Reading - the best state yet to keep absolute loneliness at bay.

William Styron

 
 
 
 
 
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Thái Ngọc BÍch
Upload bìa: Thái Ngọc BÍch
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4507 / 46
Cập nhật: 2017-09-14 22:15:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39 Ngày Anh Đến
ào một buổi sáng bức ảnh chụp từ bốn năm trước hiện lên dòng thời gian, facebook gợi ý việc ôn lại kỉ niệm của ngày này những năm về trước. Click vào bức ảnh, và next xem những bức ảnh khác cùng thời gian đó. Tôi cứ chăm chăm nhìn vào nụ cười rạng rỡ của cô gái trong ảnh. Nhớ về những gam hồng điểm xuyết trong bức tranh phong phú của tuổi hai mươi, so với sự thật bấy giờ giống như hai cực âm dương, hoàn toàn trái ngược nhau. Tôi 26 tuổi - chằng chịt những mảng xám xịt lẫn những lằn đen không thể nào mà tẩy trắng được.
Cánh đồng lúa vàng ươm khi vào mùa, nối liền san sát rộng lớn, chạy dài theo chúng tôi. Qua cửa kính ô tô, dần hiện lên khung cảnh vùng quê rất đỗi yên bình. Cứ cách hai tuần tôi về đây một lần, để thăm ngôi trường tiểu học mà tôi xây dựng để ủng hộ người nghèo ở nơi đây. Tôi thích cảm giác mọi nỗi lo trong lòng lại trở nên nhẹ bẫng mỗi khi trở về. Tôi xuống xe, đón lấy ngọn gió nhẹ nhàng phải qua mặt, thoảng theo hương thơm nhè nhẹ của mùi lúa chín. Tôi vào trường, qua từng lớp, ngắm nhìn những đứa trẻ đang học bài. Một vài đứa trẻ trong số chúng nở một nụ cười tràn trề hạnh phúc khi nhận ra sự xuất hiện của tôi. Cũng như tôi, chúng đều là những người sinh ra đã nhận sự bất công được sắp sẵn của Chúa Trời. Chỉ khác là Chúa Trời, ngài cướp đi của chúng vật chất đầy đủ, còn tôi lại bị cướp đi cả một tuổi thanh xuân. Bọn trẻ nhìn tôi đầy vẻ biết ơn, còn tôi nhìn chúng bằng đầy sự đồng cảm của những kẻ nhìn đời với một nỗi oán hận.
Trung Thành lái xe đưa tôi về thành phố lúc 8 giờ tối. Mở mắt sau một hồi thiếp đi vì mệt, ánh điện sáng trưng của thành phố cộng với tiếng còi xe inh ỏi vang tận vào trong ô tô. Tôi trở về căn hộ của mình tắm rửa, thay đồ và trang điểm. Tôi chọn một bộ váy bó sát, xẻ tà một đường táo bạo để tôn lên những đường cong quyến rũ đầy tự tin. Tôi xuống nhà, Trung Thành mở cửa xe khi thấy tôi.
- Cô muốn dùng bữa tối ở đâu? - Anh hỏi khi xem đi được một đoạn.
- Hãy tới ByNight luôn, tôi không cảm thấy đói.
ByNight là một bar lớn do tôi mở khi tròn 23 tuổi. Giờ tôi 26 tuổi, thế là nó đã hoạt động được hơn ba năm, trở thành một trong những hộp đêm có tiếng ở thành phố. Tôi của năm hai ba, nói làm sao nhỉ? Bị ông trời xô ngã tới tấp khi vừa bước những bước chập cũng ra ngoài đời. Tôi của năm hai ba, ngập trong tiếng chửi rủa, tiếng đay nghiến và những cái nhìn tức giận như muốn giết chết tôi vậy. Cho tới giờ, vẫn còn như in trong trí nhớ giây phút mẹ chồng sắp cưới lao vào túm áo gào khóc, ánh mắt căm giận của bà như muốn băm vằm tôi ra thành trăm mảnh, muốn tôi là người phải nằm vào chiếc quan tài ấy thay vì anh. Trong những tháng năm đầy hạnh phúc ấy, anh quyết định cầu hôn tôi, thật lãng mạn. Chiếc ô tô đầy hoa hồng và bóng bay sau cốp xe nhưng chưa kịp nói lời yêu thương, chiếc xe đã nằm gọn trong gầm xe container, đầy máu. Từ những ngày đầu yêu nhau mọi người đã nói rằng chúng tôi vốn không nên đến với nhau. Chàng diễn viên điển trai của họ làm sao có thể đem lòng yêu một cô gái rất đỗi bình thường như tôi. Và thế là sau cái chết của anh, mọi người có lý do để hợp lý hóa việc ghét tôi và biến nó trở thành nỗi hận thù thấu tận xương. Là tại tôi, vì sự xuất hiện lẽ ra không nên có trong cuộc đời anh. Là tại tôi, tất cả là tại tôi. Họ nghĩ vậy, và tôi cũng nghĩ vậy. Cầm hộp nhẫn còn lại trong ô tô, tôi đeo một chiếc, một chiếc đặt vào phần mộ anh. Thế là một đứa con gái 23 tuổi hiền lạnh, nhút nhát chỉ biết sống trong sự bao bọc của bố mẹ, của người yêu đột nhiên trở nên hoàn toàn suy sụp.
Những ngày sau khi anh mất, tôi trở thành cái gai trong mắt mọi người. Rằng vì cầu hôn tôi mà chàng diễn viên nổi tiếng của họ chết oan. Mỗi sáng mai ngủ dậy là hàng loạt những tiêu đề báo, rằng chàng diễn viên gặp tai nạn thảm khốc trên đường cầu hôn bạn gái. Thậm chí có những bài báo zoom hẳn bức ảnh cận mặt, họ nói rằng tôi có tướng sát phu. Những tít bài độc ác làm tôi cảm thấy buồn nôn, để rồi nhìn mặt mình qua gương cũng thấy buồn nôn. Việc anh mất cũng đủ bóp nghẹt trái tim tôi, đau nhói. Nhưng lại phải đối mặt với hàng tá những lời nói đay nghiến, và cả việc căm ghét chính bản thân mình khiến tôi kiệt quệ. Nằm lì trong phòng suốt nhiều tháng trời và chỉ biết khóc ròng. Sau đó tôi cố gắng hết sức, dùng toàn bộ sức mạnh của tuổi trẻ để cố gắng đứng dậy. Nuốt những giọt nước mắt đang khóc dở, bước một bước cố tỏ ra vững chãi dù đôi chân vẫn đang run lên. Nhưng dù khó cỡ nào tôi vẫn phải vực dậy, tôi không thể là một kẻ giết chết chồng chưa cưới của mình rồi ngang nhiên giết chết bố mẹ mình. Bởi chỉ có mình tôi, nên tôi không thể cứ nhẫn tâm như thế được. Tôi quyết định nhận chức giám đốc điều hành tập đoàn của bố tôi. Tôi làm việc rất nhiều, đắm chìm trong công việc là cách tốt nhất để tôi không cảm thấy mình đau. Tôi quyết định dành số tiền lương một năm để xây trường học cho bọn trẻ. Nếu Chúa Trời đã chơi một cách không công bằng như thế, tôi sẽ giúp đỡ bọn trẻ lấy lại phần nào trong sự bất công ấy. Cũng là giúp tôi tìm lại chút sức lực trong những ngày tháng vô cùng mỏi mệt. Dù có rất nhiều con mắt nhìn tôi oán hận, họ cứ vô lý mà oán hận tôi như thế, dù họ có làm gì thì ở nơi này, những đứa trẻ sẽ vẫn dành cho tôi một ánh mắt vô cùng ấm áp.
Tôi vay tiền bố mình để mở quán bar. Bố không phản đối. Cõ lẽ vì những đêm bật khóc đầy đau đớn, bố tôi đều thấu hiểu. Ông biết rằng, con gái mình cần một nơi để giải thoát khỏi những nỗi đau đớn tận tâm can. Nếu bọn trẻ còn có tôi là người giúp chúng đòi lại công bằng từ tay Chúa Trời, thì tôi vẫn còn bố.
Trung Thành là người làm cho bố nhiều năm, anh ấy cùng bố trải qua rất nhiều chuyện. Anh ấy hệt như tên của mình, luôn hết lòng phục vụ bố tôi. Trung Thành giúp tôi rất nhiều trong việc mở bar nói riêng và tất tần tật những công việc nói chung. Từ ngày người yêu mất, tôi tự đặt ra một nguyên tắc rằng mình không được tiếp xúc với đàn ông. Vì ám ảnh, vì gương mặt mình trên những trang báo tàn nhẫn ấy khiến tôi đối xử tàn nhẫn với bản thân. Chẳng biết từ bao giờ tôi lại tin vào lời người ta nói - rằng mình có số sát phu. Tôi không muốn lại một lần nữa, xảy ra điều tương tự. Thế nên, an toàn nhất là không tiếp xúc, không tiếp xúc đương nhiên không phát sinh tình cảm. Tôi muốn một mình, mỗi người sinh ra vốn đã là một cá thể độc lập bởi vậy chẳng có lý do gì để phải tìm một nửa còn lại cả. Những mối quan hệ với đàn ông chỉ xảy ra trong công việc, tôi không nói chuyện thêm với họ nếu có bất kì một mục đích gì khác ngoài công việc. Hai người đàn ông ăn tâm để tôi giao tiếp, đó là bố, và Trung Thành. Anh ta là chứng kiến quãng thời gian khủng khiếp của tôi, là người có kinh nghiệm và tài giỏi. Người được bố tin tưởng nhiều năm, hẳn không phải tầm thường. Nhưng đặc biệt hơn cả, Trung Thành bị gay. Anh ấy trông rất nam tính, nhưng lại không có tình cảm với con gái, anh ta đưa cho tôi tấm hình hôn một cậu con trai khác. Bởi vậy, Trung Thành nghiễm nhiên được nằm ngoài danh sách những người gọi là đàn ông.
Bước vào ByNight, những vị khách của tôi hét lên và vỗ tay trước. Tôi thường tới bar khoảng một, hai lần trong tháng, mỗi lần tôi tới tất cả mọi thứ đều được free. Lại là một hành động cho tiền, nhưng ở ByNight khác với trường học từ thiện. Dù đều nhận những ánh nhìn đầy vui sướng để chào mừng sự hiện diện của tôi. Nhưng với bọn trẻ tôi cảm thấy mình có thể cho đi được nhiều điều, thì ở đây, chỉ là cho riêng cá nhân tôi. Tôi muốn những bạn trẻ đáng đứng đây, ít nhiều đã có người từng là những anh hùng bàn phím lao vào chửi rủa tôi điên cuồng, chà đạp cô gái hai ba yếu đuối ấy, ngày hôm nay lại đang gào rú tên tôi đầy chào đón. Họ tôn tôi là "Nữ hoàng" trong khi quá khứ đã từng là một con yêu tinh mang số sát chồng. Hóa ra biệt danh lại dễ dàng được đặt ra như thế, chỉ cần nhiều người cùng gọi sẽ thành tên. Nó dễ dàng, phải rồi, mọi người dùng miệng để gọi, còn tôi dùng cả một linh hồn, một tuổi trẻ để đánh đổi.
Tôi quẩy hết mình ở quán rồi ngồi ở quầy rượu. Nốc những cốc rượu nặng lắc đá, tôi không say. Vì thói quen suốt những năm qua mà rượu chỉ có thể làm tôi ngấm chút hơi men, chứ không thể say được nữa. Đưa lên miệng một cốc nữa, nhưng lúc đó Trung Thành giữ tay tôi, cầm lấy cốc rượu nốc cạn.
- Cô chưa ăn tối, uống nhiều thế này không tốt đâu.
- Có bao nhiêu việc không tốt mà người ta vẫn làm đấy thôi. - Tôi vừa nói vừa lấy cốc khác rót tiếp rượu vào, rồi cụng vào cốc rượu trên tay anh.
Trung Thành im lặng, anh kéo tay tôi ra khỏi quán bar. Mở cửa chiếc xe được đỗ sẵn ở lề đường.
- Cô vào đi. - Anh ta lạnh lùng nói.
Anh ta luôn như thế. Trong một vài trường hợp lại lấy lý do là phục vụ cho bố nên luôn lấy sức khỏe của tôi làm nhiệm vụ chính.
- Lại là cái giọng đấy. Tôi không vào. Bên trong thực sự đang rất rất vui đấy.
- Nếu cô không chịu vào, tôi sẽ bế cô vào đấy.
Tôi lên ghết đầu ngồi. Không thể đùa với người đàn ông này được, anh đã nhiều lần trừng trị tội cứng đầu của tôi bằng cách bế xốc tôi lên giữa phố.
Bật playlist nhạc. Một loạt bài hát ưa thích mới của tôi đã được cop sẵn ra usb, việc này Trung Thành làm. Tôi chưa hề nói ra rằng mình thích bài gì, cũng không biết bằng cách nào anh ta lại biết. Anh ta không trả lời, nên tôi cũng không hỏi nữa, đây không phải là lần đầu tôi phát hiện ra list nhạc yêu thích theo từng thời kỳ của mình. Có lẽ tôi đã quen với việc người đàn ông tài giỏi này có thể làm được rất nhiều điều mà có nằm mơ thôi tôi cũng không nghĩ nó lại giải quyết được.
Anh ấy dừng lại ở một nhà hàng gần phố cổ.
- Cho tôi một suất nộm gà. Thịt gà trắng. Một cốc chanh tươi, ít đường. Một suất cơm với bò bít tết. Salad thịt gà cho khai vị và một bia.
Tốt rồi. Đến việc đi ăn anh ta cũng gọi luôn cho tôi như thế. Anh ta có vẻ khá tự tin rằng tôi thích ăn cái này cái kia nhỉ. Nhưng cũng không sai vào đâu được khi mà tôi thường không ăn cơm trong bữa tối, chỉ dùng salad hoặc nộm. Loại nước mà tôi uống mỗi khi ra ngoài, nếu không phải rượu thì sẽ là nước chanh ít đường.
- Trong khi tôi ăn uống theo chế độ thì anh lại ngang nhiên ngồi trước mặt tôi mà ăn với bò bít tết và thịt gà sao?
- Cho tôi một sườn nướng phomai nữa. - Anh ta nói với người phục vụ.
Trung Thành lọc xương của miếng sườn, nhúng ngập trong phô mai rồi xoay đĩa. Anh ta bất ngờ đưa đĩa trước miệng tôi:
- Sườn nướng phô mai ở đây là tuyệt nhất đấy.
- Tôi không ăn. - Tôi làm thinh, xọc nĩa vào miếng dưa chuột trong đĩa nộm.
- Thật cứng đầu. - Nói rồi anh ta rút dĩa lại ăn một cách ngon lành.
Tôi ăn gọn đĩa nộm trong vài phút, trong khi anh ta vẫn còn ngon lành với một đống đồ ăn hấp dẫn trên bàn. Trung Thành rất đàn ông, hàng ngàn lần nhìn đi nhìn lại tôi vẫn thấy vẻ nam tính hơn hẳn những người đàn ông tôi đã từng gặp. Tôi không thể tưởng tượng ra cảnh anh âu yếm một cậu con trai khác sẽ như thế nào. Thôi bỏ đi, dù sao như thế cũng may mắn. Nếu không tôi sẽ liệt anh ta vào những người không nên tiếp xúc nhiều. Mà cuộc đời tôi duy chỉ còn có anh ta là bạn thân, nếu hàng tá những điều ngộp thở không có ai để chia sẻ, hẳn tôi sẽ rất khó để có thể vượt qua. Chúng tôi lên xe trở về nhà.
- Hôm nay vất vả cho anh rồi. - Sau một ngày dài lé xe hơn trăm kilomet rồi lại chở tôi qua hết những cuộc vui này tới cuộc vui khác.
- Cô có vui không?
- Có. Nhìn bọn trẻ rất đáng yêu, chúng lớn lên theo từng ngày...
- Chỉ cần cô vui, là được rồi. - Anh ta ngắt khi tôi đang hào hứng kể.
- Lại phải trở về nhà sao? - Tôi than vãn.
- Về nhà, sẽ được ngủ một giấc thật ngon đây.
- Tôi chẳng thể nào mà ngủ nổi.
Tôi buột miệng nói, nói thật tôi sợ nhất mỗi khi màn đêm buông xuống. Ba năm trôi qua dù đã thay đổi rất nhiều, rồi cố gồng mình lên để mạnh mẽ cũng không làm tôi có thể nào ngủ một giấc yên ổn. Tôi sợ cảm giác mỗi khi nhắm mắt lại, mọi thứ trong vô thức lại ùa về. Cảm xúc đau nhói ấy lại bóp nghẹt tôi trong đêm. Tôi nghĩ thế, nhìn qua cửa kính ô tô, lộ rõ vẻ buồn trên khuôn mặt.
- Hay là đừng về nữa. - Trung Thành lên tiếng đề nghị.
Tôi nhìn anh ta dò xét.
- Nếu không muốn, thì đừng về. - Nói rồi anh ta quay đầu xe đi ra phía bãi biển.
- Trung Thành, Còn người yêu anh? Cậu ấy...
- Cậu ấy không ghen với con gái. Tôi làm sao mà có tình cảm với con gái được. Việc làm cô vui, là nhiệm vụ.
Chúng tôi dừng xe ở một bờ biển ở ngoại thành. Anh ấy trườn qua ghế của tôi để ngả chiếc ghế xuống. Giật mình ngồi im, hành động này làm mặt tôi chỉ còn cách ngực anh ấy chừng vài phân. Ôi mẹ oi, cái thân hình hoàn hảo cùng mùi thơm tự nhiên cực kì nam tính khiến tim tôi đập loạn xạ, vài nhịp. May thay anh ấy mau chóng rút người lại sau khi chỉnh ghế xong.
- Cô nhắm mắt lại đi. - Anh ta nhẹ nhàng. Nói rồi điều khiển cho mui xe trượt xuống.
- Được rồi.
Tôi từ từ mở mắt. Cả một vùng trời rộng lớn trước mắt với hàng ngàn những ngôi sao lấp lánh. Không gian ở đây yên tĩnh, tiếng động duy nhất chúng tôi nghe được chỉ là tiếng sóng nhẹ vỗ vào bờ. Trung Thành cởi chiếc áo khoác của mình ra, làm chăn đắp cho tôi. Tôi cứ mải mê đắm chìm vào màn đêm ở đây, khoan khoái vô cùng.
- Lâu rồi, đêm mới dễ chịu như thế này.
- Hãy ngủ một giấc thật ngon nhé.
- Cảm ơn anh, Trung Thành.
Cảm giác dễ chịu đưa tôi vào giấc ngủ. Đêm đầu tiên sau ba năm dài đằng đẵng có thể nhẹ nhàng ngủ thay vì những giọt nước mắt hay những ám ảnh đáng sợ. Tôi đã gồng mình lên để sống thật tốt, phải thật tốt và rồi cuộc sống có cải thiện nhưng tôi nhận ra mình không ổn một chút nào. Có một vài khoảnh khắc yên bình như lúc này đây, tôi rất nhớ những năm tháng ấy. Nhớ về cô gái sáng nay xuất hiện trên facebook với nụ cười đầy hạnh phúc, đằng sau nụ cười ấy là một tâm hồn vô lo vô nghĩ, là những tháng ngày còn nhiệt huyết yêu đương. Cô gái ấy, tuyệt nhiên không phải là tôi bây giờ.
Mơ một giấc mơ đẹp, là tôi nằm đây, một cái chạm môi thật nhẹ nhàng. Xuyến xang hệt như nụ hôn đầu ở trường cấp ba với mối tình đầu. Tôi nhẹ mỉm cười, mãn nguyện. Bởi trong những ngày cật lực gồng mình chống chọi lại tất cả, lại có một giây phút hiếm hoi thật bình yên.
Tôi mở mắt với một tâm trạng rất tốt. Bình minh đã lên được một lúc. Trung Thành đóng mui xe.
Những ngày sau, kể từ đêm hôm đó tôi không còn quá sợ ban đêm nữa. Giây phút ngọt ngào chợt thấy ấy có lẽ đủ để cứu sống tôi trong những đêm dài tiếp theo.
Tôi trở về sau một chuyến du lịch một mình tại Italy. Dù đã ổn hơn rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra rằng: "Tôi sinh ra vốn là một mình, sao phải đi tìm thêm ai khác." Bất ngờ khi một người đàn ông lạ mặt đón tôi ở sân bay, không phải Trung Thành. Gọi vào máy anh ta hàng trăm cuộc nhưng đều thuê bao.
- Bố à. Anh ta bận việc gì tới nỗi không ra đón con chứ? - Tôi cằn nhằn với bố qua điện thoại. Cứ nghĩ sẽ thấy anh ta khi về nước, thế mà không như dự định nên làm tôi rất hụt hẫng.
- Cậu ta xin nghỉ. Từ nay chú Phong sẽ làm việc cùng con.
Những ngày sau đó, tôi không có cách nào để liên lạc với anh ta. Anh ta rất giỏi, nên việc chạy trốn cũng rất giỏi. Đã một tuần trôi qua, tôi chẳng làm được việc gì cho nên hồn khi không có anh. Chú Phong cũng rất tốt, nhưng sao tôi vẫn cảm thấy không thể nào mà quen được. Hôm nay tôi tự lái xe về, bật list nhạc trên usb cắm sẵn. Một tháng đã trôi qua, bản nhạc vẫn không được thay thế. Anh ở đâu chứ? Anh đang trốn ở đâu chứ?
Mắt tôi cay sè. Ôi tôi bị điên mất rồi! Tôi đang làm cái quái gì đây! Tôi lấy tay dụi những giọt nước mắt chẳng biết từ bao giờ cứ thế lăn dài. Hóa ra, là tình yêu. Hóa ra tôi lại trót yêu người đàn ông này mất rồi. Anh ta đồng tính, anh ta thậm chí đã yêu người đàn ông khác, vậy mà tôi lại như vậy là sao chứ? Tôi vào quán cafe, chọn cho mình một góc yên tĩnh trong quán để bình tâm lại.
Hình dáng của người đàn ông vừa bước vào quán nhìn rất quen. Anh ta đi cùng bạn gái mình, hai người còn không ngại dành cho nhau một nụ hôn. Rõ là tôi không quen anh ta, nhưng lại cảm thấy rất quen như đã gặp ở đâu. Thật sự không nhớ ra nổi. Họ bước ra khỏi quán, tôi vẫn khó chịu vì không thể nhớ ra nổi khuôn mặt quen thuộc ấy.
Tôi giật mình, sực nhớ ra! Lao ra khỏi quán như điên tìm họ. Kia rồi. Mặc cho đôi chân đang đi guốc tôi vẫn cố chạy theo bằng được.
- Anh là Tuấn Phong? - Tôi vừa thở không ra hơi, vừa hỏi.
- Cô là?
- Sao anh lại đi với cô gái này chứ? - Cô gái ấy nhìn tôi tò mò khi nghe tôi nói xong.
Tôi kéo anh ta ra, nói nhỏ:
- Chẳng phải anh là người yêu của Trung Thành sao? - Tôi ngập ngừng.
- Người yêu nỗi gì chứ. Chỉ là trò đùa của cậu ấy thôi. Vì không muốn cô xa lánh mình, nên cậu ấy mới phải làm thế.
- Giờ anh ấy đang ở đâu vậy?
- Có vẻ như cậy ấy không muốn cô biết đấy. - Anh ta nói rồi quay lại chỗ bạn gái.
Tôi túm tay anh ta, nước mắt chảy dài:
- Làm ơn, hãy giúp tôi!
Căn nhà một tầng được thiết kế thân thiện với thiên nhiên. Bên ngoài có khá nhiều cây xanh. Anh mặc một chiếc áo phông trắng, quần trắng, ung dung cho lũ chim ăn và nói chuyện với chúng. Hóa ra anh ấy dừng việc quản lý cho tôi để chăm sóc bầy chim này sao.
Tôi bấm chuông liên tục, vì bực, và nhớ, phát điên. Cuối cùng anh cũng ra mở cửa.
- Tại sao lại nói dối? Tại sao lại nghỉ mà không nói một lời nào chứ. Nếu vì lý do gì cũng làm ơn nói cho tôi được không? Anh có hiểu cảm giác người mình yêu thương tự nhiên mất hút đau đớn như thế nào không? Anh có hiểu cảm giác ấy đau đớn như thế nào không? - Tôi đấm liên tục vào ngực anh.
Trung Thành giữ hai tay tôi lại:
- Vì nếu càng gặp em, anh sẽ lại càng cảm thấy rất đau. Vì tình cảm với em ngày một lớn dần. Còn anh thì không đủ sức để kiểm soát được tình yêu này nữa.
- Hôm nay là ngày 11 tháng Chạp. Lần đầu tiên anh hôn em đấy. Em sẽ nhớ về ngày hôm nay.
- Là ngày mùng 8 tháng trước. Tại bại biển.
- Ra là không phải mơ sao?
- Đồ ngốc. Mơ có thể thật đến thế sao?
Thanh Xuân Để Dành Thanh Xuân Để Dành - Hiên & Trang Phạm Thanh Xuân Để Dành