Nguyên tác: The Painted Veil
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:44 +0700
Chương 41
T
ối hôm ấy, đến bữa ăn Walter không về nhà. Thường lệ khi được ai mời ở lại Walter đều tìm cách báo cho Kitty biết. Nàng chờ Walter một lúc rồi mới ngồi vào bàn ăn. Nhưng nàng chỉ khẽ động đến các đĩa thức ăn mà mặc dù đang giữa thời kỳ bệnh tả và công việc tiếp tế khó khăn tên đầu bếp vẫn giữ đúng nghi thức dọn thật nhiều. Sau đó nàng nằm duỗi trên chiếc ghế mây dài bên khung cửa sổ mở rộng và mải mê ngắm bầu trời đêm lấp lánh sao.
Sự tĩnh mịch khiến nàng lâng lâng dễ chịu. Nàng không đọc sách. Vì mệt quá nên nàng không thể suy nghĩ sâu về một ý tưởng gì mà chỉ lan man nghĩ đến cái ảnh hưởng của các bà sơ. Nàng rất cảm động trông thấy các bà xả thân cho công việc nhưng vẫn dửng dưng trước lòng tin của các bà. Nàng không nghĩ là sẽ có ngày nào lòng tin có thể thấm nhuần nàng. Nàng thở dài: giá mà linh hồn nàng được ngọn lửa thiêng ấy soi sáng cho thì có phải là mọi việc sẽ đỡ rắc rối hơn không? Một đôi lần nàng đã xuýt mang nỗi khổ tâm của mình ra kể lể với bà Nhất, nhưng nàng lại không dám. Khi nghĩ đến việc bà Nhất sẽ phán đoán một cách khe khắt về mình Kitty không chịu được. Theo bà, Kitty nhất định phải là người đã phạm một tội tầy đình, nhưng với nàng thì cái hành động lỡ lầm kia chỉ là một hành động kém đẹp, ngốc nghếch chớ không đáng tội.
Nàng nghĩ sai chăng? Nàng không hối hận về câu chuyện đã xảy ra. Ở đời là thế, khi đã trót dại thì cũng tiếc lắm đấy, nhưng còn biết làm thế nào, âu là cứ xem như chẳng có gì quan trọng. Nàng rùng mình ghê tởm khi nhớ đến Charlie. Nàng hồi tưởng đến cái vóc dáng mạnh mẽ nhưng béo nung núc của hắn, cái quai hàm chứng tỏ con người không ý chí, cái lối ưỡn ngực để che giấu cái bụng lồi và những dấu hiệu trên đôi má đỏ gay cho thấy là da mặt sắp sần lên từng mảng. Trước kia nàng rất thích hàng lông mày rậm của Charlie nhưng bây giờ thì nàng chỉ còn thấy ở đó một cái gì cục súc và gớm ghiếc.
Còn tương lai? Nàng không quan tâm đến. Nàng không muốn biết tương lai sẽ có những bí mật gì. Có thể là nàng sẽ chết khi sinh nở. Doris, em gái nàng khoẻ mạnh là thế, mà cũng xuýt bị nguy nữa là nàng. Lúc ấy có lẽ Walter sẽ nhờ mẹ nàng nuôi đứa bé. Nàng tin như thế vì biết lúc nào Walter cũng xử sự hoàn toàn. Chàng thông minh, tế nhị, có nhiều tình cảm, chỉ đáng tiếc là chàng lại quá nghiêm khắc và khô khan. Nàng tưởng tượng một ngày xa xôi nào đó cái dĩ vãng nặng nề ấy sẽ phai đi để chỉ còn là một đầu đề đùa cợt giữa hai vợ chồng nàng. Cảm thấy mệt mỏi, nàng cầm đèn, bước vào phòng. Nàng đi nằm và một lúc sau nàng ngủ thiếp.
Nhưng một tiếng động mạnh làm nàng tỉnh dậy. Ban đầu nàng tưởng mình vẫn nằm mơ. Tiếng đập liên tục. Đột nhiên nàng nhận ra có ai vỗ mạnh trên cánh cửa sắt ngoài vườn. Bóng tối om om. Hai cây kim đồng hồ dạ quang chỉ hai giờ rưỡi. Sao Walter về muộn thế? Có lẽ chàng không gọi được bồi. Trong cái im lặng của ban đêm tiếng vỗ cửa lại càng gấp rút, rồi thình lình ngưng hẳn, và Kitty nghe tiếng ken két của chiếc then cửa nặng. Từ trước đến nay chưa bao giờ Walter về nhà vào giờ này! Tội nghiệp! Walter chắc phải nhọc phờ. Nàng thầm mong Walter sẽ biết tự lượng sức, đi ngủ ngay chứ đừng chui vào phòng thí nghiệm làm việc tiếp như mọi đêm nữa.
Có tiếng lao xao của nhiều người bước vào vườn. Thường khi về muộn Walter vẫn cố không làm nàng thức giấc. Hai ba người đang hấp tấp bước lên bậc thang gỗ, đi vào gian phòng bên cạnh. Kitty đâm hoảng. Dân chúng trong tỉnh nổi loạn chăng? Hay là đã xảy ra một việc gì? Giữa lúc Kitty còn đang lo lắng thì có người bước lại gần, gõ cửa.
- Bà Lane!
Kitty nhận ra tiếng Waddington.
- Tôi đây. Việc gì thế?
- Mời bà dậy ngay. Tôi có việc muốn nói với bà.
Nàng choàng chiếc áo dài, kéo then mở cửa. Nàng kinh ngạc hết nhìn Waddington mặc bộ quần áo Tàu bằng sợi tơ thô đến nhìn tên bồi xách đèn lồng. Cách đấy mấy bước, ba người lính Tàu mặc quân phục ka ki đang đợi. Trông thấy vẻ mặt thảng thốt của Waddington nàng giật mình. Với mớ tóc rối bù Waddington có dáng như vừa ngủ dậy.
Nàng hỏi, hơi thở dồn dập:
- Việc gì thế hở ông?
- Xin bà bình tĩnh. Không nên chậm một phút nào cả. Bà mặc áo, đi theo tôi.
- Nhưng tại sao? Có việc gì xảy ra ngoài phố ư?
Trông thấy mấy người lính nàng nghi là có loạn: có lẽ họ đến để bảo vệ nàng.
- Ông nhà đang ốm nên chúng tôi đến tìm bà.
- Walter? - Bà đừng lo ngại. Tôi cũng chưa biết sự thực ra sao. Đại tá Ngọc vừa sai viên sĩ quan này đến nhờ tôi mời bà đến nha môn gấp.
Tim Kitty thắt lại. Nàng nhìn sửng Waddington hồi lâu rồi quay đi.
- Ông chờ tôi mấy phút
Waddington nói tiếp:
- Vừa được tin là tôi vội chạy đến đây ngay. Lúc ấy tôi đang ngủ, chỉ kịp xỏ giầy và vơ cái áo.
Kitty cũng chẳng nghe Waddington nói gì nữa. Dưới ánh sao, nàng mặc áo một cách vội vàng. Các ngón tay run bắn đến nỗi cài mãi áo mà không được. Nàng khoác lên vai tấm khăn quàng đã khoác lúc ban chiều.
- Cần đội mũ không ông.
- Không.
Tên bồi đi trước, cả hai vội vã bước xuống bậc thang, đi qua vòng rào sắt.
Waddington bảo:
- Bà cẩn thận, không thì ngã đấy. Tốt hơn bà nên tựa vào tay tôi.
Mấy người lính lục tục đi theo sau.
- Đại tá Ngọc có cho kiệu đến chờ ở bên kia sông.
Kitty và Waddington chạy xuống chân đồi. Kitty không dám buông ra cái câu hỏi đang mấp mé trên môi. Nàng sợ câu trả lời cũng như người ta sợ bản án tử hình. Ra đến bờ sông, đã thấy chiếc tam bản đang chờ, mũi thuyền có ánh đèn leo lét.
Sau cùng nàng hỏi:
- Có phải bệnh tả không?
- Tôi e như thế?
Nàng cố nén tiếng kêu và đứng phắt lại.
Waddington bảo:
- Tôi tưởng chúng ta không nên chậm trễ.
Ông ta đỡ Kitty bước xuống thuyền. Thuyền qua sông rất nhanh, nước sông chảy lờ đờ. Mọi người đều ngồi chụm ở phía trước. Một người đàn bà gay chèo, trên lưng có đai đứa con nhỏ.
Waddington nói:
- Ông ấy ngã bệnh từ chiều hôm quq.
- Thế tại sao không ai cho tin ngay khi ấy?
Không hiểu sao, cả hai chỉ nói thì thầm. Trong bóng tối, Kitty đoán biết Waddington có vẻ rất lo ngại.
- Đại tá Ngọc vẫn ở luôn bên cạnh bác sĩ Lane không lúc nào rời.
- Đáng lẽ ông ấy nên cho người gọi tôi ngay mới phải. Thực là nhẫn tâm quá.
- Bác sĩ biết là chưa bao giờ bà chứng kiến cảnh tượng một nạn nhân đang bị cơn đau vật vã. Trông ghê lắm. Bởi thế bác sĩ muốn tránh cảnh ấy cho bà.
Giọng Kitty nghẹn đi:
- Nhưng dù sao cũng là chồng tôi.
Waddington lặng im không đáp.
- Thế tại sao bây giờ ông ấy chịu để cho tôi đến?
Waddington đặt bàn tay lên cánh tay Kitty.
- Xin bà can đảm cho. Vì có thể sẽ có chuyện không may.
Kitty kêu lên một tiếng rồi quay mặt đi. Ba người lính nhìn nàng. Trông thấy tròng mắt trắng dã của họ, Kitty có một cảm giác lạ lùng, ghê rợn.
- Như thế là hết rồi ư? - Theo lời đại tá Ngọc thì tôi đoán chừng là ông nhà đang hấp hối. - Thế không còn hi vọng gì?
- Nếu muốn được gặp ông nhà thì chúng ta cần đi nhanh lên mới kịp.
Kitty rùng mình, ứa nước mắt.
- Bà thấy đấy, bác sĩ đã kiệt sức, không còn chống lại được nữa.
Nàng bực dọc, giật tay ra. Giọng nói buồn rầu của Waddington làm nàng thêm khó chịu.
Thuyền ghé vào bờ. Hai người phu đỡ Kitty bước lên. Mấy chiếc kiệu đang đợi. Lúc Kitty ngồi vào kiệu Waddington bảo nàng:
- Xin bà cố bình tĩnh. Bà sắp sửa cần đến rất nhiều nghị lực. - Ông làm ơn bảo bọn phu đi gấp cho.
- Chúng ta được lệnh đi thật nhanh rồi.
Viên sĩ quan đã ngồi trên kiệu, cho kiệu đi tới trước và cất tiếng gọi bọn phu kiệu của Kitty. Chúng nhanh nhẩu đặt đòn lên vai và chạy đi. Waddington theo sau. Cả bọn chạy thực nhanh qua ngọn đồi. Mỗi chiếc kiệu đều có một tên phu cầm đèn lồng đi trước. Ở chỗ đập nước, một người gác cầm đuốc đứng chờ. Từ xa viên sĩ quan hô to ra lệnh, người gác vội vàng mở một bên cổng. Lúc kiệu đi qua y nói to lên một câu và tất cả bọn phu đều đồng thanh đáp lại. Giữa cảnh đêm lặng lẽ những âm thanh lạ tai từ trong cổ họng họ phát ra nghe có một vẻ gì ghê sợ và bí mật. Một tên phu khiêng chiếc kiệu có viên sĩ quan ngồi trượt chân trên nền gạch trơn. Kitty nghe một tiếng la giận dữ, tiếng đáp lại chu chát của tên phu rồi chiếc kiệu lại tiếp tục đi thoăn thoắt. Đường xá ngoằn ngoèo và tối đen như mực. Cả bọn lách vào một lối đi hẹp, vòng qua một chỗ rẽ và trèo thực nhanh lên bậc thang. Bọn phu bắt đầu thở phì phào, cắn chặt răng, đi hối hả. Một tên lấy ra mảnh khăn tay vừa đi vừa lau mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt. Đoàn người đi quanh co như đi trong mê lộ. Thỉnh thoảng đằng sau cánh cửa của các hiệu buôn người ta nhận thấy một bóng người nằm và không ai có thể nói rõ là người nằm đấy sẽ ngồi dậy được khi trời sáng hay sẽ ngủ mãi một giấc nghìn năm. Đường phố vắng ngắt và lặng lẽ trông thực âm u. Mỗi khi có tiếng chó sủa Kitty giật bắn mình. Nàng không biết đây là đâu. Đoạn đường tưởng như dài không bao giờ hết. Không đi nhanh hơn một tí được ư? Giờ khắc trôi qua. Mỗi phút có thể là đã quá muộn.
Sau khi đi dài theo một bức tường cao quét vôi trắng mọi người bỗng dừng lại trước một cái cổng có hai vọng gác ở hai bên. Bọn phu đặt kiệu xuống. Waddington vội vã bước lại phía Kitty. Nàng cũng đã bước xuống đất. Viên sĩ quan gọi to và đập rầm rầm. Cánh cổng mở. Tất cả đi vào một khoảng sân vuông thực rộng. Sát tường, dưới những mái nhà nhô ra, đám lính cuộn mình trong chăn nằm ngủ ngổn ngang. Viên sĩ quan hỏi một người dáng chừng là thày đội phụ trách phiên canh, sau đó quay lại và nói mấy câu với Waddington.
Waddington nói khẽ:
- Ông nhà hãy còn sống. Xin bà bước cho thực cẩn thận, kẻo lại ngã.
Vẫn mấy người cầm đèn lồng đi trước soi đường. Cả bọn đi qua sân, bước lên mấy bậc thềm, lại đi qua một cánh cửa to rồi đến một khoảng sân khác ăn thông với một gian phòng rộng. Mấy ngọn đèn trong phòng hắt bóng của những hình chạm trổ trên cánh cửa lên tấm rèm giấy bản. Những người dẫn đường đưa cả bọn vào. Viên sĩ quan gõ cửa. Có người đi ra mở ngay, y nhìn Kitty rồi bước tránh sang một bên.
Waddington nói:
- Xin bà vào.
Gian phòng dài mà thấp. Các ngọn đèn mù khói càng làm cho bóng tối bên ngoài thêm vẻ thê lương. Ba bốn người khán hộ còn thức canh. Một người cuộn chăn nằm trên chiếc giường nhỏ kê sát tường, đối diện với cánh cửa. Ở đầu giường là một viên sĩ quan có dáng đang chờ. Kitty cúi xuống gần người bệnh. Walter nằm, hai mắt nhắm nghiền. Dưới ánh đèn âm u mặt chàng xanh nhợt ra như xác chết. Chàng nằm không động đậy, trông ghê rợn làm sao! Kitty sợ hãi, ấp úng gọi:
- Walter! Mình! Người bệnh khẽ rùng mình. Cái rùng mình giống như cơn gió nhẹ, mắt không trông thấy nhưng làm gợn mặt nước.
- Walter, có em đến với mình đây.
Walter từ từ mở mắt. Chàng cố hết sức mới gượng được hai mí mắt nặng trĩu nhưng chàng không nhìn Kitty mà chỉ nhìn sửng bức tường trước mặt. Rồi chàng cất tiếng. Trong giọng nói yếu ớt, thều thào vẫn còn thoáng vẻ mỉa mai.
- Thế là hỏng cả.
Kitty nín thở. Walter không nói thêm gì nữa, không có một cử động nào, nhưng hai mắt chàng, hai mắt lạnh lùng, u ẩn vẫn đăm đăm nhìn vào khoảng tường sơn trắng. Kitty đứng lên, bảo với một trong mấy người khán hộ:
- Phải còn cách gì chứ! Chẳng lẽ các ông cứ để như thế mà nhìn ư?
Nàng chắp hai tay lại. Waddington hỏi viên sĩ quan đứng ở chân giường.
- Họ đã thử hết cách rồi. Viên quân y sĩ do chính ông nhà đào tạo trước đây đã tự tay đứng ra săn sóc. Ngay đến ông nhà chắc cũng không thể làm hơn được nữa.
- Ông này là quân y sĩ? - Không phải. Đây là đại tá Ngọc. Đại tá không lúc nào rời giường bệnh của ông nhà.
Bất giác Kitty ngẩng nhìn viên đại tá. Ông ta to và cao, có vẻ ngượng nghịu trong bộ quân phục mầu ka ki. Ông ta nhìn Walter và Kitty nhận thấy ông ta rưng rưng nước mắt. Nàng vừa cảm động vừa khó chịu, bảo Waddington:
- Ngồi bó tay mà nhìn thực là thảm quá!
Waddington thở dài:
- Nhưng ít ra thì bây giờ ông nhà không nghe đau đớn nữa rồi.
Nàng lại cúi xuống nhìn chồng. Đôi mắt dại không thần sắc của Walter vẫn nhìn thẳng vào bức tường. Nàng không biết Walter có còn trông thấy gì hoặc nghe thấy gì không? Nàng kề môi sát vào tai chồng:
- Mình ạ, có còn cách nào khác để cứu mình không?
Nàng nghĩ chắc là phải có một phương thuốc gì để ngăn không cho cơn bệnh tăng thêm. Bây giờ đã quen mắt với bóng tối nên nàng mới hãi hùng nhận thấy mặt Walter tọp hẳn. Khó mà nhận ra chàng. Làm sao mà chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ sắc diện Walter lại có thể thay đổi dường ấy? Chàng không còn vẻ gì là người sống nữa mà đã là hình ảnh của cái chết rồi.
Walter mấp máy cố nói. Kitty cúi sát lại gần.
- Mình đừng lo gì cả. Lúc nãy thì đau ghê lắm nhưng bây giờ thì tôi đã đỡ rồi.
Nàng tiếp tục lắng nghe, nhưng Walter nín bặt. Trông thấy chồng nằm yên không động đậy Kitty nghe nát cả lòng. Hình như Walter đã đi vào cõi bình thản của thế giới vô hình rồi. Một người có lẽ là người khán hộ, bước lại, đưa tay gạt nhẹ Kitty ra, rồi cúi xuống lấy mảnh khăn bẩn đắp nước lên môi cho người hấp hối. Kitty đứng lên, bấn loạn. Nàng quay sang Waddington khẽ hỏi:
- Không còn hi vọng gì ư?
Waddington lắc đầu.
- Ông xem chừng nhà tôi còn sống được bao lâu nữa?
- Không biết được. Có lẽ quãng một giờ.
Kitty đảo mắt khắp gian phòng tồi tàn rồi nhìn cái dáng vóc khỏe mạnh của viên đại tá.
Nàng nói:
- Tôi muốn ở lại một mình với nhà tôi một chốc, chỉ một chốc thôi. Có được không? - Được chứ. Nếu bà muốn thế.
Waddington bước lại gần viên đại tá. Ông ta cúi xuống và ra lệnh bằng giọng thực khẽ.
Waddington nói:
- Chúng tôi chờ bà ngoài cầu thang. Có gì bà cứ gọi.
Mọi người bước ra ngoài.
Bấy giờ thì Kitty đã hiểu. Một sự thực hãi hùng đang ngấm vào nàng như chất thuốc độc ngấm vào huyết quản. Walter không còn sống được bao lâu nữa. Bằng mọi cách nàng phải tìm lời và nói thế nào để gỡ cho Walter cái kỷ niệm nặng nề hắc ám kia đi. Đến lúc này Kitty chỉ nghĩ đến chồng. Nàng cảm thấy là nếu có làm lành lại với nhau thì khi chết mới được bình yên, thanh thản.
- Walter, em van mình, mình tha thứ cho em.
Nàng cúi xuống thật gần, cẩn thận không chạm đến chồng để cho chồng khỏi nhọc.
- Em có lỗi với mình. Em biết hối, em biết hối lắm rồi.
Walter vẫn nín bặt. Chàng có nghe gì không? Nàng lặp lại câu nói của mình. Mảnh linh hồn u uất của Walter đã như một con bướm dữ chao cánh bay lửng lơ một cách ghê rợn rồi ư?
- Mình ơi!
Trên mặt Walter một cái bóng thoáng qua, rất khó nhận thấy nhưng có vẻ dữ dội. Chưa bao giờ Kitty âu yếm gọi chồng như thế cả. Giữa cái lúc đầu óc đang hôn mê ấy có lẽ Walter đã lờ mờ chợt nhớ ra là từ trước đến nay Kitty chỉ âu yếm với chó mèo, trẻ con hoặc với xe ô tô thôi. Và lúc ấy mới thực là chua xót: hai dòng nước mắt từ từ lăn trên đôi má hốc hác của Walter. Kitty vặn hai bàn tay lại.
- Mình ơi, xin mình thương em, tha lỗi em. Em biết làm thế nào để mình thấy là em đã hối! Mình thương em. Em van mình, mình tha lỗi em. Nàng ngừng lại, bồn chồn chờ đợi, mắt nhìn Walter chầm chập. Nàng thấy Walter cố nói. Tim nàng đập thình thình. Vào giờ phút cuối cùng, gỡ được cho Walter mối ám ảnh há chẳng phải là một cách chuộc tội rồi ư? Môi Walter mấp máy. Chàng không nhìn nàng. Hai mắt chàng không còn trông thấy gì nữa, nhưng vẫn còn dán chặt vào bức tường sơn trắng. Nàng cúi xuống nghe, Walter nói rõ từng tiếng một.
- Thế rồi con chó lại chết!
Kitty kinh hoảng, đờ cả người ra. Câu của Walter không có nghĩa gì. Chàng nói mê rồi. Tất cả những gì Kitty nói từ nãy đến giờ không một lời nào lọt được vào tai Walter cả.
Làm thế nào sự sống lại có thể còn nuối trong một thân xác bất động như thế được? Nàng nhìn, nhìn mãi. Mắt Walter vẫn mở trừng trừng. Chàng còn thở không?
Nàng lại đâm hoảng, gọi khẽ:
- Mình ơi... Mình ơi...
Thình lình nàng ngồi bật lên và chạy ra cửa.
- Các ông đến ngay cho. Hình như nhà tôi…
Mọi người ùa vào. Viên y sĩ đến cạnh giường, bật đèn bấm, nhìn kỹ mắt Walter, rồi vuốt hai mí mắt cho chàng, sau đó nói mấy câu tiếng Tầu. Waddington đỡ Kitty và nói:
- Tôi thấy như thế là hết.
Nàng thở dài. Mấy giọt nước mắt lăn trên má. Nàng bối rối nhiều hơn là đau đớn. Waddington đứng im. Mấy người Tầu hoảng sợ đứng sát lại quanh giường, mãi một lúc sau mới thì thào bàn tán.
Waddington nói:
- Để tôi đưa bà về nhà. Họ cũng sẽ đưa ông về đấy.
Kitty đưa tay lên trán, vẻ mệt mỏi, rồi bước lại hôn nhẹ trên môi Walter. Nàng không khóc nữa.
- Em hối đã trót làm mình phải cực lòng.
Mấy viên sĩ quan chào nàng lúc nàng đi ngang qua họ, nàng nghiêm trang nghiêng mình chào trả. Waddington đưa nàng bước qua sân. Cả hai ngồi lên kiệu. Waddington đốt một điếu thuốc lá.
Một làn khói nhẹ tan loãng trong không gian. Đời người như thế đó.