Số lần đọc/download: 1538 / 11
Cập nhật: 2016-04-30 17:48:26 +0700
Chương 39
Đ
êm hôm đó, Nhâm Nhiễm mất ngủ.
Tháng 8 ở Melbourne là lúc cuối đông, nhưng thời tiết ở đây không lạnh lắm, chỉ tầm 8 – 9 độ. Phòng của cô ở lầu hai, ngoài cửa sổ là bãi cỏ sau nhà, phía sau có một dãy cây bạch đàn, không khí rất thoáng đãng. Cô nằm trên giường nhìn ra, ánh trăng sáng ngời trên cao chiếu vào giường như rải từng làn sương trắng.
Lúc này, cô không có tâm trạng để ngắm cảnh, cô đang có tâm sự.
Mọi người đều cho rằng, cô thích nghi khá tốt với cuộc sống ở nước ngoài, đi học, làm thêm, lúc rảnh rỗi đi dạo vùng ngoại ô, sống rất nề nếp. Nhưng chỉ cô mới biết, cô cố tình xếp kín thời gian, hễ không làm bài tập, không làm thêm, không đọc sách, cô đơn sẽ ăn mòn trái tim cô.
Cô giữ khoảng cách nhất định với cha, không thể thân mật như xưa. Người bạn chơi thân từ nhỏ, bây giờ là người yêu của bạn học phổ thông, cô cần tỉnh táo và cố gắng giữ khoảng cách với anh.
Cô nhìn thấy anh chơi vơi, nhưng lực bất tòng tâm.
Trường học và nơi cô làm thêm đều có người theo đuổi cô, cô thậm chí thử đi xem phim chung với một nam sinh trong số đó, nhưng buổi hẹn hò đó thất bại vô cùng, khi hai người chào tạm biệt đều thở phào nhẹ nhõm.
Cô vẫn không quên được Gia Thông. Từng sống chung với người đàn ông chín chắn như anh rồi tiếp xúc với người đàn ông khác, cô khó mà dễ dàng rung động như trước.
Tình yêu một khi đã quá mãnh liệt, buông tay chỉ là một giả tưởng. Cho dù xa đến nửa vòng trái đất, mỗi khi nghĩ đến cái tên này, tim cô lại run lên từng hồi.
Họ đã xa nhau hơn một năm.
Từ cảm giác mong nhớ điên cuồng ban đầu, cô bắt đầu thực tế hơn.
Chứng kiến cảnh hợp tan, xào xáo chua chát giữa Gia Tuấn và Mẫn Nghi, chứng kiến mối tình sinh viên ngọt ngào của các bạn học khác, cô nhận thức được, mối tình của cô hoàn toàn khác với bạn cùng lứa.
Anh có từng nhớ đến cô không?
Tình cảm của cô dành cho anh có phải là tình yêu không? Hay thật sự như Gia Thông nói, là sự mê muội của tuổi mới lớn?
Họ sẽ gặp lại nhau chứ? Giây phút gặp lại đánh dấu cho sự khởi đầu mới hay nhìn nhau bằng ánh mắt ngượng ngùng khi không còn cảm giác?
Tất cả mọi vấn đề, cô không có đáp án rõ ràng cho mình.
Nhâm Nhiễm không thể dọn vào kí túc xá sinh viên theo mong muốn của mình.
Gia Tuấn kết thúc năm học dự bị cũng vào đại học Moash. Thành tích của Mẫn Nghi hơi kém, điểm học phần tại trường đại học trong nước không được Úc thừa nhận, không thể không học thêm một năm dự bị nữa. Nhưng cô nàng rất sĩ diện, sau khi khóc một trận cho đã, quyết định chuyển sang học lớp dạy nghề ngắn hạn, lấy một cái bằng đối phó với gia đình cho xong chuyện.
Nhâm Nhiễm không muốn xin thêm tiền cha, cô xin việc làm toàn thời gian vào kì nghỉ hè, từ chối về nước chung với Gia Tuấn và Mẫn Nghi. Nửa tháng sau, khi họ quay trở về, Mẫn Nghi đột nhiên gõ cửa phòng cô, ấp a ấp úng nói cảm thấy mình hình như đã mang thai.
Nhâm Nhiễm nghi ngờ nhìn cô: "Sao lại nói là hình như? Hai người... không sử dụng biện pháp an toàn sao? Có kiểm tra chưa?"
Mẫn Nghi lắc đầu.
"Bị trễ kinh bao lâu rồi?"
"Không nhớ nữa, gần đây mình cảm thấy mình phát tướng, đang giảm cân. Trước đây mình giảm cân cũng thường bị trễ kinh nên lần này chu kì kinh không đều mình cũng không để ý." Mẫn Nghi bàng hoàng: "Hôm đầu tiên về thành phố Z mình buồn nôn, lúc đó chỉ nghĩ là ăn quá nhiều. Nhưng mấy buổi sáng nay cứ buồn nôn liên tục."
Nhâm Nhiễm ngờ vực quan sát cô, quả thật cô có tròn trịa, căng đầy hơn trước, nhất là phần ngực khiến Nhâm Nhiễm ngưỡng mộ hết sức. "Lúc còn ở trong nước bạn đã nên nói với Gia Tuấn, sau đó đến bệnh viện kiểm tra. Hà tất phải đoán mò rồi tự dọa mình như vậy?"
"Mình vẫn chưa nói với anh ta, anh ta luôn dặn mình uống thuốc. Có mấy hôm mình quên. Anh ta mà biết chắc chắn sẽ mắng mình. Sao mình dám xét nghiệm ở thành phố Z, nếu gặp người quen thì nhà mình đánh mình chết mất. Mình muốn chờ thêm một thời gian nữa, có thể do mình nghĩ quá nhiều."
Nhâm Nhiễm không chịu được: "Bây giờ đi nói với anh Tuấn, bảo anh ta đến bệnh viện cùng bạn. Chờ thêm một thời gian nữa có hậu quả gì bạn biết không?"
"Hay là bạn đến bệnh viện với mình đi, Nhâm Nhiễm. Tiếng Anh của bạn tốt hơn mình," Mẫn Nghi thơ thếch nhìn cô: "Vốn dĩ mình muốn đi một mình, nhưng lại sợ."
Nhâm Nhiễm đành đồng ý.
Kết quả xét nghiệm khiến cả hai đều kinh ngạc, kết quả xét nghiệm với nước tiểu là dương tính. Mẫn Nghi chút suýt nữa bật khóc, không sao nói được ngày hành kinh cuối cùng của mình. Sau khi siêu âm B, bác sĩ khẳng định Mẫn Nghi đã mang thai 15 tuần. Nhìn hình đứa bé trên màn hình siêu âm, cả hai đều tròn xoe mắt.
Mẫn Nghi ngơ ngác, đột nhiên bật dậy: "Không thể nào, chí ít một tháng trước mình có hành kinh, chỉ là rất ít, mình cứ tưởng đang giảm cân."
Bác sĩ từ tốn nói: "Một ít người khi mang thai trong thời kì đầu có hiện trạng xuất huyết, đó có khi là dấu hiệu sảy thai, có khi là thai ngoài tử cung, cũng có khi không rõ nguyên nhân. Kết quả siêu âm B thể hiện thời gian phát dục của thai nhi là chính xác."
Mẫn Nghi khóc òa lên: "Làm sao đây, Nhâm Nhiễm, tính sao đây?"
Bác sĩ ngơ ngác nhìn Mẫn Nghi, rồi nhìn Nhâm Nhiễm: "Bạn cô có vấn đề gì?"
Nhâm Nhiễm giải thích bằng tiếng Anh: "Tâm trạng của cô ta không ổn định, để tôi an ủi cô ấy."
Nhâm Nhiễm dìu Mẫn Nghi bước ra khỏi phòng khám liền lập tức gọi điện cho Gia Tuấn, bảo anh đến bệnh viện ngay.
Gia Tuấn có mặt ngay sau đó, Mẫn Nghi vẫn như người mất hồn, nhìn thấy anh, cô òa khóc. Đành để Nhâm Nhiễm nói cho anh biết nỗi uất ức của mình.
Nhâm Nhiễm trông tình hình căng thẳng, kể một mạch hết chuyện, nét mặt Gia Tuấn tái xanh.
"Chẳng phải dặn em uống thuốc ngừa sao?"
Nhâm Nhiễm tức giận: "Anh Tuấn, ngừa thai cũng có khả năng thất bại, đây không phải là trách nhiệm của một mình cô ấy." Nhâm Nhiễm đột nhiên nhận ra sự phẫn nộ của mình có vẻ hơi dư thừa, cô dịu xuống: "Hai người tính thế nào?"
Gia Tuấn xị mặt, "Chúng ta đều đang đi học, Mẫn Nghi, không cần anh nói em cũng biết phải làm gì chứ. Chúng ta vào nói chuyện với bác sĩ."
Hiển nhiên, đó không phải là đáp án Mẫn Nghi muốn nghe, cô lau vội nước mắt, âu sầu đi theo anh trở vào phòng khám.
Bác sĩ không bất ngờ gì khi nghe họ quyết định phá thai, chỉ nghiêm nghị nói: "Pháp luật Úc không nghiêm cấm phá thai nhưng quy định mỗi nơi khác nhau. Quy định tại Melbourne thuộc Bang Victoria cho phép tiến hành phẫu thuật phá thai khi thai nhi không quá hai mươi tuần tuổi. Xin lưu ý, là phẫu thuật phá thai, phá thai bằng thuốc được nghiêm cấm ở Úc. Hơn nữa cô này đã có thai hơn 14 tuần, cũng không thích hợp dùng thuốc. Nếu như quả thật không muốn giữ đứa bé lại, tôi sẽ viết thư giới thiệu cho hai người đến kiểm tra tại phòng khám phụ khoa rồi tiến hành phẫu thuật."
"Cảm ơn ông, chúng tôi sẽ xem xét lại."
Nhâm Nhiễm không muốn góp thêm ý kiến trong chuyện này, sau khi đến nhà, cô liền chúc ngủ ngon và đi về phòng như đang chạy trốn.
Đến giờ cơm tối, Nhâm Nhiễm mới phát hiện Gia Tuấn đã lái xe ra ngoài. Cô cân nhắc mãi mới đến gõ cửa phòng Mẫn Nghi. Mẫn Nghi đờ đẫn trên giường, mắt còn đọng lệ, bên cạnh chất cả núi khăn giấy.
"Mình vừa nấu cơm niêu, xuống ăn chung nhé."
Nhâm Nhiễm dùng nồi cơm điện nấu cơm niêu đã rất sành sỏi, Mẫn Nghi vẫn thơ thẩn đi theo cô xuống lầu. Nhâm Nhiễm bới cơm cho cô, cô chỉ ăn được vài miếng thì nước mắt đã rơi như mưa vào bát cơm.
"Cơm không tệ thế chứ." Nhâm Nhiễm cố pha trò.
"Mình sợ làm phẫu thuật phá thai, Nhâm Nhiễm."
"Lúc nãy, mình vừa lên mạng tìm thông tin, phẫu thuật phá thai ở đây sẽ gây mê toàn thân, bạn sẽ không cảm thấy đau, hay để anh Tuấn đi cùng bạn."
"Anh nói mai đi. Mình vừa nói sợ là anh ta đã hết nhẫn nại."
"Chẳng lẽ..." Nhâm Nhiễm hạ quyết tâm hỏi cho ra lẽ: "Bạn muốn giữ lại đứa bé sao? Nếu kéo dài nữa thì ca phẫu thuật sẽ tổn hại đến sức khỏe bạn nhiều hơn."
Lời vừa nhảy khỏi miệng, cả hai người đồng loạt im lặng. Mẫn Nghi chỉ lớn hơn Nhâm Nhiễm một tuổi, năm nay tròn hai mươi mốt tuổi, cô có dáng người đẫy đà, tuy đã trưởng thành nhưng lại chưa kinh qua sóng gió như Nhâm Nhiễm, cô lắc đầu: "Không, sao mình ăn nói với cha mẹ và anh trai? Anh mình mà biết thì giết mình mất."
Mẫn Nghi lại khóc òa lên, cô vừa nhẫn nại an ủi Mẫn Nghi, vừa gọi điện yêu cầu Gia Tuấn quay về. Mẫn Nghi miễn cưỡng nín khóc ăn cơm.