A book is a garden, an orchard, a storehouse, a party, a company by the way, a counsellor, a multitude of counsellors.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Mansell
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Gió
Upload bìa: phạm thúy linh
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40
lythe rất thích ngắm Lola lúc cô làm việc ở cửa hàng, giúp những người khách và làm họ cười. Với phần còn lại của thế giới thì Lola là một cô gái hai mươi bảy tuổi có năng lực nhưng với Blythe, cô vẫn luôn là một đứa bé.
Nhìn thấy bà, Lola vẫy rồi gọi với ra: “Mẹ, trùng hợp quá. Bố cũng vừa ở đây! Mẹ chậm năm phút rồi.”
Blythe mỉm cười và chỉ gật đầu, để ý thấy rằng cô đã không còn gọi ông là Nick nữa. Bà mừng cho Lola vì cha con họ khá hòa hợp nhưng bà chỉ ước cô có thể ngừng cái việc cố___
“Ôi, sao tối nay mẹ không đi cùng bọn con nhỉ? Con với bố đang định đi xem khai mạc một triển lãm mới ở Simm Gallery, rồi đi ăn tối ở Medici’s”. Lola hào hứng nói: “Ba chúng ta cùng đi nhé? Bọn con sẽ đến đón mẹ rồi đưa mẹ về.”
Đính chính, Lola vẫn luôn là đứa bé ngoan cố, không-chịu-bỏ-cuộc và không ngừng nuôi hi vọng của bà. “Cảm ơn con yêu nhưng không được rồi. Con và Nick đi chơi vui vẻ đi. Triển lãm nghệ thuật không hẳn là thứ dành cho mẹ.”
Thế là nói lịch sự thôi; mấy cái triển lãm nghệ thuật làm bà chán muốn chết.
Lola có vẻ thất vọng. “Chà, thế chúng ta không đi triển lãm nữa thì sao ạ? Chúng ta chỉ đến Medici’s thôi, thế ổn chưa mẹ?”
Chưa-bao-giờ-từng-bỏ-cuộc…
“Lola, không sao đâu, tối nay mẹ có hẹn với Malcom. Hôm nay là đêm thi câu đố ở Feathers và bọn mẹ sẽ cùng tới đó. Mẹ không phải không thích bố con nhưng mà mẹ và ông ấy đều có cuộc sống riêng. Tin mẹ đi, cứ thế này cả hai đều vui vẻ.” Blythe đã không kể với Lola – cũng không có ý định sẽ kể – chuyện gì đã ra vào đêm tiệc ở nhà Lola khi bà và Nick cùng ra về lúc nửa đêm rồi gọi chung một cái taxi. Lúc tới nhà bà ở Streetham, Nick tự mời mình vào nhà uống một cốc cà phê, bà đã tự nhủ mình phải lịch sự. Họ đã nói chuyện cởi mở suốt nửa giờ trước khi Nick hôn bà.
Lẽ ra điều này phải lãng mạn nhưng Blythe không có cảm giác gì. Không gì cả. Ông đã làm hết sức tốt nhưng chỉ là bà không thể cảm nhận được cái sự nổi da gà vì hứng khởi mà thôi. Chẳng khác gì hôn một bịch ngũ cốc.
Tội nghiệp Nick, đó cũng không phải lỗi của ông ta; chẳng nghi ngờ gì việc ông ta là một người hôn giỏi, và với những lần thực hành suốt bao năm qua thì có lẽ ông ấy đạt mức đi thi Olympic ấy chứ. Nhưng ông ta có ảnh hưởng gì lên bà không? Không, không hề. Đã một thời ông ta là cả thế giới của bà, nhưng giờ bà hoàn toàn miễn nhiễm với vẻ quyến rũ của ông ta rồi.
Một con số không tròn trĩnh.
Thật khó hiểu sao mọi chuyện lại thành ra như thế. Nhưng là thế đấy.
“Chúng ta có thể lên tầng,” ông thì thầm, mọi vũ khí quyến rũ đều đã sẵn sàng. “Ôn lại chuyện xưa.”
“Ôi Nick. Cảm ơn vì lời đề nghị.” Blythe mỉm cười vỗ vỗ lên tay ông vẻ có lỗi. “Nhưng tôi không nghĩ thế đâu.”
Ông ta lại làm cái động tác ấy với cặp lông mày, biểu hiện quen thuộc của sự sửng sốt và nghi hoặc. Đó là cái nhìn bà thấy trên mặt Lola năm con bé bảy tuổi khi nó mở ngăn kéo ra và tìm thấy mấy hộp diêm giấu những cái răng trẻ con chưa được bà tiên răng có phép màu mang đi.
“Tại sao không?”
“Tôi không muốn.”
Lại cái động tác lông mày kia. Có thứ gì đó nói với Blythe rằng ông ta không thường xuyên bị cự tuyệt kiểu đó.
“Là vì anh bạn kia của em sao? Tên anh ta là gì nhỉ…?”
“Malcom.”
“Malcom.” Trong tích tắc miệng Nick chu ra như thể ông chuẩn bị nói ra những lời miệt thị tình địch của mình. Suy nghĩ sáng suốt hơn, ông tự trấn tĩnh rồi nói: “Em yêu, đây là chuyện của chúng ta. Anh và em. Malcom không cần phải biết.”
Bà nhìn ông thật lâu. “Ôi Nick. Tôi sẽ không làm thế với Malcom và anh cũng không nên đề nghị tôi làm thế.”
Ông ta có vẻ xấu hổ. Lúc này biểu hiện của ông ta giống một cách kì lạ phản ứng của Lola vào buổi sáng đầu tiên con bé qua đêm bên ngoài, năm mười lăm tuổi, con bé đến dự tiệc ở nhà bạn và cuối cùng đã ngủ quên trên giường của bố mẹ bạn.
Nick lắc đầu. “Blythe, anh không có ý___”
“Tôi biết, tôi biết, không sao đâu. Và tôi không từ chối vì Malcom,” Blythe giải thích. “Tôi nói thế vì chính bản thân mình.”
Ông nửa như cười, chấp nhận quyết định của bà. “Được rồi. Đó hoàn toàn là quyền của em.” Ông ngừng lại, rồi nói thêm với một tia nhìn tội lỗi: “Dù sao thì chuyện đó có lẽ sẽ vui.”
Blythe vui vẻ tiễn ông ra cửa. “Tôi tin là thế. Chỉ là tôi không đủ tò mò để phải thử thôi.”
“Mẹ? Mẹ ơi?” Giọng Lola lôi Blythe trở về thực tại. “Mẹ đang mơ mộng gì thế?”
Phải, tốt hơn hết là không nên nói là nghĩ đến chuyện làm tình với cha con. “Xin lỗi con yêu, mẹ đang nghĩ xem liệu Malcom có thích một quyển sách gì hay hay về Chiến tranh Thế giới Thứ Hai cho sinh nhật ông ấy vào tuần tới không thôi mà. Ông ấy thích những thứ như thế mà.”
“Con tưởng mẹ định mua tặng bác ấy áo len.”
“À, mẹ mua rồi. Một cái áo sọc đỏ vàng đáng yêu với hình con chim ưng ở mặt trước.”
“Thế thì mẹ nên đi cùng con.” Lola kéo bà về hướng sách lịch sử. “Có vẻ như bác Malcom tội nghiệp cần một quyển sách về Chiến tranh Thế giới Thứ Hai để tự làm mình vui rồi.”
Từ tuần trước thời tiết đột nhiên chuyển biến tốt; nhiệt độ tăng lên và mặt trời đã ló rạng, sấy khô mặt đất, khích lệ những cây hoa báo xuân đầu tiên nhú lên khỏi mặt đất nhơ nhớp. Tránh khỏi con đường mọi người hay đi để không đụng mặt những người đi bộ khác, Gabe và Savannah khoác tay đi qua cánh rừng trên ngọn đồi dưới địa hạt Minchinhampton. Savannah đang nói về trải nghiệm của mình khi làm việc với những diễn viên khác và những cuộc chiến nổ ra khi họ phát hiện đồng nghiệp của mình thỏa thuận được một cái xe lưu động to hơn. Thậm chí khi bạn đã là những diễn viên hạng A, rõ ràng là, kích cỡ vẫn quan trọng.
“…anh ta nói nếu anh ta không có xe to như George thì anh ta sẽ rời trường quay. Còn đạo diễn nói theo những gì chị ấy biết thì___ốiii”
“Cẩn thận.” Gabe tóm lấy Savannah khi thấy cô hụt chân khi bước lên một cái rễ cây.
“Thật mạnh mẽ và điệu nghệ. Em thích được anh cứu.”
“Giờ tôi không cần thêm một người tàn tật nào nữa trong cuộc đời mình đâu. Một người phụ nữ chống nạng gây xô đổ là quá nhiều rồi, cảm ơn.”
Savannah ngẩng lên, rướn người rồi kéo đầu anh cụng vào đầu cô. Có một sự thôi thúc mới lóe lên trong nụ hôn của cô. Cuối cùng cô buông ra, ngả về sau, ngực phập phồng rồi mắt cô sáng lên nhiệt huyết: “Gabe, đi cùng em đi.”
“Đi đâu?” Gabe lưỡng lự, anh không thể không thế; liệu có phải cô định trở về căn nhà để tận hưởng tình dục hoang dại lần nữa? Hiển nhiên anh là người hấp dẫn tình dục nhưng anh hơi nản trước viễn cảnh ấy. Anh không chắc là mình còn năng lượng cho một cuộc mây mưa nữa.
“Tới LA. Tại sao không chứ? Chúng ta muốn ở bên nhau đúng không?” Savannah nắm chặt tay áo thể thao bạc màu của Gabe. “Chà, có gì có thể ngăn cản chúng ta chứ?”
“Chờ chút, ý em là Los Angeles ư? Ở California?” Cái này cần phải hỏi. Gabe đã học được một bài học khắc nghiệt mấy năm trước khi anh mời một cô gái đến Grease cùng anh nhưng cô ta lại hớn hở nghĩ anh mời cô ta đi nghỉ. Theo những gì anh biết, LA có lẽ là tên một nhà hàng chạy theo mốt nào đó ở London.
Savannah cười toe. “Không. Los Angeles ở Iceland chắc. Tất nhiên Los Angeles ở California rồi!”
Lần này thì tim Gabe không phải hơi chùng xuống nữa mà là rơi bịch xuống như cái thang máy bị đứt cáp. Cô nói như thể nó là ý định mới lóe lên nhưng anh biết không phải thế, đây là thứ cô đã chờ đợi để nói với anh.
“Ưm…”
“Đừng nói ưm, nói ừ ấy! Chẳng có gì mà trông anh phải lo lắng thế kia cả.” Savannah lắc đầu. “Anh cứ nghĩ mà xem, đáp án quá rõ ràng. Quản lý của em đã thuê cho em một ngôi nhà ở Bel Air nên mọi chuyện đã được lo liệu hết rồi. Em biết anh thấy buồn cười về việc lộ diện để đồng hành cùng em, nhưng đó là mặt tích cực trong công việc của anh – ở đó anh vẫn có thể làm việc thoải mái như ở đây vậy!”
“Savannah, nghe này__”
“Vì thế việc này cơ bản là hoàn hảo về mọi mặt! Đây là câu trả lời cho tất cả những mong ước của chúng ta,” cô không ngừng lại. “Chúng ta có thể ở bên nhau, chúng ta còn có thể xuất hiện trước công chúng như một cặp vì giờ em hoàn toàn tin tưởng anh!”
“Chờ chút___”
“Và nó sẽ giúp anh thoát khỏi cô bạn cùng nhà…Ý em là, em chắc chắn cô ấy là người tốt nhưng, eo ôi, em phải nói là sống cùng cô ấy có vẻ là một cơn ác mộng. Thêm nữa, cô ấy sẽ rất nhẹ nhõm tiễn anh đi.”
“Sav, nghe này___”
“Vì thế, đây là một quyết định khó khăn, anh muốn ở nhà móc những túi trà đã pha từ trong bồn rửa bát trong một căn hộ như bãi mìn ở Notting Hill hay sẽ được đội ngũ nhân viên phục vụ tận răng trong căn biệt thự tám phòng ngủ kiểu Hy Lạp ở Bel Air với rạp chiếu phim tại gia cùng bể bơi dài bất tận nào?”
Gabe nhìn cô không nói gì. Anh không cần phải nói; Savannah đọc được tất cả trong mắt anh.
Cuối cùng, cô ngập ngừng nói: “Vậy…câu trả lời là không?”
Anh gật đầu. “Ừ.”
Hi vọng được nhen nhóm. “Thế nghĩ là anh trả lời không hay nó không phải câu trả lời không, là có?”
Gabe vội vàng lắc đầu. “Xin lỗi. Ý tôi là tôi không thể đến LA cùng em.”
“Không thể? Hay sẽ không đi?”
Ôi quỷ thần ơi, anh ghét những lúc các cô gái săm soi tiểu tiết.
“Tôi nghĩ là không thể.” Anh xoa phía sau gáy. “Tôi xin lỗi. Nhưng như thế không công bằng với em. Em là một cô gái tuyệt vời và tôi vô cùng trân trọng em, nhưng chỉ là có…thứ gì đó thiêu thiếu.”
“Chẳng hạn như tóc em?”
Khỉ thật. “Không, Chúa ơi, không.” Gabe lắc đầu mạnh. “Đừng có nghĩ thế.” Chết tiệt, cô ấy thực sự nghĩ thế sao?
“Không sao đâu, em tin anh.” Savannah cố nở một nụ cười gượng gạo.
“Ưm, tốt, vì tóc em chẳng liên quan gì đến chuyện này cả. Nếu có vấn đề gì thì tôi thấy mình thực sự có vấn đề. Ý tôi là, em là Savannah Hudson,” Gabe nói. “Và tôi thì chẳng là ai cả. Còn thấp kém hơn cả thấp kém. Thấp hơn thế nữa ấy chứ. Tôi là một tên săn ảnh vỉa hè.”
Cô nghịch một miếng vỏ cây sắp rời ra trên cành cây bên cạnh. “Và giờ anh cự tuyệt em. Điều đó có đồng nghĩa với việc anh sẽ đi bán câu chuyện này cho các tờ báo?”
“Tôi sẽ không làm thế. Tôi không bao giờ làm thế. Em vẫn có thể tin tôi.” Giọng Gabe dịu lại. Anh cảm thấy thương cô. Làm Savannah Hudson thật chẳng dễ dàng gì.
“Anh biết em thấy mình giống ai không?” Cô nói ra những điều đau lòng như đang đùa. “Giống Baroness trong The Sound of Music khi cô ấy bị Đại tá Von Trapp bỏ rơi ấy.”
Thừa nhận là mình biết bộ phim này có phải đáng xấu hổ lắm không? Ai chà, bận tâm làm gì.
“Ngoại trừ việc em không định bỏ trốn cùng một bà cựu-tu-nữ phiền phức nào đó cùng bảy đứa trẻ ồn ào.” Năm ngoái Lola vì quá sốc khi biết Gabe chưa từng xem bộ phim yêu thích nhất qua mọi thời đại của cô đã bắt anh ngồi xuống xem hết. Cá nhân anh lại thích Baroness; Julie Andrew đã nghĩ gì khi để họ cắt tóc cô ta như thế chứ?
Trở về căn nhà, cả hai người họ đều biết đây là lần cuối, Gabe thu dọn đồ đạc của mình. Anh ở trên lầu, vơ cái bàn chải đánh răng cùng nước hoa sau khi cạo râu, nhìn quanh căn phòng tắm trắng muốt và cả căn phòng ngủ sạch như lau như ly của Savannah. Anh sẽ không nhớ nơi này đâu; bởi ngoại trừ vẻ cổ kính bên ngoài, bên trong toàn là đồ dùng hiện đại kê thưa thớt, tối giản tới gần như vô trùng…
Chờ chút. Chắc chắn có gì không ổn, đúng không? Gabe lùi lại, ngắm quanh một lần nữa. Anh thích sự vô trùng, không phải sao? Mát mẻ, gọn gàng, đồ đạc của anh không chút bừa bộn, vẫn luôn như thế. Và theo những gì anh thấy, anh và Savannah không thể hợp nhau hơn được nữa, như được thiết kế sẵn vậy. Nhưng không hiểu sao tất cả những thứ sạch sẽ ấy đột nhiên có hơi…chà, trống rỗng.”
Phải, thật kì quặc, như kiểu có người ngoài hành tinh chiếm rồi điều khiển não anh ấy. Một kẻ ngoài hành tinh có khẩu vị gây sốc với sở thích mấy thứ đồ trang trí lòe loẹt.
Không thể chịu được việc lục lọi những cái ngăn kéo gọn gàng kia để tìm cái áo len màu xám của mình mà anh biết đang ở đâu đó, Gabe vội vã bước xuống cầu thang.
Savannah, nhợt nhạt nhưng vẫn bình tĩnh, đang đợi ở bếp, lưng tựa vào kệ nấu bếp.
“Vậy là anh đi luôn.”
“Có lẽ tôi sẽ quay lại.” Cảm ơn Chúa vì cô ấy không khóc.
“Chắc chắn là anh không có một bà cựu-nữ-tu hoạt bát cùng bảy đứa nhóc đang chờ ở nhà chứ?”
Gabe cười nhẹ. “Tin tôi đi, tất cả những gì tôi có là một người tàn tật hay cáu đang đợi càu nhàu điếc tai tôi vì cô ấy đã nhờ tôi mua một hộp trà trước khi tôi rời nhà tối qua nhưng tôi lại quên mất.”
“Và anh không có người bạn gái mới nào đang chờ chứ?”
“Thật sự không có đâu.”
“Chỉ là em không hợp với anh thôi, phải không?”
“Thôi nào, em sẽ là sự lựa chọn hoàn hảo của một ai đó. Em biết điều đó mà.”
Gabe kéo cô vào vòng tay mình và cô bám chặt lấy anh.
Cô thì thầm vào ngực Gabe: “Em chỉ cần tìm một người thích các cô tóc hói thôi. Có lẽ là chàng Spock.”
“Đừng có nghĩ thế chứ.” Anh đặt một nụ hôn lên trán cô. “Dù có tóc hay không em cũng vẫn xinh đẹp. Hãy tự hào về điều đó.”
Cô cười. “Em sẽ cố. Và nếu một lúc nào đó em quyết định xuất hiện trước công chúng, anh sẽ là người chụp ảnh nhé.”
Gabe hôn cô nụ hôn cuối. Một cái ôm cuối. “Em yêu, đó quả là một vinh dự.”
Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ - Jill Mansell Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ