Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Chương 9
C
hiba Atsuko ngủ thiếp đi trong lúc sử dụng thiết bị PT để chữa trị cho Tokita, có lắc mạnh thế nào cũng không dậy nổi. Chắc chắn có gì không ổn rồi. Nghe tin từ Ube, Konakawa và Morita lao ngay đến căn hộ của Atsuko. Tokita Kousaku đã thức, ngồi bên chiếc bàn trong phòng khách và ăn bữa sáng gồm bánh mỳ và cà phê Ube chuẩn bị cho. Trông anh ta đã đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn còn phản ứng chậm khi được bắt chuyện.
Trong căn phòng ngủ lờ mờ tối, Atsuko ngồi trước màn hình lập lòe sáng, gục đầu trên bàn phím của bộ điều khiển. Cô rên rỉ, tỉ tê, buồn bã lẩm bẩm những điều vô nghĩa, thỉnh thoảng lại quặn mình trên ghế. Ai nhìn vào cũng nhận thấy điều bất thường, vả lại Konakawa cũng lần đầu tiên nhìn thấy Atsuko trong bộ dạng đó.
“Nếu kia là giấc mơ của cô Chiba bây giờ thì…”, Ube chỉ vào màn hình, “cũng khủng khiếp lắm đấy. Từ nãy đến giờ cô ấy cứ như thế mãi.”
Trên màn hình, một cây cầu dây băng qua thung lũng sâu hun hút đang rung lắc dữ dội. Có thể nhìn thấy các nhịp cầu đang rơi xuống và những mối dây bị đứt, dòng chảy bên dưới đỏ màu máu.
“Nhìn như địa ngục vậy”, Konakawa buồn bã nói, đau đớn khi nghĩ đến những trải nghiệm của Atsuko trong giấc mơ. “Phải đánh thức cô ấy dậy mau thôi.”
“Ban nãy tôi thử hất vài giọt nước lạnh và vỗ vào mặt cô Chiba nhưng không có hiệu quả gì cả.”
“Thế không ăn thua đâu.”
“Thường thì nếu muốn đánh thức một người, chúng ta có thể thử bịt mũi để chặn đường thở của họ”, Morita đề xuất.
“Cô ấy sẽ chỉ mơ mình bị nghẹt thở thôi, đồ ngốc. Không chết được nhưng nhỡ để lại di chứng gì thì sao?”, Konakawa lắc đầu. “Không được rồi, chỉ còn một cách là cô ấy phải tự thoát khỏi giấc mơ của mình thôi.”
Morita tròn mắt. “Không còn cách nào khác sao? Vậy chúng ta phải làm gì đây?”
Konakawa vạch tóc Atsuko ra. Không thấy DC Mini đâu cả.
“Cậu gỡ DC Mini ra rồi à?”, Konakawa hỏi Ube.
“Vâng, tầm 7 giờ sáng nay, tôi nghĩ cô ấy không dậy được vì vẫn cài DC Mini trên đầu. Tôi cũng không biết làm thế có đúng không nữa”, Ube rút chiếc DC Mini từ trong túi áo ra.
“Tại sao cậu nghĩ thế?”, Konakawa nhận lấy vật thể nhỏ màu xám hình trụ từ tay cấp dưới.
“Tối qua, cô Chiba nói với tôi về chuyện vô tình ngủ sâu khi đang ở trong giấc mơ của bệnh nhân có thể nguy hiểm thế nào. Tự nhiên lúc đề cập đến DC Mini, cô ấy trông có vẻ lo lắng rồi chẳng nói gì nữa. Tôi nghĩ không biết chừng cô Chiba đang nghi ngờ rằng DC Mini, do tính quá mẫn của nó, có thể khiến giấc ngủ của người dùng sâu hơn.”
“Nghe hợp lý đấy”, Konakawa ngạc nhiên trước trí nhớ và sự sắc bén trong suy luận của Ube. “Dù không phải vậy đi chăng nữa, nếu vẫn còn cài DC Mini trên đầu, kẻ địch có thể dễ dàng truyền những hình ảnh quái gở vào trí não của cô ấy.”
Đương nhiên cả Ube và Konakawa đều không biết sự thật, rằng Osanai đã không thể lấy được DC Mini từ Paprika khi hai người vật lộn trên giường vì Ube đã gỡ thiết bị ra từ trước đó.
“Đúng rồi”, Ube lấy ra một chiếc DC Mini nữa từ trong túi áo. “Cô Chiba còn cầm một chiếc nữa trong tay. Tôi nghĩ nó cũng có thể ảnh hưởng không tốt lên cô ấy nên lấy ra luôn.”
“Kỳ lạ quá”, Konakawa cầm chiếc DC Mini từ tay Ube và chăm chú quan sát nó. “Sao cô ấy lại cầm một chiếc DC Mini nữa đi làm gì nhỉ? Mới bắt đầu trị liệu cho Tokita thôi mà.”
“Cô Chiba vẫn để một chiếc trong ngăn kéo để dự phòng”, Ube mở ngăn kéo bên dưới thiết bị điều khiển ra, kêu toáng lên. “Nó vẫn còn đây! Sếp ơi, cái DC Mini thứ ba đó trước cô ấy không có đâu, chắc chắn cô ấy đã lấy nó từ tay kẻ địch rồi.”