Where the sacred laws of honour are once invaded, love makes the easier conquest.

Addison

 
 
 
 
 
Tác giả: Đông Hòa
Thể loại: Ngôn Tình
Nguyên tác: Na Ta Hồi Bất Khứ Đích Niên Thiếu Thì Quang
Dịch giả: Tiểu Dương
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Võ Lâm Như Tâm
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1999 / 41
Cập nhật: 2016-05-12 21:11:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Ngoại Truyện 2: Hứa Tiểu Ba 3
ừ sau khi khai giảng học kỳ đầu năm lớp 11, Kì Kì tan học không còn đi một mình nữa, mà có Trương Tuấn đưa cô về nhà.
Trong một khoảng thời gian rất dài, Hứa Tiểu Ba không đến nghỉ ngơi bên khu rừng nhỏ, cũng gần như không gặp lại Kì Kì.
Anh nghe nói Kì Kì đang yêu, rồi lại thất tình.
Một người đã từng là lưu manh, một người là học sinh đứng đầu khối trong trường Nhất Trung, hai người yêu nhau cũng coi như oanh oanh liệt liệt, mọi người đều biết.
Anh Lí rất tức giận, tức giận vì Trương Tuấn cũng dám đá Kì Kì, tức giận vì Kì Kì ngốc, cũng không phải không biết Trương Tuấn là loại người nào, thế mà lại có thể yêu đương với Trương Tuấn.
Tiểu Ba cảm thấy là Trương Tuấn phụ Kì Kì, con trai không giống con gái, con gái có thể dùng ánh mắt ngưỡng mộ yêu một người con trai, con trai lại rất khó ngưỡng mộ một người con gái, ít nhất bây giờ Trương Tuấn không làm được, Trương Tuấn đã cố gắng hết sức, cậu mệt mỏi, vì vậy cậu buông tay để Kì Kì bay đi, cũng dành cho bản thân mình một con đường sống.
Kì Kì nhất định đã bị thương, nhưng cô cũng nhất định đã làm cho Trương Tuấn bị thương, đó chính là sự trưởng thành không có thắng bại.
Số lần anh vào rừng lại nhiều lên, người đi tới bên cạnh Kì Kì là thiếu niên mang ánh nắng mặt trời sáng chói mà anh đã từng gặp.
Thiếu niên đó nghĩ cách làm Kì Kì cười.
Tiểu Ba không nhịn được mỉm cười, anh tin Kì Kì sẽ tốt lên, bởi vì bên cạnh cô có những người bạn quan tâm, chăm sóc cô.
Tiểu Ba cảm thấy tất cả đều thật an ổn, âm thầm chờ đợi kết quả thi vào đại học.
Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, anh cũng không đi hỏi thăm thành tích của Kì Kì, anh đã đợi ba năm, cũng không lo lắng cho mấy ngày này, anh muốn đợi đến ngày yết bảng, chính mắt nhìn thấy.
Nhưng khi Tống Kiệt hỏi thăm thành tích của Tống Bằng, cũng biết thành tích của La Kì Kì, không ngần ngại nói ra trên bàn cơm, “Lần này trạng nguyên của thành phố chúng ta là một nữ sinh, tên là La cái gì đó…”
Tống Bằng bất mãn tiếp lời, “La Kì Kì!”
Anh Lí kích động, nhìn chằm chằm Tiểu Ba, anh lại như không nghe thấy, biểu tình không có chút biến hóa nào, chỉ cầm chai rượu rót cho mình một ly đầy, ngửa cổ uống cạn một hơi.
Trong mắt anh Lí có áy náy, Tiểu Ba cười rót rượu cho anh, vỗ vỗ bờ vai anh, anh em tốt, đừng nói là ai nợ ai!
Anh Lí lập tức cầm ly rượu lên, không nói hai lời. Anh em tốt, tất cả đều không cần phải nói nhiều!
Tống Kiệt cười rộ lên, “Hai anh em nhà anh có điều gì bí hiểm thế?”
Ngày yết bảng của kỳ thi vào đại học, anh Lí bỏ hết mọi việc đang dang dở, giữa trưa tìm đến chỗ Tiểu Ba, muốn cùng anh đi xem bảng, nhưng anh lại bận đông bận tây, hết việc này đến rồi việc kia đến, bận rộn mãi đến buổi chiều.
Anh Lí hỏi: “Bây giờ có thể đi rồi chứ?”
“Ăn cơm trước, chết đói rồi! Bảng vẫn dán ở đó, không chạy đi đâu, lúc nào xem mà chẳng được?”
Anh Lí thở dài, không ép buộc anh, “Vậy ăn cơm trước!”
Anh Lí cũng có thể hiểu tâm tư của Tiểu Ba, khi tận mắt nhìn thấy thành tích của Kì Kì chính là lời cáo biệt cuối cùng, từ giờ trở đi, cô gái nhỏ bé năm xưa sẽ hoàn toàn cất cánh bay ra khỏi thế giới của họ, không còn liên quan gì đến họ nữa.
Đến một nhà hàng Tứ Xuyên, Tiểu Ba gọi thịt lợn muối, thịt gói lá sen, đều là những món ăn tốn nhiều thời gian chuẩn bị, phải đợi rất lâu, một bữa cơm mà mất hơn hai giờ đồng hồ.
Hai người ăn cơm xong, sắc trời đã sẩm tối.
Anh Lí lái xe, thẳng đến trường Nhất Trung, còn chưa tới cổng trường, Tiểu Ba đột nhiên nói: “Dừng xe!”
Anh Lí không biết vì sao, lập tức quẹo xe vào gần hàng cây, đậu ở ven đường.
Nhìn ra từ cửa kính xe, vừa thuận nhìn đến cổng trường Nhất Trung xuyên qua hàng cây.
Hoàng hôn đã nấp mình sau ngọn núi từ bao giờ, chỉ để lại chút hào quang cuối cùng trong ngày làm phía chân trời nửa sáng nửa tối, nhuộm đẫm tầng tầng lớp lớp cây cối xanh tươi, đèn trong trường đã bật sáng, có hai cô gái đứng song song trước cổng trường, ngửa đầu nhìn bảng vàng, một cô gái trong đó là Kì Kì.
Hai cô gái vẫn đứng trước bảng, không biết đang làm gì.
Thật lâu sau, khi sắc trời đã tối hẳn, rốt cuộc hai người mới rời đi, đi dọc theo bức tường quanh trường học, Kì Kì vẫn duy trì nụ cười trên môi, nói chuyện với cô gái bên cạnh, bước từng bước về phía trước, thế nhưng, đột nhiên cô bắt đầu rơi nước mắt, trên môi vẫn giữ ý cười, vậy mà nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.
Cô gái bên cạnh phát hiện Kì Kì đang khóc, tầm mắt vội vàng đảo qua Kì Kì, rồi lập tức nhìn về phía xa xa, làm bộ như hoàn toàn không biết gì cả.
Kì Kì vừa đi vừa khóc, đi ngang qua xe của họ, trong bóng đêm, không hề để ý đến chiếc xe đỗ bên hàng cây.
Anh Lí đẩy Tiểu Ba, Tiểu Ba vẫn không nhúc nhích, chỉ cúi đầu, tìm thuốc lá.
Anh Lí ném cho anh một bao thuốc lá.
Sau khi Tiểu Ba hút xong một điếu thuốc, mới đẩy cửa xuống xe, bước nhanh đến cổng trường nhìn bảng vàng.
La Kì Kì
Chữ to ghi bằng mực vàng lóe sáng, ở chỗ cao nhất trên bảng vàng, vô cùng chói mắt, rất có thần khí.
Anh Lí tùy tay mở nhạc trong xe, chậm rãi lái xe, đến gần chỗ Tiểu Ba, anh dừng xe lại, mở cửa xuống xe, yên lặng hút thuốc.
Tiểu Ba vẫn đứng không nhúc nhích, nhìn bảng vàng rất lâu.
Anh Lí chỉ có thể nhìn bóng dáng rất thẳng của anh, hoàn toàn không biết lúc này anh đang có biểu tình gì, lại càng không biết anh đang nghĩ gì.
Trong xe truyền đến tiếng hát, nhẹ nhàng mà nhộn nhạo giữa gió đêm ngày hè.
Anh Lí vốn không chú ý, nhưng lời ca vẫn lọt vào tai, kinh ngạc đến ngây người, quên cả hút thuốc, để mặc nó dần cháy tàn giữa ngón tay.
Là ai đang gõ cửa sổ của tôi
Là ai đang gảy đàn
Một khoảng thời gian đã bị lãng quên
Lại từ từ chảy về ngập tràn lòng tôi
Là ai đang gõ cửa sổ của tôi
Là ai đang gảy đàn
Những giờ phút hạnh phúc trong kí ức
Từ từ hiện lên trong đầu tôi
Những hạt mưa nhỏ đang chậm rãi bay xuống kia
Không ngừng đánh vào cửa sổ của tôi
Chỉ có tôi trầm mặc không nói gì
Thỉnh thoảng lại hồi tưởng về quá khứ
Là ai đang gõ cửa sổ của tôi
Là ai đang gảy đàn
Những giờ phút hạnh phúc trong kí ức
Từ từ hiện lên trong đầu tôi
Tôi Không Thể Quay Về Thời Niên Thiếu Đó - Tập 2 Tôi Không Thể Quay Về Thời Niên Thiếu Đó - Tập 2 - Đông Hòa Tôi Không Thể Quay Về Thời Niên Thiếu Đó - Tập 2