Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Số lần đọc/download: 8477 / 52
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Chương 41: Chữa Thương Trong Miếu Đổ Gặp Luôn Dị Nhân Cao Thủ - Múa Thiết Quài Thị Oai Đánh Bại Anh Hùng Hào Kiệt
T
hiên Tứ nghe tiếng kêu gào đó, rùng mình đến thót một cái, suýt tý nữa thì chàng rụt tay lại, nhưng kinh hãi xong chàng lại nghĩ tới lúc này mình không thể ngừng tay được. Nếu gián đoạn thì không những không chữa khỏi cho vợ mình, mà chưa biết chừng còn nguy hiểm đến tính mạng của Thiến Thiến là khác, cho nên chàng mới phải thâu liễm tâm thần, tĩnh tâm nhất trí vận công cứu chữa cho Thiến Thiến.
Chàng lại nghe thấy tiếng kêu “bùng” thật lớn, cửa miếu đã bị người ta dùng chưởng đánh đổ. Dưới ánh trăng sáng chàng thấy một cái bóng người nhảy vào.
Vừa vào tới miếu, người đó lại lớn tiếng kêu lên:
- Thiết Diện Điểu Trảo trả con gái lại cho ta đi!
Tiếng kêu lần này làm cho mái ngói ngôi nhà này cũng phải rung động, cát bụi rớt xuống như mưa.
Thiên Tứ ở phía sau khám ngó nhìn ra bên ngoài, suýt chút nữa chàng thất thanh la lên. Thì ra người đó là nhạc phụ của chàng Trương Vân Đạt. Nhưng lúc này chàng đang bận chữa cho Thiến Thiến và lại đang là lúc quan trọng nhất, tuy chàng biết Vân Đạt đang kêu gọi con gái bên cạnh mình nhưng chàng vẫn không dám lên tiếng gọi ông ta.
Đột nhiên ngoài cửa miếu lại có hai cái bóng người lần lượt phi vào. Người đi trước mặc áo nho sĩ màu xanh, tay cầm quạt giấy, vừa bước vào trong miếu đã cười gằn mấy tiếng và nói:
- Lão hầu gia làm cho Triệu mỗ phải đi tìm kiếm hoài, không ngờ lão hầu gia lại nấp ở trong ngôi miếu này.
Vân Đạt đáp:
- Các người đưng có theo lão phu nữa, lão phu đang tìm kiếm con gái.
Người vào sau cùng là một lão hòa thượng. Lão hòa thượng vừa vào tới nơi đã vội đỡ lời:
- Việc lệnh ái, chúng tôi cũng vẫn tận tâm giúp lão thí chủ đi khắp nơi tìm kiếm, nhưng chúng ta cứ tìm kiếm bằng cách đi lung tung thế này thì làm sao mà tìm thấy được?
Nho Sam Tú Sĩ lại nói tiếp:
- Phải đấy, vừa rồi nếu không phải lão hầu gia buông tay thì có lẽ mỗ với lào hòa thượng đã bắt được mụ ấy rồi. Nếu có mụ già ấy đi cùng thì việc chúng ta muốn tìm ra Thiết Diện Điểu Trảo không khó khăn gì hết.
Thiên Tứ ở sau khám nghe rõ mồn một, tuy chàng không biết hòa thượng với Tú Sĩ mặc áo lam này là ai, nhưng nghe lời nói của Vân Đạt thì chàng đã biết hai vị này là bạn của nhạc phụ mình. Nhưng còn bà cụ mà Tú Sĩ vừa nói ra là ai thì chàng không nghĩ ra.
Chàng hơi phân thần một chút thì chân khí đã hơi tản mác, chàng lại phải vội tĩnh tâm nghênh khí, tiếp tục vận công chữa cho Thiến Thiến.
Lúc ấy trời đã tối sẫm, ánh sáng trăng ở trên mái ngói thủng rọi xuống. Vì ánh trăng quá tối nên Thiên Tứ trông sắc mặt của ba người ở đại điện nhợt nhạt như ma quỷ. Đột nhiên đằng xa lại có tiếng cười thật lớn vọng tới...
Ba người ở trong miếu nghe tiếng cười ấy lại ngạc nhiên, mặt hơi biến sắc. Vân Đạt xoay người xông ra ngoài cửa miếu trước, còn hòa thượng và tú sĩ đưa mắt nhìn nhau. Tú sĩ liền trầm giọng nói:
- Có lẽ mụ già đã mời được người giúp sức cũng nên?
Lão hòa thượng đáp:
- Mụ già ấy công lực cũng đã khá cao siêu, nếu có thêm người trợ giúp thì có lẽ lão hầu gia phải nguy với mụ ta. Vậy chúng ta phải ra giúp lão hầu gia một tay mới được.
- Mục đích của đệ là muốn gặp Thiết Diện Điểu Trảo một phen, cũng như lào hầu gia vậy, nên đệ mới đi theo.
Không đợi tú sĩ nói xong, lão hòa thượng đã phất tay áo một cái và quát lớn
- Đi thôi!
Thân pháp của ông ta nhanh vô cùng chỉ thoáng cái đã ra khỏi ngôi miếu đó rồi. Tú sĩ cũng đi theo và nhanh không kém gì hòa thượng.
Một lát sau, bên ngoài lại có tiếng kêu gọi rất bi đát vọng tới:
- Thiết Diện Điểu Trảo... trả con gái cho ta đi...
Trong lúc Vân Đạt cùng hai người kia rời khỏi ngôi miếu đổ nát này, thì Thiên Tứ đang bận hành công chữa cho Thiến Thiến nên chàng không hay biết gì hết. Khi công lực của chàng đã tuần hành được một chu thiên rồi, chàng mở mắt ra nhìn, thì thấy ngoài điện tối om như mực, có tiếng mưa rả rích...
Chàng cảm thấy rất nóng lòng sốt ruột, vì vừa rồi hãy còn ánh sáng trăng mà bây giờ đã đổ mưa liền, không biết ngôi miếu đổ nát này có thể chịu đựng được mưa gió hay không?
Trong đại điện vẫn tối om, nước mưa ở những lỗ hổng nhỏ xuống đất như tiếng người khóc kể lể. Thiên Tứ nghĩ đến thái độ điên cuồng của nhạc phụ hồi nãy, trong lòng lo âu khôn tả.
Ngờ đâu, cũng lúc đó, chàng lại nghe thấy ngoài điện có tiếng rên rỉ rất khẽ. Chàng giật mình đánh thót một cái, vội nhìn ra xem người rên rỉ đó là ai?
Chàng thấy một bóng người đang ngồi lù lù ở đó.
Vì dùng công lực chữa thương cho Thiến Thiến, chàng đã tiêu hao rất nhiều công lực, nên đôi mắt đã kém sáng suốt hơn trước. Trong lúc mờ mờ, chàng chỉ thấy người đó quay lưng về phía mình như một người qua đường gặp mưa mà có oan ức gì đang khóc lóc kể lể vậy.
Một lát sau, người đó dậm chân xuống đất một cái, mồm lẩm bẩm nói:
- Đáng hận thật, đáng hận thật!
Tiếng nói ấy có vẻ quen thuộc, chàng vội lắng tai nghe, người đó nói tiếp và chàng đã nhận ra người đó là ai rồi, liền bụng bảo dạ rằng: ‘‘Thế ra người này là Bại Sự lão nhân...”
Chàng trố mắt lên nhìn kỹ thì ra người đó là Bại Sự lão nhân thật. Từ khi hạ sơn đến giờ, ngoài ba nàng Thiến Thiến ra, Bại Sự lão nhân là người có tình cảm nồng hậu nhất đối với chàng. Lúc này chàng thấy ông ta một mình vào miếu rên rỉ như thế, chàng không kinh hãi sao được?
Bại Sự lão nhân đi với hai nàng Thiến Thiến, sao ông ta lại một mình xuất hiện ở đây, và cứ nói tức giận hoài như thế là có ý nghĩa gì?
Chàng cố trấn tĩnh tinh thần, nhưng lúc ấy mưa càng xuống càng lớn, trong điện có mấy chỗ đọng nước, cả chỗ Bại Sự lão nhân ngồi cũng có nước nhỏ xuống, nên ông ta đành phải từ từ đứng dậy, vươn vai một cái, bỗng rên rỉ một tiếng, hai tay ôm lưng bên trái luôn, hiển nhiên ông ta đã bị thương ở lưng trái rồi.
Lúc ấy ngoài cửa miếu lại có tiếng chân người vọng vào nhưng tiếng chân này đi rất khẽ. Bại Sự lão nhân đã nghe thấy, mặt liền biến sắc, lắng tai nghe một hồi rồi quay vào núp sau lưng thần tượng.
Thần tượng cách khám thờ rất gần, nên Thiên Tứ có thể nghe thấy cả tiếng thở của ông ta, trái lại ông ta không hay biết phía sau có người ẩn núp.
Đột nhiên ở ngoài miếu có hai bóng người lẻn vào hai người này đều mặc nữ phục, Thiên Tứ vừa trông thấy hình bóng của người đó đã giật mình đến thoắt ngay, thì ra đó là đôi cẩu nam cẩu nữ không biết sỉ nhục: Vương Mai với Xảo Yến.
Xảo Yến đi trước vừa vào bên trong đã cất tiếng cười lẳng lơ:
- Mai, anh xem nơi đây có ngôi miếu đổ nát, chả kín đáo hơn ở trong bụi rậm hay sao?
Nàng vừa nói vừa cởi khuy áo ra để rũ nước mưa trên người.
Vương Mai ngắm nhìn trong miếu một lát rồi đáp:
- Miếu này dột nát lắm, nước dột rỏ xuống kêu tí tách, thực giống hệt lúc em cao hứng kêu rên vậy.
Xảo Yến nũng nịu nói tiếp:
- Anh nói bậy lắm, cũng may nơi đây không có người, bằng không người ta biết chuyện thì em còn mặt mũi nào nữa...
Vương Mai đắc ý cười khanh khách, dơ tay ra ômg ngang người Xảo Yến và hỏi:
- Chúng ta đi chiến đấu không quên vui thú. Nếu em có hứng chúng ta cùng nhau mua vui trong ngôi miếu đổ nát này nhé?
Xảo Yến cũng cười khanh khách đáp:
- Anh này hiếu sắc thật, vừa rồi mới đấu thí mạng xong, chưa chi đã nổi tà niệm lên rồi. Nhỡ chưa xong cuộc vui có người xông vào thì sao?
Vương Mai nhìn quanh một vòng rồi chỉ tay vào khám thờ:
- Sau khám thờ kia kín đáo lắm. Chúng ta hãy lấy tạm nơi đó làm giường có phải thích thú...
Nghe tới đây Thiên Tứ giật mình kinh hãi, chàng biết đôi trai gái này tiến vào sau khám thờ thực, thì biết làm sao bây giờ?
Chàng vội hít một hơi thực mạnh rồi dùng tay trái để vào chỗ đau của Thiến Thiến và dơ tay phải lên để phòng bị, chàng định đối phương tới gần là tấn công ngay.
Cũng may Vương Mai chỉ nói thế thôi chứ không thực hành, hai người vắt quần áo một hồi. Xảo Yến cởi cá áo ngoài ra để vắt và ngồi xuống tảng đá để lư hương mà lúc nãy Bại Sự lão nhân đã ngồi qua, mồm thì vừa cười vừa nói:
- Mai đại ca, Bại Sự lão nhân bị Thái Bạch Thần Tú đánh cho một quài như thế, liệu có thể bị chết ở giữa đường không? Chỉ mong y chết ở gần đây thì chúng ta đỡ phải đi tìm kiếm.
Vương Mai ngẫm nghĩ giây lát rồi nói:
- Việc này khó nói lắm. Theo sự nhận xét của ngu huynh y bị thương không nặng lắm, có lẽ không bị chết như tưởng tượng đâu.
Xảo Yến cười đỡ lời:
- Bây giờ đại ca phải giới thiệu em với thủ lãnh, nếu không ngờ có diệu kế của em thì làm sao lôi kéo được Thái Bạch Thần Tú xuống núi. Chúng ta có thêm ông già ấy lực lượng mạnh hơn trước rất nhiều.
Vương Mai cười khẩy đỡ lời:
- Hiền muội không nên cao hứng sớm như thế vội. Theo sự nhận xét của ngu huynh lão già ấy kiêu ngạo lắm, chưa chắc y đã thành thật hợp tác với chúng ta đâu.
- Tưởng đại ca nói gì, chứ chuyện ấy thì dễ lắm, kiếm một dịp nào thả ngầm một mũi Phù Cốt thần trâm vào người ông ta, như vậy còn sợ gì ông ta không nghe lệnh của thủ lãnh với đại ca.
Hai người càng nói càng cao hứng, không sao nhị được, liền đồng thanh lớn tiếng cười ha hả. Thiên Tứ ở sau khám thờ thấy Xảo Yến đã thay đổi tính nết quá chóng như vậy, bây giờ nàng ta biến thành một kẻ vô sỉ, ác độc. Vì vậy mà chàng luyến tiếc thầm cho nàng. Chàng còn nhớ lần đâu tiên gặp nàng ở mục trường Lũng Tây, nàng chỉ có tính hiếu thắng và điêu ngoa một chút thôi, chứ dù sao nàng vẫn là thiếu nữ xinh đẹp, ngây thơ và chất phác, có ngờ đâu chỉ vì sự thất tình mà nàng đã thay đổi một cách nhanh chóng như vậy. Đủ thấy người ta thành rồng hay thành rắn khó mà đoán biết trước được. Thường thường đời người được hạnh phúc hay thất bại cũng chỉ do một ý niệm...
Chàng đang suy nghĩ thì bỗng nghe thấy ngoài cửa miếu lại có một tiếng rú thật dài vọng tới...
Vương Mai, Xảo Yến nghe thấy tiếng rú ấy đều giật mình kinh hãi. Cả hai đưa mắt nhìn nhau, chưa kịp nói năng gì hết, thì ngoài cửa miếu đã có ba người xông vào. Người đi trước vừa bước chân vào trong cửa miếu đã ngửng mặt lên trời lớn tiếng gọi:
- Thiết Diện Điểu Trảo mau trả con gái lại cho ta đây!
Vương Mai, Xảo Yến hoảng sợ vội nhặt quần áo lên mặc nhưng chúng chưa kịp mặc thì người nọ đã phát hiện chúng rồi. Người đó liền quát lớn một tiếng đã múa chưởng xông lại tấn công luôn. Thiên Tứ không cần đoán cũng biết ba người đó là nhạc phụ của mình với hòa thượng và tú sĩ kia.
Vương Mai, Xảo Yến vội rút khí giới ra, hấp tấp chống đỡ thế đó rồi quay mình định đào tẩu ra ngoài miếu ngay, nhưng chúng đã bị Vân Đạt ngăn cản và quát hỏi:
- Hai ngươi là Thiết Diện Điểu Trảo phải không?
Xảo Yến đã nhận ra Vân Đạt là chủ nhân Kim Toàn Viện, còn hòa thượng với nho sĩ kia khinh công cao siêu như thế, công lực chắc phải hơn người nên vội đáp:
- Chúng tôi là những người qua đường, vào trong miếu này tránh mưa, chứ chúng tôi không biết Thiết Diện Điểu Trảo là ai hết.
Vân Đạt đã không nhận ra được Tô Xảo Yến đã đến Kim Toàn Viện cướp Trương Thiến Thiến, mà chỉ thấy hai người bọn họ đều ăn mặc nữ trang, liền thâu chưởng lại thở dài và nói:
- Hai người không biết Thiết Diện Điểu Trảo thì cứ ngồi xuống đi.
Xảo Yến liền nói với Vương Mai rằng:
- Mai đại ca sắp tạnh mưa rồi, chúng ta cũng nên lên đường đi đi.
Nàng vừa nói xong, chưa kịp quay người đi, thì Triệu Canh Thạch tức Vô Hình Tú Sĩ đã xông lên ngăn cản lối đi, cười khẩy và nói:
- Hãy khoan, các ngươi là ai, hãy mau nói tên tuổi và lai lịch cho chúng ta hay trước.
Thì ra y vừa vào trong miếu đã phát giác hai người đàn bà này khả nghi rồi, sau nghe thấy Xảo Yến gọi “Mai đại ca”, y lại càng nghi ngờ thêm, liền cản lối đi và chất vấn như vậy. Xảo Yến còn muốn ngụy biện nhưng Vưong Mai đã nghênh ngang đáp:
- Chúng ta là ai, ngươi không có quyền can thiệp tới.
Triệu Canh Thạch vừa cười vừa nói tiếp:
- Ta chỉ thoáng trông đã biết ngươi là kẻ bán nam bán nữ, ắt không phải người lương thiện, nếu hai ngươi không chịu nói thật tên họ và lai lịch ra thì ta đành phải coi hai ngươi là đồng đảng của Thiết Diện Điểu Trảo.
Vưong Mai giận dữ trả lời tiếp:
- Chúng ta là đồng đảng của Thiết Diện Điểu Trảo đi chăng nữa thì ngươi làm gì được ta nào?
Vân Đạt nghe tới đó đã lớn tiếng quát bảo:
- Hay lắm! Ngươi là Thiết Diện Điểu Trảo phải không? Mau trả lại con gái cho ta.
Ông vừa nói tới đó đã giơ hữu chưởng lên quay một vòng, tả chưởng thì chìa năm ngón tay ra, sử dụng thế “Vân Tỏa Ngũ Long” nhắm Kiên Tĩnh huyệt của Vương Mai chộp luôn.
Vương Mai rung động trường kiếm ở trong tay và lui về phía sau ba bước để tránh thế công của Vương Đạt.
Thật không hổ danh là cao nhân lâu năm trong võ lâm. Vương Đạt tuy tay không nhưng không coi Vương Mai cầm kiếm trong tay vào đâu hết. Chỉ thấy ông ta trầm tay phải xuống và bỗng dùng ngón tay búng một cái, liền có tiếng kêu “coong” trúng ngay vào thân kiếm của đối phương. Thế búng ấy của ông ta trông rất thủng thẳng và bình thường, nhưng khi đầu ngón tay va đụng vào thân kiếm của đối phương thật không khác gì cái búa nặng nghìn cân đập vào vậy.
Vương Mai thấy tay đau nhức, hổ khấu tay bị nứt nẻ, chỉ kêu được một tiếng “hự”, trường kiếm của y đã rơi xuống đất, và y kinh hãi đến mất hết hồn vía, lại lùi về phái sau ba bốn bước nữa. Như bóng theo hình Vân Đạt đuổi theo phái sau định hạ sát thủ...
Vô Hình Tú Sĩ nhanh như bóng ma, đã xông lên, giơ tay trái ra điểm vào Kỳ Môn huyệt của Vưong Mai, đồng thời dùng tay phải chộp lấy cổ áo của tên ấy và xách ngay ra ngoài xa mấy thước tránh thế công của Vân Đạt.
Triệu Canh Thạch không hổ danh là Vô Hình Tú Sĩ, thân pháp của y quả thật nhanh kỳ lạ. Chỉ trong nháy mắt y đã bắt sống được Vương Mai rồi vừa cười vừa nói với Vân Đạt rằng:
- Trương huynh muốn tìm lệnh ái thì phái hỏi tên này, sao huynh lại định hủy y đi làm chi?
Vân Đạt đáp:
- Quí hồ y trả lại con gái cho lão phu, thì lão phu tha chết cho y ngay.
Triệu Canh Thạch mỉm cười gật đầu, nói tiếp:
- Triệu mỗ sẽ có cách hỏi y.
Nói tới đó, y quay lại an ủi Xảo Yến rằng:
- Ngươi đừng có hãi sợ, mau nói chỗ ẩn núp của Thiết Diện Điểu Trảo ra cho chúng ta hay, chúng ta sẽ tha chết cho hai ngươi liền.
Xảo Yến đáp:
- Quả thật chúng tôi là người qua đường, không biết...
Canh Thạch vội ngắt lời:
- Ngươi coi Triệu mỗ là người như thế nào mà dở trò dối trá trước mặt ra như vậy? Nếu hai ngươi là người lương thiện sao lại dám đi đêm và còn mang theo vũ khí? Đồng thời còn làm những trò vô sỉ đàn ông không ra đàn ông, đàn bà chả ra đàn bà như thế!
Xảo Yến hổ thẹn vô cùng, mặt đỏ bừng và cúi gầm đầu xuống không trả lời được nữa.
Canh Thạch đã khét tiếng là người có thủ đoạn ác độc, nên y đã cười the thé nói tiếp:
- Nếu ta không có cách bắt hai ngươi xưng thì thật uổng với cái tên Vô Hình Tú Sĩ.
Nói xong, y lôi Vương Mai tới gần, dùng “Thố Cốt Phân Cân” thủ pháp, điểm vào các huyệt mềm và tê của Vương Mai. Tội nghiệp cho Vương Mai lâu nay chỉ quen sai khiến và hành hạ người khác quen rồi, chứ có bao giừ bị ai hành hạ mình đâu, không ngờ bây giờ lọt vào tay Canh Thạch, lần đầu tiên bị hành hạ, mà lại bị người ta dung môn độc hình mà từ xưa tới nay rất ít người biết sử dụng tới.
“Thố Cốt Phân Cân” là một thứ hình phạt rất thảm khốc và rất ác độc, người của chính phái không ai dùng môn thủ pháp này hết, vì người thọ hình muốn sống không được chết không xong, không những mình mấy xác thịt chịu đau đớn, mà cả tinh thần cũng chịu đau đớn không thể tưởng tượng nổi.
Tuy Vương Mai là người kiêu ngạo, bướng bỉnh nhưng lúc này y cũng không sao chịu được, cứ kêu luôn mồm, mồ hôi lạnh toát ra như mưa, sắc mặt lúc trắng, lúc xanh, lúc đỏ thay đổi liên tục không khác gì nhuộm mấy thứ màu liên tiếp vậy. Trong răng của Vương Mai vốn giấu một viên thuốc độc đề phòng khi nguy nan có thể cắn vỡ để tự tử ngay được, nhưng lúc này y không thể chết ngay được, do quá đau đớn nên không thể há mồm mà dùng lưỡi để đẩy viên thuốc ra để cắn.
Canh Thạch cười the thé, trông không khác gì một con mèo già đang vờn con chuột nhắt, rồi y vừa cười vừa nói tiếp:
- Lão phu biết ngươi nhân yêu nam cải trang, nếu không dùng cực hình này thì ngươi không chịu khai. Ngươi còn bướng nỉnh thế này nữa lão phu sẽ cho ngươi nếm thêm “Hải Tâm Sơn Luyện Hồn Đại Pháp”, lúc ấy ngươi sẽ thấy mùi vị của nó như thế nào ngay.
Y vừa nói vừa giơ tay vỗ vào ba yếu huyệt ở trên đầu Vương Mai một cái rất lẹ. Vương Mai tưởng như đầu mình bị ba nhát búa bổ trúng, mắt nổ đom đóm đồng thời trong đầu như có hàng vạn con kiến bò đi bò lại. Lại thêm mình mẩy ngứa ngáy tê tái, đau nhức từ trong xương đau ra khiến y không chịu được nữa, thét lên một tiếng rồi ngất đi tại chỗ.
Nhưng sự đau nhức ở trong đầu không vì cái chết giấc này mà tiêu tán, trái lại đau nhức quá khiến y phải tỉnh lại, cứ như thế ba lần liên tiếp ngất lại tỉnh làm mồ hôi toát ra như tắm, quần áo ướt đẫm.
Tứ Hải Thượng Nhân tức lão hòa thượng đứng đấy thấy thế không nhẫn tâm chút nào, miệng khẽ niệm một tiếng phật hiệu rồi xen lời nói:
- A di đà phật! Thiện tai! Thiện tai! Tiểu thí chủ nên giúp cho y sớm lên thế giới cực lạc thì hơn.
Vô Hình Tú Sĩ vừa cười vừa đáp:
- Đệ cũng có ý giúp y như thế thực, nhưng nếu giết chết y ngay, thì chúng ta biết đi đâu mà hỏi thăm tin tức lệnh ái của Trương huynh?
Y vừa nói tới đó thì trên xà nhà của đại điện đã có tiếng người cười ha hả và nói:
- Lý thú thực! Lý thú thực! Một người niệm a di đà phật, một người điên khùng như bị ma ám, còn một người kinh hoảng đến trố mắt lên nhìn và một người nhe răng ra kêu rên chịu đựng sự giày vò, lại còn một người nữa điên điên rồ rồ, làm cho ai thấy cũng phải buồn cười. Tất cả mọi người làm trò đó làm cho già này trông thấy không cười ha hả sao được? Hà hà...
Tiếng cười vừa dứt, thì trên xà nhà có một người nhẹ nhàng nhảy xuống. Người này tóc trắng như bạc, mình mặc áo rách tả tơi, đi chân đất, tay cầm cái gậy đánh chó, thực đúng là lão ăn mày già. Nhưng sự xuất hiện của ông già ăn mày làm mọi người thực sự thất kinh, vì ông già ăn mày hiển nhiên ở trên xà nhà lâu rồi, thậm chí còn vào trước cả Bại Sự Lão Nhân nữa. Ông ta núp trên xà nhà lâu như thế, trong khi mọi người ở dưới đều là cao thủ thượng thặng cả vậy mà đều không hay biết gì cả. Ông già ăn mày vừa nhảy xuống đất, mồm cười hi hí, chấp tay chào mọi người một phát, rồi quay mình đi ra ngoài cửa miếu luôn, Vân Đạt vội giơ tay quát hỏi:
- Lão già ăn mày này có phải Thiết Diện Điểu Trảo đây không?
Ông già ăn mày vừa cười vừa đáp:
- Tuy lão gì ăn mày này nghèo thật, nhưng Thiết Diện Điểu Trảo muốn xin làm cháu chắt của già này, già cũng không thèm.
Canh Thạch cười khẩy một tiếng rồi hỏi:
- Có đại ngôn như vậy ắt là cao nhân, vậy xin các hạ cho biết quý tính đại danh là gì?
Ông già ăn mày vừa cười vừa đáp:
- Ăn mày nghèo này họ Tiêu tên là Thí Nhân, trên giang hồ gọi là “cười chết người được”.
Canh Thạch sầm mặt lại hỏi tiếp:
- Chúng ta có hảo ý hỏi bạn, mà bạn lại trả lời một cách đùa cợt như thế. Có phải bạn không coi anh em ta ra gì phải không?
Ông già ăn mày đáp:
- Đáng lẽ già này có ý coi trọng bạn, nhưng sợ bạn độc ác quá ra tay đâm thủng mắt già này thì sao?
Ông ta vừa nói xong, chỉ khẽ nhún vai một phát đã lướt qua được Vân Đạt, rồi tiến thẳng ra ngoài cửa miếu luôn. Canh Thạch thét lớn giơ chưởng lên trước ngực đẩy mạnh một thế, Tứ Hải Thượng Nhân cũng đứng ở trước cửa phất tay áo ra để ngăn cản lối đi của ông già và khẽ nói:
- Xin thí chủ hãy ngừng bước!
Hai vị cao thủ võ lâm không hẹn cùng ra tay một lúc, trước sau kẹp ông già vào giữa. Nhưng ông già ăn mày không hoảng sợ chút nào, mà vẫn cười ha hả, rồi bỗng quay người một vòng, cái áo rách của ông ta đưa ra một luồng cuồng phong làm cho kình lực của hòa thượng và Canh Thạch tan biến một cách vô hình. Tứ Hải Thượng Nhân và Canh Thạch đều giật mình kinh hãi, khi hai người định thần nhìn, thì ông già đã phi ra ngoài cửa miếu, tuy tiếng cười của ông ta còn vọng trong miếu nhưng thân hình đã đi rất xa rồi. Canh Thạch hậm hực nói:
- Bỗng dưng bị lão ăn mày vào phá đám, lần sau còn bắt gặp mỗ nhất định không tha thứ cho y.
Tứ Hải Thượng Nhân nghiêm nét mặt và đỡ lời:
- Theo sự nhận xét của lão tăng, thì võ công người đó cao siêu lắm, chẳng lẽ lão ấy là Dạ Du Thần Tiêu Thí Nhân chăng? Nghe nói y đã từng làm bang chủ Cái Bang, nhưng sau lại đi theo một cao nhân điên rồ, rồi hai người hợp với nhau một khóc một cười đi lại trên giang hồ, vì vậy người ta gọi là Quỷ Khóc Thần Tiếu.
Canh Thạch vẫn chưa nguôi cơn giận hậm hực nói:
- Khỏi cần biết là ai, lần sau gặp thể nào cũng phải đấu với y một phen.
Y vừa nói tới đó thì ông già ăn mày lại bỗng từ ngoài miếu hấp tấp chạy vào. Vừa bước vào ông ta đã lớn tiếng nói:
- Họ Canh kia, đừng có nói khoác lác như thế vội, nhân vật lợi hai sắp tới rồi đấy, ngươi có giỏi thì ra mà đụng chạm đi.
Canh Thạch tức giận khôn tả, giơ chưởng lên định tấn công, ngờ đâu lúc ấy ngoài miếu có tiếng hú thật lớn vọng vào. Tiếng hú ấy vừa tới cửa miếu, thì Xảo Yến đã hờn hở cười ngay. Canh Thạch lắng tai nghe ngóng, vẻ mặt đã nghiêm nghị hẳn. Tiêu Thí Nhân với giọng khàn khàn nói tiếp:
- Lão gì này không phải tay vừa đâu, Triệu đương gia đối xử với người của y thảm khốc thế này, lát nữa y vào đây thế nào cũng đấu thí mạng với đương gia một phen chứ không sai.
Ông ta vừa nói tới đó, Canh Thạch đã cười khẩy đỡ lời:
- Người lợi hại như Ban Thiền Hoạt Phật của Hoàng Giáo, trong tay hàng mấy trăm cao thủ của Tây Tạng mà Triệu mỗ còn không sợ, chả nhẽ...
Thí Nhân xua tay lia lịa nói:
- Bạn lợi hại thì bạn đối phó với y đi, chứ già này không dám trêu người y đâu. Lát nữa y tới bạn đừng có nhắc nhở tới lão gì này nhé?
Nói xong ông ta lại phi thân lên trên xà nhà, nhưng lần này ông ta không núp ở trên đó, mà chui qua lỗ hổng của mái nhà leo lên trên nóc luôn. Canh Thạch thấy Thí Nhân rút lui cũng không ngăn cản, vì lúc này ngoài miếu có hai người bước vào. Hai người một già một trẻ, người già tay cầm quải trượng, người trẻ lưng đeo trường kiếm, thì ra là thầy trò Thái Bạch Thần Tú, mà vợ chồng Thiên Tứ đã gặp ở bến đò Đào Hoa. Xảo Yến trông thấy anh mình và Thái Bạch Thần Tú, mừng rỡ khôn tả kêu gọi:
- Bạch lão tiền bối, đại ca! Mau lại đây cứu...
Bạch Ngạn Minh đưa mắt nhìn đại điện một lượt, thấy Vương Mai nằm trên đất vừa kêu rên vừa run lẩy bẩy trông rất thảm khốc, cũng phải giật mình kinh hãi thầm, rồi y lạnh lùng hỏi:
- Ai lại đối xử với y như thế này?
Canh Thạch nghênh ngang đáp:
- Chính là kẻ bất tài này đã ra tay đấy.
Ngạn Minh đưa mắt nhìn Canh Thạch cười khẩy nói tiếp:
- Tưởng là ai, thì ra là Hải Tâm Sơn Chủ Triệu sơn chủ cơ đấy! Lão phu biết ngay, ngoài sơn chủ thì người khác không ai có thể dở thủ đoạn này ra hết!
Canh Thạch thấy đối phương nói rõ được tên họ và lai lịch mình thì kinh hãi thầm. Nên y lui lại một bước rút cái quạt ra cầm trong tay lớn tiếng hỏi lại:
- Các hạ là ai? Xin thứ lỗi mỗ mắt kém...
Ngạn Minh vừa cười vừa đỡ lời:
- Tại hạ là Bạch Ngạn Minh, tuy là kẻ vô danh chốn giang hồ nhưng đối với cái quạt và Luyện Hồn Đại Pháp độc đáo của sơn chủ thì ngưỡng mộ từ lâu lắm rồi.
Canh Thạch càng kinh hãi thêm, vội hỏi:
- Bạn đã biêt lai lịch của Triệu mỗ, mà lại còn định tâm dám đến đánh hôi phải không?
Ngạn Minh cười khẩy đáp:
- Việc này còn phải xem Triệu sơn chủ có nể mặt tại hạ hay không đã.
Canh Thạch mở cái quạt ra phe phẩy đáp:
- Nếu Triệu mỗ không biết điều thì sao?
Ngạn Minh hơi biến sắc, khẽ chống cây quải trượng xuống đất một thế, trên mặt đất bị khoét một lỗ thủng ngay, rồi y cười khẩy nói:
- Nếu vậy Bạch mỗ rất tôn kính Triệu sơn chủ, nhưng chỉ e chiếc quải trượng này không tôn kính sơn chủ đó thôi.
Canh Thạch thấy đối phương cố ý biểu diễn công lực nội gia ấy, trong lòng tuy kinh hãi, nhưng mặt vẫn làm ra vẻ trấn tĩnh, cười ha hả đáp:
- Như vậy thì còn gì hay bằng, Triệu mỗ rất muốn lãnh giáo cây quải thần của Bạch huynh, nhưng...
Nói tới đó y ngừng giây lát, đưa mắt liếc trộm Vân Đạt và nói tiếp:
- Nhưng kẻ giả dạng đàn bà kia là thuộc hạ của Thiết Diện Điểu Trảo, Bạch huynh muốn đòi lại y, chả lẽ Bạch huynh cũng là tay chân của Thiết Diện Điểu Trảo hay sao?
Lời nói này của y rất xảo trá và không ngoan, nếu Bạch Ngạn Minh tự nhận là người của Thiết Diện Điểu Trảo, thì khi nào Vân Đạt chịu khoanh tay đứng xem? Nếu công lực của Ngạn Minh cao siêu như Thí Nhân nói, thì đã có Vân Đạt giúp y một tay, y không phải sợ hãi gì nữa.
Lần đầu xuống núi, Thái Bạch Thần Tú không sao biết nhiều chuyện lôi thôi như thế, nên y liền gật đầu đáp:
- Không dám dấu Triệu sơn chủ, Thiết Diện Điểu Trảo quả là bạn của Bạch mỗ...
Quả nhiên vừa nói xong Vân Đạt nổi giận nói:
- Ngươi là Thiết Diện Điểu Trảo phải không?
Ngạn Minh ngạc nhiên đáp:
- Phải, y là bạn của Bạch mỗ.
Ngờ đâu y vừa nói tới đó, Vân Đạt đã ra tay nhanh như điện chớp tấn công vào ngực y luôn, mồm ông ta còn quát tháo:
- Hay lắm ngươi trả con gái cho ta đi?
Ngạn Minh không ngờ chưa gì Vân Đạt đã ra tay tấn công ngay như thế, y phải lùi xa ba bước mới tránh được thế công ấy. Y tức giận khôn tả sầm nét mặt lại quát hỏi:
- Các hạ là ai?
Vân Đạt thương con gái đã hóa thành điên khùng, mấy ngày nay đi tìm Thiết Diện Điểu Trảo mà không thấy Thiết Diện Điểu Trảo đâu hết. Bây giờ mới gặp Ngạn Minh là bạn của Thiết Diện Điểu Trảo, thấy chưởng thứ nhất đánh hụt ông ta lại liên tiếp tấn công chưởng thứ hai, chỉ thấy kình phong kêu “vù vù” và trong nháy mắt ông ta đã giở hết sức bình sinh tấn công ba chưởng và đá hai cái tức thì. Tuy Ngạn Minh là cao thủ rất lợi hại, nhưng nhất thời cũng phải cuống cả tay chân và sa vào chốn nguy hiểm. Y vội múa tít quải trượng phòng Đông chống Tây, gắng hết sức mới tránh được thế công của Vân Đạt, đồng thời đã bị đẩy lùi đến bốn năm bước rồi. Canh Thạch thấy thế đắc chí khôn tả cười ha hả nói:
- Bạch huynh cây thần trượng của huynh thật lơi hại nên mới chống đỡ được thế công của Trương lão hầu gia như thế.
Y nói vậy rất ác độc, muốn khiêu khích Vân Đạt tử chiến với Ngạn Minh đồng thời muốn chọc cho hai người nổi giận. Vân Đạt đã điên khùng không để ý lời nói của y, nhưng Ngạn Minh là người rất tự phụ, nghe lới nói của Canh Thạch chê bai như vậy, y làm sao chịu nổi? Nên y thét lớn lên một tiếng, múa tít quải lên tấn công vào các yếu huyệt của Vân Đạt.
Đấu được vài thế Ngạn Minh cậy trên tay có quải nên đã chiếm lại được thế chủ động, múa quải càng lúc càng nhanh làm cho những giọt nước mưa trên mái rơi xuống không làm sao lọt vào được.
Tứ Hải Thượng Nhân đứng xem thấy Vân Đạt càng đấu càng loạn xạ, liền cau mày lại. Không ngờ Canh Thạch còn chọc tức mà nói tiếp:
- Thượng Nhân xem công lực của gã họ Bạch này có hơn được Hầu gia hay không?
Tứ Hải Thượng Nhân đáp:
- Nếu nói về công lực thì tất nhiên hầu gia phải hơn y, nhưng y nhờ có quải trượng nên chiếm được phần hơn...
Canh Thạch liền đỡ lời:
- Chúng ta cùng hầu gia đi khắp nơi tìm Thiết Diện Điểu Trảo, nếu lão hầu gia có chút suy suyển nào thì chúng ta còn mặt mũi nào.
- Theo cao kiến của Triệu thí chủ chúng ta phải làm gì?
- Triệu mỗ có ý kiến, chúng ta nên tiến lên đỡ hộ lão hầu gia một tay, nhưng sợ ông ta nóng lòng trả thù cho con gái không chịu ngừng tay thì sao? Theo ý Triệu mỗ, hầu gia nghe lời của Thượng Nhân lắm, nên mong Thượng Nhân dùng phật pháp giải nguy cho hầu gia.
Tứ Hải Thượng Nhân tủm tỉm gật đầu:
- Cũng được! Nhưng lão phu biết tài ba của mình không hơn được lào hầu gia đâu, nếu lão tăng địch không nổi thì Triệu thí chủ đừng có khoanh tay...
Ông ta vừa nói vừa chấp tay tiến lên hai bước chắp tay chào và thủng thẳng nói với hai người:
- Xin hai vị hãy tạm ngừng tay lại!
Tuy lão hòa thượng chỉ nói nhẹ nhàng mấy câu nhưng người trong đại điện ai cũng giật mình kinh hãi. Thái Bạch Thần Tú cũng phải kinh hãi thầm và nghĩ bụng: “Sư Tử Hống của lão hòa thượng này đã luyện tới mức cực cao, xem như vậy y quả là kình địch rất lợi hại!”.
Y đang nghĩ thì dùng quải tấn công hờ một cái, rồi nhảy lùi về phái sau ngay. Nhưng Vân Đạt thần trí thất thường khi nào chịu ngừng tay, thét lớn vung quyền tấn công tiếp. Tứ Hải Thượng Nhân giơ tả chưởng phong tỏa thế công của Vân Đạt nói:
- Xin lão hầu gia ngừng tay đã, lão hầu gia đã đấu lâu thế nhưng vẫn chưa đắc thắng, đủ thấy Bạch thí chủ là cao nhân hiếm thấy. Nên lão tăng mới cả gan xin phép lão hầu gia cho lão tăng được tiếp Bạch thí chủ vài hiệp đấy thôi.
Vân Đạt ngừng giây lát rồi hỏi:
- Lão hòa thượng có thể đòi lại con gái cho lão phu không?
Tứ Hải Thượng Nhân đáp:
- Lão tăng sẽ dở toàn lực ra thử xem.
- Cũng được! Nếu hòa thượng để cho y đào tẩu, ta sẽ bắt hòa thượng đòi lấy con gái đấy.
Tứ Hải Thượng Nhân gật đầu, rồi quay lại chắp tay chào Ngạn Minh và hỏi:
- Bạch thí chủ võ công rất cao thâm, khiến lão tăng đứng cạnh bên cũng ngứa ngáy, không biết Bạch thí chủ có cho phép lão tăng tiếp vài hiệp không?
Ngạn Minh cau mày đáp:
- Bạch mỗ chưa thỉnh giáo pháp hiệu và tôn húy của hòa thượng xưng hô ra sao? Tu hành ở đâu?
Tứ Hải Thượng Nhân đáp:
- Lão tăng Tứ Hải, xưa nay tu hành trên núi Ngũ Đài.
Ngạn Minh kinh hãi, nghĩ thầm: “Thảo nào hòa thượng nội lực thâm hậu như thế, có lẽ y là Tứ Hải Thượng Nhân lừng danh bốn bể cũng nên?”. Nghĩ đoạn y chắp tay chào:
- Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, xin hòa thượng hãy rút binh khí ra đi.
Tứ Hải Thượng Nhân khẽ vỗ tay một cái và đáp:
- Lão tăng bình sinh không đem theo khí giới, nên muốn tay không lãnh giáo tuyệt học của Bạch thí chủ.
Ngạn Minh thấy hòa thượng nói thế, tuy trong lòng không vui nhưng cũng cảm thấy khó xử. Thì ra y vốn sở trường dùng quải nên luôn mang theo, y biết chỉ có dùng quải mới có khả năng thắng, nhưng đối phương dùng tay không thách đấu chả nhẽ mình lại dùng vũ khí? Nên y quay đầu bảo Tô Long:
- Long nhi đưa thanh kiếm của con cho Thượng Nhân sử dụng.
Tô Long rút kiếm phóng cho hòa thượng ngay. Thấy mũi kiếm hướng mặt mình phi tới, hòa thượng tủm tỉm cười đưa tay vỗ vào thân kiếm một cái, mũi kiếm quay đầu lại, cán kiếm vừa khéo chạm vào lòng bàn tay. Cầm thanh kiếm lão hòa thượng tỏ vẻ bất đắc dĩ nói:
- Đao kiếm không có mắt, nhỡ đả thương thí chủ, có phải lão tăng mang tội với thí chủ không?
Ngạn Minh vừa cười vừa đáp:
- Nếu tài năng hèn kém, thì có chết cũng không thể trách ai được, mời thượng nhân cứ ra tay đi!
Thượng Nhân cười ha hả nói tiếp:
- Lão tăng tu hành lâu năm, nhất đán khai giới, như vậy có phải sa đọa luân hồi không? Hay là thế này vậy lão tăng lấy kiếm thay roi, như vậy không sợ lỡ tay đả thương thí chủ.
Nói xong dùng tay vuốt lưỡi kiếm một cái, trường kiếm sắc bén như thế đã trở thành kiếm cùng ngay. Mọi người thấy thế thất kinh, cả Bại Sự Lão Nhân và Thiên Tứ đang núp cũng kinh ngạc há hốc mồm. Ngạn Minh mặt hơi biến sắc nói:
- Hình như Thượng Nhân không giống cao tăng Ngũ Đài, vì thủ pháp này là Kim Cương thần chưởng của phái Thiếu Lâm.
Thượng Nhân đáp:
- Thí chủ quá khen đấy thôi. Nào, xin thí chủ chỉ giáo đi!
Ngạn Minh biết trận đấu này khó mà thắng dễ dàng được. Nên y chống thiết quải xuống đất một cái, người đã phi thân lên trên cao xoay đầu gậy, mồm thì quát lớn:
- Mời Thượng Nhân ra tay chống đỡ thế công này của Bạch mỗ.
Vừa nói xong, y đã sử dụng thế Thương Long Phi Giang bổ xuống đầu Thượng Nhân. Thượng Nhân mỉm cười, mồm khẽ niệm phật hiệu, giơ thanh kiếm cùn lên ngang ngực, không né tránh gì cả, trông ông ta như một pho tượng phật.
Ngạn Minh thấy thái độ của đối phương như vậy biết ngay là kình địch hiếm thấy. Lão hòa thượng trấn tĩnh như vậy chắc chắn là có chiêu thức lợi hại phản công. Nên y không tấn công thẳng xuống nữa mà quét ngang một thế.
Thượng Nhân cũng không dám khinh địch, vội sử dụng thế Thanh Long Thám Trảo ra nhằm bàn tay đối phương điểm tới. Thế công này của hòa thượng khác hẳn thường lệ, vì trượng dài kiếm ngắn. Trừ khi định tâm đấu thí mạng, nên thấy thế công của địch không tránh mà lại lấy công làm thủ như vậy.
Vì vậy vừa thấy thế công của hòa thượng như vậy tất cả các cao thủ chứng kiến đều kinh hãi. Nhưng thế kiếm ấy của Thượng Nhân nhanh vô cùng tuy ra sau mà tới trước đâm vào tay Ngạn Minh. Thấy thế cả kinh, Ngạn Minh đành hải tự cứu trước, bắt buộc phải thâu trượng lui về sau một bước.
Canh Thạch thấy thế gật đầu lia lịa, Thì ra lão hòa thượng dám dùng chiêu ấy là ông ta đã tính được trượng dài nhưng khi biến thế chậm hơn kiếm, nên dù ra sau nhưng lại thành trước khiến đối phương khó xoay sở. Canh Thạch oai trấn võ lâm với danh hiệu Vô Hình Tú Sĩ nhưng đến giờ y mới thấy cái hay của thân pháp nhanh nhẹn như thế.
Ngạn Minh vừa ra tay đã bị Tứ Hải Thượng Nhân đẩy lùi, hổ thẹn vô cùng, liền hét lên một tiếng múa quải tấn công tiếp. Lần này y lấy nhanh đánh nhanh, quải trượng như gió phong tỏa địch nhân vào trong.
Thượng Nhân vẫn đứng vững như núi, kiếm của ông ta múa động như thường, mọi người chỉ nghe thấy tiếng “coong coong” liên hồi, chống đỡ được hết thế công của quải trượng, chân vẫn đứng chỗ cũ, không xê dịch nửa bước.
Mọi người trong điện không biết hòa thượng sử dụng kiếm pháp gì, chỉ thấy thế thức nào cùng tương liên với khí huyết bản thân, đúng là lấy thần ngự khí, lấy khí ngự kiếm, đúng là kiếm thuật thượng thừa mới có thể sử dụng như vậy. Ngạn Minh cứ nơm nớp sợ thua vì y tấn công tới tấp nhưng kiểu gì cũng không lam gì nổi đối phương. Trong nháy mắt đã đấu được hơn năm mươi hiệp, Ngạn Minh chủ yếu là tấn công nhưng một chút ưu thế cũng không chiếm được, dần dần nhuệ khí càng giảm.
Thượng Nhân đột nhiên hét lớn, giở thần oai ra, thanh kiếm của ông lia ra một luồng sáng xanh, và giở luôn ba thế năm thức phản công tới tấp. Ngạn Minh bỗng trượt chân ngửa người ngã về phía sau, vội dùng đầu quải chống xuống đất, xoay người một vòng mới tránh được thế công đó. Lão hòa thượng thừa cơ tiến lên một bước, phóng kiếm lên nhằm kẻ địch tấn công.
Ai cũng thấy Ngạn Minh đã nguy hiểm khó mà hóa giải thể nào cũng bị thanh kiếm của Thượng Nhân đánh trúng, cánh tay đó thể nào cũng bị tàn phế. Tứ Hải Thượng Nhân bỗng mở lòng từ bi nghĩ: “Y phải tốn công nhiều năm mới luyện thành bản lĩnh như này, nếu ta phế cánh tay y có phải qua ác độc không...”.
Vì nghĩ vậy ông liền dậm chân tung mình lên cao, không ngờ Ngạn Minh giơ chân trái lên đạp một cái người đã đứng được ngay, y còn xoay gậy điểm vào Thái Dương huyệt của Thượng Nhân.
Lúc ấy Thượng Nhân hết đà hạ xuống, ngờ đâu Ngạn Minh được mình tha cho lại xuất thủ hại mình như thế, vội đưa kiếm nhắm khua đầu trượng của đối phương sang một bên. Trong lúc hổ thẹn quá hóa tức giận, Ngạn Minh dồn toàn bộ nội lực vào đầu quải. Kiếm chạm quải kêu lên “coong”. Mặc dù đã cản được thế quải nhưng theo đà quải vẫn xé rách một đường lớn trên áo bào Thượng Nhân.
Vừa hạ xuống đất Tứ Hải Thượng Nhân mặt đỏ bừng, chắp tay vái chào và nói:
- Thần lực và tuyệt kỹ của thí chủ thực cao siêu, lão tăng tự biết không địch nổi.
Ngạn Minh lớn tiếng cười và đáp:
- Không, trận đấu này coi như huề. Hôm nào nếu Thượng Nhân cao hứng, Bạch mỗ thế nào cũng tiếp lại Thượng Nhân mấy thế.
Lão hòa thượng vẫn hổ thẹn, đưa tay vuốt thanh kiếm sắc bén lại như cũ, sau đó búng thanh kiếm một cái, rầu rầu nói:
- Kiếm ơi! Biết bao nhiêu đại trượng phu bị hủy dưới lưỡi thép của mi.
Nói xong ông ta thuận tay ném thanh kiếm xuống đất, nghe “xịch” một cái, thanh kiếm đã chui xuống đất ngập cả chuôi. Ngạn Minh đưa mắt ra hiệu cho Tô Long và nói:
- Long nhi, chúng ta thâu kiếm đi thôi.
- Y vừa nói xong thì một bóng đen xuất hiện, đứng chặn cửa cười khanh khách nói:
- Không được, ngươi đã xem hết các màn tuồng hay đâu mà bỏ đi.