Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1433 / 32
Cập nhật: 2017-08-25 08:10:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40
oan Rochester tu một hơi từ bình rượu bà để dưới ghế ô tô.
Giờ bà đã về đến lối lái xe vào nhà. Lẽ ra bà có thể đợi tới khi vào trong nhà. Nhưng bà đã không đợi. Bà đang say mụ mẫm cả người, đã say mụ mẫm lâu đến nỗi bà không còn nhớ được có lần nào bà thực sự cảm thấy hoàn toàn tỉnh táo. Chẳng thành vấn đề. Bạn quen rồi. Bạn quen với nó đến mức nó trở thành bình thường, cơn say này ấy mà, và nó sẽ khiến đầu óc bà trống rỗng sẽ giúp bà vượt qua những trận đòn nhừ tử.
Bà ngồi lại trong xe và nhìn chằm chằm vào nhà mình. Bà nhìn nó như thể đấy là lần đầu tiên. Đây là nơi bà sống. Nghe có vẻ thật đơn giản, nhưng vấn đề lại nằm chỗ đó. Đây là nơi bà đang sống cuộc đời mình. Không có gì đáng chú ý. Chỉ thấy vô cảm. Bà sống ở đây. Bà đã đẩy mình vào lựa chọn đó. Và giờ đây, khi nhìn nó, bà tự hỏi tại sao.
Joan nhắm mắt lại và cố gắng mường tượng ra điều gì khác. Bà đã tới đây như thế nào? Bạn không chỉ trượt ngã, bà hiểu ra. Thay đổi không bao giờ tới đột ngột. Nó là những biến đổi nho nhỏ, từ từ từng ít một đến nỗi người ta không thể nhìn thấy mồn một. Nó đã xảy ra như thế với Joan Denuto Rochester, cô gái xinh đẹp nhất Bloomfield High.
Bạn yêu một người đàn ông bởi vì ở anh ta có tất cả những gì mà cha bạn không có. Anh ta mạnh mẽ và hung bạo và bạn thích vậy. Anh ta cướp bạn khỏi đôi chân của chính mình. Bạn thậm chí còn chẳng nhận ra rằng anh ta đã chiếm đoạt cuộc đời mình đến thế nào, bạn đã bắt đầu chỉ còn là một phần mở rộng của anh ta, hơn là một thực thể độc lập hoặc, như bạn mơ ước, một thực thể cao quý hơn, hai người hòa nhập làm một trong tình yêu, như trong một cuốn tiểu thuyết lãng mạn. Bạn chấp thuận những việc nhỏ, rồi những việc lớn, rồi tất tật mọi thứ. Tiếng cười của bạn bắt đầu nhỏ dần rồi tắt hẳn. Nụ cười của bạn mờ nhạt dần cho tới khi nó chỉ còn là sao chép của niềm vui, một thứ bạn tô vẽ thêm giống như mascara_.
Nhưng nó đã chuyển hẳn sang góc tối từ khi nào?
Bà không thể tìm thấy một điểm mốc trên trục thời gian. Bà nghĩ lại, nhưng bà không thể xác định được một khoảnh khắc nào mà lẽ ra bà đã có thể thay đổi mọi thứ. Điều đó là không thể tránh được, bà cho là vậy, kể từ ngày họ gặp nhau. Không một lần nào bà có thể đương đầu với ông ta. Không một trận chiến nào bà dám tranh đấu và chiến thắng để thay đổi được bất kỳ điều gì.
Nếu có thể quay trở lại đúng lúc, liệu bà có bỏ đi ngay cái lần đầu tiên ông ta ngỏ lời mời bà đi chơi không? Liệu bà có nói không không? Tiến tới với một người bạn trai khác, như anh chàng Mike Braun dễ thương kia, hiện đang sống ở Parsippany? Câu trả lời có thể là không. Những đứa con của bà có lẽ đã không được sinh ra. Con cái, tất nhiên, thay đổi tất cả. Bạn không thể ước tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra, bởi vì điều đó sẽ là sự phản bội kinh khủng nhất: Làm sao chính bạn có thể sống nổi nếu bạn ước sao các con bạn chưa bao giờ tồn tại?
Bà lại tu một hơi nữa.
Thật ra là, Joan Rochester đã ước lão chồng chết quách đi. Bà mơ về điều đó. Bởi vì đấy là lối thoát duy nhất của bà. Quên đi những chuyện ngớ ngẩn về các phụ nữ bị bạo hành dám đương đầu với chồng. Như thế khác nào tự sát. Bà không bao giờ bỏ ông ta được. Ông ta sẽ tìm ra bà, đánh đập bà và nhốt bà lại. Ông ta có thể làm những việc chỉ-có-Chúa-mới-biết với con cái họ. Ông ta sẽ bắt bà phải trả giá.
Đôi khi Joan mơ mộng hão về chuyện giấu con cái đi và tìm đến một trong những nhà bảo trợ dành cho phụ nữ bị bạo hành trong thành phố. Nhưng sau đó thì sao? Bà mơ về việc đưa cho cơ quan nhà nước chứng cứ chống lại Dom - dĩ nhiên là bà đã biết - nhưng ngay cả Chương trình Bảo vệ Nhân chứng còn không lừa nổi. Ông ta sẽ tìm ra họ. Bằng cách nào đó.
Ông ta là loại người như thế.
Bà chui ra khỏi chiếc xe. Chân bước chuệnh choạng, nhưng chuyện đó cũng gần như cơm bữa rồi. Joan Rochester tiến về phía cửa trước. Bà tra chìa khóa và bước vào trong. Bà quay người để đóng cánh cửa sau lưng mình. Khi quay lại, Dominick đã đứng trước mặt bà.
Joan Rochester đặt tay lên ngực. “Anh làm em giật mình.”
Lão bước về phía bà. Trong giây lát bà nghĩ rằng lão muốn ôm bà. Nhưng không phải. Lão chùng đầu gối xuống. Bàn tay phải chuyển thành một nắm đấm. Lão xoay sang để tung một cú đấm cực mạnh, dùng hông để vận sức. Những đốt xương nã thẳng vào thận bà.
Joan há hốc miệng hét không ra tiếng. Hai gối bà khuỵu xuống. Bà ngã lăn ra sàn. Dominick túm lấy tóc bà. Lão lôi bà dậy nắm đấm sẵn sàng. Lão lại giáng nó xuống lưng bà, lần này còn mạnh hơn.
Bà đổ vật xuống sàn như một bao cát rách.
“Mày sẽ phải nói cho tao biết Katie đang ở đâu,” Dominick nói.
Và rồi lão ta lại đánh bà.
Myron đang ở trong xe, nói chuyện qua điện thoại với Wheat Manson, bạn cùng đội bóng rổ với anh hồi còn ở Duke giờ đang làm cho văn phòng tuyển sinh với tư cách trợ lý chủ nhiệm, thì nhận ra rằng mình lại bị bám đuôi.
Wheat Manson đã từng là một hậu vệ dẫn bóng nhanh nhẹn xuất thân từ những đường phố bẩn thỉu của Atlanta. Anh ta yêu quãng đời sống ở Durham, Bắc Carolina, và chưa bao giờ trở lại đó. Hai người bạn cũ mào đầu bằng vài câu đùa ngắn ngủi trước khi Myron vào đề.
“Tớ cần hỏi cậu một chuyện hơi kỳ một chút,” Myron nói.
“Cứ nói đi.”
“Đừng bực mình nhé.”
“Thế thì đừng hỏi tớ chuyện gì đáng bực mình,” Wheat nói.
“Có phải Aimee Biel trúng tuyển là nhờ tớ không?”
Wheat rên rỉ. “Ôi không, đừng có hỏi tớ chuyện đó.”
“Tớ cần biết.”
“Ôi không, đừng có hỏi tớ chuyện đó.”
“Xem này, tạm quên chuyện đó một lát nhé. Tớ cần cậu fax cho tớ hai bản lý lịch học tập. Một của Aimee Biel. Và một của Roger Chang.”
“Ai cơ?”
“Cậu ấy là một sinh viên khác ở trường trung học Livingston.”
“Để tớ đoán xem nào. Roger không được nhận.”
“Cậu ấy xếp thứ cao hơn, có điểm SAT tốt hơn...”
“Myron này?”
“Gì cơ?”
“Chúng ta sẽ không làm thế. Cậu hiểu tớ không? Đó là tin mật. Tớ sẽ không gửi lý lịch học tập cho cậu. Tớ sẽ không bàn về các ứng viên. Tớ sẽ nhắc cậu rằng chuyện được nhận không phải là vấn đề điểm số hay các bài thi, rằng có những điều không thể hiểu hết được. Bởi vì một trong hai người trúng tuyển dựa vào khả năng của chúng ta như trong việc đưa quả cầu qua một chiếc vòng kim loại nhiều hơn là chuyện xếp loại và điểm thi, chúng ta cần hiểu điều đó rõ hơn bất cứ ai. Và giờ thì, tớ chỉ hơi bực mình tí thôi, tớ sắp chào tạm biệt đây.”
“Đợi đã, giữ máy một chút thôi.”
“Tớ sẽ không gửi fax cho cậu lý lịch học tập đâu.”
“Cậu không cần phải làm thế nữa đâu. Tớ định nói với cậu một điều về cả hai ứng viên. Tớ chỉ muốn cậu tra cứu trong máy tính và chắc chắn rằng điều tớ định nói là đúng.”
“Cậu định nói về cái quái gì vậy?”
“Tin tớ đi, Wheat. Không phải tớ đang đòi thông tin. Tớ đang nhờ cậu xác nhận một chuyện.”
Wheat thở dài. “Hiện giờ tớ không ở văn phòng.”
“Thì làm khi nào cậu có thể.”
“Nói cho tớ xem cậu muốn tớ xác nhận cái gì nào.”
Myron nói cho anh ta biết. Và trong khi nói, anh nhận ra rằng vẫn chiếc xe đó đã bám đuôi anh từ lúc anh rời Riker Hill. “Cậu sẽ làm chứ?”
“Cậu đúng là cái nhọt ở mông, cậu biết không?”
“Lúc nào chả thế,” Myron nói.
“Phải, nhưng trước kia cậu vẫn luôn là người có cú nhảy bật tuyệt vời từ vị trí trọng yếu. Giờ thì cậu có gì nào?”
“Sự quyến rũ xác thịt hoang sơ và năng lực siêu phàm chăng?”
“Tớ dập máy đây.”
Anh ta dập máy. Myron kéo chiếc tai nghe ra khỏi tai mình. Cái xe vẫn còn ở phía sau anh, có lẽ cách khoảng sáu chục mét.
Tất cả những cái xe bám đuôi thời nay làm sao thế nhỉ? Trước kia, một kẻ theo đuôi sẽ gửi hoa hoặc kẹo. Myron thấy buồn bã trong giây lát, nhưng giờ không phải lúc. Chiếc xe đã bám theo anh từ lúc anh rời khỏi Riker Hill. Thế nghĩa là có thể lại thêm một thằng côn đồ của Rochester nữa. Anh nghĩ về điều đó. Nếu Rochester đã cho một đứa bám theo Myron, hẳn lão ta ít ra cũng đã biết hoặc trông thấy Myron đến gặp vợ lão. Myron cân nhắc việc gọi cho Joan Rochester, nói cho bà ta biết, nhưng rồi lại quyết định không gọi. Như Joan đã nói, bà ta đã sống với lão một thời gian dài. Bà ta sẽ tự biết cách xử trí.
Anh đang đi theo Đại lộ Northfield đến thành phố New York. Anh không có thời gian cho vụ này, nhưng anh cần phải cắt đuôi càng nhanh càng tốt. Trong các bộ phim, việc này sẽ đòi hỏi một pha rượt đuổi bằng ô tô hoặc một cú ngoặt chữ U cực nhanh. Chuyện đó không thật sự xảy ra ở ngoài đời, nhất là khi bạn cần đến gấp một nơi và không muốn thu hút sự chú ý của cớm.
Vẫn có cách.
Tay thầy giáo làm ở cửa hàng nhạc, Drew Van Dyne, sống ở West Orange, không cách xa chỗ này lắm. Zorra giờ chắc đã vào vị trí. Myron nhấc điện thoại di động lên và gọi. Zorra nhấc máy ngay sau tiếng chuông đầu tiên.
“Xin chào, cưng,” Zorra nói.
“Tôi cho rằng chưa có động tĩnh gì ở nhà Van Dyne cả.”
“Chính xác đấy, cưng ạ. Zorra chỉ ngồi và ngồi thôi. Trò này chán chết đi được, với Zorra.”
Zorra luôn nói về bản thân mình từ ngôi thứ ba. Cô ta có một giọng nói trầm, âm điệu nặng, và lọc xọc đờm dãi. Đấy không phải một âm thanh dễ chịu gì.
“Tôi đang bị một cái xe bám đuôi đây,” Myron nói.
“Và Zorra có thể giúp được chứ gì?”
“Ồ đúng vậy,” Myron nói. “Zorra chắc chắn giúp được.”
Myron giải thích kế hoạch của mình - kế hoạch đơn giản khủng khiếp của anh. Zorra cười to và bắt đầu ho khạc.
“Vậy Zorra thích chứ?” Myron hỏi, nương theo, như anh vẫn thường làm khi nói với cô ta, cách nói chuyện của Zorra.
“Zorra thích. Zorra thích lắm.”
Vì cần có mấy phút để bố trí, Myron lòng vòng vài đoạn đường không cần thiết. Hai phút sau, Myron rẽ phải vào Pleasant Valley Way. Phía trước, anh nhìn thấy Zorra đứng cạnh nhà hàng pizza. Cô ta đội mớ tóc giả vàng óng của những năm ba mươi và phì phèo một điếu thuốc lá cài trong cái đót và trông giống hệt Veronica Lake sau một cuộc chè chén be bét, nếu Veronica Lake cao tới mét tám và có cái bóng của Homer Simpson(1) lúc năm giờ và cực kỳ, cực kỳ xấu xí.
Zorra nháy mắt khi Myron lướt qua và hơi đưa chân lên một chút. Myron biết có gì trong cái gót đó. Lần đầu tiên họ gặp nhau, cô ta đã rạch ngực anh bằng lưỡi dao giấu trong cái gót giày đó. Cuối cùng, Win đã tha mạng sống cho Zorra - một việc làm Myron vô cùng bất ngờ. Giờ họ đều là bạn. Esperanza so sánh chuyện đó với chuyện một gã đô vật xấu tính có tiếng bất ngờ chuyển thành người tốt hồi cô vẫn còn thượng đài.
Myron bật xi nhan rẽ trái và đánh xe vào lề đường, đỗ trước Zorra hai tòa nhà. Anh kéo cửa xe xuống để có thể nghe ngóng tình hình. Zora đứng gần một ô đỗ xe còn trống. Thật tự nhiên. Chiếc xe bám đuôi xe Myron vòng vào cái ô trống đó để xem Myron đã đi đâu. Đương nhiên, hắn đã có thể dừng ở bất cứ chỗ nào trên phố. Zorra đã sẵn sàng.
Phần còn lại, như đã nói trước, đơn giản khủng khiếp. Zorra rảo bước qua phía đuôi xe. Cô ta đã đi giày cao gót suốt mười lăm năm qua, nhưng cô ta vẫn bước đi như một con ngựa non mới đẻ trên đống axit đặc ấy.
Myron theo dõi cảnh đó qua gương chiếu hậu.
Zorra bật con dao găm trong cái gót nhọn ra. Cô ta giơ chân lên và đạp mạnh vào lốp xe. Myron nghe thấy tiếng hơi xì ra. Cô ta nhanh nhẹn vòng qua chỗ cái lốp bên kia và tiếp tục bổn cũ soạn lại. Sau đó Zorra làm một việc không nằm trong kế hoạch.
Cô ta chờ xem liệu tay tài xế có bổ ra và hỏi tội cô ta không.
“Đừng,” Myron lầm bầm. “Đi đi.”
Anh đã nói rõ. Đạp mấy cái lốp xe và chạy đi. Đừng dính vào chuyện đánh lộn. Zorra là tử thần. Nếu thằng cha kia ra khỏi xe - có lẽ là một thằng côn đồ bặm trợn đã quen việc đập sọ - Zorra sẽ thái nhỏ hắn ra làm thịt rải bánh pizza. Tạm quên chuyện đạo đức đi. Họ không cần gây chú ý như vậy với cảnh sát.
Thằng côn đồ lái chiếc xe gào lên, “Này! Cái quái gì...?” và bắt đầu ra khỏi xe.
Myron quay lại và thò đầu ra ngoài cửa xe. Zorra đang cười kiểu ấy. Cô ta hơi chùng gối xuống. Myron gọi to. Zorra nhìn lên và bắt gặp ánh mắt Myron. Myron có thể nhìn thấy sự đề phòng, sự nóng lòng muốn đánh đấm. Anh lắc đầu cương quyết hết mức theo cách anh biết.
Một giây khác trôi qua. Thằng côn đồ sập cửa xe đánh rầm. “Đồ chó cái đần độn!”
Myron liên tục lắc đầu, giờ còn khẩn thiết hơn. Thằng côn đồ bước một bước. Myron và Zorra nhìn nhau chằm chằm. Zorra miễn cưỡng gật đầu.
Và rồi cô ta chạy đi.
“Này!” Thằng côn đồ đuổi theo. “Dừng lại!”
Myron khởi động xe mình. Giờ thì thằng côn đồ quay lại nhìn, không biết phải làm gì, và rồi hắn đi đến một quyết định có lẽ đã cứu mạng sống cho hắn.
Hắn chạy về xe mình.
Nhưng với mấy cái lốp sau xẹp lép, hắn sẽ không đi đâu được.
Myron vòng trở lại con lộ, trên đường tới cuộc chạm trán của mình với Katie Rochester đang mất tích.
Chú thích
1. Một nhân vật hoạt hình cực kỳ nổi tiếng trên tivi Mỹ.
Người Hùng Trở Lại Người Hùng Trở Lại - Harlan Coben Người Hùng Trở Lại