết rằng anh ta thấy tôi thật ghê tởm. “Tôi không biết, Nigel à. Tôi chỉ đang cố làm một người cha tốt.”
“Bằng cách từ bỏ con trai mình.”
“Tôi cảm giác như ít ra mình cũng phải làm được thế.”
“Ta sẽ làm thế này,” tôi nói với Pat, “con muốn để lại bao nhiêu đồ của con ở nhà mình cũng được. Phòng con sẽ luôn là phòng con. Sẽ không bao giờ có ai động vào đó cả. Và con có thể quay lại bất cứ lúc nào con muốn. Một ngày, một đêm, hay mãi mãi.”
“Mãi mãi?” Pat nói, tay dắt cái Bluebell ở bên cạnh tôi. Giọng nó rất nhỏ.
“Con sẽ sống với mẹ. Nhưng sẽ không có ai bắt con sống ở đó cả. Cả cha và mẹ sẽ chăm sóc con. Và cả cha lẫn mẹ đều muốn con được hạnh phúc.”
“Cha mẹ không cãi nhau nữa à?”
“Cha mẹ đang cố gắng thôi cãi nhau. Vì cả cha và mẹ đều yêu con rất nhiều và cha mẹ đều muốn điều tốt nhất cho con. Không phải ý cha là cha mẹ sẽ không bao giờ cãi nhau nữa. Nhưng cha mẹ đang cố gắng, được không?”
“Cha mẹ có yêu nhau lại không?”
“Không, con yêu ạ. Giai đoạn đó của đời cha mẹ chấm dứt rồi. Nhưng cha mẹ đều yêu con.”
“Bên nhà mẹ thì con sẽ ngủ ở đâu?”
“Mẹ đang sửa sang một phòng mới cho con. Và nó sẽ rất tuyệt - con có thể rải đồ chơi Chiến tranh giữa các vì sao ra khắp sàn nhà, bật tí nhạc hip hop lên, làm hàng xóm phát điên.”
“Và không ai được phép động vào phòng cũ của con ạ?”
“Không một ai.”
“Kể cả cha?”
“Kể cả cha.”
Giờ chúng tôi đã đến công viên. Con đường nhựa vòng vèo quanh hồ trải ra trước chúng tôi. Đây là nơi thằng bé từng rất thích đi chiếc Bluebell và phi nhanh đến mức đám thiên nga bay khỏi mặt nước khi chúng thấy thằng bé lao tới. Nhưng Pat chẳng tỏ ra là có ý định leo lên xe đạp.
“Con thích như bây giờ,” thằng bé nói, làm trái tim tôi như tan ra. “Con thích như thế này.”
“Cha cũng vậy,” tôi nói. “Cha thích làm bữa sáng cho con vào buổi sáng. Và cha thích nhìn thấy con bày bao nhiêu đồ chơi ra khắp sàn. Và cha thích những lúc chúng ta ăn đồ Tàu hay pizza và cùng nhau xem phim trên xô pha.
Và cùng nhau đến công viên. Cha thích tất cả những việc đó.”
“Con cũng thế. Con cũng thích.”
“Và chúng ta sẽ làm tất cả những việc đó, được không? Không ai có thể ngăn cản cha con mình. Những việc ấy sẽ không bao giờ ngừng lại. Đến tận khi con là một cậu con trai rất lớn muốn đi chơi với bạn và bỏ cha già lại một mình.”
“Chuyện đấy sẽ không bao giờ xảy ra.”
“Nhưng cố gắng nhé? Ý cha là về chuyện sống với mẹ. Vì mẹ yêu con rất nhiều, và cha biết là con cũng yêu mẹ. Thế là tốt. Cha mừng. Cha mừng là hai mẹ con yêu thương nhau. Và cho dù cha buồn vì phải nhìn con đi mất nhưng đây không phải là kết thúc của điều gì cả. Con có thể quay lại bất cứ lúc nào con muốn. Thế nên cố gắng vui vẻ với mẹ nhé. Được không?”
“Được ạ.”
“À, mà Pat này?”
“Cái gì ạ?”
“Cha tự hào vì con là con của cha.”
Thằng bé thả cái xe đạp và chạy vào vòng tay tôi, áp sát mặt vào người tôi, khiến tôi chìm ngập trong thứ gì đó như chính linh hồn nó. Thằng bé tác động lên mọi giác quan của tôi - mái tóc vàng hoe rối bời, làn da mềm không tưởng, cái mùi đất và đường quen thuộc của Pat. Con trai đẹp đẽ của tôi, tôi tự nhủ, nếm thấy vị mặn của nước mắt hai cha con.
Tôi còn muốn nói nữa nhưng tôi không tìm được từ. Giải pháp của tôi không hoàn hảo, tôi phải nói là vậy. Nó sẽ không bao giờ hoàn hảo. Tôi không tối dạ đến mức không biết điều đó. Nhưng khi mọi việc đã thành ra như thế, đây có lẽ là điều tốt nhất chúng tôi có thể làm. Nó không hoàn hảo. Vì thứ hoàn hảo duy nhất trong đời cha luôn luôn chỉ là con.
Con trai đẹp đẽ của cha.
Con trai đẹp đẽ của cha.
Con trai đẹp đẽ của cha.
Gina dẫn Pat vào phòng ngủ mới của nó và tôi đứng đó, ở giữa căn hộ của họ với một hộp đồ chơi Chiến tranh giữa các vì sao trong tay, cảm giác lạc lõng hơn bao giờ hết.
“Đây, để tôi cầm cho,” Richard nói.
Tôi đưa anh ta cái hộp và anh ta đặt nó lên bàn.
Chúng tôi gượng gạo cười với nhau. Anh ta khác với những gì tôi mong đợi - nép mình hơn, dịu dàng hơn, ít doanh nhân xấc xược hơn tôi tưởng tượng.
“Hôm nay là một ngày trọng đại đối với Gina,” anh ta nói.
“Một ngày trọng đại đối với tất cả chúng ta,” tôi nói.
“Tất nhiên rồi,” anh ta nhanh mồm nói. “Nhưng Gina - anh biết đấy, cô ấy là cung Thiên Bình. Nhà cửa, gia đình - đấy là thứ tối quan trọng đối với cô ấy.”
“Phải.”
Anh ta không hẳn giống những gì tôi mong đợi. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta không đáng ghét đôi chút, tất nhiên.
“Thế Pat thì sao?” anh ta hỏi. “Cung(1) của thằng bé là gì?”
“Xin hãy dọn phòng cháu,” tôi nói.
Gina ra khỏi phòng ngủ mới của Pat và mỉm cười với tôi.
“Cảm ơn vì đã giúp nó chuyển đồ.”
“Không thành vấn đề.”
“Và cảm ơn vì tất cả mọi thứ,” cô nói, và trong giây phút ấy tôi nhận ra cô Gina đã từng yêu tôi. “Em biết nó có ý nghĩa với anh như thế nào.”
“Yêu là biết khi nào phải buông tay,” tôi nói với cô.
Tôi không đoán trước được chuyện này sẽ xảy ra. Tôi vừa đánh chiếc MGF ra đường chính và đột nhiên cái taxi màu đen ngoặt tránh tôi, còi inh ỏi, lốp cao su nghiến đường, mặt tài xế nhăn nhó giận dữ. Bao nhiêu khuôn mặt quay lại để nhìn cái thằng ngu trong chiếc xe thể thao mui rách bươm.
Tôi ghé vào lề đường và ngồi đó hít thở sâu, cố kiềm chế trái tim mình ở một mức độ nào đó trong lúc dòng xe cộ chảy quanh tôi. Tay tôi run bần bật. Tôi nắm chặt lấy vô lăng cho đến khi đốt tay trắng bệch và bắt đầu hết run.
Rồi tôi từ từ đi về nhà, lái xe cẩn thận quá mức vì tôi biết rằng đầu óc mình đang ở một con đường khác, rằng nó cứ vẩn vơ ngoài đó, nơi có một tấm ảnh đen trắng chụp cha và con, từng thoáng thấy trong một album ảnh, và một đoạn bài hát xưa nào đó nói về việc là một người lạ mặt nơi thiên đường.
“Cha ơi, rốt cuộc thì,” tôi nói to, cảm thấy thật sự cần phải nói chuyện với ông già tôi, thật sự cần biết ông nghĩ gì. “Việc con làm có đúng không ạ?”
Cha & Con Cha & Con - Tony Parsons Cha & Con