Think of all the beauty still left around you and be happy.

Anne Frank, Diary of a Young Girl, 1952

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4783 / 10
Cập nhật: 2015-11-22 03:58:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40
hật Nam bảo tài xế taxi dừng lại trước 1 tiệm ăn vô cùng sang trọng "Hoàng Lâm Thao".
Anh mở cửa xe cho nàng bước xuống và cười nói:
- Tiệm ăn này là tiệm ăn lớn nhất và sang trọng nhất của ông Hoàng Lâm Thao đấy.
Nàng nhìn anh nói. Giọng thật buồn.
- Xin lỗi anh, lúc nãy gấp quá em không mang theo nhiều tiền để đãi anh ăn ở 1 tiệm sang trọng thế này đâu. Chúng ta kiếm quán vỉa hè nào đó ngồi tạm được không anh?
Anh cười:
- Chẳng lẽ cứ để em khao anh hoài hay sao? Hôm nay anh đãi em.
- Ai đãi ai cũng vậy. Tiền bạc anh làm ra cũng khó khăn, anh không cần đãi em ở 1 tiệm ăn sang trọng như thế này đâu.
- Đừng ngại mà. Đến thành phố biển mà không vào nhà hàng này thì thật là uổng. Hơn nữa thức ăn ở đây cũng không có mắc lắm đâu. Có món há cảo ngon lắm. Nào vào đi.
Anh nói và nắm lấy tay nàng bước vào.
Mọi nhân viên nhà hàng cũng như khách khứa ai cũng đều nhìn anh.
1 gã phục vụ đến gần Nhật Nam lễ phép thưa:
- Thưa ông, bà của ông chúng tôi đã để sẵn rồi đấy ạ.
- Cám ơn.
Anh nói và dẫn nàng tiến về chiếc bàn nhỏ dành cho 2 người gần bờ sông.
Anh nói ngay:
- Anh đã dặn sẵn những món mà em thích rồi. Há cảo, lẩu Thái Lan, rau câu. Anh muốn đãi em 1 bữa thật no nê.
5 phút sau, thức ăn đã được đem ra nóng hổi thơm lừng.
Họ vừa ăn, vừa nói chuyện vui vẻ nhưng không những lần trước lần này cả 2 ai cũng đều dè dặt.
Khi đã ăn xong anh đưa tay vào túi lôi ra 1 xấp giấy bạc đưa cho Bội Cầm và nói:
- Tí nữa thì anh quên mất. Anh trả lại cho em số tiền nè.
Nàng ngạc nhiên hỏi:
- Tiền gì?
- 10 triệu mà anh đã mượn em mấy hôm trước đó.
- Không cần đâu, em chưa cần tiền vào lúc này. Anh cứ giữ lấy mà xài.
- Anh không muốn người ta nghĩ anh lợi dụng em.
- Nhưng... nhưng...
- Nhưng gì?
- Nhưng anh làm gì mà có tiền để trả em vậy?
- Anh vừa tìm được việc làm. Đây là số tiền mà ông chủ ứng trước cho anh.
Nhìn xấp giấy bạc mà nàng cảm thấy xấu hổ, bởi ân hận dày vò lấy nàng. Nàng đã nghĩ xấu về Nhật Nam bấy lâu nay. Tại sao nàng lại không tin anh nhỉ? Tại sao nàng không thể quên quá khứ đi mà đánh giá con người của anh bằng trực giác? Tại sao nàng cứ lấy chuyện vô trách nhiệm của cha nàng mà trách móc anh nhỉ?
Nàng nói thật nhỏ:
- Cám ơn anh! Em xin lỗi!
- Xin lỗi gì?
- Em xin lỗi vì đã hiểu lầm anh.
- Hiểu lầm chuyện gì?
Nàng im lặng không nói. Biết nói làm sao cho anh hiểu? Chẳng lẽ nói hiểu lầm anh là 1 kẻ lợi dụng à?
Nàng nhất định phải nói rõ cho bà Lam Hằng biết về Nhật Nam. Nói rằng anh nghèo nhưng anh là 1 người tốt, anh không bao giờ lợi dụng nàng.
Anh nói thay nàng khi thấy nàng im lặng quá lâu:
- Có phải em hiểu lầm anh lợi dụng em phải không? Cũng có lúc anh rất buồn giận em nhưng làm sao trách em được, nếu ai cũng ở vào địa vị em cũng sẽ nghĩ như vậy mà thôi. Đi đâu, lúc nào anh cũng để cho em trả tiền.
Nàng nói tránh:
- Nhưng em không tiếc tiền, mặc dù em vẫn thích đi với anh.
Nhật Nam thở dài và bóp mạnh tay nàng. Anh không nói gì, nhưng sự căng thẳng giữa 2 người hình như đã biến mất.
Bội Cầm đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ, nhìn ngắm ánh nắng mặt trời, ngắm mặt nước trong lành yên tĩnh. Nàng ước mong sao cuộc đời của nàng sau này cũng sẽ yên tĩnh như vậy.
Nàng nói:
- Ngồi đây ăn thật là tuyệt anh à. Em thích lắm.
- Nếu em thích thì sau này có dịp anh sẽ đưa em đi.
- Cám ơn anh.
- À! Em có muốn ăn thêm gì nữa không?
- Không, em no rồi.
- Đừng sợ tốn tiền anh đấy nhé.
Ăn xong, anh mời nàng đi du thuyền. Họ vui vẻ bên nhau cho tới chiều nhưng anh không bao giờ ôm nàng. Liệu anh có biết là trong lúc này đây nàng tha thiết mong được anh ôm trong vòng tay biết bao hay không?
Chiều xuống dần, không gian bắt đầu se sẽ lạnh. Từng đàn chim lũ lượt kéo nhau bay về tổ ấm. Thế mà trên chiếc du thuyền nho nhỏ họ vẫn ngồi cạnh bên nhau không hề vội vã. Có lẽ cả 2 đều mong cho thời gian ngừng trôi để họ được ở bên nhau mãi mãi.
Anh lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng bằng 1 giọng nói trầm buồn:
- Anh muốn nói với em 1 chuyện vô cùng quan trọng, Bội Cầm à.
Không cần anh nói 2 chữ quan trọng. Nhìn khuôn mặt của anh nàng cũng đủ hiểu điều anh nói.
- Chuyện gì vậy Nhật Nam?
- Anh sắp phải rời khỏi nơi đây rồi và đi 1 nơi thật xa.
- Anh lại phải trốn vì thiếu nợ à?
- Không phải. Anh phải đi 1 nơi thật xa để làm việc. Anh không muốn em cho anh là loại người vô công rỗi nghề. Em đi... cùng với anh nhé Bội Cầm.
Nàng nói nhanh:
- Đi đâu? Về sống chung với anh trong túp lều đó ư? Không! Em không thể.
- Anh sẽ xây nhà khác. Đi với anh đi Bội Cầm. Anh nói thật đấy.
Nàng gượng cười:
- Em đâu cần lầu son, nhưng em không thể, mong anh hiểu cho em Nhật Nam à.
Nàng đã thốt lên được những lời như vậy là tài lắm. Con tim nàng rất đau, trái tim nàng như đã vỡ nát. Nàng hít vào buồng phổi 1 hơi thật dài để cố xua đi nỗi đau đớn đang ập lên nàng.
Anh nói:
- Bội Cầm! Tin anh đi. Em tin là anh sẽ lo lắng chăm sóc cho em thật chu đáo. Anh không bao giờ để cho em phải khổ. Đi với anh đi Bội Cầm?
Không 1 lời tỏ tình, không đá động đến hôn nhân. Anh cho nàng là hạng gái lẳng lơ ư? Đi với anh, sống với anh và làm vợ anh để rồi cuối cùng nàng và anh phải sống 1 cuộc sống như bố mẹ nàng. Nàng biết anh yêu nàng.
Nàng đứng lên, bước tới thành tàu:
- Không, Nhật Nam à. Em không đi với anh được đâu.
Anh bước theo nàng đến thành tàu. Anh xoay người nàng lại, nhìn thẳng vào mặt anh.
- Tại sao lại không? Vì tiền hả? Nếu anh là 1 kẻ giàu có như ông chủ Hoàng Lâm Thao của em hay Lâm Tạo thì em sẽ đi với anh ngay, phải không? Bội Cầm! Em không tin anh à? Em không tin là anh không bao giờ để cho em thiếu thốn à? Em cứ đi với anh, đừng lo sợ gì về tương lai cả.
Nàng lắc đầu buồn bã. Nàng quá sợ sệt không dám nghe lời anh. Nàng quá biết sự thể sẽ đi về đâu, sẽ dẫn nàng đến con đường mà nàng đã đi khi còn nhỏ dại mà nàng thì không muốn dẫm lên con đường ấy nữa.
- Không, Nhật Nam à! Em không thể nào đi với anh được. Nhưng dù sao em vẫn cám ơn anh đã yêu cầu em. Em sẽ nhớ mãi suốt đời, suốt kiếp lời yêu cầu này của anh.
Nói xong câu cuối cùng này nàng quay mặt đi thật nhanh để che giấu dòng nước mắt nghẹn ngào. Nàng không muốn khóc trước mặt anh.
Khoảng thời gian im lặng trôi qua. Sau cùng anh nói với nàng, giọng đau đớn:
- Bội Cầm! Anh sẽ nhớ em lắm.
Nàng gần như không còn chịu đựng được nữa trước những lời nói của anh. Nàng nói nhanh:
- Chúng ta đi câu cá đi, Nhật Nam?
Họ lấy cần câu và ra đầu chiếc du thuyền ngồi câu.
Thời gian lặng lẽ trôi, chiếc cần câu vẫn không động đậy. Có lẽ không có con cá nào dám cắn câu khi trông thấy bộ mặt của 2 người.
Trời đã sụp tối. Đột nhiên Bội Cầm cảm thấy buồn bã, nàng không muốn ra về. Ra về nghĩa là chấm dứt và mãi mãi không bao giờ còn gặp lại Nhật Nam nữa.
Anh đứng dậy và nói:
- Có lẽ phải về thôi.
Anh nói rồi lái chiếc du thuyền vào bờ.
Khi đã đến bờ, anh đưa ngón tay sờ nhẹ lên môi nàng rồi nói:
- Lúc nào anh cũng vẫn muốn có em. Nếu em đổi ý em cứ gởi cho anh 1 lời nhắn qua anh Bảo Chấn, nhân viên tiếp tân của Bách Hoa Lâm.
Nàng bước đi lẫn thẫn, vừa đi nàng vừa nói:
- Có lẽ em sẽ không đổi ý đâu Nhật Nam à. Cho dù thế nào đi chăng nữa em vẫn xem anh là 1 người bàn tốt. 1 người mà em khó quên được tại Bách Hoa Lâm này.
Nói xong nàng bỏ chạy thật nhanh, mặc cho anh đứng đó gọi to.
Nàng cứ chạy nhanh nhưng mà không biết sẽ phải chạy đi đâu. Nàng phải cố gắng, phải can đảm. Nàng cứ tự nói với lòng: "Rồi mày sẽ quên được Nhật Nam thôi, Bội Cầm à. Không có gì để cho mày phải buồn khổ cả".
Đóa Hồng Nở Sớm Đóa Hồng Nở Sớm - Dạ Miên Đóa Hồng Nở Sớm