I have learned not to worry about love;

But to honor its coming with all my heart.

Alice Walker

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1344 / 6
Cập nhật: 2016-06-24 21:22:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40
iao thừa đã tới. Chuông chùa bắt đầu khua vang. Tiếng pháo tưng bừng thi nhau nổ liên tục từng chuỗi dài. Trên bàn thờ gia trang mọi người nhà bà Chánh và cả chú thím Sinh bắt đầu thắp hương khấn vái..
Dân đứng ngoài sân đi đi lại lại trầm ngâm quan sát cảnh vật chứ chưa vội vào. Bỗng chàng thấy con Mực chạy biến ra phía sau đút đầu trốn trong chuồng để lòi đuôi ra ngoài, hai chân nó cứ run lên bần bật.
Nhìn thấy cảnh con Mực sợ tiếng pháo run như cầy sấy Dân bật cười. Một ý nghĩ loé lên trong đầu. Lợi dụng thời khắc đặc biệt này Dân lật đật chạy vào thắp nhang qua loa rồi mon men lại gần bà Chánh thì thầm:
_Thưa bác con đã thắp nhang, giờ con xin phép về trước đi ngủ chứ mấy ngày đi đường đâu chợp mắt được, về đây lại lu bu, giờ mí mắt cứ sụp xuống. Mai con sẽ qua chúc tết đầu năm gia đình.
Vừa nói chàng vừa đưa tay che miệng ngáp. Bà Chánh gật đầu:
_Ừ thôi về đi còn thắp nhang bên đó chứ ở bên này hết cả để nhà trống trong phút giao thừa cũng không hay.
Ông Sinh dặn con:
_Bác nói đúng đấy! Con về trước có ngủ thì cũng phải coi chừng cửa nẻo, không cần khoá cửa trước đâu! Hết tuần nhang này bố mẹ cũng về nghỉ thôi!
Khi cúi chào mọi người Dân thấy Sa đứng sau chị Xuân như muốn lánh mặt không nhìn chàng. Tùng đang rót rượu ra mấy ly nhỏ trên bàn thờ, lão câm lui cui rót trà.
Dân thoát ra ngoài thật nhanh giả vờ đi ra cổng nhưng đi được vài bước dòm chừng không thấy ai để ý nhìn ra, chàng vòng trở lại, lẻn vào khu bệnh xá, mở một phòng trốn trong đó kiên nhẫn chờ đợi.
Tiếng pháo vẫn còn nổ râm ran đây đó nhưng tuyệt không có tiếng chó sủa. Dân hé cửa nhìn ra gốc hoè cái đuôi con Mực vẫn còn lấp ló. Chàng nghĩ thầm:
_Chà đang bế tắc không biết phải vào gia trang bằng cách nào nếu chút nữa cổng bị khoá, dẫu có vô được khi qua dãy hoè con Mực có để yên không, vậy mà hư không lại có cơ hội ngàn năm một thuở này! Chắc tình yêu của mình với Vân Sa đã làm trời đất cảm động chăng? Mình yêu Sa chân tình không tính toán điều này là chắc chắn không sai! Nếu Sa theo mình thì mình nguyện khổ sở sống chết vì nàng.
Nghĩ tới đây chàng quờ quạng trong bóng tối miệng lẩm bẩm:
_ Thôi gìơ cứ nằm tạm trên giường chợp mắt tí! Đúng là đêm ba mươi sao tối thế không biết.
Giờ khắc thiêng liêng trôi qua được hơn nửa canh giờ. Gia trang đã đóng cửa. Mọi người ai về phòng nấy.
Vào phòng Tùng ngã vật xuống giường thở dốc.! Đúng là từ trước tới nay luôn đi xa có về thì cũng như khách trọ, giờ mới thực sự là người chủ gia đình đảm nhiệm mọi thứ, thấm thía mệt mỏi quá! Thở không ra hơi!
Mùi thuốc bắc phảng phất đâu đây khiến chàng thột dậy nhớ ra chị Xuân có dặn phải uống chén thuốc chị sắc để sẵn trên bàn trước khi đi ngủ. Tùng cầm lên uống một hơi rồi lại nằm xuống nhắm mắt lại hy vọng chén thuốc sẽ giúp có giấc ngủ tròn tới sáng. Ngoài kia đất trời đang ở giữa khoảng tối đen mịt mù nhất. Nhìn hoài bóng đêm chàng lại thấy như trời đang chuyển không tối như lúc nãy mà sáng dần ra hay là mình tưởng tượng?
Cũng chẳng có gì lạ! Đây là lúc đêm ngày giao thoa âm dương hỗn hợp. Tối đến tận cùng thì chuyển sáng. Trong phòng hôm nay chị Xuân thắp thêm cái đèn lồng toả ánh dìu dịu có lẽ vậy mà mình vẫn trằn trọc không sao ngủ được. Thôi kệ hơi đâu mà tắt mất công! Nhưng mà Khuyên dặn mình nên đi tuần mỗi đêm hai lần trong thời gian Dân còn ở nhà chưa đi buôn lại.
Ôi! giờ mà ra ngoài ư? Chịu thôi! Thằng Dân đêm ba mươi chẳng dám mon men tới đây đâu! Cửa nẻo đóng kỹ thế nó vào bằng cách nào? Nếu là đêm nào khác Tùng sẽ đi tuần tra dò xem động tịnh quanh nhà. Hẹn hò là có rồi đấy! Nhưng không phải lúc này! Chả lẽ mọi việc sắp kết thúc? Quá lắm cũng dăm bữa nửa tháng. Ánh mắt Dân nhìn Sa, vẻ mặt Sa lấm lét cứ dòm chừng trong bữa ăn tất niên, trước đó lúc đứng ngoài hiên thằng kia còn đứng sát vào Sa to nhỏ như là đang âm mưu gì, hai người đang tự tố cáo. Bây giờ chỉ còn bắt ngay tại trận! Muốn vậy phải bình tĩnh chờ đợi. Đúng là cũng không thể làm lơ được. Nếu mọi việc vỡ lở,chú Sinh nhất là mẹ sẽ ra sao đây? Nếu Sa không bị đuổi, không bị bắt quả tang thì mai này nàng cũng sẽ ra đi với Dân nếu như chúng đã có ý đó. Không! mình phải ngăn tất cả điều này. Sa không thể đi đâu được. Phải bị giam lại, cô ta xứng đáng bị như thế! Tùng bực tức đập mạnh tay xuống giường rồi đột nhiên nét mặt nhăn nhó đau đớn đưa tay bấu chặt lấy phần ngực nghiến răng lại, nước mắt trào ra thấm xuống mặt gối.
Dân núp ở dãy nhà gỗ nhìn ra thấy Sa cầm đèn lồng đi về phía phòng mình. Mái tóc dài buông lơi xoã bay theo nhịp bước. Nàng dừng lại trước gian lá nhìn chung quanh rồi mắc cái đèn lồng (1)lên cành tre sà từ trên mái xuống chứ không mang đèn vào phòng. Dân định chạy lại đứng sau rồi cùng vào nhưng lão câm ở đâu lù lù đi tới nói gì với nàng. Sa vào đóng cửa lại lão câm mới chịu cất bước. Hụt hẫng Dân tức quá văng tục:
_Chó má! Cái lão này sao cứ chọc gai mình vậy không biết!
Thế nhưng dáng Sa với mái tóc buông lơi ở trong căn liếp lá tối ba mươi thế này khiến Dân suy ra từ lúc mình đi tới giờ nàng ắt hẳn vẫn còn trinh trắng, chắc chắn rồi. Nếu nàng không trinh nguyên nữa mình cũng sống chết vì nàng huống hồ ….Nghĩ tới đây Dân nuốt nước bọt lòng phơi phới khấp khởi. Chàng lùi lại trong bóng tối kiên nhẫn chờ đợi.
Sa khêu ngọn đèn to lên cho đủ sáng. Tiếng muỗi vo ve. Mùi chùm kết nướng xông khói hồi chiều vẫn không xua hết được lũ muỗi chỉ giảm bớt đi mà thôi!.
Cởi bỏ tấm áo lụa bên ngoài, Sa kéo cái đèn dầu lạc trên bàn ra xa hơn một chút rồi chui vào tấm chăn bông nằm vắt tay lên trán. Khỏi tắt đèn! Đêm nay là giao thừa còn nhiều điều để nghĩ, chắc chắn thao thức đến sáng rồi đó!.
Gia đình mình ở làng Dâu chắc cũng yên lành nếu không anh Bôn cũng báo cho biết rồi! Có vậy mới rình rang mang quà biếu tết chứ! Chuyện gia đình hai bên coi vậy cũng tạm ổn! Mẹ chồng giờ cũng không làm mình phải lo lắng. Nhưng nhớ lại khi trưa đang ăn Khuyên cứ luôn miệng ỉ ôi than thở là “mộc”(2)ngon quá nhưng cái mâm phía bên phụ nữ ngồi không có nhiều mộc, thế là Tùng cầm tô bún mộc đươc chú Sinh múc cho đầy ắp san bớt qua bát cô ta, nhìn mà tức lộn cả ruột gan lên! Chướng mắt thế mà chả ai để ý cứ xì xụp húp, ồn ã nói, rôm rả cười mới lạ! Chỉ có Dân có vẻ cũng biết nhưng hắn ta thì nói làm gì nếu không nói là còn nháy mát trêu mình nữa chứ! Cứ cái điệu này mà diễn có ngày phải cho cô ta biết tay, “Đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy” thứ người đó mà hiền sao được! Tùng nữa! Có quyền ghét mình hận mình thế nhưng không được coi khinh xem thường mình!.
Tiếng gọi khe khẽ ngoài cửa:
_Sa ơi! Sa ra mở cửa dùm đi, đứng ngoài lạnh quá!
Đang nằm Sa giật nảy người ngồi dậy hoảng hốt kêu thầm:
_Trời ơi! Tiếng Dân chứ còn ai vào đây nữa! Già sao vậy? Đã bảo là đóng cửa cho kỹ vào, thả con Mực ra, vậy mà hắn ta lẻn vào được là sao? Thôi chết mình rồi!
_Sa ơi Sa! Sa ơi Sa!
Tiếng gọi mỗi lúc một lớn, thôi thúc hơn khiến Sa không thể câm lặng được nữa, bèn tụt khỏi giường chạy lại gần cửa nói vọng ra:
_Dân à! Em về đi! Ngày mai chị sẽ xin phép mẹ, chị qua chú thím chúc tết tiện thể đưa lại tiền cho em! Về đi! Chị không mở cửa đâu!
Nghe Sa trả lời Dân chưng hửng than thầm, không ngờ người đẹp lại tìm được cơ hội hay và hợp lý thế có chết mình không chứ! Chà! Nếu tối nay mình bị khước từ không gặp được Sa thì có thể sẽ chẳng còn dịp nào nữa! Đúng là nàng từ chối mình rồi! Nhưng nàng hy vọng gì ở Tùng kia chứ khi vẫn còn phải rúc trong cái xó xập xệ rách nát này? Hay là nàng yêu anh ấy rồi? Không biết hai người đã gần gũi nhau chưa nhỉ? Chắc chưa vì đêm tân hôn anh Tùng đi gấp quá vả lại chắc đêm đó Sa chẳng hạnh phúc gì nên mới trốn đi tìm người tình, Tùng đâu dễ dàng chiếm hữu được Sa khi mà cả ngày cô dâu không hề buồn nhìn chú rể lấy một thoáng? Không! Mình không thể chần chờ được nữa! Nếu không xong thì phải làm cho “Gạo nấu thành cơm” mình phải chiếm nàng trước Tùng và nếu Sa có ở lại đây chắc chắn sẽ điêu đứng lúc đó chỉ còn nước cuốn gói theo mình không cần phải nài nỉ ỉ ôi nữa!
Đứng ở trong nghe im ắng Sa tưởng Dân đã bỏ đi định chui vào giường nằm lại thì Dân lại gọi:
_Sa ơi! Thôi tôi đã đến đây rồi Sa cứ mang tiền ra mở cửa đưa cho tôi là xong, đừng để lâu nữa lỡ bố tôi phát giác số tiền vốn bị hụt ổng nghi mà tôi lại chưa trốn đi được thì phiền đấy! Hay là Sa tiếc không muốn trả tôi?
Nghe Dân nói khích Sa tức quá nhưng cố dằn lại kiên nhẫn đáp trả:
_Tôi mà ham tiền đến vậy thì tôi đã trốn đi với Dân chứ ở trong gian lá này làm gì?
Nghe Sa đáp rõ ràng như vậy mọi hy vọng đã tiêu tan, bực quá! Kế hoạch tính toán mấy tháng ròng, xông xáo kiếm tiền cho mơ ước này, giờ chỉ vài phút là tan thành mây khói sao? Không thể chịu thua xách đít đi về thế này. Dân gọi to hơn:
_Mở cửa Sa ơi!
Con Mực đang nằm ngủ trong chuồng bỗng tru lên mấy tiếng. Dân chạy vội ra sau dãy nhà lá núp. Một lúc không thấy động tịnh gì chàng lại chạy ra trước cửa phòng Sa hối:
_Sa ơi! lấy tiền xong chưa đưa ra cho tôi nhanh lên!
Đứng ở trong Sa sợ điếng người, đúng là hắn ta không chịu đi nếu như không đưa lại tiền. Sao lại có hạng người tiểu nhân thế không biết! Thôi phải lấy tiền đưa cho hắn đi cho rồi! Cứ chần chừ đôi co lỡ bị phát giác thì khốn.
Nghĩ vậy Sa vội lục trong mớ đồ lôi ra gói tiền rồi chạỵ lại phía cửa nói vọng ra:
_Dân ra phía sau chị đẩy khung cửa liếp trao cho.
Dân kêu thầm: “Trời đất sao khôn thế không biết?”rồi đổi giọng nghiêm trang đáp:
_Chị à chị làm gì thế? Phía sau cỏ cây rậm rạp em ra đó lỡ rắn hổ mang nó mổ cho một cái thì làm sao đây? Em xin chị nếu chị không bằng lòng em thì thôi có gì đâu cứ coi như chưa có gì xảy ra. Chị cứ mở he hé rồi nhét tiền qua em rút một cái là xong, đi về thôi! Có gì đâu nào! Con chó mà tỉnh ngủ nó sủa lên, bị bắt gặp thì có biện minh thế nào cũng khó tránh bị phiền phức đó!
Dân vừa nói xong con chó tỉnh ngủ thật nó sủa vu vơ vài tiếng.
Ở khu phía trước, vừa mới thiếp đi nghe tiếng chó sủa Tùng giật mình ngồi nhổm dậy không kịp khoác áo lạnh mở cửa, phóng thật nhanh ra ngoài.
Chỉ một thoáng Tùng đã có mặt ở góc hoè, dừng lại không đi tiếp nhìn, trừng trừng về phía phòng Sa. Chàng đã nhìn thấy Dân. Vì nghe Khuyên dặn dò trước nên Tùng bình tĩnh không nao núng mà đứng yên theo dõi
Lúc đó ở bên trong Sa lật đật mò mẫm để mở chốt cửa. Tuy là gian lá nhưng già đã làm cho Sa một cái then cài rất chắc chắn. Dân đứng ngoài nghe tiếng then cài kêu lịch kịch rồi cánh cửa hơi động đậy. Vì đang nôn nóng Dân không hề hay biết đang bị theo dõi dùng hết sức hất mạnh một cái, cánh cửa mở toang, Sa kêu “ôi giời” định chạy ra nhưng Dân mau chóng đóng sập cửa lại. Lúc này Tùng đã đứng ngay sau cánh cửa nhớ lời Khuyên dặn, nếu biết hai người đã ở trong phòng phải đẩy cửa vào tri hô ngay đừng chần chừ nên chàng sửa soạn đưa chân lên định tung một cước cho nát bấy cái cửa ra mới hả nhưng bỗng khựng lại kịp khi nghe Sa hét:
_Ra ngay không tôi kêu lên bây giờ!
Tò mò Tùng ghé sát tai vào cánh cửa nghe ngóng:
Tiếng Sa hậm hực:
_Tiền đó ra ngay đi! Đòi trèo trẹo sao giờ không lượm rồi xéo đi cho khuất mắt?
_Cứ để trên bàn chứ vội lấy làm gì hả em? Lâu ngày mới gặp gỡ nói chuyện chút không được sao?
Vừa nói Dân vừa tiến lại gần Sa.Tiến tới đâu Sa lùi tới đó. Cái yếm mới toanh mỏng dính dán sát người lồ lộ hai núm của nhũ hoa khiến Dân cứ dán mắt nhìn không chớp, cục hầu ở cổ hắn ta cứ thụt lên thụt xuống.
Sa nhìn xuống, chợt nhớ ra nàng vội chạy lại giường lấy áo lụa khoác vào để tránh ánh nhìn hau háu của Dân. Tùng khẽ đẩy cánh cửa nhìn vào. Dân đứng quay lưng nên không biết cánh cửa đang hé mở. Sa đang sợ hãi nên cũng chưa nhận ra. Thấy Sa khép nép đứng run trong góc, Dân tưởng ánh nhìn của mình đã bắt mạch được với sự khêu gợi của làn da thịt dưới lớp lụa mỏng nên mỹ nhân mới bối rối run rẩy như vậy. Toàn thân Sa giờ không lồ lộ mà thấp thoáng ẩn hiện qua lớp vải lụa suôn mềm. Dưới ánh đèn leo lét lại càng làm cho Dân háo hức thêm, muốn lột trần tất cả, muốn thấu suốt vào tận bên trong.
Đôi mắt Sa đang mở to nhìn Dân. Ánh nhìn sâu thăm thẳm đẹp mê hồn. Dân sững sờ mạch máu như muốn căng ra chạy rần rần.
Sa đứng sững một lúc rồi như lấy lại bình tĩnh nàng nói như ra lệnh:
_Đã bảo ra ngay! Không tôi kêu toáng lên đó!
Dân vênh váo thách thức:
_Kêu à? Cứ kêu đi kêu rõ to vào!
Sa gào lên nói sẵng:
_Làm cái trò đốn mạt gì vậy? Nêú mày không ra tao sẽ tố cáo mày viết thư cho tao rủ rê lừa gạt trao quà cho tao nhét tiền kèm theo để đưa tao vào thế kẹt bắt ép tao phải theo mày có đúng không?
Dân nham nhở đáp trả:
_À ra cũng có đọc thư đó chứ! Vậy mà sáng lại bảo là chưa đọc đốt đi rồi! Mà đã đốt thì bằng chứng đâu mà nói đây? Nói thì ai tin? Người đàng hoàng ai nhận quà như thế? Rồi bây giờ lại nói thằng này lừa là sao?
Sa uất ức:
_Lúc đó tao có chịu lấy đâu, tại mày nói là chỉ có bánh cốm với nhãn nhục vải khô tao mới lấy vì biết cu Tí thích món này, sẽ để dành cho cháu nó nên mới thuận lấy! Nhưng thôi không nói nữa tiền đó! Định đưa khi nào thuận tiện nhưng cứ bám riết đòi thì sao không lấy rồi cút đi cho tao nhờ? Tao nói cho mày biết tao chẳng yêu Hải đến nỗi cứ chung tình tôn thờ người đã khuất, cũng chẳng màng tới tiền của mày, tao không sợ bất cứ ai bất cứ thứ gì, tao đã có gan trốn một lần rồi mày biết đó nhưng nếu mày nghĩ tao sẽ trốn đi với mày một lần nữa khi phải bị giam trong gian lá xập xệ này thì mày lầm rồi đó! Giờ tao chỉ thích ở đây dù cho có khổ gấp trăm lần như thế này chỉ vì tao đã yêu Tùng yêu tha thiết mày biết không?
Núp ở ngoài nghe hết những gì Sa nói người Tùng run lên vì xúc động, nước mắt ứa tràn lăn nhanh trên má. Thấy thái độ Sa biến đổi quyết liệt Dân biết không thể chần chờ thêm nữa không còn gì để mất phải cố vớt vát. Nghĩ tới đây Dân nhào lại nhanh như chớp ôm gọn Sa khi đó hết đường lùi. Sa rú lên vùng vẫy cố thoát thở hổn hển doạ:
_Mày coi chừng đó tao chưa đốt thư đâu!
Dân cười phá lên chế nhạo ý không tin, xoay người Sa ôm xiết eo định hôn nhưng nàng vùng vẫy quá.
Nãy giờ hồi hộp theo dõi cố ghìm cơn tức để nghe rõ đầu đuôi cũng như để nhìn thấy cho hết sự khả ố đê tiện của thằng em họ, Tùng cố chịu đựng mặc dù đau đớn xót xa khi thấy vợ mình phải chịu sự cưỡng bức, tất cả chỉ vì muốn biết sự thật mà thôi!
Giờ đã đến lúc! Lau vội dòng nước mắt, Tùng đạp tung, dùng tay hất bay cánh cửa ra ngoài, nhào tới.
Vừa quay lại thấy Tùng, Dân buông Sa đâm bổ ra phía cửa định tẩu thoát nhưng Tùng đã nhảy vọt theo đá vào lưng, Dân văng vào góc nhà! Sa đứng nép trong góc há hốc mồm hãi hùng, lưỡi cứng lại không thốt được tiếng nào. Dân loạng choạng đứng lên, cú đá quá mạnh khiến Dân choáng váng người xiêu đi cố gượng nhưng lại chúi đầu ngã quỵ xuống đất. Tùng nghiến răng từ từ tiến lại. Dân cố lết ra xa để tránh đồng thời có thể lấy lại tinh thần sau tình huống quá bất ngờ nhưng Tùng đã đưa tay túm ngay cổ Dân kéo dựng lên. Dân kêu lên:
_Ôi anh Tùng anh hiểu lầm rồi xin anh đừng đánh để em kể rõ đầu đuôi!
_Câm ngay nếu không tao chỉ cần tát cho một cái thôi mày không còn cái răng nào đó! Mày biết tao rồi chứ gì!
_A dạ dạ em biết!
Bị Tùng túm được cổ nhấc bổng toàn thân lên Dân sợ quá van xin:
_Anh ơi! Đừng nóng nữa hãy bình tĩnh kẻo anh quá tay em tàn tật tội cho bố mẹ anh ơi!
_À mày đã biết tao mà ra tay là mày sẽ như thế vậy sao dám cả gan qua mặt tao? Dám làm cái tội tầy trời như thế này dám thách thức coi thường tao? Bây giờ mày còn hỏi tại sao cái gì tao cũng giấu diếm sợ liên luỵ tới danh dự gia đình không?. Nếu tao không tôn trọng điều đó không vì chú thím thì tao sẽ không tha thứ làm lơ chuyện này, ngày này năm sau chắc chắn là ngày giỗ của mày! Dám vào gia trang đêm khuya cưỡng bức vợ người tội đáng chết!
Nói tới đây Tùng thoi một cái không mạnh lắm nhìn như thể một cái quơ tay nhẹ nhưng Dân đã cong người lại như con tôm vừa bị vất vào chảo nóng kêu lên một tiếng đau đớn rồi gục xuống.
Gian phòng bỗng sáng bừng lên! Lão câm cầm cây đuốc đứng ở ngưỡng cửa trố mắt nhìn cảnh tượng trong phòng Sa. Nãy giờ Sa như người câm vừa thấy lão nàng gào lên ai oán:
_Già ơi! Con nhắc già khoá cửa cho kỹ sao anh ta lại vào được đây? Khốn nạn cho con quá già ơi!
Nghe tiếng Sa khóc, Tùng như bừng tỉnh chạy lại kéo Sa vào lòng. Sa ôm chầm lấy Tùng úp mặt vào ngực chàng bật khóc nức nở. Lão câm ú ớ chỉ trỏ múa may tay chân cố giải thích rồi cúi xuống lôi Dân đứng dậy dìu ra ngoài.
Tất cả những cuống si mê mẩn khát khao cả hai buộc phải kìm chế bấy lâu đã thực sự vỡ oà tuôn trào buông xả ngay từ cái va chạm đầu tiên này. Sa ôm cứng lấy Tùng như sợ chàng sẽ tan biến. Tùng xiết Sa vào lòng, nghe trống ngực đập thình thịch nhưng không còn phân biệt là của ai nữa?
Tùng nhấc bổng Sa lên, cứ thế bồng vợ chạy nhanh về phòng riêng của mình. Khi Tùng đặt Sa xuống giừơng nàng vẫn cứ úp mặt vào ngực đeo dính lấy chàng khiến Tùng buộc phải nằm chồng lên thân thể nàng. Tùng nói nhỏ:
_Về phòng mình rồi em ạ! Đừng sợ nữa!
Sa mở mắt nhìn quanh nhưng tay vẫn níu lấy Tùng không chịu rời.
Tùng lo lắng khẽ nhắc:
_ Coi chừng anh đè bẹp em bây giờ!
Sa lắc đầu quàng hai tay qua cổ Tùng ghì xuống, môi chạm môi, từng chút từng chút thật dịu êm rồi càng lúc càng hối hả, những cái hôn nóng rát, cắn rứt mạnh bạo hơn nhưng cũng ngây ngất đến lịm người. Hai thân thể run lên bần bật lăn đi lăn lại mấy vòng trên giường mái tóc Sa xõa tung khiến Tùng vô tình lăn lên làm chàng hoảng hốt buông Sa ngồi dậy hỏi khẽ:
_Có đau không em?.
Sa lắc đầu nhưng lại đắm đuối nhìn chàng buột miệng:
_Em muốn đau!
Tùng cúi xuống hôn nhẹ lên mắt Sa thì thầm:
_Em đợi anh tí nhé! Anh thắp ngọn tơ hồng cho thêm ấm cúng vì nó mới cháy có non một phần ba cây, vả lại anh muốn nhìn em thật rõ đêm nay được không em?.
Bây giờ Sa mới chịu buông chàng ra, vừa lặng lẽ nhìn Tùng thắp đèn vừa cởi áo ném vào gốc giường. Tim đèn vừa sáng Tùng đã quay người trút bỏ thật nhanh những gì vướng víu trên thân thể rồi ào lại phía Sa đang đón chờ, hai tay nuột nà vươn ra như cánh hoa nở bung ôm chặt lấy cổ chàng. Lạnh lùng dửng dưng không còn nữa, Tùng cúi xuống nhìn Sa mê mẩn. Lần đầu tiên từ khi về làm dâu hình như chỉ giây phút này nỗi buồn câm lặng mới vơi đi trên khuôn mặt Sa. Mắt nàng sáng hơn trong hơn, dưới ánh nến làn môi mọng từ từ hé mở gọi mời! Trên bàn lửa đã bén, lúc đầu yếu ớt run run, lớn dần ngả nghiêng chao đảo một chút rồi bắt đầu cháy thật đều kêu lách tách như reo vui. Hai ngọn lửa song song liếm dần chữ TÙNG và SA khắc bằng nhũ vàng đối nhau trên cùng một thân sáp được uốn cong. Nến đang hối hả cháy, hai cái tên từ từ tan chảy hòa vào nhau, sáp lỏng tuôn trào những dòng trong suốt đỏ hồng đọng lại thành vũng lênh láng trên mặt bàn.
Từ lâu Sa tìm kiếm trong khắc khoải, trong ngộ nhận sai lầm, trả giá bằng biết bao nước mắt, giờ đây nàng đã có được điều mình ao ước và không hối tiếc khi phải sống những ngày dài nhục nhã khổ đau để có những giây phút này. Hai bàn tay Sa bấu chặt tấm lưng trần của chồng ưỡn ngực lên ghim sâu chàng vào tận sự khát khao cháy bỏng. Tùng rên lên đầy thỏa mãn cùng lúc Sa rùng mình nhăn mặt tận hưởng cái khoảnh khắc đau đớn mà sung sướng đến lạ kỳ. Hai thân đang cùng một nhịp điệu. Môi Tùng lướt đều mơn man trên bờ ngực, Sa mỉm cười biết mình đang biến những gì thường ngày chỉ thoáng qua đôi khi đến khó hiểu trong đôi mắt chàng thành những gì rất rõ ràng mạnh mẽ như cơn lốc xoáy để rồi chính nàng bị cuốn theo hối hả hiến dâng hoà tan trong chàng. Đang quay cuồng trong cơn mây mưa bỗng mắt Sa mở to nhìn lên bức vách. Ánh nến dìu dịu nhưng cũng đủ sáng để soi tỏ bóng hai người giờ là một khối dính liền uốn lượn nhấp nhô phập phồng run nẩy có khi cũng cong lại như ngọn tơ hồng, một thân mà hai đầu…
Sa thột dậy ngơ ngác nhìn xung quanh tưởng mình vừa trải qua một giấc mộng đẹp, đưa ngón tay lên cắn thật mạnh. Đau quá! Đây là sự thật ư? Ôi chàng đây rồi! Sa cúi xuống âu yếm hôn lên môi mắt chồng vẫn còn đang say giấc nồng. Nhìn lên bàn. Ngọn đèn tơ hồng đã cháy hết. Nhưng Sa ao ước căn phòng này từ nay đêm nào cũng như đêm qua, sẽ luôn có một cây tơ hồng làm bằng nhục thể và tâm hồn, khi hai thân hoà làm một, hai cái đầu như hai ngọn lửa song song nồng nàn bừng cháy. Bây giờ Sa mới thực sự hiểu thâm ý của người sáng tạo ra chiếc đèn tơ hồng. Sa ôm Tùng kéo chàng sát lại bên mình. Tùng cựa quậy mở mắt nhận ra Sa, khát khao đàn ông đang trong trạng thái vật vờ bỗng thức tỉnh chàng hất tung cái mền ập lên người Sa một lần nữa tự nguyện phiêu diêu đến tột cùng cảm xúc, tưởng như mình đang bị hút vào cái hố cứ từ từ mở rộng háo hức đón nhận. Sa mềm mại mỏng manh đẩy đưa chàng bồng bềnh giữa những lớp sóng dịu êm làm trào dâng trong chàng nguồn sinh lực từ lâu ngỡ như không thể hồi sinh.
Minh mẫn nhạy bén sắc sảo, từ lâu chàng dồn mọi nổ lực vào công việc. Sa gợi trong chàng sự hưng phấn tưởng đã lụi tàn. Trước đây mỗi lần mơ hồ thấy những quây quắt khắc khoải muốn được buông xả thoả thuê không kìm nén ức chế chàng thường dồn cái bản năng đàn ông mãnh liệt vào những đường kiếm loé lên như ánh chớp hay những đường quyền cước làm trời đất quay cuồng, võ đường mịt mù gió bụi…trước ánh mắt ngỡ ngàng của thiên hạ vậy mà giờ đây nguồn tinh lực ấy đang miên man hối hả đổ vào miền hun hút thẳm sâu. Hình như mình đang hồi sinh đang sống lại thì phải? Tùng nghĩ thầm cố gắng rời khỏi Sa rồi nằm vật ra nhắm mắt thở dốc. Sa ôm Tùng kê đầu lên ngực chàng với tay lấy cái mền trùm kín lim dim ngủ lại, một lát hai cái chân thon thả của nàng lòi ra nhịp lên nhịp xuống. Tùng đưa tay kéo tấm rèm. Một làn nắng mai vô tình lọt qua khung cửa tràn vào giường. Sa nghiêng người, nguyên cái đùi trần của nàng từ trên xuống dưới chếch ra khỏi chăn. Ánh mai lướt qua. Sa rú lên ôm Tùng thật chặt lắp bắp: Anh ơi! Cứu em với!
Tùng vùng dậy vuốt tóc Sa hỏi dồn dập:
_Sao thế? Em đau ở đâu à?
Sa giấu mình kín trong chăn hổn hển nói:
_Kéo rèm lại em sợ!
_Sợ gì? Có ai đâu?Anh ở đây không ai dám làm gì em nữa đâu!
Tùng vội kéo kín tấm rèm luồn tay vào trong chăn chạm vào tấm thân trần đang run lên bần bật vuốt ve thật nhẹ từ trên xuống, một lúc sau Sa mới hoàn hồn Tùng ngừng lại hỏi nàng:
_Sao tự dưng em hoảng hốt vậy?
Nàng nói như van vỉ:
_Vuốt nữa đi anh.
Tùng hất tấm chăn ra, hai nhũ hoa trắng tròn đang phập phồng Tùng vòng tay qua eo vợ siết chặt, ngực Sa lại ưỡn ra Tùng cúi xuống tưởng như mình đang úp mặt vào một cánh hoa tươi đang tỏa hương thơm dìu dịu, chàng ghé môi lên phần ‘nhụy”nhọn hoắt mơn trớn một lúc rồi cắn liền mấy cái khiến Sa rên lên sung sướng nhắc nhở:
_Anh trùm lên em đi, che em lại, em sợ quá đừng cho nắng lọt vào!
Dứt lời Sa rúc vào lòng chồng, hai chân bấu chặt lấy phần dưới của chàng. Được bao trùm bởi sự ôm ấp che chở, bàn tay vuốt ve vỗ về, nỗi sợ vô hình không còn nữa nhưng cũng là lúc Sa nhận ra vết thương lòng, nỗi ám ảnh kỳ lạ ấy vẫn còn đeo đuổi chưa dứt hẳn nếu không nói nó xuất hiện ngạo nghễ ngay trong lúc nàng đang hạnh phúc nhất. Từ tối qua đến nay Tùng tha thiết với mình quá! Chàng không thể chỉ hoà hợp thể xác với mình mà chàng còn phải là một phần tâm hồn mình nữa, không thể giấu giếm thêm. Nghĩ tới đây Sa thu hết can đảm nhìn vào mắt Tùng nói:
_Anh à, anh có thật sự quan tâm vì sao em lại hoảng hốt như lúc nãy không? Em thương anh đến nỗi không muốn giấu anh điều gì cả. Vì tôn trọng anh, em sẽ nói hết những lỗi lầm rồi tuỳ anh phán xét. Anh cần biết tường tận những gì đã qua trong đời em, có như vậy anh sẽ hiểu em yêu anh biết nhừơng nào! Có khi cảm thấy toàn cõi nhân gian lạnh lẽo nhưng bóng hình anh như hơi ấm sức mạnh giúp em không chết gục hoàn toàn, em đã gượng đứng lên được sau khi vấp ngã. Từ lâu em biết mình không xứng với anh. Chỉ xin khi anh biết rõ mọi điều về em mà không thương em nữa thì cũng đừng đuổi em đi cho em ở lại gian nhà lá làm công việc mình thích, được ở gần anh, thế thôi em không dám đòi hỏi gì nữa đâu! Đối với em được trải qua những giây phút tuyệt vời bên anh như thế là quá sức tưởng tượng em nghĩ chắc kiếp trước em khéo tu nên mới được hưởng ân huệ này dù ngắn ngủi.
Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Sa Tùng hồi hộp hơi biến sắc nhưng vẫn quả quyết:
_Em đừng lo! Chỉ vì thiếu niềm tin rồi gây hiểu lầm, đôi ta mới phải chịu khổ đau, khó khăn lắm mới đến được với nhau anh không bao giờ dứt bỏ em được nữa đâu! Em cứ nói đi anh sẵn sàng nghe.
Sa bắt đầu kể trong tiếng nấc nghẹn ngào những gì nàng trải qua từ lúc gặp Hải bên bãi phơi lụa, rong chơi trên đồi cỏ, buổi tiễn đưa Hải đi thi có lời nguyện ước tỏ tình thêu trên dải lụa, kể cả những cảm giác kỳ lạ hãi hùng nàng cảm thấy ở Hải nhất là cuộc gặp gỡ trong đêm trăng khi nàng trốn đi, cái tát nảy lửa của cha, nỗi đau khổ uất ức của chị Lạc và Thu đã ám ảnh khiến nàng không thể nhìn Tùng hôm cưới chỉ vì lễ phục chú rể giống y áo của bác cả khi xử hai chị ấy trên sân đình…Sa kể không mạch lạc lan man nhưng Tùng đã thấu được lòng nàng. Giọng Sa thật chân tình không giấu giếm như một người đang xưng tội. Mặc cho những mặc cảm tội lỗi Sa vừa kể, hơn ai hết Tùng hiểu vợ mình còn trinh nguyên cho tới hôm qua khi đến với chàng. Nếu như Sa có lỡ làng không còn trinh trắng thì khi biết nàng có người yêu trước đó, khi còn ở kinh thành Tùng đã nghĩ lại và bỏ qua rồi. Tùng không trách không khinh chỉ thấy yêu vợ hơn gấp ngàn lần lúc chưa biết gì về nàng. Chàng cúi xuống hôn cùng khắp cơ thể nàng không chừa chỗ nào mong muốn sẽ xoá đi tất cả những ô nhục những đau đớn nàng phải hứng chịu từ bao lâu nay. Kể xong Sa vừa khóc vừa thổn thức hỏi Tùng:
_Anh có muốn em đọc những câu em thêu trên dải lụa không? Để em cố nhớ lại cho rõ đã!
Tùng lắc đầu dùng môi lau sạch nuốt hết những giọt mặn chát không để nó đầm đìa lan rộng. Sa lặng yên nhìn Tùng rồi cả hai lại ôm xiết lấy nhau.
Chỉ một thoáng ám ảnh khổ đau lùi dần, giờ nàng chỉ còn thấy có mỗi người mình yêu, hối hả bám theo chàng bỏ lại đằng sau một miền quên lãng.
Bà Chánh hối hả đi về phía phòng thờ từ xa bà đã ngửi thấy mùi thơm của nhang trầm thoang thoảng. Lão câm đã chực sẵn ở ngưỡng cửa khẽ cúi đầu vái chào bà. Bà cất tiếng:
_ Năm mới chúc mừng già thêm một tuổi thêm sức khoẻ để còn vui vầy với con cháu trong gia trang này nhé!
Lão câm ú ớ gật gật miệng cười rất tươi ánh mắt sáng rỡ làm bà ngạc nhiên hỏi lại:
_Đầu năm già có gì vui lắm phải không?
Lão câm chỉ đôi guốc mộc được lão lượm tối qua xếp ngay ngắn trước cửa phòng Tùng rồi lão đưa hai bàn tay nằm áp chồng khít lên nhau ú ớ cố diễn tả để bà hiểu.
Bà Chánh chăm chú nhìn bộ điệu của lão,nhận ra đôi guốc của Sa bà hiểu ý bật cười khen:
_Ôi già ơi! Đúng là ngôn ngữ người câm hay đáo để! Hai người đã ngủ trong đó phải không nào?
Lão câm gật liền mấy cái ra điều chắc chắn. Bà Chánh nở một nụ cười mãn nguyện nhìn ra trước sân sửng sốt khi nhận ra thời tiết có khác mọi năm tuy khí trời vẫn gây gây rét nhưng không có mưa lâm thâm, ngoài kia nắng mai đang thắp sáng hai hàng cây cao ngất kết tủa quanh những buồng cau những vòng hào quang lộng lẫy.
Sa bỏ đống đồ dơ vào cái chậu gỗ to chăm chú đợi Tùng múc nước từ giếng lên. Khi chàng bắt đầu cầm cái gàu định đổ vào chậu Sa ngửa hai bàn tay lên cử chỉ rất trân trọng như đang chờ được ban ân điều gì đó khiến Tùng phì cười chàng đổ nhè nhẹ để nước chảy qua bàn tay nàng trước khi ứ tràn ra chậu.
Khi nước trong chậu đã đầy Tùng thôi múc nước mà ngồi xuống lấy quần áo vò với Sa. Sa ngạc nhiên hỏi:
_Anh cũng biết giặt đồ à? Thôi để em giặt cho, anh ngồi đây nói chuyện với em được rồi!
Tùng lắc đầu chà xát mạnh mớ đồ bình thản nói:
_Anh là con nhà quan thật đấy nhưng nếu bố anh không mất thì anh lại là kẻ giang hồ nay đây mai đó, có thời gian anh ở nhà anh Sơn luyện võ cái gì cũng tự làm từ nấu cơm cho đến giặt đồ anh chẳng ngại gì đâu! Em này! Hay là ngày mai anh đưa em về bên làng Dâu chúc tết bố mẹ được không? Mặc dù mẹ anh có nói lại là hôm anh Bôn qua có nhắn đừng về để bố mẹ em qua chúc tết trước nhưng phải ra giêng lận!
Sa gạt đi:
_Thôi anh à! Bố đã nói thế thì cứ y đó mà làm! Em rất nhớ cu Út nhớ dì nhưng cũng không vội gì đâu anh!
Tùng thắc mắc:
_Sao em lại không gọi dì Lam bằng mẹ mà gọi là dì?
_Tại em biết dì trước khi dì lấy bố nên xưng hô quen rồi giống như anh Bôn cứ gọi dì nhưng lại gọi bố là bác vì ảnh còn là cháu kêu dì Lam bằng dì.
_À ra thế!
Sa chỉ tay về phiá gian lá nói:
_Anh thấy già kỹ chưa? Hôm qua tụi mình đi quên cả đóng cửa không có già chắc bữa nay cửa còn toang hoác. Nói tới đây Sa rùng mình:
_Ôi nghĩ lại em sợ cho cái ông Dân nhà mình quá! Nhưng anh bỏ qua đừng chấp nê làm gì anh nhé!
Nghe đề cập đến Dân, Tùng nhíu mày khó chịu:
_Đừng nói tới thằng mất dạy đó nữa mất cả vui!
Rồi như chợt nhớ ra chàng kêu lên:
_Hôm sáng em có kể về mấy tập sách bố anh viết để trong gian lá phải không? Chút nữa lấy mang về thư phòng cất, tội nghiệp ông cụ mất đột ngột mọi việc còn dang dở.
Sa thỏ thẻ:
_Anh ơi hay là để em mang về phòng tụi mình để em gối đầu giường đêm đêm giở ra đọc cũng hay lắm anh à!
_Em muốn sao cũng được, tùy em!
Sa tâm sự:
_Anh biết không lúc nãy khi anh múc nước từ giếng lên em nhớ lại chỉ mới hôm kia thôi còn thui thủi một mình giặt đồ ở giếng, nay đã có anh, tự nhiên em muốn giữ lại nước từ trong gàu do chính tay anh múc lên mặc dù biết điều đó là không thể. Nhưng giữ thứ nước ấy trong một chớp mắt cảm nhận làn nước mềm trôi nhè nhẹ qua kẽ tay em thấy thật hạnh phúc.
Nghe Sa nói Tùng xúc động xót xa cho vợ những ngày tháng bơ vơ về đây lòng ngổn ngang trăm mối bất giác Tùng nhoài người ôm Sa hôn thật mạnh vào môi khiến Sa bị mất thăng bằng chống tay vào chậu, nước bắn tung toé. Cả hai cười khúc khích. Xuân chạy ra định lấy cái mâm bát đĩa phơi ngoài sân vào nhưng lại đứng ngẩn người nhìn ra giếng thấy Sa và Tùng đang châu đầu vào nhau nàng chạy vào nói với bà Chánh:
_Mẹ ơi! Hồi nãy nghe mẹ kể hai em có qua mừng tuổi mẹ con không tin lắm nhưng bây giờ mới thấy đúng là đã trở thành đôi uyên ương rồi! Tin vui đầu năm rồi phải không mẹ!
Bà Chánh đang đứng kiểm lại mâm cỗ, kiểm xem đã đủ món để sửa soạn dâng ông bà tổ tiên chưa, nghe Xuân nói bà chỉ về phía lão câm ngồi trên phản thong dong uống rượu ăn bánh chưng với thằng Tí mỉm cười giải thích:
_Mẹ biết là nhờ già đó! Nếu không lúc nãy tụi nó vô phòng mẹ chúc tết chắc mẹ còn chưng hửng hơn nữa đó! Cho nên hồi trưa mẹ mới dặn con cúng bánh trái thôi giờ mới làm cơm đó chứ, hai anh chị cứ rúc trong phòng chiều nay mới thấy mặt mà!
Thằng Tí nhắng lên:
_Mẹ ơi! Có phải thím Sa hết đau rồi giờ ở chung phòng với chú không? Thế mà khi sáng con qua gọi hoài chẳng thấy chú thím ra mở cửa nên chưa được chú thím lì xì.
Xuân nhắc nhở con:
_Tí à! Con không được gọi cửa phòng chú thím lung tung như vậy nghe không? Chút nữa khi nào chú thím vào phòng thờ thắp nhàng con mới nên chúc tết nghe chưa?
Như chợt nhớ ra điều gì Xuân nhỏ giọng hỏi bà Chánh:
_À mẹ này! Sao năm nay giờ này vẫn chưa thấy chú thím Sinh đâu? Lạ quá!
Bà Chánh hơi ngẩn ra rồi đoán chừng:
_Có thể hôm nay mùng một tết chưa tìm ra giờ tốt để khởi hành cũng nên!
“Chào cả nhà năm mới!”
Mọi người quay lại. Khuyên xúng xính trong bộ đồ mới toanh thướt tha bước vào. Xuân reo lên:
_Ôi cô Khuyên hôm nay yểu điệu thục nữ, đẹp quá đi!
Khuyên sung sướng đỏ mặt ấp úng:
_Thôi mà chị chọc em hoài! Em mong ai cũng nhìn em như chị để đời tươi lên một chút!
Khuyên vừa dứt lời ông Sinh hắng giọng hấp tấp từ ngoài bước vào vẻ mặt hớt hãi giơ tay vái chào bà Chánh:
_Chào chị!
Nói xong ông ngồi phịch xuống phản thở dốc.
Thấy thái độ bất thường của ông Sinh bà Chánh trố mắt:
_Chú làm sao vậy! Đầu năm mà trông bần thần rã rượi thế?
_Sáng nay em tính qua thắp nhang ông bà nào ngờ nhà em phát giác ra thằng Dân tối qua không biết về từ lúc nào mà bị thương nằm bẹp trong giường, phải lo chăm sóc giờ mới ghé qua đây được đó chứ! Nhà em chắc lát mới qua được, giờ còn lo nấu chút cháo bắt nó ăn chứ từ hôm qua đến nay đã có gì trong bụng đâu! Ngày đầu năm mới chưa gì đã gặp chuyện buồn phiền bực bội!
_Nó đau gì? Hôm qua còn lăng xăng mạnh khoẻ lắm mà!
_Chắc đi nhậu nhẹt ở đâu gây lộn đấu đá nhau rồi bị thương chứ gì! Bởi thế em mới muốn cho nó luôn phải có công ăn việc làm suốt, chứ thằng này “nhàn cư vi bất thiện” hở ra là lêu lỏng ăn chơi đàn đúm với mấy thằng du cô,n phá làng phá xóm chứ ích gì! Hôm qua nó từ đây ra bảo là về nhà ngủ, hai vợ chồng em tưởng nó ngủ trong buồng nào ngờ rạng sáng mới lết về, vào phòng thấy nó nằm một đống người bầm tím hỏi thì nói lỡ quá chén, say khướt về nhà bị vấp ngã, thế đó nghe mà phát chán!
Bà Chánh chép miệng:
_Con với cái! Chú tính sao sao thì thính, lo cho nó yên bề gia thất chứ cứ để như thế tôi e còn khối chuyện phải lo đó! Thôi chú đừng lo! Bầm dập bị thương bên ngoài thì bôi thuốc là xong. Để tôi hối con Xuân nó bày cỗ cúng ông bà cho sớm sủa chút đi.
_Xuân ơi! Bưng mâm lên phòng thờ cho chú Sinh thắp nhang rồi còn về lo cho em nó con à!
Xuân dạ ran. Vừa lăng xăng phụ chị Xuân, Khuyên vừa lắng tai nghe ngóng lòng không khỏi trách thầm Dân sao lại đau ốm ngay lúc này!
Ông Sinh ngơ ngác nhìn rồi hỏi:
_Tùng đâu sao không thấy? Sa nữa đâu rồi?
Bà Chánh chỉ ra sau đáp:
_Tùng nó ở ngoài giếng với vợ nó. Lâu lắm mới có dịp thư thả hai đứa hú hí với nhau suốt, giờ mới thấy ló mặt, còn đang bì bỏm giặt giũ, đã xong đâu! Để chút tôi nói nó qua thăm thằng Dân xem bịnh tình ra sao rồi mai tôi mới qua được!
Ông Sinh xua tay:
_Hồi nãy em khám nó còn khó chịu cứ giãy lên đành đạch, mình muốn chăm sóc nó mà nó cứ đuổi như đuổi tà, tội lỗi đầy mình mà không biết thân đầu năm đầu tháng không muốn nói nặng chứ không em đã cho nó một trận ra trò. Thứ đó cứ để nằm chèo queo một chỗ cho biết thân, mẹ nó còn nấu cháo chứ em thì cứ tự lết tới bàn mà ăn, không cơm bưng nước rót gì sất!
_Con dại cái mang hơi đâu mà phiền chú! Chấp nhận thôi chứ biết sao đây?
Lão câm ngồi lặng lẽ ăn nem nhấm rượu tỉnh bơ như không hề nghe thấy gì. Khi bà Chánh, ông Sinh và Xuân vừa bước ra khỏi bếp lão mới tủm tỉm cười khoái trá! Hôm nay lão tự cho phép mình ngồi nán lại khề khà hả hê một chút thì phải?.
Nãy giờ nghe cuộc đối thoại Khuyên điếng người nhưng không dám chạy ra sau tìm Tùng đành lẽo đẽo theo bước chị Xuân lòng thấp thỏm đầu óc cứ rối tung. Chẳng lẽ hai người đã đến với nhau rồi sao? Sao cái con này nó cao tay thế? Cái khoản này thì mình đành chịu thua nó rồi! Mới có một đêm tình hình đã đổi khác. Nó có phép thuật gì mà đến với Tùng nhanh thế? Còn cái ông Dân này nữa lựa ngay lúc này mà đau, hư thân đốn mạt thế không biết! Chả lẽ mình mất Tùng sao? Không!
Khuyên vụt chạy ra khu vực sau nhìn quanh quất rồi đứng như trời trồng giữa cái sân rộng hai mắt cứ mở thao láo nhìn ra bãi phơi đồ. Đằng sau tấm vải được phơi căng rộng bay phất phới (Khuyên nhớ đã từng thấy trải trên giường trong phòng Tùng), thấp thoáng bóng hai người đang ôm nhau bốn cái chân lòi ra ở phía dưới. Khi đã nhận ra đó là ai Khuyên vội đưa hai tay giữ chặt cổ họng, răng nghiến lại khiến cho những tiếng kêu uất ức điên dại bị kìm lại không được tự do thoát ra trở thành như tiếng rên hừ hừ của một người đang bị đau nặng, Khuyên cứ thế lùi dần cho đến khi khuất hẳn sau hàng hoè không còn nhìn thấy cảnh âu yếm của Tùng và Sa nàng mới định thần lại bật thành tiếng khóc, len lén đi về không buồn chào hỏi ai cả!
Chú thích:
(1) Đèn lồng thực chất là đèn cù một loại giống đèn kéo quân
(2)Mộc: Nấm hương nhồi giò sống
Vô Biên Vô Biên - Nguyễn Minh Trân Vô Biên