Thất bại ư? Tôi chưa bao giờ gặp phải. Với tôi, chúng chỉ là những bước lùi tạm thời.

Dottie Walters

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: 4Th Of July
Dịch giả: Quỳnh Nga
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1459 / 30
Cập nhật: 2016-06-17 12:49:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
mily Harris đang ngồi bên bàn khi tôi bước vào căn phòng làm việc hẹp có một dãy bàn kê sát tường. Cái miệng xinh đẹp của bà ta toét thành một nụ cười máy móc, ngoác rộng hơn khi nhận ra tôi.
— Ô, xin chào bà ta nói. Tôi có gặp hai vợ chồng cô vài tuần trước ở ngôi nhà trên đường Ocean Colony rồi đúng không? Cô có con chó rất đẹp.
— Đúng - tôi nói với bà ta. Tôi là Trung úy Boxer. Tôi ở sở cảnh sát San Francisco. Rồi tôi cho bà ta xem phù hiệu.
Khuôn mặt bà ta ngay lập tức sắt lại.
— Tôi đã nói chuyện với cảnh sát rồi.
— Rất tuyệt. Thế thì tôi chắc bà sẽ không phản đối nếu phải nói chuyện thêm một lần nữa.
Tôi kéo ghế ngồi xuống cạnh bà ta.
— Tôi hiểu cô và Bác sỹ O’Malley từng có quan hệ rất thân thiết - tôi nói với bà ta.
— Tôi không xấu hổ vì điều cô đang định ám chỉ đâu. Một người đàn ông tội nghiệp, một cuộc hôn nhân bất hạnh, nhưng tôi không hề làm tổn hại tới hôn nhân của anh ấy và cũng hoàn toàn không dính líu tí nào tới vụ án.
Cô Harris sắp xếp lại hồ sơ, bút, giấy tờ trên bàn. Dọn dẹp. Xếp đặt mọi thứ lại ngăn nắp và đúng mực. Mái đầu gọn gàng này đang nghĩ gì trong lúc này? Bà ta biết gì về nhà O’Malley?
— Và cô môi giới bán ngôi nhà này?
— Đó không phải là động cơ để giết người, Trời ạ. Cô điên rồi à? Tôi là một trong số những nhà môi giới số một ở đây.
— Cứ bình tĩnh, Cô Harris. Tôi không ám chỉ là cô đã giết người. Tôi chỉ muốn tìm hiểu thêm về nạn nhân vì tôi đang điều tra một vụ án mạng lâm vào ngõ cụt.
— Được. Tôi vẫn còn hơi buồn, cô hiểu chứ.
— Tất nhiên. Tôi hiểu. Thực ra cô đã bán được nhà chưa?
— Chưa, nhưng tôi đang có một khách.
— Tốt. Cô cho tôi xem nhà chứ, Cô Harris? Tôi có một vài câu hỏi hi vọng cô có thể trả lời. Có lẽ cô sẽ giúp tôi phá được vụ án mạng của Ben O'Malley.
Tập tờ rơi của Bất động sản Thái Bình Dương đặt trên bàn ngoài tiền sảnh, và hoa đã được thay kể từ lần tôi và Joe tự tham quan ngôi nhà xinh đẹp trên đường Ocean Colony này.
— Cô lên với tôi được không? - tôi hỏi người môi giới bất động sản.
Cô Harris nhún vai, quẳng chìa khoá xuống bên cạnh đám hoa lili, và đi lên cầu thang trước tôi.
Khi chúng tôi bước đến cửa phòng ngủ lớn, bà ta chùn bước.
— Tôi không muốn vào trong căn phòng này - bà ta nói, liếc nhìn quanh căn phòng xanh nhạt trải thảm xanh mới tinh.
Tôi có thể tưởng tượng được cảnh giết người sống động gần như bà ta. Mới ba tuần trước, Lorelei O'Malley đã bị đâm thủng bụng chỉ khoảng vài mét cách chỗ chúng tôi đứng.
Emily Harris thở dài, rồi miễn cưỡng cùng tôi bước vào căn phòng đến trước tủ đựng quần áo. Tôi chỉ cho bà ta thấy cái lỗ dưới lớp sơn và vết móng tay của Joe vẫn còn hằn trên cái lõi gỗ được dùng để nhét vào cái lỗ.
— Bà nghĩ đây là cái gì? - tôi hỏi bà ta.
Giọng nói của Emily đanh lại, bà ta rít lên. - Đây là cái làm tôi phát điên lên được - bà ta nói. Rõ ràng quá rồi còn gì, đúng không? Hắn đã quay cảnh hắn làm tình với Lorelei. Hắn nói với tôi hắn không còn ngủ với bà ta nữa, nhưng thế này tức là hắn nói dối.
Rồi khuôn mặt bà ta nhăn lại, bà ta bắt đầu khóc vào nhúm khăn mùi soa xanh kéo ra từ trong túi.
— Ôi Trời ơi, Trời ơi - bà ta rên rỉ. Một lát sau bà ta xỉ mũi, đằng hắng giọng, nói. - Mối quan hệ của tôi với Ben không liên quan chút nào đến vụ ám sát ông ấy. Chúng ta có thể đi được chưa?
Kiểu gì tôi cũng phải ngăn bà ta lại. Nếu muốn có được thông tin từ Emily Harris, thì bây giờ là lúc tốt nhất, đây là nơi phù hợp nhất.
— Cô Harris.
— Trời ạ. Cô gọi tôi là Emily đi. Tôi kể hết cho cô nghe những chuyện riêng tư nhất của mình rồi còn gì.
— Emily. Tôi thật sự cần nghe câu chuyện từ phía cô.
— Được. Cô biết Sandra chứ?
Tôi gật đầu, và như thể tôi vừa mở đập nước vậy, bà ta tuôn ra.
— Cô không nghĩ rằng tôi băn khoăn là cô ta tự tử vì Ben quan hệ với tôi à? - Bà ta chạm tay lên đôi mắt sưng mọng, và nước mắt lại càng tuôn trào.
— Ben nói Sandra mắc bệnh tâm thần, và đó là lý do tại sao anh ấy không thể bỏ bà ta. Nhưng sau khi bà ta tự tử, tôi đã thôi không gặp Ben trong vòng một năm.
— Rồi Lorelei xuất hiện. Nàng công chúa. Ben nghĩ rằng anh ấy lấy vợ sớm chừng nào thì tốt chừng ấy cho Caitlin, thế tôi còn biết nói gì nữa? Lúc ấy tôi vẫn có gia đình, Trung uý ạ.
— Rồi chúng tôi nối lại quan hệ.
— Phần lớn thì ở nhà tôi. Thỉnh thoảng đi nhà nghỉ. Thật nực cười, tôi không nghĩ Lorelei quan tâm đến Caitlin.
— Nhưng Ben và tôi tận dụng triệt để cơ hội. Chúng tôi chơi trò chơi. Anh ấy gọi tôi là Camilla. Tôi gọi anh ấy là Charles. Hoàng tử. Thật thú vị. Và tôi rất nhớ anh ấy. Tôi biết Ben yêu tôi. Tôi biết anh ấy có yêu tôi.
Tôi không nói, Tình yêu của một thằng mất dạy đáng khinh bỉ - nhưng tôi có mở cánh cửa vào phòng để quần áo và mời bà ta theo vào.
— Emily, mời cô.
Tôi chỉ cho bà ta thấy cái lỗ thứ hai trong tường.
— Lỗ này đi qua tường... sang phòng Caitlin.
Emily há hốc miệng và đặt hai tay lên che mặt.
— Tôi chưa từng nhìn thấy nó. Tôi không biết gì về nó. Tôi phải đi đây - bà ta nói, quay đi và chạy ra khỏi phòng. Tôi có thể nghe tiếng gót giầy gõ lạch cạch khi bà ta chạy xuống cầu thang.
Tôi đuổi kịp Emlly khi bà ta cầm chìa khoá trên bàn và mở cửa trước. Bà ta bước ra ngoài.
— Emily.
— Hết rồi - cô ta nói, ngực phập phồng, đóng cửa và khoá lại. - Điều này đối với tôi quá đau đớn. Cô không hiểu sao? Tôi đã yêu anh ấy!
— Tôi có thể thấy điều đó - tôi nói, bước bên cạnh bà ta, rồi đứng cạnh cửa xe trong khi bà ta nổ máy.
— Xin hãy nói thêm cho tôi biết điều này nữa thôi - tôi khẩn khoản. - Ben có biết ai tên là Dennis Agnew không?
Emily tháo phanh tay và quay khuôn mặt đầy nước mắt về phía tôi.
— Cái gì cơ? Cô nói gì? Hắn bán băng video của chúng tôi cho thằng mất dạy đó à?
Emily không chờ câu trả lời. Cô ta vù xe đi và nhấn ga.
— Vậy câu trả lời là có biết - tôi nói với chiếc Lincoln đang chạy biến đi.
Tôi cho xe chạy từ từ qua chiếc xe cảnh sát đỗ ở cuối đường Sea View, giơ tay lên vẫy khi tôi đi qua. Rồi tôi quẹo phải vào cửa nhà Cat và đỗ chiếc Explorer bên cạnh Bonneville. Rõ ràng là Keith đã đem trả cô gái già khi tôi không có nhà.
Tôi thả Martha vào nhà và cho nó bánh quy. Rồi nhìn sang máy điện thoại đang liên tục nhấp nháy. Tôi nhấn nút play rồi bắt đầu ghi chép vào tờ giấy nháp.
Cả Joe, Claire và Cindy đều gọi và nhắn tôi gọi lại. Tin thứ tư là của Carolee Brown mời tôi đến trường ăn tối.
Rồi, một tin nhắn của cảnh sát trưởng Stark, giọng ông ta rã rời như thể phát ra từ một cái máy nói vậy.
— Boxer, chúng tôi đã có kết quả từ phòng thí nghiệm về cái thắt lưng ấy rồi. Gọi cho tôi.
Cảnh sát trưởng Stark và tôi cả ngày hôm nay đang chơi ú tim bằng điện thoại. Tôi rủa thầm khi lật tìm trong tập giấy nháp lấy số điện thoại của ông ta. Rồi tôi nhấn số.
— Cô chờ chút, Trung uý - người trực tổng đài nói. - Để tôi nối máy.
Tôi nghe tiếng người nói léo nhéo. Tôi gõ tay lên mặt bàn bếp và đếm đến 79 mới có tiếng Sếp trên máy.
— Boxer
— Phòng thí nghiệm có kết quả sớm nhỉ - tôi nói. - Chúng ta có gì nào?
— Sớm là có lý do. Không có dấu vân tay, tất nhiên điều đó chẳng có gì là lạ. Nhưng ngoài ADN của bò ra thì chẳng còn gì khác cả. Lindsay, bọn khốn đã nhỏ vài giọt máu bò lên cái khoá.
— Ôi giời ơi, cho tôi xin!
— Tôi biết. Khỉ thật. À này, tôi phải đi đây. Thị trưởng muốn gặp tôi.
Sếp bỏ máy, và có Chúa chứng giám, tôi cảm thấy thương hại ông ấy.
Tôi bước ra ngoài hiên, ngồi vào cái ghế nhựa, và vắt chân lên hàng rào như Claire đã từng khuyên tôi. Tôi nhìn chằm chằm qua đôi xăng đan trên chân và qua vườn nhà hàng xóm ra vịnh xanh thẳm.
Tôi lại nghĩ về cái thắt lưng nằm trên cỏ sáng hôm nay, và vết máu cuối cùng lại chẳng là gì cả.
Một việc đã quá rõ.
Kẻ giết người không định giết tôi.
Cái thắt lưng là một lời đe doạ để tôi bỏ đi.
Tôi không hiểu tại sao chúng lại quan tâm đến điều đó.
Tôi không phá được vụ án của John Doe, và mười năm sau tôi vẫn sa vào chính vũng lầy ấy.
Còn những tên sát nhân vẫn ở ngoài kia, và những câu hỏi "giá mà" và "sao lại" cũng chẳng dẫn đến đâu.
Chúng tôi không biết tại sao.
Chúng tôi không biết!
Và chúng tôi không biết chúng sẽ tiếp tục hành động ở đâu Ngoài điều đó ra, tất cả vẫn chỉ là một bài toán đố.
Ngày 4 Tháng 7 (Women's Murder Club #4) Ngày 4 Tháng 7 (Women's Murder Club #4) - James Patterson, Maxine Paetro Ngày 4 Tháng 7 (Women