Remember that great love and great achievements involve great risk.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Barnett
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Wild
Dịch giả: Nishan
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40
oger và Teleri đã ở xứ Wells gần hai tuần lễ thì hiệp sĩ Tobin de Clare và Payn Godart dẫn quân lính của Roger tiến qua cổng lâu đài. Họ chào anh bằng những tiếng reo hò và những cái vỗ lưng.
Nam tước FitzAlan và Merrick đã chờ đợi để cho người của Roger biết anh vẫn còn sống và đang ở xứ Wells, và bây giờ những người đàn ông cùng ăn mừng trong đại sảnh với đồ ăn thức uống cùng những câu chuyện trò. Teleri đã mang giày trong dịp này, theo yêu cầu của Lillianne, bà nói bà thích làm cho nam tước bối rối nữa. Lilliane đã chú ý đến đôi chân bỏng rộp của Teleri và đặt loại giày đặc biệt cho cô làm bằng lụa, viền len cừu và lót đế da mềm cùng dây buộc ngắn hơn.
Vậy là Teleri đi qua đám đông, mỉm cười khi cô được giới thiệu với từng người trong đội lính của Roger. Cô cảm thấy có một chút choáng ngợp khi có quá nhiều đàn ông quỳ gối trước mặt cô và thề sẽ bảo vệ cho phu nhân của chủ nhân họ bằng chính mạng sống của mình.
Nhưng sau đó cô có thể nói chuyện với từng người và cô thấy họ không đáng sợ, cho dù với khổ người và dáng điệu của chiến binh.
Teleri vừa nhấp một chút rượu và nghe Payn Godart cùng John Carteret kể chuyện về Roger thì một lính canh chạy vào trong sảnh. “Thưa ngài!”
Nam tước FitzAlan quay lại.
“Bigod và người của ngài ấy đang ở trước cổng. Ngài ấy nói có chuyện với Ngài Roger.”
Có một sự suỵt nhau lạ thường và ngài nam tước nhìn Roger, anh nói, “Cho ngài ta vào. Ta cũng sẽ nói chuyện với ngài ta.”
“Con không được nói chuyện riêng với y,” cha anh nói.
“Các người đeo vũ khí vào,” ngài nam tước ra lệnh và những người đàn ông bắt đầu đeo gươm và chuôi vào. Họ gần như đồng loạt tiến ra cửa, rồi xếp hàng trên những bậc thang dẫn tới pháo đài.
Teleri và những người đàn bà bị đuổi lên lầu, lên trên đó Margaret và Marian chỉ cho họ có thể theo dõi ở một gian phía trên.
Khi đàn ông nhà FitzAlan đang chờ đợi thì Hugh Bigod, một người đàn ông cao lớn với mái tóc sẫm màu và bộ râu quai nón cưỡi ngựa vào sân trong lâu đài.
Roger bước lên phía trước. “Bigod.” Anh gật đầu với anh ta.
“FitzAlan.” Bigod gật đầu lại. “Tôi có việc với ngài.”
“Việc kiểu gì?” nam tước nói, bước lên phía trước Roger.
“Tôi muốn nói chuyện riêng,” anh ta nói.
Roger gật đầu trước khi cha anh định tranh cãi trên những bậc thang. Anh nghĩ đôi tay mình có lẽ run lên và anh tự hỏi có phải gã đàn ông này đã treo cổ anh không. Anh tự hỏi sao mình không cẩn thận, nhưng quân của anh ở rất gần nên Bigod sẽ là một thằng ngu nếu hành động.
“Chúng ta có thể nói ở đây,” Roger nói và mở cánh cửa dẫn vào nhà nguyện trong lâu đài. “Chúng ta hãy để vũ khí ngoài cửa.”
Bigod gật đầu và họ cùng tháo gươm và bước vào trong nhà nguyện.
Bigod quay người lại đối mặt anh. “Tôi nghe nói ngài đã kết hôn.”
Roger gật đầu, mắt anh sắc lẻm, chú ý vào đôi tay người đàn ông kia phòng khi hắn có giấu vũ khí, dù hắn sẽ là đồ ngu nếu có ý định giết Roger trong ngôi nhà của cha anh.
“Tôi cũng còn nghe được chuyện khác.”
“Chuyện gì?”
“Rằng có ai đó tính giết ngài ở Brecon.”
Hai lòng bàn tay Roger bắt đầu rỉ ướt. “Đúng vậy.” Anh đưa tay lên và kéo cổ áo xuống.
Bigod nhìn chằm chằm vào những vết trên cổ Roger.
“Edward đã nói với tôi chuyện này. Đức vua cũng nói với tôi rằng người nghĩ tôi có thể đã làm chuyện này. Tôi đã nói với người và tôi đến đây để nói với ngài là tôi không có ý định giết ngài.”
“Tôi tin là có lẽ người ta đã nghĩ ngài có lý do.”
“Tôi yêu vợ tôi. Những gì xảy ra thực sự không phải tại cô ấy. Cô ấy được báo tin là tôi đã chết. Tôi không bắt lỗi cô ấy và tôi không buộc tội ngài.” Anh nhìn sang hướng khác trong chốc lát.
Roger thấy chuyện ấy đối với người đàn ông này đã khó khăn ra sao. Anh nghĩ về Teleri và anh sẽ cảm giác ra sao nếu điều này xảy đến với họ. Anh không biết mình sẽ làm gì.
Bigod quay lại, đầu ngẩng cao. “Nhưng tôi muốn biết giữa ngài và Elizabeth đã chấm hết. Mãi mãi.”
“Tôi cũng yêu vợ mình. Tôi không muốn vợ ngài.”
Bigod gật đầu dứt khoát.
“Tới đây,” Roger mở cửa. “Hoan nghênh ngài và thuộc hạ của ngài. Chúng tôi có đủ đồ ăn và thức uống cho cả trăm người nữa.”
Và họ rời khỏi nhà nguyện.
o O o
Teleri tựa sát vào Roger. “Mọi việc ổn chứ?”
“Ừ,” anh uống một hơi rượu dài. “Tất cả đều ổn. Anh ta yêu vợ mình và anh yêu vợ anh.” Roger choàng tay quanh người cô và cười. “Bên cạnh đó, anh không tin Hugh sẽ hại anh ngay cả khi anh ta muốn thế, trong lúc cha mẹ anh chiêu đãi anh ta tận tình và làm cho anh ta vướng víu hết chân tay.”
Teleri thấy những gì anh nói là thực. Lillianne và nam tước đang băng qua sảnh. Nên Roger và Teleri đi qua đám đông. Một lúc sau, hiệp sĩ Tobin bước tới và nói chuyện với Teleri. Họ nói về Brecon và về những ngọn đồi, những cánh rừng và các kế hoạch cho tòa lâu đài.
De Clare nâng cốc rượu và uống một hơi dài. “Đó sẽ là một địa điểm tuyệt vời cho một tòa lâu đài. Sau khi những tảng đá xanh kia được hạ xuống.”
“Cái gì cơ?” Teleri nhìn anh. “Ngài nói gì cơ?”
“Tôi nói nơi đặt lâu đài sẽ là hoàn hảo một khi những tảng đá khổng lồ kia được chuyển đi.”
Teleri quay sang Roger. “Anh định phá bỏ những tảng đá sao? Những tảng đá trong vòng tròn đá?”
Anh nhìn từ cô sang hiệp sĩ Tobin và gương mặt anh trở nên căng thẳng. Hai mắt anh khép hẹp lại và trông anh đã sẵn sàng đấm vào mặt gã hiệp sĩ trẻ hơn.
“Đó là sự thật phải không Roger? Em có thể thấy điều đó trên mặt anh. Làm sao anh có thể làm điều đó với em?”
“Anh không biết về những tảng đá và cha mẹ em cho tới buổi sáng hôm ấy em kể với mẹ anh trong phòng khách.”
“Anh không thể phá bỏ chúng, Roger. Không phải những tảng đá! Anh không thể!” Rồi cô xoay người và bỏ chạy khỏi phòng.
o O o
Cô chạy đi, không tin được tình yêu lại có thể làm người ta đau đớn đến thế. Còn tồi tệ hơn cả bị ném đá. Còn đau đớn hơn. Những viên đá làm cô thâm tím và cắt vào da thịt cô. Nhưng thứ này vào sâu hơn. Nó vào tận bên trong nơi cô cất những bí mật, ước vọng và giấc mơ của mình.
Cô cứ chạy miết, ra khỏi một cánh cửa ở phần sau pháo đài và qua khoảng sân trong giữa lâu đài, rồi lên vườn cây. Cô chạy qua những hàng cây nơi những cành dài tỏa bóng xuống mặt đất làm cô cảm thấy như mình trở lại Khu rừng Brecon.
Cô dừng lại và dựa lưng vào một thân cây táo lớn, hơi thở cô gấp gáp, ngực cô phập phồng vì chạy không ngừng. Phía trên cao cô, ánh sáng tỏa xuống từ một cửa sổ có chân song trên tháp phía đông – phòng ngủ của họ.
“Roger,” cô gọi tên anh trong hơi thở đứt quãng. Nghe như tiếng vải nhung bị xé làm đôi.
Xương cốt như bị tan ra, cô trượt xuống thân cây để thu người dưới gốc. Có những quá chín ở khắp mọi nơi trên cây và không khí thoảng hương rượu táo, nhưng cô chỉ có thể nếm được vị đắng của sự phản bội.
Ở đó, dưới gốc cây táo, cô ngồi ôm gối, cô khóc âm thầm nức nở như người mang cảm giác mất mát. Và cô cứ tiếp tục khóc cho tới khi không còn nước mắt và cành lá trên cây bắt đầu rũ xuống.
o O o
Roger tìm Teleri khắp mọi nơi, nhưng không thấy được. Anh tự gọi mình là một thằng ngu cả trăm lần vì đã không nói với cô về những tảng đá và lâu đài mới, vì đã bỏ qua vấn đề cứ như nó đã thật sự biến đi. Nhưng anh còn biết rõ hơn thế nữa. Anh bước lên tháp phía đông, tới phòng ngủ của họ, nhưng không có ai ở đó, rồi anh đi lên những cầu thang sắt trong tháp tới những lỗ châu mai phía trên.
Anh nghe thấy tiếng cô trước khi lên tới đầu cầu thang và dừng lại. Cô đang nói chuyện với cha anh và nghe như thể họ đang bước lên các cầu thang bên ngoài dẫn tới cùng những lỗ châu mai. Roger chạy hết lối lên cầu thang nhưng dừng lại trước khi đi qua cổng tò vò.
“Cô phải nói chuyện với con trai ta.”
“Vì sao ạ?”
“Bởi vì nó yêu cô và sẽ làm mọi điều vì cô. Ta biết con trai ta. Nó là một đứa chẳng dễ dàng, nhưng nếu nó yêu cô, nó sẽ yêu bằng cả trái tim. Nó sẽ không làm chuyện gì nửa chừng.”
“Nếu ngài biết con mình rõ như thế, tại sao ngài lại rầy la và hạ thấp anh ấy vậy, nam tước?”
“Ta muốn nó thành thành người đàn ông giỏi nhất. Ta không muốn nó mắc những lỗi lầm ngớ ngẩn mà ta đã mắc.” Ông khẽ bật cười, nghe không hề hài hước. “Lỗi lầm ta vẫn đang mắc.”
“Roger là người dũng cảm nhất và là người tuyệt vời nhất trên thế gian.” Giọng Teleri quyết liệt trong lúc cô nói với cha anh. “Chồng của con không phải là một cậu bé con để ngài mặc tình nhồi nắn. Anh ấy là một người đàn ông trưởng thành. Có quyền yêu và cưới người anh ấy muốn. Anh ấy là một hiệp sĩ. Anh ấy không phải là người hoàn hảo. Không hoàn hảo chút nào.”
“Cô sẽ tìm nó chứ? Nói chuyện với nó? Giải quyết chuyện với những tảng đá chứ? Cô không nên bỏ chạy.”
“Vâng, con sẽ nói chuyện với anh ấy. Lát nữa. Không phải lúc này. Anh ấy đã làm tổn thương đến con. Anh ấy đã giấu con chuyện quan trọng.”
Cha anh không đáp lời, nhưng rồi ông có thể nói gì đây? Ngay cả Roger cũng biết anh đã sai.
“Cô gọi ta là nam tước,” cha anh nói với cô.
“Vâng.”
“Tại sao?”
“Điều ấy thật đơn giản,” cô nói bằng giọng làm người ta cảm thấy mình hỏi thật ngớ ngẩn. “Con gọi con ngựa của mình là Ngựa, và con ó của con là Ó. Ngài là một nam tước. Con gọi ngài là nam tước.”
“Ta cũng là một lãnh chúa.”
“Ngài muốn con gọi ngài là lãnh chúa,” cô nói bằng giọng dứt khoát.
“Không.” Giọng cha anh bực bội. “Ta không muốn cô gọi ta là ‘lãnh chúa’.”
Hai người im lặng một lúc lâu.
“Ta cũng là cha nữa,” ông nói với cô.
Roger không thể tin được rằng cha mình đang nói như thế. Có phải ông đang đề nghị cô gọi ông ấy là cha không? Nghe có vẻ giống như thế.
“Con sẽ nói với ngài vài điều trước khi con đi. Khi ngài bắt đầu xử sự giống một người cha, thưa nam tước, thì có lẽ sẽ có người gọi ngài là cha.”
Một lúc sau tiếng những bước chân vọng lại phía anh. Anh bước ra khỏi bóng tối của cổng tò vò tối đúng lúc nhìn thấy cô biến mất dưới những bậc thang đá của tháp đằng tây.
Cha anh vẫn đứng đó, tựa tay vào các lỗ châu mai bằng đá và nhìn chằm chằm ra khoảng đất phía trước.
Roger bước lại gần ông hơn và ông quay người.
“Con đứng đó lâu chưa?”
“Cũng khá lâu.”
Cha anh quay người và lại nhìn ra khoảng đất. “Vợ con là một người rất có khí phách, phải không?”
“Vợ con ư? Cha thừa nhận là chúng con đã kết hôn thực sự rồi sao?”
Cha anh im lặng. Ông chỉ tựa bàn tay lên một lỗ châu mai. “Ta không thích điều đó, nhưng ta sẽ chấp nhận,” ông nói bằng giọng cộc lốc. “Mẹ con từng muốn nhìn đứa con trai duy nhất của mình lấy vợ.”
“Mẹ bị hấp dẫn khi nghe kể về nghi lễ chúng con trải qua. Mẹ nói nó thật là lãng mạn và mẹ vui vì chúng con đã cưới theo kiểu khác lạ như thế.”
“Mẹ con là một thử thách đối với ta.” Cha anh thở dài rồi nói thêm, “Ta đoán là vợ con cũng làm như vậy với con.” Ông nhìn Roger.
“Vâng. Cô ấy đúng là có khí phách.”
“Ta muốn nhìn thấy con trai duy nhất của mình kết hôn.”
Roger nhìn ông. “Cha đã không ở đó. Con không muốn mất cô ấy, cha ạ. Con sợ rằng nếu đợi chờ thì cô ấy sẽ thay đổi ý định.”
Cha anh gật đầu. “Vậy ta đoán là mình sẽ phải hiểu sự vội vàng của con.” Ông nhìn Roger. “Con giải quyết xong chuyện với Bigod rồi hả, ta thấy thế?”
“Vâng. Anh ta muốn con biết anh ta không phải là người định giết con.”
Cha anh gật đầu.
Một giọng nói vọng ra từ phía sau Roger. “Đó là vì ta là người muốn mi chết.”
Cổ họng Roger bị một bàn tay gần như bóp nghẹt. Một tích tắc tiếp theo, một lưỡi dao ấn vào dưới cằm anh.
Roger cố gắng chống trả, vùng vẫy, nhưng người đàn ông ấn lưỡi dao vào da thịt anh.
“Ngươi!” Cha anh nhìn từ Roger sang người đàn ông đang nắm cổ anh. “Là ngươi sao?”
John Carteret phá lên cười. Đó là một âm thanh quỷ quyệt và xấu xa, như tiếng kêu gào căm hận.
Đó cũng là tiếng cười đã ám ảnh Roger trong những cơn ác mộng và ký ức của anh.
“Tại sao ngươi làm vậy?”
“Tại sao à?” Carteret lặp lại bằng giọng bệnh hoạn và điên cuồng khe khẽ. “Tại sao à? Ông không biết tại sao ư, nam tước FitzAlan? Nhìn kỹ xem. Nhìn vào mặt tôi đây này.”
Cha anh lắc đầu. “Ta phải thấy cái gì đây?”
“Mẹ tôi. Tôi trông giống mẹ tôi.”
Nam tước FitzAlan lắc đầu.
“Bà ấy được gọi là Jane Tilly. Giờ ông nhớ chưa?”
“Ngươi là con trai của Jane sao?”
“Tôi là con trai của ông.”
“Roger là con trai duy nhất của ta.”
Carteret lắc đầu. “Không. Mẹ tôi đã chết nhưng tôi phát hiện ra ông là người làm cho bà ấy mang bầu.”
“Điều đó là không thể. Có rất nhiều hiệp sĩ ở lại ngôi làng đó. Đó không phải là ta.”
“Không. Đó là ông. Nam tước FitzAlan. Và tất cả xứ Wells sẽ là của tôi. Tôi là con trưởng.”
Mắt Roger đảo về phía cha mình, tìm xem có dấu hiệu nào không. Cha anh đang nhìn anh rồi ánh nhìn của ông lại phóng về phía Carteret.
Roger chờ đợi.
Cha anh giơ tay như thể cầu xin Carteret tha mạng cho Roger.
Roger thúc cùi trỏ vào sườn gã đàn ông. Lưỡi dao trượt khỏi cằm anh và cắt vào vết sẹo trên cổ anh. Anh quay người đẩy mạnh, và nhẩy ra chỗ khác.
Anh giáp mặt John Carteret. Nhưng Roger không có gươm để rút ra.
Carteret tiến đến chỗ anh, cằm hắn đanh lại và dao giơ lên cao.
“Roger! Dịch ra!” Cha anh rút dao ra khỏi thắt lưng và tiến đến chỗ Carteret.
Nhưng Carteret co tay lại và phóng con dao.
“Đừng!” cha anh hét lên. “Đừng!” Rồi ông tiến ra trước mặt Roger.
Lưỡi dao đi thẳng vào ngực ngài nam tước.
o O o
Teleri nghe tiếng nam tước hét lên. Cô chạy trở lên những bậc thang đá bên ngoài tới lỗ châu mai. Ở đó trong bóng tối, cô thấy Roger đang đấu tay đôi với một người đàn ông tóc sẫm màu, John Carteret, một trong các tùy tùng của anh.
Cô nhìn xuống.
Nam tước đang nằm trên đá, cong người lại trong vũng máu. Cô quỳ xuống và nâng đầu ông trong tay mình. Cô có thể nghe thấy âm thanh và tiếng hét của những người đàn ông chạy lên cầu thang và băng tới lỗ châu mai.
Bỗng nhiên những người lính vũ trang nhà FitzAlan túa ra khắp mọi nơi. Cô quay người lại khi họ kéo John Carteret đi. Hắn đang cười sằng sặc. Một âm thanh ghê khiếp.
Roger quỳ xuống bên cô. “Cha bước lên chắn trước mặt anh. Con dao đó định dành cho anh và cha đã bước lên trước. Cha thấy nó lao tới.”
Roger nhìn xuống cha mình như thể anh không hề biết ông, như thể anh đã mất một phần của chính mình. “Cha ơi?”
Nam tước không cử động.
“Cha ơi! Chúa Jesu ơi! Đừng chết vì con!”
Nam tước mở mắt ra và nhìn Roger. “Cha cam đoan con là con trai duy nhất của cha. Cha biết Jane Tilly nhiều năm về trước, nhưng cha chưa bao giờ chạm vào cô ta, cha cam đoan.”
“Con không quan tâm, cha ạ. Cha đã cứu sống con, ông già dũng cảm khờ khạo.”
Nam tước hít một hơi thật sâu và nhăn mặt. Ông nhìn Roger. “Con hiểu được tín hiệu của cha à?”
Roger gật đầu. “Con thấy cha đưa tay lên như thể nài xin hắn.” Roger khẽ cười. “Cha con chưa bao giờ cầu xin điều gì cả.”
“Phải, con trai. Nhưng cha đã làm. Cha đã cầu xin tha mạng cho con.”
“Con nghĩ bây giờ con biết rồi. Lại đây nào, để chúng con nhấc cha lên và đưa xuống gác.”
“Đợi đã! Cha xin lỗi. Cha không biết phải làm một người cha của con như thế nào.” Sander FitzAlan nhìn Teleri. Ông khẽ cười với cô, hơi hơi nhăn nhó. “Ta thương con trai của ta.”
Cô đặt tay lên lông mày ướt đẫm của ông. “Đêm nay ngài còn hơn cả một người cha.”
Nam tước thở dài rồi nhắm mắt lại.
Hoang Dã Hoang Dã - Jill Barnett Hoang Dã