Số lần đọc/download: 3340 / 58
Cập nhật: 2015-08-04 12:36:33 +0700
Chương 39: Câu Chuyện Thứ Tư (22)
N
ơi ngã rẽ không gian khá yên tĩnh vắng vẻ, ba người chúng tôi chỉ biết nhìn nhau, đành phải ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc rồi bàn bạc bước tiếp theo.
Tôi tìm được trong chiếc túi sau lưng Xú Ngư nửa bao thuốc lá, rút ra hai điếu, hai đứa vừa phì phèo hút vừa ngẩn người ở đó.
Ba ngã rẽ này, nếu chỉ có một đường là lối thoát, hai ngả rẽ còn lại không chừng có thể lại có người giấy hoặc là đoàn xe tàu hỏa của u hồn gì đó cũng không chừng, mà cứ cho là không có nguy hiểm gì, chỉ cần trông thấy những thi thể như vừa xong cũng đủ bị dọa cho sống dở chết dở rồi.
Trong cuộc sống nhân sinh, bất cứ nơi nào và bất cứ khi nao cũng đều có thể phải đối mặt với những lựa chọn, có ai đó từng nói tính cách quyết định số phận, thật ra cái gọi là tính cách chính là thái độ của cá nhân đối với những sự lựa chọn, mà có một số lựa chọn lại không có kết quả chính xác.
Ba ngả đường chúng tôi đang phải đối mặt hiện giờ, có lẽ cũng chính là sự lựa chọn quan trọng nhất trong cuộc đời của chúng tôi, nếu lựa chọn sai lầm thì sẽ không còn một cơ hội nào nữa.
Chân tôi mỗi lúc một đau đớn dữ dội, bắt đầu chẳng còn cảm giác gì nữa, xem ra giờ này vết thương đã ăn sâu vào tận xương tủy. Tôi thật sự muốn từ bỏ tất cả, nếu ba con đường này đều tiềm ẩn mối nguy hiểm khôn lường, thì thà rằng nằm ở đây chờ chết còn tốt hơn.
Song, cứ hễ nghĩ tới Đằng Minh Nguyệt thì cái suy nghĩ này của tôi lại bị gạt bỏ khỏi đầu ngay, tự nhủ với lòng mình: dù thế nào cũng phải chiến đấu tới giây phút cuối cùng.
Xú Ngư nói với tôi:
– Ông nội nó chứ, đằng trước có tới ba ngã rẽ, chúng ta lại có vừa đúng ba người, chắc không phải số phận đã định đoạt để ba chúng ta mỗi người đi một đường khác nhau đấy chứ?
Đằng Minh Nguyệt đương nhiên rất sợ phải đi một mình, bèn nói:
– Cái gì mà số phận định đoạt chứ? Quyền chủ động vẫn luôn nằm trong tay bản thân mỗi chúng ta. Dù thế nào chúng ta cũng phải đi cùng nhau, không ai được đi lẻ đâu.
Vậy là Xú Ngư bèn đưa ra một cách, vì tôi với Đằng Minh Nguyệt đều bị thương ở chân, đi lại nhiều cũng không tiện, thôi thì cứ tạm thời ở nguyên đây nghỉ ngơi, còn cậu ấy sẽ đi thăm dò từng ngã rẽ một xem tình tình thế nào.
Tôi thì kiên quyết không đồng ý để cậu ấy một mình mạo hiểm, nhưng bản tính Xú Ngu đã rất cố chấp, chúng tôi khuyên can kiểu gì cũng như nước đổ đầu vịt.
Tôi lại lo mắt cá chân của Đằng Minh Nguyệt đang sưng như vậy sẽ không thể nào đi được đoạn đường quá xa, nên mới phải bất đắc dĩ đáp ứng yêu cầu của Xú Ngư, còn dặn dò cậu ấy đi nhanh về sớm, ngộ nhỡ gặp phải nguy hiểm gì thì phải mau chóng chạy về chỗ cũ.
Sau khi Xú Ngư đi khỏi, tôi ngồi dựa lưng vào bức tường bên đường nghỉ ngơi, vết thương ở chân cứ liên tiếp châm kích về đại não, lại thêm cơ thể mệt mỏi dã dời, đúng là chỉ muốn ngủ thiếp đi cho xong.
Nhưng mà nếu ngủ ở đây lại thật quá nguy hiểm, để giữ cho đầu óc tỉnh táo, tôi quyết định nói chuyện phiếm với Đằng Minh Nguyệt.
Tôi hỏi cô ấy:
– Cái chuyện đó ấy... em suy nghĩ thế nào?
Đằng Minh Nguyệt đang ôm tâm sự, nghe tôi hỏi vậy thì lộ vẻ ngơ ngác:
– Ơ... tôi suy nghĩ cái gì cơ?
Tôi lại ra dấu cho cô ấy nhớ:
– Thì một triệu Yên Nhật ấy, em vẫn chưa trả lời anh.
Đằng Minh Nguyệt gượng cười khổ sở:
– Anh đúng là còn tinh ranh hơn cả khỉ đột, mới đó mà đã biến thành Yên Nhật rồi. Tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn lấy một người có thể ca hát thôi, anh cứ hát thử cho tôi nghe một bài trước đã, nếu đạt tiêu chuẩn chúng ta hẵng nói đến vấn đề tiếp theo
Tôi lại bị cô ấy làm cho tiu nghỉu, tôi vốn dĩ nào biết hát hò gì, ngay đến phát âm chuẩn còn chưa xong ấy chứ, nhưng vì để cưới được vợ hiền nên đành phải ra mặt một lần vậy. Tôi bỗng nhớ tới một ca khúc mà Xú Ngư thường hát, thế là mặt dày mày dạn cất tiếng hát:
– Vẫn muốn tỏ tình với em... Có biết không hàng đêm tôi vẫn thổn thức mong chờ….
Vẫn muốn thổ lộ với em…Ở bên người đẹp tôi luôn dũng cảm thẳng tiến…
Đang say sưa bay bổng theo lời hát, bỗng Đằng Minh Nguyệt cười òa lên:
– Tốt nhất là anh đừng bao giờ cất giọng hát của mình nữa, định gọi ma quỷ tới đây à!
Tôi cũng cảm thấy nóng ran cả mặt, hát thế này ngay đến tôi còn chẳng nghe nổi, vẫn may trong địa đạo ánh sáng tù mù nên cô ấy không trông thấy, không thì thật sự không còn mặt mũi nào làm người nữa.
Đằng Minh Nguyệt nói:
– Quay về phải cho anh đi học lớp bồi dưỡng năng khiếu mới được, may ra cái khoản hát hò này mới tiến bộ lên chút ít
Nghe cô ấy nói vậy tôi cảm thấy chuyện cầu hôn vẫn còn hy vọng, nghĩ bụng, cũng không biết có thể sống sót thoát khỏi đây hay không, tôi muốn giơ tay ra ôm Đằng Minh Nguyệt một cái, vậy mà cô ấy lại đẩy tôi ra:
– Vừa xong còn có vẻ đứng đắn, thế mà lại giở trò lưu manh ra ngay được!
Tôi bực mình vặn lại:
– Chẳng phải em vẫn luôn ra hiệu với anh đấy thôi? Sao lại gọi là anh là lưu manh như vậy? Em vẫn là Nhà giáo nhân dân đấy chứ, vậy mà chẳng hiểu đạo lý gì cả
Đằng Minh Nguyệt như sắp bật khóc:
– Ai ra hiệu cho anh hồi nào?
Tôi đáp:
– Không ra hiệu vậy sao em cứ phải kéo tay anh, ôm chân anh làm gì, lại còn nói sau khi quay về sẽ cho anh đi học lớp năng khiếu! Thế còn không phải là ra hiệu thì là gì?
Đằng Minh Nguyệt nói:
– Tôi chịu thua cái kiểu lý luận này của anh rồi. Ấn tượng của tôi về anh cũng ổn đấy, có điều anh không thể giở trò lưu manh được nữa rồi, vì anh không vượt qua được bài kiểm tra âm nhạc vừa xong.
Tôi cụt hứng hẳn, còn ngấm ngầm trì triết: “A đầu đáng chết này hóa ra lại là gái già khó tán”.
Nghĩ vẩn nghĩ vơ mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay, trong cơn mê mông lung cảm giác như có luồng khí lạnh chạy toàn thân, một trận gió âm u thổi đến…
Đằng Minh Nguyệt lại chủ động dựa vào người tôi.
Tôi còn chưa kịp mở mắt thì người ta đã quàng lấy tôi, không ngờ cô ấy lại từng bước chủ động hôn tôi.
Nhưng trong nháy mắt môi cô ấy chạm vào tôi, thì tôi bỗng cảm thấy môi cô ấy sao lại trở nên lạnh như băng như vậy? Đó rõ ràng là một cơn gió độc âm u lạnh lẽo mà…
Tôi mở trừng mắt, nhưng chỉ thấy một mảng tối ngòm, cảm giác bi thương ai oán trào dâng như sóng thủy triều, cái cảm giác này sao tôi thấy rất quen, rất giống như lúc ở ngoài tòa đại trạch đó.
Tôi cố gắng để bản thân mình trấn tĩnh trở lại, lạnh lùng đẩy “Đằng Minh Nguyệt” ra, nhỏ nhẹ nói:
– Rốt cuộc cô là ai?