Số lần đọc/download: 718 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:41:14 +0700
Chương 39: Bất Ngờ Xuất Hiện
Ánh nắng gay gắt của mặt trời hắt thẳng vào ngũ quan tiều tụy của Dương Khánh Nam khiến anh nheo mày. Ngồi trên cái ghế gỗ cũ ngoài công viên với con Mun trên tay, ngọ nguậy cựa cựa vào tay anh, nhưng anh chẳng để lọt vào con mắt...
Đã hai tháng rồi...
Kể từ anh lạc mất cô trong biển người đó, cũng đã hai tháng rồi, tròn hai tháng. 61 ngày chứ nhiều gì nhỉ?? Nhưng không hiểu sao với anh, đó cứ như là dài đằng đẵng tới vô tận...
Trong hai tháng qua, đã bao nhiêu lần Dương Khánh Nam anh tự hỏi bản thân, thật sự Lăng Từ Nhật có từng tồn tại trên đời hay không?? Có phải là ảo giác hay không??...
Nhưng không, tất cả đều là thật. Lăng Từ Nhật có thật, và nỗi đau này cũng là thật...
Mùa hè đến rồi, nhưng không hiểu vì sao, tim anh vẫn cảm thấy trống rỗng và lạnh lẽo quá... Vì anh cảm thấy kể cả trong giấc mơ, anh cũng thấy cô, gọi tên cô...
...
- Meow ~!!
Mun đang gặm gặm ngón trỏ của Dương Khánh Nam, đôi đồng tử màu trà nổi bật giữa bộ lông đen dày hơi khựng lại, ngước nhìn phía đối diện, cái đuôi dài cũng tự động vểnh lên. Phút chốc đã nhảy ra khỏi vòng tay anh, chạy nhanh về phía trước...
Cảm giác bàn tay mình trống rỗng, Dương Khánh Nam vội ngẩng đầu, nhưng rồi một hình ảnh lại đập vào đôi mắt khiến cả thân thể anh phút chốc cứng đờ, bàn tay to cũng tự động siết chặt, run lên...
...
Lăng Từ Nhật cầm thứ mềm mại trong vòng tay, nheo nheo mày nhìn con Mun làm nũng, liếm liếm gương mặt cô, khẽ phì cười, vuốt ve nó... Mun dụi dụi vào hõm cổ cô vài cái, rồi yên vị nằm đó cho cô bế...
Cô bế Mun, đôi mắt ngước lên nhìn con người đối diện, mỉm cười nhìn anh. Dương Khánh Nam đồng tử như đóng băng, đôi bàn tay run run đưa lên phía trước, chạm nhẹ vào má cô...
Là cô thật sao??...
Dương Khánh Nam ngu ngốc tự hỏi chính bản thân mình, vì sau mọi chuyện, anh vẫn ngỡ tất cả chỉ là một giấc mơ... Nhưng giờ đây, người con gái đang mỉm cười với anh, đang nhìn anh, đó còn có thể là mơ sao??...
Bỗng chốc, anh thấy mũi mình cay cay... Anh ôm chầm lấy cô, siết chặt, sợ cô sẽ lại tan biến trong chốc lát. Giấc mơ cũng được, xin hãy để nó trôi qua chậm một chút...
- Bà...
Dương Khánh Nam mở miệng, liền bị cô dùng tay bịt miệng lại, rồi lắc đầu tinh nghịch như một đứa trẻ, không cho anh nói nữa. Dương Khánh Nam gỡ tay cô ra. Anh rất muốn hỏi cô nhiều chuyện, muốn mắng cô, muốn nói với cô. Nhưng khi nhìn ánh mắt như cầu xin đó, anh lại chẳng nói được câu gì...
Thấy anh không còn ý định nói nữa, cô nhe răng cười tinh nghịch, rồi buông tay ra khỏi miệng anh. Rất nhanh sau đó, liền dắt tay anh đi...
Dương Khánh Nam thờ thẫn bị cô kéo đi, trong lồng ngực dâng lên một cỗ tạp xúc khó nói...
...
Lăng Từ Nhật đi ven đường, mái đầu rung rinh cùng cái đuôi đen đen của Mun khẽ đu đưa trông đến buồn cười. Dương Khánh Nam chợt chạm vào tóc cô, liền bị Mun xoay sang cào hụt một cái...
Dương Khánh Nam khẽ nheo mày đầy bất mãn. Cái con mèo này!!...
Bỗng Lăng Từ Nhật chợt đứng khựng lại, suýt khiến anh tông sầm vào cô. Lập tức thấy cô xoay đầu, chỉ vào chỗ bán kem rong đằng xa...
Nhìn vào ánh mắt như cầu xin của cô, anh hiểu ý liền phì cười. Nhanh chóng bước lên cô một bước, kéo tay cô đi...
Lăng Từ Nhật nhìn vào bàn tay cả hai đan chặt vào nhau, khóe môi liền thõa mãn giương lên một nụ cười...
...
Lăng Từ Nhật được anh đưa cho một cây kem to, vui sướng đến tít mắt, cười toác đến tận mang tai. Con Mun nhìn thấy nhiều màu đẹp quá, mà cô chủ cũng cười đến cả chảy nước miếng đi, liền đưa cánh tay nho nhỏ ra mà quơ quơ...
Lăng Từ Nhật phì cười, liền đưa cây kem lạnh đến trước mắt Mun, nó vui mừng quoẹt một cái. Cảm giác lạnh run khiến Mun xù lông rụt tay lại. Lăng Từ Nhật liền run run cười khoái chí...
Đưa kem vào miệng, cô xoay sang nhìn Dương Khánh Nam. Anh không nói gì, lặng lẽ đưa tay lau kem ở mũi cho cô...
Dương Khánh Nam nhìn cô vui vẻ, khóe môi cũng nhàn nhạt vươn lên. Cảm giác thống khổ đầy cô đơn vào ít phút trước dường như cũng bắt đầu tan biến... Vì nhìn họ lúc này, quả thật cứ như là người yêu vậy...
...
Sau đó, Lăng Từ Nhật lôi Dương Khánh Nam vào một rạp phim, vui thú quay qua quay lại nhìn xung quanh. Dương Khánh Nam đứng ở quầy lễ tân chọn vé, ánh mắt không khi nào rời khỏi người con gái kia...
Nhìn vào mục giới thiệu, nhếch môi một cái, giọng anh trầm trầm...
- Lấy cho tôi hai vé này!!
Lăng Từ Nhật thấy anh chọn xong, liền vui vẻ mà chạy lại, lập tức không cẩn thận mà té một cái. Dương Khánh Nam giật mình liền chạy lại, đỡ cô lên. Thật tình!! Sao không có gì và cô cũng vấp được thế nhỉ?? Chưa để anh mở miệng, Lăng Từ Nhật đã đưa tay lên lắc lắc, ý bảo cô không sao...
Dương Khánh Nam lại một lần nữa nheo mày nhìn cô, đau thì cứ nói đau. Cớ gì tại sao hôm nay cô cứ im lỉm im lim thế nhỉ??...
Chưa kịp làm gì, Lăng Từ Nhật đã đứng dậy, tự động phủi sạch quần áo rồi lon ton đứng bên cạnh anh, cười vui vẻ...
Hôm nay rốt cuộc là Lăng Từ Nhật cô bị sao thế??...
...
Dương Khánh Nam cười cười, miệng bỏ bắp rang vào miệng bình thản nhai. Tiếng âm thanh phát ra từ màn hình lớn khiến người bên cạnh anh cứ phút chốc là lại run lẩy bẩy, giật thót... Xem chừng là bóp cổ con Mun đến cái mặt đen ngòm của nó cũng chuyển thành xanh lè...
Thấy con mèo vũng vẩy dữ dội, Lăng Từ Nhật hốt hoảng buông nó ra. Rồi một tạp thanh truyền đến khiến cô lại giật thót mà bóp vào mạnh hơn... Vốn xúc vật không được vào đây. Nhưng vì Mun khá nhỏ, nên lúc xé vé đã vội chui vào áo của Lăng Từ Nhật. Ặc!! Biết vậy hồi nãy ở ngoài cho nó đỡ khổ... =.=
Lăng Từ Nhật mếu máo nhìn anh. Anh thật xấu!! Sao cớ gì mà lại phải chọn phim ma. Tiếng ầm ầm lại vang lên dữ dội khiến cô lại giật bắn người...
Nhìn thấy Lăng Từ Nhật mặt xanh lét, mắt cũng bắt đầu ầng ậc nước, cả thân người co ro run run. Anh cũng thấy mình đùa hơi quá... Vội quàng tay qua ôm Lăng Từ Nhật, áp cô vào lồng ngực vững trãi...
Ngước mắt lên nhìn anh, nhưng trong gian phòng lớn khá tối, khiến cô không biết anh đang có một biểu hiện như thế nào. Nhưng tận sâu trong thâm tâm, Lăng Từ Nhật thực sự cảm thấy rất hạnh phúc...
...
.
.
.
...
- Bác sĩ Cao!! Bác sĩ Cao!!
Một y tá khẽ vội vàng đập cửa chạy vào phòng vị bác sĩ nữ nghiêm túc. Cao Đường Quân không rời mắt khỏi tập bệnh án, nhàn nhạt hỏi...
- Chuyện gì??!
- Bệnh... bệnh nhân ở phòng 2211... - cô ý tá khẽ thở gấp, vuốt ngực... - Tôi không thấy cô ấy đâu nữa!!...
Đến lúc này, Cao Đường Quân mới khẽ ngẩng đầu lên...
- Là tôi cho cô ấy xuất viện một ngày, cô có ý kiến??
Mặt cô y tá lập tức vì sợ mà hơi rụt lại, nhưng vẫn kiên định nói, dù trong chất giọng mang theo vẻ run run...
- Bác sĩ Cao!! Như vậy... như vậy thật không được!! Đang chuyển biến đến tình trạng xấu nhất. Lỡ như có chuyện gì...
- Tình trạng xấu nhất?? - Cao Đường Quân lập tức khẽ nhướn mày như khiêu khích, quăng luôn cả tập hồ sơ vào góc tường, day day trán cười đầy giễu cợt - Tình trạng xấu nhất vốn đã đến từ lần lên cơn trước rồi!!
Nghe đến đây, cô y tá khẽ giật nảy, nói đầy lắp bắp...
- Ý... ý của bác sĩ là...
Thấy như cô y tá đã hiểu, Cao Đường Quân cười hơi mang theo tư vị chua chát...
Phải!! Lần lên cơn tiếp theo, con bé sẽ không qua được nữa!!...
...
.
.
.
.
...
Lăng Từ Nhật bước ra khỏi rạp chiếu phim, mắt vẫn còn ầng ậc nước, bờ vai vẫn còn hơi run run. Khi nữ chính đập gương mặt của mình vào cánh tủ kính, đồng tử mở to đầy căm giận, máu cũng từng vệt từng vệt man rợ kéo dài. Lập tức nghĩ lại Lăng Từ Nhật thật muốn hét...
Sau đó chợt nghĩ ra gì đó, Lăng Từ Nhật liền gỡ balo xuống, lấy ra một quyển sổ nhỏ. Tò mò, Dương Khánh Nam ngó đầu qua xem...
Nheo nheo mày, gì mà... "Ăn kem, xem phim, đi công viên, đạp xe đạp, chèo thuyền, đến khu vui chơi, còn ngắm mặt trời lặn và ngắm sao nữa",...
Khẽ cười, có vẻ như cô đã chuẩn bị cho ngày hôm nay rất kĩ. Có điều chẳng lẽ Lăng Từ Nhật không nhận ra, những việc như vậy rất giống với những cặp đang yêu nhau sao??...
Bộp...
Đang triền miên trong từng đợt suy nghĩ hạnh phúc... Tiếng động khẽ vang lên khiến anh chú ý. Vội cúi xuống, nhặt lấy quyển sổ rồi ngước mặt lên...
- Bà làm rớt...
Chưa kịp nói dứt câu, cả thân người của Lăng Từ Nhật khẽ đập xuống vòng tay của anh, đôi mắt nhắm nghiền bất tỉnh, ở mũi còn có máu tuôn ra xối xả...
Dương Khánh Nam hoàng hồn nhìn cô, bàn tay run run gọi cô, lay tay cô, kêu cô đến khàn cả cổ, hốc mắt lại bắt đầu buốt từng cơn. Anh hoảng sợ, càng kêu, giọng anh càng lớn hơn...
.
Đáp lại anh chỉ là sự ồn ào của xe cộ, tiếng xì xào bàn tán, cả tiếng bi thương của gió xào xoạt khẽ qua, tiếng con Mun kêu lên từng tiếng đầy tha thiết...
Từ đầu đến cuối, cô chưa đáp lại anh một lần nào...
.
...