Nguyên tác: When You Reach Me
Số lần đọc/download: 130 / 7
Cập nhật: 2020-06-25 08:49:35 +0700
Bằng Chứng Thứ Hai
M
ẹ không phải làm việc vào buổi sáng Đêm Giáng sinh. Chúng tôi có một cái cây và treo bắp rang lên đó. Mẹ mời vài người bạn đồng nghiệp đến nhà chơi. Chú Richard làm món Eggnog[3] theo một công thức Đức do bà của chú truyền lại. Và mọi người cùng ca hát trong khi tôi ngồi gói những món quà trong phòng. Tôi mua cho mẹ một đôi bông tay, một chai sơn móng tay màu tím có kim tuyến, và vài đôi vớ sọc, dù tôi nghĩ vớ sọc trông thật ngớ ngẩn. Tôi mua cho chú Richard một cây viết có thể tẩy xóa ở cửa hàng Gold.
Buổi sáng ngày Giáng sinh, chúng tôi mở quà sau khi mẹ pha cà phê, như mọi khi. Tôi được tặng một số thứ khá thú vị: một cái vòng tay chuỗi hạt, một cái radio bỏ túi, một cuốn sổ khá đẹp với những đám mây trên bìa, một cái áo và một hộp bánh quy gừng mà tôi rất thích ở một lò bánh gần văn phòng của mẹ và chú Richard.
Khi chúng tôi sắp sửa làm bánh kếp thì chú Richard đưa cho tôi một cái gói cứng hình chữ nhật, rất có thể là sách.
“Con đoán nhé,” tôi nói, “Một cuốn sách phải không?” Tôi tự hỏi không biết nó có phải dạng sách có hình một cô gái tươi cười trên bìa trước hay không.
“Hay lắm. Mở ra đi.”
Đó là một cuốn sách. Thật ra, nó là cuốn sách của tôi. Nhưng cuốn này có bìa cứng và ảnh bìa cũng khác. Tôi đọc to tựa sách: “Nếp Gấp Thời Gian.” Và tôi mỉm cười với chú Richard.
“Nó là bản in đầu tiên,” chú Richard nói.
“Richard!” mẹ thốt lên, “Đừng làm thế chứ!” Mẹ khiến tôi nghĩ bản in đầu tiên có lẽ đắt tiền lắm.
“Đọc ở trong đi.” chú nói, “Chú đã lấy chữ ký của tác giả tặng cháu đấy.”
Tôi mở trang bìa ra. Dòng chữ viết lớn và đẹp. Khác hẳn chữ của bạn.
Miranda,
Du hành vui vẻ.
Madeleine L’Engle
Ngày Giáng sinh: Du hành vui vẻ. Bằng chứng thứ hai của bạn.
Tôi nhận ra đó không phải một trò chơi. Cầm cuốn sách trong tay, cuối cùng tôi đã tin rằng người viết cho tôi những lá thư đó thật sự biết về mọi thứ trước khi sự việc xảy ra. Bằng cách nào đó.
Khi chú Richard và mẹ vào bếp làm bánh kếp, tôi chạy ngay vào phòng lấy tất cả những lá thư của bạn ra khỏi cái hộp dưới gầm giường.
Tôi đến để cứu mạng một người bạn của bạn, và cứu chính tôi.
Đến từ đâu? Tôi tự hỏi. Đến từ khi nào? Tôi bắt đầu tin rằng một người nào đó mà tôi quan tâm đang gặp nguy hiểm thật sự, nhưng tôi vẫn không biết đó là ai, và tôi không biết mình có thể giúp như thế nào.
Tôi nhìn lá thư thứ hai: Tôi biết bạn đã cho người khác xem lá thư đầu tiên của tôi. Tôi muốn bạn đừng cho ai khác xem thư của tôi cả. Làm ơn. Tôi không yêu cầu điều đó vì bản thân mình đâu.
Đó là điều tệ nhất: Tôi chỉ có một mình.