Số lần đọc/download: 594 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 05:19:23 +0700
Chương 40: Chương 13.3
"Đ
ừng đau lòng, người chết không thể sống lại, bọn họ sẽ không hy vọng nàng đau lòng vì họ, có ta ở đây, bọn họ sẽ không chết một cách không rõ ràng." Mối thù của nhạc phụ nhạc mẫu hắn sẽ thay bọn họ báo, người còn sống thì cần đi về phía trước.
"Ừm!" Ông trời cho nàng cơ hội nàng sẽ quý trọng nó, dựa vào trong lòng nam nhân nàng yêu, cuộc đời này của nàng đã viên mãn rồi, không nên tham hơn nữa.
-----
"A....."
Bình minh vẫn đến như xưa, sắc trời tờ mờ sáng, thực ra rất nhiều người đang ngủ, ngay cả hạ nhân chịu khó cũng vẫn đang ở trên giường, chờ tiếng gà gáy sáng.
Đột nhiên, một giọng nữ bén nhọn như bị người bóp cổ kêu lên, xông thẳng qua mái nhà, lên tận trời, không ít người bị kinh hách, giầy chỉ đi một chiếc, vạt áo không đóng, đầu tóc bù rù như tổ quạ, ba chân bốn cẳng chạy về phía phát ra tiếng hét.
Trong phòng không có đèn, có vẻ âm u, một đám gia đinh, nô tỳ duổi thẳng cổ ngó vào trong thăm dò, quản gia chưa tới bọn họ không dám động, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi lẫn nhau đã xảy ra chuyện gì, trong đầu mỗi người tự tưởng tượng...
Có người ghé tai vào ván cửa nghe, ngoài một tiếng thét khiến người khác kinh hãi rồi im lặng, nhưng mà có tiếng nức nở giống tiếng mèo khóc, từng tiếng, từng tiếng, vô cùng quấy nhiễu lòng người, khiến người ta càng thêm tò mò nữ nhân nào đang khóc.
"Các ngươi vây quanh ở đây làm gì? Là ai kêu thê lương như vậy, khiến mọi người thức giấc hết cả." Hàng thị khoan thai đến sau, quần áo chỉnh tề, trên đầu là một đôi trâm bướm.
"Phu nhân." Mọi người cùng hô.
"Không ai mở cửa ra xem tình huống bên trong sao?" Sao cả đám lại giống cọc gỗ hết thế, không đẩy liền không động.
Một quản gia mặc ngược áo nhẹ nhàng đẩy cửa, "Phu nhân, cửa khóa từ bên trong, tiểu nhân đi lấy chìa khóa tới."
"Không cần, quá phiền toái, phu nhân ta không có kiên nhẫn chờ, vài người tới phá cửa ra." Sáng sớm tinh mơ không để cho người khác ngủ, quấy nhiễu mộng đẹp của nàng đừng nghĩ đến chuyện được thoải mái.
"Vâng, phu nhân."
Vài ba đại hán cường tráng hét lớn một tiếng, xông về phía hai cánh cửa gỗ, liên tiếp đụng 7, 8 cái mới mở ra được.
Cửa vừa mở ra, bên trong chợt có tiếng nữ tử nghẹn ngào khẽ hô, "Đừng đi vào..."
Đừng vào? Vậy ngươi khóc chưa mệt hả?
Ánh mặt mọi người đều nhìn về phía Hàng thị sắc mặt lạnh lùng, chỉ thấy khóe miệng bà khẽ nhếch lên, giống như đang cười lạnh.
Cách đó không xa, dưới gốc cây lê, Cầu Hi Mai đang định tiến lại gần xem, một bàn tay to giữ nàng lại, nàng quay đầu thấy Quản Nguyên Thiện đưa tay lên miệng ý bảo nàng đừng lên tiếng, hai mắt sáng lên giống như tên trộm, vẻ mặt giống như sắp được xem trò hay.
"Người nào khóc lóc trong đó, giả thần giả quỷ dọa người?" Tiếng thét vừa rồi tốn không ít sức lực nha, hay là trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
"Không...Hu...Đừng đến gần...Ta...Hu....không muốn sống nữa...."
Dọa! Sao giống tiếng quỷ nữ khóc, tòa nhà này sẽ không có chuyện ma quỷ chứ.
Nghe thấy tiếng nói kéo dài, cùng với tiếng khóc, hạ nhân nhát gan không nhịn được mà rùng mình, cảm giác gió lạnh thổi qua.
"Không muốn sống thì đi chết đi, không ai cản ngươi, ta còn có thể cho ngươi mượn một sợi dây thừng, ngươi chết thì chết sạch sẽ một chút, đừng nửa sống nửa chết lại phiền đến chúng ta." Thật sự muốn chết sẽ không chờ đến tận bây giờ, đâm đầu vào tường luôn là được.
Nữ tử đang khóc giống như không ngờ Hàng thị lại kêu nàng đi tìm chết, tiếng khóc bi thương dừng lại một lúc. "Xin phu nhân làm chủ cho ta..."
"Làm chủ cái gì, ngươi tốt nhất nói cho rõ ràng, bản phu nhân cũng không phải cả ngày rảnh rỗi nhặt xác cho ngươi."
Giọng nói nghẹn ngào bị nghẹn lại, hình như bị sặc rồi. "Phu nhân, ta...ta bị người khi dễ, danh tiếng đã mất...ta không còn mặt mũi nào gặp người..."
"Ngươi là ai?" Hàng thị biết rõ còn cố hỏi.
Từ trong màn che yên tĩnh, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng dáng một nữ tử hai tay ôm đầu gối, tóc mây hỗn độn, quần áo không chỉnh tề.
"Ta...ta là Hồng Tuyết Bình, phu nhân, là ta! Người không nhận ra sao?" Vừa nói xong, nàng ta lại che mặt khóc nấc, khóc vô cùng thống khổ.
"Ngươi vì sao lại ở Quản phủ của ta?" KHông có một chút thương hại và đồng tình, bà đi thẳng vào vấn đề, giọng điệu lạnh lùng khiến người khác không lạnh mà run.
Không phải là nên hỏi nàng bị ủy khuất gì trước, sau đó trấn an nàng sao, vì sao không giống suy nghĩ của nàng? "Ta...Ách, Nguyên Thư ca ca uống rượu, ta đưa...Đưa huynh ấy về phủ....Phu nhân, chúng ta không có..."
"Ý của ngươi là Nguyên Thư say rượu hủy đi trong sạch của ngươi?" Thật sự là vứt bỏ mặt mũi của người xuyên không, ngay cả thủ đoạn thối nát như vậy cũng bỏ ra, không có tí thông minh nào, đừng để người khác hoài nghi chỉ số thông minh của nàng ta, vừa nhìn là biết tính kế diễn trò giấu được ai chứ, nàng ta cho rằng tất cả mọi người đều ngu ngốc sao?
"Không phải, không phải, không phải Nguyên Thư ca ca, là...Người khác..." Hồng Tuyết Bình cúi đầu, từ bên ngoài nhìn vào giống như đang nức nở.
"Một cô nương chưa xuất giá tự nhiên lại tùy tiện như vậy, cha mẹ ngươi không dạy ngươi sao, lại cho ngươi một mình ra ngoài gặp nam tử, lại còn uống đến cả