Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 79 Park Avenue
Dịch giả: Khánh Dân
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
hiếc taxi đỗ lại trước một ngôi nhà cũ về phía tây của phố 73. Lão trả tiền xe và bước lên các bậc thềm vào nhà. Ánh sáng ở cửa ra vào lờ mờ buộc lão phải bật một que diêm để dễ tìm tên. Maryann Flood. Lão ấn chuông.
Ngay lập tức ổ khoá kêu sè sè. Lão bước vào và đứng trong hành lang kiểu nhà cổ. Cửa phòng Maryann được đánh dấu bằng một chữ C mạ vàng ở đầu một cầu thang gác. Lão vừa định gõ cửa thì cô đã mở ra.
- Anh vào đi - Cô mỉm cười nói và bước lùi lại nhường lối cho lão. Lão đi vào và bỏ mủ ra. Lão ngạc nhiên.
Phòng cô bày biện trang trí đơn giản rất hợp vói thị hiếu nhưng nó vẫn có một cái gì đó hơi lai căng. Có thể là tại những tấm thảm dày, xa xỉ và những đồ trang hoàng treo trên tường - một thanh gươm, một khẩu súng cổ và một cái roi da. Ánh đèn hắt lên tường và trần nhà một thứ ánh sáng mờ ảo tạo cho nó một màu vàng sẫm dưới các cửa là những giá con con để đầy sách và mọi thứ tạp nham.
- Anh bỏ măng tô ra chứ? - cô mỉm cười hỏi.
- À quên, có chứ! - lão cởi áo choàng.
Cô đón cái áo từ tay lão.
- Có đá và whisky ở trên bàn kia. Em xong ngay đây. Lão bước lại trên chiếc bàn con. Bát đựng đá bằng bạc nặng trịch. Bên cạnh đó là những cái ly lớn và những chai whisky các loại.
- Cô sống không đến nỗi tồi - lão nói.
Maryann quay lại nhìn lão, cái áo khoác dây mặc trong nhà khẽ tốc lên quấn chặt lấy đùi cô.
- Phải như vậy chứ anh. Đó là sự đền bù duy nhất mà cái nghề này dành cho em. Và bởi vì không có gì đảm bảo là nó cứ như thế này mãi nên em tìm cách hưởng thụ cho hết những cái có được trước đã.
Lão rót cho mình một ly rồi bước đến cạnh giá sách. Trên đó là các cuốn tiểu thuyết mới phát hành. Tốt cũng có và xấu cũng có.
- Cô đã đọc hết tất cả rồi ư? - lão tò mò hỏi.
- Bình thường thì em rỗi cả ngày - cô gật đầu - Và em phải giết thời gian bằng cách nào đó chứ.
Lão nhấp thử ly whisky của mình.
- Tôi pha cho cô một ly Drink nhé?
- Không cám ơn anh! Cái đó để em tự làm lấy.
Cô rót một ít Crem de cassis vào ly bỏ một cục đá nhỏ và đổ một chút nước nhỏ và đổ một chút nước khoáng thêm vào. Nâng ly rượu của mình lên cô nói:
- Xin chúc mừng ngài luật sư khôn khéo nhất New York! Lão mỉm cười.
- Tôi xin cám ơn cô! - lão cũng nâng ly lên - Xin chúc mừng vị khách hàng tuyệt diệu nhất mà người luật sư may mắn được biện hộ.
- Cám ơn anh! - Cô đặt ly xuống rồi đi sang phòng ngủ - em phải ăn mặc ra sao đây?
- Chúng ta đi đâu?
Lão theo cô đến cửa phòng ngủ và quan sát cô.
- Sang trọng - lão nói - Chúng ta đến Shelton Club. Tôi phải tới đó để gặp một người khách.
Cô trố mắt nhình.
- Đến Shelton Club? Một nơi rất sang trọng!
- Với chúng ta cái gì cũng phải loại một - lão phấn khởi nói.
Cô bỏ chiếc áo khoác dài mặc trong nhà ra và ngồi vào bàn trang điểm. Lão gần như bị tắc thở vì vẻ tự nhiên của cô. Trên người cô không còn gì khoác ngoài cái cooc-xe nhỏ xíu không dây đeo, cái quần lót mỏng dính và đôi tất lụa được kẹp chặt vào chiếc thắt lưng mỏng ở bên hông. Cô tinh nghịch nhìn lão.
- Xin lỗi anh vì bộ quần áo làm việc này!
Lão giơ tay lên che mắt.
- Tôi hồi tỉnh lại ngay bây giờ thôi - lão nói - Chỉ có đàn bà là tôi chưa quen lắm.
Cô cười và bắt đầu đánh son phấn.
- Anh rất dễ thương anh hank ạ. Em mến anh đấy.
- Xin cảm ơn!
Cô quay về phía lão.
- Em nói thật đây. Chỉ có rất ít đàn ông mà em mến. Phần lớn bọn họ chẳng hơn gì con thú.
Khuôn mặt lão đột nhiên trở nên nghiêm nghị. Cô ta cần phải biết điều.
- Tôi hy vọng chúng ta sẽ trở thành những người bạn tốt - lão nói.
Đôi mắt cô đầy vẻ từng trải.
- Em cũng hy vọng điều đó - cô thận trọng đáp lại - Nhưng em còn nghi ngờ điều này.
Lão ngạc nhiên.
- Sao vậy?
Cô đứng dậy và từ từ quay người lại. Một sự thay đổi không thể giải thích nổi đã xảy ra với cô. Lão cảm thấy mạch máu hai bên thái dương mình đập mạnh. Trong thứ ánh sáng mờ ảo của căn phòng đột nhiên cô như biến thành pho tượng của dục thú: cặp vú cô đầy đặn, rắn chắc, đường cong thân thể uyển chuyển, khêu gợi, đôi chân giống như những cuống hoa dài. Bỗng nhiên lão thấy miệng khô đắng. Lão đưa ly lên môi nhưng không uống. Lão chỉ muốn có cảm giá ướt lạnh trên đôi môi mà thôi.
- Cô đẹp lắm! - lão thì thầm.
- Em ư? Cô hỏi lại - Thật ra thì không đâu. Đôi chân em quá dài, ngực quá to, đôi vai em quá rộng, mắt em quá lớn cái cằm quá nhọn, xương gò má quá cao và cái miệng quá rắn rỏi. Chẳng hợp với kiểu người bây giờ chút nào hết. Thế mà anh còn khẳng định là em đẹp.
- Cô đẹp lắm!
Đôi mắt cô nhìn thấu suốt người lão.
- Anh muốn nói cái khác chứ không phải là sắc đẹp chứ gì?
- Thế vậy cái gì là thước đo của sắc đẹp? - lão hỏi lại.
Nụ cười biến mất trên môi cô.
- Thì đấy là cái em muốn nói đó. Bởi thế em nghi ngờ điều chúng ta có thể trở thành những người bạn tốt. Nó luôn luôn vượt quá ra ngoài.
Lão mỉm cười với cô.
- Tôi biết cô - lão khẽ đáp lại - Cô không muốn nó khác đi. Đó là thứ vũ khí duy nhất của cô. Đó là khả năng duy nhất của cô có thể thu hút đàn ông. Cô đăm đăm nhìn lão một lúc rồi ngồi trở lại bàn trang điểm. Cô cầm lấy một hộp phấn và chìa ra phía lão.
- Anh thoa phấn vào lưng giúp em - cô vòi lão - Có thể là anh khác hẳn so với những người kia. Anh thông minh hơn.
Lão nhìn hộp phấn rồi quay người đi.
- Nếu chúng ta muốn là bạn với nhau - lão nói - thì cô hãy tự thoa phấn lấy. Tôi cũng chỉ là một người đàn ông mà thôi.
Khi cô bước ra khỏi phòng ngủ lão đứng dậy và bật thốt ra một tiếng huýt sáo.
Cô mặc một cái váy dài, vai để trần, may đơn giản bằng thứ Gold-lame bó sát lấy cơ thể. Cô đi đôi tất bằng lụa nhẵn và đôi giày vàng. Tai cô đeo một đôi khuyên vàng hình trái tim và ở cổ một sợi dây chuyền vàng có đính những hạt đá quý. Tóc cô vàng sáng, óng ánh nổi bật hơn hẳn màu vàng sẩm của chiếc áo dài. Cô mỉm cười.
- Anh thấy có ưa không?
Lão gật đầu.
- Tuyệt vời!
Cô lấy áo măng tô của lão trong tủ ra và quàng lên cổ mình một cái khăn mỏng màu sáng.
- Sẵn sàng chưa? - lão mỉm cười hỏi. Ross sẽ phải lác mắt cho mà xem.
- Luôn sẵn sàng! - cô trả lời.
Khi họ ra tới cửa thì chuông điện thoại reo lên. Lão nhìn cô.
- Cô không muốn nhận điện ư?
Cô nhìn lão.
- Người hướng dẫn khách sạn của em sẽ phải lo. Có thể là một ông khách nào đó không biết là em tối nay nghỉ việc.
Họ lên một chiếc taxi. Lão nói cho tài xế địa chỉ. Cô nắm lấy tay lão và mùi thơm thoang thoảng của nước hoa vây quanh người lão.
- Cô thật sự mong muốn cái gì ở cuộc sống, cô Maryann? - lão hỏi. Bóng tối dấu lão đôi mắt cô khi cô trả lời - Tất cả đều hỏi em một câu như vậy. Thế anh chờ đợi câu trả lời như mọi khi hay sự thật?
- Nếu chúng là bạn thì: sự thật.
- Thì cũng giống hệt như tất cả mọi người khác thôi - cô trả lời - Tình yêu. Một căn nhà. Gia đình. Sự yên ổn. Tình vợ chồng. Em cũng không khác gì những người đàn bà khác.
Lão ngập ngừng:
- Nhưng mà... lão dọn giọng.
Cô ngắt lời lão.
- Em là một con điếm, anh muốn nói thế chứ gì?
Cô đã đoán đúng ý nghĩ của lão. Lão ngượng ngùng chép miệng.
- Cái đó từ lâu chẳng đẩy được em xuống hạng hai trong xã hội đâu - cô tiếp tục - Em cảm thấy mình y hệt những người phụ nữ khác. Em cũng chảy máu khi dao cắt phải tay và em cũng khóc như họ khi cái gì đó làm em đau khổ. Em làm việc cũng vất vả trong nghề của mình như những người khác trong nghề của họ. Chắc chắn là làm một cô gái làm tiền khéo léo còn khó hơn là làm một cô thư ký hoặc một cô bán hàng nào đó.
- Thế tại sao cô chẳng bao giờ tìm cách kiếm sống khác đi?
- Do đâu mà anh biết em không bao giờ tìm? - cô bình tỉnh đáp lại - Tại sao anh là một luật sư mà không phải là bác sĩ? Bởi vì anh thông hiểu nghề của mình một cách tôt nhất. Còn em, em với nghề của em cũng tốt nhất.
- Tôi là luật sư bởi vì tôi muốn thế và tôi sinh ra vì nó.
- Đúng là hết người này đến người khác - cô mỉm cười - Suốt cả đời mình em đã chống lại điều đó. Ngay từ khi còn là một cô gái nhỏ, khi bọn thanh niên cứ lẵng nhẵng theo đuổi, em đã chống lại điều đó rồi. Em đã không tin anh ta, nhưng rồi hoá ra anh ta có lý. Bây giờ thì em biết rồi.
Lão cầm tay cô và dịu dàng vuốt ve. Đột nhiên lão nhận ra mình rất ưa người đàn bà này. Cô ta ngay thẳng một cách kỳ lạ.
- Tôi hy vọng rồi đến một ngày nào đó cô sẽ nhận được tất cả những gì mà cô mong muốn.
Trong nhà hàng, cô đứng đợi Vito gởi mũ, áo choàng ở chỗ giữ áo khoác. Sau đó họ tiến lại bàn. Ross đang ngồi quay lưng lại phía họ. Anh ta đang chuyện trò sôi nổi với một cô gái tóc sẩm ngồi bên cạnh. Vito bước đến sau lưng Ross, bàn tay để lên cánh tay Maryann.
- Ross à! - Lão nói.
Ross vội quay ại mỉm cười ngước lên nhìn họ bằng đoi mắt đen nhanh nhẹn.
- Anh Hank!
- Tôi muốn giới thiệu với cậu cô Maryann Flood, Ross ạ - lão Vito nói - Maryann, đây là Ross Dre... - lão đột ngột ngừng lời vì mặt Ross trắng bệt ra. Trong một khoảnh khác Vito đã tưởng anh ta bị làm sao. Một sự đau khổ không thể tả hiện lên trên khuôn mặt anh. Duy nhất có đôi mắt của Ross là còn sức sống - Và chứa đựng một sự đòi hỏi khát khao mà Vito chưa bao giờ nhìn thấy ở anh. Cuối cùng thì Ross cũng lên tiếng. Giọng anh run run.
- Maria! - Anh cố gắng thốt lên.
Vito nhìn sang Maryann. Dưới lớp son phấn mặt cô tái nhợt nhưng cô còn tỉnh táo hơn Ross. Cô chìa tay ra.
- Anh Ross! - cô khẽ reo - Đã lâu lắm rồi nhỉ?
- Rất lâu rồi, Maria! - Ross trả lời và lúng túng đứng dậy - Ngồi xuống đi anh Hank!
Họ ngồi xuống ghế.
- Chúng tôi lớn lên với nhau, anh Hank à - Ross phân trần, mắt vẫn không rời Maryann - Anh còn nhớ anh nói gì trong điện thoại không, anh Hank? Không có một cô gái thứ hai như nàng trên đời này đâu!
Vito nhìn người này rồi người kia. Cả hai cùng có sức sống mãnh liệt giống nhau. Họ, trong những cái khác biệt riêng của mỗi người có cái giống nhau đến mức người ta tưởng như họ được đúc ra từ một khuôn. Lão đặt tay lên bàn và cúi người về phía trước.
- Kể cho tôi nghe chuyện ngày xưa đi! - Lão nói.
Người Mẫu Người Mẫu - Harold Robbins Người Mẫu