Nguyên tác: Until You
Số lần đọc/download: 2003 / 37
Cập nhật: 2015-08-15 08:00:59 +0700
Chương 40
K
hi chàng đi nhanh về hướng phòng làm việc của mình, Stephen tự nói với bản thân rằng Sherry sẽ trở về trong một hoặc hai giờ nữa. Nàng đã chạy trốn bởi vì nàng đau khổ - bị kích động. Whitticomb đã nói rằng việc mất trí nhớ là một hình thái của sự kích động. Có lẽ sự kích động cũng đi cùng với việc lấy lại trí nhớ. Với những hình ảnh về nàng lang thang khắp các đường phố London, một mình và hoang mang, chàng sải bước vào trong phòng làm việc. Chỉ gật đầu một cái ngắn gọn, lạnh lùng với cô gái tóc vàng đang chờ đợi chàng, chàng ngồi phịch xuống chiếc ghế đằng sau bàn làm việc, quyết tâm bác bỏ lời buộc tội Sherry đã cố ý lừa dối chàng của cô ta. “Ngồi đi,” chàng cộc lốc ra lệnh, “hãy nghe những gì cô phải nói.”
“Ồ, tôi có rất nhiều chuyện để nói!” cô ta bật ra, và Stephen đột nhiên bị làm chưng hửng vì ý nghĩ mỉa mai thoáng qua là cái cô Charise Lancaster này giống y hệt như con bé tóc vàng dợn sóng mà chàng đã mong sẽ gặp ở chỗ con tàu.
Charise cảm nhận được mong muốn không tin bất kì điều gì cô ta nói của chàng, và khi hiểu ra người đàn ông đẹp trai, giàu có này có thể bằng cách nào đó thuộc về cô ta, cơn giận dữ và quyết tâm của cô ta lại càng tăng lên thêm nhiều lần nữa. Bị đe dọa bởi thái độ lạnh lùng của chàng, cô ta cố gắng quyết định bắt đầu bằng cách nào là tốt nhất, khi chàng nói bằng một giọng điên tiết, “Cô đã đưa ra lời buộc tội khốn kiếp chống lại một người không có mặt ở đây để tự biện hộ. Bây giờ, bắt đầu nói đi!”
“Ồ, tôi hiểu là ngài không muốn tin tôi,” cô ta buột miệng nói trong sự cảnh giác và giận dữ. Chà, tôi cũng không muốn tin vào điều đó khi tôi đọc lời thông báo trên báo chí. Cô ta đã lừa ngài, cũng y như cách đã lừa tất cả mọi người.”
“Cô ấy đã bị mắc chứng quên – mất trí nhớ!”
“Chà chà, cô ta chắc chắn đã nhớ lại khi tôi xuất hiện – ngài giải thích chuyện đó ra sao?”
Chàng không thể, và chàng không muốn để cô ta thấy phản ứng của mình trước luận điểm đó hoặc là toàn bộ những gì cô ta sắp nói.
“Cô ta là một kẻ nói dối và một kẻ lừa đảo đầy tham vọng, và cô ta luôn luôn là như vậy! Trên tàu, cô ta đã kể cho tôi nghe cô ta định cưới một ai đó giống như ngài, và cô ta đã gần như đạt được điều đó, chẳng phải vậy sao? Đầu tiên cô ta cố gắng quyến rũ chồng tôi, và rồi cô ta để mắt đến ngài!
“Cho đến khi cô ấy trở về và có thể đối chất với cô, ta sẽ bỏ qua lời nói đó như là sự giận dữ của một đứa trẻ ranh ghen tị.”
“Ghen tị!” Charise bùng nổ, nhảy cẫng lên. “Sao ngài dám ám chỉ là tôi ghen tị với con phù thủy tóc đỏ ấy! Và nói cho ngài biết, thưa bá tước, cô ta bỏ trốn bởi vì cô ta đã bị phát hiện. Cô ta sẽ không bao giờ quay trở lại, ngài có nghe tôi nói không? Cô ta đã thú nhận với tôi là cô ta đã lừa dối ngài.”
Stephen cảm thấy như thể ngực chàng có một sợi dây thừng cuốn quanh và nó đang bị thít chặt lại bởi mỗi một từ cô gái tóc vàng nói ra. Cô ta đang nói sự thật – nó ở ngay trên bản mặt khinh bỉ của cô ta kia – nỗi ác cảm của cô ta với Sheridan Bromleigh và sự khinh thường của cô ta với chàng.
“Trên đường từ Mỹ tới đây, cô ta đã khuyên giải tôi từ bỏ việc đính hôn với Burleton và thay vào đó thuyết phục tôi bỏ trốn với Ông Morrison! Giờ đây khi nghĩ về việc đó, tôi ngạc nhiên là cô ta đã không tự mình đính hôn với vị hôn phu của tôi!”
Đang trong mớ hỗn độn những cảm xúc giận dữ, Stephen nhận ra rằng cô gái đang ngồi trước mặt chàng với đôi mắt ngân ngấn nước và bàn tay nắm chặt thành nắm đấm vì tức giận này có hai tin buồn khủng khiếp đang chờ đón. Trong tâm trạng hiện tại của chàng, chàng không sẵn sàng trì hoãn hay giấu diếm làm gì. Chán nản vì tất cả những lời nói dối chằng chịt và những nỗ lực to lớn của chính chàng để tránh cho Sherry khỏi phải nghe những tin buồn chẳng liên quan gì đến nàng, chàng chỉnh lại giọng nói và nói thẳng thừng, “Burleton đã chết.”
“Chết?” Charise gào lên trong nỗi thất vọng thành thực khi niềm hi vọng bí mật của cô ta là Burleton vẫn muốn lấy cô ta làm vợ nếu cô ta có thể gạt bỏ được Morrison đã tan thành mây khói. “Như thế nào?” cô ta thì thào khàn khàn, đưa tay vào trong túi xách lấy ra một chiếc khăn tay ren và chấm chấm lên mắt.
Stephen kể cho cô ta nghe và quan sát khuôn mặt nhăn nhó của cô ta. Lúc này cô ta không nói dối, chàng nhận ra. Cô ta hoàn toàn quẫn trí.
“Người cha tội nghiệp của tôi. Tôi đã không biết tôi sẽ phải đối mặt với ông như thế nào sau khi con đàn bà Bromleigh đó thuyết phục được tôi bỏ trốn cùng Ông Morrison. Tôi đã sợ đến nỗi còn chưa viết thư được cho ông. Tôi sẽ đi về nhà!” Charise quyết định, đã bắt đầu sáng tác ra một câu chuyện lừa dối để thuyết phục cha cô ta đón nhận cô ta trở lại, mua một vụ li dị hoặc bãi bỏ hôn ước hoặc bất kì cái gì cần thiết. “Tôi sẽ đi thẳng về nhà.”
“Cô Lancaster,” Stephen nói, và dường như thật kì cục, thật khó chịu, khi phải gọi người phụ nữ này bằng cái tên mà chàng đã nghĩ thuộc về Sherry, “Ta có một lá thư cho cô từ luật sư của cha cô. Nó đã được gửi đến cho ta từ ông chủ nhà của Burleton.” Đặt sang một bên những lo lắng của chính chàng trong lúc này, Stephen mở khóa ngăn kéo, lấy ra một lá thư và một tấm ngân phiếu, và miễn cưỡng giơ nó ra cho cô ta. “Ta e đó không phải là tin tức tốt lành.
Bàn tay cô ta run rẩy khủng khiếp khi cô ta đọc nội dung của bức thư và nhìn vào tờ ngân phiếu, rồi cô ta chậm rãi ngước mắt lên nhìn chàng. “Đây là tất cả số tiền mà tôi có trên đời này sao?”
Tình trạng tài chính của cô ta không phải là vấn đề hay mối quan tâm của Stephen, bởi vì cô ta rõ ràng đã phụ bạc Burleton và cưới ai đó khác trên đường đến nước Anh rồi, nhưng chàng lại rất quan tâm đến việc giữ cho cô ta im lặng. “Không có nghĩa là ta đã tin Sheridan Bromleigh cố ý đóng giả cô,” chàng nói cộc lốc, “ta sẽ sẵn sàng cho cô một số tiền để… xem nào, làm nhẹ bớt cảnh ngộ của cô… đổi lại sự im lặng của cô đối với toàn bộ sự việc này.”
“Bao nhiêu?”
Stephen căm ghét cô ta ngay lúc đó. Chàng căm ghét cái ý nghĩ phải trả tiền cho cô ta để ngăn cô ta khỏi loan truyền tin tức có thể trở thành một vụ tai tiếng làm chấn động toàn nước Anh nếu nó loan ra. Chàng căm ghét chính mình vì nỗi đau của sự nghi ngờ đang lớn dần bên trong chàng về ý định trở về trong vài giờ nữa của Sherry. Bức thư của nàng không phải là một lời chào vĩnh biệt, nó là một lời cầu xin – một lời cầu xin đầy kích động từ một cô gái đáng yêu, đang quá bối rối vì sợ chàng sẽ không lắng nghe, không tin. Nàng đã chạy trốn khỏi ngôi nhà để cho chàng thời gian dịu lại, trong trường hợp chàng tin lời Charise.
Nàng sẽ quay trở lại, hoang mang và quẫn trí và phẫn nộ; nàng sẽ quay trở lại và đối mặt với chàng. Nàng xứng đáng được nhận những câu trả lời và giải thích từ chàng về việc tại sao chàng lại đóng giả làm Burleton. Nàng sẽ trở lại vì những điều đó. Nàng có đủ chí khí để đối mặt với chàng. Nàng đã có quá đầy dũng khí.
Chàng nhắc đi nhắc lại điều đó với chính mình khi chàng quan sát Lancaster rời đi với khoản tiền hậu hĩ mà chàng đã trả cho cô ta, rồi chàng đứng dậy và đi tới bên cửa sổ, nhìn đăm đăm ra ngoài đường phố trông mong cô dâu của chàng trở lại … để giải thích. Chàng nhìn thấy Charise Lancaster trèo lên một chiếc xe ngựa đi thuê khi anh trai chàng bước vào phòng phía sau chàng và khẽ hỏi, “Chú định làm gì bây giờ?”
“Chờ đợi.”
Chỉ một trong số rất ít lần trong suốt cuộc đời mình, Clayton Westmoreland cảm thấy và nói một cách vô vọng và do dự. “Chú có muốn anh để cha xứ về nhà không?” “Không,” Stephen trả lời ngay. “Chúng ta sẽ chờ.”