Những gì làm bạn đau khổ sẽ dạy bạn nhiều điều.

Benjamin Franklin

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 64
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 587 / 31
Cập nhật: 2020-04-06 08:57:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39
ohnny Nolasco nhét đống báo cáo vào ngăn kéo trên cùng bàn làm việc của mình và khóa lại. Khi ra đến ngưỡng cửa, ông ta mặc áo khoác vào. Điện thoại bàn của ông ta reo.
“Ừ?”
“Có một cuộc gọi cho ông, thưa Đại úy.” Nhân viên lễ tân nói qua loa. “Người phụ nữ đó bảo bà ta từng nói chuyện với ông vài năm trước về một vụ giết người ở Bắc Seattle. Bà Joanne Anderson.”
Nolasco thổi phù một hơi, cân nhắc liệu có nên nhận cuộc gọi không. Ông ta kiểm tra đồng hồ. “Bà ta có nói tên nạn nhân là gì không?”
“Không nói. Bà ta xuất hiện trong vai trò là nhân chứng. Chỉ nói rằng tên bà ta là Joanne Anderson.”
Nolasco bước trở lại bàn làm việc. “Nối máy đi!” Ông ta nhấc ống nghe lên ngay ở hồi chuông đầu tiên. “Đại úy Nolasco đây. Tôi có thể giúp gì được cho bà?”
“Thưa điều tra viên, tên tôi là Joanne Anderson. Hơn chín năm trước, chúng ta từng nói chuyện về vụ sát hại hàng xóm của tôi, cô Beth Stinson. Tôi sống phía bên kia đường nhà Beth. Tôi là nhân chứng.”
Cái tên và vụ giết người được gợi lại, mặc dù Nolasco không còn nghĩ về nó trong nhiều năm qua. Beth Stinson là vụ sát nhân cuối cùng mà ông ta và Floyd Hattie làm trước khi Hattie nghỉ hưu. Ông ta nhớ Joanne Anderson. Lời khai của bà ta giống như đặt Betty Crocker lên bục nhân chứng. “Chắc chắn rồi, tôi có nhớ bà, bà Anderson. Tôi có thể giúp gì cho bà đây?”
“Tôi hy vọng ông có thể nói cho tôi biết cuộc điều tra đang tiến triển đến đâu rồi?”
“Xin bà thứ lỗi?”
“Tôi xin lỗi vì đã làm phiền ông, nhưng tôi không thể tìm thấy danh thiếp của vị luật sư đã đến gặp tôi.”
“Một luật sư đã đến gặp bà sao?”
“Anh ta nói là đang tìm hiểu một vài vấn đề và đang nói chuyện với các nhân chứng.”
Sự việc bắt đầu trở nên rõ ràng. “Bà Anderson ạ, tôi chắc chắn đó là luật sư mà gia đình anh Gerhardt đã thuê. Điều đó không có gì bất thường cả. Hoặc là anh ta đang sắp xếp để được ân xá và họ đang tìm kiếm điều gì đó để giúp anh ta, hoặc anh ta đang sẵn sàng để nộp đơn kháng cáo nhầm lật ngược lại lời tuyên án dành cho mình. Không có gì phải lo lắng đâu. Nếu anh Gerhardt được phóng thích, chúng tôi chắc chắn sẽ báo cho bà.”
“Chỉ là tôi vẫn nghĩ về cái đêm khủng khiếp đó.” Bà ta nói.
“Không có gì phải lo lắng.” Nolasco nói. “Và bà Anderson này, bà không phải nói chuyện với những người đó nếu việc đó khiến bà thấy buồn. Bà không có nghĩa vụ pháp lý hoặc trách nhiệm phải nói chuyện với họ. Vậy nên nếu vị luật sư này đang ép buộc bà dưới bất kỳ hình thức nào…”
“Ồ không, anh ta rất tử tế. Chỉ là tôi không thể tìm thấy danh thiếp của anh ta. Có lẽ anh ta chưa đưa cho tôi cái nào. Tôi không chắc lắm. Tôi giờ cứ quên hết cả. Tôi xin lỗi vì đã làm phiền ông.”
“Không sao đâu.” Nolasco định dập máy rồi lại nói. “Bà Anderson, nếu bà muốn, tôi có thể gọi vài cú điện thoại và tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra và gọi lại cho bà.”
“Tôi đánh giá cao điều đó.”
“Không vấn đề gì.” Ông ta cầm một chiếc bút lên và tìm một mảnh giấy, lật nó sang mặt còn trắng. “Bà có nhớ được tên của luật sư đó không?”
“Tôi nhớ. Tên anh ta là Dan. Dan O’Leary.”
Quán Iron Bone được xem là quán bình dân. Đàn ông và phụ nữ đánh bi-a, chơi ở một bàn chơi đẩy đĩa. Những người khác thì tán gẫu và liếc qua một trận bóng rổ của giải NBA trên màn hình ti-vi hoặc ngồi trong các lô riêng để ăn đồ ăn của quán. Dan để ý thấy có một người phụ nữ ngồi một mình trong lô phía cuối, bên dưới bức tường gắn biển số xe của tất cả các bang trên nước Mỹ.
“Cô Celeste Bingham phải không?” Anh hỏi, bước tới bàn.
Người phụ nữ gật đầu nhưng không đứng dậy. Khi Dan giới thiệu, cô ta vươn tay ra và bắt tay anh. Dan đoán Bingham khoảng ba mươi tuổi, tầm tuổi của Beth Stinson nếu cô ấy vẫn còn sống. Cô ta hấp dẫn nhưng phảng phất dáng vẻ mệt mỏi của bà mẹ có con nhỏ. Mái tóc đỏ của cô ta dường như đã được buộc túm đuôi ngựa một cách vội vã, và cô ta rõ ràng có vết chân chim nơi khóe mắt. Dan không trông thấy bất kỳ lớp trang điểm nào hoặc món đồ trang sức nào, ngoại trừ một chiếc nhẫn cưới khiêm tốn.
Khi Dan cởi áo khoác, một cô hầu bàn đến gần. Anh gọi một ly bia và nhìn Bingham. Cô ta đang ôm cả hai tay quanh một ly nước nhưng trông như đang cần một loại đồ uống mạnh hơn. “Tôi có thể mời cô uống gì đó được không?”
Bingham lắc đầu. “Tôi uống nước thôi.”
Cô phục vụ rời đi. Dan ngồi xuống. Tiếng nhạc dội lại từ những chiếc loa trên đầu, là bản nhạc rock cổ điển của thập niên 80, Steve Perry đến từ Journey đang hát bài Don’t Stop Believin, thứ mà Dan nghĩ có thể là nhạc nền cho bài hùng biện cuối cấp của mình. “Mấy giờ cô phải đi đón con?”
Bingham kiểm tra đồng hồ. “Tôi có bốn mươi lăm phút.” Ánh mắt cô ta lướt quanh quán bar trước khi trở lại nhìn anh. “Anh nói chuyện này liên quan đến Beth phải không?”
“Cô có biết rõ cô ấy không?”
“Chúng tôi từng là bạn thân nhất kể từ hồi trung học.”
“Tôi rất tiếc về những gì đã xảy ra với cô ấy.”
“Anh làm việc cho ai vậy, anh O’Leary?”
“Cứ gọi tôi là Dan. Tôi xin lỗi. Lúc này tôi chưa thể tiết lộ khách hàng của mình được.” Anh nói. “Tôi có thể nói với cô là tôi đang rà soát lại hồ sơ và đang cố gắng lần theo một vài thứ. Tôi để ý thấy có vẻ như cảnh sát chưa bao giờ gọi lại cho cô.”
Bingham lắc đầu. Đôi tay cô ta vẫn quấn quanh ly nước, ngón tay cái của cô ta chặn lại vệt nước đọng. “Không, họ không gọi.”
“Cô có gì muốn chia sẻ với họ không?”
Bingham định trả lời nhưng dừng lại khi cô phục vụ quay trở lại cùng ly bia của Dan. Cô ta đặt nó trên một miếng lót cốc. “Quý khách muốn ăn gì không?” Cô phục vụ lên tiếng.
“Tôi nghĩ là chúng tôi ổn rồi.” Dan nói, mặc dù anh đang chết đói và chưa được ăn gì suốt từ sáng.
Bingham chờ cho đến khi cô phục vụ rời đi. “Tôi không thể tham gia vào bất cứ chuyện gì.” Cô ta nói. “Ý tôi là, tôi không thể là một nhân chứng hay ra làm chứng tại tòa hay bất cứ điều gì.”
“Vâng.”
“Ý tôi là, nếu chuyện này đi xa hơn và anh đưa thứ gì đó ra tòa thì tôi không thể… tôi không thể ra làm chứng.”
“Vâng. Sao cô không nói cho tôi điều mà cô đã muốn nói với cảnh sát.”
Bingham ngồi lùi lại, dựa vào lưng ghế và thả tay xuống mặt bàn. Cô ta vừa nói vừa gảy móng tay. “Chồng tôi và tôi đồng sở hữu một công ty in ấn và tiếp thị trong thành phố. Chúng tôi làm rất nhiều việc cho các trường học và nhà thờ ở đây. Chồng tôi là giám mục trong Giáo hội Mặc Môn. Anh có biết Giáo hội Mặc Môn không?”
Dan mỉm cười. “Tôi có đến dự lễ khi nó đến thành phố.”
Bingham không cười. “Tôi theo Công giáo trước khi cải đạo. Anh có hiểu tôi đang nói gì không?”
“Tôi nghĩ là có.” Dan nói. “Cô đã cải đạo sang Mặc Môn khi cô kết hôn.”
“Tôi đã cải đạo để kết hôn. Dale sẽ không kết hôn với ai không phải là tín đồ của Mặc Môn. Gia đình anh ấy sẽ không cho phép. Anh ấy không biết bất kỳ điều gì về những thứ mà tôi sắp nói cho anh, và anh ấy không thể phát hiện ra. Anh—ấy—không—được—phát—hiện—ra.” Cô ta nhìn qua Dan, như thể để đảm bảo cặp đôi trong lô phía sau họ không nghe trộm. Rồi cô ta hít sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân. “Xin lỗi, chỉ là…”
“Cứ thoải mái đi.” Dan nói, hiểu ra tại sao Bingham lại chọn một quán bar. Cô ta sẽ khó có thể tình cờ gặp bất cứ ai từ cộng đồng giáo hội của mình.
Bingham nhấm nháp ly nước đá và đặt ly xuống. “Như tôi đã nói đấy, Beth và tôi từng là bạn thân nhất thời trung học. Hồi đó chúng tôi đã tiệc tùng khá nhiều với một người bạn khác. Không ai trong số chúng tôi học đại học. Tôi là nhân viên lễ tân, còn Beth làm kế toán. Chúng tôi thường xuyên ra ngoài, hầu như đêm nào cũng vậy.”
Điều đó khẳng định lại điều mà quản lý của Beth đã nghi ngờ. “Đó cũng không phải điều gì bất thường với những người ở độ tuổi các cô khi đó.” Dan nói.
Bingham lại nhấp một ngụm nước nữa và hít sâu. “Một đêm, chúng tôi đi uống rượu và đang cao hứng thì đột nhiên Beth nói:Đến câu lạc bộ thoát y đi.”
Dan thấy như một hòn đá vừa rơi xuống dạ dày mình.
“Đầu tiên tôi nghĩ cô ấy đang đùa.” Bingham nói. “Nhưng cô ấy không hề đùa. Cô ấy nghiêm túc. Câu lạc bộ này vừa mới mở cửa ở Shoreline, và tất cả mọi người đều đang phát điên về nó. Nó có trên báo và trên bản tin. Beth muốn xem nó ra làm sao. Tôi còn hỏi lại: Gì cơ? Nhưng cô ấy cứ nói mãi là, anh biết đấy, Sẽ vui lắm cho xem. Vậy nên cuối cùng tôi nói, Có sao đâu đúng không? Thế nên chúng tôi đã đi. Chúng tôi chỉ ngồi ở một lô phía cuối, và khi những người phụ nữ lượn lờ quanh, Beth bắt đầu trò chuyện với họ, hỏi họ tất cả các kiểu câu hỏi về số tiền họ kiếm được và họ làm việc có vất vả không. Vài người trong số họ kiếm được vài trăm đô-la một đêm, cuối tuần thì nhiều hơn. Họ kiếm được nhiều hơn chúng tôi. Hồi đó mức lương tối thiểu chẳng đáng là bao. Một trong số các vũ công nhìn khắp lượt chúng tôi và nói, Các cô nên nhảy. Với ngoại hình của các cô, các cô sẽ kiếm được khối tiền. Đàn ông có vẻ thích phụ nữ ngực bự. Beth phù hợp với khuôn mẫu đó. Tôi thì không được như thế.”
Dan tức tốc nhớ lại cuộc trò chuyện với quản lý của Beth Stinson và Wayne Gerhardt, cũng như cố gắng nhớ thông tin đã đọc được từ hồ sơ của cảnh sát. Người quản lý của Stinson đã nói là Stinson làm việc từ thứ Hai đến thứ Sáu. Wayne Gerhardt thì nói với Dan là anh ta tiếp nhận cuộc gọi dịch vụ vào thứ Bảy, nhưng Stinson đã đánh chiếc ô tô mới của mình ra ngoài bởi vì cô ta phải đi làm.
“Hôm sau, Beth đã gọi cho tôi để thảo luận về những điều mà các vũ công đã nói, về việc chúng tôi có khả năng kiếm được rất nhiều tiền.” Bingham nói. “Cô ấy muốn đến nói chuyện với quản lý. Tôi thì sẽ không làm thế, nhưng Beth có thể có sức thuyết phục khi cô ấy muốn thứ gì. Cô ấy đã suy nghĩ tất cả. Cô ấy nói chúng tôi có thể nhảy dưới những cái tên giả và một vài vũ công còn đội tóc giả. Cô ấy nói dù sao cũng không có người quen nào của chúng tôi có thể đến đó đâu. Vậy nên cuối cùng, chỉ để cô ấy ngừng lải nhải về chuyện đó, tôi nói tôi sẽ đi cùng cô ấy khi cô ấy nói chuyện với quản lý, nhưng chỉ đi để hỗ trợ thôi. Ngày hôm sau thì chúng tôi đi. Tôi nghĩ đó là thứ Bảy. Tôi nhớ là chúng tôi đã hút chung điếu thuốc trong ô tô của Beth trước khi vào trong. Cuộc phỏng vấn cũng không có gì. Tất cả những gì quản lý muốn biết là chúng tôi bao nhiêu tuổi và liệu chúng tôi có tiền án tiền sự gì không. Rồi anh ta chỉ vào một cái cột và bảo Thử đi. Vậy nên Beth đã tới chỗ cây cột và bắt đầu lắc rồi xoay. Cô ấy học môn Thể dục ở trường trung học rất tốt nên hoàn thành xuất sắc yêu cầu của anh ta. Anh ta thuê cô ấy ngay lập tức. Sau đó, anh ta nhìn tôi và nói Đến lượt cô. Tôi từ chối, nhưng anh ta nói Cứ thử một lần xem. Có sao đâu. Cô đang ở đây rồi mà. Tôi vẫn không thử, nhưng rồi Beth lại bắt đầu và tôi thì cũng hơi phê thuốc nên tôi làm theo những gì Beth làm, thật là một hành động ngớ ngẩn, ngu ngốc, anh biết đấy!”
“Và anh ta cũng đã nhận cô?” Dan hỏi.
“Lúc ấy tôi đang gánh một khoản nợ khá lớn, và tôi thật sự muốn ra khỏi nhà của cha mẹ mình, anh biết đấy! Thành thật mà nói, suy nghĩ trở thành vũ công nghe cũng khá thú vị.”
“Tên câu lạc bộ đó là gì?” Dan không dám ghi chú lại điều gì, sợ Bingham có thể hoảng sợ mà thoái lui.
“Dirty Ernie’s. Beth và tôi làm việc cùng một ca, anh biết đấy, để vượt qua sự căng thẳng của chúng tôi, thật ra là của tôi. Beth thì không có vẻ gì là căng thẳng cả. Chúng tôi làm thêm sau giờ làm việc đến khoảng mười một hoặc mười hai giờ, tùy thuộc vào đám đông. Chỉ để trần ngực thôi. Beth giỏi hơn tôi, ít bị ức chế. Đám đàn ông bắt đầu đến gần và mời cô ấy tới nhảy trên bàn và uốn éo trong lòng khách. Bởi vì là câu lạc bộ mới nên nó khá bình dân và Beth bắt đầu kiếm được rất nhiều tiền. Cô ấy nói là sắp bỏ công việc kế toán. Tôi thì không kiếm được nhiều thế. Tôi không thích thực hiện các điệu nhảy riêng tư, trong khi đó mới thật sự là trò kiếm ra tiền.”
“Tên mà Beth sử dụng khi hành nghề là gì?” Dan hỏi.
“Betty Boobs.” Bingham dừng lại và thở dài, như thể hết hơi. Nước mắt đang lăn xuống má cô ta. Dan rút tờ giấy ăn màu nâu từ trong hộp và đưa cho cô ta. “Tôi có lỗi rất lớn trong chuyện này.” Cô ta nói, lau mắt, cố gắng thốt nên lời. Ngực cô ta rung lên. Dan cho cô ta thời gian để trấn tĩnh lại. Sau một lúc nữa, Bingham xì mũi và lấy thêm giấy ăn. “Beth bắt đầu đưa vài người đàn ông về nhà.” Những từ ngữ trào khỏi miệng cô ta như thể cô ta đã giữ chúng trong nhiều năm qua và không thể giữ thêm được nữa. Tâm trí Dan cuộn trào với những câu hỏi, nhưng anh muốn để cô ta nói hết những gì muốn nói đã.
“Cô ấy bắt đầu thuê một ngôi nhà ở Bắc Seattle, và cô ấy đưa họ đến đó. Không phải là tất cả mọi lúc. Và không phải là bất cứ ai.” Bingham lau nước mắt. Cô ta trông có vẻ kiệt sức và xúc động. “Ý tôi là, cô ấy gặp những người đàn ông ấy ở câu lạc bộ.”
Dan khẽ gật đầu. “Chuyện gì đã xảy ra, Celeste?”
“Tôi đến gặp quản lý và bỏ việc. Tôi đã nói với Beth là cô ấy cũng nên bỏ đi, nhưng… cô ấy quá mê tiền. Chúng tôi đã có một cuộc tranh luận về điều đó và cắt đứt liên lạc trong một thời gian.”
“Vậy khi cô nghe tin Beth bị sát hại, cô có nghĩ đó là một trong những người mà cô ấy đã mang về nhà không?”
Bingham gật đầu. “Nhưng sau đó, chẳng có ai đến nói chuyện với tôi cả. Và tôi đọc trên báo là họ đã có một nghi can và người đàn ông đó đã nhận tội. Tôi cứ tưởng mình sẽ không bao giờ phải nói cho bất cứ ai về chuyện này. Anh biết đấy, sao phải khiến gia đình chúng tôi xấu hổ kia chứ? Tôi chuyển về nhà với cha mẹ và tôi tham gia các cuộc gặp của hội người cai rượu hai lần mỗi tuần. Tôi gặp chồng tôi sau khi Beth qua đời sáu tháng. Anh ấy không biết gì về chuyện này cả. Anh ấy không thể biết bất cứ điều gì trong chuyện này.”
“Cô có biết Wayne Gerhardt không? Anh ta có phải một trong những người đàn ông mà Beth đưa về nhà không?”
“Tôi không biết anh ta. Tôi chưa bao giờ thấy anh ta ở câu lạc bộ. Anh biết đấy, anh sẽ dần quen với những khách hàng thường xuyên đến đó.”
“Và anh ta không phải một trong số họ.”
“Không phải.”
Cảm thấy Bingham còn muốn nói điều gì đó khác chứ không chỉ đến quán bar để nói với Dan rằng cô ta và Beth đã từng là vũ công, Dan lên tiếng: “Tôi có thể hỏi cô vài điều được không Celeste?” Cô ta gật đầu. “Tại sao cô lại đồng ý đến nói chuyện với tôi? Tại sao không chỉ nói với tôi là cô không nhớ lý do mình đã gọi cho cảnh sát để cho xong chuyện?”
Cô ta gật đầu. “Anh có biết Hội Người cai rượu không?”
“Có biết qua thôi.”
“Bước thứ chín trong việc điều trị là thực hiện một sự sửa đổi. Anh thực hiện việc sửa đổi trừ khi nó có thể gây thương tích cho ai đó. Tôi không muốn làm tổn thương chồng hay các con tôi, anh O’Leary. Tôi có bốn đứa con. Tôi có một cuộc sống tốt, một cộng đồng tốt. Nhưng tôi vẫn luôn day dứt, nghĩ rằng có thể người đàn ông đó không làm chuyện ấy.”
Và đó là lý do mà Bingham ngồi đây như một người sám hối trong lễ xưng tội. Cảm giác tội lỗi.
“Anh ta nói anh ta đã làm vậy.” Dan nói.
Nước mắt lại rơi. Lần này, Bingham không cố gắng lau chúng đi nữa.
“Còn có điều gì mà cô chưa nói với tôi sao Celeste?”
Ngực cô ta trĩu nặng. Cô ta uống một ngụm nước nữa. “Hôm đó tôi đã nói chuyện với Beth. Chúng tôi bắt đầu trò chuyện lại qua điện thoại, anh biết đấy, chỉ để hỏi thăm nhau, cố gắng bỏ qua những gì chúng tôi đã nói với nhau. Và tôi đã hỏi liệu cô ấy có thể ra ngoài vào tối hôm đó không, sau khi cô ấy tan làm. Nhưng cô ấy nói là mình có hẹn rồi.”
“Có thể cô ấy hẹn với Gerhardt.”
Cô ta lắc đầu.
Dan cố gắng không vồ vập trong cuộc trò chuyện. “Sao lại không phải?”
“Bởi vì tôi đã lo lắng cho cô ấy, anh biết chứ? Và tôi đã bảo với cô ấy là phải cẩn thận. Tôi nói là tôi sẽ không biết phải làm sao nếu có chuyện xảy ra với cô ấy, và cô ấy bảo tôi là đừng lo lắng. Cô ấy nói là không sao đâu…” Ngực Bingham rung lên. “Cô ấy nói là không sao đâu bởi vì… bởi vì hắn là người chúng tôi quen biết, và hắn là một người tử tế.”
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng