Nguyên tác: 79 Park Avenue
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Chương 4
C
ô gái tóc màu sẫm mà Ross dẫn theo bực bội ra mặt. Trong suốt cả bữa ăn người ta chẳng để ý gì đến cô ta cả làm như cô ta không hề có mặt ở đây. Cô ta không cần biết Ross và Maryann trước đây nhiều năm đã làm những gì.
Hank Vito trái lại rất chú ý đến câu chuyện. Nó nói cho lão biết rất nhiều về Ross và Maryann. Nhiều thứ mà lão đang cần giải đố. Lão im lặng ghi nhớ những kỷ niệm của họ. Lão đã quen kiên nhẫn chắp vá từ những mảnh vụn thành một bức tranh về con người. Trong cái nghề của lão những mẩu tin như thế này một ngày nào đó sẽ rất có ích.
Có một điều lão nhận ra ngay lập tức. Bây giờ thì lão phải đợi mình đến lượt với Maryann. Nếu có một cái gì đấy vẫn còn mắc mớ giữa hai con người thì nó phải đang ở giữa hai người này. Lão nhìn cô gái tóc sẫm và mỉm cười.
- Cô thấy thế nào? Có lẽ chúng ta không nên quấy rầy và để cho hai người bạn cũ nói chuyện thoải mái nhỉ?
Cô gái đáp lại bằng nụ cười biết ơn.
- Không có gì đúng hơn thế, thưa ngài Vito. Kỷ niệm của người khác bao giờ cũng tẻ ngắt.
Vito thấy đúng và cũng không đúng, nhưng rồi lão vẫn đứng dậy.
- Thế thì chúng ta đi đi.
Ross ngước lên nhìn.
- Nhưng chúng ta đã bàn công việc làm ăn đâu?
Vito mỉm cười.
- Thôi đến chỗ tôi sáng sớm mai đi - lão chìa tay phía Maryann - Chúc ngủ ngon, cô bạn gái của tôi.
Nụ cười của cô vui vẻ thật sự.
- Xin chúc ngủ ngon ngài luật sư của tôi.
Ross nhìn theo hai người rồi quay lại phía Maryann.
- Ngồi xuống bên cạnh anh đi!
Cô im lặng ngồi vào chỗ cô gái kia. Ross đặt tay mình lên tay cô.
- Em uống chút nữa không? - anh hỏi.
Cô lắc đầu.
- Không, cám ơn anh.
- Vậy anh uống thêm một chút - anh ra hiệu cho bồi và bảo anh ta mang cho mình một ly whisky nữa rồi quay sang Maryann - Làm sao em quen được Hank Vito thế?
Cô nhìn anh.
- Em gặp chuyện rắc rối và cần luật sư.
- Thế thì em tìm được người tốt nhất đấy. Ông ta lấy đắt nhưng không có ai tốt hơn đâu.
- Nhìn xa trông rộng một chút thì nhiều khi cái đắt nhất lại là cái rẻ nhất - cô trả lời.
- Ông ấy cũng là luật sư của anh - Ross nói thêm.
Cô dướn đôi lông mày lên dò hỏi.
- Anh làm việc cho hội - Ross giải thích - Em biết đó là cái gì không?
Cô gật đầu.
- Bàn tay anh đều sạch sẽ trong tất cả mọi việc - anh vội thêm vào - Anh đảm nhiệm những công việc hợp pháp. Trước mắt anh phải tới Los Angeles để thành lập một công ty xây dựng ở đó. Cho nên hôm nay anh hẹn Vito ở đây định bàn bạc về công việc.
Cô không đáp lời.
- Em còn nhớ Joker Martin không? - anh hỏi.
Maryann gật đầu.
- Bây giờ thì hắn ta là một trong những ông trùm rồi. Trước đây thì anh làm việc với hắn, nhưng giờ thì anh tự do. Anh đã có thể cho người khác biết rằng anh làm ăn khá hơn nếu anh tự mình quyết - Ross mời cô một điếu thuốc và châm lửa cho cô - Hắn ta là người duy nhất nhận anh làm việc khi ông già đuổi anh đi đấy.
Cô nhìn vào mắt anh.
- Anh khá thành công đấy.
Ross gật đầu vẻ thoả mãn.
- Tiền nằm dưới đường ấy, cô bé ạ. Anh chỉ việc nhặt nó lên thôi.
- Một khi quân đội không bắt anh đi - cô thêm vào.
Anh cười lớn.
- Họ không lấy anh đâu.
- Anh có vẻ chắc chắn tợn.
- Ỉm giấy gọi là một việc đơn giản, chỉ cần người ta biết tìm đúng những tay bác sĩ mà thôi - Ross giải thích.
- Cái đó cũng chẳng giúp anh được gì một khi anh bị tuyển lựa - cô vẫn chưa hiểu - Lúc ấy thì tất cả giấy của bác sĩ trên đời này đều bằng thừa.
Anh bứt bứt vành tai mình.
- Anh đã làm một bảo đảm chống lại sự bắt lính. Một cái lỗ trong băng từ về phần anh tốn hai ngàn năm trăm dollar đấy.
Cô lắc đầu.
- Anh vẫn không thay đổi một chút nào cả, anh Ross. Lúc nào anh cũng kiếm được một cái cớ thoát thân.
Đột nhiên cô cảm thấy mệt mỏi, Ross nhắc lại những khoảng thời gian đã qua lâu rồi, những cái mà cô chẳng còn muốn nghĩ đến nữa. Cô cầm lấy cái khăn choàng của mình.
- Khuya rồi, anh Ross. Có lẽ em về đây.
- Anh sẽ đưa em về nhà - Ross vội đáp - Xe của anh ở ngoài kia.
Cô đọc cho anh địa chỉ của mình rồi ngã người ra sau lên thành ghế trong suốt thời gian Ross phóng xe trong đêm tối. Cô nhắm mắt và cảm thấy mình xa lạ với những người, những chỗ mà cô đã quen biết. Mãi cho đến khi chiếc xe dừng lại cô mới mở mắt ra. Họ đang ở trước một ngôi nhà không phải là nhà cô.
- Ross! - cô đanh giọng quát.
- Hãy nhìn kìa, cô bé! - anh nói và chỉ tay ra ngoài cửa xe - Từ đó đến nay đã bao lâu rồi.
Cô quay đầu ra cửa sổ nhìn con sông lấp lánh phản chiếu những đốm sáng đây đó. Khu bờ sông, nơi mà họ đã nhiều lần đến đây với nhau. Cô cảm thấy cánh tay anh trên lưng ghế sau lưng mình. Cô quay lại nhìn anh.
- Thôi Ross! Đúng là đã lâu lắm rồi. Người ta không thể quay lại được nữa. Đưa em về nhà đi.
Cô nhìn Ross và phát hiện ra cái bậm môi bực tức theo thói quen của anh mà cô nhớ rất rõ. Ross nổ máy. Vài phút sau họ đã dừng trước cửa nhà cô. Ross nhìn Maryann.
- Em mời anh một ly Drink đi - anh nói - Để chúc kỷ niệm cũ.
- Thôi được - cô miễn cưỡng nói - nhưng chỉ đúng một ly thôi đấy!
Ross theo cô vào nhà.
- Trên chiếc bàn con có đầy đủ mọi thứ - cô nói.
Maryann để áo măng tô của Ross xuống chiếc ghế bành và đi vào phòng ngủ. Một lúc sau đó cô quay trở lại. Cô mặc một cái áo khoác ở nhà bằng nhung xanh. Anh ngước lên nhìn cô và kêu lên.
- Em vẫn là cô gái tuyệt vời nhất!
- Cám ơn! - cô hững hờ trả lời.
Ross nhăn trán vẻ khó hiểu.
- Chuyện gì làm em khó chịu vậy, cô bé? Em vẫn còn giận dỗi vì chuyện ngày xưa à?
Cô lắc đầu.
- Không, hết rồi, anh Ross. Từ ngày đó đã quá nhiều chuyện xảy ra với em. Em không thể giận anh vì chuyện cũ được.
Anh nắm lấy tay cô nhưng cô cố rút ra.
- Thế thì có chuyện gì vậy? Anh vẫn luôn khát khao em, vẫn hoàn toàn như ngày xưa.
Cô mỉm cười dè dặt.
- Em biết, vẫn cái khát khao như với các cô gái khác.
Anh hạ giọng.
- Nhưng với em thì khác, cô bé à. Luôn luôn khác.
- Ôi dào, anh Ross - giọng cô đầy vể giễu cợt.
Ross đặt ly của mình xuống và bước nhanh đến bên cô hai bàn tay to khoẻ nắm lấy đôi vai cô, giữ chặt cô lại. Cô nhìn anh không chút hoảng sợ.
- Em vẫn chơi cái trò cũ, phải không cô bé?
- Và anh vẫn thiếu tự chủ như ngày xưa phải không, anh Ross?
- Anh bây giờ già dặn hơn rồi - Ross đáp - Bây giờ thì em không dễ dàng thoát khỏi tay anh như lần đầu tiên đâu. Anh kéo cô sát vào người mình còn cô đưa tay ôm lấy gáy anh. Ros mỉm cười - Như thế là tốt nhất đấy, cô bé ạ - Anh cúi đầu xuống để hôn cô.
Một cơn đau tê dại đột nhiên giần giật ở thái dương anh. Với một tiếng rủa Ross khuỵu xuống đất mắt ngước lên nhìn Maryann. Vừa rời khỏi cô cơn đau cũng hết ngay lập tức. Chỉ còn một cảm giác tê tê ở sau gáy.
- Đồ đểu! - Ross gào lên - Cô làm cái gì vậy?
Maryann mỉm cười nhìn xuống anh.
- Em có một anh bạn làm cảnh sát. Họ gọi đó là điểm huyệt. Judo mà.
Anh đứng dậy và cầm lấy ly của mình.
- Em chẳng thay đổi chút nào hết, đúng không?
Không trả lời cô quay người đi pha chút đồ uống cho mình. Anh quan sát cô.
- Cái gì đây? - anh hỏi.
- Cassis với soda.
Anh nhăn mặt.
- Cái đó uống như thuốc.
- Em thích thế.
Anh nhìn quanh căn phòng.
- Em có căn phòng cũng khá đấy chứ?
- Cũng tạm ổn.
- Thế em làm gì? - Ross tò mò hỏi.
Cô sững ra nhìn anh một lúc. Chuông điện thoại reo lên. Cô đi đến bên máy nhấc ống nghe lên. Lấy một tay che ống nói cô nhìn vào mắt anh.
- Em là một con điếm! - cô trả lời.
Ross có cảm giác như mình bị tắt thở. Như từ một nơi xa xăm nào đó, anh nghe thấy tiếng cô nói vào trong máy.
- Không, anh yêu ơi, bây giờ thì không thể được. Em đang bận. Để ngày mai thôi.
Maryann đặt ống nghe xuống đi qua căn phòng lấy áo măng tô và chìa ra cho Ross.
- Anh về bây giờ chứ, anh Ross? Em rất mệt.
Ross không động đậy gì hết, đôi mắt vẫn bám chặt lấy khuôn mặt cô. Anh cho tay vào túi và rút ra một tập giấy bạc. Bằng một động tác rất nhanh anh ném tập tiền lên không làm cho các tờ bạc rơi lả tả xung quanh cô.
- Vậy thì anh mua cả đêm nay! - Ross nói.
Họ nằm trên giường cô. Tiếng động ban đêm của thành phố xuyên qua các cửa sổ đóng kín trầm đục vọng tới chỗ họ. Điếu thuốc lá của cô loé lên, và hắt một đốm sáng hồng lên khuôn mặt cô. Có cái gì đó làm anh đau xót. Anh vuốt ve cô. Da cô mịn màng và mát rượi. Anh nhớ lại sự mơn trớn của cô và sự kích thích điên cuồng mà cô đã gây cho anh.
- Maria! - anh thì thào - Chẳng lẽ em không có cảm giác một chút gì ư? Không thật ư?
Giọng cô trầm và khàn khàn vang lên.
- Có chứ, anh yêu! Anh đúng là một người đàn ông.
- Anh không nói đến cái đó, maria!
Giọng anh chỉ còn thổn thức đầy xót xa. Bỗng nhiên có cái gì đó trong anh và anh bắt đầu khóc. Nhiều cái đã mất đi rồi. Người anh rung lên bởi những tiếng nấc nghẹn ngào.
Cô choàng hai cánh tay ôm lấy anh rồi kéo đầu anh vào ngực mình.
- Biết rồi, anh bạn trẻ, biết rồi! - cô thì thầm an ủi anh.