Số lần đọc/download: 1286 / 41
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:02 +0700
Chương 40
Ba lễ kỷ niệm
“Cô thản nhiên ghi lại thời gian khi chúng đi qua trong vòng xoay của năm;... sinh nhật của cô; và từng ngày với những sự kiện mà cô tham dự. Cô bỗng nghĩ đến một buổi chiều, khi nhìn vào vẻ đẹp của mình trong gương, rằng còn một ngày nữa, một ngày quan trọng đối với cô hơn nhiều so với bất kỳ ngày nào khác; đó là ngày cô chết, khi tất cả những nét quyến rũ này sẽ biến mất; một ngày kín đáo giấu mình trong những ngày khác của năm, chẳng có dấu hiệu hay âm thanh nào khi cô đi qua nó mỗi năm; nhưng chắc chắn là ngày đó có tồn tại. Nhưng khi nào thì nó đến?”
Thomas Hardy, Tess của dòng họ d’Urbervilles
CHƯƠNG 19
Sáng hôm sau
Thứ Sáu, ngày 15 tháng Bảy năm 1988
Phố Rankeillor, Edinburgh
Khi cô mở mắt ra lần nữa, cậu bạn gầy gò vẫn còn ở đó, lúc này đang xoay lưng về phía cô khi cậu ngồi ghé trên mép chiếc ghế gỗ cũ, đang mặc quần hết sức nhẹ nhàng. Cô liếc nhìn đồng hồ báo thức: chín giờ hai mươi phút. Có lẽ họ đã ngủ ba tiếng đồng hồ, và giờ cậu đang tìm cách lẻn đi. Cô nhìn khi cậu đặt tay vào túi quần để giảm tiếng kêu leng keng của mớ tiền lẻ, sau đó đứng lên và bắt đầu mặc chiếc áo sơ mi trắng đêm qua. Cô lướt nhìn qua lần cuối tấm lưng nâu dài của cô. Đẹp trai. Cậu đẹp trai đến mức khiến cô ngây người. Cô rất muốn cậu ở lại, có lẽ nhiều lần bằng việc cậu muốn ra đi. Cô quyết định mình cần phải lên tiếng.
“Định ra đi mà không chào tạm biệt sao?”
Cậu quay người lại, như người bị bắt quả tang. “Mình không muốn đánh thức cậu?”
“Sao không?”
“Chỉ vì trông cậu ngủ ngon quá.”
Nhưng cả hai đều biết đó là một lý do không thỏa đáng. “Đúng. Đúng, mình hiểu.” Cô nghe thấy giọng nói của mình, cùng quẫn và bực tức. Đừng để cậu ta nghĩ là mày quan tâm, Em. Hãy tỏ ra điềm tĩnh. Hay... phớt lờ.
“Mình định để lại vài dòng, nhưng...” Cậu ra hiệu tìm kiếm một cây bút, mà quên mất chiếc lọ đựng đầy bút trên bàn.
Cô duỗi người ra và tựa vào một cánh tay. “Mình không sao. Cậu có thể đi nếu muốn. Quên đi đêm qua và tất cả những điều đó. Rất... ngọt ngào cay đắng, như những gì cậu sẽ gọi chúng.”
Cậu ngồi trên ghế, và tiếp tục cài cúc áo. “Emma?”
“Gì, Dexter?”
“Mình đã có được những giây phút thật vui vẻ.”
“Mình có thể nhận thấy điều đó qua cách cậu tìm kiếm đôi giày của cậu.”
“Không, đúng là thế mà.” Dexter chồm người về phía trước. “Mình rất vui vì cuối cùng chúng ta cũng nói chuyện. Và nhiều thứ khác nữa. Sau quãng thời gian này.” Cậu đưa tay xoa mặt, cố tìm từ thích hợp để nói. “Cậu thật sự, thật sự rất đáng yêu, Em à.”
“Vâng, vâng, vâng...”
“Không, mình nói thật đấy.”
“À, cậu cũng đáng yêu, giờ thì cậu có thể đi rồi đấy.” Cô trao cho cậu một nụ cười mà môi vẫn mím chặt. Cậu phản ứng bằng cách bỗng bước qua phòng, và cô ngửa mặt hướng về phía cậu chờ đợi, chỉ để biết rằng cậu đang tìm kiếm một chiếc tất trên giường. Cậu đã nhìn thấy khuôn mặt cô ngẩng lên.
“Tất rơi dưới giường,” cậu nói.
“Phải.”
Cậu ngồi trên thành giường, nói bằng giọng vui vẻ gượng ép khi mang tất vào. “Hôm nay là một ngày trọng đại! Mình sẽ lái xe về nhà!”
“Ở đâu, Luân Đôn à?”
“Oxfordshire. Đó là nơi bố mẹ mình đang sống. Hầu như mọi lúc là ở đó.”
“Oxofrdshire. Rất tuyệt,” cô nói, âm thầm điều chỉnh tốc độ để giảm sự thân mật và thay vào đó là một cuộc nói chuyện nhỏ. Đêm qua, họ đã nói chuyện và làm tất cả những điều này, và giờ họ giống như hai người xa lạ trên một chuyến xe buýt. Sai lầm cô đã gây ra là ngủ quên và làm mất đi sự quyến rũ của chuyện này. Nếu họ cùng thức, có lẽ lúc này họ vẫn còn hôn nhau, nhưng thay vào đó, tất cả đều kết thúc và cô hỏi: “Vậy đến đó mất bao lâu? Đến Oxfordshire ấy?”
“Khoảng bảy, tám tiếng. Bố mình là một tay lái cừ khôi.”
“Ừm.”
“Cậu sẽ không trở lại...”
“Leeds. Không, mùa hè mình sẽ ở đây. Mình đã nói với cậu rồi, nhớ không?”
“Xin lỗi, đêm qua mình say quá.”
“Và đó là vũ khí phòng thủ...”
“Không phải lấy cớ đâu, đúng là...” Cậu quay lại nhìn cô. “Em, cậu giận mình phải không?”
“Em? Ai là Em?”
“Vậy thì Emma vậy.”
“Mình không giận, chỉ là... muốn cậu đánh thức mình dậy thay vì lén lút ra đi như thế.”
“Mình định viết lại vài dòng cho cậu!”
“Và cậu định viết gì, lời nhắn quý giá này sao?”
“Nó sẽ là ‘mình mượn tạm ví của cậu nhé’.”
Cô cười to, một tiếng cười buổi sáng nghe khàn khàn trong cổ họng, và có điều gì đó dễ chịu trong nụ cười của cô, hai dấu ngoặc sâu ở khóe miệng, cách cô ngậm miệng thật chặt như thể kiềm chế điều gì, khiến cậu thấy ân hận vì đã nói dối. Cậu không định ra đi vào buổi trưa. Bố mẹ cậu sẽ ở lại và đi ăn tối cùng cậu tối nay, rồi sẽ trở về nhà vào sáng mai. Lời nói dối chỉ là theo bản năng để làm một cuộc tẩu thoát nhanh chóng và gọn gàng, nhưng lúc này, khi cúi người xuống hôn cô, cậu tự hỏi liệu có cách nào để rút lại lời nói dối đó không. Miệng cô thật mềm, và ngả lưng ra giường, nơi vẫn còn vương mùi rượu, mùi cơ thể ấm áp của cô và mùi nước xả vải, và cậu quyết định rằng cậu phải thật sự cố gắng để sau này có thể thành thật hơn.
Cô lăn người tránh nụ hôn. “Chỉ muốn đi vệ sinh thôi,” cô nói, rồi nâng cánh tay cậu lên đưa người mình qua bên dưới. Cô đứng lên, cho hai ngón chân vào dây thun quần lót và giật nó xuống dưới mông.
“Có cái điện thoại nào mình có thể dùng được không?” cậu hỏi trong khi nhìn cô sải bước qua phòng.
“Ở phòng trước. Đó là cái điện thoại khác thường, mình e là vậy. Rất đần độn. Tilly nói là nó vui nhộn. Cứ tự nhiên. Đừng quên để lại mười xu,” và cô ra khỏi phòng trước, hướng về phía phòng tắm.
Nhà tắm đã được một trong những người bạn cùng phòng của cô chuẩn bị sẵn sàng cho những lần ngâm mình suốt ngày hè. Trong chiếc áo choàng tắm, Tilly Killick đang đợi Emma, hai mắt trợn tròn qua làn hơi nước đằng sau gọng kính mắt to màu đỏ, miệng há hốc ra hình chữ “O”.
“Emma Morley, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi nhé.”
“Gì cơ?”
“Có ai đang ở trong phòng cậu phải không?”
“Có lẽ thế!”
“Không phải là người mình đang nghĩ đấy chứ…”
“Dexter Mayhew ấy mà!” Emma nói một cách thờ ơ, và hai cô gái cùng cười, cười và cười.
Dexter tìm thấy điện thoại ở phòng trước, trông giống chiếc bánh hamburger thật đến kinh ngạc. Cậu đứng đó với cái điện thoại hình bánh Big Mac bật mở trong tay, lắng nghe tiếng thì thầm từ phòng tắm và trải nghiệm sự thỏa mãn mà cậu luôn nhận được khi biết mọi người đang nói về mình. Có thể nghe rõ những từ ngữ lạ tai sau vách: Vậy là cậu đã? Không! Vậy điều gì đã xảy ra? Bọn mình chỉ nói chuyện, và những thứ khác. Thứ khác? Thứ khác có nghĩa là gì? Không có gì! Vậy cậu ấy có ở lại ăn sáng không? Mình không biết. À, thử tìm cách rủ cậu ấy ở lại ăn sáng xem.
Dexter kiên nhẫn nhìn vào cánh cửa, đợi cho đến khi Emma xuất hiện. Cậu quay số 123, số tổng đài hỏi giờ, áp chỗ hình chiếc bánh vào tai và nói vào phần hình miếng thịt bò.
“... theo đồng hồ của hãng Accurist thì lúc này là chín giờ ba mươi hai phút hai mươi giây.”
Ở tiếng chuông thứ ba, cậu bắt đầu diễn. “Chào mẹ, con đây... con chỉ hơi say chút thôi!” Cậu làm rối mái tóc theo cách cậu tin rằng trông mình sẽ dễ nhìn. “... Không, con ở lại nhà một người bạn” và cậu liếc qua Emma, lúc này đang hờ hững đi lại gần đó trong chiếc áo thun và quần lót, vờ kiểm tra thư.
“... theo đồng hồ của hãng Accurist thì lúc này chính xác là chín giờ ba mươi ba phút...”
“Vậy mẹ à, có chuyện đột xuất và con tự hỏi liệu chúng ta có thể hoãn đến mai hãy về nhà thay vì hôm nay, được không?... Con chỉ nghĩ là sẽ dễ dàng hơn cho bố... Con sẽ không sao nếu mẹ thấy ổn... Bố có ở cạnh mẹ không? Vậy mẹ hỏi bố đi nhé.”
Căn cứ theo thời gian thông báo của đồng hồ nhắc giờ, cậu giả vờ chờ thêm ba mươi giây nữa và trao cho Emma nụ cười dễ thương nhất. Cô mỉm cười đáp lại, trong đầu nghĩ: đúng là chàng trai tốt, đã thay đổi kế hoạch chỉ vì cô. Có lẽ, cô đã đánh giá sai cậu ấy. Đúng, cậu ấy là một tên ngốc, nhưng cậu ấy không cần phải thế. Không phải lúc nào cũng thế.
“Xin lỗi!” cậu nói to.
“Mình không muốn cậu thay đổi kế hoạch vì mình...” cô nói đầy vẻ hối lỗi.
“Không, mình thích thế...”
“Thật sự là nếu cậu phải về nhà...”
“Không sao, như thế này tốt hơn...”
“Tiếng chuông thứ ba, theo đồng hồ của hãng Accurist thì lúc này chính xác là chín giờ ba mươi tư phút.”
“Mình không phiền, mình không cảm thấy bị xúc phạm hay gì cả...”
Cậu giơ tay ra hiệu im lặng. “Mẹ à?...” Một khoảng im lặng; tạo sự chờ đợi, nhưng đừng làm quá. “Thật sao? Thế thì tuyệt quá! Được ạ, hẹn gặp mẹ sau! Tạm biệt. Hẹn gặp lại.” Cậu tắt điện thoại, họ đứng đó nhìn nhau cười toe toét.
“Đúng là chiếc điện thoại đặc biệt.”
“Trông chán quá phải không? Mỗi lần dùng nó mình đều muốn khóc.”
“Cậu vẫn muốn mình trả mười xu chứ.”
“Không. Cậu thì được miễn phí. Mình sẽ trả.”
“Vậy!” cậu nói.
“Vậy,” Emma nói. “Chúng ta sẽ làm gì hôm nay?”