Số lần đọc/download: 654 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:20 +0700
Chương 39
Đường Trọng Kiêu cúi đầu mắt nhìn đồng hồ, khách khứa phía sau còn chưa rời đi, anh lại chỉ một lòng đặt trên người Hứa Niệm. Không biết vì sao đêm nay anh luôn cảm thấy bất an, lại nhìn Đường Mạc Ninh ngược lại vẫn thành thật ở lại bên cạnh mẹ, nhưng cả đêm trong lòng không yên.
Thím Dung nói thấy Hứa Niệm trở về nghỉ ngơi trước, anh kiềm chế tâm trạng phải ở lại xã giao tiếp, hiện tại rốt cuộc cũng không đợi được nữa.
“Tôi còn có việc, đi trước.” Anh nói xong xoay người muốn đi, cũng mặc kệ sắc mặt anh cả Đường Khải Sâm thế nào.
Tình cảm của hai anh em cũng bình thường, khi Đường Khải Sâm mở miệng ngữ khí liền cứng ngắc lạnh nhạt: “Ai nấy đều thấy tối nay mẹ cố ý tác hợp chú cùng Nghê Vi, bây giờ bỏ đi giữa chừng, bà sẽ mất hứng.”
Đường Trọng Kiêu nghe vậy thì dừng bước, lúc xoay người trên mặt không có chút biểu cảm nào: “Thái độ của em vẫn luôn rõ ràng, anh không dám chiến đấu cho tình yêu của mình, nhưng không có nghĩa là em cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp tùy ý của mẹ.”
Lời này khiến người đối diện hoàn toàn trầm mặt, đôi mắt đột nhiên trở nên sắc bén bức người: “Sớm muộn gì chú cũng sẽ rõ, đối với một người đàn ông mà nói tình – ái không đáng kể chút nào.”
Đường Trọng Kiêu châm chọc nhìn Đường Khải Sâm, từ mũi tràn ra một tiếng cười lạnh: “Mấy năm nay, vì sao từ đầu đến cuối anh đều không cần con của chị dâu?”
Đúng lúc gió nổi lên, ngữ khí câu nói kia tràn ngập khí phách rơi vào lỗ tai Đường Khải Sâm, trong mắt anh ta chợt lóe lên tức giận khiến Đường Trọng Kiêu càng thêm khinh thường: “Một quyết định của anh hại hai người phụ nữ, em không muốn giống anh, càng không hi vọng Nghê Vi sẽ giống như chị dâu suốt ngày buồn bực không vui.”
Lời của anh rơi xuống, đúng lúc Nghê Vi từ đại sảnh đi ra. Cũng không biết những lời này cô nghe được bao nhiêu, đáy mắt có chút gì đó trong suốt lấp lánh, nhưng cô còn đang cố gắng kiềm chế, biểu lộ ý cười dịu dàng: “Bác gái mời các anh vào trong.”
Sắc mặt Đường Khải Sâm xanh mét, lập tức tiến vào trong phòng.
Đường Trọng Kiêu thì một câu cũng không có, xoay người rời đi. Anh luôn biết chính mình muốn gì, quá rõ ràng, cho nên căn bản không có cách nào chấp nhận.
Bóng dáng kia dứt khoát dần dần đi xa, chỉ còn Nghê Vi ngẩn ngơ tại chỗ, người đàn ông này vốn là như vậy, khiến cô ngay cả hận cũng hận không nổi, nước mắt cuối cùng vẫn là nhịn không được tràn ra khỏi mi.
Một buổi tối, làm tan nát cõi lòng vài người.
-
Đường Trọng Kiêu còn chưa tới Nam Uyển thì gặp Cầu Cầu ngay ở trên đường. Tiểu gia hỏa thở hổn hển một mạch chạy tới, hai má cũng bắt đầu đỏ bừng, xa xa thấy anh thì càng cấp tốc vội vã, luôn miệng hô to: “Cậu!”
Một phen đón lấy đứa bé đang bổ nhào tới, anh không khỏi nhíu nhíu mi: “Sao có một mình con, A Tú đâu?”
Cầu Cầu mắt điếc tai ngơ, chỉ trợn đôi mắt to chớp chớp gắt gao liếc nhìn anh: “Cậu và cô Hứa cãi nhau à?”
Đường Trọng Kiêu không rõ cho lắm nhìn cậu, vẻ mặt của Cầu Cầu nghiêm túc hơn: “Cháu thấy cô Hứa như đã khóc mà, cậu bắt nạt người ta rồi?”
“Khóc?”
“Dạ, hốc mắt hồng hồng.”
Tiểu gia hỏa nói xong nâng tay để gần hai mắt của mình, bộ dạng không nói dối, lại nhịn không được bắt đầu chỉ trích anh: “Ba mẹ cô ấy không có ở đây, cậu liền bắt nạt người ta.”
Trái tim Đường Trọng Kiêu bỗng nhiên bị hung hăng bóp chặt một chút, tâm có chút rối loạn khó hiểu, đúng lúc người hầu một đường tìm tới đây mang đứa bé đi, anh liền lập tức không ngừng thẳng đến Nam Uyển.
Một người chưa từng sợ điều gì, đây là lần đầu tiên nếm qua mùi vị của sợ hãi, mỗi lần nhìn cô rời khỏi tầm mắt của mình liền không khống chế được mà lo âu, dù cho cô ở bên cạnh mình, nhưng vẫn không chiếm được một tia cảm giác an toàn như trước.
Trong lòng anh quá rõ ràng, quả bom lớn nhất từ đầu đến cuối giấu trong lòng anh, một ngày không nổ tung thì một ngày ăn ngủ bất an, nhưng sau khi nổ tung, anh quả thực không dám nghĩ…
Phòng của Hứa Niệm có đèn sáng rỡ, nhưng sau khi đẩy cửa ra một bóng người cũng không có, anh đứng ở cửa, đúng lúc có gió lùa đến trước mặt, làm tóc anh tất cả đều rối loạn.
Trong phòng im lặng, bài trí cũng không lộn xộn, quả thực giống y nguyên so với trước lúc anh rời đi, nhưng chính là anh cảm giác không có chút giống nhau nào. Quả nhiên thoáng nhìn chỗ tủ quần áo kia, vali hành lý của cô đã không còn.
Việc Này biểu thị điều gì anh gần như không thể nghĩ tiếp, cầm di động liền nhập số đó, nhưng lập tức truyền đến giọng nữ máy móc một lần lại một lần lặp lại, tắt máy.
Anh suýt nữa muốn bóp nát thân máy màu đen kia, dư quang chợt thấy trên bàn để lại tờ giấy, là nét chữ anh quen thuốc, nhưng chỉ có bốn chữ quả quyết ngắn gọn: Đừng tìm tôi nữa.
Tâm lập tức trống rỗng, nhiều điều khó hiểu, ở đáy lòng anh rõ ràng người kia vẫn kháng cự, nhưng chỉ vì câu nói này giống như bị người ta tự dưng móc mất cái gì đó từ ngực.
Hứa Niệm từ trước đến nay không phải là người vô cớ gây sự, cho nên nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, anh suy nghĩ cẩn thận nhưng vẫn như trước khó giải. Mỗi sự kiện đều nên nằm trong tay anh mới đúng, rốt cuộc từ khi nào thì bắt đầu chệch đường ray?
-
Cuối cùng đã tới Thanh Châu, mới rời đi chỉ có mấy ngày, lại như đã trải qua vài thế kỷ dài. Hứa Niệm đứng ở cửa sân bay, ngẩng đầu lên chính là bầu trời chói lọi, những âm trầm đó bỗng nhiên tan hết, nhưng lòng cô rốt cuộc cũng không sáng sủa nổi.
Tiểu Kỷ đem hành lý sắp xếp lên xe, bạn gái Việt Việt của cậu không tới đón, cho nên biểu cảm trên mặt vô cùng khó coi, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: “Hứa tổng, em đưa chị về nghỉ trước.”
Trở về…
Hứa Niệm suy nghĩ những lời này một chút, bây giờ, cô còn có thể về đâu đây?
Cô mờ mịt nhìn thành phố quen thuộc trước mắt, hồi lâu mới nói: “Đến công ty đi.”
Tiểu Kỷ kinh ngạc trừng mắt to: “Cả đường chị còn chưa ngủ.”
Nhưng sau khi Hứa Niệm lên xe liền từ từ nhắm hai mắt, Tiểu Kỷ trù trừ cuối cùng cũng không nói gì nữa, cậu có thể cảm giác được, tâm tình Hứa tổng giờ phút này không tốt lắm. Trong khoảng thời gian này ở Đường gia mặc dù không khắc nghiệt, nhưng cũng loáng thoáng ngửi được một chút không thích hợp.
Một cô gái đơn độc, nghĩ cũng biết phải chịu đựng không biết bao nhiêu xót xa. Cậu chỉnh điều hòa nhiệt độ cho vừa vặn, thở dài khởi động xe.
Một đường lái đến bãi đỗ xe dưới lầu công ty, Hứa Niệm lại khăng khăng không cần cậu tiễn, khi xoay người định đi bỗng nhiên lại quay đầu: “Hãy quý trọng Việt Việt thật tốt, cô ấy là một cô gái tốt.”
Tiểu Kỷ càng tỏ ra kinh ngạc, tuy rằng Hứa tổng thỉnh thoảng cũng nói đùa cậu và Việt Việt, nhưng rất ít khi nghiêm túc nói những lời thế này với cậu, trong lòng không khỏi có chút bận tâm: “Hứa tổng, chị không sao chứ?”
Hứa Niệm nhìn vẻ mặt mờ mịt của Tiểu Kỷ, chỉ lắc đầu cười. Tình yêu đơn thuần như vậy, còn có thể có được thì may mắn biết bao.
Đang vào lúc bận rộn, Hứa Niệm đi thang máy chuyên dụng trực tiếp đến tầng cao nhất, không ai chú ý đến cô, trừ Lục Chu mới từ văn phòng cô ra tới.
-
“Sao chị đột nhiên đã về?” Trên mặt Lục Chu có sự vui sướng không chút nào che giấu, vội vàng đón lấy hành lý trong tay cô, “Không phải nói bên kia còn có việc chưa xử lý xong.”
Hứa Niệm nhìn cậu một cái, khẽ rũ mắt xuống trực tiếp đẩy cửa văn phòng ra: “Ừ, cũng xong rồi.” Tầm mắt vừa lúc dừng trên bàn công tác, bên cạnh có một bó bách hợp rất lớn, màu xanh lá cây và trắng, giữa bài trí màu đen đơn điệu tăng thêm một chút sức sống.
Cô nghi ngờ mắt nhìn người đàn ông phía sau, cậu lại ngượng ngùng nở nụ cười: “Bạn em mở cửa hàng bán hoa, xem như cổ vũ, chị bình thường cũng quá đơn điệu, em còn nhớ trước đây chị rất thích bách hợp.”
Hứa Niệm không nói một lời đi qua, trầm mặc vài giây vẫn lên tiếng “Cám ơn”.
Lục Chu có thể cảm giác được cảm xúc của cô không tốt, tưởng là cô đi trên đường mệt nhọc, vì thế thức thời nói: “Chị nghỉ ngơi đi, em đi ra ngoài trước.”
Cô gật gật đầu, đợi cửa phòng đóng lại mới giống như hư thoát nhắm mắt lại.
Tâm tình trải qua cả đêm lắng đọng lại cũng không thể bình phục lại như trước, ngực như bị tảng đá lớn đè ép xuống. Cô cầm lấy văn kiện bên cạnh buộc chính mình xem, nhưng cái gì cũng xem không vào. Mấy năm nay cô ra sức chống đỡ tất cả bỗng nhiên sụp xuống, con đường kế tiếp nên đi thế nào, cô cần suy nghĩ kĩ một chút.
Đang thất thần, cửa văn phòng bị gõ vang, lần này là Trâu Dĩnh.
Cô từ Lục Chu nghe nói Hứa Niệm có chút khác thường, vì thế cố ý sang đây gặp một cái, mới vừa vào cửa bị khí sắc của Hứa Niệm dọa đến: “Cậu đây là, không biết còn tưởng là gấu trúc ở vườn bách thú chạy sai chỗ chứ.”
Hứa Niệm bị cô khoa trương dùng từ nói cho thì không nói gì, dựa vào lưng ghế thở dài: “Chỉ một đêm không ngủ, mà rất xấu như vậy sao?”
Trâu Dĩnh đưa gương phản chiếu trên điện thoại di động tới trước mắt cô: “Chính cậu xem xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Đối mặt với người duy nhất còn có thể tin tưởng này, ngược lại cô không thể nào nói lên lời, trán để ở mặt bàn lạnh lẽo, thật lâu sau mới tràn ra một tiếng cười khổ: “Lục Sơn có con trai, gần năm tuổi.”
Trâu Dĩnh khó có thể tin trừng mắt to, cũng bộ dạng như bị sét đánh, hiển nhiên chuyện này không chỉ cô cảm thấy khó mà thừa nhận, bất kể là ai nghe được đều cảm giác khó có thể tin. Lại nghe cô nói xong tất cả, sắc mặt đã khó coi tới cực điểm: “Đường gia cũng có phần quá ức hiếp người khác, sản nghiệp lớn là có thể nắm mạng người khác như không có gì?”
Thấy sắc mặt Hứa Niệm vẫn khó coi, cô hơi hơi ho một tiếng: “Việc đã đến nước này, cậu tội gì phải gây khó dễ cho chính mình, người kia đã mất, lại dằn vặt khó chịu vẫn chỉ là chính cậu.”
Trâu Dĩnh nói xong trong lòng càng thêm khó chịu, cũng chính vì như thế Hứa Niệm mới càng đáng thương, trong lòng nín giận, nhưng không có nơi nào phát giận, so với những người phụ nữ gặp phải chồng vượt quá giới hạn còn buồn bực hơn.
May mắn khi cô ngẩng đầu lên sắc mặt đã dịu đi rất nhiều: “Tớ không sao, chuyện khó khăn hơn nữa cũng có thể chịu đựng được, đã mê muội 5 năm, dù sao cũng không đến mức lại tiếp tục ngu ngốc nữa.”
Bộ dạng đó khiến lòng dạ người ta sinh ra cảm giác thương xót, Trâu Dĩnh lúc này mới phát hiện mình bình thường không có mồm miệng khéo léo, lúc này ngay cả nửa câu ấm lòng cũng nói không nên lời, chỉ có thể dùng sức nắm chặt tay cô: “Tớ sẽ luôn bên cậu, Tiểu Niệm, cuối cùng sẽ tốt lên.”
Cô nói xong lại cẩn thận hỏi: “Vậy Đường Trọng Kiêu —— “
Quả nhiên lại nhắc đến cái tên này, sắc mặt Hứa Niệm trở nên trắng bệch. Trong lòng cô nhịn không được một trận thổn thức, lúc trước có lẽ người đàn ông này nói không chừng chính là người yêu của cô, nhưng hiện giờ vừa thấy, chỉ sợ người đàn ông đó giấu diếm chuyện của cô cũng không ít.
“Cậu khó chịu như vậy, thật sự toàn bộ đều đơn giản là Lục Sơn, không có nguyên nhân khác?” Lời Trâu Dĩnh khiến Hứa Niệm càng thêm chật vật, về điểm này cô giấu ở một góc tâm tư, vẫn bị đối phương nhìn thấu.
-
Một tuần sau.
Hứa Niệm đang ở phòng họp nghe kế hoạch phát triển của quý tới, xuyên qua mặt tường thủy tinh bỗng nhiên nhìn thấy người đàn ông kia, anh mặc âu phục màu đen đơn giản, đứng ở đó im lặng nhìn cô, đôi mắt thâm trầm như mực.
Nếu không phải là người bên cạnh gọi cô, Hứa Niệm thiếu chút nữa tưởng rằng chính mình sinh ra ảo giác, tùy tiện nói vài câu xong, lại nhìn ra phía ngoài Đường Trọng Kiêu vẫn đứng ở đó như trước.
Người đang ngồi bắt đầu bàn luận xôn xao, vốn trong công ty có tin đồn không tốt về hai người, Hứa Niệm đành phải cầm văn kiện bên tay đứng lên: “Hôm nay đến đây thôi.”
Sau lưng cô nhột nhột, lúc đi ra ngoài trái tim cũng liên tục đập “Phịch phịch”, rốt cuộc đến gần người nọ, vẫn như lần đầu tiên gặp mặt như vậy, khách khí xa cách cười: “Đường tổng đã trở lại?”
Đường Trọng Kiêu nhìn cô, người vẫn là người đó, nhưng không giống nhau, ánh mắt lại trở lại trước kia bộ dạng tìm tòi nghiên cứu nhìn kỹ như vậy, trái tim anh trầm xuống, dẫn đầu đi lên phía trước: “Chúng ta nói chuyện một chút.”
Đích xác cần nói chuyện một chút, thẳng thắn, ánh mắt Hứa Niệm hơi hơi ảm đạm, vẫn nhấc chân đi theo. Ai ngờ vừa mới tiến vào văn phòng anh liền quay người đặt cô trên ván cửa, đôi mắt từ trên cao nhìn xuống liếc nhìn, vội vã cúi đầu hôn cô.
Cô không kháng cự, nhưng cũng không có chút đáp lại.
Đường Trọng Kiêu đáy lòng bất an lại bị khuếch đại, chỉ có thể nhìn chằm chằm đôi mắt đó, khàn khàn nói: “Anh đã điều tra đêm đó.”
Nói cách khác anh biết hết rồi? Ánh mắt Hứa Niệm càng thêm bình tĩnh, không nói một lời nhìn anh, như đang kiên nhẫn chờ anh nói tiếp.
Anh nắm bả vai cô ngón tay càng thu lại càng chặt, khó khăn mở miệng: “Trước kia anh… quả thực từng làm chuyện có lỗi với em.”
Cho dù tất cả đều đoán được, nhưng phút chốc nghe được đó, Hứa Niệm thừa nhận trong lòng vẫn sẽ đau. Hóa ra nhiều chuyện khó khăn như vậy cùng nhào nặn một chỗ, chẳng những không khiến cho cảm giác đau đớn biến thành chết lặng, ngược lại sẽ chỉ làm trái tim càng khó mà gánh vác.
Nắm tay cô giấu ở bên cạnh càng nắm lại thật chặt, trên mặt lại cũng không dám bộc lộ ra điều gì.