Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Tác giả: Cảnh Tục
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 486
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 536 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 03:54:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 39: Có Người Ứng Tuyển Rồi
huyện Tú Thủy Các bỏ ra 30 vạn tuyển giám đốc đã thành đề tài bán tán trên đường phố Tĩnh Hải, thông qua quan hệ của Triệu Tăng, Lâm Tuyền quen với chủ biên mảng xã hội của Nhật Báo Tĩnh Hải, mời hắn tới Tú Thủy Các ăn cơm, Quách Đức Toàn khéo léo lo lót, ngày hôm sau chuyện Tú Thủy Các bỏ lương cao kén hiền tài đã chiếm một vị trí trọng yếu trên Nhật Báo Tĩnh Hải, không ngờ còn xếp bên bài phát biểu phải coi trọng nhân tài của Cảnh Nhất Dân.
Cảnh Nhất Dân đẩy tờ báo tới trước mặt Triệu Tăng, chỉ vào trang xã hội, không nói gì cả.
Chủ biên mảng xã hội do Triệu Tăng giới thiệu cho Lâm Tuyền, khi ấy không nghĩ nhiều, sáng nay đọc được bài báo này mới giật mình, nhớ ra hôm đó ăn cơm ở Tú Thủy Các, Dương Côn đã nhắc tới chuyện đó rồi, hiện Triệu Tăng hiểu tất cả do một tay Lâm Tuyền bài bố.
Cảnh Nhất Dân có bài phát biểu trên báo, như thế trước khi báo phát hành, tòa báo phải đem bản thảo cho Đinh Hướng Dương thẩm duyệt, tức là Đinh Hướng Dương cũng biết chuyện này.
Chuyện Tú Thủy Các tuy cùng với chủ đề bí thư Cảnh phát biểu, nhưng cũng có hiềm nghi lợi dụng quảng cáo, không được trang trọng lắm. Triệu Tăng nhất thời đoán không thấu ý tứ Cảnh Nhất Dân ra sao, thấy ông ta đẩy tờ báo tới trước mặt mình, ngớ ra một lúc liền đem ngọn nguồn sự việc thành thực báo cáo ra.
Cảnh Nhất Dân nghe xong cười lớn, Triệu Tăng không nói, ông ta làm sao biết được quan hệ giữa Triệu Tăng, Lâm Tuyền có quan hệ đó với Tú Thủy Các, ông ta chỉ thấy người kinh doanh Tú Thủy Các rất có đầu óc kinh tế thôi, có điều Triệu Tăng tiết lộ nguồn cơn, làm ông ta càng vui mừng.
- Nếu Cảnh Nhất Dân tôi có loại tác dụng này thì cũng không ngại để bọn họ lấy ra lợi dụng, đầu óc của Tiểu Lâm đúng là rất linh hoạt, bài báo quảng cáo đặt cùng với lời phát biểu của tôi, cho người ta cảm giác được tôi khẳng định, so với quảng cáo trên truyền hình còn hiệu quả hơn. Lâm Tuyền, Lâm Tuyền... Chú nhóc này không đơn giản.
- Lâm Tuyền tính tình bừa bãi, loại chủ ý méo mó này mà cũng dám nghĩ ra, lại còn lợi dụng thực tập ở thành ủy mời các đồng chí trong văn phòng tới Tú Thủy Các ăn cơm, chủ đề này hiện lan khắp nội bộ thành ủy rồi.
Triệu Tăng lấy lui làm tiến, mắng mấy câu để hòng giải vây cho Lâm Tuyền, tránh y để lại ấn tượng xấu với Cảnh Nhất Dân, chẳng may Cảnh Nhất Dân không hải lòng thì nghe hắn nói thế cũng nghĩ Lâm Tuyền còn trẻ thích làm bừa thiếu suy nghĩ, chứ không phải là âm mưu dàn xếp lợi dụng ông ta.
Cảnh Nhất Dân xua tay:
- Còn mang lại tác dụng quảng cáo, dù sao cũng tốt hơn là đi ăn miễn phí của người ta. À, tác phong làm việc của văn phòng thành ủy phải tăng cường, cậu mới lên cương vị, phải vượt khó xông lên, phá bỏ cái thói xấu trong thành ủy. Mai thằng tiểu tử nhà tôi từ tỉnh thành về thăm hai vợ chồng tôi, cậu mời cả Tiểu Lâm tới cho náo nhiệt.
Thấy Cảnh Nhất Dân không có ý trách móc, còn mời Lâm Tuyền tham gia tiệc nhà tối mai, có thể thấy ông ta rất tán thưởng việc làm của Lâm Tuyền. Triệu Tăng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, rời văn phòng Cảnh Nhất Dân, lấy một tờ báo đi thẳng tới phòng hành chính, ném trước mặt Lâm Tuyền.
Lâm Tuyền giật mình:
- Chú Cảnh giận rồi ạ.
Thằng nhóc này đúng là đầu óc nhanh như chớp, mình không bằng được nó. Triệu Tăng không định dọa Lâm Tuyền, lắc đầu nói:
- Cái đấy thì không, nhưng em làm thế là không tôn trọng lời phát biểu của bí thư Cảnh, em làm bừa làm bậy đã đành, còn xúi bẩy người khác làm gì, cẩn thận người ta bị vạ lây.
Với Lâm Tuyền chỉ cần nói tới là dừng, y thông minh như vậy hẳn sẽ hiểu, y không sao, nhưng những người như chủ biên mảng xã hội Nhật báo Tĩnh Hải có khi để lại ấn tượng xấu với Cảnh Nhất Dân, Lâm Tuyền có quan hệ với Tú Thủy Các nên giúp bạn một tay có thể không là gì, nhưng chủ biên kia liên quan gì tới Tú Thủy Các? Chẳng phải ăn tiền của người ta sao?
- Bí thư Cảnh rất yên tâm về em đấy, mai Cảnh Thiên Sơn con tri bí thư Cảnh sẽ từ tỉnh thành về, tôi mai cậu nhớ để trống lịch, anh phái người tới đón.
Cảnh Nhất Dân cho y tham gia cuộc tụ hội riêng tư thế này, trong lòng Lâm Tuyền tất nhiên cao hứng:
- Có bao nhiêu người tham gia? Em thấy giúp việc của bí thư Cảnh chưa chắc đã lo được, để em bảo với Tú Thủy Các một tiếng, phái hai người tới giúp.
- Em định tính kế bí thư Cảnh à?
Triệu Tăng vừa tức vừa buồn cười:
- Không cần vội như vậy, có anh đây, cứ từ từ thôi, cẩn thận khéo quá hỏng việc.
Thấy Lâm Tuyền gật đầu rồi mới nói tiếp:
- Thiên Sương cũng học ở Đh Đông Hải, có điều là học thạc sĩ khoa quan hệ quốc tế, ngày mai không chỉ đơn giản là tụ hội gia đình đâu, Thiên Sương sẽ lần đầu tiên đưa bạn gái về nhà giới thiệu. Em cân nhắc xem có nên đưa theo một cô bạn gái không, để khỏi quá cô đơn.
Lâm Tuyền ngẫm nghĩ:
- Không biết chú Cảnh còn nhớ Tiểu Sơ không?
- Em biết chọn người thật đấy, bí thư Cảnh nhất định đồng ý. Anh nhắc em trước, Thiên Sương chắc chắn sẽ vào sĩ đồ, bí thư Cảnh có lẽ cho rằng em sẽ giúp ích được cho sự phát triển của Thiên Sương sau này, cho nên mới mời em tham gia tụ hội gia đình. Em muốn tiến thêm một bước được bí thư Cảnh thừa nhận thì phải đạt được tình hữu nghị với Thiên Sương.
Lâm Tuyền thầm than, tiến vào vòng tròn đó rồi, làm gì có tình cảm thuần khiết nữa:
- Em biết, vậy còn Tú Thủy Các?
Triệu Tăng hết cách với sự cứng đầu của Lâm Tuyền, thở dài:
- Chuyện này để anh nói với bí thư Cảnh, bất kể thành hay không, đều không cho em tiết lộ tin tức ra ngoài.
Lâm Tuyền nghiêm túc nói:
- Anh yên tâm, em không phải đứa không biết tốt xấu. Nhưng tin tức khẳng định là không che dấu được, em đảm bảo tuyệt đối sẽ không có tin tức ảnh hưởng xấu với chú Cảnh truyền ra ngoài.
Triệu Tăng lại làm chân truyền tin, đem việc Tú Thủy Các sẵn lòng giúp tổ chức tiệc báo cáo lên, Cảnh Nhất Dân mỉm cười:
- Tiểu Lâm có lẽ càng thích hợp phát triển trong thương trường hơn, tôi nhớ cậu ta học kinh tế, nếu có tâm tư này thì cậu an bài đi, dù sao lần đầu Tiểu Thiên đưa bạn gái tới thăm hai vợ chồng chúng tôi, lại là con gái của Dương Thiên Hoa, không thể qua loa.
Dương Thiên Hoa là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, thường ủy tỉnh ủy, người góp sức không nhỏ đưa Cảnh Nhất Dân lên ghế bí thư thành ủy ngày hôm nay.
Lâm Tuyền không vội đem tin tức báo cho Quách Đức Toàn, muốn nhìn thấy cảnh ông ta luống cuống chân tay, dù sao vợ Cảnh Nhất Dân là Trương Hữu Lan hẹn 8 giờ tối tới đường Hoa Viên thảo luận thực đơn ngày mai. Không ngờ vừa vào nhà ăn thành ủy đã nhận được điện thoại của Quách Bảo Lâm.
Quách Bảo Lâm trong điện thoại thúc giục luôn mồm, bảo Lâm Tuyền mau tới nhà hàng:
- Mày mau tới nhanh, quái vật trong truyền thuyết đã xuất hiện.
Quái vật? Lâm Tuyền ngớ ra mất một giây mới phì cười hiểu ra:
- Có phải có người ứng tuyển rồi không?
- Mẹ nó, giọng London tiêu chuẩn, nha đầu Triệu Tĩnh cũng choáng váng luôn, học kinh doanh nhà hàng, có bằng tốt nghiệp học viện Cambridge, nhưng bọn tao đều không hiểu ba thứ ngôn ngữ kia. Mày cũng biết, ta chỉ quen tiếng rên rỉ trong phim đen, chẳng lẽ bảo người ta đóng nhân vật nữ trong phim cấp 3 trước mặt mọi người à? Tiểu Ba, mày đi tìm hai giám khảo nữa tới đây.
Nghe giọng hưng phấn của Quách Bảo Lâm ở đầu kia điện thoại, hình như còn có điều bất ngờ nào khác. Cảnh Nhất Dân biết tiếng Đức, Triệu Tăng biết tiếng Nhật, nhưng hai người này không thể gọi đi làm giám khảo được rồi.
Dù sao cũng cần phải tới gặp Quách Đức Toàn thảo luận bữa tiệc ngày mai, Lâm Tuyền báo với Tần Minh một tiếng, bắt xe tới thẳng Tú Thủy Các.
Thực lòng Lâm Tuyền không ngờ có người tới ứng tuyển thật, vì sao? Nếu là người có trình độ như y yêu cầu thì người ta vào các công ty nước ngoài làm việc, ai tới cái nhà hàng nhỏ tẹo của Quách Đức Toàn làm gì?
****
Quan Thương Quan Thương - Cảnh Tục