Số lần đọc/download: 1082 / 4
Cập nhật: 2017-09-22 10:43:36 +0700
Chương 38
A
n Dĩ Trạch đẩy cửa phòng bao, một tiếng hát lập tức đập vào tai.
"Trên đời này chỉ có mẹ tốt, có mẹ, con giống như bảo vật, lao vào trong lồng ngực của mẹ, hưởng thụ hạnh phúc không ngớt..."
Là người thì đều biết hát, có điều không phải là ca sĩ hát thì quả thật... là thảm họa của nhân gian.
Kiến thức sâu rộng như tổng giám đốc An lần đầu tiên cảm thấy bài hát này có thể hát thành như vậy, chắc hẳn khi người soạn ca khúc này đến, nhất định cũng sẽ không biết đây là tác phẩm của mình.
An Dĩ Trạch nhíu mày một cái, đợi đến lúc nhận ra người cầm mic hát là người mình vô cùng quen thuộc, không khỏi cứng đờ.
Tô Giản nước mắt lưng tròng, vẫn còn thê thảm hát: "Trên đời này chỉ có mẹ tốt, không mẹ, con như một cọng cỏ, rời khỏi lồng ngực mẹ, tìm hạnh phúc ở nơi đâu..."
Một phòng toàn người nghe tiếng hát cũng bày ra vẻ mặt 'tôi cũng say rồi'.
Thấy An Dĩ Trạch đẩy cửa đi vào, An Dĩ Nhu lập tức chạy lên đón: "Anh ba!"
An Dĩ Trạch trầm mặt: "Xảy ra chuyện gì?"
An Dĩ Nhu lúng túng nhìn Tô Giản một cái: "Bọn em uống một chút bia, kết quả không nghĩ tới chị dâu uống một chút đã say."
Hôm nay Tô Giản gặp Tô Kiệt, ban đầu là háo hức kích động, đến lúc nhìn thấy hình ảnh mình trên màn hình điện thoại của Tô Kiệt, cảm thấy đau khổ nhớ nhung mãnh liệt ùa tới. Chẳng qua anh cũng biết, mình không thể đến trước mắt Tô Kiệt thẳng thắn thừa nhận thân phận thật của mình, anh cũng không dám qua lại nhiều với Tô Kiệt. Anh và em gái Tô cũng xảy ra tai nạn, tên hai người còn giống nhau, anh bị mất trí nhớ, các loại hành động, nếu khiến người khác sinh lòng hoài nghi muốn nghiên cứu, chưa chắc đã không thể phát hiện điều gì. Anh không biết sau này có thể nói bí mật mình sống lại cho những người thân của mình không, nhưng ít ra hiện tại anh sẽ không, dù sao đến lúc đó người bị liên lụy sẽ không phải một mình anh, còn có vài gia đình, hơn nữa sự thật quá mức kì quái, cũng chưa chắc có người có thể tiếp nhận, anh không muốn mạo hiểm như vậy.
Chẳng qua nỗi nhớ người thân không dễ dàng đè xuống như vậy. Biết được ba mẹ đều khỏe, anh cũng có thể thả lòng, nhưng vẫn đau lòng nhớ ba mẹ và em trai. Trong lòng anh buồn bực, lại không cách nào nói ra miệng, vì vậy khi một đám người trẻ tuổi mời uống bia, anh cũng không từ chối. Tửu lượng của anh dù không thể nói là tốt, nhưng mấy chai bia nhất định không phải là vấn đề, vì vậy anh cũng không suy nghĩ gì nhiều, nhưng không nghĩ tới chính là, thể chất em gái Tô dễ say như vậy, vì vậy Tô Giản chỉ vừa uống được hai cốc bia lớn, đã cảm thấy say rồi.
Uống say Tô Giản ngược lại không làm loạn, vẫn ngoan ngoãn ngồi, chẳng qua bắt đầu ôm mic không buông. Có điều khả năng ca hát của anh quả thật không dám nói, mỗi bãi hát đến giai điệu cơ bản cũng có thể vặn vẹo đến ngoài vũ trụ, vì vậy một phòng toàn người chỉ có thể vừa đau khổ vừa vui vẻ... đâu vì âm thanh quái dị tra tấn màng nhĩ, vui vì được nhìn người đẹp ca hát.
Ngay từ đầu An Dĩ Nhu còn không phát hiện Tô Giản có gì đó không đúng, khi thấy Tô Giản liên tiếp mở một bài hát thì mới phát hiện có gì không bình thường.
An Dĩ Nhu khuyên nhủ: "Chị dâu, chị có muốn ăn gì trước hay không?"
Tô Giản ôm lấy mic, lắc đầu như trống bổi: "Không, chị muốn hát một bài trước..."
An Dĩ Nhu: "..."
Chu Hải tới nói: "Người đẹp, một mình hát rất cô đơn, nếu không để mình hát với cậu đi."
Vẻ mặt Tô Giản đầy đau khổ: "Loài người luôn cô đơn, tôi đã quen rồi..."
Chu Hải: "..."
Tô Kiệt dụ dỗ: "Tô Giản, nếu không cậu nghỉ ngơi trước một chút, lát nữa lại hát? Nếu không như vậy không tốt cho thanh quản.”
Tô Giản nhìn cậu, vành mắt hồng hồng: “Thanh quản tốt thì có ích lợi gì, trái tim vẫn đau như vậy…”
Tô Kiệt: “…”
Người cả phòng cũng chịu thua, vì vậy mọi người trong phòng chỉ có thể nghe Tô Giản vứt bỏ giai điệu của tác giả, thần kỳ dịch thành
‘Mẹ thân ái bao la’
‘Kim cương hình hồ lô’
‘Hay về thăm nhà một chút’
‘Hương thân phụ lão’
‘Pháp Hải anh không biết yêu’ thành một ca khúc mới.
Lúc An Dĩ Trạch đến nơi, Tô Giản đang sáng tác cho bài ‘Trên đời này chỉ có mẹ tốt’.
Không để ý đến ánh mắt tò mò của những người trong phòng, An Dĩ Trạch trực tiếp đến trước mặt Tô Giản, cau mày nói: “Giản Giản, về nhà với anh.” Nói xong liền muốn đưa tay giành lấy mic của Tô Giản.
Tô Giản một mực bảo vệ mic của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn cảnh giác: “Tôi bán nghệ không bán thân!”
An Dĩ Trạch: “…”
An Dĩ Nhu ở bên cạnh nhịn cười nói: “Chị dâu, anh ba đến đón chị về nhà.”
Tô Giản ngơ ngác nhìn An Dĩ Trạch một lát, trừng mắt nhìn, kinh ngạc nói: “Dĩ… Trạch?”
Lòng An Dĩ Trạch bỗng nhiên mềm nhũn, thừa dịp anh ngơ ngác thì cướp lấy mic của anh, nhẹ nhàng nói: “Ừ, là anh. Nghe lời, chúng ta về nhà.”
Trên lông mi của Tô Giản còn dính nước mắt, ngơ ngác để anh dắt tay.
An Dĩ Nhu ở bên cạnh thở dài: “Anh ba, vẫn là anh lợi hại! Vừa rồi tất cả bọn em khuyên bảo nhưng đều vô dụng, anh vừa đến, chị dâu cũng chỉ nghe anh.”
An Dĩ Trạch nắm chặt tay Tô Giản thêm một chút, nhìn An Dĩ Nhu: “Anh đưa cô ấy về nhà trước, em về cùng anh không?”
An Dĩ Nhu lắc đầu: “Thời gian còn sớm, em muốn ở lại chơi môt chút rồi về.”
An Dĩ Trạch thu hết tình hình trong phòng vào mắt, thấy một đám người trẻ tuổi chơi vui vẻ, liền trầm ngâm nói: “Được rồi, anh liền nói tài xế qua đây chờ em, nhớ về nhà trước 10 giờ.”
An Dĩ Nhu cười nói: “Anh ba, anh yên tâm đi! Em không cần anh quan tâm, anh chỉ cần để ý chăm sóc chị dâu là được rồi!”
An Dĩ Trạch quay đầu nhìn người bên cạnh ngơ ngác, ánh mắt có chút bất đắc dĩ.
“Vậy anh đưa cô ấy về trước.” An Dĩ Trạch nói với An Dĩ Nhu, lại gật đầu với mọi người trong phòng một cái, sau đó liền dắt Tô Giản ra ngoài.
Lúc nói chuyện, Tô Giản luôn ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh, nhưng không nghĩ tới khi anh kéo tay Tô Giản ra ngoài, Tô Giản lại không chịu.
Ánh mắt Tô Giản đầy vẻ không chịu, kêu gào: “Cứu mạng! Cứu mạng! Chú cảnh sát, chính là người này!”
An Dĩ Trạch: “...”
Cuối cùng An Dĩ Trạch đành phải che miệng Tô Giản lại, mạnh mẽ kéo đi.
Ôm Tô Giản vào trong xe, An Dĩ Trạch ngồi vào vị trí tài xế, nghiêm mặt thở hổn hển vài cái.
Nghiêng mặt nhìn sang bên cạnh, nhìn người bên cạnh lại trở lại thành cô gái yên tĩnh, An Dĩ Trạch thở phào nhẹ nhõm, giơ tay qua, cài nịt an toàn cho anh.
Tô Giản nghiêm túc nhìn anh cài nịt an toàn mình, đột nhiên mềm nhũn lên tiếng: “Dĩ Trạch, chúng ta phải đi đâu?”
An Dĩ Trạch thấy hình như anh tỉnh táo hơn một chút, giọng nói không tự chủ được cũng mềm mại hơn: “Ngoan, chúng ta về nhà.”
Nghe hai chữ ‘về nhà’, khóe miệng Tô Giản bắt đầu hạ xuống, giọng nói lộ vẻ nức nở như lúc vừa hát: “Về nhà, về nhà, em cần anh.”
Lông mày An Dĩ Trạch giật giật: “Đừng hát nữa!”
Tô Giản lập tức đổi sang bài khác, thỏa thích biểu diễn: “Muốn hát thì phải hát cho vang dội, dù không có ai vỗ tay, ít nhất tôi vẫn có thể, bản thân dũng cảm thưởng thức...”
Gân xanh trên trán An Dĩ Trạch hằn lên, đột nhiên cúi đầu xuống, ngăn chặn cái miệng không ngừng hát của Tô Giản.
Âm thanh của Tô Giản hơi ngừng lại, ngồi không nhúc nhích, hai con mắt chớp chớp.
Tròng mắt của cô nhóc mờ mịt u mê khiến An Dĩ Trạch nóng nảy từ từ bình phục lại, động tác ngoài miệng cũng dần nhẹ nhàng hơn.
Ngày vào lúc này, Tô Giản đột nhiên tò mò ngậm lấy môi anh mà mút mút.
An Dĩ Trạch: “...”
Lúc Tô Giản buông ra, đôi môi đã có chút sưng đỏ, mà người cũng cởi nịt an toàn ra, dựa vào lồng ngực An Dĩ Trạch.
Tất cả năng lượng còn lại đều bị nụ hôn vừa rồi biến thành tình cảm dịu dàng, tổng giám đốc An đưa ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt cô nhóc, giọng nói trầm nhẹ: “Tại sao vừa rồi lại khóc?”
Tô Giản đầu tiên là sững sờ, tiếp theo lại như nhớ ra điều gì đó, miệng hơi cong lên, đáng thương nói: “Tôi nhớ mẹ tôi...”
An Dĩ Trạch bị câu trả lời của anh làm ngẩn ra, còn có chút không kịp phản ứng, liền tiếng nức nở mơ hồ của Tô Giản rồi lại bắt đầu hát: “Oh, mẹ, mẹ trong ánh nến...”
Gân xanh An Dĩ Trạch hiện rõ: “Không phải em không nhớ gì sao? Tại sao lại nhớ mẹ em?”
Lần này Tô Giản trả lời rất lưu loát: “Sao lại không nhớ?” Lời còn chưa dứt, Tô Giản bỗng nhiên giang tay ôm lấy cổ An Dĩ Trạch, đáng thương kêu một tiếng: “Mẹ...”
Gân xanh trên trán An Dĩ Trạch rốt cuộc nứt ra.
Tô Giản vẫn nằm trong lòng anh ca hát: “Mẹ trong ánh nến, tóc đen của người nổi hoa râm, gương mặt in lên nhiều lo lắng, hông người mệt mỏi, không còn cao ngất, con mắt người vì sao mất ánh quang…”
An Dĩ Trạch thẫn thờ ôm người trong ngực, nghe cô nhóc trong ngực tình cảm hát sai nhịp, chỉ cảm thấy cuộc sống này thật mệt mỏi.
“Anh, không, phải, là, mẹ, em!” Năm chữ, từng từ rõ ràng.
Tô Giản ôm chặt anh không buông, đáng thương nói: “Mẹ, tại sao mẹ lại không nhận con? Con là Giản Giản mẹ yêu thương nhất mà!”
An Dĩ Trạch: “...”
Tô Giản thút thít hai cái, từ từ yên tĩnh lại. An Dĩ Trạch tràn đầy mệt mỏi ôm cô, thấp giọng kêu: “Giản Giản?”
Tô Giản trong lòng anh tự động tìm một tư thế dễ chịu, ngẩng mặt lên nhìn anh, giọng nói mềm nhũn: “Dĩ Trạch, tôi muốn uống nước...”
Lúc trước anh đi đứng bất tiện, nửa đêm tỉnh lại muốn uống nước, liền đánh thức An Dĩ Trạch đi lấy giúp mình, lúc này anh hát một hồi lâu còn khóc, cảm thấy miệng khát, liền theo bản năng gọi An Dĩ Trạch.
Hình như là tỉnh một chút. An Dĩ Trạch hạ mắt nhìn anh, chần chờ nói: “Anh là ai?”
Anh còn chưa hỏi xong, Tô Giản lại gân giọng hát: “Đừng hỏi tôi là ai, xin hãy yêu tôi...”
“Không cho phép hát nữa!” Tự tạo nghiệt, nếu An Dĩ Trạch biết vậy thì đã chẳng làm.
Tô Giản cúi đầu không hát nữa, ngơ ngác nhìn anh một hồi, lại vùi mặt vào lồng ngực anh, mềm mại nói, “Vậy anh hát cho tôi nghe...”
“Không.” An Dĩ Trạch lạnh lùng từ chối.
Bị từ chối, Tô Giản lập tức đau khổ lại mở miệng hát: “Em nghĩ anh không thật sự yêu em, khi lòng quan tâm dần phai nhạt...”
“Được, anh hát!” An Dĩ Trạch nghiến răng nghiến lợi.
Tô Giản lập tức yên lặng, chỉ dùng sức hít mũi một cái.
An Dĩ Trạch do dự lại do dự, nhưng vẫn lo lắng cô nhóc trong lòng lại tiếp tục ồn ào, vì vậy nhẹ nhàng lên tiếng.
Anh sẽ hát bài không được yêu thích lắm, nhưng đó lại là bài năm đó người ấy thích nghe, cho nên anh cũng nhớ, lúc này nhẹ nhàng nhớ đến, lại giật mình tâm trạng mình có chút khác trước.
“I know
It is hard to fall in love
When you feel blue
Deep in-side your heart
I’m sure
You got so much more to give
Believe in me
I’m sure
You got so much more to give
Believe in me
I let it shine again
Surrender
Baby please surrender
I will be so tender
If you trust in me...
Ngoài cửa sổ xe, bóng đêm mập mờ, ven đường có người vội vã rời đi, mỗi người mang theo một quá khứ của riêng mình.
An Dĩ Trạch cúi đầu nhìn người trong ngực. Tô Giản ngoan ngoãn nắm úp sấp trên ngực của anh, hình như đã ngủ thiếp đi.
An Dĩ Trạch thở phào nhẹ nhõm, lại mơ hồ cảm thấy có chút thẫn thờ.
Nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Tô Giản một cái, An Dĩ Trạch thả lỏng, chuẩn bị đặt Tô Giản nằm lại ghế ngồi, lái xe về nhà.
Nhưng không nghĩ đến anh vừa hành động, Tô Giản trong ngực anh đột nhiên ôm chặt lấy, vỗ tay 'bốp bốp bốp'.
An Dĩ Trạch: "..."
Tô Giản ôm lấy hông anh, mặt cà nhẹ lên ngực anh một cái: "Thật dễ nghe..."
An Dĩ Trạch yên lặng thở dài.
Tô Giản mềm mại nói: "Tôi rất thích anh..."
An Dĩ Trạch: "..."
Tô Giản vẫn còn lẩm nhẩm trong miệng: "Tôi thích anh nhất..."
Giọng nói An Dĩ Trạch căng lên, khàn khàn: "Giản Giản, em có biết em đang nói gì không?"
Tô Giản im lặng một hồi, đang lúc An Dĩ Trạch nghĩ phải có anh đã ngủ thiếp đi không, anh lại đột nhiên lên tiếng, giọng nói mềm mại, khá giống nũng nịu, nhưng nghe ra lại rất thật lòng.
"Tôi biết trước kia là tôi không được, là tôi không tốt... hiện tai cuối cùng tôi mới hiểu rõ," Tô Giản dùng sức ôm lấy An Dĩ Trạch. "Người tôi thích nhất là anh..."
An Dĩ Trạch ngồi yên lặng, không nhúc nhích.
Nhưng trái tim trong ngực lại phát ra âm thanh lớn hơn bất cứ lúc nào.
Anh không biết phải hình dung tâm trạng của mình úc này thế nào, chỉ có thể chậm rãi giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng đi một đường từ trán đến khóe môi người trong ngực, sau đó lại đi lên.
Cô gái đang nhắm mát khéo léo nằm úp sấp trên ngực anh, giống như cuối cùng đã tìm được một chỗ dựa an toàn nhất.
An Dĩ Trạch đột nhiên cảm thấy trái tim mình nóng lên.
Ba mươi năm qua, anh nhận được không ít lời thổ lộ, cũng từng tổ tình với người khác, lại chưa từng có một lần như vậy, có cảm nhận như vậy.
Anh nghĩ, mùi vị của việc hai bên tình nguyện, thì ra là như vậy.