Kẻ nào chưa một lần thất bại trong quá trình trưởng thành, tức kẻ đó không có gan thực hiện những điều mới mẻ.

Woody Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Physik
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1912 / 28
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38 - Trong Hạ Gia
ái chốt đó không chịu nổi lâu đâu, Jen," Septimus bảo, vừa nhìn cái chốt vàng mỏng manh được thiết kế để làm duyên cho phòng giải lao của các quý bà hoàng thân. "Tụi mình phải ra khỏi đây mau."
Jenna gật đâu. "Em biết, nhưng Cung Điện đầy nghẹt người à. Sep, anh không tin nổi đâu. Nó khác kinh khủng. Đi đâu mình cũng không thể tránh được có người nhìn thấy mình rồi cúi chào rồi..."
"Bảo đảm họ không cúi chào anh đâu, Jen," Septimus nói, mỉm cười lần đầu tiên sau một trăm sáu mươi chín ngày, và bất giác nhìn đúng là Septimus mà Jenna nhớ.
"Với tóc tai như ổ chuột thế thì ai thèm cúi chào anh. Anh đã làm gì nó vậy?"
"Không chải. Không thấy cần thiết. Nhất định không chịu để bị cắt thành cái ổ bánh pudding ngó thấy sợ úp ngược lên đầu. Ừm, đó là điều khiến Marcellus bực bội. Ông ấy hay nhắng nhít làm to chuyện những việc như... Gì hả, Hugo?" Hugo đang giật ống tay áo Septimus.
"Nghe này..." thằng bé thì thầm, mắt đỏ ngầu, mặt vẫn trắng trợt sau cú bị bóp cổ suýt chết. Có ai đó đang rung tay nắm cửa.
Ngài Hereward chặn cửa bằng thanh gươm gãy của mình và Hiện Hình với Septimus và Hugo, vốn thằng bé vốn đang sợ hãi nảy thót người lên không, hồn bay phách lạc. "Công chúa Jenna, tôi sẽ bảo vệ cô và những người đi theo trung thành của cô," ông hiệp sĩ nghiêm trang nói.
"Cảm ơn, ngài Hereward," Jenna nói. "Nhưng chúng tôi cần phải ra khỏi đây nhanh. Sep, anh mở cửa sổ đi trong khi em làm cho họ nghĩ là tụi mình đi lối này." Jenna chạy ra cánh cửa nhỏ dẫn vào Lối Dài, mở toang ra và để mặc nó đu đưa. "Đi mau," cô bé nói, đẩy Hugo dúi dụi về phía cửa sổ. "Ra đi, Hugo." Ba đứa ép mình chui ra khỏi cửa sổ và rớt phạch xuống lối mòn ôm quanh đằng sau Cung Điện. Lặng lẽ hết mức Jenna đóng cửa sổ lại.
Ngài Hereward Xuyên Qua tấm kính và mau chóng đứng sát bên chúng. "Vui lòng để tôi chỉ lối an toàn cho các vị!" con ma đề nghị.
"Đâu cũng được," Jenna lào xào, "nhanh lên."
"Dùng dòng sông cho mục đích này rất có lợi," ngài Hereward nói, chỉ ra bờ sông, phủ đầy những hàng cây tuyết tùng xa lạ.
"Thì sông vậy," Jenna quyết định.
Nếu có ai ở trong phòng Đại Lễ mất công nhìn ra - thực tế không ai nhìn ra cả, vì thực khách đang xôm xả bàn tán vụ việc vừa xảy ra trong vài phút qua - thì hẳn là họ sẽ thấy hai thằng bé phục vụ Cung Điện và công chúa chạy băng qua bãi cỏ dài dẫn xuống sông. Không có người Kiến Vong trong số khách khứa để mà thấy con ma già xơ xác, áo giáp tơi bời, nhưng thanh gươm gãy giơ cao đầy khí thế, dẫn đầu ba con người chạy hết tốc lực, như đang xông pha trên trận tiền. Được bảo vệ bởi một đám mây đen khổng lồ vừa trôi qua trước mặt trăng tròn và làm bãi cỏ lẫn trong màn đen, toàn quân chạy thục mạng.
Lớp băng mỏng vỡ lạo xạo dưới chân chúng, để lại ba cặp dấu chân đậm trên cỏ trắng xoá, cho bất kỳ ai quan tâm cũng đều thấy, nhưng chúng may mắn bởi vì không ai lại nghĩ đến chuyện tìm dấu chân trên cỏ cả. Lúc chúng ra tới dòng sông là lúc một đội tìm kiếm của nữ hoàng Etheldredda, được dẫn đầu bởi kẻ thay thế cấp thời cho Thùng Phi Mỡ - một gã cục súc đã rắp tâm ngấp nghé vị trí hầu cận nữ hoàng nhiều năm rồi, nay không ngờ vận may lại rơi tọt xuống mình thế này - đang ngó lăm le cánh cửa và đi đến kết luận chính xác rằng Jenna đã đi qua đó. Đội tìm kiếm chen chúc qua cánh cửa hẹp, ai cũng sốt sắng muốn là người đầu tiên bắt được công chúa Esmeralda để nhận được ân sủng của nữ hoàng, nhưng kẻ hầu cận mới là sốt sắng nhất... và cũng ti tiện nhất. Hắn đấm đá, cào cấu leo lên trước đội tìm kiếm và ra khỏi cửa trước nhất. Chẳng bao lâu sau cả đoàn lục tục bám theo hắn dọc theo Lối Dài, thét lác ầm ĩ hỏi mọi người coi có ai "thấy công chúa bị lừa dối tội nghiệp" đâu không. Lo sợ gã hầu cận mới và đồng bọn, nhiều người hăm hở chỉ cho hắn những phương hướng trời ơi, và thế là cả đoàn bị cuốn vào cuộc truy lùng ngỗng trời.

Đến lúc này Jenna, Septimus, Hugo và ngài Hereward đang đứng ở bến sông nơi chiếc thuyền hoàng gia neo đậu.
"Chiếc thuyền này sẽ chở chúng ta an toàn ở đây," ngài Hereward nói. "Đêm nay lặng gió, thuận lợi và nước chảy chậm."
Septimus nhìn chiếc thuyền hoàng gia và huýt sao giữa hai kẽ răng, một thói quen cục cằn mà nó đã vô tình bắt chước Marcellus Pye. "Ông không nghĩ họ sẽ thấy chúng ta trên đó sao?"
"Không phải thuyền đó. Ý ngài Hereward muốn nói cái xuồng mái chèo nhỏ kia kìa," Jenna giải thích giùm cho ngài Hereward, giờ đang lập lờ trên một chiếc xuồng nhỏ, sơn vẽ nhằng nhịt, cột đằng sau chiếc thuyền hoàng gia, vốn được dùng để chở người tới và ra khỏi thuyền những khi thuyền không thể cập bờ.
Ngay lúc đó mặt trăng tròn lướt ra khỏi đám mây và những bãi cỏ tráng băng được tắm đẫm trong ánh sáng trắng rực rỡ; cứ như ai đó vừa bật đèn pha và chĩa thẳng vào chúng vậy. Ngài Hereward biết quá rõ mối nguy hiểm của ánh trăng, bởi vì chính ngài đã xui rủi hoá kiếp ma vào đúng khoảnh khắc vầng trăng tròn xuất hiện và lĩnh trọn một mũi tên được nhắm một cách tài tình.
Con ma nhảy phắt khỏi chiếc xuồng để nhắc nhở, "Chúng ta bị phát hiện mất... nhanh tới Hạ Gia!" Núp vào những mảng tối của hàng cây tuyết tùng cao lớn, ngài Hereward lùa cả bọn tới khu Hạ Gia - cũng là toà bát giác, mái vàng rực mà Jenna biết trong Thời của mình.
Ẩn mình đằng sau Hạ Gia, Jenna nhìn các cửa sổ Cung Điện sáng lên từng khung một, chứng tỏ đội tìm kiếm mù tịt xông vào một căn phòng trống và bỏ lại một ngọn nến thắp sáng để đánh dấu phòng đã được sục sạo rồi.
Thình lình, một tiếng rầm đằng xa, cửa sổ lớn ăn thông với phòng Đại Lễ bị mở tung và tên hầu cận mới phọt ra sân thượng. Điên tiết trước cuộc rượt đuổi vô ích khắp Cung Điện, hắn đã rời đội tìm kiếm, bỏ mặc chúng ngậu xị đó mà quày quả trở về phòng giải lao của các lệnh bà, hầu lục xét kỹ hơn. Ở đó hắn phát hiện cửa sổ bị rút chốt, và con mồi của hắn đã cao chạy xa bay về hướng hoàn toàn khác. Bên ngoài phòng Đại Lễ, giọng doạ nạt quát thét của hắn vang dội trong màn đêm băng giá, ra lệnh cho đội tìm kiếm mới tuyển lựa kỹ lưỡng, gồm toàn bọn côn đồ ác ôn của hắn.
"Chia ra mỗi toán ba đứa. Đồ ngu, bọn bây đần độn cả lũ, hả? Hừ, đồ khỉ, tao nói là ba. Bọn chúng chỉ là đồ con nít ranh, nhãi nhép, chắc chắn mỗi đứa tụi bay sẽ dẹp được một đứa chúng nó. Hai thằng phục vụ chẳng đáng gì, nhưng Esmeralda phải trở về với Mama đau khổ của cô ấy. Hừm, đám này ra cổng vòm lớn, mau, đám này, ra chuồng ngựa, còn đám này, đồ ngu, nhấc đôi chân mập của tụi bây ra sông. Không chậm trễ... Đi!"
Khi Jenna, Septimus và Hugo núp đằng sau Hạ Gia, bỗng một tiếng thét phụt lên từ đội tìm kiếm đang huỳnh huỵch chạy tới. "Dừng lại! Có dấu chân trên băng. Tao tuyên bố, bọn ta bắt được chúng rồi. Chúng là của bọn ta!"
Đội tìm kiếm, với tên hầu cận theo sát nút, băm bổ lao qua bãi cỏ về phía lũ trẻ. Kinh hãi, Septimus cố mở cửa Hạ Gia. Cửa khoá. "Để anh phá cửa sổ vậy, Jen," nó nói, quấn nắm đấm vào miếng vải mà nó đã dùng đẻ lót bình nước sốt cho khỏi bỏng.
"Không được, Sep," Jenna rít lên. "Chúng nó nghe thấy đấy, với lại nếu anh phá cửa sổ là chúng sẽ biết tụi mình ở trong đây."
"Cho phép tôi, chàng trai," ngài Hereward nói, vẫn đỏ mặt vì cú mở khoá thành công phòng ngủ của Jenna hồi sớm. Ông hiệp sĩ đặt tay lên ổ khoá. Cả bọn nôn nóng chờ đợi, lắng nghe đội tìm kiếm tới chiếc thuyền hoàng gia.
"Nhanh lên," Jenna thì thào giục.
"Sức mạnh của tôi không còn như trước," ngài Hereward đỏ mặt nói. "Cái khoá này không dễ lay chuyển."
"Ngài Hereward, để tôi thử cái này," Jenna nói. Ước gì mình đã lắng nghe kỹ lời huyên thuyên của Jillie Djinn hơn, Jenna lấy chìa khoá phòng Nữ hoàng ra khỏi thắt lưng. Những ngón tay tê buốt, lọng cọng tựa những khúc xúc xích đông cứng của cô bé lạng quạng làm rớt chìa khoá. Nó nằm oạch dưới cỏ sương, lấp loá ánh vàng và ngọc lục bảo dưới ánh trăng. Septimus vội chộp nó lên, ấn vào ổ khoá và xoay, tíc tắc sau chúng đã lảo đảo lao vào trong. Septimus khoá cửa lại đằng sau cả đám, rồi đứng trơ ra lắng nghe tiếng bước chân nện rầm rập bên dưới hàng cây tuyết tùng, làm rung chuyển cả mặt đất.
Tự dưng Hugo bấu chặt lấy cánh tay Septimus.
Hai con mắt xanh lá cây nhoà trong màn đen, và một tiếng ngao dài khàn đục toả khắp Hạ Gia.
"Ullr?" Jenna thì thào trong tối. Nhưng chợt nhớ ra mình đang ở đâu. Làm sao có thể là Ullr được?
Cũng trong bóng tối một giọng nói mà Jenna biết vọng ra. "Yên, Ullr. Yên," Snorri nói, nín thở. Nhưng Ullr không yên. Mới vừa rồi con mèo bự này đã hoảng sợ trước những mùi và âm thanh lạ lẫm của Thời khác hẳn, lại thêm bị giật mình bởi tiếng thét giữa đêm của cô hầu nhà bếp nên đã chạy thục mạng qua mê trận những đường ngang ngõ tắt. Snorri vừa bắt kịp nó xong, thở pháo nhẹ nhõm. Bây giờ chị đang ôm chặt con báo và vuốt ve chỗ lông cổ dựng lên của nó.
"Không sao đâu, Sep," Jenna thì thầm. "Chỉ là Snorri và Ullr Đêm thôi."
Septimus không hiểu Jenna nói gì lấy một lời, nhưng nếu con báo gầm gừ kia không làm Jenna sợ thì nó cúng sẽ không để con vật ấy làm mình cuống. Với lại, còn nhiều điều khác để mà lo lắng, chẳng hạn cái giọng khê đục của gã hầu cận mới khoái chí la thét, "Dấu vết rõ ràng. Con mồi đang đợi bọn ta trong Hạ Gia của nữ hoàng bọn bay."
Có tiếng lay nắm cửa hùng hục, tiếp sau là tiếng rú. "Cửa khoá và bị chặn rồi, thưa ngài hầu cận."
"Thế thì đạp đi... Mither hậu đậu xúi quẩy... đạp nó xuống!"
Một tiếng ình dộng vào cánh cửa gỗ mỏng manh, nguyên cả toà Hạ Gia lung lay. Ngài Hereward chặn thanh gươm ngay cửa và tuyên bố, "Đừng sợ, chúng sẽ không qua được đâu." Jenna thất hồn liếc nhìn Septimus, ngụ ý đội tìm kiếm thậm chí còn không nhìn thấy ngài Hereward nữa kia - tên hầu cận mới sẽ Xuyên Qua ngài như ngài không có ở đó mất thôi.
"Từ đây chúng ta có thể thoát ra nhà bếp," Snorri nói nhanh, "nhưng chúng sẽ đuổi theo. Tôi có ý này. Jenna, đưa áo choàng của em cho chị, làm ơn đi." Bất kỳ lúc nào khác hẳn là Jenna sẽ đắn đo từ bỏ chiếc áo đẹp tuyệt của mình, nhưng lại một tiếng ình nữa dộng vào cửa và lớp ván ốp mỏng văng tới đằng sau cô bé, Jenna liền cởi phăng tấm áo choàng và dúi nó vào tay Snorri. Jenna hầu như không chịu nổi cảnh Snorri rứt tung tấm áo choàng từ đầu đến cuối, vừa rải vừa dẫm nó xuống nền Hạ Gia rồi đưa nó cho Ullr, nói, "Này, Ullr." Con báo ngoạm tấm áo choàng nham nhở của Jenna và cạp chặt nó giữa đôi hàm răng cửa.
"Ở đây, Ullr. Canh gác." Ullr vâng lệnh. Con báo chành bành đứng sát bên cửa, đôi mắt xanh lá cây nhóc lên khi một cú đạp khác trút trận mưa dặm gỗ xuống tấm lưng rộng, cuồn cuộn cơ bắp của nó.
"Đi," Snorri thì thào, vẫy Jenna, Septimus, Hugo và ngài Hereward. "Theo tôi."
Snorri biến mất vào bóng đen nhưng nhờ ánh trăng lấp loá trên mái tóc bạch kim của chị mà cả bọn dễ bám theo, chẳng mấy chốc nguyên đoàn đã rạp mình bươn xuống dãy cầu thang đá xoáy trôn ốc dốc đứng. Trong khi tháo chạy, chúng nghe tiếng của Hạ Gia đổ sập dưới sức nặng của những cú đạp. Rồi đến tiếng Ullr gầm rú, tiếp nữa là tiếng thét phiêu hồn của Mither hậu đậu xúi quẩy, kẻ xui xẻo là tên đầu tiên bương qua cửa.
"Vào đi," tiếng đùng đục của gã hầu cận mới.
"Không, lạy ngài. Không. Cái mạng tôi không dám."
"Đồ ngu, đồ bị nguyển rủa, bởi vì mày làm gì còn cái mạng nào, trừ phi mày vào đó mang công chúa ra."
"Không... không, thưa đức ngài. Con lạy đức ngài."
"Dẹp qua, đồ ngu. Để tao chỉ cho thấy một người đàn ông phải như..."
Tới đó thì một tiếng gầm mà không ai - kể cả Snorri - từng bao giờ nghe thấy từ Ullr trám kín cầu thang, khiến xương sống bọn chúng ớn lạnh. Tiếng tru tréo kinh hoàng chọc tan bầu không khí, và tiếng chân chạy rầm rập được nghe thấy khi đội tìm kiếm tháo chạy tán loạn, bỏ mặc tên hầu cận mới chứng tỏ với Ullr một người đàn ông nên phải như thế nào.
Đội tìm kiếm trở lại phòng Đại Lễ, xộc xệch quần áo, và những vị khách còn nán lại đang ăn nốt con vịt của mình, và của người lân cận, liền được nghe câu chuyện rùng rợn về công chúa Esmeralda bị một con quỷ đen ăn tươi nuốt sống ra sao. Không ai biết chuyện gì đã xảy đến với tên hầu cận mới, mặc dù tất cả họ đều lo sợ (và hy vọng - nhằm hoàn tất câu chuyện quá ly kỳ) điều tệ hại nhất đã xảy đến với gã.

Trong khi Ullr Đêm canh gác Hạ Gia và có lẽ đang ăn tên hầu cận mới (dẫu chẳng đứa nào dám nghĩ đến điều đó), Septimus, Jenna, Hugo và Snorri xuống tới chân cầu thang xoáy ốc và tông bùm vào một kẻ nào đó. "Nik," tiếng Septimus sửng sốt.
Nghe thấy giọng nói của Septimus, Nicko suýt nữa thì đánh rơi ngọn nến đang cầm. Một thoáng bối rối, ngỡ ngàng phủ kín nét mặt cậu khi cậu nhận thấy những thay đổi phảng phất mà một trăm sáu mươi chín ngày bơ vơ lưu lạc trong Thời xa lạ đã rèn giũa lên Septimus, nhưng rồi bối rối thoáng qua mau, do bởi Nicko có thể thấy bên dưới mái tóc bết bát và bộ vó cao gầy hơn kia vẫn là thằng Septimus như cũ, và không chỉ thế... đằng sau nó là Jenna.
"Nhanh đi," Snorri thúc hối, "chúng sắp phái quân tiếp viện tới đánh Ullr bây giờ. Nó không thể kìm chân chúng được mãi mãi đâu. Chúng ta phải đi mau." Snorri giằng lấy cây nến từ tay Nicko và hùng dũng bước đi. Cả bọn lúc nhúc theo Snorri và ánh sáng từ cây nến chị cầm lập loè con đường cấm của nhà bếp tầng thấp dưới lòng đất, mà giờ này vắng tanh, ngoài ba cô phục vụ mệt đừ vừa vụt biến đằng xa. Khu nhà bếp ngập ngụa những mùi của bừa đại tiệc, thật ghê tởm đối với Septimus và Jenna. Dòm trước ngó sau để đề phòng những đầy tớ tọc mạch, cả đám lò dò đi. Hên cho chúng, đây là những giờ yên lặng trong đêm, khi mà không ai, ngoài người nướng bánh của Cung Điện đang làm việc trong bếp - mà ông ta lại đang an vị ở tầng trên.
Jenna biết cả đám đang hướng tới đâu. Không xa phía trước, cô bé có thể thấy cái hốc khuất chắn buồng để áo khoác của người nấu bếp tầng thấp. Cô bé bóp chặt bàn tay Septimus và nói, "Tụi mình sắp về nhà rồi, Sep... vậy không tuyệt sao?"
"Nhưng bằng cách nào?" Septimus hỏi, không hiểu gì.
Đằng sau đó, Nicko giơ cây nến lên và bóng chúng bị hắt tới tận cái buồng để áo khoác cũ. "Bằng cách đó chứ sao. Em không nhận ra à?"
"Nhận ra cái gì?"
"Nơi em đã vào đây, ngốc ạ."
Septimus lắc đầu. "Nhưng đây không phải là nơi em đã vào. Em đã vào bằng ngõ Đại Thất của nhà giả kim kia."
Nicko không hiểu sao Septimus lại bực bội đến thế. "Ờ, không hề chi, Sep. Tụi mình hãy trở về bằng đường này, nhé? Miễn trở về nhà là được rồi."
Septimus không nói gì. Nó chả thấy làm sao mà mình có thể về nhà qua cái buồng để áo khoác cũ đó được. Nghe nhắc đến nhà, Hugo bật khóc sụt sịt. Septimus quỳ xuống bên thằng bé. "Có gì vậy, Hugo?" nó hỏi.
Hugo dụi đôi mắt mệt mỏi, đau nhức của nó. "Em... em muốn về nhà," nó lẩm mẩm. "Gặp Sally."
"Sally?"
"Con chó của em. Gặp Sally."
"Được rồi, Hugo. Anh sẽ đưa em về nhà."
"Sep!" Jenna thốt lên, hãi hùng. "Anh không thể. Anh phải trở về với tụi em. Ngay. Tụi mình phải trở về trước khi bị ai đó bắt."
"Nhưng mà, Jen... Chúng ta không thể để Hugo ở đây một mình được."
Ngài Hereward lịch sự ho một tiếng. "Công chúa Jenna. Tôi tin là cô sẽ cho phép tôi hộ tống cậu bé này trở về gia chủ của nó."
"Ôi, ngài Hereward, thật à?" Jenna mừng rỡ.
Ông hiệp sĩ cúi chào. "Rất vinh dự, công chúa Jenna." Ông hiệp sĩ chìa bàn tay đeo găng gỉ sét ra cho Hugo, thằng bé cầm lấy và giữ chặt trong không khí. "Tôi sẽ đi đây, công chúa yêu kiều," ngài Hereward nói, cúi thật thấp. "Vĩnh biệt, vì chúng ta sẽ không gặp nhau nữa."
"Ồ, nhưng chúng ta sẽ gặp lại mà, ngài Hereward. Tối nay cháu sẽ gặp ngài và sẽ kể chuyện cho ngài nghe." Jenna cười tươi.
"Tôi không tin, công chúa, bởi vì tôi nghĩ cô sẽ không an toàn ở đây đêm nay. Tôi chúc cô và những người bạn đồng hành dũng cảm của cô tốc độ nhanh và về nhà an toàn. Đi, Hugo." Nói đoạn, con mà bước ra khỏi cửa, Hugo lon ton bước bên cạnh ông.
"Tạm biệt, Hugo." Septimus nói.
"Chào anh Đệ Tử." Hugo quay lại và mỉm cười. "Có lẽ em sẽ gặp anh vào ngày mai."
Có lẽ vậy, Septimus não nề nghĩ.
"Đi đi, Sep," Jenna nôn nóng, và cô bé kép nó về phía buồng.
Snorri lấy một chiếc còi bạc ra khỏi túi áo và đưa lên môi. Chị thổi mạnh nhưng không phát ra âm thanh nào. "Để gọi Ullr ý mà," chị giải thích. "Nó sẽ tới ngay."
Jenna mở cánh cửa buồng để áo khoác. "Coi này," cô bé giải thích cho Septimus, "có một Tấm Kính ở cuối buồng, đằng sau những áo khoác." Cô bé kéo từng lớp vải len xám, thô thiển, để lộ ra bộ khung vàng bụi bặm của Tấm Kính. "Thấy chưa!" cô bé reo lên với Septimus.
"Đâu?" Septimus hỏi, ngay lúc bước chân êm ru của Ullr hướng về phía bốn người đàng chúm tụm trong buồng.
"Đó," Jenna bực mình. Tại sao Septimus lại mất hồn vậy?
"Nó chỉ là cái khung rỗng, Jen," Septimus bảo. "Một cái khung rỗng vớ vẩn." Nó cáu tiết đá bộ khung. "Thế thôi."
"Không! Không! Không thể nào!" Jenna đặt tay lên tấm kính và nhận thấy Septimus nói đúng. Cái khung rỗng không, còn trong lòng nó thì không hề có một dấu tích gì của tấm kính cả.
"Tất cả tụi mình bị kẹt ở nơi khủng khiếp này rồi," Septimus kinh hãi nói.
Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật