There is always, always, always something to be thankful for.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Ayako Miura
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Theo Bản Anh Ngữ: The Freezino Point
Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Nguyen Thi Hai Yen
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3632 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:22:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
40. Đâu Là Sự Thật
uyết không nhiều như Dương Tử đã tưởng, nhưng cũng ngập gối, trên đường mòn từng bước chậm rãi tiến về cái chết. Chung quanh thậl êm, êm đến mức Dương Tử nghe cả hơi thở của chính mình. Mồ hôi vã như tắm nàng tựa một gốc cây ngồi xuống nghỉ.
Tuy thân nóng nhưng tay chân lạnh, băng qua bên kia rừng thông là bờ đê. Từ đó nhìn xuống lần cuối đoạn đường đã qua để vĩnh biệt, Dương Tử lại tiếp lục bước.
Trời sắp sáng, nếu chẳng nhanh, người nhà đến kịp thì nguy. Dương Tử nhanh chân. Khi băng qua khu rừng tòng Germany, gió thổi mạnh làm tốc lên những cánh quạ đen chết gục trong tuyết, Dương Tử bàng hoàng.
Cái chết giữa ta và những con quạ nầy khác nhau thế nào? Dương Tử nhớ đến một câu trong sách nào đó, nàng đã đọc. Tất cả sinh vật khi nằm xuống đều như nhau, nàng rùng mình. Chắc không phải như vậy. Dương Tử nghĩ. Con người hơn sinh vật có ký ức, quá khứ. Lúc chết ký ức đó sẽ mang theo. Nhưng có tồn tại không hay chỉ là một thân xác lạnh?
Dương Tử nghĩ đến Xá. Anh Xá biết rõ nơi xuất thân của ta mà vẫn tốt, vẫn yêu chuộng. Nàng xúc độn, phải chi có anh ấy ở đây cho ta nhìn mặt lần cuối cùng.
Bước qua xác quạ, băng qua khu rùng tòng Đức. Dương Tử nhớ lại cuộc chơi đuổi nhau giữa mình và Xá. Lúc bấy giờ là ta đang yêu Bắc Nguyên. Chắc anh Xá buồn lắm, chỉ có mấy giây ngắn ngủi sau cùng mà ký ức ở đâu trở về nhiều quá. Dương Tử ra khỏi rừng. Dòng suối Mỹ Anh với nước xanh hiện rõ trước mắt. Băng đóng thật dầy hai bên bờ Dương Tử chậm rãi bước đến chỗ bé Lệ đã chết, nàng ngồi xuống. Nắng sớm của một ngày mới bắt đầu chối chang trên tóc. Chung quanh chỉ có tuyết với tuyết, cảnh thật êm và thật đẹp. Không ngờ ta lại được chết trong một khung cảnh tuyệt vời thế nầy. Dương Tử nghĩ.
Nàng bóc một bụm tuyết trắng, xong trút ống thuốc ngủ vào trong miệng. Không hiểu ta sẽ phải đau đớn đến bao giờ mới chết? Nếu sự đau đớn kia có thể xóa tan được tội ác thì cũng là một điều ta an tâm. Chết rồi có còn đau khổ nữa không? Dương Tử băn khoăn rồi nằm dài xuống tuyết.
Xá vừa xuống xe hỏa, đã gọi taxi chạy nhanh về nhà. Hai bên dãy phố im lìm kín cửa. Sự ngưng động sinh hoạt làm Xá lo lắng, Hôm nay là ngày gì thế? Nhìn lá quốc kỳ trên nóc phố và xem lại ngày, Xá chợt nhớ ra. Ồ. Đúng rồi, hôm nay là Lễ Truởng Thành, lễ của người lớn... và lại bây giờ hãy còn sớm, mới bảy giờ hơn thôi.
Nhưng tại sao ta lại vội vã đáp xe về thế nầy? Xá không hiểu tại sao mình lại hành động như vậy? Hôm qua từ Trường Kỳ đáp tàu qua Chấp Quang định đến đấy ở mấy hôm tuy Ký Túc Xá không còn tên nào ở lại, nhưng còn bệnh viện? Nơi có nhửng đứa bạn chàng đang trực, kiếm thêm tiền. Vừa đến Chấp Quang mới chớp mắt là Xá thấy tim đập mạnh một cách khó chịu? Cái gì đây? Xá nghĩ đến một thứ linh tính báo trước điều phiền muộn.
Chàng định gọi điện thoại. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thôi.
Phải về nhà gấp! Xá quyết định và chàng đã về Khởi Xuyên giữa khi thành phố còn ngái ngủ, giữa lúc bác tài xế Taxi còn ngật ngờ luyến tiếc giấc mộng chưa rời.
Hôm nay lễ, chắc chẳng còn ai thức trước tám giờ đâu. Còn Dương Tử? Nghĩ đến Dương Tử là Xá thấy ấm lại. Hôm nay phải đích thân trao nhẫn cho Dương Tử. Xá nghĩ, dù Dương Tử có thế nào, ta vẫn cho nàng... Cho nàng mộtmón quà... Coi như một món quà bình thường.
Xá lấy hộp đựng nhẫn ra khỏi xách tay bỏ vào túi áo.
Bắc Nguyên tốt thật. Xá nghĩ. Biết Dương Tử là em nuôi ta mà hắn vẫn yêu, như vậy dù có biết rõ thân thế Dương Tử chắc hắn cũng không đổi ý. Con người hắn đáng nể và đáng để ta trọng.
Nếu Bác Nguyên thật lòng yêu Dương Tử, ta cũng nên giúp đở hắn. Xá quyết định. Những ngày xa gia đình khiến trái tim Xá thay đổi lớn. Đã tự hứa và cố gắng đền bù hạnh phúc thật nhiều cho Dương Tử sao ta vẫn làm khổ nàng thế? Lúc ở Trường Kỳ, Xá nghĩ về những hành động nông nổi của mình mà tự thẹn. Nếu thật Bắc Nguyên mang lại được hạnh phúc cho Dương Tử ta cũng nên... hy sinh.
Xuống xe, nhìn ngôi nhà im lìm. Xá rùng mình, cửa sau mở hé, nhưng trong nhà chẳng thấy ai thức, lò sưởi bập bùng với ngọn lửa thâu đêm.
Cởi áo ngoài, Xá bước về phía phòng cha mẹ.
- Ba mẹ ơi, con về rồi nầy.
- Xá về rồi đấy à? Tiếng Hạ Chi - Sao lại về sớm thế, mới tám giờ, vào đây.
Xá mở cửa bước vào, mẹ đang ngồi, trong khi cha vẫn còn nằm trên giường.
- Làm gì về sớm thế?
Khởi Tạo hỏi, Xá bước ra ngoài.
- Con mang nhiều quà về lắm.
Tiếng Hạ Chi hỏi vọng ra.
- Chơi có vui không?
Xá không trả lời thẳng.
- Ngoại lúc nầy gầy hơn trước nhiều.
Chàng bước về phía phòng của Dương Tử.
- Dương Tử ơi, anh về rồi này.
Không có tiếng trả lời.
- Dương Tử.
Cũng không có tiếng đáp. Ngủ gì say thế. Xá bực mình gọi to.
- Dương Tử.
Yên lặng, cái yên lặng đáng sợ, Xá rùng mình, chàng đẩy cửa, cửa không khóa, chứng tỏ Dương Tử đã ra ngoài. Trong phòng vật dụng thật ngăn nắp. Dương Tử đi đâu? Xá nhìn về phía bàn, ba phong thư màu trắng đập vào mắt chàng. Một bức gởi cha mẹ, một bức cho Nguyên và một bức cho chàng.
Xá hồi hộp mở nhanh thư.
"... Em chết đi thật có lỗi với anh... "
Câu nói như một Iưởi dao xuyên thấu tim Xá.
- Trời! Trời ơi... Dương Tử... Dương Tử nó...
Xá hét to chạy ra hành lang.
- Cái gì?
Tạo vừa mặc áo vừa hỏi.
- Dương Tử nó tự tử rồi.
Khởi Tạo bàng hoàng chạy nhanh về phía phòng Dương Tử, chàng tưởng là Dương Tử đang nằm trong phòng, Hạ Chi tái mặt chạy theo sau. Xá nhủn người muốn xỉu.
- Xá, Xá hãy binh tĩnh. Khởi Tạo cho Xá một bộp tai để cậu con trai hoàn hồn, xong ông chạy về phía máy nói.
- Tôi là Bác sĩ Tạo đây. Giám đốc bệnh viện... Vâng, xin cho ngay hai cô y tá, mang đủ tất cả dụng cụ rửa ruột, thuốc giải độc đến nhà tôi nhanh lên...
- Có thể sống được không cha?
Xá nhìn gương mặi trắng bệch của cô em gái, nghẹn ngào hỏi.
Khởi Tạo bối rối.
- Nếu biết ngay từ khi nó uống thì....
Xe bệnh viện đã đến, rửa ruột xong cho Dương Tử thì đồng hồ chỉ tám giờ bốn mươi phút. Chưa hơn hai tiếng đồng hồ, vẫn còn hy vọng, Tạo đặt tay lên mạch con dò.
- Có hy vọng không cha?
- Tim thì chưa bị ảnh hưởng, nhưng...
Tạo mím môi chẳng nói tiếp. Hai cô y tá ngồi dưới chân Dương Tử sẵn sàng đợi lệnh của Tạo.
Cửa mở. Hạ Chi bước vào, phía sau là Tử Thăng, Xá quắc mắt nhìn mẹ Hạ Chi trốn lánh. Tử Thăng bước về phía Dương Tử, yên lặng nhìn đứa con gái mình yêu như con ruột mà quặn đau.
- Có di chúc để lại không?
Tạo ngập ngừng một chút, rồi đưa bức thư Dương Tử gởi cho vợ chồng chàng trao cho Tử Thăng. Những dòng chữ nhảy múa trước mặt làm tuôn trào những giọt lệ nóng. Xá bàng hoàng, chàng không dám nhìn, cúi đầu xuống.
Bên ngoài chợt có tiếng ồn ào.
- Cái gì? Uống thuốc tự vẫn rồi à?
- ….
Giọng nói của Cao Mộc, Tạo và Hạ Chi ngẩng nhanh đầu lên, cửa bị xô mạnh.
Dáng dáp to lớn của Cao Mộc choán gần hết cửa. Khởi Tạo thu người tại hổ thẹn. Sự yên lặng nặng nề rồi cũng trôi qua với tiếng nói của Cao Mộc.
- Xin lỗi mọi người, lỗi tại tôi cả.
Đi sau Cao Mộc là Bắc Nguyên, vừa ngồi xuống cạnh giường Dương Tử là Bắc Nguyên móc tấm hình trong túi ra đưa trước mặt nàng.
- Dương Tử, anh đoán đâu có sai, em thấy không, đây là hình cha mẹ ruột em đây.
Mắt Dương Tử vẫn nhắm kín, nàng không biết gì cả, trong khi mọi người chung quanh bàng hoàng. Tạo và Xá mở to mắt. Trong hình, người đàn bà trên ba mươi có gương mặt giống tạc Dương Tử mặc kimono đứng cạnh một thanh niên trẻ đẹp, đẹp trai.
- Tất cả lỗi tại tôi cả. Cao Mộc lập lại. Dương Tử uống thuốc tự vận từ bao giờ thế?
- Không biết, có loẽ lúc mờ sáng.
- Đường tiểu thế nào?
- Không được thông.
Cao Mộc đặt tay lên mạch Dương Tử.
- May quá vẫn còn nhảy đều.
- Nhảy thì còn nhảy, tim vẫn tốt nhưng...
Đối với Tạo bức ảnh kia bây giờ vô nghĩa chỉ có mạng sống của Dương Tử.
- Rửa ruột từ bao giờ thế?
- Tám giờ bốn mươi phút.
Cao Mộc đưa đồng hồ lên xem. Mười hai giờ rưởi.
- Ngũ suốt bốn giờ mà vẫn chưa tĩnh?
- Ừ.
Tạo nặng giọng, Cao Mộc lấy bức hình trên tay Bắc Nguyên để trước mặt Tạo.
- Anh còn nhớ đây là ai không?
- Trông quen quá...
- Hắn là Chung Quan Phu, lúc xưa học bên ban vật lý đó.
- À nhớ ra rồi!
Chung Quang Phu tuy không học cùng ngành với Tạo, nhưng rất nổi danh. Hắn đã lấy chủ nhà trọ là Huệ Tử. Chồng của Huệ Tử lúc bấy giờ được coi như mất tích sau cuộc viễn chinh. Không ngờ lấy nhau chẳng bao lâu. Huệ Tử hay tin chồng trở về và lúc bấy giờ lại có thai, nên phải tìm đến Cao Mộc nhờ vả. Phá thai tội rất nặng. Cao Mộc không muốn và đã gởi Huệ Tử ở bệnh viện một người quen. Đứa con... Không ngờ đứa con đó lại là Dương Tử.
Chung Quang Phu lúc đầu định nuôi con, nhưng chẳng may trước khi đứa con chào đời, chàng đã mang bệnh tim mà mất. Không còn cách nào hơn Huệ Tử phải trao con cho Cô Nhi viện.
- Lúc nghe cậu muốn có một đứa con gái, cậu lại muốn nuôi con kẻ thù để thực hiện phương châm "Hãy yêu lấy kẻ thù của người" mà không để vợ biết. Cậu có nhớ không. Khởi Tạo?
Khởi Tạo yên lặng.
- Tôi tin lời, tôi nghĩ cậu là một người quân tử, cậu sẽ thực hiện đuợc phương châm trên. Nhưng tôi lại nghĩ thêm. Với một người có ý nghĩ cao cả như vậy, thì đâu cần phải là con kẻ thù mới được? Mà là con của bất cứ một ai cậu cũng có thể yêu được hết.
Một chút yên lặng trong phòng. Xá đưa mắt nghiêm nghị nhìn cha, trong khi Hạ Chi run rẩy.
- Nói thật, tôi rất thông cảm với chị Tạo với một người dễ mềm lòng như chị ấy mà anh Tạo lại bắt nuôi con kẻ thù thì tàn nhẫn quá!
Tạo không đủ can đảm ngẩng đầu lên.
- Vì vậy, tôi đã tráo đi, thay vì mang con Thạch Thổ Thủy cho anh Tạo, tôi đã mang Dương Tử đến cho anh chị.
Bắc Nguyên chen vào.
- Tại sao bác Tạo lại nghĩ Dương Tử là con của Thạch Thổ Thủy chứ!
Tạo ấp úng.
- Vì tôi tin bạn.
- Cũng như tôi, tôi đã tin Tạo. Cao Mộc nói - Tôi đã nghĩ rằng chắc chắn cậu sẽ thực hiện được phương châm "Hãy yêu kẻ thù của người"
Sự tin tưởng lẫn nhau đã gây nên bi kịch? Tạo rùng mình. Ta không ngờ cũng như Cao Mộc ta đã... Tạo đưa tay xiết nhẹ Dưorng Tử, trong khi Hạ Chi xúc động.
- Hãy tha thứ cho mẹ, con!
Tử Thăng bước tới định dìu Hạ Chi ra khỏi phòng, nhưng Hạ Chi như con sam bám chặt vào thành giường khóc lớn.
Tiếng khóc của Hạ Chi như những nhát dao đâm mạnh vào tim Tạo. Xá, Thạch Thổ Thủy, Cao Mộc, Hạ Chi, Lâm Tịnh Phu, Chung Quang Phu và Huệ Tử đều là những kẻ có tội, đã đưa Dương Tử vào niềm đau và nỗi chết.
Gian phòng tràn ngập không khí buồn thảm, Cao Mộc thở dài, tiếng thở dài của Mộc như nhắc nhở Tạo nhớ đến bức thơ cuối cùng của Dương Tử chàng đưa cho Cao Mộc.
Xá ngồi đo mạch tim cho Dương Tử, Tạo gục đầu với hối hận, Cao Mộc và Nguyên cùng đọc thư.
Chết đi, nhưng Dương Tử chẳng phiền trách một người nào hết, mà chỉ tự trách mình. Tạo bức rức. Phải chi không có chuyện hờn ghen thì đâu có thảm kịch xảy ra như vậy.
- Tội thật.
Cao Mộc thở dài, nhìn Dương Tử nằm bất động trên giường. Giấc ngũ thật bình yên nhưng cũng thật lạ. Chàng đưa tay sờ mạch, hình như yếu hơn lúc nãy nhiều.
- Thuốc trợ tim đâu, mau lên!
Tất cả mọi người bối rối, cô y tá đâm mạnh mũi kim vào thịt, nhưng gương mặt Dương Tử vẫn bình thản như chẳng còn biết cảm xúc. Cao Mộc lo lắng.
- Uống tất cả bao nhiêu viên?
- Có lẽ khoảng trăm viên, nhưng thường ngày nó vẫn hay dùng...
Cao Mộc lắc đầu.
- Thế nầy thì nguy quá!
Bắc Nguyên trầm giọng trách.
- Phải sáng sớm đi ngay thì đã kịp rồi.
Cao Mộc trầm ngâm.
- Bất cứ người nào ở vào trường hợp của Dương Tử, chắc cũng không làm sao chọn cách nào khác hơn.
Bắc Nguyên không dằn được cơn giận.
- Nhưng nếu bác gái đừng có thái độ hằn học và tàn nhẫn như ngày qua thì đâu có chuyện này xảy ra.
- Có thể như vậy, nhưng sớm muộn gì Dương Tử cũng khổ...
Cao Mộc vừa nói vừa nghĩ. Chưa hẳn Dương Tử biết được sự thật mà vui sướng hơn. Con một kẻ sát nhân với hậu quả của một mối tình vụn trộm. Đàng nào hơn? Chưa hẳn...
Đến giờ cơm tối, Dương Tử vẫn thiêm thiếp. Mọi người ngồi bàn mà chẳng ai buồn cầm đủa.
Ba ngày kế tiếp Dương Tử vẫn chưa tỉnh dậy. Tất cả bối rối. Dù tim Dương Tử vẫn đập đều nhưng tử thần cứ như lảng vảng đâu đây. Hạ Chi chẳng ngủ được, nàng khóc đến sưng húp cả mắt. Sự phiền muộn ăn năn vì lầm lẫn hay thất vọng vì sai lầm? Chẳng ai biết Xá đứng thất thần ở cạnh giường. Mọi người đều mệt mỏi, không thể để tình trạng kéo dài. Bắc Nguyên và Cao Mộc bước sang phòng bên tạm nghỉ.
Tạo ngồi bất động bên ghế. Dương Tử! Dương Tử! Hay trở về con! Nhưng Dương Tử vẫn nằm bất động. Tạo thấy bất lực. Làm một bác sĩ lừng danh như ta mà đành bó tay hay sao?
- Không còn hy vọng rồi hở cha?
Xá hỏi, Tạo yên lặng.
Không thấy cha trả lời. Xá móc chiếc nhẫn trong túi ra, những giọt nước mắt của chàng long lanh viên hồng ngọc. Chậm rãi mang vào tay Dương Tử với những tiếng nấc. "Bây giờ thì em mới biết người em kính nhất là ai rồi" Lời của Dương Tử trong thư vẫn còn lảng vảng trong đầu Xá.
Trời tối, sự tồn tại của Dương Tử trở nên mong manh. Xá và Hạ Chi mệt mỏi quá thiếp đi. Giấc ngủ đến với Xá chẳng bình yên. Nhiều lúc chàng cảm thấy như có một sức mạnh vô hình nào lay chàng tỉnh dậy. Giật mình trở lại giường nhìn Dương Tử, thấy em gái vẫn nằm yên, chàng mới yên lòng trở về nơi cũ.
Buổi sáng lại đến. Bắc Nguyên và Cao Mộc có vẻ tỉnh táo sau giấc ngũ dài, chỉ có Khởi Tạo mấy đêm liền không ngù, ngật ngừ bên giuờng. Tất cả những kiến thức y học có được chàng đã đem xử dụng hết. Bây giờ chỉ còn chờ đợi hoặc bó tay.
Nhiều lúc, nhìn bóng đêm vây chặt quanh mình, chàng tự hỏi.
- Có phải đêm nay chăng?
Sự sống của Dương Tử như sợi chỉ treo cao trên mành. Đêm nay con rời ta chăng? Vừa hỏi Tạo vừa chảy nước mắt.
Tử Thăng yên lặng làm việc, pha trà, lau mặt cho Dương Tử... chỉ có nàng là bình tĩnh nhất trong những người ngồi quanh.
- Nếu thèm ngủ cứ ngủ, ngủ xong hãy thức dậy nhé, bao nhiêu người đang đau khổ vì cơn mê của con đây.
Tử Thăng lầm bầm, bàn tay cầm khăn lau mặt của nàng run rẩy.
Cách bốn tiếng đồng hồ một mũi pénicilline ngừa sưng phổi được chích vào người Dương Tử. Mỗi lần cô y tá đâm kim vào thịt Dương Tử tim Tạo đập mạnh, chàng nhìn thẳng vào mặt con gái tìm phản ứng nhưng bốn ngày qua vô vọng.
Hôm nay cô y tá vừa mang ống chích vào. Tạo lại muốn đứng im, chàng chăm chú nhìn... Trời ơi! Tạo muốn thét lên. Chàng vừa nhìn thấy vết nhăn vì đau trên gương mặt con gái.
Có lẽ còn hy vọng! Tạo sung sướng bắt mạch cho Dương Tử. Tuy đập yếu nhưng rất đều. Cao Mộc cũng đặt tay vào, chàng nhoẻn miệng cười. Hy Vọng tràn lan trên khuôn mặt khổ.
Trời ơi! Cám ơn trời! Tạo sung sướng muốn khóc. Dương Tử sẽ sống! Con ta sẽ sống! Bên ngoài tuyết đập mạnh vào kính tựa những âm thanh ròn rã. Có lẽ bão tuyết lại đến.
HẾT
Băng Điểm Băng Điểm - Ayako Miura Băng Điểm