Số lần đọc/download: 158 / 11
Cập nhật: 2020-06-24 21:51:58 +0700
Con “Luýt”
L
uýt”, đấy là tên con dế của bé Anh. Chẳng là nó cứ hay kêu “crit… crit”. bé Anh bắt chước tiếng dế, nhưng không uốn lưỡi được chữ “r”, nên cứ kêu “luýt, luýt”.
Bố bắt con “luýt” cho bé từ mãi tận trên Thái Nguyên cơ đấy. Khi mang về bố cẩn thận bỏ một ít cỏ vào trong bao diêm rồi thả con “luýt” vào đấy. Lúc đi làm về, bố vẫn nghe thấy nó ăn cỏ lách rách và thỉnh thoảng nó lại kêu lên ở trong đó. Về đến nhà bố giở ra cho bé Anh bao nhiêu là quà, nhưng bé Anh chỉ thích nhất con dế. Con dế của bé Anh màu nâu vàng. Khi đóng bao diêm rồi còn thấy hai cái râu nó khua khua ra ngoài qua khe bao diêm.
Bố bảo cứ nuôi nó ít hôm cho nó khỏe, nhớn một tí nữa rồi cho nó đi chọi.
Bây giờ nó chưa chọi được, nhưng cứ để nghe nó kêu cũng vui ra phết.
- Mẹ ơi, con “luýt” nó kêu bằng cánh. Bé Anh bỗng kêu lên.
Mẹ chạy lại xem thì thấy con “luýt” đang cọ hai cái cánh vào nhau và phát ra tiếng “crit… crit” rất vui. Ban đêm yên tĩnh nghe nó kêu càng to hơn. Tiếng nó cứ vang lên trong phòng. Bố bảo phải để nó ra ngoài hiên không nó kêu to quá bố khó ngủ. Bé Anh đoán ra nó rét cho nên nó kêu to đấy, mai bố bỏ cho nó ít đất vào để nó làm tổ cho ấm.
Hôm sau bố cho đất vào trong ống bơ, rồi thả con “luýt” vào đấy. Đêm hôm ấy con “luýt” kêu ít hơn tối hôm trước thật và đến gần sáng thì không nghe tiếng nó kêu nữa. Sáng ngày, bé Anh kéo cái hộp bơ trong gầm giường ra và bỗng kêu lên:
- Bố ơi, con “luýt” đi đâu mất rồi ấy! - Bố vội chạy tới xem, thấy chỉ còn ống bơ đất và mấy cọng cỏ đã heo héo, nhưng bố vẫn chưa tin là có thể mất con “luýt” vì cái thành hộp bơ cao thế thì nó trèo qua thế nào được? “Có thể là nó chui xuống đất chăng?” Bố nghĩ thế và lấy que gảy những viên đất vụn ở đáy ống bơ lên, nhưng không thấy con “luýt” đâu cả.
- Chắc nó lại trốn đi tìm đất làm tổ rồi con ạ! - Bố nói.
- Nhưng ở đây cũng có đất kia mà.
- Vì đất ở đây ít, lại lạ nó không thích, nó nhớ tổ nó, nó đi tìm rồi. Tổ nó ở chỗ đất rộng kia.
- Nhà mình toàn đá hoa cả, thế thì nó đi đâu? - Bé lo lắng.
- Chắc nó chui qua ống máng xuống nền đất ở dưới nhà rồi.
Bé ngồi tiếc ngẩn tiếc ngơ con “luýt” và nghĩ ra bao nhiêu là chuyện mà lo cho nó quá!
Biết đâu con “luýt” lại chả gặp một con mối ở giữa ống máng chẳng hạn, như thế nó có thế bị mối hoặc chuột ăn mất giữa đường rồi cũng nên. Khổ thân nó quá, nghĩ đến đây bé rân rấn nước mắt. Bố bé thấy vậy liền dỗ:
- Thôi để mai bố bắt cho con khác.
- Đừng bố ạ, bố đừng bắt con khác nữa, cứ để cho nó ở tổ của nó cho nó đỡ buồn. Bố bắt nó về đây rồi nó lại bỏ đi thì con nhớ nó lắm.