Số lần đọc/download: 1376 / 19
Cập nhật: 2015-12-04 03:15:58 +0700
Chương 40
Trong Chưởng Kiền điện nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, mùi thơm từ nước an thần nhẹ nhàng lan tỏa.
Khóe miệng Vô Mẫn Quân mỉm cười, đi về phía ta.
Nghĩ đến chuyện đã xảy ra trong quân doanh, ta cũng có chút muốn cười, hắn đi tới, nhẹ nhang vô cùng nâng cằm của ta, sau đó hôn lên.
Chậm rãi mở miệng: “Vô Mẫn Quân…”
Vô Mẫn Quân nói: “Gì?”
Ta có chút xấu hổ: “Ngươi không phát hiện sao… Hôm nay cách hôm ngươi đi đánh giặc không sai biệt lắm vừa vặn là bốn tháng…”
Vô Mẫn Quân: “… Cho nên?”
“Cho nên, thực xin lỗi, nô tì lại tới tháng …”
“… … … …”
***
Bình Dương sắp sinh.
Lúc biết tin này, vốn ta và Vô Mẫn Quân đang chơi cờ ở ngoài Chưởng Kiền điện.
Ta mới học chưa lâu, bại bởi Vô Mẫn Quân cũng là chuyện ván đã đóng thuyền, Vô Mẫn Quân kiêu ngạo mà tỏ vẻ, cho dù ta học kỳ lâu rồi cũng không thể nào thắng hắn.
Ta… không có cách nào phản bác.
Lúc này Vô Mẫn Quân mở lòng từ bi, nhường ta ba nước, tay trái ta chống má, tay phải cầm một quân đen đang do dự, bỗng nhiên người ở phủ công chúa tới thông báo Bình Dương sắp sinh, bà mụ và Thái y đều ở đó, ta với Vô Mẫn Quân lập tức buông bàn cờ, chạy tới phủ công chúa.
Trong lúc Bình Dương mang thai vẫn có Thái y chăm sóc, ăn uống vận động điều trị đều vô cùng thỏa đáng nhưng ta vẫn có chút lo lắng, nhìn nhìn Vô Mẫn Quân, lông mày thẳng, thần sắc lạnh nhạt, nhìn không ra cái gì đặc biệt, nhưng ta đoán hẳn là hắn cũng có chút lo lắng cho Bình Dương.
Đi tới phủ công chúa, ta và Vô Mẫn Quân đi thẳng tới phòng của Bình Dương, vừa đi tới cửa đã gặp Lã Dẫn đứng ở phía trước bình phong trong phòng, vài nha hoàn bên cạnh đang bưng chậu nước ấm, trên có vắt khăn mặt màu trắng đi vào, còn có mấy người đi ra từ bên trong, khăn mặt với nước trong chậu đều có máu.
Lã Dẫn nhìn thấy nước với khăn mặt kia, sắc mặt trở nên thật khó coi, đồng thời bên trong cũng truyền đến tiếng kêu gào đau đớn của Bình Dương, ta nghe thấy quả thật sợ nổi da gà, cũng có thể hiểu tâm trạng lo lắng của Lã Dẫn bây giờ mà lại không thể ở bên cạnh, vẻ mặt Vô Mẫn Quân cũng biến hóa trong chốc lát, có lẽ cũng có chút đau lòng cho Bình Dương, nói với Lã Dẫn: “Xem chuyện tốt ngươi gây ra kìa.”
Ta: “… Ngươi đừng nói lung tung, tâm trạng Lã Dẫn đã không tốt rồi.”
Lã Dẫn lắc lắc đầu, nói: “Hoàng Thượng nói đúng, đều là thần sai.”
Ta: “…”
Ba người chúng ta đều ở ngồi phía trước bình phong, chỉ có thể nghe được loáng thoáng tiếng kêu của Bình Dương, còn có mấy lời nói linh tinh “Dùng sức” với “Hít vào” của bà mụ, nha hoàn xung quanh cầm chậu nước đi tới đi lui khiến cho trong lòng người ta càng thêm bối rối.
Lã Dẫn lo lắng nói: “Lâu như vậy …”
Ta nói: “Đã bao lâu?”
Lã Dẫn lắc lắc đầu: “Nửa canh giờ.”
Ta giận dữ nói: “Như thế sao gọi là lâu được, nghe nói có người sinh con còn phải mất mấy ngày mấy đêm.”
Sắc mặt Lã Dẫn lập tức liền thay đổi.
Ta ý thức được mình không nên không hề cố kỵ mà nói ra như vậy, vội vàng an ủi nói: “Tin rằng Bình Dương sẽ không lâu như vậy … Đừng lo lắng.”
Vô Mẫn Quân bên cạnh vẫn không nói chuyện, nhưng nhìn vẻ mặt hắn giống như đang tự hỏi cái gì, ta nói: “Ngươi cũng đừng quá lo lắng … Không có việc gì.”
Vô Mẫn Quân lắc lắc đầu, không nói gì.
Hai đại nam nhân đều rất lo lắng, ta cũng vô cùng lo lắng, ta không chỉ có lo lắng, còn có thể có liên tưởng, nghe tiếng kêu Bình Dương thảm thiết như thế, không khỏi khiến cho ta nghĩ đến, nếu mà ta cùng với Vô Mẫn Quân… thật sự làm, sau đó ta mang thai, sau lại gian nan vượt qua chín tháng, cuối cùng sinh con, vậy không phải giống với Bình Dương sao?
Tuy rằng ta luyện võ, da dày thịt béo, nhưng thanh âm của Bình Dương quả thật cũng khiến cho người ta khổ sở đến không chịu nổi, thật không biết đến lúc đó ta có thể chịu được hay không… Còn có, đêm đầu của nữ tử cũng là rất đau …
Ta lâm vào cảnh tự hỏi hỗn loạn, thật sự là vừa rối rắm vừa đau khổ, sau khi phục hồi tinh thần lại, lại tiếp tục lo lắng cho Bình Dương, cứ như vậy mãi cho đến chạng vạng, ba người chúng ta đều ngồi suốt một ngày, ngay cả cơm cũng chưa hề ăn, mọi người cũng đương nhiên không muốn ăn. Dù sao, người đang chịu khổ đến một miếng cơm cũng không ăn được …
Rốt cục đến nửa đêm, ta đã có chút mơ mơ màng màng hỗn loạn, bỗng nhiên, một tiếng khóc ré của trẻ con vang lên gián đoạn màn đêm có chút im lặng, ta đột nhiên bừng tỉnh, chỉ thấy Lã Dẫn giống như là bị đâm vào mông nhanh chóng đứng dậy, muốn chạy vào bên trong nhưng lại bị nha hoàn bên ngoài ngăn cản lại.
Nheo nheo ánh mắt, ta cũng đứng lên, giãn gân cốt giống như Vô Mẫn Quân. Ba người chờ đợi ở bên ngoài đều có chút nóng vội, một lát sau, bà mụ ôm một đứa bé đi ra, cười nói với Lã Dẫn: “Chúc mừng Phò mã gia, là vị công tử! Mẫu tử bình an!”
Dứt lời, lại hành lễ với ta và Vô Mẫn Quân: “Hoàng Thượng…”
Nói còn chưa nói xong, Vô Mẫn Quân liền vẫy tay: “Không cần hành lễ, cẩn thận đứa bé.”
Lã Dẫn thật cẩn thận đỡ lấy đứa trẻ, ta cũng ngừng thở nhìn, đứa bé kia thật sự quá nhỏ, trên người xanh xanh, thoạt nhìn trông xấu xấu, ánh mắt cũng không mở ra, chỉ đang khóc. Lần đầu tiên ta nhìn thấy một đứa bé mới sinh, thật sự quá kinh ngạc, ngay cả chạm vào cũng không dám chạm. La Dẫn bế đứa bé đi vào bên trong, ta cũng vội vàng đi theo. Sau khi đi vào đã ngửi thấy mùi máu tươi, Bình Dương suy yếu nằm ở trên giường, tóc tán loạn, bị mồ hôi làm ướt dính ở trên trán, thoạt nhìn có chút khó khăn. Môi của muội ấy một ánh đỏ cũng không có, mười phần suy yếu, Lã Dẫn đi đến bên người muội ấy, nhẹ giọng nói: “Dương nhi…”
Bình Dương suy yếu hơi hơi mở mắt, nói: “Mệt chết ta…”
… Thật không hổ là Bình Dương!
Sau đó Bình Dương thoáng nhìn đứa bé trong tay Lã Dẫn, đôi mắt sáng lên, nói: “Đây là do ta sinh?”
… Nếu không thì sao?!
Lã Dẫn gật gật đầu: “Phải, là một bé trai.”
Bình Dương lộ ra nụ cười mỹ mãn: “Được, vậy là tốt rồi… Lã gia không sợ không còn ai …”
Lã Dẫn: “…”
Lã Dẫn: “Dương nhi, nàng đừng nghĩ nhiều như vậy, bọn họ đi đun nước và canh tới đây, lát nữa uống nước canh xong thì nghỉ ngơi đi.”
Bình Dương không có sức lên tiếng, ngắm đến ta và Vô Mẫn Quân, nói: “Hoàng huynh hoàng tẩu…”
Vô Mẫn Quân nói: “Muội đừng lộn xộn, nghỉ ngơi cho tốt.”
Ta cũng gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, thoạt nhìn vừa đau lại mệt, muội vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Vô Mẫn Quân bỗng nhiên nghiêng đầu, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn ta một cái.
Ta: “Làm sao vậy?”
Chẳng lẽ ta nói sai cái gì?
Vô Mẫn Quân lắc lắc đầu, không nói gì thêm.
Thật sự là kỳ quái…
Bình Dương uống xong nước canh chỉ trong chốc lát là ngủ, đứa bé khóc mệt cũng ngoan ngoãn ngủ, hôm nay Lã Dẫn một ngày luống cuống tay chân, lúc này cũng rốt cục có thể thở một hơi đi nghỉ ngơi, ta và Vô Mẫn Quân thừa dịp đêm hồi cung, trên đường Vô Mẫn Quân luôn luôn tự hỏi không nói gì, bắt đầu ta còn thấy không sao cả, sau lại thật sự nhịn không được, nói: “Cả ngày hôm nay rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Thoạt nhìn tâm sự rất lớn.”
Vô Mẫn Quân bỗng nhiên quay đầu, còn thật sự nhìn ta: “Vân Kiểu.”
Ta: “Sao thế?”
Kỳ thật hắn rất ít khi gọi tên ta, dù sao, ừm gọi như vậy nghe rất hay …
Vô Mẫn Quân nói: “Hôm nay… ngươi cảm thấy thế nào?”
Ta có chút kỳ quái, nói: “Cái gì thế nào? Ngươi nói chuyện Bình Dương sinh con sao?”
“Ừ.”
“Ta cảm thấy, giống như có chút đáng sợ… thoạt nhìn rất đau… Hơn nữa Bình Dương như vậy, thời gian cũng còn ít, trước kia ta từng nghe nói qua có phi tử do khó sinh mà chết, ôi, có chút dọa người.” Ta suy tư một lát, đáp.
Vô Mẫn Quân nói: “Ừ…”
Ta thật khó hiểu, hỏi: “Ngươi hỏi ta chuyện này làm gì?”
Vô Mẫn Quân nói: “Không có gì… Ta suy nghĩ, trước tìm được Tư Đồ Hữu Tình đã.”
“Tìm Tư Đồ Hữu Tình? Làm gì?” Ta không hiểu nổi, không hiểu tư duy của Vô Mẫn Quân sao có thể biến đổi lợi hại như thế.
Vô Mẫn Quân không nói gì.
Ta bỗng nhiên phản ứng lại, vô cùng giật mình nhìn hắn: “Ý của ngươi là… Ý của ngươi là… Ý của ngươi là ngươi muốn thay ta sinh con?!”
Vô Mẫn Quân: “…”
Ta nhịn không được tiến lại gần, ôm cổ hắn: “Ô ô, Vô Mẫn Quân, ta thật sự là rất thích ngươi… Ngươi thật sự sẽ giúp ta sinh con sao?!”
Vô Mẫn Quân: “… Tóm lại, ngươi buông tay trước.”