Số lần đọc/download: 699 / 30
Cập nhật: 2018-08-03 10:38:16 +0700
Chương 40
N
gười nữ sinh tên là Eba sau khi ngẩng đầu lên liền nhìn chúng tôi và nói rất giọng điệu hơi máy móc:
"Hôm nay chị được Irisu nhờ dẫn các em đến gặp một người trong bộ phận làm phim của lớp... Nếu các em đã sẵn sàng thì bây giờ chúng ta đi chứ?"
Có quái gì đâu mà phải chuẩn bị? Tôi đứng lên thể hiện rằng mình sẵn sàng đi và ba người kia cũng thế. Chị Eba gật đầu và nói: "Vậy chúng ta đi nào."
Chúng tôi lần lượt đi ra khỏi phòng Địa Chất và theo sau chị. Chỉ là đi nghe ý kiến của người khác, nhưng mà sao tôi vẫn cảm thấy có gì không ổn...
Như là chúng tôi sắp bị cuốn vào cái gì đó vậy.
Âm thanh cất lên từ màn trình diễn của CLB Nhạc Cụ Gõ vang vọng khắp dãy hành lang. Tôi nhận ra vì sao nãy giờ mình thấy giai điệu này quen quen, hoá ra đây là bài hát trong "Lupin Đệ Tam". Vừa huýt sáo theo bản nhạc Satoshi vừa bước tới cạnh tôi mà nói:
"Này, chị ấy giống kiểu 'quản gia' nhỉ?"
Nói về Eba à? Nghĩ đến thì đúng là giống thật.
Tiếng nhạc nhỏ đi một chút trong khi chúng tôi xuống cầu thang. Chị Eba dừng bước rồi quay lại nhìn chúng tôi:
"Các em cứ tự nhiên hỏi những gì mình muốn."
Lần này thì giọng chị bình thường, Ibara là người khai cuộc:
"Hôm nay tụi em sẽ nói chuyện với ai?"
"Cậu ấy tên là Nakajou Junya."
Tôi nhìn Satoshi với hàm ý hỏi hắn có biết là ai không. Hắn lắc đầu, vậy đây là người không nổi tiếng.
"Anh ấy đảm nhận công việc gì?"
"Cậu ấy là phó đạo diễn của bộ phận làm phim, vì vậy là người rất thường xuyên xem xét những cảnh đã được quay."
Đến lượt Chitanda hỏi: "Chị nói là bộ phận làm phim, thế nghĩa là vẫn còn những bộ phận khác phải không ạ?"
Chị Eba gật đầu.
"Công viêc của dự án làm phim được chia cho ba bộ phận. Bộ phận làm phim là nhóm đã đến làng Narakubo để quay phim. Hai bộ phận còn lại là bộ phận trang thiết bị và bộ phận quảng cáo."
"Vậy các diễn viên là ở..."
"Bộ phận làm phim, đây là nhóm đông nhất với tổng cộng mười hai người. Tiếp theo là bộ phận trang thiết bị với bảy và quảng cáo với năm người."
Nhân lực khá là đông đảo đấy. Nói thật, tôi hơi bị ngưỡng mộ lớp này rồi.
Chitanda lại hỏi tiếp: "Còn Eba-sempai thì sao?"
Như câu trước, chị trả lời ngay không chần chừ:
"Chị không phải là thành viên trong dự án này... vì không thấy hứng thú lắm."
Khẽ mỉm cười, tôi đặc biệt thích câu trả lời này.
Chúng tôi đã đến hành lang nối giữa dãy thường và dãy chuyên biệt. Như tên gọi dãy thường chỉ gồm những phòng học bình thường. Nơi đây có ít hoạt động liên quan đến Lễ hội văn hoá hơn dãy chuyên biệt, vì thế cũng có nhiều phòng học trống hơn.
Chị Eba dừng lại trước một căn phòng có vẻ như là trống. Nhìn lên biển thì đây là phòng của lớp 2-C. Lẽ ra phải là 2-F chứ nhỉ? Nhận ra biểu hiện không hiểu của chúng tôi chị Eba giải thích: "Sẽ tốt hơn nếu cuộc nói chuyện được diễn ra ở một nơi yên tĩnh, chị được yêu cầu như vậy. Vì lớp 2-C không có hoạt động nào nên các em sẽ không bị làm phiền nếu ở đây."
Nói xong chị mở cửa...
Đó là một phòng học cực kì bình thường: bàn ghế ngay ngắn, bảng đen, bục giảng, ngoài ra chẳng có gì khác. Ngồi ở một trong những bàn trên cùng là một nam sinh đang khoanh tay lại. Nhìn hai cánh tay vạm vỡ có thể thấy người này thuộc loại cơ bắp. Anh có cặp mày dày và cằm thì rậm lông, dù trông có vẻ là vừa được cạo bớt. Vậy đây là phó đạo diễn Nakajou Junya. Nhìn thấy chúng tôi anh điềm tĩnh đứng dậy và nói với âm lượng lớn hơn cần thiết:
"Vậy mấy đứa là chuyên gia huyền bí đây phải không nào?"
Mở lời hay đấy.
Tôi đang muốn đáp rằng mình chả phải chuyên gia về cái gì cả, nhưng tốt hơn là không nên nói năng thô lỗ khi mới gặp người ta như vậy. Thấy chúng tôi im lặng chị Eba bèn lên tiếng:
"Đúng thế, đây là những người phù hợp mà Irisu đã tìm được. Vì vậy cư xử lịch sự dùm một chút."
Đoạn chị quay lại chúng tôi và giới thiệu:
"Đây là Nakajou Junya."
Anh Nakajou đưa cằm ra trước một chút, chắc là để chào chúng tôi.
Chitanda bước lên một bước để tự giới thiệu:
"Em là Chitanda Eru, hội trưởng CLB Cổ Điển..."
Sau đó nhỏ lần lượt giới thiệu những thành viên còn lại, và tôi là người được nêu tên cuối cùng. Chị Eba dẫn chúng tôi đến ngồi đối diện anh Nakajou. Khi chúng tôi đã ổn định chị nói: "Chị xin phép ra về, bây giờ mọi chuyện trông cậy vào các em" và ra khỏi phòng.
Không ở lại à? Ôi chị ấy đúng là đang đóng vai "quản gia" của Nữ hoàng Irisu thật.
Bị bỏ lại, giờ chúng tôi sẽ đối mặt với anh Nakajou. Bắt đầu nào.
Anh Nakajou lại khoanh tay khi anh bắt đầu nói:
"Xin lỗi vì khiến mấy đứa dính vào mớ bòng bong này. Dự án này được sinh ra bởi niềm hứng khởi của tụi anh, thế nên sẽ chẳng vui chút nào nếu nó không được hoàn tất. Vì vậy tụi anh đành phải nhờ mấy đứa."
Hay đấy, làm vì "hứng khởi" à?"
"Cá là Irisu đã trình bày cho mấy đứa hết rồi phải không? Chuyện là vậy đấy, không hơn không kém."
Có thể thấy anh này khá thẳng tính. Ban đầu tôi có hơi lo không biết một anh chị lớp trên sẽ cư xử thế nào khi mình bị phê bình bởi một đám lớp dưới, nhưng khi tiếp xúc với chị Eba và anh Nakajou tôi đã hơi yên tâm rằng họ sẽ không quá phiền lòng việc đó.
Ngồi cạnh tôi, Satoshi thọc tay vào cái túi dây mà rút ra một cuốn tập bìa da và một cây bút máy. Hắn mở cuốn tập với điệu bộ muốn tự phong mình chức vụ ghi chép cho nhóm.
Có lẽ anh Nakajou sẵn sàng vào cuộc bất cứ lúc nào trong khi chúng tôi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần lắm. Hình như nhận ra điều đó Ibara đã bắt đầu với lời xã giao,
"Tệ lắm phải không anh, việc kịch bản chưa được viết xong ấy? Lúc mới nghe em đã khá ngạc nhiên."
Anh Nakajou gật đầu rất mạnh,
"Còn phải nói. Tụi anh đã đi đến gần cuối rồi, ai mà ngờ chuyện thế này xảy ra được?"
"Làm phim có khó không anh?"
"Phần diễn xuất hơn một nửa là ứng tác nên cũng khá là vui. Cái khó ở đây là việc đi lại, một tiếng đồng hồ vừa đi xe lửa vừa đi bus khá là mệt. Và tụi anh chỉ có thể đi vào Chủ nhật. Đến giờ anh vẫn không hiểu sao nhiều người lại đồng tình chọn chỗ đó để quay thế?"
Tôi nhận ra Ibara đang nhăn mặt.
"Thế thì tại sao?"
"Ơ? Ý em là địa điểm hả? Ờ thì chắc là tại nó thú vị. Thực sự tụi anh đã quay được những cảnh rất tuyệt mà không nơi nào có. Dù vậy anh vẫn nghĩ thế là quá xa."
Vậy là chị Irusu đã nói thật về việc không dính dáng gì đến nhóm làm phim lúc mới lập kế hoạch. Nếu phải biểu quyết về việc đến một nơi mà nội đi và về đã tốn hai tiếng thì chắc chắn tôi sẽ phản đối.
Có lẽ nhận ra chúng tôi đang trật đường rầy ra khỏi chủ đề chính Satoshi nhấc mắt ra khỏi cuốn tập mà hỏi: "Em nghe nói Narakubo là ngôi làng bị bỏ hoang. Thật sự có thể đến đó bằng xe buýt sao?"
"À tụi anh thì đi một chiếc mini-buýt. Anh thuê được từ một khách sạn nhờ có người họ hàng đang làm việc ở đó."
"Vậy nơi đó không hạn chế người ngoài?"
"Tui anh phải leo qua vài cái dây để vào bởi nơi đó vẫn thuộc quyền sở hữu của công ty. Với lại trong nhóm có người quen với người trong công ty nên cậu ấy đã xin phép để tụi anh có thể hoàn toàn hợp pháp đi vào."
"Tại sao các anh lại chỉ có thể đến vào Chủ nhật?"
"Dù Narakubo là ngôi làng bỏ hoang nhưng công việc khai khác ở vùng xung quanh vẫn hoạt động. Tiếng ồn vào ngày thường sẽ ảnh hưởng đến việc quay phim, đó là chưa kể lâu lâu lại có người băng xe qua đây với tốc độ rất kinh dị nên chẳng an toàn chút nào nếu đến thường xuyên, đại loại thế... Mà chuyện đó có gì để em quan tâm sao?"
Satoshi mỉm cười,
"À không, chỉ hiếu kì thôi. Em đã biết vài thứ thú vị."
Kệ nó đi anh Nakajou, Satoshi là thế đấy. Tôi nói thầm trong lòng.
Tiếp theo là Chitanda,
"Chị viết kịch bản, Hongou-san ấy, bây giờ sao rồi anh?"
"Hongou à? Anh cũng không biết rõ, chỉ nghe là cậu ấy không ổn lắm. Nhưng rõ ràng không thể đổ lỗi cho cậu ấy phải không?"
Nakajou trả lời và hơi nhướn mày lên. Nếu đúng như chị Irisu nói thì chị Hongou phải chịu áp lực rất lớn từ cả lớp 2-F và đã đổ bệnh vì điều đó. Rõ ràng với họ lúc này thì đổ lỗi hay xin lỗi đều khó chịu như nhau cả, đó có lẽ là nguyên nhân cho cử chỉ và lời nói vừa rồi của anh Nakajou.
Và chắc chắn không nhận ra điều đó, Chitanda tiếp tục hỏi nhỏ nhẹ:
"Chị Hongou có phải là một người thanh nhã không anh?"
Anh Nakajou lập tức trở lại bình thường mà nói:
"Anh không nghĩ về cậu ấy như vậy. Cũng có thể nói Hongou 'thanh nhã' về mặt thể trạng hơn là tính cách."
"Ý anh là chị ấy có cơ thể mỏng?"
Cái kiểu mô tả gì thế này? Tôi đã hỏi ngay mà không chịu suy nghĩ thêm một chút.
"Ý ảnh là chị ấy hay bị bệnh đó."
"Đúng thế. Cậu ấy thường hay phải nghỉ học, và sức khoẻ cũng không đủ để đến nơi quay phim cùng với tụi anh."
Khi nói như vậy anh Nakajou trông có vẻ hối lỗi. Theo lí mà nói thì không hẳn là cần người soạn kịch bản phải có mặt ở nơi quay phim thì mới làm phim được. Nếu có vấn đề không theo kịch bản xảy ra thì đạo diễn chỉ việc chỉnh lại cho phù hợp, còn diễn viên thì đều biết mình phải làm gì dù không có chị Hongou... vì dù sao họ cũng có kịch bản mà.
Với những ý nghĩ mới đó tôi hỏi: "Trong lớp có ai không thích kịch bản của chị Hongou không?"
Anh Nakajou liền tỏ ra khó chịu,
"Không ai hết. Như anh đã nói không ai trách Hongou về việc cậu ấy bệnh cả."
"Đó là anh nói."
"Đừng có ngớ ngẩn như vậy! Ý em là sao đây? Tất cả mọi người, kể cả anh, đều biết Hongou đang phải làm gì và cậu ấy quan trọng như thế nào."
Và dù vậy chị ấy vẫn "suy sụp" trước khi hoàn thành công việc. Nếu vậy có lẽ là Chitanda đúng - chị Hongou bệnh là do thể trạng "thanh nhã" thật.
Muốn chuyển qua một chủ đề bớt căng thẳng hơn, Ibara chen vào: "Cơ mà anh này."
"Gì vậy?"
"Tụi em được biết là kịch bản không đề cập đến việc hung thủ là ai, như vậy lỡ như đây là một kiểu thủ pháp điện ảnhthì sao? Tức là một trong số diễn viên đã được bí mật chọn làm hung thủ mà thân thế không được viết vào kịch bản chính ấy."
Một ý kiến táo bạo. Nhưng nếu đúng là vậy, thì công việc sẽ trở nên quá dễ dàng đến nỗi chả cần chúng tôi phải ngồi đây làm "người quan sát". Anh Nakajou lại khoanh tay và làm điệu bộ đang cố nhớ ra cái gì đó.
"...Ưm."
"Sao nào?"