Nguyên tác: The Adventurers
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Chương 16
K
hông mất nhiều thời gian lắm Sergei mới phát hiện ra rằng nó chẳng la cái gì ngoài một thằng loong toong được tô son điểm phấn. Đôi lúc, trong những tháng đầu, nó không hiểu ngài Peter thuê nó để làm gì. Rồi một bữa, tất cả đều rõ ràng.
Sáng đó, gã từ một ngân hàng ở Monte Carlo trở về với nhiều giấy tờ cần có ngay chữ ký của ông già. Hắn đến thư viện, đồng thời được dùng làm văn phòng của ông, và thấy bà Vorilov ở đấy một mình. Bà ngước lên từ tờ báo đang đọc.
Sergei ngần ngừ ngoài cửa. "Tôi không có ý làm phiền bà, thưa bà" nó nói một cách trang trọng. "Tôi mang một số giấy tờ cần có chữ ký của ngài Peter".
"Vào đi" bà cười. "Ngài Peter đã đi Paris".
Mặt Sergei bỉêu lộ sự bối rối. Thường thì nó biết, mỗi khi ngài Peter có kế hoạch đi xa. Cũng không thường lắm. "có lẽ tôi cũng phải đến đấy. Toàn giấy tờ quan trọng cả".
Nụ cười biến mất. "Có thể chờ đến sáng mai. Mai ông ấy về".
Sergei vẫn đứng ở cửa. "Được thôi, thưa bà. Vậy tôi đến ngân hàng báo cho họ biết".
"Anh làm việc một cách nghiêm chỉnh phải không?" Nụ cười thoáng trở lại mặt bà.
"Tôi không hiểu".
Bà chỉ chiếc điện thoại. "Cái ấy báo cho họ biết nhanh hơn nhiều về việc giấy tờ của họ hôm nay không ký được".
"Nhưng... "
"Đừng có ngu xuẩn" bà nói với một thoáng cộc cằn. "Gọi cho họ rồi nghỉ cả ngày luôn. Từ khi đến đây, anh chưa được nghỉ".
Gã cười. "Bà rất tốt bụng, thưa bà". Gã bước hẳn vào phòng. "Nhưng mà tôi cũng chẳng còn biết làm gì".
Bà lại bên cửa sổ nhìn xuống bến cảng, những chiếc du thuyền, những cánh buồm trắng. "Ngài Peter không để cho anh nhiều thời gian vui chơi".
Sergei đặt giấy tờ trong chiếc kẹp lên bàn, nhấc điện thoại. "Tôi không nghĩ là ông phải làm thế".
Chợt bà nhìn gã. "Anh có biết vì sao ông ấy thuê anh không?"
Gã trân trân nhìn lại, quên khuấy điện thoại trong tay. "Đôi lúc tôi cũng nghĩ có lẽ tôi là người cuối cùng ông cần".
"Ông ấy thuê anh cho tôi. Ông ấy nghĩ là tôi cần anh".
Từ từ, nó đặt chiếc điện thoại xuống.
"Ông ấy yêu tôi". Bà tiếp tục. "Và ông ấy muốn tôi có tất cả. Thế là ông ấy đưa anh về nhà".
"Ông ấy bảo bà vậy à?"
"Tất nhiên là không. Thế anh tưởng ông ấy ngu đến mức ấy à? Nhìn này, anh đã đem một người tình về nhà cho em!"
Gã chằm chằm nhìn bà, rồi cặp mắt cụp xuống. "Xin lỗi. Tôi không biết".
Bà lại nhìn ra cửa sổ. "Tất nhiên là anh không biết. Đấy chính là điều làm tôi thích anh. Anh quá tử tế để có thể nghĩ đến một điều như thế".
"Mai, khi ngài Peter về, tôi sẽ đưa đơn xin nghỉ việc".
Bà nhìn gã. "Anh là một người hào hoa. Anh sẽ đi đâu, anh sẽ làm gì? anh có ít tiền nào không?"
Nghĩ đến một trăm franc một tuần mà ngài Peter trả, Sergei lắc đầu.
"Thế thì đừng có ngu xuẩn. Anh sẽ không đi khỏi đây chừng nào anh có tiền".
"Với một trăm franc một tuần?"
"Đấy cũng là điều ngài Peter đã dạy tôi. Bao giờ cũng có cơ hội kiếm tiền khi mà xung quanh đầy tiền". Bà trở lại phòng. "Kiêm đi, anh sẽ thấy".
Gã lắc đầu. "Tôi e là không". Tôi không có tài kiếm tiền".
Bà tò mò nhìn. "Anh không thích làm việc phải không?"
Gã cười. "Có lẽ thế. Làm việc chán lắm. Chẳng có gì vui vẻ".
"Thế thì anh kiếm tiền bằng cách nào?"
Gã nhún vai. "Có lẽ tôi sẽ kiếm một cô gái Mỹ giàu có để lấy".
Bà gật đầu nghiêm chỉnh. "Như thế còn hơn là đóng vai đĩ đực cho bà Goyen. May ra tôi có thể giúp anh". Bà nói thêm. "Thôi đi đi. Anh có nguyên một buổi chiều đấy".
Gã về phòng, trút bộ quần áo dính nhớp ra, đi tắm. Rồi nằm thượt trên giường, châm điếu thuốc. Đang hút dở thì nghe tiếng gõ cửa vốn chờ đợi đã vang lên. Gã mỉm cười với mình, khoác vội chiếc áo ngủ rồi mở cửa. "Mời vào".
"Tôi có một ý tưởng có thể giúp anh".
"Vâng?" gã thấy mắt bà dừng lại ở chỗ chiếc áo ngủ để hở, mặt thoáng ửng hồng.
"Tôi có một ý tưởng hay hơn" gã kéo bà đến bên giường. "Tôi cho là đã đến lúc tôi kiếm toàn bộ lương của mình".
"Tôi phải gặp anh" bà thì thầm khi bước vào phòng ăn. "Sau khi ăn tối, đừng lên gác".
Gã gật đầu để tỏ rằng hiểu và đến chỗ quen thuộc bên bàn, vẫn đứng cho đến khi ngài Peter đến và cả hai cùng ngồi xuống.
Sau bữa tối, như thường lệ, ngài Peter lui về phòng. Sergei đi ra ban công và chờ. Vài phút sau, bà xuất hiện. Họ đứng tựa lan can, nhìn mặt trời đỏ rực đang chìm xuống sau những dãy núi.
"Tôi có mang" bà thì thào.
Nó trân trân nhìn, vì ngạc nhiên. "Với hai mươi hai cái chậu rửa của phụ nữ ở trong nhà, mà... " nó kịp dừng. "Có chắc không?"
Bà lặng lẽ gật đầu. Mặt tái xanh. Nó huýt sáo.
"Không biết ngài Peter có tính tới vụ này không?". Bà không trả lời. "Bà nói với ông ấy chưa?"
Bà lắc đầu. "Chưa".
"Bà tính thế nào?"
"Bỏ nó đi. Tôi đã bảo bác sĩ thu xếp".
"Bà không thể thoát được đâu. Ông ấy sẽ tìm ra".
"Thì cũng phải liều", bà thất vọng nói. "Tôi làm gì khác được?"
Nó rút điếu thuốc lá, châm hút vẻ suy tư. "Bao giờ?"
"Mai. Ông ấy phải dự cuộc họp giám đốc tại ngân hàng cả buổi chiều. Anh phải lái xe cho tôi đến chỗ đó, rồi về, tôi không dám tin bọn người hầu. Rồi tôi sẽ bịa ra lý do gì đó để nằm trong phòng mấy ngày".
Gã búng mẩu thuốc lá qua lan can, nhìn đốm đỏ quay quay trên không rồi rơi xuống vườn. "Mấy giờ?"
"Tôi sẽ không xuống ăn trưa. Buổi sáng, tôi sẽ vờ ốm".
"Mấy giờ?"
"Ngay sau khi ông ấy đến nhà băng". Bà đặt tay lên tay nó. "Tôi xin lỗi".
Nó nhìn bà. "Tôi cũng vậy".
Bà toan nói gì đấy rồi lại thôi. Bà đi vào trong nhà. Nó nhìn bà bước lên cầu thang khổng lồ rồi quay ra phía cảng. Từ từ, mặt trời khuất sau dãy núi và màn đêm buông xuống.
Gần hai rưỡi, bà đã nghe thấy chiếc limousine khổng lồ lăn bánh khoảng nửa giờ rồi. Vì sao Sergei vẫn chưa đến đón bà? Rồi có tiếng gõ cửa nhẹ. bà vội vã ra mở.
"Anh làm gì mà lâu thế?" bà hỏi, và câu nói dừng trong cổ.
Người đứng đấy không phải là Sergei.
"Tôi vào được không?"
"Tất nhiên", bà lùi từ cửa vào giữa phòng. "Sergei bảo ông?"
Ông đóng cánh cửa lại. "Vâng".
Ông thấy cặp mắt bà dâng đầy nước. "Tôi nghĩ là có nói xin lỗi ông thì cũng chẳng ích gì".
Bốn mắt nhìn nhau. "Chắng có gì để phải hối tiếc cả. Chúng ta sẽ có một đứa con trai xinh xắn".
Chiều muộn hôm đó, Sergei ngồi trên tau hoả, nhìn cảnh thôn quê vun vút qua cửa sổ. Gã có thì giờ để ngắm Đại Tây Dương từ con đường sắt dọc theo bờ biển. Có lúc, núi non ngả xuống đoàn tàu như hai hàng bảo vệ.
Gã lơ đễnh nhìn xuống tờ báo đặt trên đùi. Gã biết mình đã làm đúng. Và không phải chỉ một trăm ngàn franc mà ngài Peter đã đưa làm gã nghĩ vậy. Còn có cái nhìn trong đôi mắt của ông già khi gã nói với ông.
Gã được đem về không phải chỉ để có quan hệ với bà. Hơn thế nhiều. Để làm cái điều mà ông già không bao giờ làm được và giờ đã hoàn thành.
Nụ cười giễu cợt thoáng trên môi Sergei. Không tồi. Một trăm ngàn franc phí lấy giống là chẳng tồi chút nào. Cách nó phải vậy.
Còn hơn là phải đi cày để kiếm sống.