Số lần đọc/download: 1025 / 8
Cập nhật: 2016-03-20 21:01:46 +0700
Chương 39
H
ôm nay bác sĩ Becker gọi cho bố,” bố nói. Tôi dừng việc đang làm lại, tôi đang dùng Photoshop chỉnh sửa một cái khuyên mũi trên mặt Beethoven, và nhìn lên. “Ông ấy nói gì ạ?” “Mẹ con đang dần khỏe lên. Bà chịu được thuốc mới. Bà đã ăn uống và tham gia điều trị nhóm.” “Ông ấy có bảo mình được phép nói chuyện với mẹ chưa hả bố?” “Ông ấy bảo một hai ngày nữa.” “Vâng,” tôi nói vẻ đồng ý.
Hẳn rồi. Sao lại không? Thực ra thì tôi sẽ đợi hai ngày nữa – thứ Bảy và Chủ nhật. Nhưng thứ Hai tôi sẽ đích thân đến bệnh viện thật sớm. Và rồi bác sĩ Becker sẽ cần tất cả bảo vệ ở đó thì mới ngăn được tôi không nói chuyện với mẹ. “Con viết đề cương đến đâu rồi, Andi?” ông hỏi.
“Có tiến triển chút nào không?” “Có bố ạ. Con vừa làm xong bản nháp đầu tiên. Vẫn còn phải làm nhiều thứ, nhưng khởi đầu là thế. Và con đã viết được kha khá phần giới thiệu,” tôi vừa nói vừa mỉm cười. “Tuyệt quá,” ông nói, cũng mỉm cười lại. “Vâng,” tôi nói.
“Việc xét nghiệm thế nào ạ?” “Thực sự thì khá tốt. Bọn bố hy vọng sẽ có kết quả trước thứ Hai.” “Hay quá,” tôi nói, cười nhiều hơn. Khiến mặt tôi đau. “Sẽ có một bữa tối tại điện Élysée vào thứ Tư. Con có thể tới. Nếu con muốn,” bố nói. “Chà. Vâng ạ. Chỉ có điều là con đặt vé máy bay về tối chủ nhật rồi.
Bố không nhớ à?” “Ừ nhỉ. Con sẽ viết xong đề cương chứ?” “Vâng.” “Sẽ tốt chứ?” “Con nghĩ thế.” Ông gật đầu, quay lại chiếc laptop. Tôi cũng làm thế. Tối nay bố về nhà sớm. Chúng tôi gọi đồ ăn Thái về nhà với cô Lili. Sau đó cô vào studio làm việc, còn bố và tôi dọn bàn.
Giờ thì ông ngồi một đầu còn tôi ngồi đầu kia. Cả hai đã im lặng làm việc mấy tiếng rồi. Không cãi nhau. Một chuyện tốt lành. Tôi chỉ còn phải trải qua tối nay, ngày mai, và Chủ nhật mà không để xảy ra một vụ cãi vã lớn nào. Tôi chỉnh xong cái khuyên mũi và quyết định cho nhạc sĩ Beethoven ít tóc.
Rất hợp với ông. Ông sẽ lên ảnh rất đẹp trong phần giới thiệu. Tôi đã trích vài nhịp tôi cần từ Allegretto trong bản symphony thứ bảy của ông và hòa lẫn chúng với “Paint It Black” của Stone để đưa ra ví dụ cho giả thuyết của tôi. Nó minh họa khá chuẩn một hòa âm song song La thứ- Mi7/Đô-Sol7.
Tôi cũng dùng máy quay của di động quay chính mình, giải thích việc Malherbeau sử dụng La thứ trong vài tác phẩm trước đó của ông rất có khả năng là do chịu ảnh hưởng từ Allegretto. Tôi gửi cái đoạn clip đó vào email rồi xuất nó sang PowerPoint. Chất lượng hơi kém, nhưng thế là đủ cho bố tôi xem.
Khi về đến nhà, tôi sẽ làm lại trên thiết bị quay video của trường St. Anselm. Tôi hoàn thành xong ảnh nhạc sĩ Bethoven và tắt máy. Tôi mệt rã rời. Tôi đã làm việc như điên kể từ lúc tôi năn nỉ được Yves Bonnard cho tôi vào lại thư viện. Thực ra là cầu xin ông ta cho tôi vào, thề sống chết là tôi sẽ để ý tới những người khác và không gây rối.
Tôi chụp ảnh giấy tờ của Malherbeau suốt cả buổi chiều, về nhà, và bắt đầu viết đề cương ngay sau khi ăn tối xong. Tôi viết xong bản nháp lúc tám giờ, rồi bắt đầu viết phần mở đầu. Tôi nghĩ mình đang thực sự hoàn thành được nó. Tôi sẽ làm xong cả đề cương và phần giới thiệu trước tối mai – để bố có nhiều thời gian đọc và ngừng nói chuyện.
Lúc này tôi chúc ông ngủ ngon, dọn dẹp đồ đạc, và về phòng. Ngay khi vào phòng, tôi đổ hết mọi thứ trong túi ra và xục xạo tìm cái đĩa CD của Virgil. Tôi đã muốn nghe nó kể từ lúc cậu ném nó cho tôi ở chỗ hầm mộ. Khi về đến nhà, tôi hỏi cô Lili cô có máy nghe nhạc không và cô đưa cho tôi một cái Discman cổ.
Tôi cho đĩa vào, nhấn nút play, và nghe. Một giọng cất lên, chỉ một giọng đàn ông, hát bài nghe có vẻ giống bài thánh ca châu Phi. Giọng hát nhỏ dần, rồi tiếng trống nổi lên, rồi rất nhiều giọng hát cùng bài thánh ca, phải đến một trăm, và rồi Virgil hát rap. Hay. Cực kỳ hay. Hay đến mức rùng sống lưng.
Bài hát tiếp theo là về New York, về một ca sĩ nhạc rap thề sẽ cai trị nó. Trong đó có bài “Banloser”, nghe khác đêm hôm trước – được chuốt nhiều hơn. Cậu có một bài tên là “I’m Shillin” về sự phản bội. Và một bài tên là “Morning Light,” về việc ngắm mặt trời mọc ở Paris trên đồi Sacré-Coeur.
Tôi nhận ra bài này. Tối qua cậu đã hát bài này cho tôi nghe. Nhịp các bài hát rất mạnh và nhạc thậm chí còn mạnh hơn. Cậu cho guitar chơi nhạc reggae trong một bài. Nhạc jazz funk trong một bài khác. Các đoạn trong sách phúc âm Mỹ. Đàn xi-ta. Tiếng gọi của thầy tu báo giờ. Học sinh Pháp hát đồng dao.
Violin Trung Quốc. Những bài hát với cả thế giới trong chúng, đúng như cậu nói. Tôi lấy di động ra ngay khi đĩa hết. Để gọi cho cậu và bảo với cậu tôi rất thích các bài hát của cậu. “Cái gì!” cậu quát. “Ừm… chào. Tớ đây. Andi,” tôi nói, hơi ngần ngại. “Chào cậu. Đợi tớ chút.” Tôi nghe tiếng phanh kít, rồi tiếng Virgil chửi nát nước một gã.
“Xin lỗi,” cậu nói với tôi. “Công việc hôm nay không tốt à?” “Tệ kinh dị. Tối nay cái thành phố này hoàn toàn mất kiểm soát rồi. Tớ gọi lại cho cậu sau được không? Nửa tiếng nữa?” “Ừa, dĩ nhiên rồi.” Tôi cúp máy và nhìn lên trần nhà, không biết phải làm gì trong lúc đợi.
Tôi hơi đói. Từ lúc ăn tối tới giờ cũng lâu rồi. Tôi có thể vào bếp. Ăn món mì Thái còn thừa. Một quả cam. Một miếng pho mát. Tôi có thể rửa ráy rồi chuẩn bị đi ngủ. Một ý tưởng hay, khi mà ngày mai đã là thứ Bảy rồi mà tôi còn cả đống việc phải làm. Tôi định đi thăm nhà Malherbeau rồi chụp ít ảnh.
Rồi tôi phải viết cho xong bản nháp thứ hai của đề cương. Mắt tôi nhìn xuống giường, chỗ đống đồ tôi đổ ra. Cuốn nhật ký nằm ở đó, bên dưới chùm chìa khóa. Tôi không chết tối hôm đó. Đó là một may mắn. Tôi được tái sinh. Alex đã viết thế. Tái sinh thành cái gì? Để làm gì? Tôi vừa muốn tiếp tục đọc lại vừa không.
Tôi vừa tò mò vừa sợ hãi. Tôi cần phải biết chuyện gì đã xảy ra với Alex, với hoàng thái tử Louis-Charles, nhưng lỡ nó lại khiến tôi phát điên lên thì làm sao? Như lúc ở trong hầm mộ ấy? Tôi tránh xa khỏi nó đi vào phòng tắm. Không phải cuốn nhật ký khiến tôi bị điên lúc trong hầm mộ, tôi tự nhủ khi đánh răng.
Bởi vì không thể nào như thế. Nó là một cuốn nhật ký. Chữ nghĩa nằm trên giấy. Chỉ có thế thôi. Là do uống thuốc an thần. Tôi phải đối diện vơi sự thật là tôi uống quá nhiều. Tôi quay lại phòng ngủ, cầm lọ thuốc từ bàn cạnh giường lên, và dốc ra hai viên. Tôi muốn giảm liều xuống.
Tôi muốn, nhưng tôi lo ngại. Vài ngày qua tôi thấy khá ổn định, khá an lành. Ít nhất là về mặt xử lý nỗi buồn. Tôi đã thấy và nghe các thứ, nhưng tôi không thấy mình đứng ở mép thứ gì cả. Không ở mép sông Seine mà cũng không ở rìa mái nhà. Tôi không muốn sự đen tối quay trở lại.
Nhưng tôi cũng không muốn những nỗi sợ biết thì thầm, những con rối giọng rít lên và những ông già biến thành trai trẻ ngay trước mắt mình. Tôi đứng đó, cố quyết định. Một quả cam? Ít pho mát? Ngủ? Nhật ký? Tự dưng muốn tự sát hay ảo ảnh? Hai viên? Hay một? Tôi nuốt một viên Qwell và bỏ viên còn lại vào lọ.