Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Vu Van Quyen
Upload bìa: Son Le
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3323 / 46
Cập nhật: 2015-10-05 14:35:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40
evin nhìn chòng chọc lên cửa sổ, tu chai vodka đã cạn phân nửa, chai thứ ba trong đêm nay. Chẳng ai buồn đưa mắt nhìn hắn. Hắn đang đứng ở bến neo thuyền phía sau ngôi nhà; hắn đã thay chiếc áo sơ mi đen dài tay và quần jean sẫm. Chỉ có khuôn mặt hắn lộ ra, nhưng hắn đứng trong bóng cây bách, ẩn mình phía sau thân cây. Quan sát các cửa sổ. Quan sát ánh đèn, tìm bóng Erin.
Một lúc lâu sau vẫn chẳng có gì. Hắn uống, tiếp tục uống cho cạn chai. Người vào ra cửa hàng liên tục, thường thì họ dùng thẻ tín dụng để mua xăng ở cây. Tíu tít, hối hả, ngay cả ở đây, cái chốn đồng không mông quạnh. Hắn vòng sang hông nhà, nhìn lom lom lên cửa sổ. Hắn nhận ra ánh sáng xanh lập lòe của ti vi. Bốn người bọn họ, xem ti vi, làm như một gia đình hạnh phúc. Cũng có thể bọn trẻ đã đi ngủ, mệt lử vì đi chơi hội, mệt lử vì đạp xe. Có thể chỉ còn Erin và gã tóc muối quấn lấy nhau trên đi văng, hôn hít vuốt ve nhau trong khi Meg Ryan hoặc Julia Roberts yêu đương trên màn hình.
Tất cả thật chua chát, hắn mệt mỏi và bụng hắn quặn thắt lại. Hắn đã mường tượng cảnh mình đi lên cầu thang, đá tung cửa, giết bọn họ tới cả chục lần rồi, và hắn muốn xử càng nhanh càng tốt, nhưng vẫn còn nhiều người trong cửa hàng. Nhiều xe trong bãi đỗ. Hắn đã tắt máy, đưa xe vào một chỗ dưới cái cây đằng sau cửa hàng, khuất tầm nhìn của xe cộ lướt qua. Hắn muốn chĩa khẩu Glock bóp cò, muốn nhìn họ chết, nhưng hắn cũng muốn ngả một giấc vì đời hắn chưa bao giờ thấy mệt mỏi đến thế này và khi thức giấc hắn muốn thấy Erin nằm bên và tự nhủ rằng cô chưa bao giờ rời bỏ hắn.
Lát sau, hắn phát hiện bóng cô nghiêng nghiêng bên cửa sổ, thấy cô mỉm cười quay đi, hắn biết cô đang nghĩ về gã tóc muối tiêu. Nghĩ về tình dục, mà Kinh Thánh đã răn Những kẻ làm chuyện gian dâm và chạy theo thú vui xác thịt trái tự nhiên thì phải chịu lửa đời đời làm hình phạt nêu gương.
Hắn là một thiên sứ của Chúa. Erin có tội và Kinh Thánh răn Người ấy sẽ bị làm khổ trong lửa và diêm sinh trước mặt các thánh thần.
Trong Kinh Thánh luôn có lửa vì nó tẩy uế và xử tội, hắn hiểu điều đó. Lửa là sức mạnh, vũ khí của thiên sứ. Hắn nốc cạn chai vodka rồi đá vỏ chai vào dưới bụi cây. Một chiếc xe phóng tói chỗ cây xăng và một ông bước ra. Ông ta nhét thẻ tín dụng vào rồi bắt đầu bơm xăng. Bảng hiệu gần cây xăng thông báo rằng mọi người không được phép hút thuốc, vì xăng dễ bắt lửa. Bên trong cửa hàng có dầu để mồi than củi. Hắn nhớ lúc trước gã đàn ông xếp hàng trước hắn đã xách một can dầu ra.
Lửa.
o O o
Alex dịch và điều chỉnh bàn tay trên vô lăng cho thoải mái. Joyce và cô con gái ngồi ở ghế sau, hai người không ngừng nói chuyện kể từ lúc lên xe.
Đồng hồ trên bảng điều khiển cho thấy đã về đêm. Bọn trẻ nếu chưa đi ngủ thì cũng sắp rồi, điều đó lúc này nghe thật tuyệt. Trên chặng đường về, anh đã uống một chai nước, nhưng anh vẫn khát và đang cân nhắc xem có nên dừng lại lần nữa không. Anh biết chắc cả bà Joyce và con gái đều không phiền lòng, nhưng anh không muốn dừng lại. Anh chỉ muốn về nhà.
Đang lái xe mà anh cảm thấy tâm trí mình cứ thế trôi đi. Anh nghĩ về Josh và Kristen, về Katie, và những ký ức về Carly vụt qua. Anh cố tưởng tượng xem Carly có thể nói gì về Katie và liệu Carly có muốn anh đưa lá thư cho cô không. Anh nhớ hôm nhìn thấy Katie giúp Kristen mặc đồ cho búp bê, và nhớ lại trông cô xinh đẹp ra sao hôm cô nấu bữa tối mời anh. Biết rằng cô đang đợi anh ở nhà, anh muốn ấn chân g
Ở làn đường bên kia xa lộ, những đốm sáng nhỏ xíu xuất hiện xa xa cuối chân trời, chầm chậm tách rời và lớn dần lên, thành hình đèn pha của những chiếc ô tô đang tiến lại. Chúng mỗi lúc một sáng cho tới khi vụt lóe rồi lướt qua. Trong gương chiếu hậu, những ánh đèn đỏ lùi dần ra xa.
Phía Nam muôn ngàn tia chớp lóe sáng, làm bầu trời nhấp nháy như một màn trình chiếu. Góc bên phải một nông trang, đèn sáng rực trên bậc tam cấp. Anh vượt qua một chiếc xe tải có biển số bang Virginia rồi xoay vai, cố xua đuổi cảm giác mệt mỏi trong cơ thể. Anh vượt qua tấm biển chỉ đường cho thấy còn nhiều dặm mới tới Wilmington, liền thở dài. Anh còn cả chặng đường trường phải đi.
o O o
Khi Katie mơ, mí mắt cô giần giật, tiềm thức bỗng dưng trỗi dậy. Từng chút, từng mẩu nhỏ, những mảnh ghép, cố kết nối chúng với nhau.
Giấc mơ kết thúc, mấy phút sau cô co đầu gối trở mình nằm nghiêng, gần như đã tỉnh hẳn. Hơi thở cô dần đều trỏ lại.
o O o
Tới mười giờ bãi đỗ xe hầu như đã vắng tanh, sắp đóng cửa tới nơi, Kevin đi vòng ra phía trước cửa hàng, liếc nhìn ánh sáng rọi ra từ cửa trước. Hắn đẩy cửa mở và nghe thấy tiếng chuông leng keng. Nơi quầy thanh toán là một ông đeo tạp dề. Kevin láng máng nhận ra ông ta, nhưng không nhớ rõ lắm. Ông ta đeo tạp dề trắng, cái tên ROGER in bên góc phải.
Kevin đi tới quầy thanh toán, cố không để bị nói nhịu. “Tôi đang trên đường thì hết xăng.”
“Can đựng xăng thì để dọc bức tường đằng kia,” Roger nói mà không ngẩng đầu lên. Cuối cùng ông cũng ngẩng đầu lên, chớp mắt. “Anh ổn chứ?”
“Chỉ thấy mệt thôi,” Kevin nói với ra từ lối vào gian hàng, hắn cố đánh lạc hướng chú ý nhưng biết ông ta đang quan sát mình. Khẩu Glock đang nằm trong thắt lưng hắn nên tất cả những gì Roger phải làm là đừng có xía vào việc của hắn. Ở bức tường phía xa, Kevin thấy ba can nhựa cỡ năm ga lông, hắn bèn cầm hai cái lên. Hắn mang chúng tới quầy thanh toán và đặt tiền lên quầy.
“Tôi lấy xăng rồi sẽ vào trả tiền,” hắn nói.
Ở bên ngoài, hắn bơm xăng vào can, quan sát những con số cuộn qua. Hắn đong đầy can thứ hai rồi trở vào bên trong. Roger nhìn hắn chằm chằm, lưỡng lự láng mắt đi.
“Mang từng ấy xăng đi thì nhiều quá.”
“Erin cần nó.”
“Erin là ai?”
Kevin chớp mắt. “Tôi mua xăng được hay không đây?”
“Anh chắc anh lái xe được đấy chứ?”
“Tôi vừa ốm dậy,” Kevin lầm bầm. “Nôn mửa cả ngày rồi.”
Hắn không chắc liệu Roger có tin hắn không, nhưng sau một lát, Roger nhận tiền và thối lại. Kevin đã để hai can xăng gần cây xăng nên hắn bèn trở lại lấy. Giống như nhấc hai can chì vậy. Hắn gồng mình, bụng cồn cào, cơn đau co thắt trong lỗ tai. Hắn đi lên đường, bỏ lại phía sau ánh đèn của cửa hàng.
Trong bóng tối, hắn đặt mấy cái can xuống đám cỏ cao ngay bên lề đường. Sau đó, hắn vòng trở lại phía sau cửa hàng. Chờ cho tới khi Roger đóng cửa, chờ cho các ngọn đèn tắt hẳn. Chờ cho những người trên gác ngủ hết. Hắn lấy một chai vodka nữa trên xe ra tu một ngụm.
o O o
Đến Wilmington, Alex trở nên vui vẻ hơn, biết rằng mình đã gần tới nhà. Giờ thì không còn bao xa nữa, có lẽ khoảng nửa tiếng nữa là anh về tới Southport. Mất thêm mấy phút để thả mẹ con bà Joyce xuống, rồi sau đó anh sẽ được về nhà.
Anh tự hỏi không biết sẽ được thấy Katie đang đợi mình ở phòng khách hay, như cô đã đùa, anh sẽ thấy cô ở trên giường anh.
Trước đây Carly cũng hay nói kiểu như thế. Có khi họ đang nói chuyện công việc hoặc bàn xem bố mẹ nàng có thích cuộc sống ở Florida không, thì bỗng nhiên nàng tuyên bố rằng nàng thấy chán rồi và hỏi anh có muốn vào phòng ngủ vui vẻ chút không.
Anh nhìn đồng hồ. Mười giờ mười lăm rồi và Katie đang đợi. Bên lề đường, Alex thấy dăm con hươu nằm im lìm trên bãi cỏ, mắt chúng phản chiếu ánh đèn pha, sáng lên một cách quái dị. Ám ảnh.
o O o
Kevin quan sát thấy những ngọn đèn huỳnh quang phía trên mấy cây xăng đã tắt ngúm. Tiếp đến những ánh đèn đóm trong cửa hàng cũng tắt. Từ chỗ nấp thuận lợi của mình, hắn quan sát Roger khóa cửa. Ông giật mạnh cái khóa, đảm bảo là đã an toàn rồi bỏ đi. Ông đi tới chỗ chiếc xe tải nhỏ màu nâu đỗ ở đầu kia bãi đất rải sỏi và lên xe.
Động cơ gầm gào khi khởi động. Lỏng đai truyền động đây mà. Roger rồ ga, bật đèn pha lên, rồi gạt cần số. Ông rẽ lên đường chính, đi về phía trung tâm thị trấn.
Kevin chờ năm phút để chắc chắn rằng Roger sẽ không quay xe trở lại. Giờ con đường chạy qua trước cửa hàng đã yên tĩnh, không có chiếc xe hơi hay xe tải chạy tới từ bất cứ hướng nào. Hắn đi nhanh tới bụi cỏ, chỗ giấu hai cái can. Xem xét con đường một lần nữa rồi xách một can ra phía sau cửa hàng. Sau đó hắn xách nốt can thứ hai, đặt hai cái can bên cạnh hai thùng rác kim loại đựng đầy thức ăn thiu. Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
Trên lầu, ti vi tiếp tục chiếu ánh sáng xanh ra ngoài một ô cửa sổ. Không còn ánh đèn nào khác và hắn biết họ đang trần truồng. Hắn cảm thấy cơn giận trào sôi trong lòng. Là bây giờ, hắn nghĩ. Tới lúc rồi. Khi với tay cầm hai cái can, hắn thấy bốn người họ. Hắn nhắm một mắt lại, rồi lại mở ra. Hắn loạng choạng bước lên một bước rồi chúi về trước, mất thăng bằng, lảo đảo khi cố bám lấy góc tường cho khỏi ngã. Nhưng hắn trượt tay ngã khuỵu đánh rầm, đầu đập xuống đường sỏi. Hoa mắt chóng mặt, đau thấu trời. Không thở nổi. Cố đứng lên rồi lại ngã dúi dụi. Hắn vật mình nằm ngửa ra, nhìn đăm đăm lên trời sao
Hắn không say vì hắn không bao giờ say, nhưng có gì đó không ổn. Những tia sáng lấp lánh cứ xoay mòng mòng, biến thành cơn lốc xoáy cuồn cuộn. Hắn nhắm hờ mắt, nhưng vòng xoáy lại càng chao đảo dữ dội. Hắn xoay người nằm nghiêng, nôn thốc nôn tháo lên đường sỏi. Chắc có ai đó nhét ma túy vào cổ hắn rồi vì cả ngày nay hắn đã có gì để uống đâu mà hắn cũng chưa bao giờ bị nôn thế này.
Hắn quờ quạng với tay tìm thùng rác. Hắn nắm lấy nắp thùng và cố vịn nó để lấy đà đứng lên, nhưng hắn kéo quá mạnh. Cái nắp văng ra kêu loảng xoảng và một túi rác bị đô ra, tạo nên một tiếng động khủng khiếp.
o O o
Ở trên tầng, nghe tiếng loảng xoảng, Katie giật mình. Cố chìm trong giấc mơ nên mất một lúc mắt cô mới chầm chậm mở ra. Chệnh choạng hỏm người dậy, cô nghe ngóng nhưng không biết chắc lý do, không rõ tiếng động ấy có thực hay chỉ là cô chiêm bao. Nhưng chẳng nghe thấy gì.
Cô nằm xuống, toan ngủ tiếp, và giấc mơ còn dang dở lại tiếp tục. Cô ở hội chợ, ngồi trên bánh xe đu quay, nhưng ngồi bên cô lúc này không phải là Kristen nữa.
Mà là Jo.
o O o
Cuối cùng Kevin cũng vật lộn đứng được trên hai chân, thẳng người dậy. Hắn không nghĩ nổi chuyện gì đang xảy ra với mình, tại sao hắn không thể đứng vững. Hắn tập trung thở đều, hít vào thở ra, hít vào thở ra. Nhìn thấy hai can xăng hắn liền bước tới, suýt chút nữa lại ngã dúi dụi.
Nhưng hắn không ngã. Hắn nhấc một can lên, rồi lảo đảo bước về phía cầu thang ở phía sau nhà. Hắn đưa tay ra định vịn vào lan can nhưng trượt tay, rồi lại cố lần nữa. Chộp được. Hắn tha can xăng lên tầng, về phía cửa, tộc người Sherpa trên đỉnh Himalaya [1]. Cuối cùng cũng lên tới bậc trên cùng, hắn thở hổn hển, cúi xuống mở nắp can ra. Đầu hắn đầm đìa máu, hắn muốn lịm đi, nhưng hắn vịn vào can xăng cho khỏi ngã. Hồi lâu hắn mới mở xong nắp vì nó cứ trượt tuột đ
Mở xong, hắn nhấc can lên, giội xuống hiên, xăng bắn tung tóe lên cửa. Mỗi lần dốc, cái can lại nhẹ đi, xăng tràn ra theo hình vòng cung, tắm ướt sũng bức tường. Giờ thì dễ hơn rồi. Hắn hắt sang trái rồi sang phải, cố phủ xăng đều cả hai phía của ngôi nhà. Hắn bắt đầu bước xuống cầu thang, hắt sang trái rồi sang phải. Hơi xăng xộc lên khiến hắn buồn nôn nhưng hắn vẫn tiếp tục.
[1] Sherpa là tên một dân tộc thiểu số chủ yếu cư trú ở khu vực miền núi của Ne-pal. Họ thường được tuyển làm người hướng dẫn cho các cuộc thám hiểm chinh phục dãy Himalaya, đặc biệt là đỉnh Everest.
Khi hắn xuống tới chân cầu thang và đứng nghỉ dưới đất thì không còn nhiều xăng trong can nữa. Hắn thở nặng nhọc và hơi xăng lại khiến hắn nôn nao nhưng hắn lại bắt đầu bước tiếp, với chủ ý mới. Rất rõ ràng. Hắn ném cái can rỗng qua một bên, nhấc can còn lại lên. Hắn không thể xối lên những chỗ quá tầm với trên các bức tường, nhưng hắn làm điều hắn có thể. Hắn hắt vào bên này tường rồi vòng ra sau để hắt lên phía bên kia. Trên đầu hắn, cửa sổ vẫn lập lòe ánh sáng ti vi nhưng không gian lặng như tờ.
Hắn đã dốc cạn cái can lên phía bên kia ngôi nhà thế nên chẳng còn gì để hắt vào cửa trước nữa. Hắn đảo mắt khắp con đường; hai hướng đều không có bóng dáng xe cộ đi tới. Trên tầng, Erin và gã tóc muối tiêu đang trần truồng cười nhạo hắn, Erin đã bỏ đi và hắn suýt tìm thấy cô ở Philadelphia nhưng dạo ấy cô lấy tên là Erica rồi, không còn là Erin nữa, và giờ thì cô đang giả vờ mình là Katie.
Hắn đứng trước cửa nhà, suy tính về các ô cửa sổ. Có thể chúng gắn chuông báo động mà cũng có thể không. Hắn chẳng bận tâm. Hắn cần ga, xăng, dầu thông, bất cứ thứ gì có thể bắt lửa. Nhưng một khi đã phá vỡ ô cửa sổ kia, hắn sẽ không còn nhiều thời gian.
Hắn dùng cùi chỏ đập bể kính cửa sổ nhưng không nghe thấy tiếng báo động. Lôi các mảnh kính ra, hắn gần như không thấy những ngón tay mình đã bị cắt chảy máu. Đập thêm mấy cú nữa, cánh cửa rã thành từng mảnh. Hắn nghĩ khoảng trống đã đủ rộng để trèo vào bên trong, nhưng cánh tay hắn lại quạc vào một mảnh vỡ nham nhở, bị cắt sâu. Hắn kéo tay ra, rách toạc cả thịt. Nhưng lúc này hắn không thể ngừng lại được. Máu xối ra từ cánh tay, nhỏ xuống hòa lẫn với những vết cắt trên các n
Giàn thùng lạnh đặt dọc bức tường cuối cùng vẫn sáng, hắn bước xuống lối đi, vu vơ nghĩ không biết bánh quy tròn Cheerios có cháy được không, bánh bông lan Twinkles có cháy được không. DVD nữa. Hắn tìm chỗ để than củi và ga - chỉ có hai can, không nhiều. Không đủ. Hắn chớp mắt, nhìn quanh xem có gì khác không. Hắn phát hiện ra giàn nướng ở cuối cửa hàng.
Khí ga. Propane.
Hắn tiến lại khu đồ nướng, nhấc bề mặt giàn nướng lên, đứng nhìn vào ruột giàn. Hắn bật một bếp lên, rồi một bếp nữa. Chắc ở đâu đó phải có cái van, nhưng hắn không biết tìm nó ở đâu mà hắn cũng không có thời gian vì biết đâu có người đang tới và Coffey với Ramirez đang bàn tán về hắn, cười ầm ĩ và hỏi xem hắn đã ăn món bánh nướng thịt băm ở Provincetown chưa.
Tạp dề của Roger treo trên móc, hắn ném nó vào ngọn lửa. Hắn mở bình ga đang cầm trên tay ra xịt lên các vách của giàn nướng. Cái bình trơn chuội vì máu, hắn tự hỏi không biết máu chảy từ đâu. Hắn nhảy phốc lên quầy, phịt ga lên trần nhà rồi lại nhảy xuống. Hắn rải một tia ga dọc phía trước cửa hàng, để ý thấy cái tạp dề bắt đầu bắt lửa mạnh. Hắn xịt hết bình rồi quẳng qua một bên. Mở cái bình thứ hai, hắn phịt thêm ga lên trần nhà. Ngọn lửa từ cái tạp dề bắt đầu lan lên tường và trần. Hắn đi tới quầy thanh toán tìm một cái bật lửa thì thấy cả bó để trong một hộp nhựa, gần chỗ để thuốc lá. Hắn phịt ga lên quầy thanh toán rồi phịt lên cái bàn nhỏ phía sau lưng hắn. Giờ cái bình cũng đã rỗng, hắn loạng choạng đi về phía cái cửa sổ hắn đập vỡ lúc trước. Hắn trèo ra, bước lên kính vỡ, nghe tiếng lạo xạo loảng xoảng. Đứng bên hông nhà, hắn bật lửa rồi đưa ra hơ lên bức tường đã tẩm xăng, quan sát gỗ bén lửa. Ở sau nhà, hắn châm lửa lên cầu thang và ngọn lửa bùng lên rất nhanh, chạy rần rật lên cửa và lan lên mái. Tiếp đến là đầu kia căn nhà.
Lửa bùng lên khắp nơi, phía ngoài căn nhà đã chìm trong biển lửa, Erin là tội nhân, người tình của ả cũng là tội nhân, mà Kinh Thánh đã răn Những kẻ ấy sẽ lãnh án diệt vong muôn đời.
Hắn đứng dậy, nhìn lửa bắt đầu thiêu hủy ngôi nhà, đưa tay quẹt mặt, để lại những vệt máu. Trong ánh sáng chói lọi màu cam, hắn trông như một con quái vật
Trong giấc mơ của Katie, Jo ngồi bên cô trên bánh xe đu quay, không cười. Dường như Jo đang nhìn xuống đám đông phía dưới, gương mặt cau lại đầy lo lắng.
Kia kìa, Jo nói, chỉ tay. Đằng kia. Cô thấy hắn không?
Chị đang làm gì ở đây vậy? Kristen đâu rồi?
Con bé đang ngủ. Nhưng cô phải ghi nhớ lấy, ngay bây giờ.
Katie nhìn nhưng phía dưới có quá nhiều người, quá nhiều chuyển động. Đâu cơ? Katie hỏi. Tôi chẳng thấy gì cả.
Hắn đang ở đây, Jo nói.
Ai cơ?
Cô biết mà.
Trong giấc mơ, bánh xe đu quay lắc lư rồi dừng lại. Tiếng ồn quá to, giống như tiếng thủy tinh vỡ tan, và dường như đó là điềm báo về một sự thay đổi. Những sắc màu của lễ hội bắt đầu phai nhạt, cảnh vật dưới kia chìm dần trong một dải mây mà trước đó không hề thấy xuất hiện. Như thể thế gian đang dần dần bị tẩy xóa, rồi đột nhiên mọi thứ mờ nhòa đi. Cô đứng giữa trùng trùng bóng tối, chỉ thấy lóe lên một đốm lửa lập lòe ma quái ở bên lề tầm nhìn, rồi tiếng một người nói.
Katie lại nghe thấy tiếng Jo, thoảng như một lời thì thào.
Cô ngửi thấy mùi ấy không?
Vẫn chìm trong cơn mộng mị, Katie hít vào. Mắt cô hé mở, chẳng hiểu sao thấy cay xè khi cô cố chớp để nhìn cho rõ. Ti vi vẫn bật và cô nhận ra mình vừa ngủ quên. Giấc mơ đã tan biến nhưng trong đầu cô vẫn nghe tiếng Jo rõ mồn một.
Cô ngửi thấy mùi ấy không?
Nhấc mình ngồi dậy, Katie hít thở sâu và lập tức ho sặc sụa. Chỉ mất một giây để nhận ra rằng căn phòng đã tràn ngập khói. Cô nhảy bật ra khỏi đi văng.
Khói nghĩa là có lửa, và giờ cô có thể thấy lửa ngoài cửa sổ, cuồn cuộn và rần rật màu cam. Cửa chính rực lửa, khói ngùn ngụt bốc lên từ bếp. Cô nghe tiếng gầm gào như tiếng tàu hỏa, nghe tiếng lách tách rào rào vụn vỡ, đầu óc cô tỉnh rụp.
Chúa ơi. Bọn trẻ.
Cô chạy ra ngoài hanh lang, hoảng sợ khi thấy khói đặc cuồn cuộn tỏa ra từ cả hai căn phòng. Phòng Josh gần hơn nên cô chạy ào vào, đưa tay xua luồng khói đen cay xè.
Cô với tay lên giường chộp lấy cánh tay Josh, kéo thằng bé dậy.
“Josh! Dậy đi! Nhà cháy rồi! Chúng ta phải ra ngoài!”
Thằng bé định càu nhàu, nhưng cô kéo nó dậy, chặn họng. “Nhanh nào!” cô hét lên. Nó lập tức bắt đầu ho, gập người sặc sụa khi cô lôi nó ra khỏi phòng. Hành lang đã thành mội bức tường đặc khói, nhưng bất chấp tất cả cô lao ào tới kéo Josh theo sau. Dò dẫm, cô tìm thấy nắm xoay trên cánh cửa phòng Kristen ở đầu kia hành lang.
Phòng con bé không kinh khủng như phòng Josh, nhưng cô có thể cảm thấy sức nóng khủng khiếp đang tích tụ lại phía sau họ. Josh vẫn ho và kêu khóc, cố đứng vững, cô biết tốt nhất là cứ để mặc thằng bé như thế. Cô lao đến bên giường Kristen, một tay lay con bé dậy, một tay kéo nó ra khỏi giường.
Tiếng lửa xèo xèo quá to, cô gần như không nghe được cả giọng mình. Nửa xách nửa tha bọn trẻ ra hành lang, cô thấy một màu cam bừng lên, ẩn hiện sau màn khói đặc, nơi lối vào hành lang. Bức tường đã nứt ra vì lửa, lửa trên trần bò xuống chỗ họ. Cô không có thời gian để nghĩ, chỉ còn thời gian để phản xạ. Cô quay người đẩy bọn trẻ trở lại lang về phía phòng ngủ lớn, chỗ đó ít khói nhất.
C vào phòng đó, bật đèn lên. Đèn chưa hỏng. Giường ngủ của Alex dựa vào một bên tường, bên kia là một cái tủ ngăn kéo. Trước mặt là một cái ghế bành và cửa sổ, may sao vẫn chưa bén lửa. Cô đóng sập cửa lại sau lưng.
Khổ sở vì những cơn ho quặn bụng, cô lảo đảo bước tới, kéo theo Josh và Kristen. Cả hai đứa vừa kêu khóc vừa ho sặc sụa. Cô thả Kristen và Josh ra để mở cửa sổ phòng ngủ, nhưng hai đứa cứ bám chặt lấy cô.
“Cô phải mở cửa sổ mới được!” cô gào lên, hẩy hai đứa ra. “Còn mỗi lối này để ra ngoài thôi!” Quá khiếp sợ, bọn trẻ không hiểu gì, nhưng Katie không còn thời gian để giải thích. Cuống cuồng, cô giật mạnh chốt cánh cửa sổ kiểu cũ và cố đẩy tấm kính lên. Nó không nhúc nhích. Nhìn kỹ hơn, Katie nhận ra khung cửa đã bị bít kín, có lẽ đã nhiều năm. Cô không biết phải làm gì, nhưng hình ảnh hai đứa trẻ sợ hãi nhìn cô trân trối khiến tâm trí cô sáng tỏ. Cô hoảng hốt nhìn quanh, cuối cùng nhìn thấy cái ghế bành.
Nó rất nặng, nhưng chẳng hiểu sao cô nâng được nó qua vai rồi lấy hết sức đập mạnh vào cửa sổ. Kính nứt ra nhưng không vỡ. Cô thử lại, vận dụng hết toàn bộ sức lực từ adrenalin cùng nỗi sợ hãi, lần này thì chiếc ghế bành bay ra, rơi xoảng xuống mái hiên phía dưới. Katie chạy ào tới giường chộp lấy cái chăn bông. Cô bó chăn quanh Josh và Kristen rồi bắt đầu đẩy chúng lại cửa sổ.
Có tiếng rần rật ầm ĩ phía sau lưng cô khi lửa bùng lên trên một phần của bức tường, lưỡi lửa đang liếm lấy trần nhà. Katie hoảng hốt quay người, ngừng lại đủ lâu để kịp để ý thấy bức tranh chân dung treo trên tường. Cô nhìn nó chằm chằm, biết chắc đó chính là người vợ của Alex, vì không thể là ai khác nữa. Cô chớp mắt, nghĩ rằng đó là một ảo giác, một hình ảnh sai lạc do khói và nỗi sợ gây nên. Cô vô thức bước một bước về phía khuôn mặt quen thuộc đến kỳ lạ ấy, rồi bỗng nghe thấy một tiếng rầm trên đầu khi trần nhà bắt đầu lở.
Quay người, cô lao qua cửa sổ, ôm hai đứa trẻ trong vòng tay, cầu nguyện rằng cái chăn sẽ bảo vệ được chúng khỏi những miếng kính lởm chởm. Dường như họ cứ lơ lửng trên không trung mãi, lúc ngã xuống Katie xoay người để bọn trẻ ngã đè lên người cô. Cô rơi đánh bịch xuống mái hiên. Không cao lắm, chỉ khoảng mét rưỡi, nhưng sự va chạm khiến cô nghẹt thở, cơn đau cuộn lên.
Josh và Kristen nấc liên hồi vì khiếp sợ, chúng kêu khóc và ho sặc sụa. Nhưng chúng còn sống. Cô chớp mắt, cố không lịm đi, tin chắc mình đã bị gãy lưng. Nhưng không phải thế; cô cựa một chân, rồi chân kia. Cô lắc lắc đầu để nhìn cho rõ. Josh và Kristen đang lồm cồm trên người cô, cố chui ra khỏi chăn. Phía trên cô, những lưỡi lửa bắt đầu xòe ra từ ô cửa sổ vỡ của phòng ngủ lớn. Giờ lửa đã bùng cháy khắp mọi nơi, bao phủ cả ngôi nhà, và cô biết thời gian sống sót của họ chỉ còn tính bằng giây nếu cô không dồn sức rời khỏi chỗ này.
o O o
Từ nhà bà Joyce trở về, Alex để ý thấy bầu trời đang rực sáng màu cam ngay phía trên những hàng cây tối thẫm ở ngoại ô thị trấn. Khi lái xe vào thị trấn và băng qua những con đường tới nhà bà Joyce anh chưa thấy hình ảnh ấy. Thế nhưng, lúc anh cau mày khi quay nhìn về hướng đó. Có gì đó trong tâm mách bảo anh rằng nguy hiểm đang lơ lửng trên đầu, anh chần chừ chỉ một giây rồi nhấn ga.
o O o
Khi Katie trở người thì Josh và Kristen đã ngồi dậy được. Mặt đất cách mái hiên chừng ba mét, nhưng cô phải liều thôi. Họ không còn thời gian nữa. Josh vẫn thổn thức nhưng không phản đối khi Katie giải thích nhanh chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Cô khoanh tay, cố giữ giọng bình tĩnh.
“Cô sẽ hạ cháu xuống thấp nhất có thể, nhưng đến lúc đó cháu sẽ phải nhảy đấy nhé.”
Thằng bé gật đầu, vẻ mặt vẫn bàng hoàng, cô liền nhanh chóng bước tới gờ mái hiên, kéo Josh theo. Thằng bé bước tới sát mép, cô nắm tay nó. Lúc này mái hiên đang rung bần bật, lửa đang bò lên cả hai cột chống. Josh trèo xuống, hai chân xuống trước, treo lơ lửng, Katie nằm sấp trên mái hiên, trườn bụng tới mép. Hạ thấp thằng bé... Chúa ơi, cơn đau buốt trên hai cánh tay cô... mét ba, không hơn được đâu, cô tự nhủ. Thằng bé sẽ không bị rơi từ quá cao và nó sẽ tiếp đất được bằng chân.
Khi thấy mái hiên rung, cô bèn thả tay. Kristen bò về phía cô, run rẩy.
“Được rồi, cháu yêu, giờ tới lượt cháu,” Katie thúc giục. “Đưa tay cho cô nào,”
Cô làm tương tự với Kristen, nín thở khiay ra. Một lát sau, hai đứa đều đã đứng dậy được, nhìn cô đau đáu. Chúng đang chờ cô.
“Chạy đi!” cô gào lên. “Quay người lại!”
Tiếng cô lạc đi vì một cơn ho quằn quại nữa, và cô biết mình phải nhảy. Cô nắm tay vào mép mái hiên, thả một chân xuống, rồi tới chân kia. Cô treo người lủng lẳng một giây rồi buông tay.
Cô rơi bịch xuống đất, thấy đầu gối mình gập lại, cô lăn mấy vòng rồi dừng lại trước lối vào cửa hàng. Hai chân cô đau phát điên, nhưng cô phải lo cho bọn trẻ được an toàn đã. Cô lết về phía chúng, nắm tay hai đứa lôi đi.
Lửa rần rật, ngùn ngụt bốc lên trời cao. Những cái cây xung quanh bén lửa, cành cây cháy lép bép như pháo. Có một tiếng vỗ tay mạnh, đủ to để khiến tai cô chú ý. Cô liều quay người liếc qua vai, kịp lúc nhìn thấy các bức tường của ngôi nhà đổ sập vào bên trong. Rồi có tiếng nổ dữ dội đinh tai, Katie và bọn trẻ bị luồng khí nóng thổi văng ra.
Khi ba cô cháu thở được và quay lại nhìn, cửa hàng không còn gì ngoài một cơn bão lửa cuồn cuộn.
Nhưng họ đã làm được. Cô kéo Josh và Kristen về phía mình. Khi Katie đưa tay ôm hai đứa trẻ vào lòng và hôn lên đầu chúng, ba cô cháu cùng khóc thút thít. “Các cháu ổn rồi,” cô thầm thì. “Giờ các cháu an toàn rồi.”
Ngay khi ấy một bóng người xuất hiện trước mặt cô và cô nhận ra mình đã sai.
Đó là hắn, hắn đang lù lù nhìn xuống họ, súng lăm lăm một bên.
Kevin.
o O o
Trong xe, Alex giữ chặt chân trên bàn đạp ga, mỗi giây trôi qua anh càng thêm nóng ruột. Dù ngọn lửa vẫn còn quá xa để có thể biết chính xác nơi nào bị cháy, nhưng bụng anh bắt đầu thắt lại. Hướng ấy không có nhiều nhà lắm, gần như chỉ có mấy nông trang tách biệt. Và tất nhiên, cả cửa hàng của
Anh tì người vào vô lăng, như thể để hối thúc chiếc xe. Chạy nhanh hơn đi.
o O o
Katie chừng như không tiếp nhận nổi điều cô đang nhìn thấy.
“Hắn đâu rồi?” Kevin gắt. Câu chữ líu nhíu, nhưng cô nhận ra giọng nói, dù phần nào gương mặt hắn đã khuất trong bóng tối. Lửa bạo tàn hừng hực sau lưng hắn, mặt hắn đẫm máu và bồ hóng. Trên áo hắn cũng có những vết bẩn mà cô nghĩ là máu. Trên tay hắn khẩu Glock bóng loáng, như thể vừa được nhúng vào thùng dầu.
Hắn đang ở đây, Jo đã nói thế trong giấc mơ của Katie.
Ai cơ?
Cô biết mà.
Kevin giơ súng lên, chĩa vào cô. “Tao chỉ muốn nói chuyện với hắn thôi, Erin.”
Katie đứng bật dậy. Kristen và Josh bám lấy cô, nỗi sợ hãi khắc trên gương mặt chúng. Mắt Kevin trừng trừng, cử động của hắn giật cục. Hắn tiến một bước về phía họ, loạng choạng suýt mất thăng bằng. Khẩu súng lúc lắc. Không vững.
Hắn sẵn sàng giết cả ba người, Katie nhận ra. Hắn đã cố giết họ bằng đám cháy. Nhưng say rồi, rất say. Chưa bao giờ cô thấy hắn say đến thế. Hắn đã mất kiểm soát, mất lý trí.
Cô phải đưa bọn trẻ đi, phải cho chúng cơ hội để chạy trốn.
“Chào Kevin,” cô nói khẽ. Cô buộc mình mỉm cười. “Sao anh lại cầm khẩu súng ấy? Anh tới tìm em đấy à? Anh ổn chứ, anh yêu?”
Kevin chớp mắt. Giọng nói ấy, sao mà dịu dàng và khêu gợi, ngọt ngào thế. Hắn thích cô nói giọng như thế, vànghĩ đây là một giấc mơ. Nhưng hắn không mơ và Erin đang đứng ngay trước mặt hắn. Cô mỉm cười rồi bước tới một bước. “Em yêu anh, Kevin, em biết thể nào anh cũng tới tìm em.”
Hắn nhìn chằm chằm. Hắn thấy hai hình ảnh của cô, rồi lại chỉ còn một. Hắn đã nói với mọi người là cô đang ở New Hampshire để chăm sóc người bạn bị bệnh, nhưng không có dấu chân nào trên tuyết và điện thoại nhà hắn bị chuyển hướng cuộc gọi và một thằng bé bị bắn và có nước xốt pizza trên trán nó và giờ Erin lại ở đây, nói với hắn rằng cô yêu hắn.
Lại gần hơn nào, Katie nghĩ. Sát chỗ hắn. Cô bước thêm một bước, đẩy bọn trẻ ra sau lưng mình.
“Anh đưa em về nhà nhé?” Giọng cô van nài, cầu xin hắn y như Erin vẫn làm, nhưng tóc cô đã cắt ngắn nhuộm nâu, cô đang tiến lại mỗi lúc một gần và hắn tự hỏi sao cô không sợ, hắn muốn bóp cò nhưng hắn yêu cô. Giá mà hắn có thể ngừng tiếng nện inh tai trong đầu...
Đột ngột, Katie lao tới, giật lấy khẩu súng. Súng cướp cò, tiếng nổ nghe như một cái tát cộc cằn, nhưng cô vẫn lao tới trước, bám chặt lấy cổ tay hắn, không chịu thả. Kristen bắt đầu thét lên.
“CHẠY ĐI!” Katie hét qua vai. “Josh, đưa Kristen chạy đi! Hắn có súng! Chạy thật xa rồi nấp đi!”
Nỗi hoảng sợ trong giọng nói của Katie dường như khích động Josh, thằng bé nắm tay em gái chạy vụt đi.
o O o
Chúng chạy lên đường, lao về hướng nhà Katie. Chạy thục mạng để thoát thân.
“Đồ khốn!” Kevin gào lên, cố vùng tay ra. Katie cúi miệng xuống ra sức cắn thật mạnh, Kevin liền thét lên một tiếng dữ tợn. Cố giằng cánh tay ra, hắn thọi nắm đấm vào thái dương cô. Ngay lập tức, cô thấy những tia sáng trắng lóe lên trước mắt. Cô cắn thêm một phát nữa, lần này phập vào ngón tay cái của hắn, hắn gào lên, nhả khẩu súng ra. Khẩu súng văng xuống đất và hắn lại đấm cô, một cú đấm trúng gò má, khiến cô gục xuống
Hắn đá vào lưng cô, cô đau thắt người. Nhưng cô vẫn lăn đi, giờ đây cô vô cùng khiếp sợ, hoảng hốt vì biết chắc hắn muốn giết cô và bọn trẻ. Cô phải cho bọn trẻ thời gian để chạy trốn. Cô chống tay khuỵu gối rồi bò lồm cồm, di chuyển thật nhanh, lao đi. Cuối cùng, cô đứng dậy được, một vận động viên chạy nước rút đã rời vạch xuất phát.
Cô cố chạy nhanh hết sức, lao mình về phía trước, nhưng cô cảm thấy cơ thể hắn đâm sầm vào cô từ phía sau và cô lại nằm gục xuống nghẹt thở dưới đất. Hắn túm tóc và lại đánh cô. Hắn chộp lấy một cánh tay rồi vặn, cố bẻ quặt ra sau lưng cô, nhưng hắn lại mất thăng bằng, và cô đủ thông minh để biết cần phải nằm ngửa ra. Cô với tay cào vào mắt hắn, móc vào khóe một con mắt, toạc mạnh.
Chiến đấu sống còn, adrenalin tràn ngập khắp tứ chi cô. Lúc này cô đang dùng hết sức bình sinh để chiến đấu. Chiến đấu để bọn trẻ có thời gian chạy trốn. Gào lên chửi rủa hắn, căm thù hắn, quyết không để hắn đánh cô lần nữa.
Hắn chộp lấy các ngón tay cô, lảo đảo mất thăng bằng, và cô tận dụng cơ hội ấy để giằng ra. Cô thấy hắn đang quặp lấy hai chân cô, nhưng hắn không giữ chặt được nên cô vùng một chân ra. Co đầu gối lên tới cằm, cô lấy hết sức đá vào cằm hắn, làm hắn choáng váng. Cô đá lần nữa, lần này quan sát thấy hắn bật ngửa người, tay quờ quạng trong không trung.
Cô loạng choạng đứng lên bắt đầu chạy, nhưng Kevin cũng bật dậy rất nhanh. Cách đó vài mét, cô nhìn thấy khẩu súng và liền lao tới chộp lấy nó.
o O o
Lúc này Alex đang phóng như bay, cầu nguyện cho Kristen, Josh và Katie vẫn bình an, thầm gọi tên họ trong nỗi sợ hãi.
Anh băng qua con đường sỏi và rẽ ở khúc cua, bụng anh thắt lại khi thấy linh cảm của mình không sai. Trước mắt anh toàn bộ khung cảnh đó hiện ra trước kính chắn gió, giống như một bức tranh địa ngục.
Anh để ý thấy có bóng người chạy bên lề đường. Hai dáng hình nhỏ bé, mặc đồ ngủ trắng. Josh và Kristen. Anh dậm chân phanh
Anh ra khỏi xe, lao về phía các con gần như trước cả khi xe dừng hẳn. Bọn trẻ vừa chạy tới vừa gào tên anh, anh cúi xuống ôm chầm lấy các con vào lòng.
“Các con không sao rồi,” anh cứ lẩm bẩm mãi, siết bọn trẻ thật chặt trong vòng tay. “Các con không sao, các con không sao.”
Kristen và Josh đều khóc nấc, thoạt đầu anh không hiểu chúng đang nói gì vì chúng không nói về chuyện đám cháy. Chúng đang khóc lóc nói về một gã đàn ông cầm súng, cô Katie đang xô xát với hắn, và rồi đột nhiên anh lạnh toát người khi biết rõ chuyện gì đã xảy ra.
Anh đẩy hai con vào xe rồi quay xe, vừa lao về phía nhà Katie, vừa ấn tay lên số gọi nhanh trên điện thoại di động. Chuông đổ lần thứ hai, bà Joyce hoảng hốt nghe máy, anh bảo bà nhờ con gái chở tới nhà Katie ngay, rằng đây là việc khẩn cấp, rằng bà hãy gọi cảnh sát ngay. Rồi anh dập máy.
Sỏi bắn tung tóe khi anh phanh gấp trước cửa nhà Katie.
Anh thả bọn trẻ xuống, bảo chúng chạy vào nhà và bảo anh sẽ quay lại với chúng nhanh hết sức. Anh đếm từng giây khi quay xe lao về phía cửa hàng, cầu trời mình không đến quá trễ.
Cầu trời Katie còn sống.
o O o
Kevin thấy khẩu súng cùng lúc với cô và vồ lấy nó, hắn chộp được trước. Hắn giơ súng lên, chĩa vào cô, giận điên người. Hắn túm tóc cô, gí súng vào đầu cô rồi lôi cô băng qua bãi đỗ xe.
“Bỏ tao ấy à? Mày bỏ tao mà được hả!”
Phía sau cửa hàng, dưới một gốc cây, cô nhìn thấy xe hắn, với tấm biển Massachusetts. Hơi nóng từ biển lửa nung mặt cô, làm cháy sém lớp lông măng trên cánh tay cô. Kevin giận cô điên người, giọng hắn giờ đây đã nhịu đi, thô thiể
“Mày là vợ tao!”
Cô lờ mờ nghe thấy tiếng còi báo động đâu đó, nhưng dường như còn quá xa.
Khi tới chỗ cái xe, cô cố phản kháng nhưng Kevin đã đập đầu cô vào capô khiến cô gần như lịm đi. Hắn mở cốp và cố tống cô vào trong. Không hiểu bằng cách nào cô quay được người lại thúc đầu gối vào hạ bộ hắn. Cô nghe hắn thở hộc ra và cảm thấy tay hắn nới lỏng trong giây lát.
Cô đẩy mạnh, vùng khỏi tay hắn, và bắt đầu chạy thục mạng. Cô biết viên đạn đang bay tới, biết mình sắp chết.
o O o
Hắn không hiểu tại sao cô lại phản kháng, không thở nổi vì quá đau. Trước đây cô chưa bao giờ chống lại hắn, chưa bao giờ cào vào mắt hay đá hay đấm hắn. Cô cư xử không giống vợ hắn và tóc cô màu nâu nhưng cô nói giống Erin... Hắn bắt đầu loạng choạng theo sau cô, giơ súng lên, nhắm, nhưng có tới hai Erin mà cả hai đều đang chạy.
Hắn kéo cò.
o O o
Nghe thấy tiếng nổ, Katie thở hổn hển, chờ cơn đau nhói vụt đến, nhưng nó không đến. Cô vẫn chạy và đột nhiên hiểu ra rằng hắn vừa bắn trượt. Cô chạy dích dắc sang trái rồi sang phải, vẫn ở trong bãi đỗ xe, tuyệt vọng tìm chỗ ẩn nấp. Nhưng không có chỗ nào.
o O o
Kevin đuổi theo cô, tay hắn trơn nhẫy máu, trượt trên cò súng. Hắn lại cảm thấy muốn nôn. Cô đang chạy mỗi lúc một xa, lảo đảo qua bên này rồi bên kia, và hắn không thể nhìn rõ cô. Cô đang cố chạy trốn nhưng sẽ không được đâu vì cô là vợ hắn. Hắn sẽ đưa cô về nhà vì hắn yêu cô, rồi hắn sẽ bắn vào đầu cô vì hắn căm thù cô.
o O o
Katie thấy ánh đèn pha của một chiếc ô tô trên đường, nó đang lao nhanh như xe đua. Cô muốn chạy lên đường, muốn vẫy cái xe dừng lại, nhưng cô biết mình lên được tới đường thì xe cũng chạy mất rồi. Nhưng thật ngạc nhiên, chiếc xe đột ngột chậm lại, và ngay lập tức cô nhận ra chiếc jeep khi nó hối hả lao vào bãi đỗ, nhận ra Alex ngồi sau vô lăng.
Gầm gừ lao qua cô, về phía Kevin.
Còi báo động mỗi lúc một gần hơn. Người ta đang tới và cô cảm thấy trào lên niềm hy vọng.
o O o
Kevin nhìn thấy chiếc jeep lao tới, hắn liền giơ súng lên. Hắn bắt đầu nổ súng, nhưng chiếc xe cứ lao về phía hắn. Hắn nhảy tránh ra vệ đường khi chiếc xe ào qua, nhưng nó đã đâm vào bàn tay hắn, đập mạnh vỡ hết xương và hất văng khẩu súng vào một chỗ nào đó trong bóng tối.
Kevin la thét đau đớn cực độ, vô thức ôm khư khư bàn tay khi chiếc jeep phóng qua, lao về phía cửa hàng đang cháy vụn, trượt trên con đường rải sỏi rồi đâm sầm vào nhà kho.
Xa xa có tiếng còi báo động. Hắn muốn đuổi theo Erin nhưng nếu ở lại hắn sẽ bị bắt. Ngập tràn sợ hãi, hắn bắt đầu tập tễnh nhảy vào xe, biết rằng hắn phải ra khỏi nơi đây và tự hỏi sao mọi chuyện lại hỏng bét hết thế này.
o O o
Katie quan sát Kevin lao xe ra khỏi bãi đỗ, làm sỏi bắn tung tóe rồi phóng lên đường chính. Quay lại, cô thấy xe của Alex đã ngập một nửa trong nhà kho, động cơ vẫn kêu khùng khục, cô vội chạy về phía đó. Ngọn lửa xòe ánh sáng lập lòe lên đuôi xe, cô thấy nỗi sợ trào lên trong lòng, thầm cầu nguyện Alex mau xuất hiện.
Cô chạy sắp tới xe thì chân đá phải thứ gì rất cứng khiến cô loạng choạng. Nhận ra mình vừa vấp phải khẩu súng, cô nhặt nó lên rồi tiếp tục chạy lại chỗ chiếc xe.
Phía trước, cửa x khẽ đẩy mở ra, nhưng nó bị những đống đổ nát chặn cả hai bên. Cô thấy cảm giác nhẹ nhõm trào lên vì biết Alex còn sống, nhưng cũng ngay lúc ấy cô nhớ ra Josh và Kristen đang mất tích.
“Alex!” cô gào lên. Cô tới phía sau xe và bắt đầu đập sầm sầm. “Anh phải ra ngoài! Bọn trẻ đang ở đâu rồi ấy - phải tìm chúng!”
Cánh cửa vẫn đóng nhưng anh hạ được kính xuống. Khi anh ló đầu ra, cô thấy trán anh chảy máu và giọng anh yếu ớt. “Chúng không sao đâu... Anh mang bọn nhỏ tới nhà em...”
Các mạch máu của cô như đông lại. “Ôi Chúa ơi,” cô rền rĩ, thầm nghĩ, Không, không, không... “Nhanh lên!” Cô đập lên đuôi xe. “Ra đi anh! Kevin vừa đi!” Cô có thể nghe thấy nỗi kinh hoàng trong giọng chính mình. “Hắn đi về hướng đó!”
o O o
Cái đau trên bàn tay hắn là cái đau hắn chưa từng nếm trải, và hắn thấy choáng váng vì mất máu. Mọi thứ thật khó hiểu, giờ tay hắn đã trở nên vô dụng. Hắn nghe thấy tiếng còi báo động đang tiến lại gần nhưng hắn sẽ chờ Erin ở nhà cô, vì hắn biết kiểu gì tối nay hoặc ngày mai cô sẽ phải về nhà.
Hắn đỗ xe phía sau căn nhà bỏ hoang. Kỳ lạ làm sao, hắn thấy Amber đang đứng phía sau một gốc cây, hỏi xem hắn có muốn mời ả một ly không, nhưng rồi ảo ảnh ả tan biến. Hắn nhớ ra rằng hắn đã chùi căn nhà và cắt cỏ nhưng hắn chưa bao giờ biết cách giặt quần áo và giờ Erin đã lấy tên là Katie.
Chẳng còn gì để uống, hắn mệt lử. Máu thấm khắp quần hắn và hắn nhận ra rằng các ngón tay và cánh tay hắn cũng đang chảy máu, nhưng hắn không nhớ nổi tại sao lại bị như thế. Hắn chỉ thiết ngủ. Hắn cần nghỉ ngơi một lát vì cảnh sát sẽ tìm kiếm hắn và hắn cần tỉnh táo khi bọn họ tới gần.
Thế gian xung quanh hắn dần mờ nhạt xa xăm, như thể được nhìn từ đuôi kính viễn vọng. Hắn nghe thấy tiếng cây cối xạc xào, nhưng chẳng phải ngọn gió mát lành, tất cả những gì hắn cảm thấy là khí nóng mùa hè. Hắn bắt đầu run rẩy, nhưng hắn cũng lại toát mồ hôi. Quá nhiều máu, máu rỏ ra từ bàn tay và cánh tay hắn, dường như không thể cầm được. Hắn cần được nghỉ ngơi, không tỉnh táo nổi nữa, và thế là mắt hắn từp lại.
o O o
Alex ra sức lùi xe, rồ máy, nghe tiếng bánh xoay tròn, nhưng chiếc jeep vẫn không hề xê xích. Tâm trí anh cuống cuồng hoảng sợ khi biết chắc Josh và Kristen đang gặp nguy hiểm.
Anh bỏ chân ra khỏi chân ga, truyền động cầu trục rồi thử lại lần nữa. Lần này chiếc xe bắt đầu nhúc nhích, gương hai bên gãy rụp, những mảnh vỡ lạo xạo đổ dồn vào xe. Với cú giật mạnh cuối cùng, chiếc xe thoát được khỏi đống đổ nát. Katie kéo cửa xe nhưng vô ích, Alex phải xoay người đá
thì cửa mới bật mở. Katie liền nhảy vào xe.
Alex quay xe và tăng tốc, phóng ào lên đường vừa khi những chiếc xe cứu hỏa ập tới. Anh không nói lời nào khi dậm chân phanh xuống sát sàn xe. Alex chưa bao giờ hoảng sợ tới vậy trong đời.
Rẽ vào khúc cua, con đường sỏi hiện ra. Alex cua gắt, chiếc xe trượt đi. Đuôi xe giật mạnh, anh tiếp tục tăng tốc. Phía trước, anh nhận ra hai căn nhà, ánh đèn sáng rọi ra từ cửa sổ nhà Katie. Không có bóng dáng xe Kevin, anh thở hắt ra rồi mới nhận thấy mình đã nín thở nãy giờ.
o O o
Nghe thấy tiếng xe lao xuống con đường sỏi, Kevin giật mình tỉnh dậy.
Cảnh sát, hắn nghĩ, và vô thức đưa cái tay gãy lên tìm khẩu súng. Hắn hét lên vì đau và hoảng hốt nhận ra khẩu súng đã biến đâu mất. Lúc nãy nó còn nằm trên ghế trước mà sao giờ không thấy đâu nữa, mọi chuyện thật khó hiểu.
Hắn ra khỏi xe, nhìn lên đường. Chiếc jeep xuất hiện trong tầm mắt, cái xe ở chỗ bãi đỗ của cửa hàng, cái xe suýt đâm chết hắn. Nó dừng lại và Erin nhảy ra. Thoạt tiên hắn không tin nổi mình may mắn tới vậy, nhưng rồi hắn nhớ ra cô sống ở đây và đó chính là lý do hắn tới.
Bàn tay lành của hắn run bần bật khi hắn mở cốp xe, lấy cái nạy ra. Hắn thấy Erin cùng gã nhân tình đang nhanh tới thềm. Hắn lảo đảo lê bước về phía nhà cô, không muốn và không thể dừng lại, vì Erin là vợ hắn và hắn yêu cô và gã tóc muối tiêu phải chết.
o O o
Alex phanh kít lại trước ngôi nhà và cả hai nhảy ra nhanh như chớp, lao tới cửa, gọi tên bọn trẻ. Katie vẫn cầm khẩu súng. Họ tới cửa vừa lúc Josh mở cửa, và ngay khi nhìn thấy con trai, Alex liền ôm siết thằng bé trong tay. Kristen ào ra từ phía sau đi văng, chạy ào về phía họ. Alex dang tay ra, đón lấy con bé dễ dàng khi nó nhảy phóc lên.
Katie đứng ngay trên ngưỡng cửa, nhìn ba bố con mà rơi nước mắt nhẹ nhõm. Kristen cũng với tay ra đòi cô, Katie liền bước lại gần hơn, đón nhận cái ôm của Kristen với niềm hạnh phúc nghẹn ngào.
Chìm trong đợt sóng cảm xúc trào dâng, cả bốn người không ai để ý thấy Kevin đã xuất hiện ở bậc cửa, cái nạy giơ cao. Hắn vung mạnh, Alex ngã sập xuống sàn, bọn trẻ mất đà ngã ngửa ra sau, hoảng hốt khiếp sợ.
Kevin nghe thấy tiếng “thụp” đầy thỏa mãn khi cái nạy giáng xuống, cảm thấy sự rung chuyển truyền lên cánh tay. Gã tóc muối tiêu đã nằm sóng soài trên sàn còn Erin thì gào thét.
o O o
Trong giây phút ấy, Alex và bọn trẻ là tất cả cuộc đời Katie, theo bản năng cô lao về phía Kevin, đẩy bật hắn ra khỏi cửa. Chỉ có hai bậc thềm, nhưng như thế là đủ, Kevin loạng choạng ngã ngửa ra đất.
Katie quay phắt lại. “Đóng cửa lại!” cô gào lên, và ngay khi nghe tiếng cô, Kristen liền chạy ra.
Cái nạy rơi xuống một bên, Kevin cố trở người để đứng dậy. Katie giơ súng lên, chĩa vào Kevin ngay khi hắn đứng dậy được. Hắn loạng choạng, suýt mất thăng bằng, mặt hắn trắng nhợt. Hắn dường như không tập trung nổi và Katie thấy nước mắt dâng lên trong mắt mình.
“Tôi đã từng yêu anh,” cô nói. “Tôi đã lấy anh vì tôi yê
Hắn nghĩ đó là Erin, nhưng tóc cô nàng ngắn và sẫm màu, còn tóc Erin màu vàng. Lảo đảo tiến một bước, hắn suýt ngã. Sao cô lại nói với hắn điều này nhỉ?
“Sao anh lại đánh tôi?” cô gào lên. “Tôi không hiểu nổi tại sao anh đã hứa mà lại không thể chấm dứt việc đó.” Bàn tay cô run rẩy và cô cảm giác khẩu súng nặng quá, nặng khủng khiếp. “Anh đánh tôi ngay tuần trăng mật vì tôi để quên kính bên bể bơi…”
Giọng nói đúng là của Erin rồi, hắn tự hỏi phải chăng hắn đang mơ.
“Anh yêu em,” hắn trệu trạo. “Anh lúc nào cũng yêu em. Anh không hiểu sao em lại bỏ anh đi.”
Cô cảm nhận được tiếng nức nở đang dâng lên trong lồng ngực, vặn siết tới nghẹt thở. Những lời nói của cô cứ tuôn trào, lộn xộn tối nghĩa, nhưng không dừng lại được, chất chồng tâm sự của bao nhiêu năm khốn khổ. “Anh không cho tôi lái xe, không cho tôi kết bạn, anh giữ hết tiền bạc khiến tôi phải xin anh từng xu. Tôi muốn biết tại sao anh nghĩ anh có thể làm thế với tôi. Tôi là vợ anh và tôi đã yêu anh cơ mà!”
Kevin không đứng vững được nữa. Máu rỏ từ những ngón tay và cánh tay hắn xuống đất, nhầy nhụa và khiến hắn rối trí. Hắn muốn nói chuyện với Erin, muốn tìm cô, nhưng đây không phải sự thật. Hắn đang ngủ, Erin nằm bên cạnh hắn, họ đang ở Dorchester. Rồi những ý nghĩ của hắn cứ nhảy cách quãng liên tục, lúc này hắn đang đứng trong một căn hộ bẩn thỉu và có một người đàn bà đang khóc lóc.
“Xốt pizza dính trên trán nó,” hắn lẩm bẩm, loạng choạng bò về phía trước. “Trên trán thằng bé bị bắn chết ấy, nhưng mẹ nó bị ngã cầu thang và bọn anh đã bắt giữ gã Hy Lạp.”
Cô không hiểu hắn đang nói gì, không hiểu hắn muốn gì ở cô. Cô căm thù hắn, nỗi oán giận đã chất ngất qua nhiều năm tháng. “Tôi nấu cho anh ăn, lau dọn nhà cửa cho anh, nhưng chẳng có ý nghĩa gì! Tất cả những gì anh làm là uống rượu và đánh tôi!”
Kevin lảo đảo, chừng như sắp ngã. Hắn nói líu nhíu, nghe không hiểu nổi. “Chẳng có dấu chân nào trên t. Nhưng các chậu hoa vỡ hết rồi.”
“Lẽ ra anh nên để mặc tôi bỏ đi! Lẽ ra anh không nên bám theo tôi! Anh đừng có tới đây có phải tốt không! Sao anh không để mặc tôi bỏ đi hả? Anh đã bao giờ yêu tôi đâu!”
Kevin loạng choạng bước về phía cô, nhưng lần này hắn với lấy khẩu súng, cố hất văng nó ra. Tuy vậy lúc này hắn yếu lắm rồi, mà cô thì đang giữ rịt lấy khẩu súng. Hắn cố chộp lấy cô, nhưng hắn gào lên đau đớn khi bàn tay gẫy của hắn chạm vào cánh tay cô. Hành động theo bản năng, hắn huých vai vào người cô, hất cô vào hông nhà. Hắn phải lấy khẩu súng khỏi tay cô rồi gí vào thái dương cô. Hắn nhìn trân trân đôi mắt to rực lửa căm thù của cô, kéo cô lại gần, đưa bàn tay lành với tìm cò súng, đè cả người lên người cô.
Thấy nòng súng sạt qua đầu ngón tay mình, theo phản xạ hắn liền giằng lấy khẩu súng. Hắn cố đẩy khẩu súng về phía cô, nhưng nó đi chệch hướng, chĩa xuống đất.
“Tôi đã từng yêu anh!” cô thổn thức, vắt kiệt sức lực và lòng oán giận để chống trả lại hắn, rồi bỗng nhiên hắn cảm thấy có cái gì đó đổi hướng, trong thoáng chốc rõ ràng là nó quay ngược lại.
“Thế thì đáng lẽ cô không bao giờ được rời bỏ tôi,” hắn thì thào, hơi thở nồng nặc mùi cồn. Hắn kéo cò và khẩu súng nổ đoàng, thế là hắn biết mọi chuyện sắp kết thúc rồi. Cô sắp chết vì hắn từng nói với cô rằng hắn sẽ tìm ra cô và giết cô nếu cô còn bỏ trốn lần nữa. Hắn sẽ giết bất kỳ gã nào yêu cô.
Nhưng lạ lùng sao, Erin không ngã xuống, thậm chí không chùn bước. Trái lại, cô đang giương đôi mắt xanh lục khiếp đảm nhìn hắn, nhìn trân trối vào mắt hắn.
Rồi hắn thấy có gì đó cháy trong bụng mình, là lửa. Chân trái của hắn chuội đi, hắn cố đứng thẳng người lên, nhưng cơ thể hắn không còn thuộc về hắn nữa. Hắn ngã sập xuống thềm, tay ôm bụng.
“Về với anh đi,” hắn thì thào. “Làm ơn.”
Máu tuôn ra từ vết thương, trào qua các ngón tay hắn. Phía trên hắn, hình ảnh Erin trở nên chập chờn.àng rồi lại tóc nâu. Hắn nhìn thấy cô dạo họ đi trăng mật, cô mặc bikini, rồi cô để quên kính mát, cô quá xinh đẹp tới nỗi hắn không hiểu tại sao cô lại muốn lấy hắn.
Xinh đẹp. Cô lúc nào cũng xinh đẹp, hắn nghĩ, rồi hắn lại thấy mệt rũ. Hơi thở hắn trở nên đứt quãng rồi hắn bắt đầu thấy lạnh, lạnh ngắt, và hắn bắt đầu run. Hắn thở hắt ra một lần nữa, âm thanh nghe như tiếng lốp xe bị xì. Ngực hắn thôi phập phồng. Mắt hắn trợn trừng, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Katie đứng nhìn xuống hắn, run lẩy bẩy.Không, cô nghĩ. Tôi sẽ không bao giờ đi với anh. Tôi chưa bao giờ muốn trở lại.
Nhưng Kevin không biết điều cô đang nghĩ, vì hắn chết rồi, và cô nhận ra rằng cuối cùng mọi chuyện đã thật sự kết thúc.
Thiên đường bình yên Thiên đường bình yên - Nicholas Sparks Thiên đường bình yên