In reading, a lonely quiet concert is given to our minds; all our mental faculties will be present in this symphonic exaltation.

Stéphane Mallarmé

 
 
 
 
 
Tác giả: Zoe Ferraris
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Kingdom Of Strangers
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1734 / 7
Cập nhật: 2015-07-27 11:59:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
ới đầu giờ chiều và lễ cầu nguyện buổi trưa sắp kết thúc. Ibrahim đã chán ngấy việc ngồi xem TV đã ngán ngẩm với việc Saffanah ngồi bên đầu kia của chiếc sô-pha cũng xem TV nhưng không thực sự là xem và đủ đứng dậy để cầu nguyện, đến mức cuối cùng ông quay sang và hỏi cô ta. “Cha của đứa bé ở đâu?”
Cô ta hiểu ngay lập tức ông đang nói gì và không trả lời. Thậm chí không một cái nhún vai.
“Bố chỉ muốn biết con gặp anh ta như thế nào thôi.”
Chỉ có hai người bọn họ ở đây. Constance đang ở tầng trên, giữ vai trò tai mắt thăm dò tình hình của Jamila. Aqmar đã đi làm và Zaki vẫn tránh mặt ông.
“Nhìn này.” Ông nói. “Không có gì mà con nói có thể khiến bố bất ngờ được nữa đâu. Và bố hứa nó sẽ chỉ được biết trong căn phòng này thôi.”
Saffanah không có vẻ gì là muốn trả lời, nên ông quay lại xem TV. Vài phút sau, chỉ đến khi chương trình quảng cáo bắt đầu, cô ta mới lên tiếng. “Ở phòng khám bác sĩ.”
“Sao?”
“Con đã gặp anh ấy ở phòng khám bác sĩ. Anh ấy làm việc ở đó.”
Ibrahim cố tránh nhìn cô ta. Ông dám chắc cô ta sẽ nín thinh nếu ông làm vậy. “Con làm gì ở phòng khám đó vậy?”
“Kiểm tra sức khỏe cho đám cưới.”
Ông hiểu điều đó có nghĩa là mẹ cô ta đã lôi cô ta đến phòng khám phụ khoa để đảm bảo rằng màng trinh của cô ta vẫn còn nguyên vẹn. Cứ như thể Zaki sẽ quan tâm lắm đến việc vợ mình có chảy máu trên giường vào tuần trăng mật hay không vậy.
“Anh ta là bác sĩ à?” Ibrahim hỏi.
“Không ạ. Là thư ký.”
“Anh ta biết tình hình hiện tại của con chứ?”
Cô ta lắc đầu và quay lại xem TV, tay nâng phần đuôi khăn trùm đầu lên rồi che ngang mũi và miệng mình. Đó là một cử chỉ bình thường mà ông vẫn thường xuyên thấy cô ta làm, nhưng giờ nó lại cho thấy cô ta có vẻ như sợ hãi.
Như vậy là cô ta đã có cảm tình với một chàng trai tại phòng khám đó và theo cách nào đấy họ đã quan hệ với nhau. Ông nghĩ chuyện thật hay nếu nó xảy ra trước khi cô ta nhận lời cưới Zaki.
“Ở chỗ nào con đã...” Ngay khi lên tiếng hỏi, ông nhận ra mình đã đi quá xa. Cô ta ngây người và ngồi đó bất động như chính bức tường sau lưng cô ta vậy.
Chương trình thời sự vẫn đang tiếp tục câu chuyện về một cô giúp việc khác bị lạm dụng mới gần đây, ở Dubai. Ông cố không nghĩ đến Sabria và việc những câu chuyện như vậy khiến cô giận dữ đến mức nào. Khi bức ảnh của cô giúp việc đó xuất hiện trên bản tin, ông đứng lên và bước ra ban công hút thuốc.
Khi ông quay lại, bọn họ tiếp tục xem thời sự thêm nửa tiếng nữa thì Saffanah lí nhí nói. “Ở khu mua sắm. Trong phòng vệ sinh.”
Ông quay sang cô ta. “Phòng vệ sinh nam sao?”
Cô ta gật đầu.
“Cậu ta có hứa hẹn gì không?”
Cô ta không trả lời, nhưng phần còn lại của câu chuyện như trải ra trong tâm trí ông giống như một tấm thảm thêu khổng lồ với những cảnh tượng về cuộc đời của những phụ nữ trẻ dám đi chệch khỏi con đường đức hạnh. Sự phấn khích đến nghẹt thở khi được nói chuyện vói một chàng trai. Sự sợ hãi và lo lắng khi nói dối mẹ mình và lẻn đến khu mua sắm đó. Sự phấn khích khi theo anh ta vào khu vệ sinh nam, vào một căn buồng. Và rồi, sau bao nhiêu năm che đậy, nỗi khiếp sợ nếu bị phát hiện, lẫn với nỗi đau khi còn là một thiếu nữ và khi phải bán khỏa thân với một kẻ lạ mặt, một kẻ có lẽ vẫn còn vụng tâm và khẩn nài chỉ để thỏa mãn không ai khác ngoài chính bản thân anh ta.
“Anh ấy nói sẽ cưới con.” Cô ta nói.
Ibahim nhận ra mình đang rún thở. “Rồi sau đó?”
Cô ta lúc này đang đăm đăm nhìn màn hình, hai bàn tay kẹp vào giữa đùi. “Chúng con đã có một cuộc hẹn khác. Nhưng anh ấy không đến.”
Ông ngồi tựa lưng vào chiếc sô-pha và đau đáu nhìn lên trần nhà. Chẳng có gì để nói cả. Cô ta đã hiểu được con người ta tàn nhẫn đến thế nào. Sẽ chẳng có hy vọng buộc anh ta phải chịu trách nhiệm nữa.
“Con biết con đã may mắn ở một điểm.” Ông nói. “Đừng ghét ta vì đã nói vậy, nhưng ít nhất là con đã không bị mắc kẹt với gã đó.”
Giờ thì cái cằm ương bướng của cô ta đã nói rằng cuộc trò chuyện chấm dứt ở đây.
Bỗng nhiên ông choáng váng: cô ta đã có thai ít nhất là bốn tháng rồi. Nhìn cô ta ông không nhận ra. Ngay cả khi ở nhà cô ta cũng mặc chiếc áo choàng đen che lấp dáng người. Đã gần một tháng kể từ khi ông phát hiện ra việc này. Lúc đó chắc hẳn cô ta đã mang bầu ít nhất ba tháng rồi bởi cô ta quan hệ với bố của đứa bé trước khi cưới Zaki. Ông nhận ra điều mà đáng lẽ đã rõ ràng từ trước: đã quá muộn. Cô ta không thể giả vờ đứa con đó là của Zaki được nữa.
Ông nghĩ đến Sabria nhưng không thể hình dung được điều gì may mắn trong việc ra đi của cô cả.
Mười phút sau, có tiếng gõ cửa và cánh cửa bật mở. Omar bước vào rồi đóng cửa lại. Ibrahim đứng lên. Ngay lập tức ông nhận ra có gì đó không ổn.
“Chuyện gì vậy?” Ông hỏi.
“Em ngồi xuống đi.” Omar nói. “Chúng ta cần nói chuyện.”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Em ngồi xuống đã.”
Ông không chịu ngồi. Trên ghế sô-pha, Saffanah ngồi thẳng người lên.
Omar thở hắt ra nặng nề. “Họ đã tìm thấy cô ấy.”
“Ai vậy?”
“Sabria.”
“Ôi Chúa ơi. Cô ấy đâu?”
Nét mặt của Omar đã nói lên tất cả. Ibrahim ngồi thụp xuống ghế. Saffanah quay sang phía ông.
“Ôi Chúa ơi, không.” Ibrahim nói.
“Anh rất lấy làm tiếc.” Omar nói.
Ibrahim cảm thấy xé lòng thắt ruột, như thể mọi thứ bên trong ông đang đảo lộn từ trong ra ngoài. Nửa giờ sau đó giống như một cơn mê. Ý thức của ông ghi lại tất cả mọi hình ảnh bằng những pha chụp nhanh: ông nắm chặt hai đầu gối mình, cảm thấy khó thở. Bóng tối, những giọng nói bị bóp nghẹt. Saffanah cúi xuống và nắm hai bàn tay ông. Omar đang nói chuyện điện thoại. Constance khóc lóc, bàn tay gầy gò trắng bệch của cô chặn lên miệng. Và qua tất cả những cử chỉ đó là nhận thức sâu sắc và rõ ràng rằng Sabria đã chết, ngôi sao băng đó đã hình thành trên bầu trời đêm hàng tuần rồi và cuối cùng đã nổ tung. Cô sẽ không bao giờ trở về nữa, và mọi thứ ông hằng yêu quý và hy sinh, mọi thứ đã cho ông niềm hy vọng, đã chấm hết.
Vương Quốc Những Kẻ Lạ Mặt Vương Quốc Những Kẻ Lạ Mặt - Zoe Ferraris Vương Quốc Những Kẻ Lạ Mặt