Số lần đọc/download: 997 / 3
Cập nhật: 2017-08-25 13:40:43 +0700
Thức Giấc Nghe Tiếng Dương Cầm
T
iếng mưa rơi dồn dập, xôn xao mái hiên và gió khe khẽ lùa qua song, tôi giật mình trở lạnh, co ro đưa mắt nhìn quanh quất. Nhưng chẳng phải kiếm tìm lâu, môi mắt anh đã hiện hữu kề bên. Tiếng dương cầm réo rắt, ngọt dịu làm tôi tỉnh hẳn khỏi cơn mộng mị ban nãy. Anh xoa xoa mái tóc nhầu nhĩ của tôi: dậy rồi hả con mèo khờ của anh? Tôi híp mắt, đầu dụi vào ngực anh. Căng tràn và ấm nóng.
Tiếng dương cầm vẫn réo rắt, một bản nào đó du dương đầy quen thuộc của Yiruma. Tôi thầm hỏi, sao hắn biết mình sắp thức giấc, sẽ nghe mưa rơi xôn xao ngoài kia mà bồi hồi để rồi nêm nếm chút dương cầm thật trúng ý mình vậy nhỉ. Vậy rồi, tôi mỉm cười. Nụ cười mềm và êm như từng phím đàn đang lả lướt từng thanh âm. Ðôi vai anh, như ướp từng nốt nhạc, vỗ về tấm lưng e ấp của tôi đang nép về phía mưa rơi ngoài song.
Tôi khẽ xoay người và long lanh ánh nhìn vào mắt anh, cảm kích và mãn nguyện. Anh - đôi ánh mắt đầy âu yếm, ấp iu và hạnh phúc.
Tôi còn nhớ, ngày nào đó, đêm nào đó, anh thỏ thẻ vào tai, em ơi ngày đó, anh còn ngại ngần chẳng dám nhìn vào mắt em đâu. Có lẽ anh sợ. Vậy mà, một lần trót nhìn vào đôi mắt này… Giờ thì, anh chẳng thể nào dứt ra được. Có vẻ như không nhìn thì không thể được, em ơi…
Tôi lại mỉm cười. Anh thường ưa hỏi, sao em hay cười bất chợt đầy bí ẩn thế? Thế giới chỉ cần một nàng Mona Lisa thôi em à. Mà anh thì cũng chẳng đủ tài giỏi bằng Léonard de Vinci để khắc tạc lại dấu môi em, để làm chao đảo địa cầu này thêm lần nữa đâu…
Chẳng biết là anh khờ dại thật hay chỉ giả vờ dại khờ để chẳng thèm gọi tên lên niềm sướng vui, và nỗi niềm dâng trào ánh lên từ đôi môi cười hạnh phúc của tôi. Là vì anh, nên tôi cười ngơ ngẩn, mỗi khi trái tim anh - đầy bất ngờ, ngẫu hứng và hồ hởi - lay động tâm thức tôi. Ðơn giản là, tôi chợt nhận ra mình đang đắm chìm trong tình yêu ấy. Tôi hạnh phúc.
Tiếng dương cầm âu yếm lấy “vai em gầy guộc nhỏ”.
Anh thủ thỉ vào tai: em thích chứ?
Em thích lắm, anh.
Sao em biết anh hỏi về điều chi mà vội trả lời.
Ðâu cần chứ, đôi mắt anh đã ánh lên tiếng dương cầm.